Read more
Thầy Hoàn
Hảo (Tập 2) - Osho
Bài nói về
câu chuyện Sufi
Chương 6. Được hân hoan trong tôi
Câu hỏi 1
Là
chủ năng lượng dục của người ta là gì?
Veereshwar, nghĩ dưới dạng nhị nguyên bao giờ cũng
nguy hiểm. Phân chia bản thân bạn thành hai và đi tới việc chia chẻ. Bạn là một!
Làm sao có thể có chủ và nô lệ được? Chính ý tưởng này là độc. Và nó đã đầu độc
nhân loại trong nhiều thời đại. Đừng bao giờ phân chia bản thân bạn, bằng không
bạn sẽ ở trong xung đột, nội chiến - tranh đấu với bản thân bạn. Và điều đó là
hoàn toàn ngu xuẩn.
Tranh đấu với bản thân người ta là tiêu tán năng lượng
một cách không cần thiết. Nó là sự phí hoài. Cùng năng lượng này có thể trở
thành hân hoan.
Tôi không dạy bạn cách trở thành người chủ năng lượng
dục của bạn. Điều tôi dạy bạn là: cách vẫn còn là một, cách không phân chia bản
thân bạn. Đừng bao giờ phân chia bản thân bạn thành thân thể, tâm trí, linh hồn
vật chất, cái thấp hơn, cái cao hơn, cái linh thiêng, cái báng bổ, thế giới
này, thế giới khác. Đừng bao giờ phân chia! Đây chỉ là những cái tên khác
nhau... căn bệnh là một. Phân chia là bệnh.
Và một khi bạn phân chia, bạn ở trong xung đột, cọ
sát. Thế thì niềm vui mất đi. Thế thì cuộc sống trở thành nỗi đau, nỗi khổ. Và
không thắng lợi nào là có thể. Làm sao bạn có thể thắng lợi với bản thân bạn được?
Điều đó là không thể được. Đó là lí do tại sao các sư, các mahatmas, các sadhu,
trông buồn thế. Cuộc sống của họ là cuộc sống của vô tích sự. Và điều nền tảng
là gì? Họ đã bỏ lỡ ở đâu? Họ đã phân chia bản thân họ.
Tôi dạy bạn về sự tồn tại không phân chia. Vẫn còn
không bị phân chia đi! Đừng bao giờ nghĩ bản thân bạn tách rời khỏi năng lượng
dục của bạn, hay bất kì cái gì về vấn đề đó. Bạn là nó! Bạn là năng lượng dục.
Bạn là năng lượng yêu. Bạn là tâm thức. Bạn là thân thể bạn. Bạn có nhiều mặt!
Kim cương của bạn có nhiều mặt cho nó. Và tất cả những mặt đó cùng nhau làm cho
bạn thành quí giá.
Nhưng ý tưởng này đã còn dai dẳng qua nhiều thời đại -
và đặc biệt về năng lượng dục. Tại sao? Vì dục có hấp dẫn lớn nhất. Do đó người
ích kỉ bao giờ cũng thấy nó hấp dẫn để tranh đấu. Nếu người ta có thể thắng
trên dục của mình, thế thì người ta là người thắng. Dục dường như là thách thức
lớn nhất cho người ích kỉ. Nhớ lấy, nó không phải là thách thức cho người duy
linh. Với người duy linh không có thách thức. Với người đó, cuộc sống là việc
buông bỏ, sự thảnh thơi, việc chấp nhận toàn bộ cái tôi. Nhưng với người ích kỉ,
cuộc sống bao giờ cũng là thách thức. Hoặc thách thức phải tới từ bên ngoài, hoặc
nó phải tới từ bên trong. Hoặc người đó phải trèo lên Everest, vì Everest có đó
như một thách thức... nó gây tổn thương. Việc đạt tới đỉnh Everet chả phục vụ
cho chủ định gì. Duy nhất một chủ định thôi: rằng con người đã chinh phục nó.
Hay người ích kỉ quay vào trong. Có những người ích kỉ
với cuộc hành trình hướng ra ngoài và những người ích kỉ với cuộc hành trình hướng
vào trong. Với người ích kỉ hướng vào trong, bản ngã tìm ra thách thức lớn nhất
trong năng lượng dục - vì hấp dẫn là lớn, mênh mông, không thể chinh phục được
- tranh đấu với nó! Nhưng tranh đấu với nó, bạn sẽ đơn giản phá huỷ bản thân bạn
và mọi cái đẹp của năng lượng dục cũng bị mất.
Năng lượng dục phải không bị chinh phục: năng lượng dục
phải được dùng theo cách sáng tạo. Không có tranh đấu, nhưng nó là kho báu lớn.
Và nhiều điều là có thể qua nó - thực ra, mọi thứ đều là có thể qua nó. Trên mức
độ khác nó là cùng năng lượng trở thành yêu, cái trở thành lời cầu nguyện.
Con người được sinh ra mà không có năng lượng dục nào
sẽ không có khả năng yêu, sẽ không có khả năng cảm thấy từ bi nữa, sẽ không có
khả năng cầu nguyện - vì lời cầu nguyện là dạng cao nhất của năng lượng dục. Nếu
bạn tranh đấu với dục, bạn sẽ không bao giờ có khả năng biến đổi nó thành lời cầu
nguyện. Tranh đấu không bao giờ biến đổi bất kì cái gì. Biến đổi cần tình bạn -
làm bạn với nó đi! Nó là năng lượng của bạn, nó là bạn.
Đừng nghĩ dưới dạng chủ và nô lệ. Dùng nó như tiềm
năng của bạn. Nó là năng lượng thô. Nó có thể được tinh luyện. Nó có thể được
thăng hoa. Nó có thể đạt tới đỉnh cao nhất mà bạn thậm chí không mơ tới. Nó có
thể trở thành, chung cuộc, kinh nghiệm của bạn về samadhi. Nhưng đừng bao giờ bắt
đầu với sự thù địch - là bạn đi, thuyết phục, quan sát. Cố hiểu nó, nó là gì -
hấp dẫn của nó, niềm vui của nó, sự hồ hởi của nó. Những cực lạc nhất thời nhỏ
bé cái trở thành có thể qua nó.
Cái gì đích xác xảy ra khi bạn làm tình? Trong một khoảnh
khắc, thời gian biến mất... và khoảnh khắc đó, khoảnh khắc vô thời gian đó, cho
bạn niềm vui mênh mông. Đó là thoáng nhìn vào trong samadhi. Dục không phải là
kẻ thù của bạn: nó là cửa sổ tới Thượng đế. Tất nhiên, nó mở ra và đóng lại. Mọi
điều bạn thấy bị mất đi, nhưng đó không phải là lí do để giận nó. Chính là qua
nó mà bạn trở nên nhận biết rằng cái gì đó bên ngoài điều bình thường là có đó.
Cho dù nó là thoáng nhìn nhất thời khi bạn bị mất hút, hoàn toàn mất hút... bản
ngã không còn vận hành. Bạn được mở rộng. Những khoảnh khắc đó của cực thích dục
là những thoáng nhìn đầu tiên - thô sơ, nguyên thuỷ, nguyên sơ - về Thượng đế.
Cho nên, Veereshwar này, tôi không thể nói cho bạn
cách làm chủ nó. Không có cách nào để làm chủ nó. Trong việc làm chủ nó, bạn có
thể phá huỷ nó, và trong phá huỷ nó bạn sẽ phá huỷ bản thân bạn chứ không ai
khác. Một khi năng lượng dục của bạn bị phá huỷ, bạn sẽ trở thành vô vị, cuộc sống
của bạn sẽ khô héo, cuộc sống của bạn sẽ là sa mạc. Thế thì không còn hoa hồng,
không còn hoa sen... thế thì bạn không còn là ốc đảo. Bạn sẽ sống một loại chết.
Bạn sẽ mang nấm mồ của bạn quanh bản thân bạn.
