Read more
Chính thân này là phật - Osho
Bài nói về Bài ca Thiền của Bạch Ẩn
Chương 1. Tiếng gầm của sư
tử
Powered by RedCircle
Mọi sinh linh từ chính lúc bắt đầu là chư phật. Điều đó giống như nước và băng:
ngoài
nước, không băng,
ngoài
sinh linh, không chư phật.
Không
biết nó là gần, họ tìm nó ở xa. Đáng thương làm sao!
Điều
đó giống như người ở trong nước vẫn kêu khát; điều đó giống đứa trẻ nhà giầu
đi
lạc trong người nghèo.
Nguyên
nhân của việc đi vòng quanh của chúng ta qua sáu cõi
là
ở chỗ chúng ta đang trên đường tối của dốt nát. Đường tối tiếp đường tối dẫn
đi,
khi
nào chúng ta sẽ thoát khỏi sinh và tử?
Thiền
của Đại thừa
ở
bên ngoài mọi lời ca ngợi của chúng ta.
Việc
cho và đạo đức và những hoàn hảo khác, việc nhận tên, ăn năn, kỉ luật,
và
nhiều hành động đúng khác, tất cả quay lại thực hành thiền.
Bởi
phẩm chất của riêng việc ngồi, ông ấy phá huỷ vô số tội tích luỹ.
Làm
sao có con đường sai cho ông ấy?
Những người yêu của tôi: Tôi yêu các bạn. Tình yêu là thông điệp của tôi - hãy để nó cũng là thông điệp của bạn nữa. Yêu là mầu sắc của tôi và khí hậu của tôi. Với tôi, yêu là tôn giáo duy nhất. Mọi thứ khác chỉ là rác rưởi, mọi thứ khác không là gì ngoài mơ do tâm trí khuấy tung lên. Yêu là điều bản chất duy nhất trong sự sống, mọi thứ khác là ảo vọng. Hãy để yêu tăng trưởng trong bạn và Thượng đế sẽ tăng trưởng theo cách riêng của nó. Nếu bạn bỏ lỡ yêu, bạn sẽ bỏ lỡ Thượng đế và tất cả.
Không có cách nào tới Thượng đế mà không
có yêu. Thượng đế có thể bị quên đi - nếu yêu được nhớ, Thượng đế sẽ xảy ra như
hệ quả. Nó xảy ra như hệ quả. Nó là hương thơm của yêu và không gì khác. Thực
ra, không có Thượng đế mà chỉ có tính Thượng đế. Không có người nào như Thượng đế
ở bất kì đâu. Hãy bỏ mọi thái độ trẻ con đó đi, đừng liên tục đi tìm cha. Tính
thiêng liêng hiện hữu, Thượng đế không hiện hữu. Khi tôi nói tính thiêng liêng
hiện hữu, tôi ngụ ý bất kì cái gì đang đấy, đều đầy Thượng đế. Mầu xanh của
cây, và mầu đỏ và vàng - tất cả là thiêng liêng. Con quạ kêu này, và con chim
tung cánh, và đứa trẻ khúc khích, và chó sủa - tất cả là thiêng liêng. Không
cái gì khác tồn tại.
Khoảnh khắc bạn hỏi 'Thượng đế ở đâu?' bạn
đã nêu ra câu hỏi sai. Vì Thượng đế không thể được chỉ ra ở bất kì chỗ nào.
Ngài không ở một hướng đặc biệt, Ngài không là vật đặc biệt, Ngài không là người
đặc biệt. Thượng đế là tính vũ trụ. Hỏi Thượng đế không ở đâu, thế thì bạn đã hỏi
câu hỏi đúng. Nhưng với câu hỏi đúng đó bạn sẽ phải chuẩn bị mảnh đất của tim bạn.
Đó là điều tôi ngụ ý bởi yêu - chuẩn bị mảnh đất của tim bạn. Nếu bạn đầy yêu,
thế giới đầy Thượng đế - chúng đi song song, chúng là một phần của một bản giao
hưởng.
Thượng đế là tiếng vọng từ vũ trụ. Khi bạn
đang trong yêu, tiếng vọng này có đó. Khi bạn không trong yêu, làm sao bạn có
thể có tiếng vọng? Chính là duy nhất bạn được phản xạ lặp đi lặp lại theo cả
triệu cách, chính bạn là người được ném trở lại bản thân bạn lặp đi lặp lại. Nếu
bạn đang trong yêu, Thượng đế hiện hữu. Nếu bạn không trong yêu, thế thì nói gì
về Thượng đế? - ngay cả bạn không hiện hữu.
Tôi đã nghĩ tôi sẽ cho bạn cái gì hôm
nay? Vì đây là ngày sinh của tôi, tôi đã được hoá thân trong thân thể này vào
hôm nay. Đây là ngày tôi đã lần đầu tiên thấy mầu lục của cây và mầu lam của trời.
Đây đã là ngày tôi lần đầu tiên mở mắt và đã thấy Thượng đế khắp xung quanh. Tất
nhiên từ 'Thượng đế' đã không tồn tại vào khoảnh khắc đó, nhưng điều tôi đã thấy
đã là Thượng đế. Tôi đã nghĩ tôi sẽ cho bạn cái gì hôm nay? Thế rồi tôi nhớ tới
câu nói của Phật: Sabba danam dhamma danana jnati - món quà chân lí trội hơn mọi
món quà khác. Và chân lí của tôi là yêu.
Từ 'chân lí' với tôi có vẻ hơi chút khô
khan và tựa sa mạc. Tôi không mấy hoà điệu với từ 'chân lí' - nó có vẻ quá
logic, nó có vẻ quá 'cái đầu'. Nó cho bạn cảm giác về triết học, không về tôn
giáo. Nó cho bạn ý tưởng dường như bạn đã kết luận - rằng bạn đã đi tới kết luận,
rằng đã có tam đoạn luận đằng sau nó, biện luận và logic và suy luận. Không,
'chân lí' không phải là lời của tôi, 'yêu' là lời của tôi. Yêu là của tim. Chân
lí là bộ phận, chỉ đầu bạn được tham gia. Trong yêu bạn được tham gia như tính
toàn bộ - thân thể bạn, tâm trí bạn, hồn bạn, mọi thứ được tham gia.
Yêu làm bạn thành thống nhất - và không
phải là hợp nhất, nhớ, mà thống nhất. Vì trong hợp nhất những phần tham gia với
nhau vẫn còn tách rời. Trong thống nhất chúng tan biến, chúng trở thành một,
chúng tan chảy vào trong nhau. Và khoảnh khắc đó tôi gọi là khoảnh khắc của
chân lí, khi yêu đã cho bạn sự thống nhất. Trước hết, yêu cho bạn sự thống nhất
trong cốt lõi bên trong nhất của bạn. Thế rồi bạn không còn là thân thể, không
còn là tâm trí, không còn là hồn. Bạn đơn giản là một - không có tên, không được
xác định, không được phân loại. Không còn xác định, không thể định nghĩa được,
không thể hiểu thấu thêm. Điều huyền bí, niềm vui, sự ngạc nhiên, hớn hở, lễ hội
lớn.
Đầu tiên, yêu cho bạn sự thống nhất bên
trong. Và khi sự thống nhất bên trong đã xảy ra điều thứ hai xảy ra theo cách
riêng của nó - bạn không định làm bất kì cái gì cho nó. Thế thì bạn bắt đầu rơi
vào trong sự thống nhất với toàn thể cái bên ngoài bạn. Thế thì giọt nước biến
mất trong đại dương và đại dương biến mất trong giọt nước. Khoảnh khắc đó, khoảnh
khắc của cực lạc đó giữa bạn và cái toàn thể, là chỗ bạn trở thành Phật. Khoảnh
khắc đó là khoảnh khắc Phật tính được truyền cho bạn. Hay, tốt hơn, được khải lộ
cho bạn - bạn bao giờ cũng là cái đó, vô nhận biết.
