Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Đạo Nguyên Thiền Sư (Dogel)
Tìm Kiếm Và Hoàn Thành – Osho
Bài Nói Về Thiền
Chương 5. Trăng Chưa Hề Làm Vỡ Nước
Nghe hoặc Tải MP3 'Đạo Nguyên Thiền Sư (Dogel) - Tìm Kiếm Và Hoàn Thành' ê
Thưa Thầy kính yêu của chúng tôi,
Đạo Nguyên viết:
Khi chúng ta đạt tới chứng ngộ, điều đó cũng giống như trăng phản
chiếu nó trên nước. Trăng sẽ không bị ướt, mà nước cũng không bị tan vỡ. Ánh
trăng, dù bao la đến đâu, vẫn phản chiếu bản thân nó trên một lượng nước nhỏ. Cả
toàn bộ trăng và toàn bộ trời đều phản chiếu bản thân chúng ngay trong một giọt
sương trên cỏ, hay trong một giọt nước.
Như trăng chưa hề làm vỡ nước, chứng ngộ chưa bao giờ phá huỷ
con người. Như giọt sương không hề cản trở việc phản chiếu của trăng, con người
không hề cản trở việc đi tới chứng ngộ. Trăng càng phản chiếu sâu bản thân nó
trong nước, thì trăng càng ở cao hơn. Chúng ta nên hiểu rằng việc dài và ngắn của
thời gian hoàn toàn là một với lớn và nhỏ của nước, và rộng và hẹp của trăng.
Maneesha, Đạo Nguyên
đang làm ra điều rất đặc biệt. Điều đó xứng đáng chú ý và quan tâm tuyệt đối, bởi
vì ông ấy đang nói không ai cản trở chứng ngộ của bạn cả. Thế thì tại sao bạn
không được chứng ngộ? Không ai trong toàn thể sự tồn tại quan tâm tới việc trở
thành chướng ngại cho bạn cả. Điều đó có ý nghĩa chính cần được hiểu.
Khi chúng ta đi vào lời
kinh, tôi muốn làm rõ ràng cho bạn cái gì là cái gây cản trở. Chắc chắn bạn
không cản trở nó. Và sự tồn tại yêu nó, hân hoan trong nó. Toàn thể vũ trụ nhảy
múa trong chứng ngộ của mọi con người. Một phần của nó, đã từng loạng choạng
trong bóng tối, nay đã về nhà trong niềm vinh quang đầy đủ của nó. Toàn thể sự
tồn tại đón nhận người đó bằng việc mưa rào hoa xuống. Cho nên không có vấn đề
về bất kì chướng ngại nào từ sự tồn tại. Và không có vấn đề về bản thân bạn. Thế
thì ai đang cản trở? Chắc chắn có những cản trở; bằng không thì đã không cần trở
nên chứng ngộ - bạn sẽ được chứng ngộ. Sẽ không cần bất kì thầy nào bảo bạn cả.
Điều đó có chút ít phức tạp, nhưng cũng không phức tạp đến mức bạn không thể hiểu
nổi và vượt qua nó.
Đạo Nguyên nói:
Khi chúng ta đạt tới chứng
ngộ, điều đó cũng giống như trăng phản chiếu nó trên nước...
An bình thế, im lặng thế.
Trăng phản chiếu trên mặt nước. Thực ra, chẳng cái gì xảy ra cả. Trăng vẫn ở chỗ
riêng của nó, nó thậm chí không đi lấy một li về phía nước; mà nước cũng không
bị nhiễu loạn cho dù chút ít.
Nhưng trong hồ im lặng
việc phản chiếu của trăng thậm chí trở nên đẹp hơn bản thân trăng, bởi vì hồ bổ
sung thêm cái đẹp nào đó cho nó. Hồ làm cho nó sống động hơn và mong manh hơn.
Chứng ngộ - theo Đạo
Nguyên, và tôi cũng đồng ý tuyệt đối với ông ấy - điều đó cũng giống như trăng
phản chiếu nó trên nước. Không có nỗ lực về phần nước, rằng trăng phải được phản
chiếu. Không có mệnh lệnh nào phải theo, không học thuyết nào phải được thực
hành, không động tác yoga nào... để cho trăng có thể phản chiếu nó trong nước.
