Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Đạo – Cổng Vàng – Osho
(Tập 2)
Bài Nói Về Kinh Điển Về Thuần Khiết Của Cát Hồng
Chương 5. Khoảnh Khắc Này Là Tất Cả
Nghe hoặc Tải MP3 'Đạo - Cổng Vàng (Tập 2)' ê
Câu hỏi thứ nhất:
Osho ơi,
Biết bao nhiêu lần tôi muốn nói cám ơn, nhưng bằng cách nào đó
im lặng nói nó tốt hơn lời nhiều lắm.
Yoga Chetana,
Những điều có ý nghĩa
thực sự trong cuộc sống không bao giờ có thể được nói qua lời; chỉ im lặng mới
có khả năng của giao cảm. Lời là tiện dụng, chúng thuộc vào bãi chợ; do đó, khi
bạn thực sự muốn nói cái gì đó của trái tim, bạn bao giờ cũng sẽ thấy nó là
không thể nói ra được. Tình yêu không thể được thốt ra, lòng biết ơn không thể
được nói ra; lời cầu nguyện nhất định là im lặng sâu sắc bên trong bạn. Và đây
là điều quan trọng nền tảng cần hiểu, bởi vì chúng ta được nuôi dưỡng lớn lên
qua lời với ý tưởng dường như mọi thứ đều có thể được nói ra - và chúng ta cố gắng
nói nó. Và bằng việc nói những điều mà không thể nói ra được, chúng ta làm
chúng thành giả.
Lão Tử nói: Đạo không
thể được nói ra; khoảnh khắc ông nói nó ông đã làm nó thành giả rồi. Chân lí
không thể được trao đổi, không lời nào là đủ thích hợp, đủ lớn để chứa nó. Nó
bao la thế, bao la hơn bầu trời, và lời là tí hon thế. Chúng là tốt cho những
thứ hàng ngày, mục đích tiện dụng. Khi bạn bắt đầu hướng tới thứ không tiện dụng,
bạn bắt đầu đi ra ngoài lời. Đó là điều tôn giáo đích xác là gì: siêu việt lên
trên lời và siêu việt lên trên thế giới, cái thuộc vào lời.
Tâm trí bao gồm lời;
trái tim bao gồm chỉ im lặng, im lặng sâu lắng, im lặng trinh nguyên, im lặng
nguyên vẹn. Thậm chí không lần nào cái gì đã khuấy động ở đó, tại chính trung
tâm của bản thể bạn.
Cảm thấy được ân huệ
đi, Yoga Chetana, rằng cái gì đó nảy sinh trong bạn mà với nó lời dường như là
không liên quan. Đây là lời cầu nguyện. Lời cầu nguyện mà mọi người vẫn làm
trong nhà thờ, trong đền chùa, không phải là lời cầu nguyện đâu; chúng đơn giản
là việc diễn đạt ham muốn của họ. Và chừng nào họ chưa dừng loại cầu nguyện ngu
xuẩn này, họ sẽ không bao giờ thưởng thức được nước cam lồ thực của lời cầu
nguyện. Họ sẽ vẫn còn tuyệt đối vô nhận biết về cái siêu việt.
Lời có thể có tính Ki
tô giáo, Hindu giáo, Mô ha mét giáo, Phật giáo; im lặng đơn giản là im lặng. Bạn
không thể gọi im lặng là có tính Ki tô giáo hay Hindu giáo hay Mô ha mét giáo.
Nó là không xác định được. Không tính từ nào có thể được đặt vào trước nó.
Im lặng là tôn giáo.
Cái gọi là lời cầu nguyện của bạn không là gì ngoài việc đòi hỏi Thượng đế hoàn
thành các ham muốn của bạn. Nó không phải là việc cám ơn vì tất cả mọi điều đã
được trao cho bạn; nó thực sự là lời phàn nàn. Nó là lời phàn nàn: sao nhiều thứ
hơn đã không được trao cho bạn? Ham muốn nghĩa là phàn nàn, ham muốn nghĩa là
khao khát nhiều hơn - rằng thế này là không đủ, rằng ngài đã không công bằng với
con, rằng việc này là không công bằng; người khác có nhiều hơn. Lời cầu nguyện
theo nghĩa đúng nhất của nó là việc cám ơn, lòng biết ơn, nhưng không có cách
nào để nói nó. Không có nhu cầu để nói nó.
Một trong những triết
gia vĩ đại nhất của thời đại này, Ludwig Wittgenstein, hay nói rằng cái mà
không thể được nói ra thì không nên được nói ra, bởi vì nói nó là phỉ báng nó.
Nói nó là làm bạo hành với nó. Nói nó là phá huỷ nó. Wittgenstein không chỉ là
một triết gia, ông ấy ở ngay trên đường biên nơi triết lí biến mất và huyền môn
bắt đầu. Do đó, ông ấy là một trong những triết gia bị hiểu lầm nhiều nhất của
thời đại này - một trong những người sâu lắng nhất và bị hiểu lầm nhiều nhất.
Đó là số mệnh của những người thực sự ở sâu trong việc kinh nghiệm của họ. Bây
giờ, điều ông ấy nói đi ra ngoài triết lí, nó chạm tới cái gì đó của tính tôn
giáo.
Bạn nói: biết bao
nhiêu lần tôi muốn nói cám ơn...
Không cần nói đâu,
Chetana. Bất kì khi nào nó nảy sinh trong bạn, nó đều được nghe thấy. Bằng việc
nói nó bạn sẽ phá huỷ cái đẹp của nó. Cứ để nó vẫn còn là giao cảm của con tim
sang con tim đi. Không cần làm cho nó thành trao đổi từ cái đầu này sang cái đầu
khác. Trao đổi là giữa hai cái đầu; giao cảm là giữa hai trái tim. Giao cảm là
tình yêu; trao đổi là về tình yêu. Và nhớ, nói về Thượng đế không có liên quan
chút nào tới Thượng đế. Nói về lửa không phải là lửa. Lửa không cần được nói;
nó phải được thấy, phải được kinh nghiệm. Cám ơn, việc cám ơn, lòng biết ơn,
tình yêu - những điều này thuộc vào một bình diện khác toàn bộ của bản thể bạn.
Chúng không có liên quan gì tới cái đầu, chúng có mọi thứ liên quan tới trái
tim. Và vẫn còn một tầng sâu hơn trái tim.
Có ba bình diện. Thứ
nhất, và bề ngoài nhất, là cái đầu. Thứ hai, sâu hơn cái đầu nhưng không phải
là sâu nhất trong bạn, là trái tim. Bạn cảm thấy thích nói, nhưng đồng thời bạn
cảm thấy rằng nó không thể được nói ra. Và thứ ba là bình diện của bản thể bạn.
Bạn thậm chí không cảm thấy thích nói; bạn trở thành nó. Chính bản thể của bạn
trở thành lời cám ơn. Không có vấn đề về nói hay không nói. Cảm thấy rằng bạn
muốn nói và không thể nói được - điều đó nữa đã bị bỏ lại xa đằng sau. Bạn đơn
giản cám ơn, bây giờ không có nhu cầu nói.
Khi bụi hồng đầy hoa
nó không cần thốt ra lời cho thế giới, nó không cần tuyên bố với thế giới rằng,
"Tôi đẹp." Nó là đẹp.
