Read more
Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã
Tâm Lí Của Bí Truyền - Osho
Cuộc cách mạng bên trong
Xin thầy nói cho chúng tôi cái gì đó về
căng thẳng và thảnh thơi của bẩy thể.
Nguồn gốc của mọi
căng thẳng là việc trở thành. Người ta bao giờ cũng cố là cái gì đó; không ai
thoải mái với bản thân mình như người đó vậy. Việc hiện hữu không được chấp nhận,
việc hiện hữu bị phủ nhận, và cái gì đó khác được coi như lí tưởng để trở
thành. Cho nên căng thẳng cơ bản bao giờ cũng là giữa cái mà bạn đang vậy và
cái mà bạn khao khát trở thành.
Bạn ham muốn trở
thành cái gì đó. Căng thẳng ngụ ý rằng bạn không hài lòng với cái bạn đang vậy,
và bạn khao khát là cái bạn không là vậy. Căng thẳng được tạo ra giữa hai điều
này. Điều bạn ham muốn trở thành là không liên quan. Nếu bạn muốn trở nên giầu
có, nổi tiếng, quyền lực, hay thậm chí nếu bạn muốn là tự do, được giải thoát,
là thiêng liêng, bất tử, cho dù bạn khao khát cứu rỗi, moksha, thế nữa căng thẳng
sẽ có đó.
Bất kì cái gì được
ham muốn như cái gì đó được hoàn thành trong tương lai, chống lại bạn như bạn
đang vậy, tạo ra căng thẳng. Lí tưởng càng không thể được, nhất định càng có
nhiều căng thẳng hơn. Cho nên người là người duy vật là bình thường không căng
thẳng thế như người là người tôn giáo, vì người tôn giáo khao khát điều không
thể được, điều ở xa xôi. Khoảng cách là lớn tới mức chỉ căng thẳng lớn có thể lấp
đầy kẽ hở này.
Căng thẳng ngụ ý kẽ hở
giữa cái bạn đang vậy và cái bạn muốn là. Nếu kẽ hở này là lớn, căng thẳng sẽ
là lớn. Nếu kẽ hở này là nhỏ, căng thẳng sẽ là nhỏ. Và nếu không có kẽ hở chút
nào, điều đó ngụ ý bạn được thoả mãn với cái bạn đang vậy. Nói cách khác, bạn
không khao khát là bất kì cái gì khác hơn cái bạn đang vậy. Thế thì tâm trí bạn
tồn tại trong khoảnh khắc này. Không có gì để là căng thẳng; bạn thoải mái với
bản thân bạn. Bạn ở trong Đạo. Với tôi, nếu không có kẽ hở bạn có tính tôn
giáo; bạn ở trong pháp.
Kẽ hở có thể có nhiều
tầng. Nếu khao khát là về vật lí, căng thẳng sẽ có tính vật lí. Khi bạn tìm một
thân thể đặc biệt, một hình dạng đặc biệt - nếu bạn khao khát cái gì đó khác
hơn cái bạn đang vậy ở mức độ vật lí - thế thì có căng thẳng trong thân thể vật
lí của bạn. Người ta muốn là đẹp hơn. Bây giờ thân thể bạn trở nên căng thẳng.
Căng thẳng này bắt đầu ở thể đầu tiên của bạn, thể sinh lí, nhưng nếu nó cứ còn
mãi, thường xuyên, nó có thể đi sâu hơn và lan sang các tầng khác của con người
bạn.
Nếu bạn khao khát quyền
năng tâm linh, thế thì căng thẳng bắt đầu ở mức tâm linh và lan ra. Việc lan ra
này cũng giống như khi bạn ném hòn đá vào hồ. Nó rơi ở một điểm đặc biệt, nhưng
rung động do nó tạo ra sẽ liên tục lan rộng vào vô hạn. Cho nên căng thẳng có
thể bắt đầu từ bất kì một trong bẩy thể của bạn, nhưng cội nguồn nguyên thuỷ
bao giờ cũng là cùng một chỗ: kẽ hở giữa một trạng thái đang đó và trạng thái
được khao khát.
Nếu bạn có một kiểu
tâm trí đặc biệt và bạn muốn thay đổi nó, biến đổi nó - nếu bạn muốn láu lỉnh
hơn, thông minh hơn - thế thì căng thẳng được tạo ra. Chỉ nếu chúng ta chấp nhận
bản thân mình một cách toàn bộ, không có căng thẳng. Việc chấp nhận toàn bộ này
là phép màu, phép màu duy nhất. Tìm ra một người đã chấp nhận bản thân người đó
là điều đáng ngạc nhiên duy nhất.
Bản thân sự tồn tại
là không căng thẳng. Căng thẳng bao giờ cũng bởi vì những khả năng giả thuyết,
vô tồn tại. Trong hiện tại không có căng thẳng; căng thẳng bao giờ cũng hướng
tương lai. Nó tới từ tưởng tượng. Bạn có thể tưởng tượng bản thân bạn là cái gì
đó khác hơn bạn đang là vậy. Tiềm năng này mà đã được tưởng tượng ra, sẽ tạo ra
căng thẳng. Cho nên một người càng có tính tưởng tượng, khả năng là càng nhiều
căng thẳng hơn. Thế thì tưởng tượng đã trở thành có tính phá huỷ.
Tưởng tượng cũng có
thể trở thành có tính xây dựng, sáng tạo. Nếu toàn thể năng lực tưởng tượng của
bạn được hội tụ vào hiện tại, trong khoảnh khắc này, không trong tương lai, thế
thì bạn có thể bắt đầu thấy sự tồn tại của bạn như thơ ca. Tưởng tượng của bạn
không tạo ra khao khát; nó được dùng trong việc sống. Việc sống này trong hiện
tại là ở bên ngoài căng thẳng.
Con vật không căng thẳng,
cây không căng thẳng, vì chúng không có năng lực tưởng tượng. Chúng ở bên dưới
căng thẳng, không ở bên ngoài nó. Căng thẳng chỉ là tiềm năng; nó đã không trở
thành thực tại. Chúng đang tiến hoá. Một khoảnh khắc sẽ tới khi căng thẳng sẽ
bùng nổ trong thân chúng và chúng sẽ bắt đầu khao khát tương lai. Điều đó nhất
định xảy ra. Tưởng tượng trở thành tích cực.
Điều đầu tiên tưởng
tượng trở thành hoạt động là tương lai. Bạn tạo ra hình ảnh và bởi vì không có
các thực tại tương ứng, bạn liên tục tạo ra ngày càng nhiều các hình ảnh. Nhưng
khi có liên quan tới hiện tại, bạn không thể quan niệm một cách bình thường về
tưởng tượng trong quan hệ với thực tại. Làm sao bạn có thể có tính tưởng tượng
trong hiện tại? Dường như không có nhu cầu. Điểm này phải được hiểu.