Thậm chí không có ham muốn, thậm chí không có khao khát... thậm chí không có
khao khát mờ nhạt. Và cùng điều đó là tình huống về phần trăng - trăng không có
ham muốn được phản chiếu. Cả hai đều vô ham muốn, nhưng việc phản chiếu xảy ra
theo cách riêng của nó. Chứng ngộ cũng vậy. Chỉ trong im lặng, tâm thức an bình
nó bỗng nhiên phản xạ phật tính của bạn.
Nhưng hồ phải im lặng.
Nếu có quá nhiều sóng trên hồ việc phản xạ sẽ bị phá vỡ. Việc phản xạ có thể bị
phá vỡ thành nhiều phần và bạn sẽ không thể thấy được trăng, mà chỉ đường bàng
bạc lan khắp hồ. Đó sẽ không phải là sự phản chiếu đúng; đó sẽ không là đại diện
cho trăng. Hồ, khi im lặng và tĩnh lặng, không làm gì cả... thậm chí không con
sóng nào... và trăng phản chiếu.
Tâm thức của bạn có
cách riêng của nó để tạo ra sóng, gợn sóng. Ý nghĩ của bạn là gì nếu không là
những gợn sóng trên hồ? Xúc động, tâm trạng, tình cảm của bạn là gì? Toàn thể
tâm trí bạn là gì? - chỉ là rối loạn. Và bởi vì rối loạn này mà bạn không thể
thấy được bản tính riêng của bạn. Bạn liên tục bỏ lỡ bản thân bạn. Bạn gặp mọi
người trên thế giới này và bạn chẳng bao giờ gặp bản thân mình cả.
Trăng sẽ không bị ướt...
Hiển nhiên, không có vấn
đề trăng bị ướt bởi vì nó được phản xạ trong hồ... mà nước cũng không bị tan vỡ
- bởi trăng.
Trăng không giống như
đá bị ném vào nước, nó chỉ là sự phản chiếu. Khi bạn đứng trước gương bạn không
quấy rối gương. Bạn tới và đi; gương vẫn còn đích xác ở vị trí của nó, không bị
quấy rối.
Ánh trăng, dù bao la đến
đâu, vẫn phản chiếu bản thân nó trên một lượng nước nhỏ. Cả toàn bộ trăng và
toàn bộ trời đều phản chiếu bản thân chúng ngay trong một giọt sương trên cỏ,
hay trong một giọt nước.
Như trăng chưa hề làm vỡ
nước, chứng ngộ chưa bao giờ phá huỷ con người.
Đây là phát biểu rất vĩ
đại. Nó không phá huỷ con người nhưng nó phá huỷ cái bóng của con người, cái mà
bạn bị đồng nhất với. Nó lấy đi tất cả những cái giả và để lại sau chỉ cái thật,
cái đích thực, cái chân thật.
Như giọt sương không hề
cản trở việc phản chiếu của trăng, con người không hề cản trở việc đi tới chứng
ngộ. Trăng càng phản chiếu sâu bản thân nó trong nước, thì trăng càng ở cao
hơn. Chúng ta nên hiểu rằng việc dài và ngắn của thời gian hoàn toàn là một với
lớn và nhỏ của nước, và rộng và hẹp của trăng.
Cái bóng của bạn là gì
mà cản trở thực tại của bạn? Cái bóng của bạn phải được hiểu hoàn toàn rõ: nó
là nhân cách của bạn. Nó là cái bạn đã được đề nghị là vậy, nó là cái bạn đã được
nuôi lớn lên để là vậy. Nó là tất cả những tiếng nói của mẹ bạn và bố bạn, thầy
giáo bạn. Họ làm ra nhân cách của bạn; họ tạo ra cái giả tạo quanh bạn. Tri thức
của bạn... không ai đã bao giờ hỏi liệu nó có là của bạn không.
Tôi đã bị đuổi khỏi nhiều
trường cao đẳng. Thầy hiệu trưởng gọi tôi lên và bảo tôi, "Em không được
làm phiền nhiễu giáo sư của tôi."
