Read more
Con Đường Của Yêu – Osho
Chương 5. Ta hát vinh quang của hình tướng
Ơi sadhu! Làm thuần khiết thân thể ông theo cách đơn giản.
Như hạt mầm ở bên trong cây đa,
và bên trong hạt mầm là hoa,
quả, và bóng mát;
cũng vậy phôi ở bên trong thân thể,
và bên trong phôi đó lại là thân thể.
Lửa, khí, nước, đất và không gian;
Ông không thể có những thứ này bên ngoài ngài.
Ơi Kazi, ơi bác học, cân nhắc kĩ điều đó:
Cái gì có đó mà không là hồn?
Bình được rót đầy nước được đặt trên nước,
nó có nước bên trong và nước bên ngoài.
Nó phải không được cho tên,
để nó gây ra sai lỗi của nhị nguyên.
Kabir nói: Lắng nghe lời này, chân lí,
cái là bản chất của ông.
Ngài nói lời của bản thân ngài;
và bản thân ngài là đấng sáng tạo!
Có một cây lạ đứng không rễ
và ra quả không nở hoa;
nó không cành và không lá,
nó là hoa sen khắp nơi.
Hai chim hót ở đó; một chim là guru,
và chim kia là đệ tử:
đệ tử chọn quả đa dạng của sự sống
và nếm chúng, và guru thấy anh ta đang vui vẻ.
Điều Kabir nói là khó hiểu:
Chim ở bên ngoài việc tìm,
vậy mà nó là thấy được rõ ràng nhất.
Cái vô hình tướng là ở giữa mọi hình tướng,
ta hát vinh quang của hình tướng.
Chân lí là thách thức,
thách thức lớn nhất có đó. Nó là thách thức để truy hỏi, nó là thách thức để
tìm kiếm, và nó là thách thức để hiện hữu. Nó không phải là cái gì đó mà bạn sẽ
sở hữu ngày nào đó, nó là cái gì đó mà bạn phải trở thành. Và, thực ra, bạn có
thể trở thành chỉ cái mà bạn đã là, bạn có thể trở thành chỉ con người của bạn.
Thách thức của chân
lí là thách thức của cốt lõi bên trong nhất của bạn, thách thức về nhà, thách
thức về tới trung tâm, thách thức nhận ra bản thân bạn, thách thức để biết, để
đương đầu với bản thân bạn. Điều đó là gian nan.
Đối diện với bản thân
người ta là gian nan - vì chúng ta tin quá nhiều trong dốt nát của chúng ta;
trong cái ngã của chúng ta - dốt nát mà chúng ta đã đặt cược vào quá nhiều. Cho
nên với cái ngã - tri thức bắt đầu trở thành rất, rất khó. Do đó mọi người được
gọi, nhưng chỉ vài người nghe lời gọi. Và trong vài người đó, người nghe thấy lời
gọi, thậm chí nhiều người trong số họ diễn giải sai nó, tự lừa dối bản thân họ.
Nhưng người nghe đúng, ngay cả họ cũng không kiên nhẫn được lâu. Do đó, nhiều
người được gọi, nhưng rất ít người đạt tới.
Thực ra, mọi người đều
được gọi. Thách thức của Thượng đế là dành cho mọi người; nó là lời mời mở. Vì
thách thức đó bạn ở đây - để chấp nhận nó, để đi qua lửa, để được làm thuần khiết
qua lửa. Nhưng nó là trò đánh bạc; người ta phải đặt cược mọi thứ của người ta.
Và điều này là nực cười: rằng khi bạn không có bất kì cái gì, bạn rất sợ đặt cược.
Thật kì cục... Khi bạn có, bạn có thể có dũng cảm để đặt cược nữa.
Đó là kinh nghiệm mọi
ngày của tôi: bất kì cái gì tôi thấy ai đó, người có cái gì đó, người đó sẵn
sàng buông xuôi, và bất kì khi nào tôi bắt gặp một người chẳng có gì, người đó
rất sợ buông xuôi. Điều này rất huyền bí. Người không có gì rất sợ buông xuôi;
có thể người đó sợ rằng nếu người đó buông xuôi, người đó sẽ bắt gặp hư không của
mình. Nếu người đó buông xuôi việc phòng thủ của người đó, người đó sẽ phải biết
cái trống rỗng bên trong của người đó, cái nghèo nàn của người đó.
Tốt hơn cả là giả vờ
rằng người ta là giầu và không bao giờ nhìn vào bên trong. Tốt hơn cả là tiếp tục
mơ: 'Tôi có nhiều, cho nên làm sao tôi có thể buông xuôi?' Nhưng đây là kinh
nghiệm của tôi, và tôi đã không bắt gặp một ngoại lệ nào cho điều này, họ không
sợ. Và, Jesus nói, 'Những người có, họ sẽ được cho nhiều hơn, và những người
không có, ngay cả cái người đó có sẽ bị lấy đi.'
Khi bạn có, bạn có
dũng cảm để đặt cược. Và khi bạn đặt cược bạn trở nên có năng lực được nhiều
hơn. Và khi bạn đặt cược tất cả, vô điều kiện, toàn bộ, chỉ thế thì bạn mới trở
nên có năng lực nhận món quà của Thượng đế. Thế thì Christ được sinh ra trong bạn.
Khi bạn đặt cược tất cả, Christ được sinh ra trong bạn. Khi bạn trải qua đóng
đinh, khi bạn bị đóng đinh, có phục sinh.
Tôi thấy hai kiểu người
trên thế giới, toàn thể nhân loại có thể được chia thành hai phân loại. Một điều:
mọi người đều bị đóng đinh. Một nửa trong số họ vẫn còn bị đóng đinh, và một nửa
trong số họ, hay vài người trong số họ, có khả năng được phục sinh. Những người
vẫn còn bị đóng đinh đơn giản khổm và họ khổ chẳng vì cái gì. Việc khổ của họ
là vô nghĩa không liên quan.
Bạn có quan sát
không? - khổ của bạn là vô nghĩa, không liên quan. Bạn khổ vì cái gì? Bạn thu
được cái gì từ nó? Bạn đơn giản khổ; bạn là sự lãng phí, đất hoang. Những người
đơn giản khổ là bị đóng đinh, nhưng người khổ vì Thượng đế là được phục sinh.
Thế thì khổ của họ bắt đầu có nghĩa, ý nghĩa.
Cuộc sống sắp biến mất,
chừng nấy là chắc chắn; chết sẽ xảy ra, chừng nấy là chắc chắn; nhưng bạn có chết
vì Thượng đế không? Hay bạn sẽ đơn giản chết? Nếu bạn sẽ chết vì Thượng đế, nếu
bạn sẽ trở thành việc cúng dường, sự hi sinh, thế thì bạn sẽ được phục sinh.
Mọi người bị đóng
đinh, chỉ vài người tụt xuống khỏi thanh chữ thập, đạt tới cuộc sống mới: điều
Jesus gọi là 'cuộc sống là dư thừa', cuộc sống là cuộc sống vô hạn, linh thiêng
- vì nó là toàn thể. Chỉ rất ít người tụt xuống khỏi cây chữ thập và trở thành
cực lạc: chết của họ không còn là chết, nó là bắt đầu của cuộc sống vĩnh hằng.
Bây giờ điều đó là tuỳ
ở bạn. Nếu bạn chấp nhận thách thức, bạn có thể được phục sinh; Christ sẽ được
sinh ra trong bạn, hay Phật, hay Krishna. Đây chỉ là những cái tên.
Nhớ một điều:
Krishna, Phật, Christ - đây không phải là những cái tên của những người nào đó.
Chúng biểu hiện cho trạng thái nào đó, cùng trạng thái. Christ ngụ ý người đã
nhận ra bản thân mình, và qua việc nhận ra đó, người đó đã nhận ra cái toàn thể;
người đã về nhà, người có thể nói 'Ta là Thượng đế'. Cùng điều này là nghĩa của
Phật, hay Jaina, hay Krishna.
Bình thường, bạn đang
lang thang xa khỏi bản thân bạn, và mọi ngày bạn tiếp tục đi xa hơn và xa hơn.
Bạn liên tục di chuyển hướng tới ngoại vi, và bạn liên tục tạo ra những ngoại
vi mới để lại đi vào trong nó. Bạn di chuyển hướng tới đường chân trời cái
không thể nào đạt tới - vì đường chân trời không tồn tại, nó chỉ là ảo vọng.
Duy nhất trung tâm tồn tại.
Đó là lí do tại sao
Kabir nói: Sadhu, Ơi sư! Không đi đâu cả. Thượng đế là ở đây. Thượng đế là chỗ
bạn hiện hữu. Đừng tìm Ngài ở bất kì chỗ nào khác, bằng không bạn sẽ bỏ lỡ. Và
thách thức này không tới từ bên ngoài, thách thức này, cái đang tới từ cốt lõi
bên trong nhất của bạn, đã trở thành gần như bên ngoài bạn. Bạn đã trở thành vô
nhận biết về nó tới mức khi hồn riêng của bạn gọi bạn, bạn cảm thấy dường như
ai đó đã gọi bạn. Khi các thầy gọi bạn, nó chính là tiếng nói riêng bên trong của
bạn mà thầy đang cố diễn đạt cho bạn. Nó đang tới qua thầy. Thầy không ở bên
ngoài.