Nếu bạn có thể hiện
diện một cách có ý thức trong hiện tại, bạn sẽ không sống trong tưởng tượng. Thế
thì tưởng tượng sẽ tự do tạo ra bên trong bản thân hiện tại. Chỉ việc hội tụ
đúng là được cần. Nếu tưởng tượng được hội tụ vào cái thực, nó bắt đầu sáng tạo.
Việc sáng tạo có thể lấy bất kì hình tướng nào. Nếu bạn là nhà thơ, nó trở
thành việc bùng nổ của thơ ca. Thơ ca sẽ không là khao khát tương lai, nhưng là
việc diễn đạt của hiện tại. Hay nếu bạn là hoạ sĩ, bùng nổ sẽ là về tranh vẽ.
Tranh sẽ không là cái gì đó như bạn đã tưởng tượng nó, mà như bạn đã biết nó và
đã sống nó.
Khi bạn không sống
trong tưởng tượng, khoảnh khắc hiện tại được trao cho bạn. Bạn có thể diễn đạt
nó, hay bạn có thể đi vào im lặng.
Nhưng im lặng, bây giờ,
không là im lặng chết được tu tập. Im lặng này nữa là việc diễn đạt của khoảnh
khắc hiện tại. Khoảnh khắc này là sâu tới mức bây giờ nó có thể được diễn đạt
chỉ qua im lặng. Ngay cả thơ ca cũng không thích hợp; tranh vẽ cũng không thích
hợp. Không cách diễn đạt nào là có thể. Im lặng là cách diễn đạt duy nhất. Im lặng
này không phải là cái gì đó phủ định mà, thay vì thế, là việc nở hoa khẳng định.
Cái gì đó đã nở hoa
bên trong bạn, hoa của im lặng, và qua im lặng này mọi điều bạn đang sống được
diễn đạt.
Điểm thứ hai cũng cần
được hiểu. Việc diễn đạt này về hiện tại qua tưởng tượng không là tưởng tượng về
tương lai cũng không là phản ứng lại với quá khứ. Nó không là việc diễn đạt của
bất kì kinh nghiệm nào đã từng được biết. Nó là kinh nghiệm về việc trải nghiệm
- như bạn đang sống nó, như nó đang xảy ra trong bạn. Không phải là kinh nghiệm
được sống, nhưng là quá trình sống của việc trải nghiệm.
Thế thì kinh nghiệm của
bạn và việc trải nghiệm không phải là hai điều. Chúng là một và cùng một. Thế
thì không có hoạ sĩ. Bản thân việc trải nghiệm đã trở thành bức tranh; bản thân
việc trải nghiệm đã diễn đạt bản thân nó. Bạn không là người sáng tạo. Bạn là
tính sáng tạo, năng lượng sống. Bạn không là nhà thơ; bạn là thơ ca. Kinh nghiệm
không là về tương lai không là về quá khứ; nó không từ tương lai không từ quá
khứ. Bản thân khoảnh khắc này đã trở thành vĩnh hằng, và mọi thứ tới từ nó. Nó
là việc nở hoa.
Việc nở hoa này sẽ có
bẩy tầng, cũng giống như căng thẳng có bẩy tầng. Nó sẽ tồn tại trong mọi thể.
Chẳng hạn, nếu nó xảy ra trên mức sinh lí, bạn sẽ trở thành đẹp theo nghĩa mới
hoàn toàn. Cái đẹp này không từ hình tướng mà từ vô hình tướng, không của cái
thấy được mà của cái không thấy được. Và nếu bạn có thể cảm thấy khoảnh khắc
không căng thẳng này trong thân thể bạn, bạn sẽ biết sự mạnh khoẻ hạnh phúc,
cái bạn đã không biết trước đây, mạnh khoẻ hạnh phúc khẳng định.
Chúng ta đã biết các
trạng thái của mạnh khoẻ hạnh phúc mà là phủ định: phủ định theo nghĩa rằng khi
chúng ta không ốm chúng ta nói chúng ta mạnh khoẻ. Mạnh khoẻ này đơn giản là phủ
định bệnh. Nó chẳng có gì khẳng định về nó; nó chỉ là bệnh không có đó. Định
nghĩa y tế về mạnh khoẻ là ở chỗ nếu bạn không ốm thế thì bạn là mạnh khoẻ.
Nhưng mạnh khoẻ có chiều khẳng định nữa. Nó không chỉ là thiếu vắng ốm bệnh; nó
là sự hiện diện của mạnh khoẻ.
Thân thể bạn có thể
không căng thẳng chỉ khi bạn đang sống sự tồn tại từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc.
Nếu bạn đang ăn và khoảnh khắc này đã trở thành vĩnh hằng, thế thì không có quá
khứ và không có tương lai. Chính quá trình ăn này là tất cả mọi thứ đang vậy. Bạn
không làm cái gì đó; bạn đã trở thành việc làm. Sẽ không có căng thẳng; thân thể
bạn sẽ cảm thấy được đáp ứng. Hay nếu bạn đang trong giao cảm dục và dục không
chỉ là việc làm giảm nhẹ khỏi căng thẳng dục mà, thay vì thế, là việc diễn đạt
khẳng định của yêu - nếu khoảnh khắc này đã trở thành toàn bộ, toàn thể, và bạn
ở trong nó hoàn toàn - thế thì bạn sẽ biết mạnh khoẻ khẳng định trong thân thể
bạn.
Nếu bạn đang chạy, và
việc chạy đã trở thành tính toàn bộ của sự tồn tại của bạn; nếu bạn là cảm giác
đang tới với bạn, không phải cái gì đó tách rời khỏi chúng mà là một với chúng;
nếu không có tương lai, không mục đích cho việc chạy này, bản thân việc chạy là
mục đích - thế thì bạn biết sự mạnh khoẻ khẳng định. Thế thì thân thể bạn là
không căng thẳng. Trên mức độ sinh lí, bạn đã biết khoảnh khắc của việc sống
không căng thẳng.
Và cùng điều này là
đúng với từng thể trong bẩy thể này. Hiểu khoảnh khắc không căng thẳng trong thể
thứ nhất là dễ vì chúng ta đã biết hai điều là có thể trong thân thể: bệnh, ốm
khẳng định; khoẻ mạnh được định nghĩa theo phủ định, và thiếu vắng của ốm. Ngần
này chúng ta đã biết, cho nên chúng ta có thể quan niệm về khả năng thứ ba, khả
năng của mạnh khoẻ hạnh phúc khẳng định, sự mạnh khoẻ. Nhưng để hiểu không căng
thẳng là gì trong thể thứ hai, thể ê te, có hơi chút khó hơn, vì bạn đã không
biết bất kì cái gì về nó. Dầu vậy, những điều nào đó có thể được hiểu.