Mọi người sống trong
cái đầu. Cú nhảy đầu tiên là từ đầu xuống tim. Nó là cú nhảy lớn; nó là bắt đầu
của cuộc hành hương lớn. Nó sẽ chuẩn bị cho bạn cú nhảy thứ hai và cú nhảy cuối
cùng - từ tim vào bản thể. Tim là ở giữa. Đó là lí do tại sao bạn sẽ cảm thấy cả
hai, ham muốn nói và điều không có khả năng nói nó. Ham muốn nói tới từ phần
cái đầu, và cái không có khả năng nói tới từ phần của trái tim. Tim là chiếc cầu
giữa hai đầu: nửa thuộc về cái đầu, nửa thuộc về bản thể. Do đó, mới có tiến
thoái lưỡng nan, do đó mới có lưỡng phân. Từ đây đi tới bản thể, thế thì toàn
thể tiến thoái lưỡng nan biến mất, bạn trở thành việc cám ơn. Bạn nở hoa như
lòng biết ơn. Nó tất cả trào ra bạn: trong mắt bạn, trong khuôn mặt bạn, trong
bước đi của bạn - ngay cách bạn thở, nó có đó; trong chính nhịp tim đập nó có
đó. Bây giờ không có ham muốn nói và không có cảm giác về không có khả năng nói
nó.
Cuộc hành trình tới
Thượng đế chỉ có hai bước. Chỉ trong hai bước này toàn thể cuộc hành trình mới
được hoàn tất. Bạn đã lấy bước thứ nhất, bây giờ lấy bước thứ hai đi.
Câu hỏi thứ hai:
Osho ơi, biết bao nhiêu tôn giáo đờ đẫn và gàn dở có thời đã bắt
đầu với một người kì diệu và chứng ngộ. Xin thầy nói cho tôi, các sannyasin của
thầy có trở nên đờ đẫn và gàn dở như tất cả các tôn giáo ngu xuẩn khác không? Tôi
sợ rơi vào trong thể chế khác.
Han Vanier,
Đó là câu hỏi có ý
nghĩa. Có nhiều ngụ ý trong nó. Từng ngụ ý phải được cân nhắc sâu sắc.
Thứ nhất, bạn đã bao
giờ yêu người đàn bà chưa? Bạn đã bao giờ rơi vào tình yêu với người đàn bà
không? Nếu bạn đã từng rơi vào tình yêu với người đàn bà, bạn có nghĩ trước khi
rơi vào tình yêu rằng mọi người đàn bàn một ngày nào đó sẽ chết không? Mọi đàn
bà đã chết trước đây; người đàn bà này cũng sẽ chết. Tại sao bạn rơi vào tình
yêu với một người sẽ chết? Tự ngăn mình lại đi. Dừng bản thân bạn lại đi. Thực
ra, bạn đã bao giờ nghĩ rằng bản thân bạn một ngày nào đó sẽ chết không? Thế
thì tại sao cứ sống? Khi mà người ta phải chết, phỏng có ích gì mà sống chút
nào? Chết ngay bây giờ đi. Tại sao cứ sống trong cái xác? Bởi vì thân thể này sẽ
trở thành cái xác một ngày nào đó. Sớm hay muộn nó sẽ được thiêu hay chôn, cho
nên sao phải chăm sóc cho nó? Tại sao cứ ngắm gương vào buổi sáng? Sao phải lau
sạch nó? Sao phải nuôi dưỡng nó? Sao bạn phục vụ cho cái xác? Nhưng bạn đã
không hỏi những câu hỏi này. Thực ra, những câu hỏi này sẽ làm cho bạn rất
không thoải mái.
Làm tình với người
đàn bà là làm tình với cái xác tương lai. Ngay cả ý nghĩ về nó cũng sẽ đủ đẩy bạn
ra. Nhưng trước khi nhận tính chất sannyas, mọi câu hỏi triết lí lớn lao này nảy
sinh trong bạn. Nếu chúng là đích thực, thế thì chúng sẽ nảy sinh theo các chiều
hướng khác nữa; chúng sẽ nảy sinh ở mọi nơi.
Vâng, mọi tôn giáo sớm
hay muộn đều sẽ chết - đó là bản tính của mọi sự. Đó đơn giản là cách thức của
Đạo, không cái gì sai về nó. Khi vợ bạn chết, đấy không phải là bạn đã làm cái
gì đó sai bởi việc yêu cô ấy trong khi cô ấy còn sống; hoàn toàn đúng là yêu cô
ấy trong khi cô ấy còn sống. Và bây giờ hoàn toàn đúng là không cứ giữ xác chết
của cô ấy trong nhà, bằng không nó sẽ bốc mùi thối. Nó sẽ không cho phép bạn sống,
nó sẽ không cho phép bạn... ngay cả hàng xóm của bạn sống. Bây giờ yêu người
đàn bà này sẽ trở thành không thể được. Điều hoàn toàn tốt là làm tình với cô ấy
khi cô ấy còn sống, nhưng bạn không cần bận tâm với quá khứ. Quá khứ đã qua rồi,
bây giờ không có ai trong thân thể, linh hồn đã rời đi rồi. Tốt hơn cả là đem
chôn hay thiêu nó đi, và bạn càng làm sớm càng tốt. Và bạn không làm cái gì phản
bội cả. Điều đó là hoàn toàn đúng. Cũng như chúng ta chấp nhận cuộc sống, chúng
ta phải chấp nhận cái chết. Bất kì cái gì có sinh nhất định có chết.
Chúng ta chấp nhận điều
đó về con người, nhưng chúng ta không chấp nhận điều đó về tôn giáo - đó là chỗ
chúng ta đi sai. Khi có một Jesus bước đi, sống động, tôn giáo phát triển quanh
ông ấy như tán lá phát triển ra từ cây - lá xanh, hoa, quả - bởi vì cây có rễ.
Jesus được bắt rễ trong Thượng đế, do đó cây là sống động. Tận hưởng cái đẹp của
cây, tận hưởng hương thơm của cây. Nằm dưới bóng râm của nó trong khi trời nóng
bức. Ăn quả ngọt của nó. Đừng lo rằng một ngày nào đó cây này sẽ chết và sẽ
không còn lá xanh nữa, không còn hoa sẽ tới, xuân sẽ không có nghĩa gì cho nó -
đừng bận tâm với điều đó! Điều đó là tự nhiên.
Nhưng về tôn giáo
chúng ta đã từng làm chính điều đối lập: Jesus biến mất, nhưng cái xác - lời,
nghi lễ được tiến hành. Krishna biến mất, người nhảy múa không còn đó nữa; người
thổi sáo không còn đó nữa, nhưng chúng ta cứ tôn thờ chiếc sáo. Không ai biết
cách thổi nó, không ai biết phải làm gì với chiếc sáo này; bởi vì để thổi chiếc
sáo này bạn phải trở thành trống rỗng như chiếc sáo để cho Thượng đế có thể thổi
qua bạn. Chiếc sáo này đã cho bài ca hay cho thế giới, bởi vì Krishna đơn giản
là phương tiện. Ông ấy đã biến mất như một bản ngã, ông ấy đã sẵn có toàn bộ
cho Thượng đế, ông ấy không có ý chí của riêng mình. Thượng đế tuôn chảy qua
ông ấy. Đó là bài ca của Thượng đế.
Lời của Krishna được
gọi là srimad bhagavad gita. Về từng từ nó có nghĩa là bài ca của Thượng đế.
Krishna chỉ là ca sĩ; bài ca là của Thượng đế. Ông ấy chỉ là phương tiện. Nhưng
khi Krishna qua rồi bạn sẽ cứ tôn thờ những lời chết đó. Chúng là chết! Chúng
đã sống trên môi của Krishna, chúng đã rất sống động, rất rung động. Chúng làm
xúc động trái tim hàng nghìn người. Điệu vũ của ông ấy đã làm cho hàng nghìn
người nhảy múa, và được ân huệ là những người đã tham gia vào trong điệu vũ đó.
Nhưng, Han Vanier
này, nếu bạn đã từng ở đó bạn chắc đã đứng bên cạnh mà nghĩ rằng, "Phỏng
có ích gì mà tham gia vào trong điệu vũ này? Sớm hay muộn sẽ chỉ có thể chế đần
độn, ý thức hệ gàn dở, tôn giáo cuồng tín. Sao tham gia vào trong nó làm
gì?"
Bạn chắc đã sai rồi.