Mới hôm nọ đã có một
câu hỏi. Dhruva đã hỏi, 'Khi nào nghe theo Thầy? Khi nào nói có và khi nào nói
không?' Nếu bạn đã thực sự hiểu nghĩa của mối quan hệ giữa đệ tử và Thầy, thế
thì không có đệ tử và không có Thầy. Thế thì bất kì khi nào bạn nói không với
Thầy của bạn, bạn nói không với bản thân bạn. Thế thì thầy là bạn. Câu hỏi
không được quyết định giữa Thầy và đệ tử; câu hỏi phải được quyết định giữa
trung tâm của bạn và ngoại vi của bạn. Khi bạn nói có với đệ tử và nói không với
Thầy, bạn đã nói có với ngoại vi của bạn chống lại trung tâm của bạn. Khi bạn
nói có với Thầy chống lại đệ tử, bạn đã nói có với trung tâm của bạn chống lại
ngoại vi. Thầy và đệ tử không tách rời. Chúng ta sẽ đi tới điều đó trong bài ca
này.
Kabir nói: Hai con
chim này, Thầy và đệ tử: đệ tử đã quyết định tận hưởng thế giới hình tướng, thế
giới biểu lộ các hình tướng, chu vi, và Thầy ngồi ở trung tâm, tại trung tâm của
cơn xoáy lốc, và quan sát, và chứng kiến - và hạnh phúc, hạn phúc cho dù đệ tử
đang lang thang khắp nơi, tận hưởng. Một ngày nào đó đệ tử sẽ quay lại; người
đó phải quay lại vì trên chu vi không mãn nguyện nào là có thể, không phúc lạc
nào là có thể. Chỉ có khổ và khổ và khổ, và khổ liên tục được nhân lên mọi
ngày.
Cho nên điều đầu tiên
cần nhớ: bạn đang được gọi. Tôi là sự khiêu khích. Tôi đang gọi bạn tới. Lắng
nghe điều đó đi; và không chỉ lắng nghe, đáp ứng đi; và không chỉ đáp ứng, chấp
nhận thách thức về cuộc hành trình này đi.
Cuộc hành trình này
là gian nan. Nó sẽ là khó khăn; đi vào trong cái không biết là rất bất tiện, vì
bạn phải chuyển xa khỏi an ninh của bạn, xa khỏi tiện nghi của bạn, xa khỏi mọi
thứ mà bạn đã từng thuộc về mãi cho tới giờ - căn cước của bạn. Nhưng chỉ khi bạn
đi xa khỏi bản thân bạn, bạn mới đi tới bản thân bạn. Vì cái bạn nghĩ bản thân
bạn đang là vậy ngay bây giờ là bản tính thực của bạn. Nó là lừa dối mà bạn đã
xoay xở; nó là ảo giác, nó là tự thôi miên.
P.D. Ouspensky nói
nhiều lần về luật nào đó; ông ấy gọi nó là 'luật của hạt mầm'. Hiểu nó là có ý
nghĩa vô cùng. Bạn đã bao giờ quan sát một cây sồi lớn chưa? Trong khoảng sống
của nó, nó sẽ tạo ra hàng tỉ hàng tỉ hạt mầm, nhưng mọi hạt mầm sẽ không trở
thành cây. Trong cả triệu hạt mầm có thể một hạt mầm sẽ trở thành cây sồi, các
hạt khác sẽ mất hút. Tự nhiên tạo ra việc biết rất phung phí rằng nhiều người
được gọi, nhưng nhiều người không nghe. Một triệu hạt mầm được tạo ra để cho một
hạt mầm có thể trở thành cây sồi. Hàng triệu người được sinh ra để cho một người
có thể trở thành một Christ hay một Phật hay một Krishna. Nhớ luật hạt mầm này.
Ngay cả trong đàn
ông... đàn ông bình thường, đàn ông thường, sẽ làm ít nhất bốn nghìn tới sáu
nghìn lần phóng tinh trong đời mình. Mỗi lần phóng tinh mang hàng triệu tế bào
sống. Trong hàng triệu tế bào sống, có lẽ một tế bào sẽ đạt tới trứng của đàn
bà; người đàn bà này sẽ trở nên mang thai. Trong hàng triệu tế bào sống, có lẽ
một tế bào...
Bạn sẽ ngạc nhiên: một
thân thể nam có thể phủ dân cho toàn thể trái đất nếu các hạt mầm trở nên được
hiện thân. Một thân thể đàn ông là đủ; riêng một nam là đủ phủ dân cho toàn thể
trái đất - vì từng lần phóng tinh mang hàng triệu tế bào sống, và trong cả đời
có bốn tới sáu nghìn lần phóng tinh. Và tôi đang nói về đàn ông bình thường;
tôi không nói về đàn ông siêu thường hay bất thường. Đàn ông siêu thường không
có phóng tinh. Năng lượng của người đó bắt đầu chuyển vào các chiều hướng khác.
Đàn ông bất thường là đàn ông điên cuồng.
Mới vài ngày trước
tôi đã nhận được một bức thư từ một cô dâu. Cô ấy viết, 'Tôi sợ tôi lấy phải một
kẻ điên dục. Chồng tôi không bao giờ để tôi một mình. Anh ta làm tình với tôi
suốt ngày: khi tôi đang tắm, khi tôi nấu bữa sáng, khi tôi dọn giường và ngay cả
khi lưng tôi quay sang anh ta. Thầy có thể bảo tôi phải làm gì không? Kí tên,
Kiệt sức.' Cái tên được cho nhưng tôi sẽ không nói cho các bạn cái tên này vì
chồng cô ấy ở đây. Và đã có tái bút, không nhỏ: 'T.B. Xin lỗi vì chữ viết tay
giật cục.'
Tôi không nói về những
giật cục này!
Đàn ông bình thường
có thể phủ đầy dân số toàn thế giới; nói gì về đàn ông bất bình thường? Người
đó có thể phủ dân số cho nhiều trái đất như thế này. Đàn ông bất thường trở nên
có tính dục máy móc. Họ trở thành máy dục; họ đơn giản tạo ra tế bào sống và
không gì khác. Họ không tạo ra sự sống, họ tạo ra tế bào sống. Người bình thường
tạo ra tế bào sống và sự sống. Người siêu thường biến đổi toàn thể năng lượng của
mình thành những đỉnh cao hơn của sự sống: năng lượng bắt đầu chuyển lên thay
vì chuyển xuống. Năng lượng không còn bị tác động bởi sức hút; năng lượng bắt đầu
thăng lên, bay. Bây giờ nó có sự viên mãn khác trước đây.
Nhưng luật này của hạt
mầm phải được hiểu: nhiều người thế được sinh ra, chỉ vài người sẽ đạt tới. Và
cái gì sẽ xảy ra cho những hạt mầm khác? Chúng đơn giản mục nát, chúng đơn giản
biến mất, hay chúng được ném trở lại trong thế giới như hạt mầm, chúng lại được
cho cơ hội.
Đừng bỏ lỡ cơ hội
này. Là hạt mầm là cơ hội lớn - vì là hạt mầm ngụ ý là khả năng, là tiềm năng -
bạn có thể trưởng thành. Nhưng thế thì hạt mầm phải hiểu nhiều điều, vì có cả
nghìn lẻ một rào chắn để được vượt qua, và cả nghìn lẻ một chướng ngại để được
né tránh, và cả nghìn lẻ một phương án sai để được bỏ đi. Chỉ thế thì bạn mới
đi tới trưởng thành.
Trưởng thành là hiện
tượng lớn lao. Nó là tự nhiên, vậy mà hiếm hoi. Khi hạt mầm đã tìm thấy mảnh đất
đúng của nó, nó lớn lên. Điều đó là rất tự nhiên; trưởng thành là tự nhiên
nhưng tìm ra mảnh đất đúng - đó là chính cái nút của vấn đề.
Trong bài ca hôm nay,
Kabir đang cho chiều hướng rất rõ ràng; cố hiểu chúng đi.
Sadho, sahajai kaya
sodho
Ơi sadhu! Làm thuần
khiết thân thể ông theo cách đơn giản.
Từ 'sadhu' là rất
hay; nó phải được hiểu. Nó đã trở nên được liên kết với nghĩa sai, nhưng từ này
là cực kì có ý nghĩa. Chính từ 'sadhu' ngụ ý đơn giản, tự phát, hồn nhiên.
Chính từ này ngụ ý hồn nhiên. Nhưng nếu bạn đi và nhìn quanh Ấn Độ, nếu bạn đi
tới các sadhu, bạn sẽ không thấy họ hồn nhiên chút nào. Họ là người rất rắc rối,
còn rắc rối hơn người trần tục bình thường. Từ đâu mà sự rắc rối của họ tới? Họ
không tự phát chút nào, họ không tự nhiên chút nào. Họ đang làm những điều phi
tự nhiên. Họ đang cố, bằng cách nào đó, để đi ngược lại tự nhiên, đi ngược
dòng. Họ không đi cùng sông, họ đang cố đẩy sông. Do đó, họ đã trở thành phi tự
nhiên. Họ không phải là sadhu, họ không là người hồn nhiên.