Lời của tôi là yêu. Cho nên tôi nói: Những
người yêu của tôi, tôi yêu các bạn. Và tôi muốn các bạn trút đầy toàn thế giới
bằng yêu. Để điều đó là tôn giáo của chúng ta. Không Ki tô giáo, không Hindu
giáo, không Hồi giáo, không Jaina giáo, không Phật giáo, mà yêu. Yêu không có bất
kì tính từ nào cho nó. Không yêu Ki tô giáo - vì làm sao yêu có thể có tính Ki
tô giáo được? Điều đó là ngu xuẩn thế. Làm sao yêu có thể có tính Hindu? Điều
đó là kì cục. Yêu đơn giản là yêu. Trong yêu bạn có thể là Christ. Trong yêu bạn
có thể là Phật - nhưng không có yêu Phật giáo và không có yêu Ki tô giáo.
Trong yêu bạn biến mất, tâm trí bạn biến
mất. Trong yêu bạn đi tới thảnh thơi toàn bộ. Đó là giáo huấn của tôi cho bạn,
tôi dạy yêu. Và không có gì cao hơn yêu.
Thế rồi tôi nghĩ tôi sẽ cho bạn cái gì đó
đẹp vào hôm nay. Và tôi nhớ tới Bài ca về Thiền của Bạch Ẩn. Nó là bài ca rất
nhỏ, nhưng là món quà lớn. Bạch Ẩn là một trong những Thiền sư vĩ đại nhất. Bài
ca của ông ấy chứa tất cả: tất cả Kinh Thánh và tất cả Koran và tất cả Veda. Một
bài ca nhỏ vài dòng, nhưng nó giống như hạt mầm - rất nhỏ, nhưng nếu bạn cho
phép nó đi qua tới tim bạn, nó có thể trở thành cây lớn. Nó có thể trở thành
cây Bồ đề - nó sẽ có tán lá lớn và nhiều bóng râm và cả nghìn người có thể ngồi
và nghỉ ngơi dưới nó. Nó sẽ có những cành lớn và nhiều chim có thể tới và làm tổ
trên nó.
Xem đấy: Tôi đã trở thành cây. Các bạn là
những người đã tới để làm tổ trên cây của tôi. Bạn cũng có thể trở thành điều
này. Mọi người phải trở thành điều này - vì chừng nào bạn chưa trở thành điều
này bạn sẽ liên tục bỏ lỡ việc hoàn thành của bạn. Chừng nào bạn chưa trở thành
cây lớn mà đã đi tới tán lá, hoa và quả của nó - điều được hoàn thành - bạn sẽ
vẫn còn trong bất mãn. Đau khổ sẽ liên tục giày vò trong tim bạn, khổ sẽ lay lắt
quanh bạn. Phúc lạc sẽ chỉ là lời, chẳng có ý nghĩa gì. Thượng đế sẽ chỉ là câu
nói lắp bắp.
Khi bạn có hoàn thành thế thì có duyên
dáng và thế thì có Thượng đế. Trong sự hoàn thành của bạn, bạn đi tới nhận ra
phúc lành của sự tồn tại.
Đây là bài ca về thiền. Bạch Ẩn đã gọi nó
là 'bài ca' - vâng, nó là bài ca. Nếu thiền mà không có bài ca nó là làm và chết
- nó không đập nó không thở. Nó là bài ca và điệu múa: hát nó và múa nó đi. Chỉ
đừng nghĩ về nó - thế thì bạn sẽ bỏ lỡ thông điệp này bạn sẽ bỏ lỡ nội dung của
nó. Bạn sẽ thấy bài ca này và nghĩa của nó chỉ khi bạn đang hát và múa. Khi âm
nhạc của sự sống đã xảy tới bạn, đã sở hữu bạn.
Bài ca của Bạch Ẩn là nhỏ thế vậy mà bao
la thế, điều đó không thể nào tin được. Làm sao một người có thể cô đọng chân
lí nhiều thế và đáng yêu thế và sáng suốt thế trong vài lời vậy? Nhưng Bạch Ẩn
đã là con người kiệm lời, con người của im lặng. Trong nhiều năm ông ấy không
nói chút nào, và thế rồi ông ấy sẽ nói một hay hai lời.
Có lần Hoàng đế Nhật Bản đã mời ông ấy
cho bài giảng trong cung điện. Và hoàng hậu và nhà vua và thừa tướng và các quan
thượng thư và các quan chức và các tướng lĩnh, tất cả họ đã tụ tập với kính trọng
lớn để nghe. Bạch Ẩn tới, đứng đó trong một khoảnh khắc, nhìn quanh, và rời khỏi
phòng. Nhà vua phân vân. Ông ấy hỏi thừa tướng, 'Có chuyện gì với người này vậy?
Chúng ta đã tới để nghe.' Thừa tướng già nói, Đây là bài giảng vĩ đại nhất mà
thần đã từng nghe. Ông ấy đã nói nó rồi! Bệ hạn đã mời ông ấy tới và dạy cho bệ
hạ về im lặng. Ông ấy đã dạy nó rồi! Ông ấy đã đứng đó trong im lặng, ông ấy đã
là im lặng. Bệ hạ còn hỏi gì thêm? Bệ hạ yêu cầu gì thêm? Ông ấy đã là im lặng
thuần khiết, đứng đó trong vài giây. Ông ấy đã hoàn toàn im lặng. Ông ấy đã im
lặng, đập rộn ràng, rung động. Nhưng bệ hạ đã trông đợi nghe lời nào đó.'
Nhưng về im lặng không cái gì có thể được
nói. Và mọi cái được nói về im lặng sẽ là sai. Làm sao bạn có thể nói bất kì
cái gì về im lặng? Nói cái gì đó sẽ làm sai nó đi. Đó là lí do tại sao Lão Tử
nói Không cái gì có thể được nói về Đạo - và nếu cái gì đó được nói, trong
chính việc nói nó, nó trở thành không đúng. Đạo là im lặng. Nhưng im lặng đó
không phải là im lặng của nghĩa địa. Nó là im lặng của khu vườn nơi cây đang thở
sống động và vậy mà có im lặng hoàn toàn. Nó không là im lặng chết, nó là im lặng
sống. Do đó ông ấy đã gọi nó là 'Bài ca của Thiền'.
Phật nói: Lối vào thực tại của ta không
phải là niềm tin mà là việc thấy. Tôn giáo của ông ấy đã được nói rõ là 'ihi
passika: Tới và thấy.' Không là 'Tới và tin.' Phật nói 'Tới và thấy: ihi
passika.' Nó ở đây, hiện tại - ông chỉ tới và thấy. Ông ấy không yêu cầu bạn
tin. Ông ấy là thầy giáo duy nhất trên thế giới bỏ niềm tin - và với việc bỏ niềm
tin ông ấy đã biến đổi tôn giáo từ tầm vóc trẻ con rất thấp thành thứ rất trưởng
thành. Với Phật tôn giáo trở thành trẻ. Bằng không nó đã là trẻ con. Nó đã là một
loại niềm tin - niềm tin là mê tín, niềm tin là từ sợ. Và niềm tin là mù quáng.
Phật đã đem mắt cho tôn giáo. Ông ấy nói: Thấy, và không có nhu cầu tin. Và khi
bạn đã thấy thế thì nó sẽ không là niềm tin, nó sẽ là việc biết.
Trong bài ca này của Bạch Ẩn bạn sẽ thấy
cách nhìn - cách mở mắt. Vì chân lí bao giờ cũng có đó, bao giờ cũng có đó.
Không phải là chân lí phải được tạo ra. Phật nói: yatha bhutam - Nó hiện hữu!
Nó đã có đó, nó đang đương đầu với bạn! Nó là ở phương đông, nó là ở phương
tây, nó là ở phương bắc, nó là ở phương nam. Nó bao quanh bạn - nó là ở bên
ngoài và nó là ở bên trong. Nhưng bạn sẽ phải nhìn thấy nó: ihi passika. Mắt bạn
nhắm, bạn đã quên cách mở chúng. Thiền không là gì ngoài nghệ thuật mở mắt bạn.