Đi vào trong nó đi. Lắng nghe thông điệp của nó. Rất
im lặng vào. Dục là thiêng liêng! Khi bạn đi vào trong nó, bạn đang đi vào ngôi
đền lớn nhất có đó. Bạn đang trên mảnh đất thiêng - gạt mọi tâm trí và lo nghĩ
của bạn đi. Đi mà nhảy múa, với niềm vui, với lời cầu nguyện, với lòng biết ơn,
và bạn sẽ đi ra khỏi nó được làm mới lại, sảng khoái, được định hướng lại, với
cách nhìn tươi tắn, sáng suốt, trực giác.
Câu
hỏi 2
Sáng
nay khi thầy nói về bỏ lỡ thầy, tôi cảm thấy một quyết tâm ương ngạnh không bỏ
lỡ thầy. Tôi định ngồi ở đây cho tới khi tôi được chứng ngộ - cho dù có phải ngồi
mãi mãi!
Anand Madan, thế thì bạn sẽ bỏ lỡ tuyệt đối. Chứng ngộ
không phải là cái gì đó mà bạn có thể có được bằng sự ương ngạnh của bạn. Đó là
rào chắn! Nó tới khi bạn mong manh. Nó tới khi bạn thậm chí không nhận biết về
nó. Nó tới khi bạn thậm chí không ham muốn nó. Nó bao giờ cũng bắt bạn vô nhận
biết. Nó tới im lặng tới mức bạn không thể nghe thấy tiếng bước chân của nó.
Và nó không bao giờ tới khi bạn tìm trực tiếp nó. Nó tới
một cách gián tiếp. Bạn đang hát bài ca, và bạn mất hút trong bài ca... và nó
có đó. Bạn không nghĩ về nó! Bạn bị hấp thu vào trong bài ca. Hay bạn nhảy múa,
và bạn đã bỏ bản thân bạn trong điệu múa... và nó có đó. Hay bạn đang vẽ, hay
làm việc trên cánh đồng, hay chỉ ngồi im lặng không làm gì... và nó có đó.
Nó bao giờ cũng tới khi bạn không tìm nó một cách trực
tiếp. Nó tới một cách gián tiếp. Nó là hiện tượng rất tinh tế và thanh nhã. Bạn
càng ương ngạnh đi tìm nó, càng chắc chắn là bạn sẽ bỏ lỡ nó.
Ở đây cùng tôi đi! chỉ ở đây cùng tôi - không ý tưởng
gì về chứng ngộ. Nó sẽ xảy ra. Nhưng nó sẽ không xảy ra tương ứng theo bạn đâu.
Bạn không thể thao túng nó được. Bạn không thể trong kiểm soát nó được. Nó xảy
ra khi nó xảy ra. Nó bắt nguồn từ trời xanh. Nó không do bạn gây ra. Nếu nó do
bạn gây ra, và nỗ lực của bạn, và ý chí của bạn, thế thì nó sẽ nhỏ hơn bạn. Nó
là lớn hơn bạn.
Khi nó tới, nó không giống như cảm giác khi một giọt
sương rơi vào trong đại dương. Không đâu. Ngược lại, nó là cảm giác dường như đại
dương đã rơi vào trong giọt sương. Toàn thể bầu trời rơi vào trong bạn.
Nếu bạn ương ngạnh chờ đợi nó, bạn quá cứng rắn. Không
có không gian trong bạn. Bạn quá căng thẳng. Chính ham muốn về nó là đủ thành
rào chắn. Người ta phải quên mọi thứ về nó đi. Người ta phải quên sâu sắc tới mức
chính từ này trở thành không liên quan, và một ngày nào đó người ta ngạc nhiên
- nó đã tới. Vị khách đã tới, không được mời.
Bạn nói, Madan: Sáng nay khi thầy nói về bỏ lỡ thầy,
tôi cảm thấy một quyết tâm ương ngạnh không bỏ lỡ thầy.
Quyết tâm ương ngạnh này tới từ ý chí của bạn, từ bản
ngã của bạn. Và đây là rào chắn! Ai đang ngăn cản chứng ngộ của bạn? Không ai
ngoại trừ bản thân bạn. Bằng không, bạn là vị Phật từ chính lúc ban đầu. Làm
sao bạn đã bỏ lỡ điều bao giờ cũng là của bạn? Làm sao bạn liên tục bỏ lỡ nó? Bởi
việc tìm kiếm của bạn mà bạn liên tục bỏ lỡ nó.
Nhưng điều đó xảy ra: khi tôi nói, "Đừng bỏ lỡ thầy,"
một ham muốn ương ngạnh có thể nảy sinh trong bạn rằng "Mình sẽ không bỏ lỡ.
Mình sẽ đưa mọi nỗ lực và mọi năng lượng vào trong việc không bỏ lỡ" - và
bạn đã bỏ lỡ. Lời của tôi phải được hiểu, không theo nghĩa từ điển - bạn phải rất
thông cảm với tôi.
Khi tôi nói cái gì đó, đừng níu bám lấy nghĩa rõ ràng
của nó. Đi vào trong nghĩa có tính tồn tại của nó đi. Khi tôi nói đừng bỏ lỡ thầy,
tôi nói thảnh thơi với thầy, ở cùng với thầy. Quên bản thân bạn trong thầy. Để
thầy bao quanh bạn. Để thầy trở thành bầu không khí, bầu khí hậu của bạn. Sống
trong thầy, nghĩ về thầy. Ở trong việc nhớ lại thường xuyên về thầy. Và quên hết
tất cả về bản thân bạn được không!
Mối quan tâm này về chứng ngộ là mối quan tâm của bản
ngã. Bạn vẫn còn trong việc lấy cái ngã làm trung tâm. Ở cùng thầy nghĩa là
quên đi bản thân bạn. Bình thường, chúng ta lấy cái ngã làm trung tâm. Bất kì
cái gì chúng ta làm chúng ta đều đang làm cho bản thân chúng ta. Ở cùng thầy
nghĩa là bạn bắt đầu quên ngôn ngữ cũ của lấy cái ngã làm trung tâm. Bạn bắt đầu
làm mọi thứ cho thầy - vì thầy nói vậy. Đôi khi ngay cả những điều ngớ ngẩn!
Ajit đã hỏi một câu hỏi vì mọi người hỏi anh ta,
"Tại sao thầy mặc áo cam?" Và anh ta nói, "Tôi cố giải thích
chúng, nhưng tôi biết sâu bên dưới rằng chúng không được thuyết phục."
Không có cách nào để thuyết phục bất kì ai, và không
có nhu cầu nữa. Vấn đề không phải với mầu cam: vấn đề đơn giản là ở chỗ bạn
không thể nói được, "Vì tôi là đệ tử, và tôi không biết. Tôi đã từ bỏ mọi
thứ cho thầy. Nếu thầy nói, ‘Mặc áo cam,' tôi sẽ mặc áo cam. Nếu thầy nói, 'Bước
chân trần trên phố,' Tôi sẽ bước đi trần trụi. Tôi không biết chút lí trí nào
thêm nữa. Bạn đi và hỏi thầy xem. Tôi đã bỏ phong cách sống lấy cái ngã làm
trung tâm của tôi."
Đó là nghĩa của tính chất sannyas. Đó là điều khai tâm
tất cả là gì: bạn bỏ phong cách sống lấy cái ngã làm trung tâm của bạn. Bạn bao
giờ cũng sống tương ứng với bản thân bạn. Ngày bạn trở nên được nối với thầy, bạn
bắt đầu sống tương ứng với thầy.
Và thầy không có nghĩa vụ phải giải thích mọi thứ - vì
có nhiều thứ không thể được giải thích. Và có nhiều thứ có thể được giải thích
chỉ khi việc giải thích sẽ không có cái dụng gì - khi bạn đã kinh nghiệm cái gì
đó, chúng có thể được giải thích. Nhưng thế thì không có vấn đề gì.