Tôi nói, "Các giáo
sư của thầy đã đưa ra một số phát biểu, và em đơn giản hỏi ông ấy, 'Đấy có phải
là kinh nghiệm riêng của thầy không?' Thầy gọi đó là làm phiền nhiễu sao? Thầy
muốn đuổi em, hay thầy nên đuổi người dạy cái gì đó không phải là kinh nghiệm
riêng của người đó?"
Tôi bảo thầy hiệu trưởng,
"Xin thầy triệu thầy giáo đã trù em tới. Thầy ấy phải đối chất với em. Em
không quan tâm về bất kì kì thi nào hay bất kì bằng cấp nào, và em không quan
tâm về trường của thầy. Nhưng mọi sự phải được đặt cho đúng."
Ngay cả thầy hiệu trưởng
cũng nói với tôi, "Em phải, nhưng em không hiểu vấn đề của chúng tôi.
Chúng tôi tất cả đều mang tri thức vay mượn. Chúng tôi không biết đích xác chân
lí là gì, nhưng chúng tôi vẫn nói về nó. Em là mối phiền hà. Không ai khác hỏi
những câu hỏi như vậy. Bây giờ vị giáo sư này - người thậm chí đã đe doạ từ nhiệm
nếu em không bị đuổi ngay lập tức khỏi trường - là một người già cả, rất cao cấp.
Ông ấy đã gần về hưu rồi, và ông ấy chưa bao giờ bạo hành hay giận dữ. Chẳng có
gì chống lại ông ấy trong suốt hai mươi năm phục vụ ở trường cao đẳng. Và bỗng
nhiên em đã làm cho ông ấy gần như phát cuồng. Ông ấy đã không tới trường ba
ngày rồi, ông ấy đóng cửa nhà lại, ông ấy không muốn nói với ai trong trường,
ông ấy không trả lời điện thoại. Ông ấy đơn giản viết ra một thông báo, 'Chừng
nào các ông còn chưa đuổi cổ cái thằng sinh viên kia, thì tôi không định tới
trường đâu.'"
Tôi nói, "Không có
vấn đề gì. Thầy có thể đuổi cả trường của thầy, thầy không cần phải lo nghĩ về
điều đó. Nhưng em sẽ theo người đó - dù đại học hay không đại học. Em biết nhà
ông ấy. Em có thể không là sinh viên trong trường thầy, điều đó không có
nghĩa... Ông ấy định sống ở đâu? Em sẽ gõ cửa nhà ông ấy. Hoặc là ông ấy phải
thừa nhận sự kiện rằng tri thức của ông ấy là vay mượn hoặc ông ấy phải nói một
cách thực thà từ kinh nghiệm của ông ấy. Em đơn giản muốn chọc tức ông ấy."
Tôi ngạc nhiên mà biết
các giáo sư vĩ đại đó... bởi vì tôi đã từng ở nhiều trường đại học, đó là cơ hội
lớn. Thông thường, người ta kết thúc với chỉ một đại học. Tôi đã bị đuổi hết
trường cao đẳng nọ tới trường cao đẳng kia, rồi về sau hết đại học nọ tới đại học
kia. Đại học thứ hai chấp nhận tôi với điều kiện là tôi sẽ không gây rắc rối
cho các giáo sư.
Tôi nói, "Đây là
loại nghèo nàn gì thế này? Nếu các thầy không biết câu trả lời, các thầy có thể
đơn giản nói, 'Tôi không biết'. Nhưng điều đó làm ổn thương bản ngã các thầy."
Họ yêu cầu tôi viết ra
rằng họ chấp nhận tôi với điều kiện là tôi sẽ không đến dự lớp học nào cả. Thật
kì lạ! Tôi cho rằng điều này chẳng xảy ra cho ai khác trên toàn thế giới.
"Nếu em không đến dự lớp, thế thì tại sao các thầy lại nhận em? Và làm sao
em sẽ xoay xở về phần dự lớp để em có thể dự thi được?"