Chất liệu đầu tiên
trong sadhu sẽ là việc hiểu rằng người ta là dốt nát. Dốt nát mang tới hồn
nhiên; tri thức làm bạn bị biến chất. Nếu bạn có thể trung thực, chân thành,
'Tôi không biết,' bạn trở thành sadhu: bước thứ nhất.
Ai đó hỏi bạn 'Thượng
đế có tồn tại hay không?' và bạn nói 'Tôi không biết' - đáp ứng của bạn là đáp ứng
của sadhu. Trong văn đàn Phật giáo, bất kì khi nào ai đó tới Phật và Phật hỏi,
'Ông có tin vào Thượng đế không? Ông có tin vào địa ngục, cõi trời không? Ông
có tin và hồn không?' và người này nói, 'Tôi không biết, thưa thầy,' Phật sẽ
nói, 'Sadhu, sadhu... Ông hồn nhiên, ông là hồn nhiên lớn, ông là cực kì hồn
nhiên.' Đây là bước đầu tiên.
Tri thức tạo ra sự phức
tạp: bạn càng biết nhiều, bạn càng trở nên phức tạp - và bạn càng trở nên tinh
ranh, và bạn càng bắt đầu cố lừa dối và gian lận tự nhiên. Người hồn nhiên vẫn
còn trong cộng tác với tự nhiên, con người của tri thức bắt đầu lừa dối tự
nhiên, khai thác tự nhiên. Người đó dùng tri thức của mình để ép buộc tự nhiên
phục vụ cho người đó.
Đó là cách bạn thấy
khoa học đang cố lừa tự nhiên. Tất nhiên, trong hành trình dài, tự nhiên sẽ trả
thù; bạn không thể lừa tự nhiên lâu được. Chung cuộc, việc lừa dối của chúng ta
sẽ là bước phá huỷ chống lại bản thân chúng ta. Đó là điều đã xảy ra: ba trăm
năm lừa dối của khoa học, và bây giờ toàn thể nhân loại đang tới gần với cái chết
toàn bộ của nó, tự tử toàn cầu.
Để trở thành một
sadhu, điều đầu tiên là: không tuyên bố tri thức - vì mọi tri thức là ảo vọng.
Bạn không biết đích xác hoàn cảnh là gì, không ai biết. Duy nhất người dốt nát
nghĩ họ biết, người khôn ngoan biết rằng họ không biết.
Điều thứ hai: sadhu sẽ
giống như đứa trẻ, ông ấy sẽ di chuyển với tính tự phát. Khi ông ấy đói ông ấy
sẽ ăn, khi ông ấy buồn ngủ, ông ấy sẽ rơi vào giấc ngủ. Bạn đã không quan sát
trẻ nhỏ sao? - ngay cả khi đang ăn ở bàn ăn, chúng rơi vào giấc ngủ. Chúng đang
ăn - một miếng đang trong mồm... và đứa trẻ đã rơi vào giấc ngủ.
Điều thứ hai về sadhu
sẽ là tính tự phát của người đó, nhưng bạn sẽ không thấy tính tự phát trong cái
gọi là các sadhu. Khi họ cảm thấy đói họ làm việc nhịn ăn; làm sao họ có thể là
hồn nhiên và làm sao họ có thể là tự phát? Và khi họ buồn ngủ họ giữ tỉnh thức,
họ ép buộc bản thân họ vẫn còn tỉnh táo. Khi họ cảm thấy giận họ cố mỉm cười,
và khi họ cảm thấy dục họ nói về brahamacharya và vô dục.
Những người này không
thể là sadhu - theo Kabir là không thể, theo tôi cũng là không thể. Sadhu phải
là hồn nhiên như trẻ nhỏ. Vâng, lời của Jesus là đúng khi ông ấy nói: Chỉ những
người giống như trẻ nhỏ sẽ có khả năng vào trong vương quốc của Thượng đế của
ta. Ông ấy đang nói về các sadhu... như trẻ nhỏ. Nhưng một phân biệt phải được
làm ra: khi tôi nói 'như trẻ nhỏ', hay khi Jesus nói 'như trẻ nhỏ', ông ấy
không ngụ ý ngây thơ; ông ấy ngụ ý hồn nhiên vậy mà chín chắn. Hồn nhiên có loại
chín chắn riêng của nó - việc chín của hồn nhiên, khi hồn nhiên đã nở hoa. Khác
biệt giữa người ngây thơ và người giống như đứa trẻ? Khác biệt là: người ngây
thơ không có nhận biết chút nào. Vâng, người đó là hồn nhiên: khi người đó cảm
thấy đói người đó cảm thấy đói, và người đó ăn; và khi người đó cảm thấy buồn
ngủ người đó ngủ - nhưng tính tự phát của người đó có nền tảng sâu của vô ý thức.
Tính tự phát có đó, nhưng nó là vô ý thức.
Khi tính tự phát có
đó và trong nền tảng là ý thức, nhận biết; khi nhận biết có đó và dầu vậy bạn
không làm nhiễu tự phát... bạn có kỉ luật trong ý thức của bạn tới mức bạn
không tạo ra bất kì kỉ luật phi tự nhiên nào cho bản thân bạn; nhận biết của bạn
giúp bạn là tự nhiên, là tự phát, không làm nhiễu, không đè nén. Nhưng vậy mà,
bạn nhận biết.
Hai điều này phải được
hiểu. Có những người là vô ý thức và hồn nhiên; họ là ngây thơ. Họ sẽ không vào
vương quốc của Thượng đế, họ không phải là sadhu. Thế rồi có những người có ý
thức và đã trở thành phi tự nhiên. Vì ý thức của họ mà họ đã bắt đầu can thiệp
vào sự sống tự nhiên của họ. Những người này là cái gọi là sư, sadhu; họ cũng
không sẵn sàng cho vương quốc của Thượng đế.
Một tổ hợp mới, sự tổng
hợp mới là được cần: nhận biết với tính tự phát. Đó là điều Kabir ngụ ý khi ông
ấy nói sahaj samadhi. Sahaj ngụ ý tính tự phát, samadhi ngụ ý nhận biết: nhận
biết tự phát. Nếu nhận biết can thiệp vào tính tự phát của bạn, bạn đã bỏ lỡ. Nếu
tính tự phát của bạn đi ngược lại nhận biết, bạn đã bỏ lỡ. Sadhu là người có cả
hai điều này cùng nhau: sahajai kaya sadho.
Kabir nói: Hỡi sadhu!
Làm thuần khiết thân thể ông theo cách đơn giản, tự nhiên, tự phát. Đừng tranh
đấu với thân thể - đó là thông điệp. Thân thể là của bạn, thân thể là bạn; đừng
tạo ra bất kì thù hằn nào với thân thể.
Người Ki tô giáo, người
Hindu, người Mô ha mét giáo, người Jaina - tất cả họ đã từng tranh đấu với thân
thể. Bằng cách nào đó, một ý niệm rất sai đã trở nên rất thịnh hành: rằng thân
thể là chướng ngại hướng tới Thượng đế. Nó không phải vậy, không chút nào! Thân
thể chẳng liên quan gì tới điều đó. Thân thể là phương tiện: nếu bạn muốn dùng
phương tiện này đi xuống địa ngục, nó sẽ đem bạn xuống địa ngục; nếu bạn muốn
đi lên cõi trời, nó sẽ mang bạn tới cõi trời. Phương tiện này đơn giản sẵn có,
dù bạn muốn đi bất kì đâu. Nếu bạn muốn đi ra ngoài, nó sẽ đem bạn ra ngoài; nếu
bạn muốn đi vào trong, nó sẽ đem bạn vào trong. Phương tiện chỉ là phương tiện;
nó cực kì hay, cực kì hợp tác. Thân thể là hợp tác tới mức khi bạn bắt đầu phá
huỷ thân thể, nó hợp tác. Bạn có thể lấy roi và quất vào bản thân bạn, và tay bạn
sẽ hợp tác. Nhìn sự hợp tác vô cùng này: bạn có thể quất roi vào thân thể bạn bằng
tay riêng của bạn; bạn có thể uống thuốc độc bằng tay riêng của bạn và bằng mồm
riêng của bạn, và thân thể sẽ hợp tác. Sự hợp tác của nó là vô điều kiện.
Thân thể đẹp thế,
thân thể thân thiện thế - và bạn đã được dạy rằng thân thể là quỉ, hay rằng
thân thể thuộc về quỉ, không nghe theo thân thể. Bạn được hiện thân trong nó, bạn
được bắt rễ trong nó. Nó là mảnh đất của bạn: bạn phải lớn lên từ nó, bạn phải
được nuôi dưỡng bởi nó.
Điều đầu tiên Kabir
nói là: Hỡi sadhu! Làm thuần khiết thân thể ông theo cách đơn giản. Không tranh
đấu với nó, cộng tác với nó đi. Đối xử tốt với nó đi, và là tự phát cùng nó.