Và có đôi điều thầy liên tục yêu cầu đệ tử làm, điều
rõ ràng ngớ ngẩn. Đó là chính lí do của chúng, rằng chúng rõ ràng là ngớ ngẩn.
Chúng giúp đệ tử đi ra khỏi việc lấy cái ta làm trung tâm của anh ta. Anh ta
đơn giản trở thành việc nghe lời, anh ta trở thành người nói có. Trong việc nói
có đó, thầy không bị bỏ lỡ.
Vấn đề không phải là sự ương ngạnh, vì ương ngạnh sẽ
chỉ nhấn mạnh vào việc lấy cái ngã làm trung tâm. Nó sẽ trở nên thậm chí còn được
tập trung hơn. Đó là vấn đề về làm mất nó.
Bạn đã sống tương ứng với bản thân bạn lâu rồi; bạn đã
thấy sống tương ứng với bản thân bạn nghĩa là gì. Trở thành đệ tử nghĩa là bây
giờ bạn chán ngán với nó. Bạn muốn thảnh thơi. Bạn muốn đơn giản đi theo ai đó.
Trong tin cậy, trong yêu, trong thân thiết, bạn muốn trở thành cái bóng. Và điều
ngược đời là: khoảnh khắc bạn quên đi việc lấy cái ngã làm trung tâm của bạn,
trung tâm thực của bạn nảy sinh. Khoảnh khắc bạn trở thành chỉ là cái bóng của
thầy, lần đầu tiên bạn trở thành một cá nhân. Đây là điều ngược đời. Khoảnh khắc
bạn đã quên đi bản thân bạn một cách hoàn toàn, bạn được chứng ngộ.
Cho nên, xin bạn, đừng trở nên quyết tâm ương ngạnh -
điều đó đang trở nên cứng rắn hơn trước đây. Và việc làm cứng rắn tâm lí của bạn
sẽ làm cho điều đó thành khó hơn.
Bạn nói: Tôi sẽ ngồi đây cho tới khi tôi được chứng ngộ.
Bạn có thể ngồi đây trong nhiều thời đại và bạn sẽ
không trở nên chứng ngộ theo cách đó. Và chứng ngộ là có thể trong một khoảnh
khắc! nếu bạn không có đó. Ngồi đây theo cách mà bạn không có đó đi. Đó là cách
đúng để ngồi ở đây. Không ai ngồi bên trong, không ham muốn ương ngạnh, không ý
tưởng về thành đạt, không hướng đích. Chỉ việc ngồi thuần khiết! chỉ tận hưởng
khoảnh khắc này. Khoảnh khắc này ở cùng tôi... những chim này, cây này, người
này. Không vì động cơ nào khác! Chỉ vì mục đích riêng của nó. Và thế thì khoảnh
khắc này là phúc lành. Thế thì khoảnh khắc này là chứng ngộ.
Im lặng này... khi bạn không có đó, không ai ngồi đó,
nhưng chỉ là việc ngồi thuần khiết, không nỗ lực về phần bạn, chờ đợi vô nỗ lực...
không ham muốn về phần bạn, mọi việc ham muốn đã biến mất... chỉ hiện hữu ở
đây... và đây là điều được cần.
Và không phải là bạn trở nên chứng ngộ đâu: đột nhiên
bạn nhận ra bạn bao giờ cũng được chứng ngộ. Bạn chỉ chưa bao giờ cho phép một
khoảnh khắc cho nó trồi lên bề mặt. Bạn ham muốn thế, bạn tham vọng thế, bạn ở
trong rối loạn thế. Bạn chưa bao giờ cho phép tiếng nói tĩnh lặng bé nhỏ này nảy
sinh trong bạn. Nó bao giờ cũng nảy sinh, nhưng náo động của các ham muốn của bạn
là lớn - bạn đã trở thành bãi chợ. Tâm trí bạn thường xuyên huyên thuyên. Nó có
thể huyên thuyên về tiền, nó có thể huyên thuyên về thiền. Nó có thể huyên
thuyên về chính trị, nó có thể huyên thuyên về tôn giáo. Nó có thể huyên thuyên
về bất kì cái gì. Nó có thể bắt đầu nghĩ về chứng ngộ, cái đó là gì, làm sao đạt
tới cái đó... và bạn đang bỏ lỡ toàn thể thời gian!
Xin bạn, đừng cuồng tín về nó. Thảnh thơi đi.
Giám đốc hãng hàng mẫu đang phỏng vẫn một nữ thanh
niên về việc làm. Sau câu hỏi thông thường, ông ta liếc mắt đưa tình cho cô ấy
và hỏi, "Cô còn trinh chứ?"
"Vâng," cô ấy đáp lại một cách bẽn lẽn,
"nhưng em không cuồng tín về điều đó đâu!"
Chỉ xin đừng cuồng tín về điều đó. Chứng ngộ là hiện
tượng rất rất đơn giản dễ dàng, kinh nghiệm bình thường nhất. Nó chẳng liên
quan gì tới các kinh nghiệm phi thường.
Để tôi nhắc đi nhắc lại cho bạn: nó là kinh nghiệm
bình thường nhất - vì nó là bản tính của bạn. Khi bạn đạt tới nó, bạn không thể
ba hoa về nó. Khi bạn đạt tới nó, nó không phải là điều lớn lao mà bạn đã làm.
Điều thực sự lớn lao là cách bạn xoay xở không đạy tới nó - đây là phép màu!
Câu
hỏi 3
Osho
ơi, sao lời thầy gây hoang mang thế?
Tôi đang nói nhiều thứ thế. Tôi phải nói chúng vì tôi
đang nói cho nhiều người thế. Và tôi đang nói cho mọi loại người. Mahavir đã
nói cho chỉ một kiểu - lời của ông ấy không gây hoang mang. Phật đã nói chỉ cho
một loại người - lời của ông ấy không gây hoang mang. Tôi đang nói cho mọi loại
người.
Tôi đã không chọn một kiểu đặc biệt để làm việc. Công
việc của tôi có tính phổ quát; nó không theo giáo phái. Dễ nói cho một kiểu đặc
biệt. Thế thì bạn có thể vẫn còn nhất quán. Nhưng khi bạn giải quyết với nhiều
kiểu thế, bạn phải nhìn vào các nhu cầu khác nhau, bạn phải trả lời các nhu cầu
khác nhau. Bạn phải đáp ứng cho các tâm trí khác nhau.
Cho nên nếu bạn đọc tôi, lời tôi có thể gây hoang
mang. Hôm nay tôi nói điều này, hôm khác tôi nói điều khác. Với người này điều
này, với người khác, ngay lập tức sau đó, tôi có thể nói chính điều đối lập. Lí
do là: mối quan tâm của tôi không phải về bất kì câu trả lời nào - tôi không có
câu trả lời đặc thù. Tôi không tin vào câu trả lời làm sẵn. Tôi nhìn vào người
đó và tôi đáp ứng cho người đó. Câu trả lời của tôi là tương ứng với nhu cầu của
người đó. Và ngày mai người đó có thể tới, và người đó có thể hỏi cùng câu hỏi,
và câu trả lời của tôi có thể khác - vì ngày mai nhu cầu của người đó có thể
khác. Có thể lời vẫn như cũ, nhưng ngày mai tôi sẽ phản xạ ngày mai của người
đó; hôm nay tôi phản xạ hôm nay của người đó. Tôi chỉ là tấm gương!
Nếu bạn nhìn vào trong tôi, bạn sẽ thấy mặt bạn được
phản xạ trong nó. Tôi không có ý tưởng cố định để cho bạn. Tôi không dạy triết
lí ở đây. Thay vì thế, tôi đang dạy bạn trạng thái của vô trí. Tôi không quan
tâm tới việc tạo ra mặt nào đó cho bạn. Toàn thể nỗ lực của tôi ở đây là để phá
huỷ mọi mặt của bạn để cho mặt nguyên thuỷ của bạn trồi lên, để cho bạn đi tới
biết đích xác cách Thượng đế đã làm ra bạn.