Thực ra, chúng ta phải học cách làm sống tôn giáo trong khi có một Jesus, một
Phật, một Krishna, một Zarathustra. Và chúng ta cũng phải học khi Zarathustra
qua đời, cách thiêu xác chết của tôn giáo đó, cách chôn thân chết - tất nhiên,
bằng mở hội; tất nhiên, với lòng biết ơn lớn lao. Con người chưa học được điều
đó.
Người đó cứ mang các
xác chết trong hàng thế kỉ, đó là lí do tại sao mọi tôn giáo đều bốc mùi. Chỉ
khi có một thầy chứng ngộ đang sống, cái gì đó sống động bắt đầu xảy ra quanh
thầy. Nhưng khi thầy qua rồi, mọi thứ là qua đi - cây chết. Thế thì có hai loại
kẻ ngu. Kẻ ngu thứ nhất sẽ là người không tham gia khi điệu vũ đang xảy ra. Loại
ngu thứ hai là những người cứ mang cái xác chết trong hàng thế kỉ. Bản thân người
đó trở nên chết dưới gánh nặng của quá khứ. Và thân thể chết cứ thu thêm trọng
lượng, bởi vì khi hàng thế kỉ qua đi nó tụ lại bụi bặm, nó thu thập thượng đế học;
ngày càng nhiều sách được thêm vào cho nó, các cách diễn giải được thêm vào cho
nó.
Bây giờ Gita có một
nghìn bình chú - đây là những bình chú rất nổi tiếng; tôi không tính các bình
chú mà không nổi tiếng thế - chỉ những bình chú rất nổi tiếng, một nghìn bình
chú. Bây giờ lời chết cứ tích luỹ đồ đồng nát quanh bản thân nó, nó trở thành
ngày càng nặng nề hơn. Nó giết chết mọi người.
Có câu chuyện hay
trong kinh sách Ấn Độ. Shiva, một trong các thượng đế Ấn Độ... Ông ấy là một
trong ba ngôi Ấn Độ; cũng giống như ba ngôi Ki tô giáo có ba ngôi Hindu còn phức
tạp hơn nhiều, có ý nghĩa hơn nhiều so với ba ngôi Ki tô giáo. Ba ngôi Ki tô
giáo bao gồm Thượng đế cha, và Christ con, và Thánh thần thiêng liêng. Và không
ai biết đích xác ai là Thánh thần thiêng liêng này, liệu đó là đàn ông hay đàn
bà, đồng dục hay dị dục - hay có thể lưỡng dục. Bởi vì nếu bố có đó và con có
đó, mẹ đâu rồi? Điều đó có vẻ rất trẻ con.
Nhưng ba ngôi Hindu
là phức tạp hơn nhiều. Ba ngôi Hindu bao gồm ba khuôn mặt của Thượng đế. Thượng
đế là một nhưng ngài có ba khuôn mặt, do đó ba ngôi Hindu được gọi là trimurti
- ba khuôn mặt của Thượng đế. Một là Brahma, người sáng tạo; thứ hai là Vishnu,
người duy trì; và thứ ba là Shiva, người phá huỷ. Đây là ba khía cạnh của sự tồn
tại: mọi thứ được tạo ra, được duy trì trong một chốc và thế rồi bị phá huỷ. Và
tất cả các quá trình của sáng tạo, duy trì và phá huỷ đều là thiêng liêng; đây
là ba khuôn mặt của Thượng đế.
Không cái gì sai về
phá huỷ. Phá huỷ đi theo sau sáng tạo do sự cần thiết, cũng như ngày đi theo
sau đêm, đêm đi theo sau ngày. Không tôn giáo nào của thế giới có ý tưởng rằng
một ngày nào đó toàn thể sự tồn tại sẽ biến mất, ngoại trừ cách nhìn Hindu.
Cách nhìn Hindu có ý tưởng này rằng một ngày nào đó thế giới đã được tạo ra, và
bất kì cái gì được tạo ra đều phải biến mất một ngày nào đó. Cho nên sáng tạo
và tan biến: sớm hay muộn, toàn thể vũ trụ sẽ biến mất trở lại vào trong tính
không. Cũng như đứa trẻ được sinh ra và thế rồi một ngày nào đó nó chết, toàn
thể sáng tạo sẽ biến mất một ngày nào đó.
Bây giờ các nhà vật
lí sẽ đồng ý nhiều với ý tưởng Hindu hơn là với ba ngôi Ki tô giáo. Họ đã khám
phá ra lỗ đen, và lỗ đen không là gì ngoài khả năng từ đó mọi sự biến mất vào
tính không. Và bây giờ họ đang khám phá ra lỗ trắng - mặt kia của lỗ đen - từ
đó mọi sự xuất hiện từ cái không.
Shiva là thượng đế của
phá huỷ, thượng đế của cái chết, nhưng ngay cả thượng đế của cái chết cũng được
tạo ra, được phóng chiếu bởi tâm trí con người, và tâm trí con người sau rốt
cũng là con người. Bạn có thể tạo ra triết lí hay nhưng cái gì đó của bạn nhất
định được phóng chiếu vào trong nó.
Vợ của Shiva,
Parvati, chết. Bây giờ ông ấy là thượng đế của phá huỷ, cái chết, nhưng ông ấy
không thể chấp nhận được cái chết của Parvati. Bạn thấy yếu tố con người không?
Ông ấy mang xác của vợ, mang cô ấy trên vai trong mười hai năm đi khắp nước để
tìm thầy chữa. Có thể có ai đó - ai biết được? - nhà ảo thuật, thầy chữa, người
có phép màu sẽ làm cho cô ấy sống lại. Ông ấy yêu cô ấy nhiều thế...
Bây giờ bạn không thể
mang xác chết trong mười hai năm được. Thân thể trở nên mục ruỗng, nó bắt đầu rời
ra từng mảnh. Đâu đó tay rơi ra, đâu đó chân rơi ra - đó cách các chỗ linh
thiêng Hindu được sinh ra. Bất kì chỗ nào bất kì phần nào của Parvati rơi ra, một
chỗ linh thiêng được sinh ra. Cho nên có mười hai chỗ linh thiêng nhất ở Ấn Độ.
Những chỗ đó chỉ là nấm mồ của các bộ phận của Parvati. Cho tới khi toàn thể
xác chết biến mất... Shiva đã mang cô ấy trong việc tìm ai đó có thể làm phép
màu và làm sống lại cô ấy.
Con người không muốn tin vào cái chết, do đó con người tạo ra đủ loại câu chuyện về phép màu. Khi Phật chết tôn giáo của ông ấy chết; nó nhất định là như vậy. Ông ấy là linh hồn của nó. Bây giờ bạn có thể mang nghi lễ. Và bao giờ cũng nhớ, chính con người mới là vấn đề, không phải phương pháp - không bao giờ là phương pháp, mà con người - khi có liên quan tới tôn giáo.
Trong khoa học điều
đó khác toàn bộ: phương pháp thành vấn đề, không phải con người. Edison có thể
chết, điều đó không thành vấn đề, nhưng bất kì phương pháp nào ông ấy đã khám
phá ra sẽ cứ có tác dụng. Chúng vẫn đang có tác dụng. Einstein đã chết, nhưng
phương pháp của ông ấy sẽ có tác dụng; chừng nào phương pháp tốt hơn còn chưa
được tìm ra thì phương pháp của ông ấy sẽ vẫn còn hợp thức. Và phương pháp tốt
hơn có thể được tìm ra chỉ trên cơ sở của phương pháp của ông ấy. Không có
phương pháp của ông ấy, các phương pháp tốt hơn không thể được tìm ra.