Đáp ứng các nhu cầu của thân thể đi, vì thân thể là chiếc xe và bạn có thể làm
nó đi tới Thượng đế. Nó sẽ trở thành lối chuyển của bạn, nó sẽ đem bạn đi, bạn
có thể cưỡi lên nó. Nó đã được trao cho bạn với một mục đích đặc biệt. Nó là
cái máy rất có giá trị: khoa học còn chưa có khả năng tạo ra bất kì cái gì sánh
được với thân thể - và tôi không nghĩ họ bao giờ sẽ có khả năng tạo ra bất kì
cái gì sánh được với thân thể. Thân thể là cái máy đẹp nhất của Thượng đế.
Như hạt mầm ở bên trong cây đa,
và bên trong hạt mầm là hoa,
quả, và bóng mát;
cũng vậy phôi ở bên trong thân thể,
và bên trong phôi đó lại là thân thể.
Kabir nói: Tia sống
được ẩn trong thân thể của ông - mầm mà có thể trở thành việc nở hoa, hạt mầm
mà có thể trở thành Thượng đế - tiềm năng này được ẩn trong thân thể. Đừng
tranh đấu với thân thể, vì tiềm năng đó là rất mảnh mai: nếu bạn tranh đấu với
thân thể, bạn sẽ phá huỷ tiềm năng đó. Tiềm năng đó là rất tinh tế: nếu bạn trở
nên hung hăng, tự bạo, nếu bạn bắt đầu hành hạ bản thân bạn, sự tinh tế đó sẽ
biến mất.
Thân thể phải được
chăm sóc: người ta phải rất chăm nom tới thân thể và rất yêu thương thân thể.
Và thế thì, chính tính tự phát của nó làm thuần khiết nó, làm nó thành linh
thiêng.
Lửa, khí, nước, đất và không gian;
Ông không thể có những thứ này bên ngoài ngài.
Và Kabir nói: Thân thể
này không ở bên ngoài Thượng đế, nó ở trong Thượng đế. Không cái gì ở bên ngoài
Ngài. Khí, đất, ê te, lửa, nước - không cái gì ở bên ngoài Ngài, vì không cái
gì ở bên ngoài Ngài. Thượng đế không có bên ngoài.
Bây giờ để tôi giải
thích điều đó cho bạn theo cách này: đá không có bên trong, người có bên ngoài
và bên trong, cả hai. Đá chỉ có bên ngoài; Thượng đế không có bên ngoài, Ngài
chỉ có bên trong. Đây là ba trạng thái của trưởng thành: vật chất - chỉ có bên
ngoài, không có bên trong. Không có hồn trong nó, không tâm thức trong nó. Người
là cả bên ngoài - bên trong - vì người là thân-hồn, vật chất-tâm trí cả hai.
Thượng đế không có bên ngoài. Ngài đơn giản là tâm thức, đơn giản là hồn.
Không cái gì ở bên
ngoài Thượng đế, cho nên Ngài không thể có bất kì chu vi bên ngoài nào. Vật chất
không có trung tâm, Thượng đế không có chu vi, và con người có cả hai. Đó là
phiền não của con người, và cực lạc nữa.
Con người là vô cùng
vì con người vắt ngang qua vật chất và tâm trí, con người vắt ngang qua thế giới
và Thượng đế. Với một tay, con người giữ vật chất, với tay kia con người giữ
Thượng đế. Con người là chiếc cầu. Nhìn vào cái đẹp của nhân loại của bạn, niềm
vinh quang... và đó là phiền não của bạn nữa - vì con người bao giờ cũng bị kéo
ra, bị giằng xé ra thành các phần. Một đằng vật chất kéo con người, đằng kia là
lời gọi của Thượng đế; phía này là vật sở hữu vật chất, phía kia là yêu, lời cầu
nguyện, thiền; phía này là tham vọng, tiền, kính trọng, phía kia là im lặng,
cái đẹp, cái thiện. Và con người bị xé ra thành các phần. Đây là một trạng
thái.
Trạng thái kia là: bạn
cảm thấy được đáp ứng thế vì bạn là cả hai. Trong bạn là điểm gặp gỡ của Thượng
đế với thế giới. Con người là chỗ giao đường nơi Thượng đế và thế giới gặp gỡ.
Để tôi nói cho bạn:
không có bạn thế giới chắc rất trống rỗng. Không có Thượng đế thế giới không thể
hiện hữu. Không có vật chất nữa, thế giới không thể hiện hữu. Không có con người,
thế giới có thể hiện hữu - nhưng nó sẽ rất nghèo nàn.
Để tôi nhắc lại:
không có Thượng đế không có khả năng nào của thế giới, và không có vật chất nữa,
thế giới không thể tồn tại. Không có con người thế giới có thể tồn tại và Thượng
đế có thể tồn tại, nhưng cả hai sẽ rất nghèo nàn. Không có con người, đau đớn sẽ
biến mất, và cực lạc cũng thế. Thượng đế sẽ không có khả năng nhảy múa và hát,
và vật chất sẽ không có khả năng đạt tới những đỉnh cao và chạm chân của Thượng
đế. Không có con người, chiếc cầu sẽ bị gẫy.
Con người là niềm
vinh quanh vĩ đại nhất, chiếc cầu tinh tế nhất, khả năng không thể được nhất.
Điều đó đáng phải không xảy ra; nó là ngược lại mọi qui tắc mà con người là vậy.
Thượng đế là đơn giản. Thượng đế là ý thức thuần khiết, vật chất là vô thức thuần
khiết cả hai. Ngài có tính cực: cái đối lập gặp gỡ trong ngài, và các mâu thuẫn
gặp gỡ trong ngài.
Nhớ điều này: điều đó
là tuỳ ở bạn liệu bạn có muốn biến nó thành đau đớn hay không - đó là thái độ của
bạn; tuỳ bạn liệu bạn có muốn biến thành cực lạc hay không - điều đó nữa cũng
là thái độ của bạn. Đau đớn là cực lạc được nhìn theo cách sai; cực lạc là đau
đớn được nhìn theo cách đúng. Và chất độc trở thành mật ngọt nếu cái nhìn của bạn
trở thành đúng.
Ơi Kazi, ơi bác học, cân nhắc kĩ điều đó:
Cái gì có đó mà không là hồn?
Và Kabir nói: Cái gì
có đó mà không trong hồn? Đừng nói về Veda, ơi bác học; và đừng nói về Koran,
ơi Kazi; và đừng nói về Kinh Thánh và Dhammapada. Cái gì có đó mà không ở trong
bản thân hồn? Mọi Veda đều được chứa ở đó - vì mọi Veda đều bắt nguồn từ hồn,
chảy ra từ hồn. Cội nguồn là ở bên trong bạn. Mọi Gita và Kinh Thánh được sinh
ra trong bạn. Vì Christ đã đi vào hồn của ông ấy, Kinh Thánh đã nở hoa. Vì
Moses đã đi vào hồn của ông ấy, Kinh Thánh đã nở hoa. Vì Krishna đã đi vào cốt
lõi bên trong nhất của con người của ông ấy, từ đó đi ra Bhagavad Gita hay, bài
ca tinh tú. Vì Phật đã xuyên thấu vào hồn ông ấy, Dhammapada đã được sinh ra. Tất
cả đều ở trong hồn của bạn. Khi bạn tìm trong Veda và Koran bạn tìm theo hướng
sai, và bạn đang tìm Thượng đế trung gian. Và Thượng đế không bao giờ có thể là
trung gian; Thượng đế phải là trực tiếp.
Khi bạn tìm trong
kinh sách, bạn đang tìm các lí thuyết và không tìm chân lí - và chân lí là
nguyên bản, phải là nguyên bản. Chân lí phải được sinh ra trong bạn, nó không
thể được vay mượn.
Ơi Kazi, ơi bác học, cân nhắc kĩ điều đó:
Cái gì có đó mà không là hồn?
Mọi thứ là ở bên
trong cùng Ngài, bên trong Thượng đế, bên trong hồn - và Ngài ở trong mọi thứ.
Bình được rót đầy nước được đặt trên nước,
nó có nước bên trong và nước bên ngoài.
Nó phải không được cho tên,
Để nó gây ra sai lỗi của nhị nguyên.
Toàn thể vấn đề đã nảy
sinh ra từ ngôn ngữ: bên trong và bên ngoài, Thượng đế và thế gian, vật chất và
tâm trí. Toàn thể vấn đề đã nảy sinh từ việc đặt tên cho mọi thứ. Đừng đặt tên,
bỏ ngôn ngữ đi, ở trong kẽ hở phi ngôn ngữ, và đột nhiên bạn thấy - chỉ có một.
Đôi khi thử cách tiếp cận phi lời đi.
Đó là điều thiền tất
cả là gì: nhìn vào cuộc sống mà không nói thành lời. Ngồi bên cạnh cây và chỉ
nhìn cây; thậm chí không nói nó là cây, không nói loại cây gì - phi lao, thông,
tuyết tùng. Không gọi nó theo bất kì cái tên nào, bỏ tên đi.
Đôi khi nhìn vào mắt
ai đó và không gọi bất kì cái tên nào - đàn ông, đàn bà, của bạn, bạn, thù, trẻ,
già, đẹp, xấu - không mang các cái tên vào. Chỉ nhìn vào mắt, cố tránh nói ra lời,
và đột nhiên bạn sẽ đi tới cú nhảy, cú nhảy lượng tử, nơi bạn sẽ bị ngạc nhiên
khi thấy rằng người quan sát đã trở thành cái được quan sát, cái được quan sát
đã trở thành người quan sát. Thế thì bạn không biết 'tôi' là ai và 'người' là
ai. Đây là những khoảnh khắc từ đó Thượng đế đi vào bạn; bước chân đầu tiên của
Ngài được nghe thấy.