Nhiều thứ phải rút ra khỏi bạn. Tôi không cho bạn tri
thức: tôi đang lấy đi tri thức của bạn.
Và thế rồi, khi tôi nói cái gì đó với bạn, tôi nói điều
này - bạn có thể hiểu điều khác. Lời không thể rất chính xác được. Và bạn càng
chuyển lên cao hơn trong thế giới của tâm thức, chúng càng trở nên ít chính xác
hơn. Tại chỗ thấp nhất, chúng là rất chính xác. Trong toán học chúng là rất
chính xác. Hai cộng với hai là bốn. Toán học là khoa học chính xác. Siêu hình
thì không - nó không thể vậy. Bạn càng lên cao hơn, lời càng trở nên mơ hồ hơn.
Tại đỉnh cao nhất của hiểu biết, lời gần như vô nghĩa. Nhưng dầu vậy chúng phải
được dùng, vì bạn không thể hiểu được cái gì khác.
Chẳng mấy chốc tôi hi vọng một ngày sẽ tới khi bạn sẽ
có khả năng hiểu im lặng của tôi. Điều đó đang xảy ra, dần dần, dần dần. Tôi
đang quan sát nó xảy ra. Khi tôi cảm thấy rằng bây giờ im lặng có thể trở thành
việc trao đổi - bạn có thể chỉ ở cùng tôi trong im lặng, và bạn sẽ thu được cái
gì đó, và bạn sẽ được xúc động, và cực lạc sẽ nảy sinh trong bạn, và bạn sẽ được
tràn ngập - thế thì bất kì ngày này tôi cũng có thể dừng việc dùng lời.
Nhưng lời là công cụ nguy hiểm nữa. Tôi có thể ngụ ý
điều này, bạn có thể hiểu điều khác.
Một người đang đọc menu trong nhà hàng và hỏi cô phục
vụ, "Hôm nay cô có loại súp nào?"
"Ồ," cô ấy trả lời, "chúng tôi có súp
ba ba và súp đậu hà lan."
"Tôi sẽ dùng súp ba ba," anh ta trả lời.
Cô phục vụ gọi với vào nhà bếp, "Một súp ba
ba."
Nhưng thực khách nói, "Đợi cho một phút. Tôi đổi
ý. Phiền cô đổi món hộ? Cô có thể cho tôi món súp đậu hà lan thay vào
không?"
"Tất nhiên rồi," cô ấy nói. Và cô ấy gợi với
cho bếp, "Dừng ba ba lại và làm cho nó thành đậu hà lan."
Bây giờ điều đó sẽ tuỳ thuộc vào bạn, nghĩa nào bạn
đem cho nó. Lời có thể ngụ ý nhiều điều, và trong các hoàn cảnh khác nhau nghĩa
có thể rất gây hoang mang. Từng lời được nói ra trong hoàn cảnh nào đó. Hoàn cảnh
bị ẩn kín; bạn chỉ nghe thấy lời. Không có hoàn cảnh, lời không có nghĩa. Điều
tôi đang nói cho bạn hôm nay sẽ không có cùng hoàn cảnh lần nữa, vì sáng nay sẽ
không bao giờ được lặp lại. Những người này, người đã tụ tập để nghe tôi sẽ
không đích xác là cùng người lại tụ tập ở đây. Chim đang hót xung quanh sẽ
không là cùng chỗ lần nữa. Sáng nay là không thể lặp lại được, nhưng lời của
tôi sẽ còn lại - chúng sẽ mất đi mọi hoàn cảnh; chúng sẽ trở thành độc lập với
hoàn cảnh. Và thế thì bạn sẽ phải tìm nghĩa, cho chúng nghĩa.
Chúng có thể gây hoang mang...
Tôi đã nghe:
Hai đối tác trong công nghiệp quần áo đã có vấn đề
kinh doanh; có vẻ dường như họ có thể phải tuyên bố phá sản. Nhưng kề miệng hố
phá sản, một mặt hàng quần áo đặc biệt dường như hấp dẫn người mua. Một cửa
hàng bờ Tây muốn mua toàn thể mặt hàng này, với giá sẽ đưa các đối tác tốt lên
trong hoàn cảnh đen tối. Các đối tác vui mừng khôn xiết.
"Điều duy nhất là," người mua cảnh báo,
"Tôi phải được văn phòng trong nước chấp thuận cho thương vụ này. Tôi chắc
họ sẽ đồng ý, nhưng tôi phải kiểm với họ. Tôi sẽ quay lại ngày mai. Nếu các ông
không nghe thấy gì từ tôi trước giờ đóng cửa thứ sáu, các ông có thể chắc mọi sự
là ô kê."
Tuần đó trôi đi chậm chạp, và thứ sáu bò tới. Hai người
này ngồi không rời khỏi bàn làm việc, không thể nào tập trung được vào bất kì
việc nào. Không có thương vụ này, họ dứt khoát phá sản. Họ lo lắng mọi giờ, từng
phút một.
Hai giờ trôi qua, ba giờ, thế rồi bốn giờ, và bây giờ
họ sắp đóng cửa để về. Bốn giờ ba mươi tới, và họ nín thở. Đột nhiên, một người
đưa tin xô vào văn phòng. "Điện tín!" ông ta nói. Những người này
đông cứng người trong khiếp hãi.
Cuối cùng, một trong các đối tác đứng dậy. Anh ta chậm
chạp mở bức điện tín, và đọc nhanh nó. Thế rồi một tiếng cười vui sướng cất
lên. "Harry! Tin mừng! Anh mày chết!"
Nghĩa thay đổi theo hoàn cảnh. Ngoài hoàn cảnh, không
có nghĩa. Nhưng lời liên tục sống.
Krishna nói cái gì đó với Arjuna - trong hoàn cảnh đặc
thù. Bây giờ người Hindu liên tục lặp lại nó. Phật đã nói cái gì đó cho đệ tử của
ông ấy trong hoàn cảnh đặc thù - các Phật tử liên tục lặp lại nó. Con người của
hiểu biết sẽ không trở nên bị ám ảnh thế với lời. Lời là không có nghĩa thế như
bạn nghĩ.
Và bạn không nên gắn nghĩa rất cứng cho lời. Lời cứng
là lời chết. Lời phải vẫn còn linh động. Nó phải thay đổi tương ứng theo hoàn cảnh.
Nó là luồng chảy. Nhưng mọi người dùng lời như những thứ đông cứng. Và tôi có
thể hiểu khó khăn của họ, vì cuộc sống bình thường sẽ trở thành không thể được
nếu lời không bị đông cứng lại. Việc xử trí chúng sẽ trở thành không thể được.
Nhưng khi có liên quan tới thế giới cao hơn, những chuyến bay cao hơn vào trong
vô thời gian, vào trong vô không gian, lời là rất tuỳ tiện.
Cho nên, xin bạn, đừng bị hoang mang bởi lời của tôi.
Tìm tôi trong lời tôi đi! Quên các lời đi. Tìm tôi và quên lời. Dùng lời như
cách tiếp cận tới tôi; đừng bị móc bởi chúng. Thế thì chúng sẽ không làm bạn
hoang mang và chúng sẽ không làm lẫn lộn bạn.
Câu
hỏi 4
Osho
ơi, tôi quay sang mọi âm thanh để xem liệu ngài có đó không. Có chờ đợi lớn đầy
niềm vui trong tôi. Osho ơi, người yêu ở đâu?
Parmita, ngài ở mọi nơi! Ngài bao giờ cũng hiện hữu.
Ngài ở đây trong tôi, trong bạn, trong mọi người đã tụ tập ở đây. Nhưng bạn phải
tìm Thượng đế mà không của thế giới này rồi. Bạn đang tìm Thượng đế nào đó - Ki
tô giáo, Hindu, Mô ha mét giáo. Nhưng bạn không thực sự tìm người yêu.