Nhưng trong tôn giáo
nó là khác toàn bộ; nó chính là cái đối lập. Con người thành vấn đề, không phải
phương pháp. Với vị Phật phương pháp của ông ấy là sống động. Chính cái chạm
con người của ông ấy; chính phép thần của con người, chính cái chạm vàng của
ông ấy. Chính sự hiện diện của ông ấy có tác dụng; nhưng khi sự hiện diện đó đã
ra đi, bạn có thể cứ mang phương pháp này đi hàng thế kỉ - chẳng cái gì sẽ xảy
ra từ nó. Và bạn sẽ rất phân vân, và một cách tự nhiên bạn sẽ phải tìm nhiều
cách hợp lí hoá tại sao nó không có tác dụng; do đó mới có ý tưởng về nghiệp. Nếu
phương pháp nào đó không có tác dụng, bạn phải tìm ra cách giải thích nào đó tại
sao nó không có tác dụng. Nó không có tác dụng bởi vì nghiệp quá khứ của bạn, bởi
vì bạn đã làm hành vi sai nào đó trong kiếp sống quá khứ - đó là lí do tại sao
nó không có tác dụng. Đó toàn là chuyện nhảm nhí. Phương pháp không có tác dụng
bởi vì con người không hiện diện, sự hiện diện của người đó là bản chất cho
phương pháp vận hành.
Những phương pháp này
của tôn giáo vận hành chỉ khi thầy còn sống. Thế thì bất kì cái gì cũng có tác
dụng. Với Patanjali, đứng trên đầu mình bạn có thể trở nên chứng ngộ. Không có
Patanjali bạn có thể cứ đứng trên đầu mình cả đời, bạn sẽ không trở nên chứng
ngộ. Thực ra, nếu bạn đã từng chứng ngộ trước đây, bạn sẽ trở thành không chứng
ngộ! Với Jalaluddin Rumi, nhảy múa có tác dụng. Nó là sự hiện diện của ông ấy,
nó là trường năng lượng của ông ấy. Khoảnh khắc bạn đi vào trong trường năng lượng
của ông ấy, bạn đã đi vào trong thế giới từ trường.
Và bạn có thể thấy điều
đó trong nhiều cách thức trong cuộc sống nữa.
Với một bác sĩ nổi tiếng,
ngay cả nước được đưa cho bạn cũng có thể trở thành thuốc - chỉ sự hiện diện của
người này, tin cậy vào người này có tác dụng, và có thể có tác dụng như phép
màu. Nhưng cùng điều đó sẽ không xảy ra với bất kì ai khác. Ai đó có thể bắt
chước ông ấy một cách đích xác, nhưng kẻ bắt chước sẽ không có tác dụng.
Chúng ta phải học một
điều: không thể chế hoá tôn giáo. Khi thầy đi rồi, để cho tôn giáo cũng ra đi.
Người tôn giáo thực bao giờ cũng sẽ tìm thầy sống. Vâng, điều đó có thể xảy ra.
Chẳng hạn, Phật nói, "Tôn giáo của ta sẽ sống trong năm trăm năm." Tại
sao ông ấy nói điều đó? Ông ấy nói điều đó vì ông ấy đã tạo ra vài thầy sống,
và ông ấy có thể tính toán điều đó là bao nhiêu thầy sống, những thầy sống này
sẽ có khả năng để tạo ra. Điều đó không toán học gì mấy đâu, chỉ là việc phỏng
đoán chút ít. Ông ấy có thể nói rằng, "Ta có thể thấy là ít nhất trong năm
trăm năm dây chuyền này sẽ tiếp tục, nhưng sau đó sẽ chỉ có nghi lễ."
Bây giờ các Phật tử
đã không nghe điều đó. Họ đã không nghe thầy. Bản thân ông ấy đã nói rằng,
"Sau năm trăm năm sẽ chỉ có nghi lễ. Chỉ trong năm trăm năm nó sẽ là có thể.
Ta đang tạo ra vài thầy sống, người sẽ sống sau ta, và họ sẽ cho cái chạm thần
vào phương pháp của ta. Họ sẽ có khả năng tạo ra vài thầy sống, vân vân và vân
vân - nhưng không quá năm trăm năm. Thế rồi dần dần, dần dần số thầy sống sẽ biến
mất."
Nhưng Phật giáo vẫn sống.
Năm trăm năm đó đã qua lâu trước đây. Trong hai nghìn năm Phật giáo đã là nghi
lễ: bạn có thể đi và tôn thờ; bạn có thể tạo ra cùng công thức, mật chú, lời cầu
nguyện, thiền, và không cái gì sẽ xảy ra. Một cách tự nhiên, bạn sẽ tìm ra lỗi ở
đâu đó bên trong bạn - Phật không thể sai được. Làm sao Phật có thể sai được?
Và ông ấy không sai; bạn sai, nhưng bạn không sai vì bạn đã phạm phải những
hành vi sai nào đó trong kiếp sống quá khứ. Bạn sai vì bạn vẫn mang cái gì đó
mà chết rồi.
Giáo hoàng chết và
lên thiên đường. Tại cổng thánh Peter hỏi ông ấy, "Ông là ai?"
"Tôi là giáo
hoàng."
"Chưa bao giờ
nghe nói về ông," thánh Peter nói và khoá cửa lại.
"Nhưng tôi là
giáo hoàng," giáo hoàng la lên. "Ông không biết tôi à? Hỏi Thượng đế
và ông sẽ thấy. Ngài biết tôi rõ lắm."
Thánh Peter đi và nói
với Thượng đế: "Thượng đế, có anh chàng ở đây cứ muốn vào; ông ta nói ông
ta là giáo hoàng."
"Giáo hoàng à?
Giáo hoàng sao? À, có đấy, bây giờ ta nhớ rồi. Gọi Jesus con ta lại đây."
Thánh Peter gọi Jesus
và khi ông ấy tới Thượng đế bảo ông ấy, "Này Jesus, con có nhớ cái câu lạc
bộ chúng ta đã tạo ra ở Rome không? - đấy, cái câu lạc bộ đó chúng ta đã nghĩ tới
ở Jerusalem. Này, con có biết không? Nó vẫn còn tồn tại đấy! Chủ tịch của nó
đang ở ngoài cổng."
Mọi tôn giáo đều trở
thành thể chế, và nếu bạn khớp trong những tôn giáo này thế thì cái gì đó là
sai với bạn. Không người sống nào có thể khớp với nghi lễ chết.
Trung sĩ quân nhu
trao cho lính mới tuyển hai chiếc quần, và anh lính mặc vào. Chúng vừa vặn hoàn
hảo. Thế rồi trung sĩ đưa cho anh ta chiếc áo và mũ. Chúng lại vừa vặn hoàn hảo.
"Chúng ta có vấn
đề ở đây rồi," trung sĩ cuối cùng nói. "Anh phải bị biến dạng rồi."
Bằng không, ai đã bao
giờ nghe nói quân phục vừa với ai đó một cách hoàn hảo không? Trừ phi ai đó thực
sự bị biến dạng còn thì điều đó là không thể được. Quân phục được làm cho người
trung bình, và người trung bình không tồn tại. Người trung bình là thực thể
toán học duy nhất. Bạn đã bao giờ bắt gặp người trung bình nào không? Mọi người
đều duy nhất.
Người đầu tiên đã tìm
ra lí thuyết trung bình là Herodotus. Và một cách tự nhiên, khi ai đó tìm ra
cái gì đó mới, người đó trở nên tuyệt đối bị mê đắm với nó. Ông ấy bị mê đắm với
lí thuyết của mình thế - ông ấy là người đầu tiên bắt gặp lí thuyết trung bình
- hôm đó khi ông ấy đi dã ngoại với gia đình, cùng vợ và sáu đứa con, bà vợ nói
rằng, "Chúng ta phải đi qua sông. Anh ôm một con và đem nó sang bờ bên kia
và thế rồi quay lại."
Ông ấy nói, "Đừng
lo. Tôi sẽ tìm ra chiều cao trung bình của trẻ con và chiều sâu trung bình của
dòng sông."