Ít nhất trong một giờ,
bỏ ngôn ngữ đi. Bỏ ngôn ngữ là bỏ tôn giáo; bỏ ngôn ngữ là bỏ mọi cái được con
người tạo ra.
Bạn có quan sát điều
đó không? - ngôn ngữ là rất, rất có ý nghĩa. Con vật im lặng, cây im lặng,
chúng không đồng ý, chúng không có bất kì kinh sách nào. Cây không là người Ki
tô giáo không là người Hindu không là người Mô ha mét giáo; nó đơn giản có đó
trong cái đẹp của nó, không có tên. Nó thậm chí không biết tên riêng của nó; những
cái tên đó được cho bởi con người. Xã hội của bạn được tạo ra qua ngôn ngữ, tri
thức của bạn được tạo ra qua ngôn ngữ. Nghĩ mà xem, đột nhiên phép màu xảy ra
và ngôn ngữ biến mất khỏi thế giới, khác biệt sẽ là gì giữa người và con vật?
Khác biệt sẽ là gì giữa người Hindu và người Mô ha mét giáo? Sẽ không có khác
biệt gì. Mọi phân biệt đều được tạo ra bởi ngôn ngữ.
Cho nên làm điều đó
thành kỉ luật nhỏ đi. Khi tôi nói 'kỉ luật' tôi không ngụ ý ép buộc nó lên bản
thân bạn. Từ 'discipline-kỉ luật' ngụ ý học. Khi tôi nói 'tạo kỉ luật cho bản
thân bạn', tôi ngụ ý học.
Ngồi bên cạnh cây,
nhìn hoa hồng, và không thốt ra lời, bên ngoài hay bên trong. Chỉ hiện diện. Để
hoa hồng nở ra trong sự hiện diện của bạn, và để sự hiện diện của bạn trút lên
hoa hồng này. Để có gặp gỡ mà không có ngôn ngữ. Như hoa hồng im lặng, bạn cũng
nên im lặng vậy; như hoa hồng không nói bất kì cái gì về bạn, cho nên xin bạn,
đừng nói bất kì cái gì về hoa hồng. Hoa hồng không nói bạn là người đẹp làm
sao. Hoa hồng không nói bạn là đàn ông hay đàn bà, đen hay trắng. Hoa hồng
không nói bất kì cái gì; hoa hồng ở trong im lặng vô cùng, đập rộn ràng trong
im lặng. Cho nên bạn cũng nên đập rộn ràng. Ngồi bên cạnh, nhìn vào hoa hồng,
chỉ quan sát, không để ngôn ngữ nảy sinh. Nếu lời tới, gạt chúng sang bên. Vẫn
còn dửng dưng với lời. Chúng sẽ tới; chúng là thói quen cũ của bạn, chúng sẽ
không rời khỏi bạn dễ dàng thế. Bạn đã dùng chúng nhiều thế, khai thác chúng
nhiều thế. Bạn đã phụ thuộc vào chúng nhiều tới mức chúng sẽ không rời bỏ bạn dễ
dàng thế: chúng sẽ lởn vởn quanh, chúng sẽ xì xào quanh, chúng sẽ làm bạn khó
chịu. Chúng sẽ tới và nói, 'Hoa hồng đẹp...' Bạn vẫn còn dửng dưng, bạn không hợp
tác. Tôi không nói rằng bạn bắt đầu tranh đấu; bạn đơn giản không hợp tác - điều
đó sẽ có tác dụng. Tranh đấu không bao giờ giúp đỡ. Khoảnh khắc bạn tranh đấu bạn
sa vào đống lộn xộn, rối tung.
Nếu bạn tranh đấu với
lời, bạn sẽ cần lời khác để tranh đấu với nó, nhớ lấy. Bạn không thể tranh đấu
với lời mà không có lời. Một lời tới và bạn nói, 'Tôi phải được coi là không có
bất kì lời nào. Osho đã nói ngồi im lặng.' Đây toàn là lời. Hay bạn nói, 'Mày
không biết tao đang thiền à? Đừng tới tao.' Nhưng 'thiền' này lại là lời rồi.
Bạn có thể tranh đấu
chỉ bằng lời. Tranh đấu bằng lời bạn sẽ cần nhiều lời hơn, và bạn sẽ sa vào
trong toàn thể đường mòn lần nữa. Không, làm khác đi, bạn là trung lập. Và
chúng sẽ xì xào quanh bạn trong vài ngày. Thế rồi dần dần chúng sẽ cảm thấy rằng
chúng không được để ý tới; dần dần chúng sẽ cảm thấy rằng chúng bị bỏ mặc; dần
dần chúng sẽ cảm thấy bạn không còn quan tâm nữa; dần dần chúng sẽ cảm thấy rằng
chúng không được đón chào. Và khi lời bắt đầu cảm thấy rằng chúng không được
đón chào, khi các ý nghĩ bắt đầu cảm thấy rằng chúng không được đón chào, chúng
bắt đầu biến mất. Bạn không còn là người chủ chứa chấp chúng.
Và một ngày nào đó đột
nhiên bạn sẽ ngạc nhiên: vài khoảnh khắc đã trôi qua - hoa hồng đã có đó, mặt
trời đã có đó, cây xanh đã có đó, bạn đã có đó - và không một lời đi qua. Bạn
đã nếm trải, lần đầu tiên, thiền là gì. Bạn đã nếm trải Đạo. Bạn đã có thoáng
nhìn vào con người của Kabir và Krishna và Christ. Bạn đã nếm trải Bhagwan. Bạn
đã đi tới thấy cái gì đó cực kì quan trọng, lần đầu tiên; và một khi đã được nến
trải, bạn sẽ đón chào nó ngày càng nhiều hơn. Bất kì khi nào bạn thấy có thời
gian, bạn sẽ ngồi im lặng. Và không có nhu cầu đi tới bụi hồng; bạn có thể ngồi
im lặng trong phòng bạn - các bức tường là đẹp.
Người ta nói về Bồ đề
đạt ma rằng trong chín năm ông ấy đã ngồi quay mặt vào tường - không làm gì, chỉ
nhìn tường. Đôi khi ngồi đối diện với tường đi, chỉ nhìn vào tường, tường phẳng
trắng - không cái gì làm sao lãng, không cái gì mấy để nói. Bất kì chỗ nào, bạn
có thể tạo ra khoảnh hở, kẽ hở. Khi hai ý nghĩ có kẽ hở giữa chúng, trong kẽ hở
đó lấy cú nhảy, chìm vào trong đó.
Ngôn ngữ là xã hội,
ngôn ngữ là văn minh, ngôn ngữ là chủ nghĩa cộng sản, ngôn ngữ là Hồi giáo,
ngôn ngữ là Hindu giáo, ngôn ngữ là Ki tô giáo; và trong kẽ hở này là Christ,
trong kẽ hở này là Mohammed, vào trong kẽ hở nảy sinh ra koran.
Người ta nói rằng khi
Mohammed lần đầu tiên nghe thấy... tất nhiên, đó là chuyện ngụ ngôn - ông ấy
nghe thấy rằng một sứ giả từ Thượng đế đã đứng đó và bảo ông ấy đọc thuộc lòng,
đọc tên của Thượng đế, đọc niềm vinh quang của Ngài. Từ 'koran' ngụ ý đọc thuộc
lòng, chính từ đó mà cái tên 'Koran' đã tới - vì điều đầu tiên mà Mohammed đã
nghe là, 'Đọc lại đi!' Ông ấy đã rất phân vân, và ông ấy nói, 'Làm sao đọc thuộc
lòng? Tôi không biết!' Và thiên thần nói, 'Đó là lí do tại sao! Đọc đi - vì những
người biết, họ không thể đọc thuộc lòng được.' Và Mohammed nói, 'Tôi rất dốt đặc,
và tôi thậm chí không biết ngôn ngữ đúng. Tôi không thể viết và tôi không thể đọc.'
Và thiên thần nói, 'Chính xác! Đó là lí do tại sao ta nói đọc thuộc lòng! - vì
những người biết và có thể đọc và có thể viết, họ bị mất hút trong tri thức của
họ. Ông là thuần khiết trong khoảnh khắc này: đọc thuộc lòng đi. Trong sự thuần
khiết này, Thượng đế đã nói. Trong sự thuần khiết này, hồn bên trong nhất của
riêng Ngài đã nói.' Trong chính sự thuần khiết này Koran hay đã được sinh ra.
Bây giờ, bạn không cần
đi tới Koran. Bạn có thể đi tới khoảng hở bên trong nhất của bạn và lần nữa sứ
giả sẽ tới và nói, 'Đọc thuộc lòng đi!' Tôi nói điều đó như vậy với bạn vì nó
đã xảy ra cho tôi; nó có thể xảy ra cho bạn.