Người yêu bao giờ cũng ở đây. Ngài là hơi thở trong
tim bạn, ngài là nhịp đập trong tim bạn. Ngài là mầu xanh trong cây, và ngài là
mầu đỏ trong hoa. Ngài ở trong con sóng của đại dương. Và ngài ở trong các vì
sao trong đêm. Và ngài là im lặng của bóng tối. Và ngài là niềm vui của ánh
sáng.
Nhưng bạn phải có ý tưởng nào đó về Thượng đế. Bạn có
thể tiếp tục tìm ý tưởng đó và bạn sẽ không bao giờ tìm ra nó - bạn sẽ chờ đợi
trong vô vọng. Bỏ ý tưởng này đi! và người yêu là ở đây. Ý tưởng của bạn đang cản
trở con đường.
Người yêu không phải là người: người yêu là bản thân
cuộc sống. Đừng nghĩ về Thượng đế như một người ngồi đâu đó trên ngai vàng.
Nghĩ về Thượng đế trong bướm và trong cây leo. Nghĩ về Thượng đế trong sông và
trong núi. Nghĩ về Thượng đế trong mọi việc biểu hiện này! Nghĩ về Thượng đế
như thế giới này.
Thượng đế đã trở thành thế giới! Kinh sách của bạn nói
Thượng đế đã tạo ra thế giới. Tôi nói với bạn: Thượng đế đã trở thành thế giới.
Bây giờ không có Thượng đế ở bất kì chỗ nào khác. Ca sĩ là bài ca bây giờ, và
hoạ sĩ là trong bức tranh. Nhưng bạn đang tìm hoạ sĩ ở đâu đó khác, và ông ấy
đã làm tan biến bản thân mình vào trong tranh...
Bạn đã nghe một câu chuyện Thiền Trung Quốc rất nổi tiếng
chưa?
Một nhà vua lớn có tình yêu lớn với cảnh đẹp của
Himalayas. Ông ấy triệu mọi hoạ sĩ lớn tới vương quốc của mình và bảo họ làm ra
những bức tranh về Himalayas, bất kì ai có tranh đẹp nhất sẽ được một nửa vương
quốc và sẽ được cưới con gái nhà vua.
Hàng nghìn hoạ sĩ làm việc, hết ngày nọ tới ngày kia,
năm nọ tới năm kia. Thời hạn ba năm được cho. Nhiều bức tranh được tạo ra;
chúng là những bức tranh đẹp. Nhà vua đâm ra lúng túng: "Làm sao chọn bức
nào là đẹp nhất?"
Cuối cùng, hoạ sĩ già nhất tới với bức tranh của ông ấy.
Các bức tranh đó được treo lên tường và nhà vua tới xem chúng. Ngay lập tức, một
cách trực giác, ông ấy biết, "Đây là tranh đẹp nhất." Nhà vua đã xem
nhiều tranh đẹp, nhưng không cái gì so sánh được với những tranh này. Chúng sống
động thế! Và nhà vua quan sát, và ông ấy hỏi hoạ sĩ, "Ta thấy một con đường
nhỏ đi ra sau núi - nó đi đâu vậy?"
Và hoạ sĩ nói, "Để thần xem...!"
Và ông ấy đi vào trong bức tranh, và đi trên con đường
nhỏ đằng sau núi... và biến mất, và không bao giờ quay lại.
Ở Trung Quốc người ta nói rằng một bức tranh, nếu nó
là thực, phải giống điều đó: hoạ sĩ có thể đi vào trong nó và biến mất. Chỉ thế
thì nó mới là thực! Câu chuyện này chỉ là ngụ ngôn thôi. Nhưng Thượng đế đã tạo
ra thế giới và đã biến mất vào trong nó. Điều đó đích xác đúng về Thượng đế.
Parmita, đừng chờ đợi người yêu... Nhưng hàng nghìn
người đã từng chờ đợi trong hàng nghìn năm, với khao khát và đam mê lớn lao. Việc
chờ đợi của họ đã giúp đỡ - không phải là họ đã đi tới biết Thượng đế, nhưng việc
chờ đợi của họ đã giúp họ trở nên tỉnh táo hơn.
Do Thái giáo, đặc biệt, đã dùng chờ đợi như phương
pháp luận cho nhận biết. Nó chính là cái tương đương của Do Thái giáo với
vipassana. Nhưng nhớ lấy, việc chờ đợi không dành cho Thượng đế - không có Thượng
đế tới đâu - việc chờ đợi chỉ là phương cách. Khi bạn đang chờ đợi, tất nhiên bạn
trở nên tỉnh táo hơn.
Bạn đã bao giờ chờ đợi người bạn chưa? Buổi sáng anh ấy
định tới, và bạn không thể ngủ được trong cả đêm. Bạn xoay người trở mình, và bạn
nhìn lại đồng hồ. Có thể đêm qua rồi và trời đã sáng và bạn phải đi và đón người
bạn từ ga...?
Bạn đã đợi người yêu chưa? Thế thì bất kì chuyển động
nào trên phố và bạn chạy xô ra. Nó có thể chỉ là gió gõ lên cửa, và tim bạn đập
nhanh hơn; và bạn mở cửa: có thể cô ấy đã tới hay anh ấy đã tới chăng? Hay người
đưa thư bước bên cạnh và bạn xô ra và nhìn ra cửa sổ...
Bất kì khi nào bạn chờ đợi, bạn trở nên nhận biết. Nếu
việc chờ đợi có thể trở thành tuyệt đối, toàn bộ, nó sẽ tạo ra ngọn lửa nhận biết
lớn.
Người ta nói về nhà huyền môn lớn, Zusya, rằng ông ấy
đã chờ đợi việc tới của Đấng cứu thế và việc chuộc lỗi bằng nhiệt tình, đam mê
và năng nổ tới mức khi ông ấy nghe thấy tiếng ồn ào trên phố ông ấy ngay lập tức
đi tới để hỏi nó là cái gì và liệu sứ giả đã không tới hay sao. Và mỗi lần ông ấy
đi ngủ, ông ấy ra lệnh cho các đệ tử đánh thức ông ấy vào bất kì khoảnh khắc
nào khi sứ giả tới.
Một hôm ông ấy nói, "Nếu Đấng cứu thế phải tới
hôm nay và nói với ta, 'Zusya, ông là tốt hơn những người khác,' thế thì ta sẽ
nói với ông ấy, 'Thưa ngài, thế thì ngài không phải là Đấng cứu thế thực.'"
Cả đời mình ông ấy đã chờ đợi, và với sự năng nổ tới mức
ngay cả trong đêm ông ấy sợ, "Mình có thể ngủ và ngài có thể tới." Một
đệ tử phải thức liên tục bên cạnh ông ấy, để cho nếu sứ giả tới, Zusya có thể
được đánh thức dậy ngay lập tức - vì ông ấy không thích bỏ lỡ một khoảnh khắc.
Nhìn đam mê, khao khát, tình yêu đi.
Nhưng câu hỏi là: Đấng cứu thế có tới không? Điều đó
không phải là vấn đề. Vấn đề là ở chỗ Zusya trở nên ngày càng tỉnh táo hơn,
ngày càng nhận biết hơn. Ông ấy trở nên tỉnh táo và nhận biết tới mức người ta
nói rằng một hôm ông ấy nói, "Nếu Đấng cứu thế phải tới ta hôm nay và nói
với ta, 'Zusya, ông là tốt hơn những người khác,' thế thì ta sẽ nói với ông ấy,
'Thưa ngài, thế thì ngài không phải là Đấng cứu thế thực - vì bây giờ với bản
thân ta không có tốt hơn, không xấu hơn, không có cao hơn, không có thấp hơn. Rằng
tất cả là một. Rằng không có ai để được giải thoát và không có là người giải
thoát."'
Chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi, trở nên nhận biết và nhận
biết, một ngày nào đó trái tim mở ra, và ông ấy biết Thượng đế ở mọi nơi. Không
cần bất kì Đấng cứu thế nào tới. Thượng đế đã tới rồi! Sự hiện diện của Thượng
đế đã có đó.
Cho nên, Parmita, đừng hỏi: Người yêu ở đâu? Hỏi: Chỗ
nào không có ngài? Jesus nói với đệ tử của ông ấy: Đập đá ra và ông sẽ tìm thấy
ta ở đó. Bỏ đá ra và ông sẽ tìm thấy ta ở đó. Chỗ nào không có ngài?
Bạn nói: Tôi quay sang mọi âm thanh để xem liệu ngài
có đó không.
Vâng, ngài có đó đấy! Ngay cả khi gió gõ cửa nhà bạn,
ngài đã gõ cửa đấy. Và khi chó sủa ở nhà hàng xóm, ngài đang sủa. Và khi người
bạn tới gặp bạn, ngài đã tới gặp bạn. Vì không có ai khác ngoài ngài...
Câu
hỏi 5
Tôi
cố gắng đi theo tôn giáo theo cách riêng của tôi, nhưng chẳng cái gì dường như
xảy ra. Tôi phải làm gì?
Làm sao bạn có thể đi theo tôn giáo theo cách riêng của
bạn được? Bạn phải bỏ bản thân bạn đi. Thế thì bất kì cái gì xảy ra đều là tôn
giáo. Vấn đề không phải là quyết định. Bạn không thể quyết định được. Làm sao bạn
có thể quyết định được cái gì là đúng, cái gì là sai? Bỏ bản thân bạn đi. Để cuộc
sống chiếm quyền sở hữu bạn. Để cuộc sống quyết định. Trao tay bạn cho Thượng đế,
hay cho cuộc sống, hay cho sự tồn tại... và đi theo nó trong tin cậy.
Bạn phải là người rất láu lỉnh và tính toán đấy. Bạn
thậm chí còn cố đi theo tôn giáo theo cách riêng của bạn. Và bất kì cái gì bạn
đang làm, bạn đã từng làm, đều không là gì ngoài trò chơi tâm trí của bạn. Làm
sao bạn có thể đạt tới được bất kì chỗ nào?
Điều đó là đơn giản!
Bạn nói: Không cái gì dường như xảy ra.
Bây giờ đổi cách tiếp cận của bạn hướng tới tôn giáo
đi. Tôn giáo không phải là thứ để được bạn quyết định: tôn giáo là trạng thái của
buông bỏ.
Tâm trí con người tinh ranh thế - nó bao giờ cũng có
thể tìm ra cách hợp lí hoá cho bất kì cái gì nó muốn làm. Nếu nó không muốn
làm, nó có thể tìm phản lí do; nếu nó muốn làm, nó có thể tìm mọi thứ hỗ trợ
cho điều đó.
Quan sát tâm trí bạn mà xem. Tâm trí bạn quyết định
trước cái này phải được làm, và thế rồi nó thu thập luận cứ cho điều đó.
Một cựu thư kí quay bản lề cửa va mạnh vào bạn cùng
phòng ở trường cũ.
"Bạn có thể vào nghề như vậy thế nào?" bạn
cô ấy hỏi.
"Đừng có mà ngu xuẩn," cô gái gọi trả lời.
"Chúng tớ cung cấp dịch vụ sống. Chúng tớ là vợ của những người không có vợ,
và là nơi nương tựa cho những người cần nương tựa."
Cho dù bạn đang làm cái gì đó tuyệt đối sai, bạn có thể
tìm ra các lí do hay cho nó.
Một cụ già Do Thái có râu đi vào cửa hàng bán đồ ăn
ngon và trỏ miếng thịt lợn muối đằng sau quầy kính.
"Một lạng thịt bò muối, xin ông."
Người đứng quầy để ý tới bộ râu và nghĩ bổn phận của
mình là thông báo cho ông già này. "Tôi lấy làm tiếc, thưa ông," anh
ta nói một cách yên tĩnh, "nhưng đó là thịt lợn muốn!"
"Thế anh hỏi ai vậy?" người Do Thái vặn lại.
Tâm trí rất láu lỉnh, rất tinh ranh. Nó có thể liên tục
làm bất kì cái gì nó muốn làm. Và nó bao giờ cũng có thể tìm ra luận cứ cho nó.
Cho nên khi bạn nói: Tôi cố gắng đi theo tôn giáo theo
cách riêng của tôi, cách riêng của bạn là gì? Chân lí không thể tương ứng với bạn
được. Bạn sẽ phải tương ứng với chân lí. Chân lí không có nghĩa vụ nào phải khớp
và điều chỉnh theo bạn. Bạn sẽ phải khớp và điều chỉnh theo chân lí.
Và nếu bạn thử cách riêng của bạn, không cái gì sẽ xảy
ra cho bạn đâu. Và chung cuộc bạn sẽ hối hận.
Bây giờ, thử một cách tiếp cận khác toàn bộ đi. Ở
trong buông bỏ. Để Thượng đế quyết định. Gạt tâm trí sang bên. Trở nên trực
giác thêm chút ít thay vì có tính trí tuệ; đừng hợp lí thế. Tôn giáo là sẵn có
chỉ cho những người có thể đi sâu hơn lí trí. Đi sâu hơn lí trí là đi ra ngoài
lí trí. Và tôn giáo là sẵn có chỉ ở bên ngoài. Điều bạn gọi là tôn giáo thông
thường không là gì ngoài nguỵ tạo của tâm trí.
Không cái gì đã xảy ra, không cái gì sẽ xảy ra... nhớ
lấy.
Và bạn hỏi: Tôi phải làm gì?
Bỏ điều này đi. Nếu bạn có thể tìm được thầy, trở
thành đệ tử đi. Bạn đã là một đệ tử cho bản thân bạn quá lâu rồi. Bây giờ tìm một
người mà bạn có thể tin cậy được. Tìm một người có sự hiện diện làm bạn dịu đi,
làm bình thản bạn, làm yên tĩnh bạn. Tìm một người có sự hiện diện làm sống lại
hi vọng trong bạn, làm phục sinh bạn. Tìm một người có sự hiện diện trở thành
niềm hứng khởi cho bạn và lần nữa cuộc sống lại dường như có nghĩa. Thế rồi
buông xuôi. Là đệ tử.
Bạn đã từng thử cả hai điều cùng với bản thân bạn,
theo cách riêng của bạn. Bạn là thầy và bạn là đệ tử. Bạn sẽ trở nên ngày một lẫn
lộn hơn. Đây không phải là cách đạt tới.
Và tôi không nói mọi người không thể đạt tới nếu không
có thầy - thỉnh thoảng điều đó xảy ra, một người đạt tới mà không có thầy.
Nhưng với điều đó thậm chí nhiều dũng cảm hơn được cần tới. Vì tin cậy vào con
người không khó thế, đó là tính người. Tin cậy vào sự tồn tại là rất khó. Nó cần
trái tim lớn hơn và lòng can đảm lớn hơn. Bỏ bản thân mình trong tay của sự tồn
tại... cũng như Jesus nói trong khoảnh khắc cuối cùng: Ý chí của ngài sẽ được
thực hiện. Nếu bạn có thể làm điều đó, không có nhu cầu có thầy. Nhưng nếu bạn
không thể buông xuôi với một thầy, sẽ không thể nào buông xuôi theo bản thân sự
tồn tại.
