Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Đạo – Cổng Vàng – Osho
(Tập 1)
Bài Nói Về Kinh Điển Về Thuần Khiết Của Cát Hồng
Chương 3. Trồng Hoa Hồng Thực
Nghe hoặc Tải MP3 'Đạo - Cổng Vàng (Tập 1)' ê
Câu hỏi thứ nhất:
Osho ơi,
Bí mật của việc vẫn còn hạnh phúc và hôn nhân là gì?
Sarian,
Điều đó là không thể được!
Nó chưa bao giờ xảy ra - nó không thể xảy ra được trong chính bản chất mọi sự.
Hôn nhân là cái gì đó chống lại tự nhiên. Hôn nhân là sự áp đặt, bịa đặt của
con người - chắc chắn do sự cần thiết, nhưng bây giờ ngay cả sự cần thiết đó
cũng lạc hậu rồi. Nó là điều xấu cần thiết trong quá khứ, nhưng bây giờ nó có
thể được bỏ đi. Và nó nên được bỏ đi: con người đã chịu khổ về nó đủ rồi, quá đủ.
Nó là một thể chế xấu bởi lẽ đơn giản là tình yêu không thể được hợp pháp hoá.
Tình yêu và luật pháp là hiện tượng mâu thuẫn.
Hôn nhân là nỗ lực để hợp
pháp hoá tình yêu. Nó là từ sợ hãi. Nó là nghĩ về tương lai, về ngày mai. Con người
bao giờ cũng nghĩ về quá khứ và tương lai, và bởi vì việc suy nghĩ thường xuyên
này về quá khứ và tương lai, người đó phá huỷ hiện tại. Và hiện tại là thực tại
duy nhất có đó. Người ta phải sống trong hiện tại. Quá khứ phải chết đi và phải
được phép chết đi.
Người thông minh thực sự
không bao giờ nhìn lại sau; người đó không bao giờ bận tâm về quá khứ - cái đã
được kết thúc rồi là kết thúc mãi mãi. Và người đó cũng không bao giờ nghĩ về
tương lai vì cái còn chưa tới là chưa tới. Và người đó biết rằng bất kì khi nào
nó tới, người đó sẽ có khả năng đáp ứng với nó, cho nên tại sao suy tư về nó? Tại
sao làm ra câu trả lời làm sẵn cho những câu hỏi mà thậm chí đã không nảy sinh?
Và mọi câu trả lời làm sẵn của bạn sẽ là không liên quan bởi vì cuộc sống cứ
thay đổi. Cuộc sống bao giờ cũng còn là điều ngạc nhiên; nó là không thể dự
đoán được.
Nhưng con người nghĩ rằng
mình là rất láu cá bằng việc chuẩn bị cho tương lai. Bạn yêu người đàn bà, bạn
yêu người đàn ông, nhưng tương lai thì sao? Ngày mai người đàn bà có thể rơi
vào tình yêu với ai đó khác. Nếu cô ấy có thể rơi vào tình yêu ngay cả với bạn,
Sarjan, tại sao cô ấy không thể rơi vào tình yêu với ai đó khác? Bạn biết điều
đó, bạn nhận biết về điều đó: "Cô ấy đã rơi vào tình yêu với mình cho nên
có mọi khả năng cô ấy có thể rơi vào tình yêu với ai đó khác." Cho nên cái
gì đó phải được làm để ngăn cản cô ấy khỏi rơi vào tình yêu với ai đó khác để
cho ngày mai của bạn được an toàn và an ninh, để cho bạn có thể dùng cô ấy ngày
mai nữa. Liệu tình yêu có còn lại hay không, ít nhất bạn sẽ có sinh lí của người
đàn bà. Bạn không mấy quan tâm tới linh hồn của cô ấy - bởi vì luật pháp không
thể cầm giữ được linh hồn, nhưng luật pháp có thể tạo ra rào chắn cho thân thể;
thân thể không ở bên ngoài tầm với của nó. Luật pháp có thể kiểm soát cô ấy; luật
pháp có thể kết án cô ấy, có thể trừng phạt cô ấy theo nhiều cách.
Và một điều nữa: không
chỉ bạn sợ về đàn bà, bạn sợ cả bản thân mình nữa. Nếu bạn có thể rơi vào trong
tình yêu với người đàn bà này, bạn có thể rơi vào trong tình yêu với bất kì ai
khác. Bạn biết rằng tâm trí bạn thường xuyên nghĩ về đàn bà khác. Bạn biết có mọi
khả năng rằng ngày mai bạn có thể mất quan tâm tới người đàn bà này; thực ra điều
đó gần như là chắc chắn, không chỉ là khả năng, không chỉ là có thể. Và thế thì
bạn sợ bản thân bạn. Bạn có thể trốn, bạn có thể chạy.
Và bạn muốn níu bám bởi
vì người đàn bà này đang chăm sóc bạn. Cô ấy đã từng là nguồn an ủi cho bạn, cô
ấy đã từng là niềm an ủi trong cuộc đời bạn, cô ấy đã từng theo nhiều cách là
người mẹ của bạn, sự nuôi dưỡng. Bạn sợ phản bội cô ấy. Bạn sợ tâm trí riêng của
bạn, vô ý thức riêng của bạn; nó có thể đem bạn đi bất kì chỗ nào.
Và bạn đã hứa với cô ấy
rằng bạn sẽ không bao giờ bỏ cô ấy, rằng bạn bao giờ cũng sẽ yêu cô ấy, rằng bạn
sẽ yêu cô ấy mãi mãi, hết đời nọ tới đời kia. Bạn sợ phá vỡ lời hứa của bạn. Bản
ngã của bạn cảm thấy rằng phá vỡ lời hứa của bạn sẽ có nghĩa chỉ một điều: rằng
bạn sẽ không bao giờ có khả năng tha thứ cho bản thân mình. Nó sẽ vẫn còn là trọng
lượng nặng đè lên bạn, nó sẽ tạo ra mặc cảm cho bạn.
Và cùng điều đó là tình
huống từ phía người đàn bà. Do đó nó là điều xấu cần thiết, và đàn ông và đàn
bà đã đồng ý lập kế hoạch cho tương lai. Sợ bản thân mình họ lấy hỗ trợ từ luật
pháp, từ xã hội, từ tục lệ, từ sự kính trọng. Họ đã tạo ra cả nghìn lẻ một rào
chắn quanh bản thân họ để cho họ vẫn còn cùng nhau.
Nhưng nếu - và cái
"nếu" đó không phải là cái "nếu" nhỏ đâu, nó là cái "nếu"
lớn - cái gì đó xảy ra ngày mai, thế thì cuộc sống của bạn sẽ trở thành khổ. Và
cái gì đó đang sắp xảy ra ngày mai; ngày mai sẽ không còn như cũ nữa. Cuộc sống
chưa bao giờ còn như cũ, không như cũ thậm chí cho tới hai khoảnh khắc liên tiếp
nhau. Không cái gì có thể được nói về tương lai; nó vẫn còn không được biết,
không thể biết, không thể dự đoán được. Không chiêm tinh học nào có thể giúp đỡ,
không xem tướng tay nào có thể giúp đỡ, không bói bài tây nào có thể giúp đỡ,
không Kinh Dịch nào có thể giúp đỡ - không cái gì có thể giúp đỡ. Con người đã
thử mọi cách thức có thể để làm cho cái gì đó chắc chắn từ tương lai không chắc
chắn, nhưng không cái gì có thể được làm. Bản chất của tương lai là không được
biết tới, và vẫn còn không được biết tới và để mở.
Cho nên bạn đóng bản
thân bạn với mọi khả năng. Bạn đóng mọi cánh cửa, mọi cửa sổ. Nhưng thế thì bạn
sẽ cảm thấy ngột ngạt và bạn sẽ cảm thấy giận dữ và bạn sẽ cảm thấy thường
xuyên trong xung đột. Với người đàn bà có thời bạn đã yêu bạn sẽ cảm thấy giận
bởi lí do đơn giản là bây giờ khó thoát ra khỏi nhà tù này. Bạn đã tự cầm tù bản
thân bạn; bây giờ cách duy nhất để cứ sống trong nó là làm cho bản thân bạn
thành không nhạy cảm nhất có thể được, trở thành không đáng yêu nhất có thể được,
trở thành giả nhất có thể được, chết nhất có thể được.
Do đó mọi người chết rất
sớm. Họ có thể bị chôn sau bốn mươi năm, năm mươi năm, nhưng họ chết gần quãng
ba mươi. Đến lúc tình yêu của họ bắt đầu chết thì họ chết, bởi vì cuộc sống là
tình yêu. Nhưng tình yêu không phải là luật pháp, cuộc sống không là luật pháp.
Cuộc sống là không logic, tình yêu là không logic. Cuộc sống về căn bản là bất
an, và đó là cái đẹp của nó.
Do đó tôi thấy rằng với
thời đại đang tới, với sự chín chắn mới mà con người đang đạt tới, hôn nhân
không thể tồn tại thêm nữa theo cùng cách cũ. Nó phải trở nên linh động hơn; điều
đó nghĩa là nó không thể còn là một thể chế. Mọi người sẽ sống cùng nhau - họ cần
lẫn nhau... Đàn ông và đàn bà là một nửa của một toàn thể; nhu cầu của họ là bản
chất. Cùng nhau họ trở thành một toàn thể, cùng nhau họ là phần bù cho nhau.