Mơ về căn bản liên
quan tới thể thứ hai, thể ê te. Cho nên bình thường khi chúng ta nói về mơ, điều
chúng ta nói là mơ của thể ê te. Nhưng nếu thể vật lí của bạn đã từng sống
trong căng thẳng, thế thì nhiều mơ sẽ được nó tạo ra. Chẳng hạn, nếu bạn đã từng
đói hay nhịn ăn, thế thì một kiểu mơ đặc biệt được tạo ra. Đây là việc mơ sinh
lí. Nó không liên quan tới thể ê te.
Thể ê te có căng thẳng
riêng của nó. Chúng ta chỉ biết thể ê te trong mơ, cho nên nếu thể ê te căng thẳng,
mơ trở thành ác mộng. Ngay cả trong mơ bây giờ bạn sẽ căng thẳng; căng thẳng sẽ
đi theo bạn.
Căng thẳng thứ nhất
trong thể ê te có liên quan tới việc đáp ứng cho ham muốn của bạn. Tất cả chúng
ta đều đã mơ về yêu. Dục có tính sinh lí; yêu thì không. Yêu chẳng liên quan gì
tới thể vật lí, nó liên quan tới thể ê te; nhưng nếu nó không được đáp ứng, thế
thì ngay cả thể vật lí của bạn cũng có thể khổ vì nó. Không chỉ thể vật lí của
bạn có nhu cầu mà phải được đáp ứng, mà thể ê te của bạn cũng có nhu cầu. Nó có
cơn đói riêng của nó; nó cũng cần thức ăn. Yêu là thức ăn đó.
Tất cả chúng ta liên
tục mơ về yêu, nhưng chúng ta không bao giờ trong yêu. Mọi người mơ về yêu - nó
phải là thế nào, nó phải là với ai - và mọi người bị thất vọng trong nó. Hoặc
chúng ta đang mơ về tương lai hoặc, trong thất vọng, về quá khứ; nhưng chúng ta
không bao giờ yêu.
Có những căng thẳng
khác trong thể ê te nữa, nhưng yêu là căng thẳng có thể dễ hiểu nhất. Nếu bạn
có thể yêu trong khoảnh khắc này, thế thì tình huống không căng thẳng được tạo
ra trong thể ê te. Nhưng bạn không thể yêu được trong khoảnh khắc này nếu bạn
có đòi hỏi, mong đợi, điều kiện cho yêu của bạn, vì đòi hỏi, mong đợi và điều
kiện có liên quan tới tương lai.
Hiện tại là ở bên
ngoài việc ấn định của chúng ta. Nó là như nó vậy. Nhưng bạn có thể có mong đợi
về tương lai: nó phải là thế nào. Yêu nữa đã trở thành "phải"; nó bao
giờ cũng là về “phải là” thế nào. Bạn có thể yêu trong hiện tại chỉ nếu yêu của
bạn không phải là mong đợi, đòi hòi, chỉ nếu nó là vô điều kiện.
Thêm nữa, nếu bạn
đang yêu chỉ với một người và không với ai đó khác, thế thì bạn không bao giờ
có thể yêu trong hiện tại. Nếu yêu của bạn là quan hệ và không là trạng thái của
tâm trí, bạn không thể yêu trong hiện tại vì điều đó nữa cũng là điều kiện, rất
tinh vi. Nếu tôi nói tôi có thể là việc yêu chỉ với bạn, thế thì khi bạn không
có đó tôi sẽ không là việc yêu. Trong hai mươi ba giờ tôi sẽ ở trong trạng thái
không yêu và chỉ một giờ, khi tôi ở cùng bạn, tôi sẽ là việc yêu. Điều này là
không thể được! Bạn không thể ở trong trạng thái yêu một khoảnh khắc và không
trong yêu ở khoảnh khắc khác.
Nếu tôi là mạnh khoẻ,
tôi là mạnh khoẻ trong hai mươi bốn giờ. Không thể nào là mạnh khoẻ trong một
giờ và không mạnh khoẻ trong hai mươi ba giờ khác. Mạnh khoẻ không là quan hệ;
nó là trạng thái của hiện hữu.
Yêu không là quan hệ
giữa hai người. Nó là trạng thái của tâm trí bên trong bản thân bạn. Nếu bạn
đang yêu, bạn yêu mọi người - không chỉ với người, mà còn với mọi vật nữa. Yêu
chuyển từ bạn tới các đối thể nữa. Ngay cả khi bạn một mình, khi không ai có
đó, bạn vẫn đang yêu. Nó giống như việc thở. Nếu tôi lấy lời thề rằng tôi sẽ thở
chỉ khi tôi ở cùng bạn, chỉ chết có thể theo sau. Việc thở không phải là quan hệ;
nó không bị buộc vào bất kì quan hệ nào. Và với thể ê te, yêu giống hệt như việc
thở. Yêu là hơi thở của thể ê te.
Cho nên hoặc bạn đang
yêu, hoặc bạn không đang yêu. Kiểu yêu mà nhân loại đã tạo ra là rất nguy hiểm.
Ngay cả bệnh đã không tạo ra nhiều vô nghĩa như cái gọi là yêu này đã tạo ra.
Toàn thể nhân loại bị bệnh vì ý niệm sai này về yêu.
Nếu bạn có thể yêu và
là việc yêu, bất kể ai, thế thì thể thứ hai của bạn có thể có cảm giác về mạnh
khoẻ hạnh phúc, thoải mái khẳng định. Thế thì không có ác mộng. Mơ trở thành
thơ ca. Thế thì cái gì đó xảy ra trong thể thứ hai của bạn, và hương thơm của
nó không chỉ tràn ngập khắp bạn mà cả người khác nữa. Dù bạn ở bất kì đâu,
hương thơm của yêu của bạn đều lan toả. Và tất nhiên nó có đáp ứng riêng của
nó, sự vọng lại riêng của nó.
Yêu thực không phải
là chức năng của bản ngã. Bản ngã bao giờ cũng đòi hỏi quyền lực, ngay cả khi bạn
yêu cũng vậy - vì yêu của bạn là không thực, vì nó chỉ là một phần của bản ngã
- nó nhất định bạo hành. Bất kì khi nào chúng ta yêu, nó là bạo hành, một kiểu
chiến tranh. Bố và con trai, mẹ và con gái, chồng và vợ - họ không phải là những
người yêu; chúng ta đã chuyển đổi họ thành kẻ thù. Họ thường xuyên tranh đấu,
và chỉ khi họ không tranh đấu chúng ta mới nói đó là yêu. Định nghĩa này có
tính phủ định. Giữa hai trận chiến có kẽ hở, thời kì hoà bình.
Nhưng thực sự, giữa
hai cuộc chiến tranh không có khả năng nào của hoà bình. Cái gọi là hoà bình chỉ
là việc chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Không có hoà bình giữa chồng và vợ,
không có yêu. Kẽ hở mà chúng ta gọi là yêu chỉ là việc chuẩn bị cho tranh đấu sắp
tới. Chúng ta nghĩ rằng có mạnh khoẻ khi chúng ta ở giữa hai trận ốm, và chúng
ta nghĩ rằng có yêu khi chúng ta ở giữa hai lần tranh đấu. Nó không là yêu. Nó
chỉ là kẽ hở giữa các cuộc tranh đấu. Bạn không thể liên tục tranh đấu trong
hai mươi bốn giờ, cho nên ở điểm nào đó bạn bắt đầu yêu kẻ thù của bạn.