Bất kì khi nào có khoảng
hở, các sứ giả của Thượng đế đều ở xung quanh bạn. Khi có im lặng vô cùng, Thượng
đế ở bên trong bạn. Bạn được hoàn thành.
Nó phải không được cho tên,
để nó gây ra sai lỗi của nhị nguyên.
Khoảnh khắc bạn đặt
tên cho cái gì đó, bạn đã tạo ra thế giới như nhị nguyên; bạn đã mang nhị
nguyên vào, bạn đã mang tinh thần phân liệt tinh vi vào trong thế giới. Bất kì
khi nào bạn nói, 'Cái này là đẹp,' bạn đã mang cái xấu vào trong thế giới. Bạn
không thấy điều đó sao? Bất kì khi nào tôi nói, 'Tôi yêu,' tôi đã mang hận thù
vào trong thế giới. Bất kì khi nào bạn nói, 'Bạn là bạn tôi,' bạn đã mang thù hận
vào trong thế giới. Bất kì khi nào bạn nói, 'Cái này là đạo đức đúng, tốt', bạn
đã mang tính vô đạo đức vào trong thế giới, bạn đã mang cái ác vào trong thế giới.
Trong im lặng sâu sắc, khi bạn không biết cái gì là tốt và cái gì là xấu, và bạn
không thốt ra bất kì cái nhãn và cái tên nào, trong im lặng đó nhị nguyên biến
mất, tinh thần phân liệt biến mất, chia chẻ biến mất. Thế giới trở thành một.
Tính một đó là Thượng
đế. Và sống trong tính một đó là việc là một sadhu, là việc là một sannyasin.
Kabir nói:
Lắng nghe lời này, chân lí,
cái là bản chất của ông.
Khi bạn đang nghe các
khái niệm, nhãn, tên, ngôn ngữ, bạn không thể nghe được lời tối thượng, bạn
không thể nghe được logos. Kabir gọi nó là sabad, Lời. Nó ngụ ý đích xác cùng
điều như Kinh Thánh nói: 'Lúc bắt đầu đã là Lời' - nó đã không phải là người,
vì nó đã là ở lúc bắt đầu; nhân loại mãi lâu về sau mới tới - 'và Lời là cùng
Thượng đế, và Lời đã là Thượng đế.'
Kabir dùng từ
'sabad'. 'Sabad' ngụ ý lời, logo, cái đã có trước khi con người đã từng có đó,
và cái sẽ lại có đó khi con người đã biến mất. Nó chẳng liên quan gì tới lời của
chúng ta: nó không phải có tính ngôn ngữ, nó không phải là một phần của ngôn ngữ;
nó là omkar, nó là aum, nó là âm thanh vô âm của sự tồn tại. Nó là điều các Thiền
sư gọi là 'tiếng vỗ tay của một bàn tay' - không được vỗ, không phải bởi ông ấy
đập hai tay. Khi bạn vỗ hai tay, nó là âm thanh tiếng vỗ, âm thanh được tạo ra
- và nó là từ xung đột, nó là từ hai.
Không, có âm thanh của
một bàn tay vỗ - không từ xung đột nhưng từ sự hài hoà tối thượng thế, từ một.
Đó là lời, sabad, chân lí. Nhưng bạn phải bỏ ngôn ngữ của bạn trước khi Thượng
đế có thể nói ngôn ngữ của Ngài. Bạn phải hoàn toàn im lặng trước khi Ngài có
thể truyền đạt thông điệp của Ngài.
Nhưng chúng ta có một
quan niệm rất sai: chúng ta nghĩ nếu chúng ta phải cầu nguyện, chúng ta phải
nói với Thượng đế. Không, lời cầu nguyện là lắng nghe nhiều hơn nói; lắng nghe
tốt hơn là nói. Bạn không thể cải tiến Thượng đế được. Bất kì cái gì bạn nói đều
là vô nghĩa, bất kì cái gì bạn nói đều nực cười. Ngài đã biết nó rồi, cho nên
phỏng có ích gì? Bạn giữ yên tĩnh, bạn vẫn còn trong im lặng. Hơn nữa, bạn cố
nghe. Nhạy cảm vào; đừng dùng ngôn ngữ, dùng tai hơn dùng lưỡi. Lời cầu nguyện
bắt nguồn từ lưỡi là ngu xuẩn, vô nghĩa. Bạn đang khuyên Thượng đế: bạn đang
nói, 'Làm điều đó theo cách này. Bất kì cái gì ngài đang làm đều sẽ sai.' Bạn
nói, 'Vợ con ốm; làm cho cô ấy khoẻ lại đi. Và con đang già đi; cho con thêm sức
mạnh và sống lâu hơn đi' - vân vân và vân vân. Mọi lời cầu nguyện của bạn đều
là lời khuyên của bạn cho Thượng đế về cách mọi sự phải thế nào.
Người có tính cầu
nguyện thực không thể khuyên Thượng đế; người đó sẽ nói, 'Ý chí của Ngài sẽ được
làm, vương quốc của Ngài tới; bất kì cái gì Ngài đang làm phải là đúng. Có thể
tôi không thể thấy được tại sao nó là đúng, tôi thậm chí không thể thấy được rằng
nó là đúng - đó là dốt nát của tôi. Nhưng đừng nghe tôi. Ngay cả trong dốt nát
của tôi đôi khi tôi nói điều gì đó với Ngài, xin đừng nghe tôi; ngài cứ làm bất
kì cái gì ngài đang làm.'
Lời cầu nguyện thực
không phải là việc nói, nó là việc nghe, việc nghe sâu sắc. Người ta đơn giản
ngồi im lặng, mở, nhạy cảm, tỉnh táo. Bạn có quan sát không? Đôi khi chờ đợi
người yêu, người yêu của bạn, người bạn của bạn, hơi chút lao xao trong cây cối,
tiếng gió thoảng qua, hay lá hạnh khô rụng xuống... và bạn chạy xô ra: 'Có thể
cô ấy đã tới; có thể anh ấy đã tới.' Và nó chẳng là gì - chỉ gió đang đùa rỡn với
lá khô. Bạn lại đi ra, bạn lại đợi, lại cái gì đó khác: người đưa thư đi vào
nhà hàng xóm, tiếng bước chân, và bạn lại ở cửa.
Cứ quan sát về người
yêu của bạn, người bạn yêu - với những chỉ dẫn nhỏ bạn vẫn còn tỉnh táo - theo
cùng cách này tâm trí cầu nguyện vẫn còn tỉnh táo vì Thượng đế, vì lời của Ngài
tới. Và nó tới! Khoảnh khắc tới khi Koran nảy sinh trong bạn; khoảnh khắc tới
khi bạn bắt đầu cảm thấy thực tại của Veda và Gita. Và khi bạn đã cảm thấy nó ở
cốt lõi bên trong nhất của bạn, thế thì kinh sách là hay; thế thì bạn có thể đọc.
Thế thì đọc thật nhiều kinh sách như bạn có thể - nó là vui đùa, vì thế thì mọi
kinh sách trở thành thực. Bạn biết, bạn trở thành nhân chứng cho chúng.
Điều ngược lại là
không đúng: bạn có thể liên tục đọc kinh sách; chỉ bằng việc đọc kinh sách bạn
sẽ không đạt tới chân lí. Nhưng nếu bạn đã đạt tới, thế thì mọi kinh sách trở
thành thực. Chân lí là đầu tiên, kinh sách là cái bóng, tiếng vọng.
Kabir nói:
Lắng nghe lời này, chân lí,
cái là bản chất của ông.
Ngài nói lời của bản thân ngài;
và bản thân ngài là đấng sáng tạo!
Và không có hai người:
khi Thượng đế nói, Ngài nói cho bản thân Ngài. Không có người khác. Bạn là im lặng
tới mức duy nhất Thượng đế hiện hữu; thế thì Ngài nói cho bạn - nhưng thế thì
Ngài đang nói cho bản thân Ngài. Nó là độc thoại, không có người khác. Ngài nói
cho bản thân Ngài, Ngài thì thào với bản thân Ngài.
Điều đó là có thể chỉ
khi bạn đã hoà toàn xoá bản thân bạn. Nếu bạn tồn tại như 'người khác', ngài
không thể thì thào được; hay, Ngài có thể liên tục thì thào, bạn sẽ không có khả
năng nghe. Như người khác bạn bị chắn, như người khác bạn điếc. Bỏ tính người
khác đi: đó là nghĩa của buông xuôi.
Mới hôm nọ ai đó đã hỏi,
'Nghĩa của buông xuôi là gì?' Đây là nghĩa của buông xuôi: bỏ tính người khác của
bạn. Không nghĩ về bản thân bạn là người khác, gạt sang bên sự phân tách của bạn.
Không nói, 'Tôi đây'; để Ngài là toàn bộ tới mức bạn bị nhấn chìm trong tính
toàn bộ đó, bị hấp thu, bị mất hút. Là sóng trong đại dương, nhưng không tuyên
bố rằng bạn là tách rời khỏi đại dương - đó là nghĩa của buông xuôi.
Có một cây lạ đứng không rễ
và ra quả không nở hoa;
nó không cành và không lá,
nó là hoa sen khắp nơi.