Bà vợ chẳng có ý tưởng
nào... lí thuyết này quá mới. Đứng trên cát con sông ông ấy tính toán, ông ấy
đi, ông ấy đo chiều sâu của sông ở vài chỗ, ông ấy đo chiều cao của mọi đứa trẻ,
và ông ấy nói, "Đừng lo. Trung bình là đúng hoàn hảo. Không đứa trẻ nào có
thể bị chìm được."
Ông ấy tự tin thế,
ông ấy đi lên trước, đứa con theo sau, và vợ ở sau lưng. Và thế rồi một đứa con
bắt đầu chìm, và vợ nói, "Anh trông kìa! Con đang chìm rồi! Có chuyện gì với
lí thuyết trung bình của anh vậy?"
Và Herodotus, thay vì
cố cứu đứa con, chạy ngược lên bờ. Ông ấy nói, "Thế thì phải có cái gì đó
sai với tính toán của tôi; bằng không điều đó là không thể được."
Bây giờ sông ở đâu đó
sâu hơn và đâu đó không sâu thế, và đâu đó nó rất nông. Và đứa con này cao, đứa
khác nhỏ hơn, và đứa cuối cùng rất nhỏ. Không có trẻ con trung bình, không có
chiều cao trung bình; và không có chiều sâu trung bình trong dòng sông nữa.
Sông và trẻ con không biết gì về lí thuyết trung bình! Nhưng người này điên -
điên với lí thuyết trung bình của ông ấy.
Quân phục được làm
cho người trung bình, điều không tồn tại ở đâu cả. Thực sự là rất khó tìm ra
người mà quân phục sẽ vừa vặn hoàn hảo. Viên trung sĩ này hoàn toàn đúng khi
nói, "Chúng ta có vấn đề ở đây rồi. Anh phải đã bị biến dạng." Anh ta
chưa bao giờ bắt gặp người như vậy trong cả đời mình. Quần vừa vặn cho anh ta,
áo vừa vặn cho anh ta - ngay cả đến mũ. Mọi thứ đều vừa hoàn hảo cho anh ta, cứ
dường như chúng được làm cho anh ta!
Trong những nghi lễ
chết này bạn gọi là tôn giáo - Ki tô giáo, Hindu giáo, Jaina giáo, Do Thái giáo
- chỉ người chết mới có thể khớp, người bị biến dạng mới có thể khớp, người thần
kinh có thể khớp. Và đây là những người sẽ không khớp với Jesus, Phật,
Mohammed, Moses, không. Một loại người khác toàn bộ sẽ khớp với Jesus, Phật và
Moses - những người sống động. Bạn phải hiểu điều này.
Với vị Phật, bạn có
thể rơi vào trong sự đồng bộ chỉ nếu bạn rất sống động và dũng cảm, rất thông
minh, nổi dậy. Nhưng với Phật giáo, khi Phật qua rồi, mọi loại kẻ ngu sẽ khớp,
mọi loại người chết sẽ khớp.
Điều đó thực sự kì lạ:
cùng người đã đóng đinh Jesus là những người Ki tô giáo bây giờ, và cùng người
đã hành hạ Mohammed cả đời ông ấy là người Mô ha mét giáo bây giờ. Họ không phải
là người khác. Bạn có thể kiếm được người khác ở đâu? Tất cả những người Ki tô
giáo này đã tới từ đâu? Với Jesus chỉ có rất ít người, họ có thể được đếm trên
đầu ngón tay. Cái gì sai với nhân loại? Khi người này còn sống động ở đây, khi
bạn có thể đã thấy ông ấy bằng mắt riêng của bạn, cảm thấy bằng trái tim riêng
của bạn, thế thì bạn quay lưng lại ông ấy, bạn giết ông ấy; và khi ông ấy không
còn đó nữa bạn tôn thờ ông ấy. Gần nửa nhân loại bây giờ là người Ki tô giáo.
Jesus phải ngạc nhiên
về điều đã xảy ra.
Tôi đã nghe một câu
chuyện:
Trong Anh em nhà
Karamazov của Dostoevski có chuyện này xảy ra. Jesus rất quan tâm - cũng là tự
nhiên thôi - rằng nửa nhân loại đã trở thành người Ki tô giáo. Ông ấy bắt đầu
nghĩ rằng, "Mình đã xuống thế gian hơi sớm một chút... Bây giờ mới là lúc!
Giá mà mình đi chậm chút ít, chỉ một nghìn tám trăm năm sau thôi, mình chắc đã
không bị đóng đinh. Mọi người chắc đã tôn thờ mình. Họ đang tôn thờ cây thập tự,
họ đang tôn thờ tượng của mình, họ đang tôn thờ trong nhà thờ của mình trên khắp
trái đất. Hàng triệu người Ki tô giáo, hàng nghìn linh mục, sư, ni, tất cả đều
cầu nguyện – đây là đúng lúc cho mình rồi. Mình đã xuống hơi sớm một chút. Lúc
đó là không đúng thời."
Thế là ông ấy quay lại.
Ông ấy hoàn toàn bị vỡ mộng. Ông ấy xuất hiện vào sáng chủ nhật... Tất nhiên
ông ấy đã chọn chủ nhật rồi vì vào ngày khác mọi người bận bịu với những thứ
khác. Chủ nhật họ tất cả là người Ki tô giáo - đó là tôn giáo chủ nhật; ít nhất
trong một giờ mọi người giả vờ là người Ki tô giáo.
Ông ấy xuất hiện trước
nhà thờ ở Bethlehem. Mọi người đang ra khỏi nhà thờ, và ông ấy nghĩ, "Đây
là đúng lúc rồi. Họ sẽ lập tức nhận ra mình!"
Và đúng, họ bu lại
quanh ông ấy, và họ bắt đầu cười, và họ nói, "Ông diễn giỏi lắm. Ông xoay
xở khá lắm."
Ông ấy hỏi, "Các
ông định nói gì?"
Họ nói, "Ông dường
như là diễn viên hoàn hảo. Ông đã làm hoàn hảo thế ông hoá trang trông hệt
Jesus."
Jesus nói, "Các
ông ngu thì có! Ta là Jesus đây, ta không có đóng kịch đâu."
Họ nói, "Đừng lừa
tụi này. Và nếu ông nghe chúng tôi, trốn ngay trước khi ông tổng giám mục đi
ra; bằng không ông sẽ bị rắc rối đấy. Trốn nhanh nhất có thể được đi."
Jesus không thể tin
được rằng đây là những người đã quì xuống và cầu nguyện cho ông ấy và gọi ông ấy
là Chúa, và bây giờ ông ấy đang đứng trước họ và họ thậm chí không thể nhận ra
được ông ấy. Và họ cứ nghĩ rằng ông ấy là diễn viên hay cố lừa họ. Ông ấy nói,
"Có thể đây là những người vô giáo dục, nhưng ông tổng giám mục của ta -
ông ta là nhà thượng đế học lớn, ông ta phải nhận ra ta chứ!"
Và thế rồi ông tổng
giám mục tới, và mọi người quì xuống trong sự kính trọng tổng giám mục. Jesus
phân vân. Chẳng ai quì để kính trọng ông ấy, và người hầu của ông ấy lại được
tôn thờ như thượng đế.
Và họ nói,
"Trông người này. Đây là điều rất sai trái về phần anh ta để giả vờ là
Jesus Christ. Đây là phi tôn giáo. Anh ta phải bị trừng phạt!"
Ông tổng giám mục
nhìn anh ta với đôi mắt rất lạnh lùng, và ông ta nói, "Anh thanh niên, xuống
đây và đi theo ta. Anh vào trong nhà thờ đi."
Jesus không thể tin
được vào mắt mình. Ông ấy đi vào, cửa đóng lại và ông ấy bị nhốt vào trong một
phòng nhỏ. Cả ngày ông ấy ở đó, và ông ấy tự hỏi, "Cái gì đang xảy ra bây
giờ? Mình sẽ bị đóng đinh lần nữa sao? Lần trước mình nghĩ đó là vì họ không phải
là người Ki tô giáo, họ là người Do Thái; nhưng bây giờ đây là người Ki tô giáo
hành xử theo cùng cách."