Thầy hiệu phó nói,
"Tôi sẽ lo về phần em. Em có mặt - một trăm phần trăm! Đó là lời hứa của
tôi với em. Nhưng xin đừng tới bất kì lớp nào, vì tôi đã nghe nói về em quá nhiều
từ các thầy giáo khác, từ các hiệu trưởng. Thầy hiệu phó người đã đuổi em có điện
thoại cho tôi, 'cẩn thận với cậu này.' Tôi chấp nhận em bởi vì tôi có thể thấy
vấn đề rằng em không sai; chỉ mỗi toàn bộ hệ thống của chúng tôi là sai. Lỗi lầm
duy nhất của em là ở chỗ em trỏ thẳng vào vết thương của chúng tôi. Tôi có thể
hiểu em; đó là lí do tại sao tôi lại nhận em.
"Nhưng các thầy
giáo sẽ không thể hiểu được. Em chính xác thế khi đánh vào điểm yếu nhất là những
thầy giáo bình thường này... sau rốt họ chỉ làm việc vì tiền; không có vấn đề
chân lí hay cái đúng hay cái đẹp. Họ không quan tâm tới những thứ này; họ quan
tâm tới lương của họ, họ quan tâm tới địa vị của họ. Đó là chính trị: phụ giảng
muốn được là giảng viên, giảng viên muốn được là giáo sư, giáo sư muốn được là
tổ trưởng bộ môn, tổ trưởng bộ môn muốn được là trưởng khoa, trưởng khoa muốn
được là phó hiệu trưởng - chẳng ai quan tâm đến điều em đang hỏi. Cho nên sự hiện
diện của em đã tạo ra sợ hãi."
Tôi phải chấp nhận điều
này, nhưng tôi đã kí bản thoả thuận và ông ấy đã kí nhận tôi, tôi bảo ông ấy,
"Ít nhất thì em cũng có thể gặp các giáo sư trên đường, em có thể gõ cửa nhà
họ chứ. Lời hứa này chỉ là cho trên lớp thôi. Em có thể tới thư viện - những điều
này không được bao gồm."
Ông ấy nói, "Điều
này khó đây."
Và tôi vẫn thường làm
điều đó - gõ cửa nhà các giáo sư. Và họ sẽ nói, "Để cho chúng tôi yên đi.
Chúng tôi mệt mỏi rồi. Câu hỏi mà em hỏi là không trả lời được. Chúng tôi không
biết, chúng tôi không phải là người tìm kiếm; chúng tôi chỉ là các nhà giáo dục.
Chúng tôi đã học từ người khác, họ đã học từ những người khác nữa. Chúng tôi
không biết chúng tôi đang dạy gì, liệu có đúng là chúng tôi đơn giản lặp lại những
điều mê tín không." Tôi vẫn hay bắt gặp họ trong thư viện.
Và thầy hiệu phó bảo
tôi, "Trông đấy, em dừng các giáo sư lại trên đường khi họ sắp vào lớp, và
em hỏi họ, 'Xin trả lời câu hỏi này trước khi thầy vào lớp, bởi vì em không thể
vào lớp được.' Đấy không phải là một phần của thoả thuận của chúng ta, cho nên
tôi không thể nhấn mạnh vào nó được, nhưng đừng làm phiền."
Tôi nói, "Nhưng em
có thể đứng ngoài lớp và từ cửa sổ em sẽ kêu lên câu hỏi. Cho nên tốt hơn cả là
chúng ta giải quyết nó ở đây. Em sẽ không bao giờ vào trong lớp, nhưng phần còn
lại không phải là một phần của thoả thuận." Thầy hiệu phó đã quên mất rằng
mọi lớp học đều có cửa sổ. "Em có thể đứng ngoài trời còn hơn là trong
không khí tù đọng bên trong và em có thể hỏi bất kì điều gì em muốn.
"Và thầy cũng nên
hiểu điều đó một cách rõ ràng, rằng nếu em hỏi một câu hỏi và thầy giáo ấy không
trả lời nó, thế thì cả lớp sẽ hỏi cùng câu hỏi đó. Điều thầy yêu cầu không phải
là một phần của thoả thuận."
Tôi thường phân phát
câu hỏi của mình cho cả lớp, "Nếu thầy không trả lời tớ, thì từng người một
các cậu đứng dậy và hỏi câu hỏi đó... cho tới khi thầy hết giờ!"