Yêu không bao giờ có
thể có như mối quan hệ nhưng chỉ là trạng thái của tâm trí. Nêu yêu tới với bạn
như trạng thái của tâm trí, thế thì thể thứ hai của bạn - thể ê te - trở nên
thoải mái, không căng thẳng. Nó được thảnh thơi. Có những lí do khác cho căng
thẳng trong thể thứ hai, nhưng tôi đang nói về loại căng thẳng mà có thể dễ được
hiểu nhất. Vì chúng ta nghĩ chúng ta biết yêu, nó có thể được nói tới.
Thế thứ ba là thể vi
diệu. Nó có căng thẳng riêng của nó. Chúng có liên quan không chỉ với kiếp sống
này mà còn với các kiếp sống trước. Căng thẳng trong thể thứ ba là vì việc tích
luỹ mọi thứ mà bạn đã từng là và mọi thứ bạn đã từng khao khát. Việc khao khát
toàn bộ của bạn, hàng nghìn và hàng nghìn kiếp và những khao khát lặp lại của
chúng, có trong thể vi diệu. Và bạn bao giờ cũng khao khát! Không thành vấn đề
cái gì. Khao khát có đó.
Thể vi diệu là nhà
kho chứa toàn bộ các khao khát của bạn, toàn bộ các ham muốn của bạn. Đó là lí
do tại sao nó là phần căng thẳng nhất của con người bạn. Khi bạn đi vào trong
thiền bạn trở nên nhận biết về những căng thẳng vi diệu, vì thiền bắt đầu từ thể
thứ ba. Những người đã bắt đầu nhận biết về những căng thẳng này qua thiền tới
tôi và nói, "Từ khi tôi bắt đầu thiền, căng thẳng đã tăng lên." Chúng
đã không tăng lên, nhưng bạn đã trở nên nhận biết về chúng bây giờ. Bây giờ bạn
biết cái gì đó mà bạn đã không nhận biết trước đây.
Đây là những căng thẳng
vi diệu. Vì chúng là bản chất của nhiều kiếp sống thế, chúng không thể được mô
tả bởi bất kì lời đặc biệt nào. Không cái gì có thể được nói về chúng mà có thể
được hiểu. Chúng chỉ có thể được sống, và được biết.
Bản thân việc ham muốn
là căng thẳng. Chúng ta chưa bao giờ không có ham muốn về cái gì đó này khác.
Thậm chí có những người ham muốn cả vô ham muốn. Điều đó trở thành ngớ ngẩn
toàn bộ. Trong thể thứ ba, thể vi diệu, bạn có thể ham muốn là vô ham muốn. Thực
ra, ham muốn là vô ham muốn là một trong những ham muốn mạnh nhất. Nó có thể tạo
ra một trong những kẽ hở lớn nhất giữa điều đang vậy và điều bạn muốn vậy.
Cho nên chấp nhận ham
muốn của bạn như chúng vậy đi, và biết rằng bạn đã có nhiều ham muốn thế suốt
nhiều kiếp thế. Bạn đã ham muốn nhiều thế, và toàn thể sự việc này đã được tích
luỹ lại. Cho nên với thể thứ ba - thể vi diệu - chấp nhận ham muốn của bạn như
chúng vậy đi. Đừng tranh đấu với chúng; đừng tạo ra ham muốn chống lại các ham
muốn. Chỉ chấp nhận chúng. Biết rằng bạn đầy những ham muốn, và là thoải mái với
điều đó. Thế thì bạn sẽ trở thành không căng thẳng trong thể vi diệu.
Nếu bạn có thể chấp
nhận đám đông vô hạn những ham muốn bên trong bạn mà không tạo ra ham muốn chống
lại những ham muốn này; nếu bạn có thể ở trong đám đông các ham muốn - chúng là
toàn thể quá khứ được tích luỹ của bạn - và chấp nhận chúng như chúng vậy; nếu
việc chấp nhận này trở thành toàn bộ, thế thì, trong một khoảnh khắc, toàn thể
đám đông này biến mất. Chúng không còn đó, vì chúng chỉ có thể tồn tại trên bối
cảnh của việc ham muốn, việc ham muốn thường xuyên về cái không có đó.
Đối thể của ham muốn
không thành vấn đề; nó là không liên quan. Ham muốn thậm chí về vô ham muốn và
bối cảnh có đó; toàn thể đám đông sẽ có đó. Nếu bạn chấp nhận ham muốn của bạn,
một khoảnh khắc của vô ham muốn được tạo ra. Bạn chấp nhận ham muốn của bạn như
nó vậy. Bây giờ không có gì để ham muốn; việc ham muốn không có đó. Bạn chấp nhận
mọi thứ như nó vậy, ngay cả ham muốn của bạn. Thế thì ham muốn này bay hơi;
không cái gì phải được làm với chúng. Thể vi diệu trở nên thoải mái; nó đi tới
trạng thái mạnh khoẻ khẳng định. Chỉ thế thì bạn có thể tiếp tục đi tới thể thứ
tư.
Thể thứ tư là thể tâm
trí. Cũng như có ham muốn trong thể vi diệu, trong thể tâm trí có các ý nghĩ:
các ý nghĩ mâu thuẫn, toàn thể đám đông của chúng, từng ý nghĩ khẳng định bản
thân nó như cái toàn thể, từng ý nghĩ sở hữu hạn dường như nó đã là cái toàn thể.
Cho nên căng thẳng trong thể thứ tư được tạo ra bởi ý nghĩ. Hiện hữu mà không
có ý nghĩ - không ngủ, không vô ý thức, nhưng là ý thức vô ý nghĩ - là mạnh khoẻ,
mạnh khoẻ hạnh phúc của thể thứ tư. Nhưng làm sao người ta có thể là có ý thức
và vô ý nghĩ?