Nghệ thuật lau sạch mắt bạn, nghệ thuật loại bỏ bụi đã tụ lại trên gương của
tâm thức của bạn. Điều đó là tự nhiên, bụi tụ lại. Con người đã từng du hành và
du hành trong hàng nghìn kiếp - bụi tụ lại. Chúng ta tất cả đều là các lữ
khách, nhiều bụi đã tụ lại - nhiều tới mức gương đã hoàn toàn biến mất. Chỉ có
hết bụi tới bụi, hết tầng bụi nọ tới tầng bụi kia, và bạn không thể thấy được
gương. Nhưng gương vẫn có đó - nó không thể bị mất, vì nó là chính bản tính của
bạn. Nếu nó có thể bị mất thế thì nó sẽ không là bản tính của bạn. Không phải
là bạn có gương: bạn là gương. Lữ khách là gương - người đó không thể làm mất
nó, người đó chỉ có thể quên nó. Nhiều nhất, sự quên lãng.
Bạn đã không đánh mất Phật tính của bạn.
Phật tính nghĩa là gương sạch bụi. Gương lại tươi tắn, lại phản xạ, lại vận
hành - đó là điều Phật tính là gì. Phật tính ngụ ý tâm thức đã trở nên thức tỉnh.
Ngủ không còn nữa và mơ không còn nữa và ham muốn đã biết mất. Bụi tụ lại, điều
đó là tự nhiên. Nhưng bạn bám lấy bụi - ham muốn của bạn vận hành như chất
dính.
Và ham muốn của bạn là gì? Điều đó phải
được hiểu. Nếu bạn đã hiểu ham muốn của bạn, bạn đã hiểu tất cả. Vì trong việc
hiểu ham muốn, ham muốn dừng lại. Và khi ham muốn dừng lại, đột nhiên bạn có cảm
giác mới toàn bộ về con người bạn; bạn không còn là người cũ nữa. Ham muốn là
gì? Việc tìm của bạn là gì? Việc kiếm của bạn là gì?
Hạnh phúc. Phúc lạc. Vui vẻ. Đó là điều bạn
đang kiếm. Và bạn đã từng tìm kiếm trong hàng nghìn năm, và bạn vẫn chưa tìm thấy
nó. Giờ là lúc, đúng lúc để nghĩ lại, để suy ngẫm lại. Bạn đã từng tìm kiếm vất
vả thế, bạn đã từng cố gắng gian nan thế - có lẽ bạn đang bỏ lỡ chỉ bởi vì bạn
đang cố chăng? Có thể chính việc cố gắng giữ bạn ở xa khỏi hạnh phúc chăng?
Chúng ta hãy nghĩ về điều đó, suy ngẫm về điều đó. Cho việc dừng lại chút ít với
tìm kiếm của bạn, tóm tắt lại.
Bạn đã từng tìm trong nhiều kiếp rồi. Bạn
không nhớ các kiếp khác, không cần - nhưng trong kiếp này bạn đã từng tìm, điều
đó sẽ có tác dụng. Và bạn đã không tìm thấy nó. Và không ai đã bao giờ tìm thấy
nó bởi việc tìm. Cái gì đó sai trong chính việc tìm. Trong việc tìm một cách tự
nhiên bạn quên mất bản thân bạn; bạn bắt đầu nhìn mọi nơi, mọi nơi khác. Bạn
nhìn phương bắc và phương đông và phương tây và phương nam, và nhìn lên trời và
dưới biển, và bạn liên tục tìm ở mọi nơi. Và việc tìm trở thành ngày một tuyệt
vọng hơn, vì bạn càng tìm và bạn không thấy, lo âu lớn nảy sinh - 'Mình sẽ làm
nó lần này , hay mình sẽ bỏ lỡ nó?'
Càng tuyệt vọng hơn, càng khổ hơn, càng
điên hơn. Bạn phát rồ. Và hạnh phúc vẫn còn xa xăm như bao giờ - thực ra nó lùi
xa hơn khỏi bạn. Bạn càng tìm, càng ít có khả năng có được nó. Vì nó ở bên
trong bạn.
Hạnh phúc là chức năng của tâm thức bạn
khi nó thức tỉnh. Bất hạnh là chức năng của tâm thức bạn khi nó ngủ. Vô ý thức
là gương của bạn bị nặng gánh với bụi lớn và hành lí và quá khứ. Hạnh phúc là
khi gánh nặng này đã bị bỏ đi và gương đã được lại tìm thấy. Và lần nữa gương của
bạn có thể phản xạ cây và mặt trời và cát và biển và sao. Khi bạn đã lại trở
thành hồn nhiên, khi bạn lại đã thu được hồn nhiên, khi bạn lại có mắt của trẻ
thơ - trong sáng tỏ đó bạn hạnh phúc.
Tôi đã đọc vài dòng của Michael Adam.
Chúng là hay. 'Có lẽ việc cố gắng thậm chí làm cho bất hạnh. Có lẽ mọi sự ầm ĩ
của việc ham muốn của tôi đã giữ cho con chim kì lạ này đậu trên vai tôi. Tôi
đã cố gắng lâu thế và ồn ào thế theo đuổi hạnh phúc. Tôi đã nhìn xa và rộng thế.
Tôi bao giờ cũng tưởng tượng rằng hạnh phúc là hòn đảo trong sông. Có lẽ nó là
dòng sông. Tôi đã nghĩ hạnh phúc là cái tên của nhà trọ ở cuối con đường. Có lẽ
nó là con đường. Tôi đã tin rằng hạnh phúc bao giờ cũng là ngày mai và ngày mai
và ngày mai. Có lẽ nó là ở đây. Có lẽ nó là bây giờ. Tôi đã nhìn mọi chỗ khác.
'Cho nên: ở đây và bây giờ.
'Nhưng ở đây và bây giờ rõ ràng bất hạnh.
Có lẽ thế thì không có điều như hạnh phúc. Có lẽ hạnh phúc không tồn tại, nó chỉ
là mơ được tạo ra bởi tâm trí bất hạnh. Chắc chắn nó không thể như tôi tưởng tưởng
nó một cách bất hạnh. Ở đây và bây giờ không có hạnh phúc. Cho nên hạnh phúc là
không có. Do đó tôi không cần phí bản thân tôi về điều không có. Thế thì tôi có
thể quên về hạnh phúc; tôi có thể dừng chăm nom và thay vì thế làm cho bản thân
tôi quan tâm tới cái gì đó mà tôi biết, có thể cảm thấy và có kinh nghiệm đầy đủ.
Hạnh phúc là mơ vô ích: bây giờ là buổi sáng. Tôi có thể thức dậy và ở cùng với
bất hạnh, với cái là thực dưới mặt trời khoảnh khắc này. Và bây giờ tôi thấy
bao nhiêu bất hạnh của tôi đã tới từ việc cố là hạnh phúc; thậm chí tôi có thể
thấy rằng việc cố gắng là bất hạnh. Hạnh phúc không cố...
'Cuối cùng tôi ở đây và bây giờ. Cuối
cùng tôi là điều tôi đang là vậy. Tôi không giả vờ, thoải mái. Tôi bất hạnh -
thì sao nào? Nhưng đây là điều tôi chạy khỏi nó sao? Đây là bất hạnh thực sao?
'
Nghĩ kĩ về nó đi, suy ngẫm về nó đi.
'Và khi tôi dừng cố là hạnh phúc hay bất
kì cái gì khác, khi tôi không tìm kiếm thêm nữa, khi tôi không quan tâm đi bất
kì đâu, lấy bất kì cái gì, thế thì dường như là tôi đã tới một không gian kì lạ:
Tôi ở đây và bây giờ. Khi tôi thấy rằng tôi không thể làm bất kì cái gì, rằng mọi
việc làm của tôi là cùng mơ, trong khoảnh khắc mà tôi thấy điều này, tâm trí
tôi kẻ mơ cũ và lang thang là đang cho khoảnh khắc này vẫn đấy và hiện diện.'
Một cách tự nhiên thôi. Nếu bạn không
tìm, không kiếm, không ham muốn, không mơ, trong một khoảnh khắc tâm trí rơi
vào trong im lặng. Nó là tĩnh lặng. Không có gì để khao khát, không có gì để
làm ồn ào lên, không có gì để mong đợi và không cái gì để bị thất vọng. Trong một
khoảnh khắc tâm trí dừng việc săn đuổi thường xuyên của nó. Trong khoảnh khắc
đó của tĩnh lặng bạn ở trong một chỗ kì lạ, bạn ở trong không gian kì lạ, không
biết, chưa bao giờ biết trước đây. Cánh cửa mới đã mở ra. Với khoảnh khắc này
tâm trí là tĩnh lặng và hiện diện.