Thầy là phương cách nơi bạn học cách buông xuôi, nơi bạn
học những niềm vui của buông xuôi, nơi bạn học cái đẹp của buông xuôi. Và thế
thì nhiều dũng cảm hơn tập hợp lại một cách cần thiết. Và một ngày nào đó bạn
có thể lấy bước nhảy lượng tử và bạn có thể bắt đầu tin cậy vào sự tồn tại. Thế
thì người ta trở thành giống như chiếc lá khô cuốn theo gió. Nếu gió thổi hướng
bắc, lá đi lên hướng bắc. Nếu gió thổi hướng nam, lá đi sang hướng nam. Nếu gió
dừng lại, lá chờ đợi và nghỉ ngơi trên đất. Lá không có ý tưởng về bất kì định
mệnh nào, không phương hướng, không mục đích, không đâu mà đi.
Đó là buông xuôi tối thượng.
Lão Tử trở nên chứng ngộ khi nhìn lá khô rụng khỏi
cây. Ông ấy đang ngồi dưới gốc cây. Chiếc lá vàng rồi, một làn gió thổi tới, và
chiếc lá rơi xuống. Nó chao đảo, hạ xuống dần dần như chiếc lông, nằm nghỉ trên
đất... thế rồi một cơn gió mạnh thổi tới và nó được bốc lên... nó đi cùng gió
mà không chống cự gì. Và chân lí xảy ra: Lão Tử trở nên chứng ngộ. Từ khoảnh khắc
đó, ông ấy trở thành chiếc lá khô trong gió.
Vâng, không có thầy điều đó cũng là có thể - nhưng để
tin cậy chiếc lá sẽ nhận lấy can đảm thực.
Câu
hỏi 6
Osho
ơi, trong tôi, tôi cảm thấy cần một thầy và tôi cảm thấy rằng những điều thầy để
cho đệ tử của thầy làm cũng là tốt cho tôi. Cái gì làm cho thầy thành đặc biệt
tới mức tôi phải nhận thầy làm thầy, tới mức tôi phải buông xuôi theo thầy?
Ruinemans, điều đầu tiên: Đây là vấn đề của bạn, rằng
bạn cần một thầy. Tôi không cần đệ tử. Tôi đã có đủ rồi. Tôi không quan tâm.
Cho nên tôi không thuyết phục bạn trở thành đệ tử. Thực ra, tôi làm mọi loại
thu xếp để can ngăn mọi người để cho họ có thể thoát đi.
Không dễ tới gần tôi đâu. Tôi đã làm mọi rào chắn giữa
bạn và tôi. Tôi không quan tâm tới đệ tử - chừng nào nhu cầu của ai đó còn chưa
thực sự mãnh liệt. Tôi ở đây, không dành cho đám đông và quần chúng, mà chỉ
dành cho vài người được chọn.
Bạn nói: trong tôi, tôi cảm thấy cần một thầy và tôi cảm
thấy rằng những điều thầy để cho đệ tử của thầy làm cũng là tốt cho tôi.
Nếu bạn cảm thấy cần thầy, tìm thầy đi. Hi vọng một
ngày nào đó bạn có thể tìm thấy được một người.
Bạn hỏi: Cái gì làm cho thầy thành đặc biệt tới mức
tôi phải nhận thầy làm thầy?
Tôi không đặc biệt chút nào. Bạn quên về tôi đi. Tôi
là người rất bình thường. Nếu bạn quan tâm tới thầy đặc biệt, bạn sẽ phải tìm ở
đâu đó khác. Chính ý tưởng về là đặc biệt là một ý tưởng bản ngã. Và, vâng, tôi
biết: đệ tử thích trở nên được gắn bó với người rất đặc biệt. Đó là cách thức
thay thế của việc đáp ứng cho bản ngã riêng của họ, rằng “tôi là đệ tử của một
thầy rất đặc biệt."
Cho nên để tôi làm điều đó được rõ ràng từ chính lúc
ban đầu: tôi là người rất bình thường. Bạn không cần quan tâm tới tôi chút nào.
Tôi không đặc biệt. Bạn sẽ phải tìm ở đâu đó. Chính ý tưởng về tìm một thầy đặc
biệt là một ý tưởng bản ngã. Tại sao đặc biệt? Cái gì là đặc biệt trong cuộc sống?
Hoặc tất cả đều đặc biệt hoặc không cái gì là đặc biệt.
Tôi có thể đồng ý với cả hai phát biểu này: hoặc tất cả
là đặc biệt hoặc không cái gì là đặc biệt. Nhưng tôi không thể đồng ý với phát
biểu rằng ai đó là đặc biệt và người khác không đặc biệt. Thượng đế tồn tại ở mọi
nơi, trong mọi người. Và Thượng đế là bản tính của chúng ta.
Tôi là người bình thường. Cho nên nếu bạn muốn có thầy
đặc biệt, bạn ở toán sai ở đây; bạn sẽ phải tìm chỗ nào đó khác. Bạn sẽ phải
tìm nhà ảo thuật nào đó. Bạn không thực sự quan tâm tới tính đệ tử. Mối quan
tâm của bạn là một loại trò bản ngã.
Bạn hỏi: Cái gì làm cho thầy thành đặc biệt tới mức
tôi phải nhận thầy làm thầy, tới mức tôi phải buông xuôi theo thầy?
Tôi không quan tâm tới việc buông xuôi của bạn chút
nào. Và khi một đệ tử buông xuôi theo thầy, người đó không buông xuôi theo thầy
đâu - thầy chỉ là cái cớ. Đệ tử này buông xuôi. Vì người đó không thể buông
xuôi mà không có thầy, do đó thầy là cái cớ.
Thầy không nhận buông xuôi của bạn đâu! Đó là giao
thông một chiều thôi. Khi bạn buông xuôi theo tôi, bạn buông xuôi - có vậy
thôi. Tôi không nhận buông xuôi của bạn; tôi không liên tục thu thập buông xuôi
của bạn. Tôi chỉ là cái cớ, chỉ để giúp bạn gạt bỏ bản ngã ngu xuẩn, bản ngã ảo
tưởng.
Làm sao việc buông xuôi có ý nghĩa gì cho thầy? vì bản
ngã là giả, việc buông xuôi cũng vậy. Nếu bản thân bản ngã là giả, việc buông
xuôi của bạn có thể có giá trị gì?
Cứ nghĩ về một người tin rằng mình là Napoleon. Và người
đó không phải! Và người đó nghĩ rằng người đó có vương quốc lớn. Và thế rồi thầy
thuyết phục người đó buông xuôi vương quốc của anh ta - và người đó buông xuôi!
Và người đó nói, "Được rồi, tôi buông xuôi vương quốc của tôi và từ giờ trở
đi tôi sẽ không là Napoleon." Bạn nghĩ thầy được cái gì đó sao?
Ngay chỗ đầu tiên người này chẳng có gì ngoài một ý tưởng.
Thầy không nhận được gì cả; tất nhiên, người này mất nhiều thứ: vương quốc, việc
là Napoleon, vân vân.
Bạn nói: Cái gì làm cho thầy thành đặc biệt tới mức
tôi phải nhận thầy làm thầy?
Tôi không đặc biệt, cho nên bạn không cần lo nghĩ về
tôi. Tôi rất bình thường. Và nếu bạn có thể buông xuôi theo ai đó bình thường
tuyệt đối, việc buông xuôi của bạn sẽ có nghĩa nào đó. Buông xuôi theo ai đó đặc
biệt không phải là buông xuôi. Lần nữa bạn đang tận hưởng rằng bạn đã trở nên
được đồng nhất với thầy lớn. Bạn cũng là vĩ đại theo cách nào đó - vinh quanh
được phản xạ của thầy.
Tôi là không ai cả! Nếu bạn nắm tay cùng tôi, bạn sẽ
trở thành không ai cả - đó là mọi thứ tôi có thể hứa cho bạn. Tôi là cái không
- nếu bạn nắm tay tôi bạn sẽ trở thành cái không. Tôi đã biến mất. Nếu bạn tới
gần tôi, cẩn thận đấy... bạn sẽ phải biến mất. Thân thiết với tôi là thân thiết
với cái chết tối thượng của bạn.
Đó là điều buông xuôi thật là gì: chết đi như một bản
ngã. Nhưng khi bạn chết đi như một bản ngã, bạn được sinh ra như điều thiêng
liêng. Cho nên việc đóng đinh bản ngã là việc phục sinh của linh hồn.
Và tôi không quan tâm tới việc buông xuôi của bạn vì
tôi thấy rằng bạn chẳng có gì cả. Bạn không có cái gì - bạn chỉ có hư tưởng, ảo
tưởng, mơ. Nhưng bạn đang hỏi, Ruinemans, dường như bạn sẽ buông xuôi cái gì đó
lớn lao, cho nên bạn phải làm cho mọi thứ chắc chắn: "Liệu người này có là
ai đó đặc biệt để cho mình sẽ buông xuôi vương quốc của mình. Người này là ai?
Sao mình phải buông xuôi theo ông ta?"
Buông xuôi không theo bất kì ai đặc thù - buông xuôi
đơn giản là buông xuôi! Nó chỉ có nghĩa là "Tôi mệt mỏi, mòn nỏi, bị nặng
gánh với bản ngã của tôi. Tôi đã sống với nó và nó đã hành hạ tôi đủ rồi. Thế
là đủ! Tôi muốn gạt bỏ nó, nhưng làm sao gạt bỏ được nó? Để nó vào đâu?"
Người ta đã sống cùng nó lâu tới mức rất khó tách rời
bản thân mình khỏi nó. Thầy trở thành sự giúp đỡ. Thầy nói, "Được rồi,
trao nó cho ta. Nếu ông không thể để nó vào chỗ nào được, trao nó cho ta và ta
sẽ chăm nom nó, ta sẽ gìn giữ nó."
Cảm thấy tin cậy, yêu, bạn có thể trao bản ngã của bạn
cho thầy. Nhưng bạn đang trao cái gì? Thực ra chẳng có gì cả.
Hai người điên đang nói chuyện với nhau. Một người giơ
nắm đấm khép kín ra và hỏi người kia, "Anh có thể nói cho tôi trong nắm
tay tôi có cái gì?"
Người kia đăm chiêu, suy tư và nói, "Voi trắng."
Người thứ nhất nhìn vào nắm tay mình và nói, "Thế
thì anh phải đã nhìn rồi - trong khi tôi đóng nắm tay lại anh phải đã ngó vào.
Bằng không, làm sao anh đi tới biết được?"
Trong nắm tay của bạn chẳng có gì, không voi trắng nào
- chỉ ý tưởng trống rỗng, sự đồng nhất trống rỗng về bạn là ai. Thầy không là
gì ngoài tình huống. Cho nên nếu bạn thực sự cảm thấy bạn cần, thì tìm đi.
Và những bài nói này phải là sự giúp đỡ lớn lao cho bạn,
vì đây là loạt bài về Thầy hoàn hảo. Bạn sẽ cần một thầy hoàn hảo - và tôi
không phải là thầy hoàn hảo. Tôi là thầy rất rất không hoàn hảo. Bạn cần cái gì
đó đặc biệt đến mức bạn sẽ không tìm ra nó.
Đó là lí do tại sao mọi người tin vào các thầy đã chết,
vì với thầy chết rồi họ có thể tạo ra thật nhiều điều đặc biệt tuỳ ý họ. Tôi
không thể bước đi trên nước được, điều đó là đúng. Jesus có thể bước trên nước
- và tôi biết hoàn toàn rõ ông ấy chưa bao giờ bước trên nước: ông ấy biết những
tảng đá đúng! Nhưng bạn có thể tin ông ấy là đặc biệt, ông ấy bước trên nước.
Mọi người tin vào các thầy đã chết vì với thầy chết họ
được tự do có mọi loại tưởng tượng.
Tôi là người rất bình thường, bình thường như bạn vậy.
Nhưng tôi mở hội cho bản thân tôi. Tôi mở hội bản thân tôi, tôi hát cho bản
thân tôi. Và tôi có thể nhắc bạn rằng bạn cũng có thể mở hội cho bản thân bạn,
và bạn cũng có thể hát cho bản thân bạn. Và nếu một người bình thường như tôi
có thể mở hội, điều đó sẽ cho bạn niềm vui lớn lao - vì bạn cũng có thể mở hội
- bạn không cần là đặc biệt. Bạn cũng có thể được chứng ngộ mà không cần bước
đi trên nước.
Nếu bạn hiểu, bạn sẽ được hân hoan trong tôi - vì một
người như bạn đã trở thành mở hội. Đó là lời hứa lớn lao: bạn cũng có thể trở
thành cái một. Không cái gì đặc biệt được cần. Mọi điều được cần đã có cùng bạn.
Bạn chỉ phải được nhắc nhở.
Thầy thực không là gì ngoài việc nhắc nhở.
Câu
hỏi cuối cùng:
Osho
ơi, bốn năm trước nơi tôi đã sống có một bức áp phích trong nhà phụ. Trên nó có
một bức tranh đẹp về đại dương và những lời này mà vẫn còn lại với tôi: 'Tôi đi
và không đi chút nào. Tôi như trăng trong các con sóng cứ cuồn cuộn mãi.'
Trong
bài nói hôm qua, lần đầu tiên, tôi thấy chỗ không chuyển động đó ở trong tôi.
Xin thầy nói thêm về điều đó?
Yoga Divya, nó không phải là cái gì đó để được nói ra.
Và đừng nghĩ về nó - chỉ cảm nó thôi. Nếu bạn bắt đầu nghĩ về nó bạn sẽ mất dấu
vết lần nữa. Nó là không gian cảm nhận bên trong bạn; nó không liên quan gì tới
ý nghĩ. Ý nghĩ sẽ là việc gây rối. Cảm nó đi! Ngồi im lặng, cảm nó, hân hoan
trong nó, cười với nó, kêu và khóc cùng nó, nhưng không nghĩ về nó.
Khoảnh khắc bạn nghĩ về nó bạn đã đi xa nhất khỏi nó,
xa nhất có thể được. Vì suy nghĩ bao giờ cũng đem bạn đi xa khỏi mọi sự.
Đoá hồng có đó và bạn bắt đầu nghĩ về nó... thế thì
hàng dặm và hàng dặm khoảng cách giữa bạn và đoá hồng. Suy nghĩ là một loại khoảng
cách. Suy nghĩ tạo ra khoảng cách. Nếu bạn thực sự muốn hiện hữu cùng đoá hồng,
quên việc nghĩ đi. Hiện hữu cùng đoá hồng đó! Khóc cùng nó, hát cùng nó, múa
cùng nó, hiện hữu cùng nó - và bạn sẽ biết.
Việc biết này chẳng liên quan gì tới ý nghĩ.
Tôi không thể nói gì nhiều hơn về nó. Bạn đã thấy một
điểm đẹp bên trong bạn. Tránh suy nghĩ! Ở ngày càng gần hơn với điểm đó. Vâng,
có không gian nơi tôi đi và không đi chút nào. Tôi như trăng trong các con sóng
cứ cuồn cuộn mãi. Vâng, có một loại vĩnh hằng trong bạn. Thời gian di chuyển chỉ
trên bề mặt. Có chỗ nào đó trong bạn mà vô thuỷ, vô chung. Có chỗ nào đó trong
bạn nơi thay đổi không bao giờ xuất hiện.
Vì tôi đã đi tới biết không gian này bên trong tôi,
không một điều gì đã xảy ra - không khủng hoảng, không tai nạn, không cái gì
chút nào. Vì tôi đã trở nên được đặt vào trong không gian này, mọi người cũng
là như vậy - mặc dầu trên bề mặt hàng nghìn thứ đã thay đổi. Bánh xe liên tục
chuyển, nhưng tại chính cốt lõi không cái gì chuyển.
Đây là điều được biết là trung tâm cơn xoáy lốc...
..............................
0 Đánh giá