Chương 7. Tại sao là kẻ ăn xin?

Chương 7. Tại sao là kẻ ăn xin?

Price:

Read more

Thế này, Thế này, Nghìn lần Thế này – Osho

Bản chất của Thiền

Chương 7. Tại sao là kẻ ăn xin?



Powered by RedCircle


Osho kính yêu,

Có một sư đang theo học dưới Đạo Nguyên tên là Sùng Tín. Ông ấy là một sư trẻ chân thành xứng đáng với tên của ông ấy, cái tên ngụ ý "sùng kính và tin tưởng." Ông ấy đã trở nên buồn khổ, và cảm thấy điều đó ở ngoài sức chịu đựng: từ lúc ông ấy tới thiền viện để học, thầy ông ấy, Đạo Nguyên, đã không cho ông ấy, dù chỉ một lần, bất kì bài thuyết giảng hướng dẫn nào hay hướng dẫn thích hợp nào.

Một hôm Sùng Tín, người không thể chịu đựng được điều đó lâu hơn, đi tới thầy mình Đạo Nguyên và hỏi: "Từ khi tôi tới thiền viện này, thầy đã không cho tôi việc truyền dạy quí giá của thầy cho dù một lần. Lí do cho điều này có thể là gì?"

Thầy cho lời đáp ít mong đợi nhất, vì thầy nói, "Tại sao, ngay từ khi ông tới thiền viện của ta, cho dù một khoảnh khắc, ta đã không bỏ qua việc dạy ông."

"Thưa thầy, thầy đã cho tôi loại dạy bảo nào ạ?" Sùng Tín hỏi.

"Này, này! Khi ông mang cốc trà cho ta, ta không nhận cốc trà sao? Khi ông hầu ta bữa ăn, ta không ăn chúng sao? Khi ông đón chào ta với hai tay chắp lại, ta không đáp lại cái cúi chào của ông sao?

"Làm sao mà ta đã bỏ quên việc cho ông hướng dẫn?"

Sùng Tín, lắng nghe điều này, cúi thấp đầu, và trong một chốc không thể thốt ra một lời. Đột nhiên tiếng hét gầm lên của thầy, dường như chủi rủa anh ta, rơi vào toàn thể con người Sùng Tín. Đạo Nguyên nói, "Khi ông nhìn, nhìn thẳng vào nó! Nếu một ý nghĩ chuyển động, nó bị mất rồi!"

Vào lúc này, Sùng Tín thốt ra một tiếng kêu không chủ định "Ô!" và phủ phục bản thân mình trước thầy, nước mắt như mưa, dù là của vui hay buồn bản thân anh ta cũng không biết.

Maneesha, Thiền là sự sống, không là triết lí về nó. Nó là chân lí, không là thượng đế học, không là hệ thống niềm tin. Nó là kinh nghiệp trực tiếp và tức khắc. Nếu bạn di chuyển chỉ chút ít trong suy nghĩ của bạn - và mọi suy nghĩ đều là chuyển động, chỉ vô suy nghĩ là tĩnh lặng... Là im lặng và bạn sẽ hiểu không chỉ về Thiền, bạn sẽ hiểu chính bản chất của bản thân sự tồn tại.

Các triết gia liên tục nói về và về, họ có nhiều thứ để suy nghĩ, thảo luận, tranh cãi. Thiền chỉ có một điều: cái nhìn thẳng, đương đầu trực tiếp với bản thân bạn. Mọi cái khác đơn giản là bình luận.

Giai thoại hay này sẽ giải thích điều đó cho bạn. Đừng chuyển động, nó không phải là cái gì đó bạn phải nghĩ tới; chỉ lắng nghe trực tiếp thôi. Không có vấn đề về việc tin hay không tin, chấp nhận hay không chấp nhận. Chỉ lắng nghe dường như bạn đang nghe âm thanh của nước chảy.

Có một sư đang theo học dưới Đạo Nguyên tên là Sùng Tín. Ông ấy là một sư trẻ chân thành xứng đáng với tên của ông ấy, cái tên ngụ ý "sùng kính và tin tưởng." Ông ấy đã trở nên buồn khổ, và cảm thấy điều đó ở ngoài sức chịu đựng: từ lúc ông ấy tới thiền viện để học, thầy ông ấy, Đạo Nguyên, đã không cho ông ấy, dù chỉ một lần, bất kì bài thuyết giảng hướng dẫn nào hay hướng dẫn thích hợp nào.