Bây giờ Kabir nói:
Thượng đế là nguyên nhân nguyên thuỷ. Tất nhiên, Ngài không thể có nguyên nhân
khác cho Ngài. Thượng đế là đấng sáng tạo và bạn không thể hỏi ai đã tạo ra
Ngài. Ngài là nguyên nhân vô nguyên nhân.
Có một cây lạ... Thượng
đế này, sự tồn tại này, là cây kì lạ... đứng không rễ...
Cố hiểu điều đó đi;
nó là đơn giản. Cái toàn thể không thể được bắt rễ trong bất kì cái gì khác vì
nó là cái toàn thể; không cái gì tồn tại bên ngoài nó. Cái toàn thể được bắt rễ
trong bản thân nó. Bây giờ đây sẽ là một cây rất kì lạ - được bắt rễ trong bản
thân nó. Cây phải được bắt rễ trong đất; làm sao cây có thể được bắt rễ trong bản
thân nó? Nhưng cái toàn thể phải được bắt rễ trong bản thân nó, không có cái gì
khác.
Không thể có nguyên
nhân cho Thượng đế, Thượng đế là nguyên nhân tối thượng. Đó là điều chúng ta ngụ
ý bởi 'Thượng đế': nguyên nhân tối thượng, nguyên nhân vô nguyên nhân, cái bao
giờ cũng đã có, cái bao giờ cũng sẽ có. Không có cái gì trước nó và không có
cái gì sau nói. Thượng đế không có quá khứ và không có tương lai, Thượng đế chỉ
có hiện tại. Thượng đế là vĩnh hằng.
'Nó là cây kì lạ,'
Kabir nói, 'đứng không rễ và mang quả không nở hoa.' 'Điều đó rất phi logic,'
ông ấy nói. Sự tồn tại là phi logic. Hay, có logic cho cái phi logic của nó. Nó
là rất kì lạ, huyền bí. Nó là không suy diễn được theo suy luận của con người.
Nó nở hoa và mang quả mà không nở hoa.
nó không cành và không lá,
nó là hoa sen khắp nơi.
Làm sao điều đó là có
thể? - hoa sen khắp nơi sao? Nó chỉ là hoa sen và hoa sen; không rễ, không lá,
không cành. Nó đơn giản là việc nở hoa tối thượng. Thượng đế là điều tối thượng,
cái đã xảy ra rồi. Không có gì nhiều hơn để xảy ra cho nó. Thượng đế không phải
là hạt mầm. Hạy mầm là cái gì đó còn chưa là hoa; cái gì đó phải xảy ra cho hạt
mầm. Thượng đế là cái đã xảy ra rồi, không có gì nhiều hơn xảy ra cho điều đó.
Đó là nghĩa khi chúng
ta nói Thượng đế là hoàn hảo; không còn phát triển thêm nữa; nó đã phát triển rồi.
Nó bao giờ cũng ở trong trạng thái đó, trạng thái của hoàn hảo.
…nó là hoa sen khắp nơi.
Hai chim hót ở đó; một chim là guru,
và chim kia là đệ tử:
Bây giờ Thượng đế đã
phân chia bản thân Ngài thành nhiều hình tướng và liên tục chơi trò chơi này,
leela. Ở đâu đó Ngài là đàn ông và ở đâu đó Ngài là đàn bà, và họ cám dỗ nhau,
và họ hát bài ca về yêu, và họ múa về yêu. Ở đâu đó Ngài là guru và ở đâu đó
Ngài là đệ tử - cùng tính cực này. Đâu đó Ngài là vật chất và đâu đó Ngài là
tâm trí; và đâu đó Ngài là âm thanh và đâu đó Ngài đã trở thành sống và đâu đó
Ngài đã trở thành chết... nhưng cùng một tính cực. 'Đệ tử và Thầy' ngụ ý
âm-dương, nam - nữ.
đệ tử chọn quả đa dạng
của sự sống
Và cả hai ở bên trong
bạn! Thầy là cốt lõi bên trong nhất của bạn - nhân chứng; và đệ tử là ngoại vi
của bạn, thế giới của bạn, samsar.
đệ tử chọn quả đa dạng
của sự sống
và nếm chúng, và guru
thấy anh ta đang vui vẻ.
Và Thầy ở bên trong bạn,
trung tâm ở bên trong bạn, nhìn ngắm bạn trong niềm vui, trong mọi trò chơi của
bạn. Bạn có quan sát điều đó không? Đôi khi dịch chuyển bản thân bạn tới quan
điểm của Thầy và nhìn việc chơi đùa của bản thân bạn - bạn chơi bao nhiêu trò
chơi: trò chơi yêu, trò chơi tham vọng, trò chơi giận, hận - mọi thứ là trò
chơi, mọi thứ là trò chơi. Nhưng nếu bạn trở nên quá bị hấp thu, quá bị hấp
thu, bạn đã trở thành đệ tử; nếu bạn đã trở nên tỉnh táo, bạn đã trở thành Thầy.
Đây là thay đổi duy
nhất, chuyển hoá duy nhất được cần tới, giả kim thuật duy nhất. Quan sát đi.
Kabir không nói, 'Dừng các trò chơi'; ông ấy đang nói, 'Ông chỉ quan sát từ
quan điểm của Thầy nữa,'
Đôi khi đơn giản trở
thành người quan sát, người chứng kiến, và thấy đệ tử chơi các trò chơi. Bạn
đang nói với người đàn bà của bạn và chẳng nói cái gì dịu ngọt hay ho: quan
sát. Tận hưởng từ phía của Thầy. Trong một khoảnh khắc, dịch chuyển toàn thể ý
thức của bạn sang nhân chứng và nhìn trò chơi bạn đang chơi đẹp làm sao.
Nếu bạn có thể dịch
chuyển từ Thầy sang đệ tử, từ đệ tử sang Thầy, bạn sẽ không bao giờ mắc vào
trong bất kì trò chơi nào. Thế thì trò chơi sẽ vẫn còn là trò chơi: bạn có thể
chơi nó nhiều như bạn muốn, tới ham muốn của tim bạn, nhưng bạn sẽ không bao giờ
bị mắc vào, bạn sẽ không bao giờ trở nên bị đồng nhất. Bạn bao giờ cũng sẽ vẫn
còn tự do, tự do trong thế giới: jeevan mukta - tự do trong sống, mơ vậy mà
không mơ.
Trò chơi mà bạn đang
chơi với tôi, của việc là đệ tử, quan sát nó đi. Và đôi khi, để trung tâm của bạn
trở thành Thầy, để trò chơi được hướng vào nội tâm. Nó là trò chơi hướng ngoại:
tôi chỉ đang cố huấn luyện bạn để cho một ngày nào đó bạn có thể hướng nội cho
trò chơi toàn thể. Dễ chơi trên sân khấu hướng nội, sân khấu được phóng chiếu.
Nó là dễ dàng. Tôi là Thầy và bạn là đệ tử, cho nên không có mấy lẫn lộn. Mọi sự
là đơn giản: bạn có qui tắc này, tôi có qui tắc khác. Một ngày nào đó bạn phải
dịch chuyển nó vào bên trong; bạn phải nhắm mắt lại và để trung tâm của bạn có
thể là Bhagwan, Thầy của bạn, và ngoại vi của bạn là đệ tử. Và thế rồi chơi trò
chơi này, cùng trò chơi này, và sẽ có năng lượng vô cùng được xả ra. Hiểu biết
lớn sẽ bừng lên trên bạn... buổi sáng... mặt trời đã mọc... bạn sẽ thấy trò
chơi riêng của bạn. Và nhớ, đừng bị cám dỗ để dừng nó lại, không có vội vàng. Nếu
bạn bị cám dỗ dừng nó lại, bạn lại trở nên bị đồng nhất với Thầy.
Việc đồng nhất phải bị
bỏ đi. Người ta phải tự do chuyển từ Thầy sang đệ tử, từ đệ tử sang Thầy. Đây
là tự do, đây là giải thoát: chuyển vào các cực. Rất dễ bị đồng nhất với đệ tử;
bạn là đệ tử. Thế thì có Thầy, người bị đồng nhất với Thầy: cả hai là trong
cùng đường chạy, trong cùng thuyền. Cả hai đang trong ảo tưởng sâu. Thầy thực
là người không bị đồng nhất với người nào, người biết, 'Cả hai đều là con người
của mình, cả hai là các cực của mình.'
Và Thầy ngồi ở trung
tâm, và đệ tử liên tục chơi, và Thầy thậm chí không can thiệp. Thầy không nói,
'Không làm điều này!' Nó là ngọn lửa; trong trò chơi mọi thứ đều được phép -
vâng, đôi khi lừa dối nữa. Trong trò chơi... trong trò chơi mọi thứ đều được
phép. Trò chơi là trò chơi; người ta không trung thực, nghiêm chỉnh về nó - nó
là trò chơi. Nhưng nhân chứng còn lại. Và thế rồi, dần dần, trò chơi tiếp tục,
và vậy mà ở tầng sâu hơn nó đã dừng lại. Trò chơi tiếp tục trên bề mặt, sóng
liên tục chơi trên bề mặt, và đại dương im lặng toàn bộ tại trung tâm. Đây là
trạng thái của việc là một Christ hay một Phật hay một Krishna. Đó là điều
Krishna đang cố nói với Arjuna, đệ tử của ông ấy: 'Đừng lo nghĩ về trò chơi.