Nhưng họ sẽ sống cùng nhau chỉ bởi vì tình yêu, không phải bởi vì bất kì luật
pháp nào. Và họ sẽ sống cùng nhau từ tự do, không từ tù túng.
Và với việc biến mất của
hôn nhân toàn thể cấu trúc xã hội sẽ thay đổi - bằng không nó không thể thay đổi
được - bởi vì một khi hôn nhân biến mất nhiều điều sẽ biến đi một cách tự động.
Gia đình sẽ không còn như cũ nữa; gia đình sẽ bị thay thế bởi công xã - điều đó
là không tránh khỏi. Và trẻ con sẽ không thuộc vào người mà thuộc vào công xã.
Do đó chúng sẽ không còn là vấn đề mấy - bởi vì trẻ con đã từng là vấn đề lớn:
phải làm gì với trẻ con khi người lớn tách ra? Trẻ con bị bỏ lại trong trạng
thái lấp lửng; cái gì đó phải được làm về trẻ con. Và hôn nhân đã còn dai dẳng
bởi lẽ đơn giản là trẻ con phải được bảo vệ, chúng phải được giúp đỡ; chúng bất
lực. Và đó là trách nhiệm của bạn.
Tình yêu trở thành
nghĩa vụ, trách nhiệm. Và khoảnh khắc nó là nghĩa vụ và trách nhiệm, nó mất mọi
thơ ca, nó trở thành tính toán thuần tuý. Thế thì nó là thoả hiệp, thế thì bạn
có cái gì đó để kéo nó, thế thì bạn bắt đầu kéo lê cuộc sống của bạn.
Cách mạng lớn lao là
đang trên đường, và với việc biến mất của hôn nhân, cách mạng sẽ trở thành có
thể. Một khi trẻ con không còn thuộc về người chúng có tính rộng rãi hơn, chúng
sẽ nhiều tính nhân văn hơn. Chúng sẽ không là người Hindu và người Mô ha mét
giáo và người Ki tô giáo bởi vì chúng sẽ không thuộc về bố mẹ nào đó và chúng sẽ
không bị ước định bởi bố mẹ; chúng sẽ thuộc về công xã. Và một khi trẻ con thuộc
về công xã chúng sẽ có kinh nghiệm lớn hơn về mọi người. Một đứa trẻ có thể tới
trong tiếp xúc với nhiều đàn bà như mẹ, cô, với nhiều đàn ông như bố, như bác,
với nhiều đứa trẻ như anh, chị.
Ngay bây giờ kinh nghiệm
của đứa trẻ là rất bị hạn chế. Từng đứa trẻ được nuôi lớn bởi người đàn bà nào
đó. Ảnh hưởng của người đàn bà đó vẫn còn treo trên tâm thức của đứa trẻ trong
cả đời nó; điều đó trở thành ảnh hưởng sâu sắc. Và nó bao giờ cũng đi tìm cùng
người đàn bà như thế: trong mọi người đàn bà anh ta rơi vào tình yêu, anh ta thực
sự đi tìm người mẹ của mình, người mà anh ta không thể tìm thấy được. Anh ta có
thể tìm đâu ra người mẹ của mình? Không có hai người nào giống nhau cả. Anh ta
sẽ không bao giờ tìm thấy người mẹ của mình ở bất kì đâu, nhưng anh ta vẫn đang
tìm người mẹ trong mọi người vợ, trong mọi người yêu. Và cùng điều đó là trường
hợp với người đàn bà: cô ấy đi tìm người bố trong mọi người chồng, trong mọi
người yêu. Và họ không thể tìm được, nhưng đó là ý tưởng của họ.
Ý tưởng của người đàn
bà về đàn ông không là gì ngoài ý tưởng của cô ấy về người bố và ý tưởng của người
đàn ông về đàn bà không là gì ngoài ý tưởng của anh ta về người mẹ. Họ sẽ không
bao giờ gặp nhau, do đó sẽ có thất vọng, do đó bao giờ cũng có tuyệt vọng, khổ
sở, thất bại, phiền não.
Nếu một đứa trẻ được
nuôi lớn bởi nhiều người đàn bà trong công xã và đi vào trong tiếp xúc với nhiều
đàn ông và nhiều đàn bà, nó sẽ không có ý tưởng nào đó, nó sẽ có cái nhìn mênh
mông hơn. Nó sẽ không có chắc chắn về người đàn ông phải thế nào hay người đàn
bà phải thế nào, ý tưởng của nó về đàn bà sẽ chứa nhiều bức tranh. Và thế thì sẽ
có nhiều khả năng tìm ra người đàn bà có thể đáp ứng cho nó hay người đàn ông
mà với người đó có thể có mãn nguyện, bởi vì một trong những nỗi khổ lớn nhất
là ở chỗ bạn đi tìm ai đó mà bạn không thể tìm được, do đó mọi người sẽ dường
như là hụt hẫng; chẳng cái gì sẽ bao giờ thoả mãn bạn.
Và bởi vì bạn sẽ không
bị giới hạn vào một gia đình, bạn sẽ không mang di sản mục nát của gia đình. Bằng
không bố mẹ người Hindu sẽ làm cho đứa trẻ thành người Hindu, và đứa trẻ Hindu
nhất định chống lại người Mô ha mét giáo, chống lại người Ki tô giáo, chống lại
mọi người khác. Và đấy cũng là trường hợp cho người Do Thái và cho người Ki tô
giáo và người Mô ha mét giáo. Nếu trẻ con đi cùng nhiều người trong công xã và
cảm thấy hoà điệu với toàn thể công xã...
Chẳng hạn, trong công
xã này, bạn có thể nhìn vào Siddhartha. Nó sống tuyệt đối tự do. Một đứa trẻ nhỏ
thế, với tự do thế! Nó không có gắn bó với mẹ hay bố. Nó làm bạn với người lớn,
thế rồi nó bắt đầu sống với họ. Nó có nhiều bạn thế - đàn ông và đàn bà, và đủ
mọi loại bạn - trẻ con, người lớn. Nó thực sự có được ý tưởng về nhiều người tới
mức cách nhìn của nó về nhân loại nhất định là bao la.
Nó đã hỏi tôi - nó sống
trong nhà trẻ nơi chỉ trẻ con sống - nó đã hỏi tôi, "Osho ơi, cháu muốn sống
với người thực, không với trẻ con. Thế là đủ rồi! Cháu đã sống với trẻ con đủ
lâu rồi." Cho nên tôi cho nó sống cùng Govinddas và các sannyasin khác. Và
họ phàn nàn: "Đôi khi nó tới vào mười hai giờ đêm và đôi khi vào một giờ,
đôi khi lúc hai giờ. Điều này là quá thể! Nó đi dự tiệc và diễn kịch và đi nhảy
disco và nó quấy chúng tôi liên tục! Và nó sở hữu cả cái phòng - cứ dường như
phòng thuộc về nó và chúng tôi chỉ sống trong phòng của nó! Nó để mọi thứ của
nó lung tung khắp phòng - toàn đồ chơi của nó ở mọi nơi! Cho nên xin thầy,"
họ yêu cầu tôi, "bỏ nó ra đi!"
Tôi bảo nó đi về mẹ nó,
Neerja, để sống với cô ấy. Nó nói, "Đó là chỗ cuối cùng cháu muốn tới!
Nhưng nếu ông nói vậy thì cháu sẽ đi." Nó đã bị buộc phải đi và sống cùng
mẹ nó ít nhất trong vài ngày. Và nó đã từng sống với nhiều gia đình, với nhiều
đôi. Bất kì chỗ nào nó tới nó đều tạo ra tình bạn, và có nhiều bạn tới mức nó
chưa bao giờ hết tiền - nó hỏi xin mọi người!
Sattva có thời đã là
người yêu của Neerja. Bây giờ mối quan hệ yêu đương đó đã tan vỡ, nhưng tình
yêu đã trưởng thành giữa Sattva và Siddhartha đã tiếp tục. Họ vẫn là những người
bạn - Sattva vẫn phải cho nó tiền! Nó tới mọi ngày: "Hôm nay cháu cần năm
ru pi, mười ru pi."
Một hôm Sattva nói,
"Bác không còn tiền." Thế là nó nói "Con có thể hỏi anh!"
Và nó đem năm ru pi từ đâu đó tới và đưa nó cho Sattva! "Sao bác không hỏi
con? Con có nhiều bạn bè thế, con có thể đem tới nhiều tiền như bác cần!"
Bây giờ, đứa trẻ này sẽ
là đứa trẻ khác toàn bộ! Nó đã sống cùng người Do Thái và cùng người Ki tô giáo
và cùng người Hindu. Nó sẽ không bị ước định bởi bất kì cái gì, nó sẽ không có
ước định nào. Nó sẽ có lãnh thổ bao la được để sẵn cho nó.
Đó là ý tưởng của tôi về
cách trẻ con nên trưởng thành, thế thì sẽ không có xung đột tôn giáo xấu xa,
chiến tranh, đổ máu, không cuồng tín xấu xa, không ý thức hệ phát xít trên thế
giới. Đây toàn là sản phẩm phụ của gia đình, và gia đình lệ thuộc vào hôn nhân.
Thực ra, nếu gia đình biến mất, quốc gia sẽ phải biến mất, tôn giáo sẽ biến mất,
nhà nước sẽ biến mất, nhà thờ sẽ biến mất. Đó là lí do tại sao quốc gia, nhà thờ,
mọi người đều thiên về hôn nhân và họ tất cả cứ ca ngợi hôn nhân cứ dường như
nó là cái gì đó linh thiêng, cái gì đó thiêng liêng. Nó là điều xấu nhất trên
thế gian này! Và họ cứ nói với mọi người, "Không hôn nhân, con trẻ sẽ có
được tình yêu ở đâu?" Chúng sẽ có được nhiều tình yêu hơn; không ai sẽ
ngăn cản bố mẹ chúng yêu chúng, nhưng chúng sẽ sẵn có cho người khác nữa. Chúng
sẽ không phụ thuộc, chúng sẽ bắt đầu học sự độc lập. Từ chính lúc ban đầu chúng
sẽ có cảm giác mới nào đó về tự do. Và đó là điều được cần.
Toàn thể lịch sử nhân loại đã từng đầy những cuộc chiến tranh tôn giáo bởi lẽ đơn giản là mọi người trở nên được ước định, và một khi bạn bị ước định sẽ rất khó giải ước định cho bạn. Tôi biết khó khăn này vì đó là toàn thể công việc của tôi ở đây - hoá giải ước định cho bạn. Điều đó mất nhiều tháng, năm; và bạn vật lộn hăng, bạn chống lại theo mọi cách có thể bởi vì ước định của bạn nghĩa là bản ngã của bạn.
Bạn hỏi tôi, Sarjan: Bí
mật của việc vẫn còn hạnh phúc và hôn nhân là gì?
Tôi không biết! Không
ai đã bao giờ biết. Tại sao Jesus vẫn còn không hôn nhân nếu như ông ấy đã biết
bí mật này? Ông ấy biết bí mật của vương quốc của Thượng đế, nhưng ông ấy đã
không biết bí mật của vẫn còn hạnh phúc trong hôn nhân. Ông ấy không có hôn
nhân. Mahavira, Lão Tử, Trang Tử, tất cả họ đều không hôn nhân bởi lẽ đơn giản
là không có bí mật nào; bằng không những người này chắc đã phát hiện ra nó rồi.
Họ có thể phát hiện ra điều tối thượng - hôn nhân không phải là điều lớn thế,
nó rất nông - họ thậm chí đã thăm dò Thượng đế, nhưng họ không thể thăm dò hôn
nhân được.
Socrates đã lấy vợ và
ông ấy đã chịu đựng cả đời mình. Ông ấy đã không khám phá ra qua hôn nhân bí mật
của vẫn còn hạnh phúc; ông ấy đơn giản đã khám phá ra rằng chắc đã tốt hơn nếu
như ông ấy không lấy vợ. Nhưng ở Hi Lạp chưa bao giờ có sự vụ như Jesus, Lão Tử
- Jesus còn chưa tới, năm trăm năm sau Socrates. Socrates là người đương đại của
Lão Tử, Mahavira, nhưng ông ấy không biết gì về họ vì thế giới trong những ngày
đó đã không có truyền thông. Cho nên bất kì cái gì theo qui ước đều đã xảy ra
trong cuộc sống của ông ấy.
Mohammed lấy không phải
một đàn bà, ông ấy lấy chín đàn bà! Nhiều lần tôi đã từng được hỏi, "Về Mohammed
thì sao?" Tôi biết bí mật của Mohammed nhưng tôi không biết bí mật của việc
vẫn còn hạnh phúc trong hôn nhân. Nếu bạn có chín người đàn bà họ sẽ đánh lẫn
nhau và bạn sẽ tự do! Mohammed đã xoay xở điều đó và ông ấy đã nói với các tín
đồ của ông ấy, "Lấy ít nhất bốn đàn bà." Cho nên người Mô ha mét giáo
được phép lấy bốn đàn bà. Bốn đàn bà là đủ để đánh nhau trong số họ và người chồng
sẽ được chừa ra.
Krishna đã làm tốt nhất:
ông ấy đã lấy mười sáu nghìn đàn bà! Bây giờ rất dễ dàng để bị lạc. Mười sáu
nghìn đàn bà... ai sẽ để ý tới Krishna, ông ấy đã đi đâu, ông ấy ở đâu? Sẽ có
nhiều ồn ào và tranh cãi, và trong bầu không khí mờ mịt, đầy khói đó Krishna có
thể trốn đi bất kì đâu. Ông ấy thậm chí có thể ngồi ngay giữa nó và thiền và
không ai sẽ bận tâm về ông ấy! Họ tất cả sẽ quan tâm tới các bộ quần áo sari của
nhau và đồ trang sức của nhau.
Phật đã lấy vợ, nhưng
thế rồi ông ấy trốn đi. Ông ấy đã có vợ đẹp, Yashodhara, nhưng ông ấy đã trốn
đi. Ông ấy quay về nhà chỉ khi ông ấy đã chứng ngộ, sau mười hai năm. Vâng, nếu
bạn chứng ngộ thế thì bạn có thể hạnh phúc ở bất kì đâu, ngay cả trong hôn
nhân, nhưng không người chứng ngộ nào đã từng được biết tới là lấy vợ hay chồng
sau chứng ngộ.
Hai người bạn gặp nhau.
"Chào, Luisa, tình
yêu lớn lao của chị thế nào?"
"Nó qua rồi,"
cô ấy đáp lại một cách buồn bã.
"Qua rồi à? Việc
đó xảy ra thế nào?"
"Chúng tôi đã lấy
nhau!"
Hai người bạn nói chuyện.
"Tớ đăng một quảng
cáo trên báo chí, đăng tin tìm vợ," một người nói.
"Có nhiều đàn bà
viết lại không?" người kia hỏi.
"Chỉ vài đàn bà...
nhưng nhiều ông chồng lắm!"
Vợ bỏ nhà lần thứ năm
và chồng chạy xô tới chỗ quảng cáo trên báo.
Báo đăng: "Đừng
quay về và tất cả sẽ được tha thứ."
Đó là một bà già khôn
ngoan. Khi mọi người hỏi bà ấy tại sao bà ấy không bao giờ lấy chồng, bà ấy sẽ
trả lời: "Tại sao phải lấy chồng? Tôi có con chó biết ngáy, con vẹt biết
nói chỉ những từ tục tĩu và con mèo ở nhà cả đêm, tôi còn cần chồng để làm
gì?"
Anh chồng ghen tuông
thuê một thám tử để tìm xem liệu vợ có phản bội mình không. Sau vài ngày thám tử
quay lại với cuốn phim chiếu vợ anh ta và anh bạn tốt nhất của anh ta đi bơi,
khiêu vũ, làm tình, có mọi vui vẻ.
Trong khi xem phim anh
chồng cứ suýt xoa, "Không thể tin được điều đó! Không thể tin được điều
đó!"
"Nhưng," thám
tử bực mình nói, "Tôi đang cho ông bằng chứng về điều đó!"
"Không, không phải
việc đó," anh chồng đáp, "tôi chỉ không thể tin được ai đó có thể có
nhiều vui vẻ thế với vợ tôi!"
Trên cõi trời mọi người
đều yên tĩnh và im lặng ngoại trừ Paolo cứ nói mãi, "Chỗ này an bình làm
sao! Chỗ này an bình làm sao!"
Ngay cả thánh Peter
cũng phát mệt về anh ta cho nên một hôm ông ấy cho anh ta vào chỗ chuộc tội.
Ngay cả ở đó Paolo vẫn cứ lầm rầm, "Chỗ này an bình làm sao! Chỗ này an
bình làm sao!"
Mọi người phát mệt tới
mức họ quyết định cho anh ta xuống địa ngục. Nhưng ngay cả ở dưới địa ngục,
trong lửa và quỉ, anh ta vẫn cứ thốt ra, "Chỗ này an bình làm sao! Chỗ này
an bình làm sao!"
Thế là Beelzebub gọi
anh ta tới và hỏi anh ta lí do về hành vi của anh ta.
"Này,
Beelzebub," Paolo đáp, "ông sẽ nói cùng điều đó nếu ông đã sống năm
mươi năm với vợ tôi!"
Yêu là đủ. Sống chỉ từ
tình yêu thôi. Nó có thể kéo dài, nó có thể không kéo dài, nhưng đừng lo liệu
nó có kéo dài hay nó không kéo dài. Cho dù nó có đó trong một khoảnh khắc thôi
nó sẽ cho bạn hương vị của vĩnh hằng.
Và có mọi khả năng rằng
nếu bạn không sợ nó có thể kéo dài hơn, bởi vì sợ là chất độc; nó đầu độc mọi
thứ. Nếu bạn không lo nghĩ về ngày mai bạn có thể sống hôm nay toàn bộ tới mức
từ tính toàn bộ đó ngày mai đẹp sẽ nảy sinh. Nhưng nếu bạn sợ ngày mai bạn có
thể phá huỷ hôm nay. Và một khi hôm nay bị phá huỷ, ngày mai sẽ tới từ đâu được?
Sống không sợ hãi - đó
là một trong những thông điệp nền tảng của tôi cho các sannyasin của tôi - và sống
một cách hiểm nguy. Đừng thoả hiệp vì tiện lợi, vì thuận tiện. Sống trong không
thuận tiện nhưng sống vẫn là tốt hơn có tiện nghi và chết. Với điều đó bạn có
thể đợi - trong nấm mồ của mình bạn sẽ thoải mái hoàn hảo và không có nguy hiểm.
Không cái gì có thể xảy ra ở đó; không có nguy hiểm. Bạn không thể chết lần nữa
được, không ốm đau nào có thể xảy ra, không ai có thể bỏ bạn, bạn không thể phá
sản, không cái gì có thể bị lấy cắp khỏi bạn. Bạn sẽ an bình hoàn hảo.
Bạn phải đã bắt gặp bia
mộ - và nó được viết lên gần như mọi nấm mồ: "An nghỉ trong an bình."
Còn gì khác có đó?
Một người chết. Ông ta
làm bia mộ của riêng mình, một thứ đẹp, nghệ thuật, vì ông ấy không tin tưởng
vào vợ mình - bà ấy keo kiệt tới mức bà ấy có thể làm nó bằng đá thường nào đó.
Thế là ông ấy đã mua đá cẩm thạch đắt nhất, mời nghệ sĩ giỏi nhất để khắc hoa hồng
trên nó, và ông ấy cho khắc lên nó: "An nghỉ trong an bình."
Khi ông ấy chết bà vợ
phát hiện ra rằng ông ấy đã không để lại đồng tiền nào cho mình. Khi di chúc được
mở ra chỉ có mỗi một câu: "Tôi là người khôn ngoan, do đó tôi đã tiêu mọi
thứ tôi có. Tôi không để lại cái gì cho bất kì ai."
Bà vợ điên tiết. Bà ta
đi ra nấm mồ cùng nghệ sĩ và bảo với nghệ sĩ đục thêm vài từ nữa: "An nghỉ
trong an bình cho tới khi tôi tới!"
Nhưng đừng lo: ngay cả
các bà vợ cũng không thể bước vào cùng nấm mồ được; họ sẽ có nấm mồ riêng của họ.
Và cho dù họ có tới họ sẽ không nhận ra bạn đâu, và bạn cũng sẽ không nhận ra họ
đâu.
Bạn có thể nghỉ ngơi
trong an bình trong nấm mồ, trong an ninh tuyệt đối, nhưng khi bạn còn sống,
hãy sống động đi. Chấp nhận mọi bất an đi. Trong chính việc chấp nhận đó, bất
an biến mất, và không có thoả hiệp nào về phần bạn. Yêu một cách toàn bộ, nhưng
không đòi hỏi điều thường hằng. Chỉ kẻ ngu mới hỏi điều thường hằng. Và nhớ một
điều: nếu bạn đòi hỏi điều thường hằng bạn sẽ chỉ được đồ giả; chỉ điều giả mới
thường hằng.
Hoa hồng thực nhất định
sớm hay muộn phải tàn phai, nhưng hoa nhựa là thường hằng; chúng không héo đi.
Nhưng chúng không có hương thơm nào, chúng không có cuộc sống nào; chúng chỉ có
hình tướng của hoa hồng.
Hôn nhân là hoa hồng nhựa;
tình yêu là hoa hồng thực. Trồng hoa thực trong đời bạn đi. Tất nhiên chúng sẽ
héo - thì sao nào? Bạn có thể trồng chúng lần nữa, bạn có thể cứ trồng chúng. Bạn
có thể cứ tạo ra ngày càng nhiều tình yêu, chia sẻ ngày càng nhiều tình yêu với
ngày càng nhiều người.
Và đây là kinh nghiệm của
tôi - và bất kì cái gì tôi đang nói tôi đều nói từ kinh nghiệm riêng của tôi -
rằng nếu bạn yêu một cách toàn bộ không ham muốn điều thường hằng nào, ngay cả
điều không thể được cũng là có thể được. Tình yêu của bạn có thể vẫn còn cho một
thời kì dài, có thể cả đời bạn. Nhưng đừng đòi hỏi điều thường hằng; trong
chính việc đòi hỏi đó bạn đã làm rối loạn toàn thể sự việc: bạn đã đi từ cái thực
tới cái không thực. Sống một cách toàn bộ đi!
"Toàn bộ" là
từ then chốt của tôi - và mãi cho tới giờ "thường hằng" đã từng là từ
then chốt. Bạn đã từng được bảo rằng tình yêu của bạn phải thường hằng, chỉ thế
thì nó mới là thực; nếu nó không thường hằng nó không là thực. Điều đó là chuyện
nhảm nhí vô cùng! Tình yêu thực chẳng liên quan gì tới thường hằng cả; không có
mối quan hệ cần thiết. Nó có thể xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc, nó có thể chỉ
giống như tia sét, nhưng điều đó không có nghĩa là tia sét là không thực bởi vì
nó xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc. Hoa hồng mở ra vào buổi sáng; đến tối cánh
hoa đã rụng rồi, đã tàn tạ rồi, đã quay trở về nghỉ ngơi trong đất. Điều đó
không có nghĩa là hoa hồng là không thật.
Nhưng bạn đã từng được
các tu sĩ bảo đi bảo lại rằng nếu bạn thực sự tìm thực tại thế thì hòn đá thử
là sự thường hằng. Họ đã chuyển tâm trí bạn từ thực tại sang thường hằng, và một
khi bạn trở nên bị gắn bó với sự thường hằng bạn nhất định phải mua cái gì đó
giả và bạn mất dấu vết của cái thực. Cái thực đang thay đổi, thường xuyên thay
đổi; cái không thực vẫn còn như cũ. Và bạn phải sẵn có cho việc thay đổi thường
hằng.
Cho dù một khoảnh khắc
tình yêu xảy ra, là toàn bộ trong nó đi. Nếu bạn là toàn bộ trong nó, khoảnh khắc
tiếp sẽ tới từ tính toàn bộ này. Điều đó là có thể - tôi không thể nói với bạn
điều đó là chắc chắn được, tôi chỉ có thể bảo bạn nó là có thể - rằng khoảnh khắc
tiếp sẽ làm sâu sắc tình yêu của bạn. Nhưng nó sẽ không là như cũ: hoặc nó sẽ
sâu sắc hơn hoặc nó sẽ biến mất, nhưng nó sẽ không bao giờ như cũ lần nữa.
Không hai khoảnh khắc nào là như nhau, và chúng không thể như nhau được.
Và đó là cái đẹp của cuộc
sống, đó là cuộc phiêu lưu không thể tin được của cuộc sống: rằng nó bao giờ
cũng là điều ngạc nhiên, nó bao giờ cũng là điều không trông chờ được. Nếu bạn
sống một cách toàn bộ mọi sự có thể sâu sắc hơn, nhưng nhớ lấy, khi mọi sự đang
làm sâu sắc thêm chúng không là như cũ. Nếu bạn nghĩ về thường hằng bạn đã bỏ lỡ
mục tiêu.
Cho nên đừng hỏi tôi:
Bí mật của việc vẫn còn hạnh phúc và hôn nhân là gì?
Tôi chỉ có thể nói cho
bạn bí mật của việc là hạnh phúc - hôn nhân là không liên quan. Nếu bạn sống
cùng với ai đó từ tình yêu, từ lòng biết ơn, tốt; nếu nó cứ xảy ra cả đời bạn,
tốt. Nếu nó biến mất một ngày nào đó, ra đi khỏi lẫn nhau trong lòng biết ơn
sâu sắc, trong hồi tưởng về tình yêu đã có thời có đó - nó đã làm giầu cho bạn.
Thay vì níu bám lấy nhau trong giận dữ, trong thất vọng, trong cuồng nộ, và trở
thành bạo hành với nhau và có tính phá huỷ, tốt hơn cả là ra đi với ân huệ. Người
ta nên biết cách rơi vào tình yêu và người ta cũng nên biết cách rời khỏi nó một
cách duyên dáng.
Câu hỏi thứ hai:
Osho ơi, bố mẹ Do Thái của tôi không sung sướng rằng tôi đã trở
thành một sannyasin. Tôi phải làm gì đây?
Garimo,
Jesus đã nói: Chừng nào
ông chưa ghét bố mẹ ông, ông không thể theo ta được. Bây giờ, những lời này là
rất kì lạ - và chúng tới từ một người như Jesus. Chúng gây choáng. Người ta
không thể trông đợi chúng, ít nhất là từ Jesus, bởi vì ông ấy nói: Yêu kẻ thù của
ông như ông yêu bản thân mình. Không chỉ điều đó, ông ấy thậm chí còn nói: Yêu
hàng xóm của ông như bản thân ông - điều còn khó hơn là yêu kẻ thù của bạn!
Nhưng khi động tới bố mẹ ông ấy rất rõ ràng. Ông ấy nói: Chừng nào ông chưa
ghét bố mẹ ông, ông không thể theo ta được. Tại sao ông ấy cứng rắn thế với bố
mẹ?
Nhưng điều đó không là
gì nếu bạn nghĩ về Phật Gautam. Ông ấy thường hỏi khất sĩ của ông ấy - các
sannyasin của ông ấy, các đệ tử của ông ấy: Các ông có giết bố mẹ của các ông
hay không? Một người như Phật, người tuyệt đối bất bạo lực! Jesus không bất bạo
lực đến thế, ít nhất ông ấy còn ăn thịt, ông ấy không chống đối ăn cá. Phật là
người ăn chay, tuyệt đối chay; ông ấy là người đề xuất vĩ đại nhất của bất bạo
lực trên thế gian. Và ông ấy bảo các đệ tử của ông ấy lặp đi lặp lại: Các ông
đã giết bố mẹ các ông chưa hay không giết?
Tất nhiên họ không ngụ
ý điều đó theo từng lời, cả Jesus lẫn Buddha, nhưng lời của họ là có ý nghĩa.
Điều họ thực sự ngụ ý là một thông điệp vĩ đại; nó có tính biểu dụ. Bạn sẽ phải
hiểu biểu dụ này. Chúng không liên quan tới bố mẹ bên ngoài đâu, bố và mẹ bạn,
chúng có liên quan tới những nếp hằn bên trong mà mẹ và bố bạn đã tạo ra trong
bạn.
Không phải là bố mẹ bên
ngoài, Garimo, người đang chi phối bạn. Họ có thể làm được gì? Bạn ở đây và họ
có thể ở cách xa cả nghìn dặm đường ở đâu đó tại Đức. Họ có thể làm được gì? Họ
không thể chi phối bạn được. Nhưng bạn có cái gì đó bên trong: bạn có ý tưởng
bên trong, suy nghĩ bên trong, ấn tượng về bố mẹ bạn, và những ý tưởng đó cứ
chi phối bạn. Nếu họ không thích việc bạn là một sannyasin, thế thì lương tâm của
bạn sẽ cảm thấy mặc cảm. Bạn sẽ cảm thấy rằng bạn làm tổn thương bố mẹ bạn, rằng
điều đó là không tốt, rằng điều này không nên như vậy, rằng cái gì đó phải được
làm.
Nhưng bố mẹ bao giờ
cũng chống lại cái gì đó mới.
Bố của Phật không sung
sướng với Phật; ông ta rất bất hạnh, ông ta giận Phật. Phật phải đã trốn khỏi
vương quốc của ông ta bởi vì Phật sợ rằng Phật sẽ bị bắt, bởi vì thám tử đã được
phái đi để bắt giữ Phật. Ông ấy là đứa con duy nhất của người bố và người bố
đang già dần; người bố đã bẩy mươi tuổi khi Phật trốn khỏi nhà. Người bố sợ -
ai sẽ sở hữu vương quốc của ông ta? Và câu chuyện kể về Phật, tin đồn, chuyện
bàn tán đủ mọi loại lan khắp: rằng ông ấy đã trở thành sư, rằng ông ấy đã đi ăn
xin, rằng ông ấy đã trở thành một kẻ ăn xin. Và tất nhiên, vua già trở nên rất
bực: "Điều vô nghĩa này là gì vậy? Con của vua đi ăn xin - để làm gì? Nó
có mọi thứ - tại sao nó phải đi ăn xin? Và nó ăn xin từ nhà nọ sang nhà kia, đi
chân đất và được bao quanh bởi những kẻ ăn xin khác như nó. Nó đang làm gì? Nó
đã phản bội ta trong tuổi già của ta!"
Một cách tự nhiên ông
ta giận dữ, giận thực là ở đâu đó khác. Giận là bởi vì con ông ta đã đi ngược lại
tôn giáo của ông ta, ý thức hệ của ông ta. Con ông ta đã đi ngược lại mọi điều
mà người bố đại diện - con ông ta đã đi ngược lại bản ngã của người bố.
Bố mẹ của Jesus cũng
không sung sướng với Jesus. Họ là những người Do Thái chính thống, làm sao họ
có thể sung sướng với đứa con đang thuyết giảng những điều kì lạ và là người
nói theo cách dường như người đó biết nhiều hơn Moses? - bởi vì Jesus đã nói đi
nói lại: "Điều đó đã được nói cho các ông trong quá khứ... nhưng ta nói với
các ông rằng điều đó là sai. Điều đã được nói cho các ông rằng nếu ai đó ném gạch
vào ông, đáp lại người đó bằng việc ném đá vào người đó. Nhưng ta nói với các
ông, nếu ai đó đánh vào má này của ông, chìa má kia ra cho người đó nữa."
Bây giờ điều này là tuyệt
đối đi ngược lại ý tưởng về công bằng; điều này dường như gần chống lại tính chất
Do Thái - bởi vì ngay cả Thượng đế của người Do Thái cũng tuyên bố trong
Talmud: Ta là Thượng đế rất ghen tị. Nếu ngươi chống lại ta, ta sẽ tiêu diệt
ngươi.
Và ông ấy đã phá huỷ
hai thành phố hoàn toàn. Điều đã xảy ra ở Hiroshima và Nagasaki, Thượng đế Do
Thái đã làm ba nghìn năm trước đây! Ông ấy đã phá huỷ hai thành phố bởi lẽ đơn
giản là mọi người đã không cư xử theo ý tưởng của ông ấy về đạo đức, họ đã trở
thành vô đạo đức. Ông ấy đã phá huỷ toàn thể hai thành phố.
Bây giờ, mọi người
không thể tất cả đều vô đạo đức và cho dù tất cả mọi người có vô đạo đức, họ có
thể đã không vô đạo đức với cùng mức độ. Còn có trẻ nhỏ nữa; chúng không thể vô
đạo đức được. Chúng không biết gì về đạo đức hay vô đạo đức. Cũng có cả những
người rất già nữa; họ không thể là vô đạo đức được. Có những người ốm, người thậm
chí không thể ra khỏi giường của họ. Họ có thể làm hành động vô đạo đức nào được?
Nhưng ông ấy giận tới mức ông ấy đã phá huỷ toàn thể hai thành phố chỉ để dạy một
bài học cho nhân loại.
Và anh thanh niên Jesus
này đang nói: Tha thứ... Anh ta đang đi ngược lại mọi ý tưởng của tôn giáo Do
Thái hoàn toàn. Anh ta đang dạy cho mọi người những khái niệm mới, cách nhìn mới,
cách mới tiếp cận tới Thượng đế. Bố mẹ giận.
Có lần chuyện xảy ra
Jesus đang giảng, được bao quanh bởi các đệ tử và đám đông nữa. Mẹ ông ấy tới
và ai đó báo cho ông ấy từ đám đông: "Mẹ ông đang đợi bên ngoài và bà ấy
muốn gặp ông khẩn cấp." Jesus tương truyền đã nói, "Bảo bà ấy" -
không phải là "mẹ ta" - ông ấy nói, "Nói với bà đó rằng không ai
là bố ta và không ai là mẹ ta và không ai là họ hàng của ta. Mọi họ hàng của ta
đều là những người ở cùng ta; những người không ở cùng ta, ta chẳng có liên
quan gì tới họ. Bảo bà ấy đi đi."
Điều đó dường như là khắc
nghiệt, điều đó dường như là độc ác, nhưng có lí do trong nó đấy. Đây toàn là
những chuyện biểu tượng cả, tôi không nghĩ nó thực xảy ra đâu. Tôi không nghĩ
Jesus sẽ nói, "Bảo bà ấy..." Nhưng điều đó nói lên cái gì đó. Bạn phải
vứt bỏ ý tưởng về bố bạn, về mẹ bạn khỏi cốt lõi bên trong nhất của bạn; chỉ thế
thì bạn mới trở nên chính chắn. Nếu bạn mang ý tưởng đó bạn vẫn còn trẻ con, bạn
chưa bao giờ trở nên chín chắn. Và không bố, không mẹ nào đã bao giờ muốn bạn
trở nên thực sự chín chắn bởi vì chín chắn sẽ có nghĩa là bạn sẽ trở nên tự do.
Mọi tôn giáo đều dạy bạn
kính trọng bố mẹ bạn bởi lẽ đơn giản là nếu bạn kính trọng bố mẹ bạn, bạn sẽ
kính trọng quá khứ, bạn sẽ kính trọng truyền thống, bạn sẽ kính trọng tục lệ. Nếu
bạn kính trong bố bạn, bạn sẽ kính trọng Thượng đế Cha. Nếu bạn không kính trọng
bố mẹ bạn thế thì tự nhiên bạn bị cắt khỏi truyền thống, và không nhà thờ nào
có thể chịu được điều đó.
Tôi sẽ không nói bạn đừng
kính trọng bố và mẹ bạn, tôi sẽ nói với bạn rằng bạn có thể kính trọng bố và mẹ
bạn chỉ khi bạn hoàn toàn tự do với những ấn tượng bên trong của bạn về bố và mẹ;
bằng không kính trọng của bạn là giả, rởm. Bạn có thể yêu bố và mẹ bạn chỉ khi
bạn tự do hoàn toàn với họ, bằng không bạn không thể yêu được họ; bạn sẽ vẫn
còn giận họ. Không ai có thể yêu bất kì ai trừ phi người ta trở nên tự do với
người đó. Nếu có phụ thuộc bất kì loại nào, tình yêu chỉ còn là mẽ ngoài; sâu
bên dưới có hận thù. Và mọi đứa trẻ đều ghét bố và mẹ nó - mọi đứa trẻ, không
ngoại lệ nào. Nhưng kính trọng bị áp đặt từ bên ngoài.
Cứ nhìn vào bên trong
vô thức của bạn mà xem, nhìn sâu vào bên trong bản thân bạn, và bạn sẽ thấy ngọn
lửa trả thù lớn. Bạn muốn trả thù bố mẹ bạn. Bạn giận bởi vì họ chịu trách nhiệm
cho cách bạn đang vậy. Chính cách họ đã nuôi bạn lớn lên đang làm cho bạn khổ.
Đó là cùng cách họ đã ước định bạn mà làm cho bạn bị què quặt và tê liệt. Do
đó, một cách tự nhiên, có hận thù.
Tôi muốn bạn trở nên nhận
biết về điều đó để cho bạn có thể vứt bỏ nó, bởi vì bất kì cái gì họ đã làm, họ
đã làm một cách vô ý thức. Họ cần được tha thứ. Tha thứ cho họ đi.
Jesus nói: Ghét bố và mẹ
ông; Phật nói: Giết họ. Tôi nói với bạn: Tha thứ cho họ - điều khó khăn hơn nhiều.
Tha thứ cho họ đi bởi vì bất kì điều gì họ đã làm họ đều làm một cách vô ý thức;
họ đã bị ước định bởi bố mẹ họ và cứ như vậy mà đi ngược lên. Ngay cả Adam và
Eve cũng bị ước định bởi bố của họ, Thượng đế; ước định bắt đầu từ đó. Thượng đế
chịu trách nhiệm ước định cho Adam: "Không được ăn quả từ cây Tri thức."
Cái "không được" đó trở thành sự hấp dẫn; đó là cách tiêu cực của ước
định. Và nếu điều đó được nói một cách nhấn mạnh rằng bạn phải không được làm
cái gì đó, một thôi thúc lớn nảy sinh trong bạn để thực nghiệm, để kinh nghiệm
nó. Tại sao? Tại sao Thượng đế quan tâm thế? - bởi vì cây Tri thức không thể là
thứ xấu được, việc biết không thể là xấu được. Nếu bạn trở nên khôn ngoan, cái gì
sai? Khôn ngoan là tốt, tri thức là tốt.
Chắc chắn Adam phải đã
tự nhủ mình: "Thượng đế đang định giữ mình tách rời ngay từ đầu khỏi việc
trở nên biết như ông ấy, để cho mình bao giờ cũng vẫn còn lệ thuộc vào ông ấy,
để cho mình bao giờ cũng phải đi tới xin lời khuyên của ông ấy, để cho mình
không bao giờ có thể sống theo cách riêng của mình, để cho mình bao giờ cũng phải
là cái bóng của ông ấy. Ông ấy không muốn mình được tự do và độc lập." Đó
là kết luận logic đơn giản.
Và đó là điều quỉ đã
làm - nó tranh cãi cùng điều đó. Nó bảo Eve... Tại sao nó đã chọn Eve, chứ
không Adam? - bởi vì nếu bạn thuyết phục người vợ, nếu vợ được thuyết phục, thế
thì bạn không cần lo nghĩ về chồng.
Mọi chuyên gia quảng
cáo đều biết điều đó, do đó mọi quảng cáo đều được ngụ ý dành cho đàn bà. Một
khi họ được thuyết phục thế thì không ai có thể làm hoài nghi được họ, ít nhất
chồng họ không làm được. Chồng phải tuân theo, họ phải làm điều đó, bởi vì đàn
bà sẽ trở thành sự hành hạ liên tục nếu bạn không làm điều đó.
Quỉ là chuyên gia quảng
cáo đầu tiên. Nó là người tiên phong, nó là người sáng lập ra toàn thể nghệ thuật
này. Nó đã không bận tâm tới Adam - nó phải đã biết rằng mọi chồng đều sợ vợ,
cho nên tại sao bận tâm về họ? Thuyết phục vợ đã. Nó đã thuyết phục cô ấy, và tất
nhiên cô ấy bị thuyết phục vì logic là rõ ràng thế. Nó nói, "Thượng đế đã
cấm điều đó chỉ bởi vì ngài không muốn bạn trở thành giống thượng đế. Một khi bạn
ăn quả của cây Tri thức rồi, bạn sẽ trở thành giống thượng đế. Và ngài ghen tị,
ngài sợ. Và sẽ là ngu xuẩn về phần bạn nếu bạn không ăn. Hãy giống thượng đế
đi!"
Và ai không thích giống
thượng đế? Một khi cám dỗ này có đó thì không thể nào cưỡng lại được. Nhưng
toàn thể ước định này tới từ bản thân Thượng đế; nó là một loại ước định tiêu cực.
Bố mẹ bạn không chịu
trách nhiệm thực sự đâu. Người vô ý thức không thể chịu trách nhiệm được: người
đó vận hành từ vô ý thức, người đó không biết mình đang làm gì.
Garimo, bạn phải đi vào
bên trong bản thân bạn và lau sạch bản thân bạn về mọi dấu ấn mà bố mẹ bạn đã đặt
vào bạn, cả tiêu cực và tích cực. Thế thì sẽ có nảy sinh từ bi lớn trong bạn với
bố mẹ bạn, từ bi lớn và lòng biết ơn lớn nữa, bởi vì bất kì điều gì họ đã làm
thì họ đã làm rồi - ít nhất là theo họ - với suy nghĩ đó là việc tốt. Họ đã
không chủ ý làm cái gì sai cho bạn. Ngay cả bây giờ, nếu họ chống lại tính chất
sannyas của bạn, nếu họ không hạnh phúc với tính chất sannyas của bạn, điều đó
là vì họ nghĩ bạn đã sa ngã vào bàn tay sai, rằng bạn đã sa ngã khỏi di sản
truyền thống của họ. Họ sợ bạn có thể đi lạc lối, bạn có thể khổ về sau, bạn có
thể hối hận một ngày nào đó. Họ cảm thông vì bạn.
Tình yêu của họ là vô ý
thức, do đó bạn không cần nghe theo họ, nhưng bạn không trở nên giận họ; bạn phải
hiểu họ.
Bạn nói: Bố mẹ Do Thái
của tôi không sung sướng rằng tôi đã trở thành một sannyasin.
Thứ nhất, họ là người
Do Thái; đó là một trong những tôn giáo cổ nhất trên thế giới. Chỉ có hai tôn
giáo cổ trên thế giới, Do Thái giáo và Hindu giáo. Truyền thống càng cổ; sức nặng
của nó càng lớn; nó nghiền nát mọi người nhiều hơn. Bất kì cái gì mới đều nhẹ.
Sannyasin của tôi có thể
bước đi với bước chân nhanh nhẹn, gần như nhảy múa. Nhưng năm nghìn năm của
truyền thống cổ tạo ra trọng lượng lớn; nó là quá khứ dài. Họ không thể tha thứ
cho Jesus, làm sao họ có thể tha thứ cho bạn được? Và Jesus đã không là
sannyasin của tôi! Thực ra, ông ấy chưa bao giờ đi ra ngoài truyền thống; ông ấy
vẫn còn là người Do Thái. Ông ấy không là người Ki tô giáo, nhớ lấy, bởi vì đã
không có Ki tô giáo vào thời đó. Ki tô giáo được sinh ra sau cái chết của ông ấy,
từ việc đóng đinh ông ấy. Do đó tôi bao giờ cũng gọi Ki tô giáo là "Chữ thập
giáo"; nó chẳng liên quan gì tới Christ, nó có cái gì đó liên quan tới chữ
thập. Đó là lí do tại sao chữ thập đã trở thành biểu tượng của Ki tô giáo -
quan trọng hơn Christ nhiều.
Họ không thể tha thứ
cho Jesus được, và ông ấy chưa bao giờ đi ra ngoài truyền thống. Tất nhiên ông ấy
đang nói những điều có vẻ như hơi kì lạ, mới chút ít. Ông ấy đem tới ánh sáng mới;
ông ấy lau sạch tấm gương tâm thức Do Thái khỏi bụi cổ. Nhưng họ đã không có khả
năng tha thứ cho ông ấy, thậm chí cả bây giờ. Tôi đã không bắt gặp một cuốn
sách nào được viết bởi người Do Thái có thiện chí với Jesus. Họ vẫn nghĩ ông ấy
sai, họ vẫn nghĩ rằng đóng đinh ông ấy là đúng, họ vẫn nghĩ rằng ông ấy là tội
nhân.
Và trở thành sannyasin
của tôi chắc chắn là nguy hiểm hơn nhiều bởi vì điều đó sẽ là đi ra khỏi mọi
truyền thống một cách toàn bộ. Nó không chỉ là thay đổi từ truyền thống này
sang truyền thống khác, nó là vứt bỏ chính bản thân tâm trí truyền thống. Nó là
vứt bỏ việc có tính truyền thống như vậy; nó là trở thành phi truyền thống, phi
tục lệ. Nó là cách mạng thuần khiết! Và họ sợ, cũng là điều tự nhiên; vì nhiều
lí do người Do Thái sợ.
Và có hấp dẫn nào đó giữa
tôi và người Do Thái. Tôi đã hấp dẫn nhiều người Do Thái tới đây tới mức thỉnh
thoảng tôi tự hỏi - tôi có là người Do Thái hay vấn đề là gì? - bởi vì người Do
Thái không dễ bị hấp dẫn tới bất kì ai. Họ không bị hấp dẫn tới Jesus. Họ không
bị hấp dẫn tới bất kì ai khác. Tại sao họ đã tới tôi? Tôi đã chạm tới chiều sâu
nào đó trong họ. Thực ra, họ đã đau khổ từ truyền thống nhiều hơn bất kì ai
khác; đó là lí do tại sao họ đã trở nên quan tâm thế tới cách nhìn của tôi, bởi
vì tôi chống lại truyền thống. Họ muốn gạt bỏ nó.
Một người Do Thái và một
người da đen đang ngồi cạnh nhau trên tàu hoả. Đột nhiên người Do Thái nhận ra
rằng người da đen đang đọc tạp chí tiếng Do Thái. Ông ta giữ im lặng một chốc,
thế rồi thì thào với ông này: "Nghe đây, anh bạn, là người da đen là không
đủ sao?"
Bố mẹ bạn, Garimo, có
thể sợ: "Là người Do Thái là không đủ sao? Bây giờ con muốn khổ thêm nữa
à?" Bởi vì ở cùng tôi sẽ là nguy hiểm. Tự do là nguy hiểm hơn nhiều so với
bất kì cái gì khác trên thế giới. Tự do là lửa: nó thiêu cháy bản ngã của bạn,
và bởi vì nó thiêu cháy bản ngã của bạn, nó thiêu cháy bản ngã của nhiều người
khác và tất cả họ trở thành kẻ thù của bạn.
Và thế rồi người Do
Thái là người rất trần tục. Nó là tôn giáo duy nhất rất trần tục. Có hai loại
tôn giáo: tôn giáo trần tục - người Do Thái đại diện cho tôn giáo trần tục - và
có các tôn giáo của thế giới khác, chẳng hạn, Phật giáo. Phật tử sẽ chống lại
tôi bởi vì với họ tôi sẽ có vẻ trần tục chút ít, và với người Do Thái tôi sẽ có
vẻ là người thế giới khác chút ít nữa.
Tôi là cả hai: tôi là
chiếc cầu. Tính chất sannyas của tôi là sự tổng hợp bởi vì tôi không phân chia
"thế giới này" và "thế giới kia". Với tôi cả hai đều đẹp.
Và người ta phải sống trong cả hai thế giới cùng nhau bởi vì chúng là không
tách rời, chúng là không thể tách rời. Chính ý tưởng phân chia chúng đã từng là
thảm hoạ lớn.
Người Do Thái quan tâm
nhiều tới tiền hơn là thiền. Bây giờ, nghĩ rằng bạn đã trở thành một thiền nhân
họ sẽ sợ. "Mình đang làm gì thế này? Đây là lúc để kiếm tiền. Đây là lúc để
được bắt rễ vào trong thế giới. Đừng phí thời gian quí báu này!" Theo họ,
khi bạn còn trẻ bạn có thể làm được cái gì đó; khi bạn trở nên già bạn sẽ ít có
khả năng làm ra tiền, có quyền, danh, làm ra tên tuổi trên thế giới này. Bạn
phí thời gian của bạn ở đây.
Ngay cả với những người
ở đây, nếu họ là người Do Thái, vết tích này vẫn tiếp tục. Một trong các
sannyasin đã tới văn phòng mấy hôm trước, trong trạng thái phởn phơ - phải đã
chạm tới cái gì đó mơ hồ trong thiền, có thể đã im lặng ở đây trong bài nói, có
thể đã có thoáng nhìn về cái gì đó không biết. Trong những khoảnh khắc đó cho
dù bạn là người Do Thái, tính chất Do Thái của bạn biến mất. Cô ấy đi tới văn
phòng và nói rằng cô ấy muốn cúng dường một trăm nghìn đô la cho công xã mới.
Sau năm phút cô ấy quay lại và nói rằng cô ấy muốn xoá bỏ điều đó! Cô ấy được hỏi,
"Điều gì đã xảy ra? Vâng, chúng tôi sẽ xoá bỏ điều đó. Chính là bạn, không
người nào đã đòi hỏi bạn về bất kì cái gì. Bạn có thể tới theo cách riêng của bạn;
bây giờ, chỉ sau năm phút... điều gì đã xảy ra?"
Cô ấy nói, "Tôi tới
gặp Amitabh, một trong những người bạn của tôi, và anh ấy nói, 'Bạn có ngu hay
cái gì không đấy? Đi ngay tới và xoá bỏ điều đó đi!' Anh ấy đã mắng mỏ
tôi!"
Bây giờ, Amitabh là người
Do Thái Polack! Đó là tổ hợp nguy hiểm nhất bạn có thể tìm thấy - Polack và Do
Thái! Tất nhiên, anh ấy yêu tôi và yêu tôi vô cùng - anh ấy ở đây, anh ấy là một
trong những nhà trị liệu hàng đầu nhất, anh ấy sống trong nhà tôi, trong nhà
Lão Tử - nhưng vết tích vẫn là vết tích!
Rất kích động, Isaac gọi
David, "Lại đây ngay, David, tớ có món hời không thể tin được. Ba trăm quần
mà chỉ năm mươi đô la!"
David chạy tới Isaac, ở
đó anh ta thấy một chồng ba trăm quần. Anh ta nhìn qua chúng và rồi nói với
Isaac, "Nhưng Isaac này, những quần này chỉ có một ống! Không ai có thể mặc
được chúng!"
"Nghe đã,
David," Isaac đáp, "Bên cạnh sự kiện là có những người chỉ có một
chân, tớ đã nói với cậu - chúng ta phải bán chúng, không phải để mặc
chúng!"
Một người Do Thái tới
Chicago từ Israel; anh ta tới Mĩ lần đầu tiên. Trời mưa, cho nên anh ta dừng ở
một cửa hàng để mua đôi giầy. Lưu tâm tới lời khuyên của bố mình, khi nhân viên
bán hàng nói giá hai mươi đô la cho đôi giầy anh ta bắt đầu mặc cả: "Mười
đô!"
"Không thể được!"
người bán đáp.
"Mười đô, không
thì thôi!" là câu đáp của người Do Thái.
Thế là nhân viên bán
hàng hỏi người quản lí, rồi nói, "Thôi được, mười đô."
"Không," người
Do Thái đáp, "năm đô!"
Người bán hàng lại hỏi
người quản lí..."Được, năm đô."
"Không, hai đô
thôi!" người Do Thái đáp.
"Nghe đây,"
người bán hàng nói, phát mệt vì anh ta, "cầm giầy mà xéo đi!"
"Không! " người
Do Thái kêu lên.
"Không à? Ông
không muốn mua chúng sao?" người bán hàng hỏi một cách nghi ngờ.
Người Do Thái nói:
"Tôi muốn mua hai đôi!"
Garimo, bố mẹ bạn phải
lo lắng về điều bạn đang làm ở đây. Người thông minh như bạn mà phí thời gian
vào thiền sao? Bạn có khùng hay cái gì đó không, ngồi đần độn chẳng làm gì sao?
Đây có phải là cách người Do Thái được giả định cư xử không? Thời gian là tiền
bạc - đừng phí hoài nó!
Và, hơn nữa, dù bố mẹ bạn
có là người Do Thái hay không, bố mẹ vẫn là bố mẹ thôi; họ cảm thấy bị xúc phạm
- họ cảm thấy bị xúc phạm bởi chính ý tưởng rằng bạn nghĩ bạn biết nhiều hơn họ
biết, rằng bạn đang thử cách thức mới, rằng bạn đang thử khôn ngoan hơn bố mẹ bạn.
Một người Do Thái lên
cõi trời và Thượng đế, trong giọng rất từ bi, hỏi, "Điều gì đã xảy ra cho
con?"
Người đó nói, "Con
đau lòng lắm. Khi đứa con duy nhất của con, niềm tự hào và niềm vui của con,
tuyên bố rằng nó đã trở thành người Cơ đốc giáo, con cảm thấy đau đớn khủng khiếp
trong ngực..."
"Con không nên tuyệt
vọng nhiều thế. Ngay cả con trai ta cũng đã làm cùng điều đó!"
"Vậy ngài đã làm
gì, thưa Trời?"
"Ta đã làm di chúc
và chúc thư mới!"
Cho nên, Garimo, họ có
thể làm gì được? Họ sẽ làm di chúc mới và chúc thư mới - để cho họ làm điều đó
đi! Học tha thứ cho họ. Tôi sẽ không bảo bạn ghét họ, bởi vì ghét không phải là
tự do - nếu bạn ghét ai đó bạn vẫn còn bị gắn bó. Ghét là quan hệ; yêu là tự
do. Yêu không phải là quan hệ; ghét là quan hệ. Đó là lí do tại sao người sống
trong quan hệ là sống trong ghét, không trong yêu. Yêu là tự do. Yêu họ đi, thế
thì bạn được tự do. Nhưng để yêu họ bạn sẽ phải lau sạch bản thân bạn một cách
toàn bộ. Tôi sẽ không bảo bạn, như Phật Gautam bảo, giết họ, bởi vì giết sẽ
không ích gì. Hiểu họ đi. Từ bi đi. Giết sẽ làm cái gì đó trong vội vàng; không
cần trong vội vàng. Và bố mẹ đã đi sâu thế vào trong bạn; họ không chỉ trong
máu và xương bạn, họ đã đi vào trong chính tuỷ bạn. Bạn không thể giết được họ
một cách dễ dàng - điều đó là không thể được. Bạn sẽ phải tự tử nếu bạn muốn giết
họ bởi vì chỉ thế thì họ mới bị giết. Họ đã đi vào bản thể bạn: bạn là một phần
của họ, họ là một phần của bạn. Nhưng qua hiểu biết sâu sắc bạn có thể được tự
do với họ.
Một luật sư đã thành
công trong việc tuyên bố trắng án cho một người Do Thái giết mẹ, vợ và em mình.