Nhưng ai đang ngăn cản
tất cả những người này, những người có tri thức để không thấy được rằng chính
tri thức của họ là rào chắn?
Đạo Nguyên là đúng rằng chứng ngộ là con người tự nhiên của bạn, là tự nhiên như trăng phản chiếu trên hồ im lặng. Không nỗ lực của bất kì bên nào, không ham muốn của bất kì bên nào... nó là việc xảy ra. Nhưng bạn đã không để cho cái hồ im lặng, trong sạch. Biết bao nhiêu là rác rưởi - nhân danh tôn giáo, nhân danh chính trị, nhân danh xã hội - đã bị áp đặt lên bạn: đó là cái tạo ra rào chắn. Và trăng đáng thương không thể phản chiếu lên bạn được. Bạn phải phá đi toàn thể bức tường đang ngăn cản bạn khỏi nhìn vào những điều này như chúng đang đấy - không như bạn đã được bảo. Bạn phải gạt đi mọi ý thức hệ đã được cấy vào trong bạn, tất cả mọi ước định của bạn.
Ngay cả những người rất
thông minh tôi đã gặp cũng cư xử mê tín thế - bạn không thể nào tin nổi. Có những
quốc gia mà số mười ba bị coi là con số nguy hiểm. Có lẽ ai đó chết đi hay tự tử
vào ngày mười ba một thời gian trước nào đó; có lẽ ai đó nhảy từ tầng thứ mười
ba của khách sạn, và bây giờ mọi người đã trở nên chắc chắn nó là vận xấu. Có
những khách sạn không có phòng số mười ba; sau mười hai nó nhảy tới mười bốn. Họ
không có tầng mười ba; sau tầng mười hai là đến tầng mười bốn. Đó là tầng mười
ba đấy, nhưng khách sạn không thừa nhận nó là tầng mười ba.
Mọi người không lấy
nhau vào ngày thứ mười ba, vì sợ rằng cuộc sống sẽ khốn khổ; và họ không nhìn
quanh để xem liệu bạn lấy nhau vào ngày mười ba hay ngày mười bốn hay mười lăm,
thì hôn nhân có là khổ sở không. Đừng đổ tại ngày tháng, đừng đổ tại ngày. Bản
thân hôn nhân là ham muốn để bị khổ sở, ham muốn sâu bên dưới... chung phần
trong khổ sở. "Em trông đẹp thế" nghĩa là, "Em trông khổ thế.
Anh cũng rất khổ đây... chúng ta sống cùng nhau đi" - cứ dường như bởi việc
sống cùng nhau thì khổ sẽ biến mất. Nhưng nó sẽ không biến mất, nó sẽ chỉ gấp
đôi lên, nó sẽ tăng lên còn nhiều hơn gấp đôi nữa.
Toàn thế giới đều biết
điều đó, nhưng chúng ta đi cùng những sự ước định của mình. Nếu bạn không có
gia đình, mọi người có gia đình mà bạn biết đều rất thương bạn, "Anh chàng
đáng thương, anh ta vẫn còn không gia đình; anh ta không biết hạnh phúc của khổ
sở."
Khi tôi trở về từ đại học,
một cách tự nhiên bố mẹ tôi quan tâm rằng tôi phải lấy vợ. Nhưng họ sợ ngay cả
việc yêu cầu tôi bởi vì họ biết rằng một khi tôi nói không, thế thì điều đó là
vĩnh viễn. Thế thì không có cách nào lôi tôi vào việc nói có. Họ biết tôi rõ lắm,
rằng tuyệt đối không thể nào tôi sẽ nói có. Cho nên làm sao để hỏi? Đó là vấn đề
của họ.
Tôi bảo họ, "Dường
như là mọi người đều muốn hỏi con điều gì đó, và con sẵn sàng đây. Cho nên sao
bố mẹ không hỏi điều đó đi? Bố mẹ cứ thì thào mãi với nhau."
Cuối cùng bố tôi tìm một
người bạn, một luật sư toà thượng thẩm, một người rất thành công trong nghề của
mình. Bố tôi yêu cầu ông này, "Chúng tôi thậm chí không ở vào vị thế để hỏi
được. Bây giờ anh phải làm điều gì đó đi."