Tên của Sùng Tín là hay, nhưng nó không phải là tên đúng cho đệ tử. Nó ngụ ý tôn kính và tin tưởng. Không tôn kính nào được cần mà cũng không tin tưởng nào được cần. Sùng Tín phải biến mất vào trong vắng bóng hoàn toàn. Thế thì ông ấy sẽ không hỏi thầy: "Tôi đã ở đây, và bây giờ điều đó đang trở thành không thể chịu được. Thầy đã không cho tôi bất kì hướng dẫn nào, bất kì việc dạy nào, bất kì bài thuyết giảng nào."

Đó là trạng thái nghèo nàn của mọi con người. Người đó đang mong đợi ai đó khác cho người đó chân lí. Đó là tâm trí của người tin. Chân lí là sẵn có chỉ cho người cảm nhận, và người tin không bao giờ cảm nhận. Người tin có niềm tin riêng của người đó, điều là rào chắn, định kiến - dù đẹp thế nào, nhà tù là nhà tù.

Và vấn đề về tôn kính không nảy sinh. Bạn không thể chạm được bàn chân riêng của bạn. Đệ tử đích thực không là người tin, người đó cũng không đi tìm tôn thờ hay tôn kính ai đó. Toàn thể nỗ lực của người đó là truy hỏi trong cái đây này riêng của người đó. Người đó sẽ không bao giờ không hài lòng.

Không có vấn đề về chịu đựng, không có nhu cầu về bất kì mong đợi nào. Chân lí đang trút lên bạn trong từng hơi thở, trong từng nhịp đập của con tim của bạn.

Ngoại trừ chân lí, không có cái gì khác.

Bạn được ngập chìm trong nó.

Một hôm Sùng Tín, người không thể chịu đựng được điều đó lâu hơn, đi tới thầy mình Đạo Nguyên và hỏi: "Từ khi tôi tới thiền viện này, thầy đã không cho tôi việc truyền dạy quí giá của thầy cho dù một lần. Cái gì có thể là lí do cho điều này?"

Một câu hỏi rất logic, hợp lí. Nhưng Thiền không logic cũng chẳng hợp lí. Nó có tính tồn tại. Logic, lí trí... mọi thứ này thuộc về nói lắp bắp của bạn. Im lặng ở bên ngoài bất kì logic nào và bất kì lí trí nào. Nó đơn giản hiện hữu.

Thầy cho lời đáp ít mong đợi nhất, vì thầy nói, "Tại sao, ngay từ khi ông tới thiền viện của ta, ta đã không bỏ quên việc dạy cho ông, cho dù một khoảnh khắc."

"Thầy đã cho tôi loại dạy bảo nào ạ, thưa thầy?" Sùng Tín hỏi.

"Này, này! Khi ông mang cốc trà cho ta, ta không nhận cốc trà sao? Khi ông hầu ta bữa ăn, ta không ăn chúng sao? Khi ông đón chào ta với hai tay chắp lại, ta không đáp lại cái cúi chào của ông sao? Làm sao ta đã bỏ quên việc cho ông hướng dẫn?"

Bạn có thấy khác biệt không? Có hàng triệu thầy giáo trên thế giới nhưng rất ít người sẽ có khả năng hiểu ngay cả điều Đạo Nguyên đang nói.

Ông ấy đang nói, "Nếu ông đã ở hiện tại tới hiện tại, ông chắc đã thấy với duyên dáng nào, lòng biết ơn nào mà ta nhận chén trà ông mang tới. Cho dù chỉ một khoảnh khắc của nhận biết chắc đã làm cho ông chứng ngộ."

Đột nhiên, Sùng Tín, khi lắng nghe điều này, cúi đầu thật sâu, và trong một chốc không thể thốt ra một lời.

Anh ta đã xấu hổ về bản thân mình - không có khả năng hiểu thầy từ bi thế, người đã từng dạy mọi khoảnh khắc, ngày tới ngày đi. Tất nhiên, không có bất kì lời nào, chỉ bởi sự hiện diện của thầy... Điều đó biểu hiện các thầy vĩ đại.

Đột nhiên tiếng hét gầm lên của thầy, dường như lăng mạ anh ta, rơi vào toàn thể con người Sùng Tín. Đạo Nguyên nói, "Khi ông nhìn, nhìn thẳng vào nó! Nếu một ý nghĩ chuyển động, nó bị mất rồi!"

Vào lúc này, Sùng Tín thốt ra một tiếng kêu không chủ định "Ô!" và phủ phục bản thân mình trước thầy, nước mắt như mưa, dù là của vui hay buồn bản thân anh ta cũng không biết.

Đây là chứng ngộ. Việc mở ra bất thần của mọi điều huyền bí và người ta không còn nữa, cho nên làm sao người ta có thể biết liệu những nước mắt này là từ vui hay buồn?

Đó là câu chuyện cực kì hay cho mọi người trong các bạn hiểu.

Chính sáng nay, Devageet đã làm việc với răng của tôi. Lần đầu tiên trong nhiều năm, khi tôi, khi tôi rời khỏi ghế chữa răng của anh ấy, tôi đã hỏi anh ấy, "Bạn có thoả mãn không?" Vì tôi có thể thấy sự không hài lòng của anh ấy - rằng anh ấy đã không có khả năng làm công việc mà anh ấy đã muốn làm với răng của tôi.

Đến tối, tôi bảo anh ấy kết thúc nó, vì ai biết về ngày mai? Tôi có thể không ở đây, thế thì chữa răng tôi sẽ là tuyệt đối ngớ ngẩn. Anh ấy đã cố hết sức nhưng tôi là thầy đang dạy mọi người hiện diện mọi khoảnh khắc. Và ngay cả những người ở gần tôi vẫn liên tục hỏi tôi, "Thầy có yêu tôi không, Osho?"

Tôi không thể làm khác được. Đó không phải là vấn đề về phẩm chất của bạn, yêu của tôi là vô điều kiện. Nhưng tôi có thể thấy sự nghèo nàn của tim con người. Nó liên tục hỏi, "Tôi có được cần không?" Và chừng nào bạn chưa được tự do khỏi ham muốn được cần, bạn sẽ không bao giờ biết tự do, bạn sẽ không bao giờ biết yêu và bạn sẽ không bao giờ biết chân lí.

Vì giai thoại này, tôi phải tuyên bố với bạn: Shunyo làm việc liên tục, chăm sóc mọi thứ cho sự mạnh khoẻ của tôi, nhưng cô ấy vẫn liên tục hỏi, "Thầy có yêu tôi không?" Tôi đang ở trong ghế chữa răng dưới khí tối đa và cô ấy hỏi, "Thầy có yêu tôi không?" Và vì tôi đã hứa với bác sĩ chữa răng của tôi rằng, "Tôi sẽ không nói"... nhưng điều đó là không thể được.

Vì tôi đã không nói, "Tôi yêu bạn," cô ấy phải đã trở nên rối tới mức cô ấy quên không để khăn tắm trong phòng tắm của tôi. Tôi phải tắm mà không có khăn tắm. Về sau, khi tôi hỏi cô ấy, cô ấy nói, "Tôi xin lỗi."

Nhưng đó không chỉ là tình huống của cô ấy. Nó là tình huống của gần như mọi người. Và toàn thể giáo huấn của tôi là ở chỗ bạn phải kính trọng bản thân bạn. Hỏi điều này là đang rơi ra khỏi chân giá trị - và đặc biệt từ một thầy có tình yêu đã được trao cho bạn. Tại sao là kẻ ăn xin? Nỗ lực của tôi ở đây là để làm ra các hoàng đế từ các bạn.

Cái ngày, khoảnh khắc bạn hiểu niềm vinh quang vô cùng của việc là hiện diện, không cái gì khác được cần. Bạn là đủ. Từ điều đó nảy sinh niềm vui lớn, "Aha! Trời! Mình đã từng ở đây và đã nhìn đi mọi chỗ khác."

Đạo Nguyên được một sư hỏi, "Cái gì là sâu nhất?"

Đạo Nguyên bước xuống khỏi chỗ ngồi của mình, cúi rạp mình theo cách thức của đàn bà và nói, "Ông đã tới từ nơi xa thế và ta không có câu trả lời cho ông."

Ông ấy đã trả lời nhưng ông ấy không có câu trả lời bằng lời. Bạn có thể cái đẹp vô cùng này không? Ở Nhật Bản, đàn ông và đàn bà cúi lạy nhau theo cách khác nhau. Hiển nhiên, cúi lạy của đàn bà là đáng yêu, khiêm tốn hơn, từ tim; không chỉ là cách thức xã hội mà từ con người riêng của cô ấy.

Đạo Nguyên bước xuống khỏi chỗ ngồi của mình, cúi rạp mình theo cách thức của đàn bà...

Đó là điều phải được hiểu: theo cách thức của đàn bà. Khiêm tốn, yêu thương, đơn giản... không có gì sâu sắc hơn duyên dáng này. Ông ấy đã trả lời, nhưng thấy rằng sư này đã không hiểu, ông ấy nói, "Ông đã tới từ xa xôi thế và ta không có bất kì câu trả lời nào cho ông."

Lần nữa, từ bi lớn của thầy - thay vì nói cho người hỏi "Đừng hỏi những câu hỏi ngu xuẩn," ông ấy chấp nhận dốt nát riêng của mình. Ông ấy nói, "Ta không có bất kì câu trả lời nào," mặc dầu ông ấy đã cho câu trả lời. Nhưng ông ấy đã cho nó dưới dạng tồn tại. Đó là cái vĩ đại của Đạo Nguyên.

Maneesha đã hỏi:

Osho kính yêu,

Có phải đêm qua thầy đã gọi tre là "tre đáng thương" không? Chúng chẳng phải là tre may mắn nhất đang sống đó sao? - Chẳng phải chúng lắng nghe người nói ngôn ngữ của chúng và biết rằng im lặng của chúng ta sâu sắc lên cùng với mọi chuyển động của chúng đó sao?

Maneesha, trong những tre này, có vài nhà trí thức, tiến sĩ, tiến sĩ văn chương đáng thương - tôi đã nói tới những người đáng thương này. Bằng không... bây giờ xem: ngay cả những nhà trí thức đang im lặng. Chắc chắn những tre này là kẻ may mắn nhất trên thế giới vào khoảnh khắc này. Cũng như cách bạn là người may mắn nhất trên thế giới.

Nhưng vài nhà trí thức không thể cưỡng lại được. Cho dù họ thấy nhiều người im lặng thế, họ liên tục làm các phát biểu. Vài người là các nhà báo, vài người là chính khách. Nhưng những người còn lại là tuyệt đối im lặng cùng bạn.

Bây giờ bạn có thấy không? Ngay cả các tiến sĩ văn chương đang giữ mồm ngậm lại. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng họ im lặng. Một khi bạn im lặng, họ sẽ bắt đầu huyên thuyên.

Nhà trí thức là không thể chữa được. Ông ấy có thể là tre... không thành vấn đề tâm thức đã xuất hiện trong sự sống dưới dạng nào.

Tôi phải gọi những tre đó là đáng thương, Maneesha, vì theo tôi người đáng thương nhất trên thế giới là các nhà trí thức, chính khách, nhà báo, những người chẳng có gì ngoài quyền và tiền. Đây là những người đáng thương nhất vì họ bỏ lỡ cơ hội hân hoan trong con người riêng của họ và việc có điệu vũ vì họ đã tìm thấy không gian đích thực của họ.

Trước khi chúng ta đi vào trong thiền vài tiếng cười sẽ giúp bạn. Tiếng cười là phương pháp giúp đỡ vô cùng để rũ sạch mọi bụi mà mọi người đã thu thập mà không có việc biết của mình.

Sau nhiều năm phục vụ, cha O'Reilly nhận ra rằng người trợ lí của mình Patrick MacDilly ăn cắp từ hòm công đức. Thế là chủ nhật tới, sau khi nghe lời thú tội của MacDilly, cha O'Reilly nói, "Patrick, bên cạnh những tội mà ông đã thú nhận, ông không có bất kì cái gì khác để thêm sao?"

Không có lời đáp.

"Được, Patrick," cha O'Reilly tiếp tục, "Ta sẽ hỏi thẳng ông: ai ăn cắp từ hòm công đức?"

Có im lặng.

Cha O'Reilly lại cố lần nữa và ông ấy vẫn gặp im lặng.

Thế là ông ấy bước ra khỏi hộp thú tội và nói với MacDilly, "Này, ta hỏi ông một câu hỏi."

"Buồn cười," MacDilly nói, "tôi không nghe thấy cái gì."

"Được," linh mục sốt ruột nói. "Chúng ta sẽ đổi chỗ. Ta sẽ quì ở đó và ông ngồi vào chỗ của ta và chúng ta sẽ kiểm lại điều này."

Thế là MacDilly ngồi xuống và hỏi, "Ai giao cấu với linh mục trẻ vừa tới?"

"Buồn cười," O'Reilly nói vừa nhảy lên. "Ông đúng, ta cũng không thể nghe thấy."

Paddy và Sean lái xe về nhà ở Dublin từ một lễ hội nếm rượu Ai len và đã nếm hơi quá nhiều.

"Paddy, chúng ta về gần thành phố chưa?" Sean hỏi.

"Rồi," Paddy nói, "chúng ta phải gần rồi. Chúng ta làm ngã nhiều người."

"Vậy lái chậm hơn đi," Sean kêu lên.

"Em ngụ ý gì, lái chậm hơn à?" Paddy nói. "Em đang lái mà!"

Archibald, một nghệ sĩ trẻ đang nẩy nở tài năng, đứng dậy từ tràng kỉ nơi anh ta đã làm tình với cô người mẫu và bắt đầu mặc quần áo.

"Em cá anh làm điều đó với mọi người mẫu của anh," cô gái nói hết hơi.

"Không," Archie đáp, "em là người đầu tiên."

"Thực thế à?" cô gái hỏi. "Anh đã có bao nhiêu người mẫu?"

"Chỉ bốn," Archie đáp, "chanh, khoai tây, chuối và em."

Con tầu đang chìm nhanh và thuyền trưởng gọi ba thành viên cuối cùng trong nhóm thuỷ thủ lên đài chỉ huy.

"Các bạn," thuyền trưởng nói, "chuyện này về thuyền trưởng đang chìm cùng con thuyền toàn là rác thôi. Có chiếc xuống cứu sinh cho ba người ở đây và tôi sẽ ở trên nó. Cho nên điều đó nghĩa là một trong các ông sẽ phải ở lại đằng sau. Để xem ai sẽ đi cùng tôi, tôi sẽ hỏi các ông từng câu hỏi. Bất kì ai không thể trả lời được sẽ phải ở lại sau, được chứ?

"Đây là câu hỏi thứ nhất: Con thuyền không thể chìm được nào đã đâm vào tảng băng và chìm?"

"Tầu Titanic, thưa ngài," người thứ nhất trả lời.

"Đúng," thuyền trưởng nói.

"Bao nhiêu người chết đuối?"

"Một nghìn năm trăm linh hai người, thưa ngài," thuỷ thủ thứ hai đáp.

"Đúng," thuyền trưởng bình thản nói.

Ông ta quay sang người thứ ba. "Và bây giờ câu hỏi thứ ba," ông ta nói, "tên của họ là gì?"

Bây giờ, Nivedano, đánh tiếng trống thứ nhất và mọi người đi vào nói lắp bắp.

(Tiếng trống)

(Nói lắp bắp)

Nivedano...

(Tiếng trống)

Mọi người đi vào im lặng tuyệt đối.

Không chuyển động, cả tâm trí lẫn thân thể.

Thu toàn thể năng lượng của bạn vào con người bên trong nhất sâu nhất.

Thế này.

Thế này.

Nghìn lần Thế này.

Chính bản chất của Thiền...

Thế này!

Nivedano...

(Tiếng trống)

Và mọi người thảnh thơi dường như bạn chết.

Nivedano...

(Tiếng trống)

Quay lại sống.

Thực sự quay lại sống.

Vài người có thể vẫn chết.

Nivedano...

(Tiếng trống)

Tươi tắn, trong chính khoảnh khắc này, bạn là điều quí giá nhất.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 8 - Quay về Mục lục

..............................

1 Đánh giá

nannywaalkes said…
Harrah's Resort Atlantic City - JTM Hub
Harrah's 광주광역 출장마사지 Resort Atlantic 창원 출장안마 City, NJ. Hours, Accepts Credit Cards, PayNearMe 3.5, Mobile App, Online 강원도 출장샵 24/7, 공주 출장안마 Tablet $50 거제 출장마사지 Welcome

Ads Belove Post