'Với khoảnh khắc này, ở đây và bây giờ,
thế giới thực hiện ra, và nhìn: ở đây và bây giờ đã và bao giờ cũng có mọi thứ
mà tôi đã tìm và đã cố gắng theo đuổi ở đâu đó khác và tách rời. Nhiều hơn điều
đó: Tôi đã săn đuổi theo cái bóng; thực tại là ở đây trong chỗ đầy ánh mặt trời
này, trong tiếng kêu của con chim này bây giờ. Chính việc tìm kiếm của tôi theo
thực tại đã đem tôi từ nó ra; ham muốn đã lấn át tôi. Con chim đang hót ở đây mọi
lúc.
'Nếu tôi tĩnh lặng và không để ý để tìm hạnh
phúc, thế thì hạnh phúc dường như có khả năng tìm thấy tôi. Nó hiện hữu, nếu
tôi thực sự tĩnh lặng, tĩnh lặng như chết - nếu tôi chết hoàn toàn, ở đây và
bây giờ.'
Hạnh phúc đột nhiên nhảy lên bạn. Khi ham
muốn biến mất, hạnh phúc xuất hiện. Khi nỗ lực không còn nữa, lần đầu tiên bạn
thấy bạn là ai. Việc biết đó là điều Phật ngụ ý: Tới và thấy - ihi passika. Ông
ấy đang gọi bạn từ đâu: 'Tới và thấy'? Ông ấy đang gọi bạn từ ham muốn của bạn.
Bạn đã đi xa xôi khỏi nhà bạn, bạn đã đánh mất cơ sở nhà bạn. Bạn không ở chỗ bạn
dường như cần ở. Mơ của bạn đã mang bạn tới những thế giới xa xăm - tưởng tượng;
ảo vọng, bịa đặt riêng của bạn.
Thiền nhân có một từ đặc biệt cho thiền,
họ gọi nó là 'bất sinh'. Bất sinh ngụ ý 'không được sinh ra'. Bạn không thể tạo
ra nó, bạn không thể làm bất kì cái gì để mang ra nó. Bạn phải thụ động, trong
trạng thái không làm - thế thì nó tới. Thế thì đột nhiên nó tới, từ không đâu cả,
từ trời xanh. Và trong việc tới đó, trong mưa rào im lặng và tĩnh lặng đó, là
biến đổi. Nó không là gì đặc biệt, Thiền nhân nói. Làm sao nó có thể đặc biệt
được? Nó là bản tính của mọi người, cho nên làm sao nó có thể là đặc biệt được?
Nó là hoàn toàn bình thường, mọi người đều có nó. Bạn có thể biết, bạn có thể
không biết - đó là chuyện khác - nhưng bạn có nó.
Không một khoảnh khắc nào bạn đã bỏ lỡ
nó. Không một khoảnh khắc nào nó đã bị lấy đi khỏi bạn. Nó đã ở đó, nằm và nằm
và đợi bạn quay về nhà.
Một từ khác Thiền nhân dùng cho thiền là
'vô tư'. Nó ngụ ý 'không cái gì đặc biệt' hay 'không ồn ào'.
Bây giờ là bài ca này của Bạch Ẩn.
Mọi
sinh linh từ chính lúc bắt đầu là chư phật.
Một
phát biểu này là đủ. Nó là bắt đầu và chỗ giữa và chỗ cuối. Nó là tất cả. Alpha
và omega.
Mọi
sinh linh từ chính lúc bắt đầu là chư phật.
Các bạn là chư phật. Bạn không bao giờ đã
là khác đi cho dù một khoảnh khắc. Bạn không thể khác được. Bạn thực sự không
thể đi xa khỏi Phật tính của bạn, bạn chỉ có thể mơ. Bạn chỉ có thể mơ rằng bạn
đã đi xa, nhưng trong khi mơ bạn sẽ vẫn còn ở đây bây giờ. Điều này là không thể
được, làm mất Phật tính của bạn, vì Thượng đế được tham gia vào trong mọi thứ
và mọi sinh linh. Và khi Bạch Ẩn nói, 'Mọi sinh linh từ chính lúc bắt đầu là
chư phật,' đừng nghĩ rằng ông ấy đang nói chỉ con người. Con vật được bao hàm,
chim và cây và đá cũng được bao hàm. Mọi cái đang hiện hữu, đều được bao hàm.
Từ tiếng Anh 'being-hiện hữu' bắt nguồn từ
gốc tiếng Phạn 'bhu'. Bhu nghĩa là 'cái đang tăng trưởng'. Mọi cái đang tăng
trưởng đều là Thượng đế. Cây tăng trưởng, chim tăng trưởng, đá tăng trưởng. Mọi
cái tăng trưởng đều là Thượng đế. Và mọi cái tăng trưởng theo nhịp riêng của
nó. Nhớ, gốc của 'hiện hữu', từ 'hiện hữu-being', là bhu. Nó đơn giản có nghĩa
là cái thở, cái lớn lên, cái có sự sống - dù thô sơ thế nào, dù nguyên thuỷ thế
nào. Mọi thứ đều được bao hàm.
Mọi
sinh linh từ chính lúc bắt đầu là chư phật.
Và nghĩa của Phật là gì? 'Phật' ngụ ý tâm
thức cái đã quay lại bản thân nó - cái không còn lang thang trong mơ, không còn
suy nghĩ về tương lai, không còn suy nghĩ về quá khứ. Tâm thức không bị sở hữu
bởi kí ức hay bị sở hữu bởi tưởng tượng. Tâm thức đã gạt bỏ quá khứ và gạt bỏ
tương lai, tâm thức chỉ có ở hiện tại. Tâm thức sống trong khoảnh khắc này,
hoàn toàn ở đây bây giờ. Tỉnh táo, thức tỉnh, rạng ngời.
Mọi sinh linh là chư phật. Thiền nhân gọi
điều này trong một câu 'Tiếng gầm của Sư tử'. Nó là vậy. Trong một nét Bạch Ẩn
đã chuyển cho bạn, đã cứu bạn khỏi bản thân bạn. Không có cứu rỗi nào được cần.
Một phát biểu là đủ để giải thoát bạn khỏi mọi lệ thuộc. Bạn là Phật. Nhưng nhớ
bạn không là Phật theo bất kì nghĩa đặc biệt nào. Mọi người là Phật - chó và bò
và trâu và lừa, mọi người là Phật! Cho nên đừng nhận điều đó theo nghĩa bản
ngã, rằng 'tôi là phật'. Đừng làm nó thành tham vọng, đừng đi trên hành trình
tham vọng. Mọi người là Phật. Sự sống là Phật, con người là Phật tính, sự tồn tại
là Phật tính.
Nghĩ về nó mà xem. Một trong những phát
biểu lớn nhất đã từng được đưa ra:
Mọi
sinh linh từ chính lúc bắt đầu là chư phật.
Bạch Ẩn đã kết thúc trong một câu. Bài ca
còn lại sẽ là sự lặp lại, thực sự. Bài ca còn lại sẽ dành cho những người không
thể hiểu được phát biểu đầu tiên này. Người ta nói, khi Bạch Ẩn viết bài ca này
và ông ấy đã viết câu đầu tiên - 'Mọi sinh linh ngay từ chính lúc đầu là chư phật'
- một trong các đệ tử của ông ấy đã ngồi đó và anh ta nói, 'Dừng lại bây giờ
đi. Bây giờ không có gì nhiều để nói.' Anh ta rời khỏi phòng, đệ tử này rời khỏi
phòng. Anh ta nói, 'Bây giờ chẳng có ích gì. Thầy đã kết thúc trong câu thứ nhất
- điều này đáng phải là câu cuối cùng!'