Mọi khoảnh khắc, những
ý nghĩ mới đang được tạo ra. Mọi khoảnh khắc cái gì đó của quá khứ của bạn đang
đi vào trong xung đột với cái gì đó của hiện tại của bạn. Bạn đã là người cộng
sản và giờ bạn là người Cơ đốc giáo và tin vào cái gì đó khác, nhưng quá khứ vẫn
còn đó. Bạn có thể trở thành người Cơ đốc giáo, nhưng bạn không thể vứt hết chủ
nghĩa cộng sản của bạn được. Nó vẫn còn trong bạn. Bạn có thể đổi ý nghĩ của bạn,
nhưng những ý nghĩ bị bỏ đi bao giờ cũng có đó chờ đợi. Bạn không thể dỡ bỏ được
chúng. Chúng đạt tới chiều sâu của bạn; chúng đi vào trong vô thức. Chúng sẽ
không biểu lộ bản thân chúng cho bạn vì bạn đã loại bỏ chúng, nhưng chúng sẽ vẫn
còn ở đó, chờ đợi cơ hội của chúng. Và cơ hội sẽ tới. Thậm chí trong thời kì
hai mươi bốn giờ, sẽ có khoảnh khắc mà bạn sẽ lại là người cộng sản và thế rồi
bạn sẽ lại là người Cơ đốc giáo. Điều này sẽ tiếp diễn mãi, đi tới đi lui, và
hiệu quả toàn bộ sẽ là rối ren. Cho nên với thể tâm trí, căng thẳng ngụ ý rối
ren - những ý nghĩ mâu thuẫn, những kinh nghiệm mâu thuẫn, những mong đợi mâu
thuẫn - và kết quả tối thượng nảy sinh trong tâm trí rối ren. Và tâm trí rối
ren sẽ chỉ trở thành rối ren hơn nếu nó cố đi ra ngoài rối ren, vì từ trạng
thái rối ren, không thể đạt tới không rối ren.
Bạn bị rối. Việc tìm
kiếm tâm linh sẽ tạo ra chiều mới cho rối của bạn. Mọi rối khác của bạn vẫn có
đó, và giờ rối mới đã được thêm vào. Bạn gặp guru này, thế rồi guru kia, thế rồi
guru tiếp, và từng guru mang tới rối mới cho bạn. Rối cũ sẽ có đó, và rối mới sẽ
được thêm vào. Bạn sẽ trở thành nhà thương điên. Đây là điều xảy ra trong thể
thứ tư, thể tâm trí. Ở đó, rối ren là căng thẳng.
Làm sao người ta có
thể dừng bị rối? Bạn có thể dừng bị rối chỉ nếu bạn không phủ nhận một ý nghĩ đặc
biệt khi thiên về ý nghĩ khác, nếu bạn không phủ nhận bất kì cái gì - nếu bạn
không phủ nhận chủ nghĩa cộng sản để thiên về tính tôn giáo, nếu bạn không phủ
nhận Thượng đế để thiên về triết lí của chủ nghĩa vô thần. Nếu bạn chấp nhận mọi
thứ mà bạn nghĩ, không có chọn lựa được thực hiện và căng thẳng biến mất. Nếu bạn
liên tục chọn, bạn liên tục bổ sung thêm cho căng thẳng của bạn.
Nhận biết phải là vô
chọn lựa. Bạn phải nhận biết về quá trình ý nghĩ toàn bộ của bạn, rối ren toàn
bộ. Khoảnh khắc bạn trở nên nhận biết về nó, bạn sẽ biết rằng nó toàn là rối
ren. Không cái gì để được chọn; toàn thể ngôi nhà phải bị loại đi.
Một khi bạn biết nó
chỉ là sự rối ren, ngôi nhà có thể bị loại bỏ bất kì lúc nào; không có khó khăn
trong việc loại bỏ nó.
Cho nên bắt đầu nhận
biết về toàn bộ tâm trí của bạn đi. Không chọn lựa; là vô chọn lựa. Không nói,
"Tôi là người vô thần," hay, "Tôi là người hữu thần." Không
nói, "Tôi là người Ki tô giáo," hay, "Tôi là người Hindu."
Không chọn. Chỉ nhận biết rằng lúc thì bạn là người vô thần và lúc thì là người
hữu thần, lúc thì bạn là người Ki tô giáo và lúc thì bạn là người cộng sản, lúc
thì là thánh nhân và lúc thì là tội nhân. Lúc thì ý thức hệ này hấp dẫn bạn và
lúc thì ý thức hệ khác, nhưng tất cả những điều này là mốt nhất thời.
Là nhận biết toàn bộ
về điều đó đi. Chính khoảnh khắc bạn trở nên nhận biết về toàn bộ quá trình của
tâm trí của bạn là khoảnh khắc của không đồng nhất. Thế thì bạn không bị đồng
nhất với tâm trí của bạn. Lần đầu tiên bạn biết bản thân bạn là tâm thức chứ
không là tâm trí. Bản thân tâm trí là đối thể với bạn. Cũng như bạn nhận biết về
người khác, cũng như bạn nhận biết về đồ đạc trong nhà bạn, bạn trở nên nhận biết
về tâm trí của bạn, quá trình tâm trí. Bây giờ bạn là nhận biết này - không bị
đồng nhất với tâm trí.
Khó khăn với thể thứ
tư, thể tâm trí, là ở chỗ chúng ta bị đồng nhất với tâm trí của chúng ta. Nếu
thân thể bạn trở nên ốm và ai đó nói bạn ốm, bạn không cảm thấy bị xúc phạm;
nhưng nếu tâm trí bạn trở nên ốm và ai đó nói, "Tâm trí bạn ốm rồi; bạn dường
như sẽ điên," thế thì bạn bị xúc phạm. Tại sao?
Khi ai đó nói,
"Thân thể bạn dường như ốm," bạn cảm thấy rằng người đó đã thông cảm
với bạn. Nhưng nếu ai đó nói cái gì đó về ốm tâm trí - điều có liên quan tới
tâm trí của bạn, bạn dường như bị trật bánh xe; bạn bị thần kinh - thế thì bạn bị
xúc phạm vì có sự đồng nhất sâu với tâm trí hơn là với thân thể.
Bạn có thể cảm thấy bản
thân bạn là tách rời khỏi thân thể. Bạn có thể nói, "Đây là tay tôi."
Nhưng bạn không thể nói, "Đây là tâm trí của tôi," vì bạn nghĩ:
"Tâm trí của mình nghĩa là mình." Nếu tôi muốn mổ thân thể bạn, bạn sẽ
cho phép tôi, nhưng bạn sẽ không cho phép tôi mổ tâm trí của bạn. Bạn sẽ nói,
"Không, điều này là quá thể! Tự do của tôi sẽ bị mất!" Tâm trí bị đồng
nhất sâu hơn nhiều. Nó là chúng ta. Chúng ta không biết bất kì cái gì bên ngoài
nó, cho nên chúng ta bị đồng nhất với nó.
Chúng ta biết cái gì
đó bên ngoài thân thể: tâm trí. Đó là lí do tại sao khả năng không bị đồng nhất
với thân thể tồn tại. Nhưng chúng ta không biết bất kì cái gì bên ngoài tâm
trí. Chỉ nếu bạn trở nên nhận biết về các ý nghĩ bạn mới có thể đi tới biết rằng
tâm trí không là gì ngoài quá trình, việc tích luỹ: cái máy, nhà kho, máy tính
của các kinh nghiệm quá khứ của bạn, việc học quá khứ của bạn, tri thức quá khứ
của bạn. Nó không phải là bạn; bạn có thể hiện hữu mà không có nó. Tâm trí có
thể được điều khiển. Nó có thể được thay đổi; nó có thể được vứt khỏi bạn.
Và bây giờ, những khả
năng mới có đó. Một ngày nào đó ngay cả tâm trí của bạn sẽ có khả năng được cấy
vào ai đó khác. Cũng như tim có thể được cấy, sớm hay muộn kí ức sẽ có khả năng
được cấy. Thế thì một người sắp chết sẽ không chết hoàn toàn. Ít nhất kí ức của
người đó có thể được cứu và được cấy vào đứa trẻ mới. Đứa trẻ sẽ thu nhận toàn
thể kí ức của người này. Đứa trẻ sẽ nói về những kinh nghiệm mà nó đã không trải
qua nhưng nó sẽ nói, "Tôi đã biết." Bất kì cái gì người chết đã biết,
đứa trẻ sẽ biết, vì toàn thể tâm trí của người chết đã được trao cho nó.
Điều này dường như
nguy hiểm, và có thể là chúng ta sẽ không cho phép điều đó xảy ra vì sự đồng nhất
riêng của chúng ta sẽ bị mất. Chúng ta là tâm trí của chúng ta! Nhưng với tôi,
khả năng này có nhiều tiềm năng. Một nhân loại mới có thể được sinh ra từ nó.
Chúng ta có thể nhận biết về tâm trí vì tâm trí không phải là chúng ta; nó
không là "tôi." Tâm trí của tôi là một phần của thân thể của tôi cũng
như thận của tôi là một phần vậy. Cũng như tôi có thể được cho thận mới và tôi
sẽ vẫn là cùng người, không cái gì bị thay đổi, cho nên tôi nữa có thể tiếp tục
sống với tâm trí được cấy mà không cái gì thay đổi. Tôi có thể liên tục là cái
ngã cũ tôi đã là, nhưng với tâm trí mới được thêm vào cho tôi. Tâm trí cũng là
cái máy. Nhưng vì sự đồng nhất của chúng ta với nó, căng thẳng được tạo ra.
Cho nên với thể thứ
tư, nhận biết là khoẻ và vô nhận biết là bệnh; nhận biết là không căng thẳng và
vô nhận biết là căng thẳng. Vì các ý nghĩ, vì sự đồng nhất của bạn với chúng, bạn
liên tục sống trong ý nghĩ của bạn và rào chắn được tạo ra giữa bạn và hiện hữu
có tính tồn tại của bạn.
Có đoá hoa trong tầm
với của bạn, nhưng bạn sẽ không bao giờ đi tới biết nó vì bạn đang nghĩ về nó.
Đoá hoa này sẽ chết, và bạn sẽ liên tục nghĩ về nó. Suy nghĩ đã tạo ra bộ phim
giữa bạn và sự tồn tại - trong suốt, nhưng không trong suốt thế; chỉ là ảo vọng
về trong suốt.
Chẳng hạn, bạn đang
nghe tôi. Nhưng có thể rằng bạn không thực sự nghe. Nếu bạn đang nghĩ về điều
tôi đang nói, bạn đã dừng việc nghe. Thế thì bạn đã đi lên trước hay đi ra sau;
bạn không cùng tôi. Hoặc nó là quá khứ bạn sẽ lặp lại trong tâm trí bạn hoặc nó
sẽ là tương lai được phóng chiếu qua quá khứ, nhưng nó sẽ không là điều tôi
đang nói.
Thậm chí có thể là bạn
có thể lặp lại đúng nguyên văn điều tôi đã nói. Cái máy của bạn đang ghi âm lại
nó. Nó có thể lặp lại điều tôi đã nói, tái tạo lại nó. Thế rồi bạn sẽ tuyên bố,
"Nếu tôi mà không nghe thầy, làm sao tôi có thể tái tạo lại nó được?"
Nhưng băng ghi âm không nghe tôi. Tâm trí của bạn có thể liên tục làm việc hệt
như cái máy. Bạn có thể hiện diện, hay bạn có thể không hiện diện. Bạn không được
cần tới. Bạn có thể liên tục nghĩ và vẫn đang nghe. Tâm trí - thể thứ tư, thể
tâm trí - đã trở thành rào chắn.
Giữa bạn và cái đang
đó, có rào chắn. Khoảnh khắc bạn đi tới chạm, bạn chuyển ra xa khỏi kinh nghiệm
này. Khoảnh khắc bạn đi tới nhìn, bạn chuyển ra xa. Tôi cầm tay bạn trong tay
tôi. Đây là điều mang tính tồn tại. Nhưng có thể là bạn không có đó. Thế thì bạn
đã bỏ lỡ. Bạn đã biết rồi - bạn đã chạm và đã trải nghiệm - nhưng bạn đã ở
trong ý nghĩ của bạn.
Cho nên tại thể thứ
tư người ta phải nhận biết về quá trình ý nghĩ của người ta, được lấy như một
toàn thể. Không chọn lựa, không quyết định, không phán xét; chỉ nhận biết về
nó. Nếu bạn trở nên nhận biết, bạn trở nên không bị đồng nhất. Và không đồng nhất
với cái máy của tâm trí là không căng thẳng.
Thể thứ năm là thể
tâm linh. Khi có liên quan tới thể tâm linh, dốt nát về bản thân người ta là
căng thẳng duy nhất. Mọi lúc bạn hiện hữu, bạn biết hoàn toàn rõ rằng bạn không
biết bản thân bạn. Bạn sẽ đi qua cuộc sống, bạn sẽ làm cái này và cái nọ, bạn sẽ
đạt tới cái này và cái nọ, nhưng cảm giác về dốt nát với cái ngã sẽ liên tục ở
cùng bạn. Nó sẽ ẩn nấp sau bạn; nó sẽ là bạn đồng hành thường xuyên, không
thành vấn đề dù bạn cố quên nó nhiều đến đâu, dù bạn cố thoát khỏi nó nhiều đến
đâu. Bạn không thể thoát khỏi dốt nát của bạn. Bạn biết rằng bạn không biết.
Đây là bệnh ở mức thứ năm.
Những người ở đền
Delphi, người đã viết lên ngôi đền này, Biết bản thân ông, đã đề cập tới thể thứ
năm. Họ đã làm việc trên nó. Socrates liên tục lặp lại: Biết bản thân ông. Ông ấy
đã đề cập tới thể thứ năm. Với thể thứ năm, atma gyana, tri thức về cái ngã, là
tri thức duy nhất.
Mahavira đã nói,
"Bằng việc biết bản thân người ta, người ta biết tất cả." Nó không phải
vậy đâu. Người ta không thể biết tất cả bằng việc biết bản thân người ta. Nhưng
phản đề là đúng. Bằng việc không biết bản thân người ta, người ta không thể biết
được bất kì cái gì. Cho nên để làm cân bằng điều này, Mahavira đã nói, "Bằng
việc biết bản thân ông, ông sẽ biết tất cả." Cho dù tôi biết mọi thứ, nếu
tôi không biết bản thân tôi, hữu dụng gì? Làm sao tôi có thể biết được cái cơ bản,
cái nền móng, cái tối thượng, nếu tôi thậm chí đã không biết tới bản thân tôi?
Điều đó là không thể được.
Cho nên với thể thứ
năm, căng thẳng là giữa việc biết và dốt nát. Nhưng nhớ, tôi đang nói việc biết
và dốt nát; tôi không nói tri thức và dốt nát. Tri thức có thể được thu thập từ
kinh sách; việc biết không thể được thu thập từ bất kì chỗ nào. Có nhiều người
thế đang vận hành dưới ảo tưởng này, việc hiểu lầm này giữa tri thức và việc biết.
Việc biết bao giờ cũng là của bạn. Tôi không thể truyền được việc biết của tôi
cho bạn; tôi chỉ có thể truyền tri thức của tôi. Kinh sách trao đổi qua tri thức,
không qua việc biết. Nó có thể nói bạn là thiêng liêng, bạn là atman, bạn là
cái Ngã, nhưng đây không phải là việc biết.
Nếu bạn bám vào tri
thức này, căng thẳng lớn sẽ có đó. Dốt nát sẽ có đó cùng với tri thức và thông
tin giả, được thu nhận - tri thức vay mượn. Bạn sẽ là dốt nát, nhưng bạn sẽ cảm
thấy rằng bạn biết. Thế thì có nhiều căng thẳng. Tốt hơn cả là cứ là người dốt
nát và biết hoàn toàn rõ rằng "Mình là người dốt nát." Thế thì căng
thẳng có đó, nhưng nó không lớn thế. Nếu bạn không lừa bản thân bạn bằng tri thức
thu nhận từ người khác, thế thì bạn có thể tìm và kiếm bên trong bản thân bạn,
và việc biết là có thể.
Vì bạn hiện hữu, ngần
này là chắc chắn: rằng dù bạn là bất kì cái gì, bạn hiện hữu. Điều này không thể
bị phủ nhận. Việc khác: bạn là ai đó, người biết. Có thể là bạn biết người
khác, có thể là bạn biết chỉ các ảo vọng, có thể là điều bạn biết là không
đúng, nhưng bạn biết. Cho nên hai điều có thể được coi là đương nhiên: sự tồn tại
của bạn và tâm thức của bạn.
Nhưng điều thứ ba
đang thiếu. Nhân cách bản chất của con người có thể được quan niệm qua ba chiều:
sự tồn tại, tâm thức, và phúc lạc - sat-chit-anand. Chúng ta biết rằng chúng ta
là bản thân sự tồn tại; chúng ta biết rằng chúng ta là ai đó, người biết - bản
thân tâm thức. Duy nhất phúc lạc bị thiếu. Nhưng nếu bạn tìm bên trong bản thân
bạn, bạn sẽ biết cái thứ ba nữa. Nó có đó. Phúc lạc, cực lạc của sự tồn tại của
người ta có đó. Và khi bạn biết điều đó, bạn sẽ biết bản thân bạn hoàn toàn: sự
tồn tại của bạn, tâm thức của bạn, phúc lạc của bạn.
Bạn không thể biết được
bản thân bạn hoàn toàn chừng nào phúc lạc chưa được biết tới, vì người không
phúc lạc sẽ liên tục trốn khỏi bản thân người đó. Toàn thể cuộc sống của chúng
ta là việc trốn chạy khỏi bản thân chúng ta. Người khác là có ý nghĩa với chúng
ta vì họ giúp chúng ta trốn thoát. Đó là lí do tại sao tất cả chúng ta đều hướng
theo người khác. Cho dù người ta trở nên có tính tôn giáo, người đó tạo ra Thượng
đế như người khác. Người đó lại trở thành hướng theo người khác; cùng ảo tưởng
được lặp lại.
Cho nên ở giai đoạn
thứ năm, người ta phải ở trong việc tìm kiếm bản thân người ta từ bên trong. Điều
này không phải là việc tìm, nhưng là "ở trong việc tìm."
Chỉ tới thể thứ năm bạn
mới được cần. Bên ngoài thể thứ năm, mọi thứ trở thành dễ dàng và tự phát.
Thể thứ sáu là càn
khôn. Căng thẳng là giữa bạn - những cảm giác của bạn về tính cá nhân, về giới
hạn - và càn khôn vô hạn. Ngay cả ở giai đoạn thứ năm bạn sẽ được hiện thân
trong thể tâm linh của bạn. Bạn sẽ là một người. "Người" đó sẽ là
căng thẳng cho thể thứ sáu. Cho nên để đạt tới sự tồn tại không căng thẳng với
càn khôn, để là một với càn khôn, bạn phải dừng là cá nhân.
Jesus nói, "Bấy
kì ai đánh mất bản thân mình sẽ tìm thấy bản thân mình." Phát biểu này đề
cập tới thể thứ sáu. Mãi cho tới thể thứ năm điều đó không thể được hiểu, vì nó
là phản toán học hoàn toàn. Nhưng từ thể thứ sáu, đây là toán học duy nhất, khả
năng hợp lí duy nhất: làm mất bản thân người ta.
Chúng ta đã từng đề
cao bản thân chúng ta, kết tinh bản thân chúng ta. Mãi cho tới thể thứ năm việc
kết tinh, tính ích kỉ, tính cá nhân có thể được mang. Nhưng nếu ai đó nhấn mạnh
vào việc là cá nhân, người đó vẫn còn với thể thứ năm. Nhiều hệ thống tâm linh
thế dừng lại với thể thứ năm. Mọi người nói rằng hồn có tính cá nhân riêng của
nó, và tính cá nhân sẽ vẫn còn ngay cả trong trạng thái được giải thoát - rằng
bạn sẽ là một cá nhân, được hiện thân trong tính ích kỉ của bạn - bất kì hệ thống
nào nói điều này, đều dừng lại với thể thứ năm. Trong hệ thống như vậy, sẽ
không có quan niệm về Thượng đế. Nó không được cần.
Khái niệm về Thượng đế
chỉ tới với thể thứ sáu. "Thượng đế" ngụ ý tính cá nhân càn khôn,
hay, chắc tốt hơn thì nên nói, vô cá nhân càn khôn. Không phải là “tôi” ở trong
sự tồn tại; chính cái toàn bộ bên trong tôi đã làm thành khả năng cho tôi tồn tại.
Tôi chỉ là một điểm, một móc nối trong vô hạn móc nối của sự tồn tại. Nếu mặt
trời không mọc ngày mai, tôi sẽ không hiện hữu. Tôi sẽ đi ra khỏi sự tồn tại;
ngọn lửa sẽ tắt ngóm. Tôi ở đây vì mặt trời tồn tại. Nó ở xa xăm thế, nhưng dầu
vậy nó được móc nối với tôi. Nếu trái đất chết, như nhiều hành tinh thế đã chết,
thế thì tôi không thể sống được vì sự sống của tôi là một với sự sống của trái
đất. Mọi thứ tồn tại là trong một chuỗi của sự tồn tại. Không phải là chúng ta
là những hòn đảo. Chúng ta là đại dương.
Tại thể thứ sáu, việc
cảm về tính cá nhân là căng thẳng duy nhất đối lại việc cảm đại dương - việc cảm
vô giới hạn, việc cảm mà vô thuỷ và vô chung, việc cảm không về tôi mà về chúng
ta. Và cái "chúng ta" bao hàm mọi thứ. Không chỉ người, không chỉ
sinh linh hữu cơ, mà mọi thứ tồn tại. "Chúng ta" ngụ ý bản thân sự tồn
tại.
Cho nên
"tôi" sẽ là căng thẳng tại thể thứ sáu. Làm sao bạn có thể làm mất
cái "tôi" làm sao bạn có thể làm mất bản ngã của bạn? Bạn sẽ không có
khả năng hiểu ngay bây giờ, nhưng nếu bạn đạt tới thể thứ năm, điều đó sẽ trở
thành dễ dàng. Nó giống như đứa trẻ bị gắn bó với đồ chơi và không thể quan niệm
được làm sao nó có thể vứt đồ chơi đi. Nhưng khoảnh khắc thời thơ ấu qua đi, đồ
chơi bị vứt đi. Nó không bao giờ quay lại với đồ chơi đó. Mãi cho tới thể thứ
năm bản ngã là rất có ý nghĩa, nhưng bên ngoài thể thứ năm nó trở thành chỉ giống
như đồ chơi mà đứa trẻ đã từng chơi. Bạn chỉ vứt nó đi; không có khó khăn.
Khó khăn duy nhất sẽ
là nếu bạn đã đạt tới thể thứ năm như quá trình dần dần và không như chứng ngộ
bất thần. Thế thì, vứt cái “tôi” hoàn toàn ở thể thứ sáu trở thành khó. Cho nên
bên ngoài thể thứ năm, mọi quá trình là bất thần trở thành giúp ích. Trước thể
thứ năm, các quá trình dần dần dường như là dễ hơn; nhưng bên ngoài thể thứ
năm, chúng trở thành cản trở.
Cho nên ở thể thứ
sáu, căng thẳng là giữa tính cá nhân và tâm thức đại dương. Giọt nước phải mất
bản thân nó để trở thành đại dương. Điều đó không thực là mất bản thân nó,
nhưng từ quan điểm của giọt nước, điều đó dường như là vậy. Ngược lại, khoảnh
khắc giọt nước bị mất đi, đại dương đã được thu lấy. Không thực là giọt nước đã
làm mất bản thân nó. Nó đã trở thành đại dương bây giờ.
Thể thứ bẩy là thể niết
bàn. Căng thẳng trong thể thứ bẩy là giữa tồn tại và vô tồn tại. Trong thể thứ
sáu, người tìm kiếm đã làm mất bản thân mình, nhưng không mất sự tồn tại. Người
đó hiện hữu - không như một cá nhân, nhưng như hiện hữu càn khôn. Sự tồn tại có
đó. Có các triết lí và hệ thống dừng lại với thể thứ sáu. Chúng dừng lại với
Thượng đế hay với moksha: giải thoát. Thể thứ bẩy ngụ ý mất ngay cả sự tồn tại
vào trong vô tồn tại. Nó không làm mất bản thân nó. Nó chỉ là việc mất. Sự tồn
tại trở thành vô tồn tại. Thế thì bạn đi tới cội nguồn nguyên thuỷ từ đó mọi sự
tồn tại tới và nó đi vào trong đó. Sự tồn tại tới từ nó; vô tồn tại đi trở lại
nó.
Bản thân sự tồn tại
chỉ là một pha. Nó phải quay lại. Như ngày tới và đêm theo sau, như đêm đi và
ngày theo sau, cho nên sự tồn tại tới và vô tồn tại theo sau; vô tồn tại tới và
sự tồn tại theo sau. Nếu người ta định biết một cách toàn bộ, thế thì người đó
phải không trốn khỏi vô tồn tại. Nếu người đó định biết toàn bộ vòng tròn, người
đó phải trở thành vô tồn tại.
Ngay cả càn khôn cũng
không phải là toàn bộ, vì vô tồn tại ở bên ngoài nó. Cho nên ngay cả Thượng đế
cũng là không toàn bộ. Thượng đế chỉ là một phần của Brahma; Thượng đế không phải
là bản thân Brahman. Brahman ngụ ý mọi sáng và tối được tổ hợp lại, sống và chết
được tổ hợp lại, sự tồn tại và vô tồn tại được tổ hợp lại. Thượng đế không là
chết; Thượng đế chỉ là sống. Thượng đế không phải là vô tồn tại; Thượng đế chỉ
là sự tồn tại. Thượng đế không là tối; Thượng đế chỉ là sáng. Ngài chỉ là một
phần của hiện hữu toàn bộ, không là toàn bộ.
Biết cái toàn bộ là
trở thành hư không. Duy nhất hư không có thể biết tính toàn thể. Tính toàn thể
là hư không, và hư không là tính toàn thể duy nhất - cho thể thứ bẩy.
Cho nên đây là những
căng thẳng trong bẩy thể, bắt đầu với sinh lí. Nếu bạn hiểu căng thẳng sinh lí
của bạn, việc làm giảm nhẹ nó và mạnh khoẻ hạnh phúc của nó, thế thì bạn có thể
rất dễ dàng tiến sang cả bẩy thể. Việc nhận ra sự thoải mái trong thể thứ nhất
trở thành bàn đạp cho thể thứ hai. Và nếu bạn nhận ra cái gì đó trong thể thứ
hai - nếu bạn cảm thấy khoảnh khắc ê te không căng thẳng - thế thì việc bước tới
thể thứ ba được lấy.
Trong từng thể, nếu bạn
bắt đầu với sự mạnh khoẻ hạnh phúc, cánh cửa cho thể tiếp tự động mở ra. Nhưng
nếu bạn bị thất bại trong thể thứ nhất điều đó trở thành rất khó, thậm chí
không thể được, để mở các cánh cửa thêm nữa.
Cho nên bắt đầu với
thể thứ nhất và đừng nghĩ về sáu thể kia chút nào. Sống trong thể vật lí hoàn
toàn đi, và bạn sẽ đột nhiên biết rằng cánh cửa mới đã mở ra. Thế rồi tiếp tục
đi xa hơn. Nhưng đừng bao giờ nghĩ về các thể khác nếu không điều đó sẽ quấy rối
và sẽ tạo ra căng thẳng.
Cho nên bất kì cái gì
tôi đã nói - quên cụ nó đi!
0 Đánh giá