Trước khi chia tay ông ta nói với người này, "Khi anh vẫn có người bố tôi
sẽ chỉ nói "Sớm gặp lại!'"
Tôi sẽ không gợi ý điều
đó; phương pháp của tôi là tinh tế hơn nhiều. Điều Jesus đã nói và điều Phật đã
nói là phương pháp rất nguyên thuỷ; điều tôi đang nói là phức tạp hơn nhiều -
nó phải vậy, đây là thế kỉ hai mươi rồi! Tha thứ cho họ. Hiểu họ. Và toàn thể vấn
đề là ở bên trong bạn; nó không liên quan gì tới bố mẹ bên
ngoài. Nếu bạn có thể
thảnh thơi bên trong bản thân bạn và nếu bạn có thể cảm thấy từ bi với họ - bởi
vì họ đã khổ theo cách riêng của họ... Họ đã phí hoài cả đời họ, bây giờ họ muốn
phí hoài cuộc sống của bạn, bởi vì đó là cách duy nhất họ biết về cách sống. Từ
bi lớn nhất định nảy sinh trong bạn, và từ từ bi đó có thể bạn có ích lợi nào
đó cho họ bởi vì từ bi vận hành theo cách rất tinh tế. Yêu là phép thần vĩ đại
nhất trên thế giới.
Tôi sẽ không bảo bạn đi
và nghe họ và theo họ để thoả mãn cho họ; điều đó sẽ là sai. Điều đó sẽ là phá
huỷ cuộc sống của bạn và cũng sẽ không giúp cho họ. Bạn phải vẫn còn là bản
thân bạn và vậy mà từ bi và tha thứ. Và nếu bạn ngẫu nhiên đi tới đó, vẫn còn từ
bi và tha thứ. Để cho họ cảm thấy từ bi của bạn, tình yêu của bạn, niềm vui của
bạn. Để cho họ cảm thấy lễ hội của bạn. Để cho họ cảm thấy điều đã xảy ra cho bạn
qua tính chất sannyas. Để cho họ thấy sự khác biệt.
Bố của Phật vẫn còn giận
cho tới khi ông ấy về gặp ông ta. Ngay cả khi Phật gặp ông ta, trong vài khoảnh
khắc ông ta giận dữ thế, mắt ông ta đầy giận dữ tới mức ông ta không thể thấy
được. Phật vẫn còn im lặng. Người bố cứ xúc phạm ông ấy, nói, "Con đã là vết
thương sâu cho ta - con đã gần như giết ta. Tại sao con đã tới bây giờ sau mười
hai năm? Ta đã chờ đợi lâu thế! Con đã không phải là con trai ta, con đã là kẻ
thù!"
Phật lắng nghe, không
thốt ra một lời nào. Thế rồi người bố đột nhiên trở nên nhận biết rằng đứa con
đã không nói ra một lời nào. Ông ta hỏi, "Sao con không nói?"
Phật nói, "Trước hết
ông nói mọi điều mà ông đang mang trong suốt mười hai năm này đi. Thanh tâm,
làm nhẹ bớt bản thân ông đi! Chỉ khi ông được nhẹ gánh ông mới có khả năng nhìn
ta. Một điều ta muốn nói với ông: rằng ông đang nói với ai đó khác, không phải
với con của ông. Người đã rời khỏi cung điện của ông đã không quay lại - người
đó đã chết. Ta là người mới toàn bộ. Ta đã tới với tâm thức mới, với tình yêu mới,
với từ bi mới. Nhưng trước hết ông làm nhẹ gánh bản thân mình đi đã, bằng không
mắt ông đầy thịnh nộ thế ông không thể thấy được ta. Để cho mắt ông được sáng tỏ
đã."
Người bố run lên với giận
dữ. Dần dần ông ta bình tĩnh lại; chính câu trả lời này làm ông ta bình tĩnh lại.
Nước mắt của giận dữ trào ra trong mắt ông ta. Ông ta lau nước mắt, nhìn lại.
"Đúng, đây không phải là cùng người đã rời khỏi cung điện của mình; đây là
người khác toàn bộ. Tất nhiên, khuôn mặt là như cũ, hình dáng là như cũ, nhưng
đó là một người mới toàn bộ - rung động là mới."
Ông ta quì xuống dưới
chân Phật và ông ta nói, "Điểm đạo cho tôi nữa, bởi vì bây giờ tôi rất già
rồi; cái chết đang tới gần hơn. Tôi cũng muốn nếm trải cái gì đó mà ông đã nếm
trải. Và tha thứ cho tôi và tha thứ cho mọi giận dữ của tôi. Tôi đã không biết
điều đang xảy ra cho ông và điều đã xảy ra cho ông. Điều tốt là ông đã tới. Điều
tốt là ông đã nhớ tới tôi, rằng ông đã không quên tôi."
Cho nên bất kì khi nào
bạn quay lại, Garimo, để cho họ trước hết được thanh tâm. Và nhớ, họ là bố mẹ
người Đức, cho nên họ sẽ thanh tâm lâu hơn bố mẹ của Phật! Lắng nghe một cách
im lặng. Đừng nổi giận. Vẫn còn có tính thiền, bình thản và yên tĩnh, và sự bình
thản của bạn sẽ biến đổi họ. Nếu bạn thực sự muốn giúp họ...
Và từng sannyasin của
tôi nên giúp cho bố mẹ họ, bởi vì họ đã cho bạn sự sinh thành. Họ đã nuôi lớn bạn
theo cách nào đó, cách họ có thể làm; họ không thể làm khác được. Bất kì điều
gì họ có thể làm họ đã làm và họ đã làm nó vì điều tốt cho bạn. Liệu điều đó đã
chứng tỏ là tốt hay không là chuyện khác, nhưng ý định của họ là tốt. Cho nên bạn
quay về, nhớ giúp họ.
Câu hỏi cuối cùng:
Osho ơi,
Thầy không phát mệt vì chúng tôi và ngu xuẩn của chúng tôi sao?
Gurudas,
Thay vì thế tôi thích
thú điều đó đấy! Hơn nữa, tôi phải làm cái gì đó và đây là điều duy nhất mà người
ta có thể cứ làm mãi mãi và mãi mãi được.
Jesus chán quá cho nên
ông ấy đi tới Thượng đế cha và hỏi ngài, "Cha ơi, cho con cái gì đó để làm
- con chán quá! "
"Đem một cái giũa
và giũa mòn đỉnh Himalayas đi," Thượng đế nói.
Sau bẩy nghìn năm Jesus
lại quay lại.
"Và bây giờ con phải
làm gì?" ông ấy lại hỏi Thượng đế.
Thượng đế cho ông ấy
chiếc thìa và bảo ông ấy làm rỗng Ấn Độ dương. Sau bẩy nghìn năm, ông ấy lại
quay lại.
"Xong rồi... và
bây giờ?" ông ấy hỏi Thượng đế.
Phát mệt, Thượng đế
nhìn ông ấy và nói, "Nghe đây, Jesus xuống trái đất và thuyết phục người ở
đó yêu nhau đi - điều đó sẽ làm cho con bận rộn vĩnh hằng!"
Tôi không là tu sĩ; đó
không phải là nghĩa vụ của tôi. Bằng không người ta nhất định phát chán và mệt
mỏi. Đó là niềm vui của tôi, đó là tình yêu của tôi!
Giáo hoàng trang hoàng
lại chỗ ở mùa hè của ông ấy ở Castelgandolfo. Khi công việc được hoàn tất ông ấy
tới cùng người trưởng phụ trách trang trí để xem kết quả. Mọi thứ đều hoàn hảo.
Khi ông ấy tới phòng ngủ,
người trang trí, để cho thử thách cuối cùng, treo một cây chữ thập cổ đẹp của
thế kỉ mười hai ngay trên giường nằm.
"Ồ, không, không,
không, con ta!" giáo hoàng kêu lên. "Ta đã bảo con đừng để cái gì ở
đây mà gợi cho ta nhớ tới văn phòng của ta!"
Đây không phải là việc
làm của tôi, đây là niềm vui của tôi, đây là trò chơi của tôi. Tôi thực sự tận
hưởng nó!
Nhà du hành vũ trụ Nga
quay lại từ chuyến đi không gian của anh ta. Brezhnev đón anh ta: "Kể cho
tôi chuyện thật đi, đồng chí. Đồng chí có gặp Thượng đế ở đó không?"
"Nếu đồng chí muốn
sự thật - có, tôi đã thấy ngài!" nhà du hành vũ trụ đáp.
"Tôi nghĩ vậy,"
Brezhnev đáp. "Bây giờ hứa với tôi không bao giờ để lộ điều này cho bất kì
ai."
Sau vài tháng cùng nhà
du hành vũ trụ đó được Giáo hoàng tiếp đón. Khi họ có một mình, Giáo hoàng thì
thào với anh ta, "Bây giờ, con yêu của ta, nói cho ta biết - con có gặp
Thượng đế ở đó không?"
Trung thành với lời hứa
của mình, nhà du hành đáp, "Không, không may là không gặp được, thưa đấng
thiêng liêng."
Và Giáo hoàng đáp lại một
cách buồn bã, "Ta nghĩ vậy. Bây giờ nghe đây, hứa với ta là không bao giờ
kể điều này cho bất kì ai!"
Xem Tiếp Chương 4 – Quay Về Mục Lục Tập 1
0 Đánh giá