Nhưng dầu vậy bài ca này là hay. Nó sẽ
giúp bạn từ những hướng khác nhau đi tới cùng chân lí. Nó sẽ giúp bạn thấy ra vấn
đề từ những điểm lợi thế khác nhau, từ những cửa sổ khác nhau. Bạn sẽ thấy cùng
Phật đang ngồi, từ mọi cánh cửa của ngôi đền. Nhưng điều đó là tốt, vì từ cửa sổ
nào đó có thể có nhiều ánh sáng hơn rơi lên Phật, từ cửa sổ nào đó mầu lục của
cây có thể được phản xạ trên mặt Phật, từ cửa sổ nào đó một ngôi sao có thể
nhìn vào Phật, từ cửa sổ nào đó cái gì đó khác - chim có thể đậu và cất tiếng
hót.
Mọi
sinh linh từ chính lúc bắt đầu là chư phật.
Vũ trụ được làm từ chất liệu có tên là
'Thượng đế'. Cho nên Thượng đế không phải ở chỗ cuối. Thượng đế là ở chỗ bắt đầu,
ở chỗ giữa, và ở chỗ cuối. Duy nhất Thượng đế hiện hữu. Nhưng để tôi nhắc bạn,
khi tôi dùng từ 'Thượng đế' tôi ngụ ý tính Thượng đế.
Điều
đó giống như nước và băng: ngoài nước, không băng,
ngoài
sinh linh, không chư phật.
Bạch Ẩn nói: Điều đó giống như nước và
băng. Không có khác biệt giữa nước và băng, và vậy mà có một loại khác biệt. Nếu
bạn đã đi ra chợ để mua nước đá, bạn sẽ không mua nước. Bạn sẽ mua nước đá - bạn
sẽ nhấn mạnh. Nếu ai đó nói, 'Lấy nước này đi,' bạn sẽ nói, 'Tôi đã tới để tìm
nước đá.' Có một loại khác biệt. Nhưng không mấy, không thực sự - chỉ trên bề mặt.
Nước đá sẽ tan ra và sẽ trở thành nước, và nước có thể trở nên đông lại và có
thể được biến thành nước đá. Chúng là hai pha của một hiện tượng.
Bạn giống như nước đá và Phật giống như
nước. Bạn bị đông cứng, ông ấy đã tan ra. Và để tôi nhắc lại: Không có giả kim
thuật nào khác ngoài yêu để giúp bạn tan chảy. Yêu làm tan chảy, vì yêu là ấm
áp. Mọi người tan chảy chỉ trong yêu. Khi họ không trong yêu họ trở nên lạnh,
và trong lạnh họ đông cứng. Và bạn phải đã quan sát điều đó, ngay cả theo cách
nhỏ bé của bạn. Khi bạn đang yêu bạn tuôn chảy. Khi bạn tuôn chảy bạn cảm thấy ấm
áp. Khi bạn đang yêu bạn mở rộng. Khi bạn không yêu bạn co lại. Khi bạn đang
yêu bạn có hơi ấm quanh bạn. Khi bạn không yêu bạn được bao quanh bởi gió lạnh
- bạn đang đông cứng, và bất kì ai tới gần bạn sẽ đông cứng.
Có những người, nếu họ nhìn bạn với mắt lạnh
của họ bạn sẽ cảm thấy run người. Và có những người, khi họ nhìn bạn với hơi ấm
của họ, với yêu của họ, bạn đột nhiên cảm thấy đây là nhà bạn. Có những đôi mắt
cho bạn cảm giác ở nhà, và có những đôi mắt nhìn chăm chăm vào bạn và làm cho bạn
nhận biết rằng bạn là người lạ ở đây.
ngoài
nước, không băng,
ngoài
sinh linh, không chư phật.
Cho nên Phật tính không là gì ngoài trạng
thái của liên kết. Sự đông cứng mất rồi. Định nghĩa của bạn đã biến mất.
Bạn không còn bị giới hạn nữa, bạn không
còn bị hạn chế nữa. Tại cốt lõi sâu nhất, bạn không còn nữa. Vì nếu bạn còn hiện
hữu sẽ có một loại đông cứng nào đó trong bạn. Nếu bạn hiện hữu thế thì bạn
không thể tuôn chảy - cái gì đó sẽ cản trở và cái gì đó sẽ bị mắc kẹt và cái gì
đó sẽ bế tắc. Khi bạn không hiện hữu chút nào... Đó là lí do tại sao khi hai
người yêu ở trong ôm nhau sâu sắc không có hai người. Chỉ có một năng lượng,
xoay vòng. Khi hai người yêu thực sự trong ôm nhau sâu sắc một khoảnh khắc tới,
người đàn bà quên liệu cô ấy là đàn bà hay đàn ông và người đàn ông quên mất liệu
anh ta là đàn ông hay đàn bà. Nếu khoảnh khắc đó đã không tới thế thì các bạn
đã không yêu.
Trong yêu sâu bạn biến mất. Dầu vậy cái
gì đó có đó, một loại hiện diện - nhưng không người nào hiện diện. Không có
trung tâm như đá đông cứng, không có cái ngã. Đó là lí do tại sao Phật đã rất
nhấn mạnh rằng cái ngã của bạn là căn nguyên cản trở bạn là Phật. Cảm giác rằng
'Tôi đây' làn cho bạn thành nước đá, băng và lạnh. Nếu cảm giác 'tôi đây' này
biến mất, không có vấn đề gì. Băng, nước đá sẽ tan.
Điều
đó giống như nước và băng:
ngoài
nước, không băng,
ngoài
sinh linh, không chư phật.
Học thuyết Phật giáo nói về ba thân Phật.
Chúng phải được hiểu. Thân thứ nhất được gọi là thân chân lí, thân vũ trụ, thân
thiêng liêng. Bạn có thể gọi nó là Thượng đế. Thân thứ hai được gọi là thân
phúc lạc - chiếc cầu giữa thân thứ nhất và thân thứ ba. Bạn có thể gọi nó là hồn.
Và thân thứ ba là thân vật lí.
Bạn chỉ biết thân vật lí của bạn. Bạn đã không
biết thân thứ hai của bạn, thân phúc lạc. Và chừng nào bạn chưa biết tới thân
thứ hai bạn sẽ không có khả năng biết thân thứ ba, sâu nhất - thân vũ trụ, thân
càn khôn, thân Phật của bạn.
Đây là ba ngôi Phật giáo - cha, con và
thánh linh. Hay, đây là trimurti Phật giáo - ba mặt của Thượng đế. Phật nói mọi
người đều có ba thân này. Thân thứ nhất, thân vật lí, là rất đông cứng. Thân thứ
hai là trong trạng thái lỏng. Và thân thứ ba là trạng thái hơi. Thứ nhất băng
phải tan thành nước và thế rồi nước phải bay hơi. Bạn có quan sát không? Băng,
nước đá có sự xác định, các biên giới; nước không có sự xác định, không biên giới.
Bạn đổ nước vào bất kì cái bình nào, vào bất kì cái lọ nào, nó lấy hình dạng của
cái lọ đó. Nó không chống cự, nó không xâm lấn, nó không tranh đấu. Nó là lỏng,
nó điều chỉnh.
Con người của từ bi và yêu giống như nước,
người đó điều chỉnh. Người đó không chống cự, người đó không áp đặt hình dạng của
mình lên bất kì ai. Người đó điều chỉnh, người đó có tính điều chỉnh, người đó
có tính không gian.
Và thế rồi đến cái thứ ba, khi nước đã
bay hơi và đã biến mất và trở thành vô hình. Bây giờ bạn thậm chí không thể rót
nó vào trong bình được. Nó đã trở thành một phần của bầu trời, nó đã đi vào
trong cái vĩnh hằng, trong cái vô hạn.
Đây là ba trạng thái của nước, và đây là
ba trạng thái của tâm thức nữa. Bạn đã trở thành quá thô vì bạn đã trở nên quá
bị đồng nhất với thân thứ nhất của bạn. Dường như một người đã tự lừa bản thân
mình bằng việc tin rằng tường nhà người đó là nhà của người đó. Tường nhà không
phải là nhà, bạn phải đi vào thêm chút xíu. Bạn phải tìm ra cốt lõi bên trong
nhất của con người bạn - và cốt lõi bên trong đó là vô hình. Cốt lõi bên trong
nhất đó gần như là trống rỗng.
Thân thứ nhất là tinh tuý, thân thứ hai
là hình tướng, thân thứ ba là hành động. Những người sống chỉ trong thân vật lí
chỉ ở trong việc làm - làm cái gì, không làm cái gì. Toàn thể đời họ chỉ là đổi
hướng, đung đưa, giữa cái này và cái nọ. Cuộc sống của họ bao gồm việc làm; họ
không biết bất kì cái gì khác.
Thân thứ hai là về hình tướng. Con người
bắt đầu thấy những thoáng nhìn về vô hành động. Đó là điều xảy ra trong thiền -
khi bạn ngồi im lặng không làm gì, niềm vui lớn nảy sinh. Từ không đâu cả, chẳng
vì nguyên nhân nào. Bạn không biết nó đang tới từ đâu, nhưng niềm vui lớn nảy
sinh, dường như từ hư không. Một cách thần kì, một cách thần diệu. Đây là thân
thứ hai, hình tướng. Niềm vui lấy hình tướng.
Và thế rồi có thân thứ ba. Nếu bạn liên tục
đi theo và liên tục chuyển vào trong, một ngày nào đó bạn đạt tới điều tinh
tuý. Điều đó, Phật gọi là thân chân lí. Tại đó, không hành động và không vô
hành động. Mọi thứ đã biến mất, toàn thể nhị nguyên đã biến mất, bạn đã đi tới
chính điều tinh tuý của sự tồn tại. Tinh tuý đó đang giải thoát. Tinh tuý đó là
niết bàn. Và bạn không đi bất kì đâu để tìm nó, bạn đang mang nó đi khắp nơi.
Mọi
sinh linh từ chính ban đầu là chư phật. Điều đó giống như nước và băng:
ngoài
nước, không băng,
ngoài
sinh linh, không chư phật.
Không
biết nó là gần, họ tìm nó ở xa. Đáng thương làm sao!
Và nếu bạn liên tục tìm kiếm ngoài xa về
cái ở gần, bạn sẽ liên tục bỏ lỡ. Không ai chịu trách nhiệm. Trước khi bạn đi
vào bốn góc thế gian để tìm nó, trước hết đi vào trong bản thân bạn. Nếu bạn
không tìm thấy nó ở đó, thế thì bạn có thể đi bất kì chỗ nào bạn thích. Nhưng mọi
người không đi vào bên trong, họ bắt đầu bằng bên ngoài. Và bên ngoài là bao la
- bạn có thể tiếp tục và tiếp tục mãi, bạn có thể tìm khắp thế giới. Và mọi người
đang tìm. Mọi người tới tôi và họ nói, 'Chúng tôi đã từng tìm suốt cả đời mình.
Và chúng tôi đã từng ở đây và kia, và chúng tôi đã từng tới Nhật Bản và tới
Ceylon và tới Miến Điện và tới Thái Lan, và chúng tôi đã du hành khắp phương
Đông. Và chúng tôi vẫn không tìm thấy nó.'
Phương Đông ở bên trong bạn! Nó không ở
Thái Lan, nó không ở Ấn Độ. Và bạn sẽ không tìm thấy nó ở bất kì đâu. Nhiều nhất,
nếu bạn ngẫu nhiên bắt gặp một người chứng ngộ, người đó sẽ ném bạn về bản thân
bạn. Không phải là người đó sẽ trao nó cho bạn. Không ai có thể trao nó cho bạn.
Nó đã có đó rồi; không có nhu cầu trao nó.
Và bởi vì trong thế giới hiện đại trao đổi
đã trở nên dễ dàng, du hành đã trở nên dễ dàng, mọi người thậm chí đang trở nên
điên hơn. Họ nhảy từ thành phố này sang thành phố khác, từ sân bay này sang sân
bay khác. Họ đang làm cho bản thân họ thành điên rồ. Và về tới nhà bạn không cần
vào bất kì máy bay nào, vào bất kì tầu hoả nào, vào bất kì xe hơi nào. Bạn chỉ
cần đi vào trong bản thân bạn. Và ít vé - không vé nào được cần. Và không ai có
đó để ngăn cản bạn; nó là lãnh thổ của bạn.
Tôi đã nghe:
Một toán người Mĩ ngẫu nhiên tới núi
Vesuvius trong một trong những lần bùng phát ngoạn mục của nó. 'Này!' một người
Mĩ than với giọng kính nể, 'cú đó chẳng phải là toàn địa ngục sao!'
'Sapristi!' người hướng dẫn Italy nói.
'Các ông người Mĩ-a du hành thế nào!'
Bây giờ ngay cả địa ngục cũng trong nguy
hiểm, sợ khách du lịch.
Mọi người liên tục tìm và kiếm cái gì đó
mà không cần tìm, cái có thể được thấy chỉ khi việc tìm dừng lại. Và tôi không
nói rằng bạn phấn đấu dừng nó lại - thế thì lần nữa bạn đã bắt đầu nó. Nếu bạn
phấn đấu để dừng nó, thế thì bạn đã bỏ lỡ vấn đề. Bạn chỉ phải nhìn ra vấn đề của
nó, rằng việc phấn đấu sẽ đem bạn đi xa khỏi bạn, rằng việc phấn đấu sẽ tạo ra
ngày càng nhiều căng thẳng. Thấy sự kiện này - ihi passika. Thấy điều này, sự
phấn đấu biến mất và đột nhiên có tĩnh lặng. Trong tĩnh lặng đó thoáng nhìn đầu
tiên sẽ tới từ phúc lạc. Bạn sẽ đi vào trong thân thứ hai của bạn. Và khi bạn
đã đi vào trong thân thứ hai thế thì nó sẽ ngày càng dễ dàng hơn, rất sáng sủa,
để trượt vào cốt lõi trung tâm nhất - thân tinh tuý, thân chân lí.
Một khi bạn đã nếm trải cái gì đó của
phúc lạc bên trong của bạn thế thì bạn có cái nhìn tìm kiếm thực sự về đâu, bây
giờ đi đâu. Biến mất trong con người bên trong nhất của bạn và bạn sẽ tìm thấy
nó. Tìm kiếm, và bạn sẽ bỏ lỡ. Không tìm, và thấy.
Không
biết nó là gần, họ tìm nó ở xa. Đáng thương làm sao!
Điều
đó giống như người ở trong nước vẫn kêu khát; điều đó giống đứa trẻ nhà giầu
đi
lạc trong người nghèo.
Và đã quên rằng người đó là giầu - có thể
đã trở thành kẻ ăn xin. Bạn là giầu có, giầu vô hạn. Các bạn toàn là những
hoàng đế và nữ hoàng đế, các Thượng đế và nữ Thượng đế. Chỉ nhận ra thôi. Đừng
đi quá nhiều vào việc xin xỏ - và ham muốn tạo ra kẻ ăn xin. Ngay cả một người
như Alexander cũng là kẻ ăn xin, vì ham muốn có đó. Một người như Napoleon là kẻ
ăn xin, vì ham muốn có đó. Nhìn người giầu nhất trái đất này và bạn sẽ thấy chỉ
là kẻ ăn xin và không gì khác. Và đôi khi chuyện xảy ra, bạn bắt gặp một kẻ ăn
xin và bạn thấy hoàng đế ngồi đó dưới cây - không có gì, không bận rộn sở hữu bất
kì cái gì.
Chỉ sở hữu bản thân bạn và bạn đã sở hữu
tất cả. Là người chủ của bản thân bạn và bạn đã trở thành người chủ của tất cả.
Sở hữu các thứ, bạn sẽ vẫn còn là kẻ ăn xin. Và mọi người liên tục thay đổi
nhưng không thực sự biến đổi. Bạn sở hữu thứ này, thế rồi bạn bắt đầu sở hữu thứ
khác, thế rồi bạn sở hữu cái thứ ba. Đôi khi bạn bắt đầu sở hữu các thứ của thế
giới kia, nhưng không cái gì thay đổi. Chỉ hình tướng thay đổi. Ai đó sở hữu tiền
và ai đó bắt đầu sở hữu đức hạnh. Bây giờ điều đó là như nhau, không khác gì mấy.
Tôi đã nghe:
Sáng sớm chủ nhật, anh nông dân Giles
nhìn ra để xem toán quạ đen lớn đang tàn phá cánh đồng cải bắp mùa xuân mong ước
của anh ta.
Giận đỏ mặt anh ta chạy xô ra và bắt đầu
làm loạn cánh đồng một cách điên khùng, rung rung nắm đấm, dứt tóc, sùi bọt mép
và la hét chửi rủa bằng mọi loại từ đã biết với lũ chim lừa đảo.
Đức cha Goodbody, đi qua trên chiếc xe đạp,
lấy làm ngạc nhiên bởi cảnh tượng này và choáng khi nghe những tiếng kêu to và
bạo hành về 'Xéo đi, chúng mày là đồ con hoang trộm cắp! Xéo ngay, chúng mày là
đồ con hoang mầu đen tham lam!' Ông ấy lập tức dừng lại và vẫy tay ra hiệu cho
anh nông dân giận dữ.
Bối rối và đỏ mặt, Giles đổi thái độ sang
khiêm tốn 'Xin chào Đức cha.'
'Giờ, điều này thực sự không có tác dụng
đâu, Giles,' cha sở tốt nói. 'Sáng sớm thế ngày Sabbath, có thể có các quí bà
hiện diện. Những con chim này cũng là sinh vật của Thượng đế. Nếu ông ước ao
chúng bỏ trống tài sản của ông, làm điều đó với tình yêu và từ bi đi. Nói
"Xuỳ, xuỳ, xuỳ, xuỳ," thế thì lũ con hoang mầu đen tham lam này sẽ
cút xéo!'
Nhưng điều đó tạo ra khác biệt gì? Bạn và
linh mục của bạn, bạn và cái gọi là người tôn giáo của bạn, tất cả đều trong
cùng một thuyền.
Tôi không nói bắt đầu phấn đấu để dừng việc
phấn đấu, bằng không bạn sẽ đơn giản đổi tên của chứng điên của bạn và bạn sẽ vẫn
còn như cũ. Bạn sẽ chỉ thay đổi cái nhãn của chứng thần kinh của bạn. Có những
người tham về tiền và có những người tham về Thượng đế. Điều đó không tạo ra
khác biệt chút nào, họ là cùng người. Tham là tham. Điều đó không tạo ra khác
biệt về tham là gì, tham để làm gì. Tham là tham.
Chỉ thấy ra vấn đề rằng phấn đấu là vô
nghĩa, rằng đi bất kì đâu là vô nghĩa. Không phải bởi vì tôi nói nó - bạn phải
thấy nó: ihi passika. Bạn phải thấy nó, bạn không tin nó. Việc tin sẽ không
giúp đỡ; việc tin chỉ là nước vôi quét lên bề mặt. Việc thấy mang tới biến đổi.
Điều
đó giống như người ở trong nước vẫn kêu khát…
Bạch Ẩn nói: Ông đang khóc vì hạnh phúc,
và ông giống như con cá trong nước khóc vì nước và khóc, 'Tôi khát đây.' Bạn có
nó! Và bạn đang ăn xin ở mọi nơi.
điều
đó giống đứa trẻ nhà giầu đi lạc trong người nghèo.
Nguyên
nhân của việc đi vòng quanh của chúng ta qua sáu cõi
là
ở chỗ chúng ta đang trên đường tối của dốt nát. Đường tối tiếp đường tối dẫn
đi,
khi
nào chúng ta sẽ thoát khỏi sinh và tử?
Đường tối của dốt nát là gì? Nhìn ra
ngoài. Bạn càng nhìn xa hơn, càng tối hơn. Vì ánh sáng cháy bên trong bạn. Nhìn
ngày càng gần, và càng có nhiều sáng hơn. Đó là lí do tại sao chúng ta gọi Phật
là 'enlightened- được chiếu sáng' - ông ấy đã đi tới biết và nhận ra ánh sáng của
ông ấy. Nó là ánh sáng liên tục - không có tiếp nhiên liệu nào mà nó có, nó
không thể bị cạn kiệt. Các mặt trời sẽ bị cạn kiệt và trăng sẽ bị cạn kiệt và
sao sẽ bị cạn kiệt. Nhưng ánh sáng cháy bên trong bạn như tâm thức là không cạn.
Nó là vĩnh hằng.
Ngày xưa có một ông vua già cư ngụ trong
một cung điện. Ở trung tâm cái bàn vàng ở trong phòng chính, có một viên ngọc lớn
và oai nghiêm toả sáng. Mỗi ngày của đời nhà vua, viên ngọc lại lấp lánh chói lọi
hơn.
Một hôm một tên trộm đánh cắp viên ngọc
này và chạy khỏi cung điện, trốn trong rừng. Khi anh ta nhìn với niềm vui sâu
vào viên đá, với sự ngỡ ngàng, hình ảnh nhà vua xuất hiện trong nó.
'Ta đã tới để cám ơn ông,' nhà vua nói.
'Ông đã giải thoát cho ta khỏi sự gắn bó với thế gian. Ta đã nghĩ ta được tự do
khi ta có được viên ngọc này, nhưng thế rồi ta đã biết rằng ta sẽ được giải
thoát chỉ khi ta chuyển nó đi tiếp, với trái tim thuần khiết, cho người khác.
'Mỗi ngày của đời ta, ta đã đánh bóng
viên ngọc đó, cho tới khi chung cuộc ngày này đã tới khi viên ngọc trở nên đẹp
tới mức ông đã lấy trộm nó, và ta đã chuyển nó đi, và được giải thoát.
'Viên ngọc ông giữ là Hiểu biết. Ông
không thêm vào cho cái đẹp của nó bằng việc che giấu nó và gợi ý rằng ông có
nó, mà cũng không làm mòn mỏi nó bằng sự kiêu căng. Cái đẹp của nó tới từ tâm
thức mà người khác có về nó. Kính trọng cái cho nó cái đẹp đi.'
Đó là lí do tại sao chư phật liên tục cho
bạn bất kì cái gì họ đã đạt tới, liên tục chia sẻ. Vì cái đẹp của nó là trong
việc chia sẻ. Đó là lí do tại sao Bạch Ẩn đã ca bài ca này. Đó là lí do tại sao
tôi ở đây, chia sẻ sự hiện hữu của tôi với bạn, niềm vui của tôi với bạn, lễ hội
của tôi với bạn. Nó là cái gì đó phải được chia sẻ để giữ cho nó sống. Nó là
cái gì đó mà phải được cho. Bạn càng cho nó nhiều, bạn càng có nó nhiều.
Đừng bao giờ là người keo kiệt trong yêu
của bạn và trong hiểu biết của bạn. Chia sẻ nó đi. Và bạn sẽ có nó ngày càng
nhiều hơn. Đừng tích trữ nó, bằng không bạn sẽ bỏ lỡ nó. Một ngày nào đó bạn sẽ
thấy nó đã biến mất và chẳng có gì ngoài mùi hôi khó chịu còn lại. Thay vì
hương thơm sẽ có mùi hôi khó chịu. Chia sẻ yêu của bạn với mọi người và bất kì
người nào. Không làm ra điều kiện cho yêu của bạn. Và cách tốt nhất để chia sẻ
là chia sẻ hiểu biết của bạn, để chia sẽ thiền của bạn.
Bạch Ẩn đang làm điều đó trong bài ca
này. Ông ấy đang chia sẻ Phật tính của ông ấy. Điều ông ấy đã biết, ông ấy đang
hát về nó, ông ấy đang ca ngợi nó. Ông ấy đang làm nó thành rõ ràng cho những
người còn chưa đạt tới nhưng có thể đạt tới. Có thể ai đó nghe bài ca này, ai
đó bị mắc kẹt bởi nó, bị đâm vào chính tim bởi nó. Nó là tiếng gầm của sư tử:
ai đó có thể được thức tỉnh khỏi giấc ngủ của mình.
Nguyên
nhân của việc đi vòng quanh của chúng ta qua sáu cõi
là
ở chỗ chúng ta đang trên đường tối của dốt nát. Đường tối tiếp đường tối dẫn
đi,
khi
nào chúng ta sẽ thoát khỏi sinh và tử?
Sinh nghĩa là bị gắn bó với thân vật lí.
Chết nghĩa là thất vọng của gắn bó đó với thân thể. Được tự do khỏi sinh và chết
nghĩa là được tự do khỏi thân vật lí. Nhưng làm sao bạn có thể tự do khỏi thân
vật lí? Chừng nào bạn chưa biết tới thân thứ hai bạn sẽ không tự do khỏi thân vật
lí. Cho nên đó không phải là vấn đề tự do khỏi thân vật lí; vấn đề cơ bản là
làm sao đi vào trong thân thứ hai. Một khi bạn ở trong thân thứ hai bạn tự do với
thân thứ nhất. Và một khi bạn ở trong thân thứ ba, bạn tự do khỏi thân thứ hai
nữa.
Đó là lí do tại sao bạn không thấy Phật
cười. Không phải là ông ấy không cười, nhưng ông ấy đã không biểu lộ ra như cười.
Vì trong thân thứ ba, thân chân lí, ngay cả phúc lạc cũng là vô nghĩa. Thứ nhất,
thân thể, thân vật lí, là thân của khổ. Bị gắn bó với thân vật lí bạn vẫn còn
khổ. Thân thứ hai là thân phúc lạc. Một khi bạn đạt tới nó, mọi khổ biến mất, bạn
là phúc lạc. Nhưng phúc lạc là cái đối lập của khổ - một phần của nhị nguyên.
Thân chân lí đi ra ngoài cả hai, nó là siêu việt. Khổ đã biến mất, cho nên phỏng
có ích gì mà giữ phúc lạc? Khi không có khổ, không ích gì mà trong phúc lạc.
Khi nghèo đã biến mất phỏng có ích gì mà giữ giầu? Ngay cả cái đó cũng có thể bị
phế truất.
Khi mọi nhị nguyên biến mất - vui thú và
đau đớn, hạnh phúc, bất hạnh, ngày và đêm, sống và chết - thế thì lần đầu tiên
bạn ở trong Thượng đế.
Thiền
của Đại thừa
ở
bên ngoài mọi lời ca ngợi của chúng ta.
Việc
cho và đạo đức và những hoàn hảo khác, việc nhận tên, ăn năn, kỉ luật,
và
nhiều hành động đúng khác, tất cả quay lại thực hành thiền.
Bạch Ẩn nói: Mọi điều đã được làm nhân
danh tôn giáo suốt nhiều thời đại, có thể được thu lại chỉ một điều, và đó là
thiền - dhyana. Và dhyana là gì? Trở nên nhận biết về thân thể vật lí của bạn -
dhyana thứ nhất, bước thứ nhất của thiền. Trở nên có tính quan sát thân thể vật
lí của bạn. Quan sát bản thân bạn bước đi, quan sát bản thân bạn ăn, quan sát bản
thân bạn chạy, nói, nghe. Quan sát. Và qua việc quan sát bạn sẽ thấy bạn là
khác với thân thể vật lí. Vì người xem không thể là cái được xem, người quan
sát không thể là cái được quan sát, người thấy không thể là cái được thấy, người
biết không thể là cái được biết.
Quan sát thân thể vật lí, và thân thứ hai
sẽ nảy sinh. Nó có đó - nhưng bạn sẽ bắt đầu cảm. Bạn sẽ bắt đầu nhận ra nó, nó
sẽ bắt đầu xuyên thấu vào bạn. Đây là bước đầu tiên của thiền: quan sát thân thể
vật lí. Thế rồi bước thứ hai, và là bước cuối cùng, là: quan sát thân phúc lạc.
Quan sát cực lạc của bạn. Và thế rồi bạn sẽ đột nhiên thấy, người quan sát
không thể là cái được quan sát. 'Cực lạc có đó, nhưng mình ở xa xôi khỏi nó.
Phúc lạc có đó, nhưng mình là người biết nó.'
Thế thì bạn bắt đầu đi vào thân thứ ba,
thân chân lí. Thế thì bạn trở thành nhân chứng thuần khiết - sakshin. Và đó là
giải thoát. Bạch Ẩn nói điều đó xảy ra qua thiền rằng bạn khám phá, hay khám
phá lại, Phật tính của bạn.
Bởi
phẩm chất của riêng việc ngồi ông ấy phá huỷ vô số tội tích luỹ.
Làm
sao có con đường sai cho ông ấy?
Và chỉ trong mỗi việc ngồi điều đó xảy
ra. Bạch Ẩn không thuyết giảng con đường dần dần, Bạch Ẩn thuyết giảng con đường
bất thần. Nó có thể xảy ra trong một khoảnh khắc. Nó có thể xảy ra bây giờ. Bạn
không cần trì hoãn nó tới ngày mai. Ai biết? Ngày mai có thể không bao giờ tới.
Nó không bao giờ tới, thực sự. Nó có thể xảy ra chính khoảnh khắc này. Nếu nhận
biết của bạn là rõ ràng, nếu nhận biết của bạn có đó, rõ ràng trong như pha lê,
nó có thể xảy ra ngay khoảnh khắc này. Chính việc ngồi này, và bạn có thể trở
thành Phật. Và không ai cản trở con đường này ngoại trừ bản thân bạn. Không người
nào là kẻ thù ngoại trừ bản thân bạn, và không ai là người bạn nữa.
Bởi
phẩm chất của riêng việc ngồi ông ấy phá huỷ vô số tội tích luỹ.
Bạch Ẩn nói: Đừng lo nghĩ về tội và nghiệp
quá khứ của ông. Trong mỗi việc ngồi thiền, mọi thứ có thể bị thiêu cháy. Lửa
thiền là tiềm năng thế, nó có thể thiêu cháy toàn thể quá khứ của bạn trong một
khoảnh khắc. Không cần lo nghĩ về nghiệp quá khứ - 'Tôi đã làm điều xấu nào đó,
cho nên tôi phải khổ. Tôi đã làm cái gì đó, cho nên tôi phải xuống địa ngục.' Nếu
bạn muốn đi, bạn sẽ phải đi! Nhưng đây toàn là hợp lí hoá mà bạn đang cố tìm
ra. Nếu bạn ước mong, nó là ước ao của bạn - nó sẽ được hoàn thành. Sự tồn tại
này là rất gia ơn - nếu bạn muốn đi xuống địa ngục, nó hỗ trợ. Nó nói, 'Đi đi!
Tôi tất cả cùng với bạn.'
Nhưng nếu bạn quyết định rằng 'Thế là đủ
rồi, và mình đã khổ đủ rồi,' một khoảnh khắc có tính thiền là đủ thiêu cháy cả
triệu kiếp quá khứ và cả triệu kiếp tương lai nữa. Bạn được giải thoát.
Bắt đầu thiền đi. Đầu tiên trên thân thể.
Thế rồi trên cảm giác bên trong của bạn về phúc lạc, niềm vui. Và đi vào bên
trong. Và một ngày nào đó bài ca của Bạch Ẩn sẽ bùng ra trong bạn nữa. Bạn sẽ nở
hoa. Và chừng nào bạn chưa nở hoa bạn đã không sống, hay đã sống vô ích. Bạn ở
đây để nở hoa. Và chừng nào bạn chưa mang tới nhiều quả và nhiều hoa, bạn sẽ
liên tục bỏ lỡ nghĩa của sự sống.
Mọi người tới tôi và họ hỏi, 'Nghĩa của sự
sống là gì?' Dường như nghĩa có đó ở đâu đó được bán trong chợ. Dường như nghĩa
là món hàng hoá. Nghĩa phải được tạo ra. Không có nghĩa trong sự sống. Nghĩa
không phải là thứ được cho, nó phải được tạo ra. Nó phải trở thành công việc
bên trong của bạn. Thế thì có nghĩa - và có nghĩa lớn.
Yêu và thiền và bạn sẽ đạt tới nghĩa. Và
bạn sẽ đạt tới sự sống, và sự sống dư thừa.
0 Đánh giá