Chơi đi! Nếu nó đã đến lượt ông chơi trò chơi của chiến binh và đánh cuộc chiến
này, đánh đi. Vẫn còn lại ở trung tâm và liên tục quan sát rằng đây là trò
chơi. Và không cái gì là nghiêm chỉnh về nó.'
Bạn sẽ ngạc nhiên rằng
Krishna là Thầy vĩ đại duy nhất trên thế giới người được biết đã lừa dối. Và
người Hindu gọi ông ấy là 'Thầy hoàn hảo nhất'. Ông ấy là vậy. Rama không hoàn
hảo đến đó; ông ấy rất sợ lừa dối, ông ấy quá chân thực. Chân thực là sự lệ thuộc
của ông ấy. Ông ấy không được thảnh thơi. Ông ấy là thánh hoàn hảo: ông ấy đã
phủ nhận mọi cái là sai - nhưng điều đó là nghiêm chỉnh, và điều đó chỉ ra rằng
bạn vẫn đang coi trò chơi này là rất, rất nghiêm chỉnh. Bạn không coi nó là trò
chơi.
Krishna là khác toàn
bộ: nó là trò chơi. Ông ấy hứa ngày này và quên vào ngày khác. Ông ấy thực sự
được giải thoát; giải thoát của ông ấy là hoàn hảo, không có thiếu sót. Giải
thoát của ông ấy là không thiếu sót vì ông ấy biết mọi thứ là trò chơi. Khi mọi
thứ là trò chơi và mọi thứ là mơ, thế thì tại sao bị bận tâm? Ông ấy không lo
nghĩ và bận tâm. Ông ấy chơi nó và vẫn còn không bị gắn bó.
Kabir lại là Thầy
hoàn hảo. Ông ấy không bao giờ rời bỏ thế giới - ông ấy vẫn còn trong thế giới,
ông ấy vẫn còn là chủ hộ. Ông ấy có vợ và con và ông ấy tiếp tục làm công việc
của ông ấy. Ông ấy đã là thợ dệt, người nghèo; ông ấy đã tiếp tục dệt, ông ấy
đã tiếp tục bán vải ở chợ. Ông ấy đã sống cuộc sống rất bình thường. Ông ấy có
hàng nghìn đệ tử và họ sẽ tới và họ sẽ nói, 'Thưa Thầy, tại sao thầy liên tục
làm những điều này? Thầy đơn giản ngồi, thầy đơn giản thiền, thầy đơn giản nghỉ.
Chúng tôi ở đây, tại sao thầy chẳng làm bất kì cái gì?' Nhưng ông ấy sẽ nói,
'Không. Bất kì trò chơi nào Thượng đế đã cho ta, ta phải chơi. Và điều đó là tốt,
và ta tận hưởng nó. Ta sẽ bỏ lỡ nó rất nhiều nếu ta dừng lại. Ta sẽ bỏ lỡ khách
hàng của ta ở chợ. Họ đợi ta, ta dệt cho họ, và Thượng đế tới qua họ để mua nó.
Không, họ sẽ bỏ lỡ ta rất nhiều. Và ai sẽ dệt những quần áo đẹp thế cho họ?
Không ai có thể làm nó đẹp như ta có thể làm nó.
Cả ngày ông ấy dệt,
và đến tối ông ấy sẽ đi ra chợ - vì ở Ấn Độ thợ dệt đi ra chợ để bán vải của họ,
bất kì cái gì họ đã chế tạo. Và với từng khách hàng ông ấy sẽ nói, 'Ram. Vậy,
Thượng đế, ông đã tới? Ông đang đợi sao? Vì ông tôi đã làm ra một mảnh vải đẹp
thực. Và nó sẽ kéo dài lâu. Và tôi đã không chỉ dệt nó, tôi đã để toàn thể tim
tôi vào trong nó. Chăm nom nó nhé; nó đã được làm qua yêu.'
Ông ấy tiếp tục. Ông ấy
vẫn còn bình thường, và vậy mà với nhận biết phi thường.
Thầy ở bên trong bạn,
trung tâm của bạn; và ngoại vi là đệ tử của bạn. Khi trung tâm của bạn nảy
sinh, thế thì Thầy bên ngoài chỉ là sự phản xạ. Thế thì bạn biết ơn Thầy bên
ngoài vì thầy đã trỏ tới thầy bên trong.
đệ tử chọn quả đa dạng của sự sống
và nếm chúng, và guru thấy anh ta đang vui vẻ.
Điều Kabir nói là khó hiểu:
Chim ở bên ngoài việc tìm,
vậy mà nó là thấy được rõ ràng nhất.
Trung tâm ở bên ngoài
việc tìm kiếm. Bạn không thể tìm kiếm được nó vì nó đã có đó rồi; nó không thể
được tìm. Nó chỉ phải được khám phá ra. Nó đã có đó rồi.
Một giai thoại hay
Prembodhi đã gửi cho tôi - chuyện cười của Dick Gregory, nhà hài kịch người Mĩ
da đen...
Ông, những người da
trắng phải thực sự điên - như khi ông tới Mĩ ông tuyên bố ông đã khám phá ra đất
nước mà không chỉ bị xâm chiến vào thời này bởi ai đó khác, bởi người Mĩ da đỏ,
nhưng thực tại đang được họ dùng. Và ông nói ông đã khám phá ra nó sao? Ông phải
điên.
Điều đó giống như tôi
và quí bà của tôi gặp bạn và quí bà của bạn đi xuống phố trong chiếc xe
Cadillac đẹp, nhãn hiệu mới toanh, và quí bà của tôi nói, 'Úi chao! Chiếc xe đẹp
làm sao! Tôi ước nó là của tôi.' Và tôi sẽ nói, 'Martha, chúng ta hãy khám phá
nó!'
Chính cách thức Mĩ:
chúng ta hãy khám phá nó!
Con chim bên trong,
con chim vĩnh hằng có đó; bạn phải khám phá ra nó theo cách Mĩ. Nó chưa bao giờ
bị mất. Nó đã bị xâm chiếm. Và bạn đã dùng nó! Bạn có thể không biết nó; bạn đã
dùng nó. Bạn được định tâm trong nó. Không có nó bạn chắc đã tan thành từng mảnh;
nó đang giữ bạn gắn lại với nhau. Cho nên bạn có thể khám phá ra nó theo cách
Mĩ; 'Martha, chúng ta hãy khám phá nó!'
Nó ở bên ngoài việc
tìm kiếm, vì thực ra nó là người tìm kiếm - làm sao người tìm kiếm có thể được
tìm? - và nó là cái được tìm. Nó là cuộc hành trình và nó là mục đích; nó là
cái bắt đầu và nó là cái kết thúc. Nó là đệ tử và nó là Thầy.
Chim ở bên ngoài việc tìm,
vậy mà nó là thấy được rõ ràng nhất.
Cái vô hình tướng là ở giữa mọi hình tướng,
ta hát vinh quang của hình tướng.
Và Kabir nói: Ta hát
niềm vinh quang của hình tướng, vì ta không thể hát được niềm vinh quang của
cái vô hình tướng. Bạn không thể hát niềm vinhh quang của Thượng đế; điều đó là
không thể được. Khó mà thu Ngài thành bài ca, khó mà thu Ngài thành lời. Cho
nên Kabir nói: Được, không thể hát niềm vinh quang của Thượng đế sao? Ta sẽ hát
niềm vinh quang của các hình tướng biểu lộ. Ta sẽ hát niềm vinh quang của hoa hồng,
ta sẽ hát niềm vinh quang của mắt người. Ta sẽ hát niềm vinh quang của sông
trong đêm, ta sẽ hát về mây trắng, ta sẽ hát niềm vinh quang của mặt trời và
các vì sao.'
Cho nên chúng ta hãy
hát niềm vinh quang của các hình tướng hiển lộ - và đó sẽ là việc ngợi ca gián
tiếp về Thượng đế. Thượng đế không thể được ca ngợi một cách trực tiếp; người
ta phải rất gián tiếp. Bạn có thể dâng lời ca ngợi của bạn tới Thượng đế qua
đoá hồng, qua đá đẹp, qua người đàn bà hay người đàn ông đẹp. Bạn phải hát niềm
vinh quang của sự tồn tại.
Và đó là cách duy nhất
để tôn thờ Thượng đế. Đừng đi tới nhà thờ hồi giáo, và đừng đi tới đền chùa, và
đừng đi tới giáo đường Do Thái. Hát niềm inh quang của càn khôn đẹp này quanh bạn:
hát chiếc lá mới trên cây, và hát biềm vinh quang của giọt sương mới trên cỏ;
hát niềm vinh quang của sao và trời, hát niềm vinh quang của tình yêu con người.
Tạo ra thơ ca, tạo ra bản điêu khắc, tạo ra bài ca, có tính sáng tạo đi - vì đó
là cách duy nhất để cúng dường bản thân bạn cho chân của Đấng sáng tạo.
Kabir nói: Chỉ khi
ông có tính sáng tạo ông ở gần đấng sáng tạo.
Xem Chương 6 – Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá