Chương 9. Rừng lửa

Chương 9. Rừng lửa

Price:

Read more

Thế này, Thế này, Nghìn lần Thế này – Osho

Bản chất của Thiền

Chương 9. Rừng lửa



Powered by RedCircle


Osho kính yêu,

Trước khi nhận ra chứng ngộ riêng của mình, Đức Sơn dự định tới thăm Thiền sư nổi tiếng, Sùng Tín Long Đàm, đang sống trên núi ở Long Đàm. Khi ông ấy tới chân núi, Đức Sơn thấy một quán trà cạnh đường, và nghĩ rằng mình phải ăn điểm tâm trước khi lên núi.

Ông ấy bảo bà bán bánh ở quán trà lấy cho vài cái bánh điểm tâm. "Điểm tâm" trong tiếng Trung Quốc là tenjin - có nghĩa theo từng từ là "làm sáng tâm trí."

Bà già chỉ gánh trên vai Đức Sơn và hỏi Đức Sơn, "Gói ấy là sách vở gì?"

"Tôi mang một kinh giá trị nhất tên là Kinh Kim Cương trong nó," Đức Sơn nói. "Nó là vậy!" bà ấy nói. "Thế thì tôi có một câu hỏi, nếu Thầy đáp được, tôi xin cúng dường bánh điểm tâm. Bằng đáp chẳng được, mời Thầy đi nơi khác."

Đức Sơn là một học sĩ kiêu hãnh và tự tin. Ông ấy đáp, "Được. Bà có thể hỏi tôi bất kì câu hỏi nào." Bà già hỏi: "Kinh Kim Cương nói quá khứ tâm bất khả đắc, hiện tại tâm bất khả đắc, vị lai tâm bất khả đắc."

Bà già tiếp tục, "Thầy nói thầy sẽ điểm tâm. Bây giờ xin hỏi thầy định điểm tâm nào?"

Đức Sơn không thể trả lời được câu hỏi của bà già. Ông ấy phải thừa nhận mình không có khả năng cho câu trả lời, và với gợi ý của bà già này ông ấy quyết tâm học Thiền dưới thầy Long Đàm.

Một thời gian sau thầy Long Đàm và Đức Sơn ngồi buổi tối cùng nhau.

Long Đàm nói, "Đêm khuya sao chẳng xuống nhà?"

Đức Sơn nói, "Chào Thầy", vừa bước ra. Vài giây sau, ông ấy quay lại với thầy nói, "Bên ngoài tối đen!"

Thầy thắp đèn nến đưa cho Đức Sơn, nhưng ngay khi Đức Sơn cần đèn và định giữ đèn, Long Đàm thổi phụt tắt nến.

Tại chính khoảnh khắc này Đức Sơn đại ngộ và cúi lạy thầy.

Thiền là sự tồn tại, thậm chí không phải là tính tồn tại. Nó phải được hiểu vì trong thế giới đương đại chỉ một triết lí mới đã đi vào sự tồn tại và đó là chủ nghĩa hiện sinh. Jean-Paul Sartre, Jaspers, Soeren Kierkegaard, Martin Heidegger và nhiều học giả lớn khác và các nhà trí thức của thế giới hiện đại thuyết giảng về chủ nghĩa hiện sinh. Thiền không phải là chủ nghĩa hiện sinh. Nó chẳng liên quan gì tới bất kì chủ nghĩa nào chút nào.

Mọi 'chủ nghĩa' là trò chơi tâm trí. Sự tồn tại không phải là trò chơi tâm trí. Thực ra, đi vào trong sự tồn tại riêng của bạn, bạn sẽ phải bỏ tâm trí của bạn ở sau.

Maneesha, đây là một trong những câu chuyện hay nhất.

Trước khi nhận ra chứng ngộ riêng của mình, Đức Sơn dự định tới thăm Thiền sư nổi tiếng, Long Đàm Sùng Tín, đang sống trên núi ở Long Đàm. Khi ông ấy tới chân núi, Đức Sơn thấy một quán trà cạnh đường, và nghĩ rằng mình phải dùng điểm tâm trước khi lên núi.

Ông ấy bảo bà bán bánh ở quán trà lấy cho vài cái bánh điểm tâm. "Điểm tâm" trong tiếng Trung Quốc là tenjin - có nghĩa theo từng từ là "làm sáng tâm trí."

Bà già chỉ gánh trên vai Đức Sơn và hỏi Đức Sơn, "Gói ấy là sách vở gì?"

"Tôi mang một kinh giá trị nhất tên là Kinh Kim Cương trong nó," Đức Sơn nói. "Nó là vậy!" bà ấy nói. "Thế thì tôi có một câu hỏi, nếu thầy đáp được, tôi xin cúng dường bánh điểm tâm. Bằng đáp chẳng được, mời thầy đi nơi khác."

Đức Sơn là một học sĩ kiêu hãnh và tự tin. Ông ấy đáp, "Được. Bà có thể hỏi tôi bất kì câu hỏi nào." Bà già hỏi: "Kinh Kim Cương nói quá khứ tâm bất khả đắc, hiện tại tâm bất khả đắc, vị lai tâm bất khả đắc." Bà già tiếp tục, "Thầy nói thầy sẽ điểm tâm. Bây giờ xin hỏi thầy định điểm tâm nào?"

Đức Sơn không thể trả lời được câu hỏi của bà già. Ông ấy phải thừa nhận mình không có khả năng cho câu trả lời, và với gợi ý của bà già này ông ấy quyết tâm học Thiền dưới thầy Long Đàm.

Một thời gian sau thầy Long Đàm và Đức Sơn ngồi buổi tối cùng nhau.

Long Đàm nói, "Đêm khuya sao chẳng xuống nhà?"

Đức Sơn nói, "Xin phép Thầy", vừa bước ra. Chút sau, ông ấy quay lại với thầy nói, "Bên ngoài tối đen!"

Thầy thắp đèn nến đưa cho Đức Sơn, nhưng ngay khi Đức Sơn cần đèn và định giữ đèn, Long Đàm thổi phụt tắt nến.

Tại chính khoảnh khắc này Đức Sơn đại ngộ và cúi lạy thầy.

Có nhiều điều quan trọng cần được lưu ý sâu trong bạn như có thể. Một là ở chỗ ánh sáng không tới từ bên ngoài. Không ai có thể trao nó cho bạn. Long Đàm đã rất thiện ý để làm nó thành rõ ràng bằng việc thổi tắt nến.

Bên ngoài là tối và bên trong - nơi có ánh sáng - bạn không hiện hữu. Cách duy nhất để có ánh sáng là đi vào trong con người bên trong nhất của bạn. Do đó nó được gọi là làm sáng lên, chứng ngộ.

Bạn đã trở thành chiếc nến

mà không ai có thể thổi tắt.

Bạn đã tìm ra lửa

mà là vĩnh hằng,

chính ngọn lửa của sự tồn tại.

Các bạn đều là mọi ngọn lửa. Vấn đề chỉ là nhìn vào bên trong bản thân bạn. Và toàn thể Phòng Phật đầy các ngọn lửa. Chỉ là một rừng lửa. Bằng không, bên ngoài là tối.

Điều này nhắc tôi làm một lưu ý ngoài lề: phương Tây đã từng tìm ánh sáng bên ngoài, nơi nó không hiện hữu. Phương Đông đã từng tìm ánh sáng bên trong, nơi nó hiện hữu. Nhưng không may, ngay cả phương Đông đã rơi vào trong tay của phương Tây. Toàn thể hệ thống giáo dục của nó, toàn thể tâm trí của nó không còn là phương Đông.

Bây giờ trong thế giới, chỉ tồn tại tâm trí phương Tây: nhìn ra ngoài. Không thành vấn để bạn ở đâu; không thành vấn đề về địa lí, vấn đề là tâm linh. Bạn có nhìn vào trong không? Thế thì bạn ở chính cội nguồn ánh sáng. Và khác hơn điều đó không ánh sáng nào có thể giúp bạn xua tan bóng tối đang bao quanh bạn.

Long Đàm, không nói một lời, đã nêu phát biểu của ông ấy và nó đã được Đức Sơn hiểu ngay lập tức. Việc thổi tắt ngọn lửa là đủ cho Đức Sơn hiểu rằng bạn có thể có ánh sáng chỉ của riêng bạn, không ai có thể trao nó cho bạn. Hoặc bạn có nó hoặc bạn không có nó. Nhưng không ai có thể làm bất kì cái gì về nó - chỉ cho các gợi ý.

Câu chuyện này cũng quan trọng chỉ để hiểu rằng người đàn bà bình thường có nhiều ánh sáng bên trong như thiền sư vĩ đại nhất mà có thể đã từng sống.

Bà già chủ quán trà tại chân núi đã đánh bại học sĩ lớn. Chuyên tâm của Đức Sơn là Kinh Kim Cương. Bà già đã hỏi đích xác Kinh Kim Cương được dựa trên cái gì. Kinh Kim Cương nói, "Không có tâm trí. Không quá khứ, không hiện tại, không tương lai." Tâm trí chỉ là mơ trong tâm thức ngủ. Thức dậy và tâm trí biến mất.

Bà già này, người đàn bà vô danh, bình thường đặt cho học sĩ nào một nhiệm vụ to lớn. Bà ấy nói, "Thầy nói thầy sẽ làm sáng lên tâm trí thầy" - vì 'điểm tâm' trong tiếng Trung Quốc cũng ngụ ý làm sáng lên tâm trí bạn.

Người đàn bà này, rõ ràng bình thường, phải đã là phi thường. Bà ấy hỏi, "Tâm trí nào? Quá khứ chăng? Nó không còn đó. Tương lai chăng? Nó chưa hiện hữu. Và nếu quá khứ và tương lai biến mất, làm sao thầy có chiếc cầu, hiện tại?" Cả hai bờ đã biến mất, bạn nghĩ cầu có thể còn lại không? Với quá khứ và tương lai cả hai vắng bóng, điều tuyệt đối trở thành rõ ràng là: không có tâm trí hiện tại nữa.

Bạn hiện hữu, nhưng bạn không là tâm trí.

Đức Sơn đã không thể trả lời được, mặc dầu ông ấy là một học sĩ lớn, kiêu hãnh. Khi có liên quan tới sự tồn tại, trí tuệ của bạn, uyên thâm của bạn chẳng liên quan gì tới nó. Nó chỉ có thể làm bạn kiêu hãnh, và là kiêu hãnh là mất tiếp xúc với bản thân bạn. Là kiêu hãnh ngụ ý là bản ngã. Và bạn chỉ là sự im lặng. Tại sao làm ô nhiễm nó, tại sao không để nó có tính không gian, trong hoà điệu với sự tồn tại?

Vì ông ấy không thể trả lời được cho bà già, ông ấy mất bữa điểm tâm. Và bà già nói, "Thay vì cho thầy bữa điểm tâm như thầy đề nghị, ta khuyên thầy đi tới Thiền sư Long Đàm và học cùng ông ấy. Đừng mang Kinh Kim Cương này trên lưng thầy một cách không cần thiết. Thầy không hiểu nó."

Người trí thức phần lớn thiên vào không hiểu. Trí tuệ của ông ta ngăn cản ông ta vì nó cho ông ta cảm giác dường như ông ta biết rồi. Nhưng 'dường như' không phải là vấn đề. Bạn phải trải nghiệm, không dường như, mà thế này!

Và ông ấy hiểu điều này khi thầy Long Đàm thổi tắt ngọn lửa. Một biến đổi bất thần. Tại khoảnh khắc này, Đức Sơn được thức tỉnh và cúi lạy thầy.

Maneesha đã hỏi:

Osho kính yêu,

Các bình luận trong các sách về Thiền là khô khan và uyên thâm thế. Mọi điều họ làm là giải phẫu từng giai thoại, cho việc diễn giải truyền thống của mọi câu.

Nhưng thầy mang việc hiểu cổ đại của sự sống vào ngay trong kiếp sống của chúng tôi, ở đây và bây giờ, để cho người ta gần như mong đợi thấy Tuyết Phong nhấm nháp trà trong nhà ăn "Zorba Phật", hay duyệt sách Triệu Châu trong cửa hàng sách.

Maneesha, bạn tuyệt đối đúng. Ở đây, khác hơn vị phật là không được phép. Lắng nghe tre đi. Chúng đang cho sự hỗ trợ của chúng với phát biểu của tôi. Lắng nghe tim bạn và bạn sẽ thấy mọi chư phật cùng nhau, nhảy múa một cách im lặng không tạo ra bất kì tiếng ồn nào.

Trước khi bạn đi vào trong ngọn lửa sống của bạn, tre đang yêu cầu tiếng cười nào đó. Chúng không thể cười, nhưng chúng có thể nghe. Chúng có thể cho bình luận. Loại bài này được dành tặng cho những tre này.

Hai quí bà trung tuần sống cùng nhau trong một ngôi nhà lớn, với chỉ một con mèo cái làn bầu bạn. Họ cả hai được thuyết phục rằng những thứ đáng kinh sợ sẽ xảy ra cho họ nếu họ lại gần nam giới. Và họ thậm chí giữ con mèo ở trong nhà vì cùng lí do.

Nhưng cuối cùng, một trong họ đi lấy chồng và đi tuần trăng mật của bà ấy. Vài ngày sau, bà kia nhận được một bưu thiếp từ bà bạn. Mọi điều bưu thiếp nói là, "Để con mèo ra ngoài!"

Bé Ernie đang bước xuống cầu thang đằng sau ông nó vào một sáng. "Ông ơi," nó nói, "ông còn lớn không?"

"Sao con hỏi vậy?" ông nó hỏi.

"Thế này," Ernie đáp, "trên đỉnh đầu ông tóc ông đang mọc!"

Bác sĩ Floss, nha sĩ, có văn phòng trên tầng mười lăm của một toà nhà văn phòng khổng lồ.

Một sáng ông ấy và người trợ tá, cô Pringle, bận rộn nhổ răng của một người đàn ông, thì một tiếng kêu the thé từ bên ngoài làm cho họ phải ngẩng lên nhìn. Họ chạy xô ra cửa sổ đúng lúc thấy một người bạn tốt của họ trôi qua đụng mạnh vào.

Vài khoảnh khắc sau, ai đó xô vào văn phòng, vừa kêu lên, "Này, các ông có nghe nói về Rufus Ramsbottom không? Anh ấy nhảy ra khỏi mái và rơi qua sáu mươi tầng. Anh ấy nằm kia trên phố bây giờ, và anh ấy có vẻ bị rất nghiêm trọng!"

"Buồn cười thế," Floss nói, "chúng tôi thấy anh ấy đi qua mới một phút trước và anh ấy có vẻ khoẻ mà."

Tại bữa tối đặc biệt ở nhà hưu trí Shalom ở Miami, Rubin, tám mươi hai tuổi và Florrie, bẩy mươi sáu, gặp nhau và rơi vào yêu.

Họ thảo luận về tình huống của họ và quyết định rằng họ có thể sống tốt hơn với hai séc bảo hiểm xã hội, cho nên họ lấy nhau.

Vào đêm đám cưới, họ lên giường và thực hiện hôn nhân của họ trong ba giờ làm tình mạnh mẽ.

Khi Florrie ngả lưng trong giường sau đó, bà ấy để ý rằng Rubin không cử động. Xem xét kĩ hơn, bà ấy nhận ra rằng ông ấy chết rồi.

Tại đám tang, Florrie đang đứng cùng bà bạn của mình, Ruthie, người đã tới để an ủi bà ấy.

"Tôi lấy làm tiếc," Ruthie nói. "Cái gì đã xảy ra?"

"Chẳng có gì mấy," Florrie sụt sịt, "ông ấy tới và ông ấy đi."

Bây giờ đủ tiếng cười cho khoảnh khắc này.

Tiếng trống thứ nhất và bạn bắt đầu ném ra nhiều rác rưởi nhất có thể, với nói lắp bắp và điệu bộ. Nó là việc lau sạch, chuẩn bị cho im lặng.

Nivedano...

(Tiếng trống)

(Nói lắp bắp)

Nivedano...

(Tiếng trống)

Trở nên im lặng.

Thu bản thân bạn vào bên trong.

Chỉ hiện hữu.

Không chuyển động.

Thế này.

Thế này.

Nghìn lần Thế này!

Đây là chính bản chất của con người bạn.

Vô thời gian, vô trí, chỉ là hiện hữu thuần khiết.

Nivedano...

(Tiếng trống)

Bây giờ thảnh thơi.

Ngã chết toàn bộ.

Cho dù thân thể liên tục thở, đừng bận tâm.

Đầu tiên bạn phải chết để được tái sinh.

Thầy là cái chết của bạn và tái sinh của bạn, cả hai.

Mời bạn, chết!

Nivedano...

(Tiếng trống)

Mọi người quay lại sống.

Sống đầy đủ, là ngọn lửa.

Vài người có thể là kẻ hèn và vẫn chết.

Cho tiếng trống khác cho họ.

(Tiếng trống)

Không, không đủ!

(Tiếng trống)

(Tiếng trống)

(Tiếng trống)

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem tiếp Chương 10 - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post