Đến nửa đêm với cây nến
trong tay, tổng giám mục tới, mở cửa ra, quì xuống trước Jesus và nói, "Lạy
Chúa, tôi đã nhận ra ngài ngay lập tức. Nhưng tôi không thể thừa nhận ngài trước
người khác được. Ngài là kẻ quấy rối cũ, ngài sẽ lại tạo ra hỗn độn. Bằng cách
nào đó chúng tôi phải xoay xở mọi thứ cho tốt hoàn hảo. Ngài không còn được cần
nữa. Chúng tôi đang làm mọi thứ như ngài muốn nó được làm rồi. Ngài cứ ở trên
cõi trời đi, chúng tôi đại diện cho ngài ở đây - ngài không được cần tới đâu.
Đây không phải là việc của ngài bây giờ thêm nữa. Chúng tôi đã tiếp quản công
việc này rồi. Và nếu ngài cứ khăng khăng, thế thì tôi rất tiếc, chúng tôi sẽ phải
đóng đinh ngài lần nữa vậy.
"Cho nên tốt hơn
cả ngài trốn đi, bởi vì đến sáng sẽ có rắc rối. Tôi phải tới để thông báo với
ngài. Tôi thừa nhận ngài, và tôi không muốn đóng đinh ngài lần nữa; nhưng tôi
không thể thừa nhận ngài trước đám đông được. Ngài đi ngay bây giờ cho và đừng
bao giờ quay lại nữa; cho dù ngài đã hứa quay lại, đừng quay lại nữa. Chúng tôi
được giả định làm gì ở đây? Chúng tôi là đại diện của ngài, chúng tôi đang làm
công việc của ngài. Ngài sẽ tạo ra hỗn độn, mất trật tự. Đó là điều ngài đã làm
lần trước khi ngài ở đây, và lần nữa ngài sẽ làm cùng điều đó thôi. Ngài sẽ quấy
rối toàn thể nghề nghiệp của chúng tôi, toàn thể kinh doanh của chúng
tôi."
Đây chỉ là chuyện hư
cấu do Fyodor Dostoevski bịa ra, nhưng có ý nghĩa vô cùng. Vâng, cùng điều đó sẽ
xảy ra cho Phật, cho Zarathustra, cho Krishna, cho Mohammed, cho mọi người.
Han Vanier, bạn hỏi
tôi:
Biết bao nhiêu tôn
giáo đờ đẫn và gàn dở có thời đã bắt đầu với một người kì diệu và chứng ngộ.
Vâng, điều đó là
đúng, họ bao giờ cũng bắt đầu với ai đó kì diệu, người chứng ngộ. Nhưng khi người
chứng ngộ qua đi, điều kì diệu qua đi. Thế thì chỉ còn lại xác chết, bộ xương.
Bạn không cần vẫn bị
giam trong bất kì tôn giáo cũ nào. Khi tôi chết, khi những người sẽ trở nên chứng
ngộ cùng tôi cũng chết, thế thì nó sẽ không hữu dụng gì.
Chôn nó đi, thiêu nó
đi, nhưng ngay bây giờ, đừng sợ về tương lai. Đó là công việc con bạn có thể phải
làm, hay có thể con của con. Ngay bây giờ bạn có thể uống từ nước sống này.
Ngay bây giờ bạn có thể trở nên được biến đổi.
Bạn nói: Xin thầy nói
cho tôi, các sannyasin của thầy có trở nên đờ đẫn và gàn dở như tất cả các tôn
giáo ngu xuẩn khác không?
Không ai có thể là
ngoại lệ. Cuộc sống sống theo luật nền tảng, nó theo Đạo: không cái gì là ngoại
lệ.
Cho nên sớm hay muộn
cùng điều đó sẽ xảy ra cho các sannyasin của tôi. Nhưng trước khi nó xảy ra,
Han Vanier này, lấy cú nhảy đi. Bởi vì nó sẽ xảy ra một ngày nào đó, bạn không
cần ngăn cản bản thân mình khỏi việc nhảy vào trong cơn xoáy lốc này của biến đổi
bên trong.
Bạn nói: Tôi sợ rơi
vào trong thể chế khác.
Bạn phải là một phần
của thể chế nào đó - người Ki tô giáo, người Do Thái, người Mô ha mét giáo người
cộng sản, người hữu thần, người vô thần - loại triết lí nào đó, loại tôn giáo
nào đó, loại ý thức hệ nào đó. Không thể nào tìm ra một người không có ý thức hệ,
không tôn giáo, không triết lí. Bạn phải đã là một phần của thể chế ngu xuẩn
nào đó. Trở thành sannyasin sẽ đem bạn ra khỏi thể chế ngu xuẩn đó.
Nó còn chưa là thể chế
đâu. Trước khi nó trở thành thể chế, đừng bỏ lỡ cơ hội này. Sớm hay muộn nó sẽ
trở thành thôi, cho nên tôi sẽ làm cho các sannyasin của tôi nhận biết rằng bất
kì khi nào nó trở thành thể chế... Và nó có thể trở thành thể chế chỉ khi mọi
ánh sáng mất đi. Nó sẽ không mất đi khi có tôi; tôi sẽ để lại vài cây nến cháy.
Họ sẽ lại tạo ra thêm vài cây nến nữa.
Nếu Phật có thể tạo
ra một tôn giáo kéo dài trong năm trăm năm và đã không trở thành thể chế, một
cách tự nhiên tôi có nhiều kinh nghiệm hơn nhiều. Phật đã được sinh ra từ hai
mươi nhăm thế kỉ trước, hai mươi nhăm thế kỉ đã qua rồi. Kể từ đó nhiều tôn
giáo đã được sinh ra. Ki tô giáo đã đi vào sự tồn tại, Mô ha mét giáo đã đi vào
sự tồn tại, Sikh giáo đã đi vào sự tồn tại, và nhiều tôn giáo nhỏ đã đi vào sự
tồn tại. Tôi có tất cả những kinh nghiệm đó. Với mọi kinh nghiệm đó tôi có thể
dự đoán rất dễ dàng rằng ít nhất trong một nghìn năm người của tôi sẽ vẫn còn sống
động. Nhưng khi nó trở thành thể chế, ngay lập tức, không có ý nghĩ thứ hai,
thiêu nó đi. Nói lời tạm biệt nó.
Nhưng trước điều đó,
đừng cố tìm cách hợp lí hoá cho sự hèn nhát của bạn. Đừng là kẻ hèn. Kẻ hèn bao
giờ cũng tìm những cách hợp lí hoá lớn.
Hai người bạn đang
nói:
"Bạn gái của
mày, úi chào! Mọi ngày tao thấy cô ấy đi cùng thằng cha khác."
"Điều đó không
đúng. Đi tới chỗ Platter và tao sẽ chỉ cho mày."
Thế là hai người bạn
đi và thấy cô gái được bao quanh bởi người đàn ông khác.
"Đấy," người
này nói, "mày không đi ra đó mà đánh thằng cha kia để cho cô ấy thấy sức mạnh
của mày sao?"
"Đợi một chút
đi," người thứ hai đáp; "có thể cô ấy sẽ tới với ai đó khác gầy
hơn."
Một quán rượu ở
Mexico đông nghẹt với những người Mexico uống rượu tequila và ăn guacamole, thì
một anh chàng to con ở đằng trước đấm người đứng quầy và hét toáng lên,
"Có đứa nào bạn dạn muốn đánh nhau với người bạo dạn khác không?"
Ban đầu có lỗ hổng im
lặng, và thế rồi một anh chàng to con khác từ phía sau la lên, "Đây! Mày!
- Có! Tao đây!"
Thế là anh chàng thứ
nhất tiếp tục, "Được rồi, chúng ta có một người, và bây giờ có người bạo dạn
nào khác muốn đánh nhau với người bạo dạn này không?"
Xin cố hiểu tôi. Đừng
bao bọc bạn bằng việc hợp lí hoá, đừng cố đưa nghĩa vào lời tôi, cái không phải
là nghĩa của riêng tôi.
Từ bên ngoài, chỗ này
có thể cũng giống như một thể chế; đó là từ sự cực kì cần thiết. Nhưng nó không
phải là thể chế chút nào. Để có kinh nghiệm về nó đích xác là gì, cách duy nhất
là trở thành người bên trong. Từ bên ngoài nó phải là một thể chế, bằng không
nó không thể vận hành được.
Tôi không phải là người
kiểu cổ chút nào; tôi thuộc vào thế kỉ hai mươi. Tôi tuyệt đối đương đại. Tôi
không làm việc như Jesus - đi với vài đệ tử từ chỗ này sang chỗ khác, ở dưới
cây, nói chuyện với mọi người ở bãi chợ.
Tôi đã học được bài học
nào đó, điều đã xảy ra cho Jesus. Tôi không quan tâm theo bất kì cách gì để là
người tử vì đạo, tôi không tự tử chút nào. Tôi không nói rằng Jesus là người tử
vì đạo; ông ấy đơn giản không nhận biết. Ông ấy có thể đã không nhận biết, bởi
vì không cái gì giống như thế đã xảy ra trước đó. Nó đã không xảy ra trong toàn
thể lịch sử Do Thái trước Jesus, bởi lẽ đơn giản là trong toàn thể lịch sử của
tôn giáo và tín ngưỡng Do Thái, chưa bao giờ có người như Jesus. Ông ấy là
chính cực đỉnh của thông minh Do Thái, của thiên tài Do Thái. Ông ấy không thể
đã nghĩ được rằng ông ấy sẽ bị đóng đinh và trong ba năm đoàn mục sư của ông ấy
sẽ bị kết thúc.
Từ bên ngoài tôi
không vận hành như một Jesus, tôi có cách riêng của tôi để làm việc. Tôi đã học
vài bài học từ Jesus, Socrates, từ Mansoor, từ những người khác, và tôi không
muốn lặp lại cùng điều đó. Toàn thể mối quan tâm của tôi là để tạo ra thật nhiều
người chứng ngộ nhất có thể được, và với điều đó tôi phải nấn ná ở đây một chút
ít thêm nữa. Cho nên từ bên ngoài bạn sẽ thấy nó tuyệt đối là một thể chế;
nhưng nó không phải vậy - không phải chút nào. Đó là mẽ ngoài thôi, nó giữ cho
chúng tôi tách rời khỏi những người ngu. Nó giữ cho chúng tôi tách rời khỏi đám
đông, để cho chúng tôi có thể vận hành và làm việc toàn tâm với những người thực
sự muốn được biến đổi.
Cho nên đừng hiểu lầm.
Bất kì ai nhìn vào công việc của tôi từ bên ngoài đều nhất định hiểu lầm. Bạn
có thể kinh nghiệm nó chỉ từ bên trong, và thế thì bạn sẽ ngạc nhiên rằng nó là
hiện tượng hoàn toàn khác. Tôi không quan tâm chút nào tới việc tạo ra bất kì
thể chế nào; tôi chống lại mọi thể chế. Tôi chưa bao giờ đi tới văn phòng của
công xã này, chưa bao giờ, cho dù chỉ là một chuyến viếng thăm - và tôi không định
đi. Tôi đã không tới thăm toàn thể đạo tràng nữa. Tôi không biết ai là người sống
trong đạo tràng này, tôi không biết ai sống chỗ nào. Mọi điều tôi biết là căn
phòng của tôi và đường từ phòng đó tới phòng Phật. Ngoại trừ điều đó tôi chẳng
biết gì. Tôi không biết gì về kinh tế của công xã, tôi không có một xu trong
túi. Cho dù tôi có, tôi cũng chẳng có túi nào mà giữ nó!
Nó không phải là thể
chế chút nào, và người đang làm việc ở đây là đang làm việc từ tình yêu với
tôi. Họ không được trả lương. Họ sống bằng đủ mọi loại khó khăn. Chúng tôi
không có đủ không gian - thậm chí không đủ không gian để thở. Mọi người đang sống
trong những tình thế rất đông đúc, nhưng tình yêu của họ với tôi là tới mức họ
sẵn sàng đi cùng tôi cho dù họ phải xuống địa ngục. Thực ra, họ đang trong địa
ngục - chúng ta không nói gì về điều đó; vấn đề là gì? Mọi người đều biết -
nhưng bạn sẽ không tìm đươc toán người nào bạn hạnh phúc hơn ở bất kì đâu trên
thế giới, bởi lẽ đơn giản họ ở đây, rằng họ yêu tôi - không vì lí do khác nào cả,
bởi vì không có lí do khác chút nào.
Họ đã tới từ những xã
hội tốt hơn nhiều, các gia đình có văn hoá hơn, với nền tảng có giáo dục hơn,
các xã hội phong lưu giầu có hơn. Họ đã bỏ những việc làm hay của họ, việc làm
được trả lương cao chỉ để ở đây với tôi. Và tôi không cho họ cái gì, ngoại trừ
tình yêu của tôi. Có thể đây là chỗ duy nhất trên toàn thế giới được cai quản
chỉ qua quyền năng của tình yêu.
Nhưng bạn có thể kinh
nghiệm nó chỉ khi bạn là một phần của nó, khi bạn là người tham gia; bằng không
nhất định có hiểu lầm lớn. Và nhiều người hiểu lầm, bởi lẽ đơn giản là họ tới
như người quan sát, người ngoài, người nhìn. Đây không phải là chỗ để được hiểu
theo cách đó; nó là điều bí ẩn cần được kinh nghiệm.
Majewski đang đứng ở
lối vào của sảnh khách sạn mà không có quần áo gì. Một cảnh sát tóm lấy anh ta.
"Được đấy, anh bạn, ' viên cớm nói. "Chúng ta kiếm cái gì đó che đậy
cho anh và đi về đồn."
"Đợi một phút
đã," Majewski kêu lên.
"Anh không thể đứng
đây hoàn toàn trần truồng được!"
"Nhưng thưa ngài
cảnh sát, tôi đang đợi cô bạn," người Polack phân trần. "Chúng tôi đã
lên phòng và cô ấy nói 'Chúng mình cởi quần áo và đi vào thị trấn.' Tôi đoán
tôi đánh bại cô ấy."
Bạn phải học ngôn ngữ
được nói ở đây. Đừng là người Polack. Và ngôn ngữ có thể được học chỉ nếu bạn
làm tan biến bản thân bạn vào trong con sóng triều các sannyasin này.
Đừng bận tâm về tương
lai. Ai chăm lo về tương lai? Khoảnh khắc này là tất cả rồi. Sống khoảnh khắc
này ở đây với tôi đi. Nếm trải niềm vui của nó, mở hội về nó đi.
Và chừng nào chỗ này
vẫn còn sinh lực, cứ mời mọi người. Khoảnh khắc nó chết - và mọi thứ đều chết,
nhớ lấy, sớm hay muộn - khoảnh khắc nó chếp, chấp nhận cái chết đó. Thế thì đừng
cố che giấu nó, thế thì đừng cố giữ xác chết, thế thì đừng cố tôn thờ nó. Thế
thì giải phóng mọi người và bảo họ đi và tìm thầy sống ở đâu đó khác. Bởi vì
trái đất này chưa bao giờ không có vài thầy sống. Từ bi của Thượng đế là tới mức
ở đâu đó này khác bao giờ cũng có thầy sống, và nếu bạn là người tìm kiếm thực
bạn sẽ tìm ra thầy.
Nhưng bạn đang cố đơn
giản thuyết phục bản thân bạn điều đó, vấn đề là gì? Sớm hay muộn nó sẽ trở
thành thể chế nếu bạn sẽ sống mãi. Điều tôi đang tạo ra sẽ chết đi, và bạn sẽ sống
mãi... Bạn cũng sẽ chết; và một điều tôi có thể nói với bạn: hiện tượng này mà
đang được tạo ra ở đây chắc chắn sẽ chết đi còn lâu hơn bạn, cho nên sao bạn bỏ
lỡ cơ hội này?
Hai kẻ hippies đang
ngồi trên bãi biển. Đó là đêm đẹp, làn gió nhẹ ấm thổi tới từ đại dương, cây cọ
đung đưa. Họ đang ngồi trên hòn đá ở bãi cỏ rất tốt; sao lấp lánh, trăng tròn
chiếu sáng.
Người này nói với người
kia, "A, trăng đẹp quá. Tớ phải có được nó. Dù với bất kì giá nào, tớ sẽ
mua nó."
Kẻ hippie kia nói,
"Không, cậu không mua được đâu. Tớ không bán nó."
Đừng cứ biện luận cho
bản thân bạn. Bước ra khỏi giấc ngủ của bạn đi, bước ra khỏi mơ của bạn đi.
Nhìn chân lí cái đang sống động ở đây, và trong khi nó đang sống động, lấy cái
gì đó ra từ nó, uống nó, tiêu hoá nó để cho bạn cũng có thể trở thành một phần
của chân lí đang sống.
Và đừng chờ ngày mai
- chỉ kẻ ngu mới chờ ngày mai - bởi vì chúng ta có thể chắc chắn chỉ khoảnh khắc
này thôi. Nó bao giờ cũng là bây giờ hay không bao giờ.
Câu hỏi cuối cùng:
Osho ơi,
Tại sao tôi bao giờ cũng sống trong một loại địa ngục?
Sudhir,
Nó bao giờ cũng là
sáng tạo riêng của bạn. Dù bạn sống trên cõi trời hay địa ngục, bạn sống trong
sáng tạo riêng của bạn. Không ai khác chịu trách nhiệm. Đừng đổ trách nhiệm lên
Thượng đế, số mệnh, kismet, xã hội, cấu trúc kinh tế. Đừng đổ trách nhiện lên
các kiếp sống quá khứ của bạn, lên người khác. Nhận toàn thể trách nhiệm về bản
thân bạn đi, bởi vì đó là cách duy nhất để di chuyển, để thay đổi, để đi ra
ngoài.
Nguyên nhân duy nhất
của địa ngục, nguyên nhân duy nhất của khổ là bạn và không gì khác. Ngoại trừ bạn,
không ai có thể gây ra nó được. Và nó không phải là quá khứ; bạn đang tạo ra nó
từng khoảnh khắc.
Một công nhân xây dựng
đang ngồi kiểu cưỡi ngựa trên chiếc xà rầm ở tầng hai mươi nhăm của một toà nhà
chọc trời New York đang được xây dựng. Chuông điểm giờ ăn trưa vang lên và anh
ta rút ra hộp bánh mì kẹp từ gói đồ ăn trưa của mình. Anh ta cắn chiếc bánh mì
kẹp thứ nhất, rồi nhăn nhó mặt mày.
"Cứt! Lại bơ lạc!"
Và anh ta ném nó đi. Anh ta lấy chiếc bánh thứ và cho vào mồm, rồi nhổ nó ra.
"Cứt! Còn nhiều bơ lạc hơn!" Anh ta lấy ra chiếc bánh mì kẹp thứ ba,
và lần này ăn nó với sự hài lòng. Thế rồi anh ta thọc tay vào hộp và lấy ra chiếc
bánh mì kẹp thứ tư. "Cứt! Bơ lạc!" anh ta kêu lên.
Một trong những bạn
việc của anh ta đã quan sát anh ta và cuối cùng nói, "Cậu cưới vợ tới giờ
được bao lâu rồi, Mike?"
"Mười năm,"
Mike nói, nhìn lên.
"Và vợ cậu vẫn
không biết rằng cậu không thích bơ lạc sao?"
"Đừng đem cô ấy
vào cái này. Đích thân tớ đã làm các bánh mì kẹp này đấy."
Người ta cứ tạo ra địa
ngục, và thế rồi ghét nó, và thế rồi muốn gạt bỏ nó. Và ngay cả khi bạn đang cố
gạt bỏ nó vạn vẫn đang tạo ra nó. Con người vô ý thức thế.
Hai người say đang
nói chuyện với nhau trong quán rượu.
"Tên tôi là Smith,"
người này nói.
"Lạ thật,"
người kia đáp. "Tên tôi cũng là Smith. Anh sống ở đâu?"
"Ngay qua phố
kia."
"Á à? Tôi cũng
thế! Tầng nào?"
"Tầng ba."
"Ồ! Đó là chỗ...
chỗ tôi sống nữa."
Tại điểm này người đứng
quầy quay sang khách khác, và lắc đầu nói, "Mọi đêm thứ thứ bẩy đều như thế
này cả. Họ là bố và con."
Một người đàn bà tự tử
bằng việc nhảy ra khỏi mái tầng mười xuống vệ đường. Cô ta nằm ngửa trần truồng
thì một linh mục đi tới và để chiếc mũ của ông ta che lên bướm cô ta.
Một kẻ say đi qua thấy
người đàn bà và chiếc mũ kêu toáng lên, "Điều đầu tiên chúng ta phải làm
là lôi thằng cha đó ra khỏi đó!"
Có ý thức thêm chút
đi, Sudhir. Quan sát cách bạn tạo ra địa ngục của bạn. Quan sát cẩn thận từng
bước, và bạn sẽ có khả năng thấy cách bạn tạo ra nó.
Mọi người chỉ thu hoạch
mùa màng họ đã gieo chúng. Trở nên nhận biết về nó là khoảnh khắc vĩ đại nhất
trong cuộc đời của người ta, bởi vì từ đó biến đổi bắt đầu, từ đó cuộc sống mới
bắt đầu.
Nhận toàn thể trách
nhiệm về bất kì điều gì bạn là, và bất kì chỗ nào bạn ở. Đây là nguyên lí đầu
tiên của tính chất sannyas của tôi: Toàn thể trách nhiệm là của bạn, đừng đổ
lên bất kì ai, và đừng cố tìm nguyên nhân ở đâu đó khác. Việc đó là dễ dàng, và
chính chiến lược của bản ngã bao giờ cũng là tìm nguyên nhân ở đâu đó khác, bởi
vì thế thì không cần thay đổi. Bạn có thể làm gì được? Xã hội sai, cấu trúc
kinh tế sai, ý thức hệ chính trị sai, chính phủ sai, cấu trúc kinh tế sai - mọi
thứ đều sai ngoại trừ bạn. Bạn là người đẹp rơi vào trong mọi thứ sai. Bạn có
thể làm gì được? Thế thì bạn phải chịu đựng thôi, và thế thì bạn phải học cách
chịu đựng không phản đối.
Đó là điều mọi người
đã từng làm trong nhiều thế kỉ - học chịu đựng. Tôi không dạy bạn chịu đựng;
tôi dạy bạn biến đổi. Chịu đựng là đủ rồi! Chịu đựng nghĩa là bạn đã hiểu lầm
toàn thể sự việc. Biến đổi nghĩa là bạn đã bắt đầu để bắt đầu - ít nhất tia
sáng đầu tiên của hiểu biết đã đi vào trong bạn. Bây giờ dù nó là bất kì cái
gì, quan sát từng bước về cách nó tới. Nếu nó là giận, quan sát; nếu nó là dục
vọng, quan sát; nếu nó là tham, quan sát - ba chất độc này của Cát Hồng. Và qua
tính quan sát bạn sẽ có khả năng gạt bỏ chúng. Thực ra, qua tính quan sát chúng
đơn giản bắt đầu biến mất.
Xem Tiếp Chương 6 – Quay Về Mục Lục Tập 2
0 Đánh giá