Ông ấy nói, "Đừng
lo. Cả nước đều biết rằng khi tôi nhận vụ kiện trong tay..."
Bố tôi nói, "Đây
không phải là toà thượng thẩm, và đây không phải là vụ kiện thường. Tôi phải
báo trước cho anh - nếu bất kì rắc rối nào nảy sinh cho anh, tôi sẽ không chịu
trách nhiệm đâu."
Ông ấy nói, "Rắc rối
gì? Ngày nghỉ cuối tuần này tôi sẽ tới và tôi sẽ nói với con bác, và tôi sẽ
chăm nom chuyện đó. Đấy chỉ là vấn đề tranh cãi."
Bố tôi nói, "Bác
không biết nó, nhưng cứ tới đi. Chúng ta tất cả sẽ thích thú điều đó."
Thế là mọi người đều sẵn
sàng. Ông ấy tới. Tôi chạm chân ông ấy bởi vì ông ấy là bạn bố tôi, và tôi bao
giờ cũng kính trọng. Tôi nói với ông ấy, "Trước khi tranh luận bắt đầu..."
Ông ấy nói, "Tranh
luận gì?"
Tôi nói, "Bác biết
điều đó, cháu biết điều đó, và mọi người khác có mặt đây cũng biết điều đó.
Nhưng trước khi nó bắt đầu, cháu muốn bác chân thành trả lời cho một câu hỏi:
Bác có thoả mãn với hôn nhân của bác không? Cháu đã thông báo cho vợ bác, và nếu
bác nói điều gì đó sai... bác gái đang ngồi ngay phòng bên."
Ông ấy nói, "Cái
gì? Bà ấy ở đây à? Trời, bác không muốn dính vào chuyện này đây."
Tôi nói, "Nó đã bắt
đầu đâu."
Ông ấy nói, "Bác
không muốn nhận vụ này."
Tôi nói, "Đây
không phải là toà án. Bác đã tới với bộ ngực ưỡn ra thế mà bây giờ bác bỗng
nhiên trở thành con chuột. Cháu sẽ phải rửa tay... cháu đã chạm chân bác."
Đấy chỉ là chuyện bịa,
tôi chẳng hỏi gì vợ ông ấy cả. Nhưng tôi biết rằng bà ấy thường đánh ông ấy.
Ông ấy nói, "Bố
cháu nhờ bác."
Tôi nói, "Cháu
hoàn toàn sẵn sàng. Nếu bác có thể thuyết phục cháu rằng hôn nhân là cách sống
đúng, thì cháu sẽ lấy vợ. Nhưng nếu bác không thuyết phục được cháu thì bác sẽ
phải li dị."
Ông ấy nói, "Lạy
Trời, bố cháu nói đúng rằng đây sẽ là vụ khó khăn. Bác đơn giản rút lui! Bác
không muốn nói một lời nào cả. Để bác nghĩ. Tuần tới bác sẽ đến."
Ông ấy chẳng bao giờ tới
cả. Nhưng mọi tuần tôi lại tới nhà ông ấy và vợ ông ấy hỏi tôi, "Có chuyện
gì vậy? Bất kì khi nào cháu tới là ông ấy lại trốn vào buồng tắm. Bác gõ cửa buồng
tắm và ông ấy nói, 'Không, tôi không thể ra ngay lúc này được. Bảo nó để tôi một
mình. Tôi đã trở nên sợ nó đến nỗi tôi không thể đi ra chợ được, bởi vì - ai mà
biết được? - nó có thể dừng tôi ngay giữa phố và bắt đầu tranh luận. Mà tôi thì
không thể đảm đương được...'"
Cho nên bà vợ nói với
tôi, "Nhưng vấn đề là gì? Sao ông ấy lại sợ thế?"
Tôi nói to lên cho ông
luật sư nghe thấy, "Bác ra đi nếu không cháu sẽ kể cho vợ bác đấy."
Ông ấy lập tức ra ngay.
Ông ấy nói, "Tha cho bác đi. Vì Trời, cháu vứt chuyện này đi. Bác sẽ không
bao giờ nhắc tới chủ đề này với cháu hay bất kì ai..."
Bà vợ nói, "Nhưng
câu chuyện là thế nào mà ông sợ thế vậy? Ông vã mồ hôi mà nhà thì đang bật điều
hoà. Ông trốn tránh và ông bảo tôi nói dối rằng ông không ở nhà. Và nó lại là
người ương ngạnh lắm, nó cứ tới mãi."
Tôi nói, "Đây là vấn
đề, bác phải làm quan toà. Người này, chồng bác, muốn cháu kết hôn. Ý kiến của
bác là gì?"
Bà ấy nói, "Kết
hôn à? Nếu cháu muốn khổ, thì kết hôn. Nhìn người này đi. Bác đã cải tạo ông ấy
từ cái ngày chúng ta lấy nhau. Bác gần như đã kết thúc ông ấy. Ông ấy tranh cãi
ở toà thượng thẩm như con sư tử, còn ở nhà ông ấy chỉ là con chó lạc. Ngay cả
trẻ con cũng hiểu điều đó. Ngay cả trẻ con cũng doạ tống tiền được ông ấy, 'Bác
cho chúng con năm ru pi, nếu không chúng con sẽ mách mẹ.' Và ông ấy thậm chí
không thể hỏi được chúng sẽ mách cái gì; nhưng thế là đủ rằng ông ấy đã nói
chuyện với vợ nhà hàng xóm một cách tình tứ thế." Bởi vì thế thì vợ sẽ thực
sự nguy hiểm, bà ấy sẽ đánh ông ấy. Bây giờ anh chàng đáng thương kia chết.
Tôi bảo với bố mẹ tôi
và gia đình tôi, "Đừng đem người khác vào một cách không cần thiết, bởi vì
về nền tảng là con chống lại hôn nhân. Không có vấn đề hôn nhân của con, chính
điều nền tảng với con là hôn nhân là khái niệm sai."
Hai người có thể yêu
nhau và sống cùng nhau và khoảnh khắc yêu của họ biến mất - như mọi thứ biến mất
trên thế giới này - họ nên ra đi với lòng biết ơn lẫn nhau, với tình bạn, với kỉ
niệm vui vẻ về những ngày của quá khứ. Hôn nhân tuyệt đối là phi tự nhiên. Đó
là lí do tại sao bạn không thấy con vật nào trong bệnh viện tâm thần. Bạn không
thấy chúng nằm trên tràng kỷ của nhà phân tâm, chúng không phát điên.
Con người đã có biết
bao nhiêu tầng bị áp đặt lên mình về mọi thứ; người đó nghĩ tất cả những ý nghĩ
này đều là của riêng mình. Là người tìm kiếm bạn phải phân biệt rất cẩn thận giữa
cái gì là của bạn và cái gì đã được trao cho bạn. Và khoảnh khắc bạn bắt đầu
phân loại nó ra, bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng bạn chẳng có gì là của riêng
mình cả. Bạn chỉ là cái hồ im lặng. Và trong cái hồ im lặng đó phật tính của bạn
phát sinh. Bản tính của bạn hiện hữu, trong thuần khiết của nó, trong huy hoàng
của nó, trong phúc lạc của nó.
Và không ai định ngăn cản
bạn khỏi trở nên chứng ngộ. Những người kia - các thầy giáo kia, các bố mẹ kia
- họ không nhận biết; họ đều vô ý thức... Họ cũng là nạn nhân của bố mẹ họ, của
thầy giáo họ, của các giáo sĩ, các học giả, các shankaracharyas và các giáo
hoàng của họ. Họ cũng là những nạn nhân, và họ đã trao cho bạn như của thừa kế
của họ tất cả mọi đau khổ của họ và mọi khốn khổ của họ. Bây giờ bạn phải trút
tải trọng đó sang bên. Phật tính là cái ta tự nhiên của bạn. Gạt sang bên mọi
thứ không nảy sinh bên trong bạn, không nở hoa bên trong bạn.
Theo một cách nào đó,
lúc đầu bạn sẽ cảm thấy nghèo nàn. Mọi tri thức của bạn đều mất đi, mọi điều mê
tín của bạn đều mất đi, tôn giáo của bạn mất đi, các ý thức hệ chính trị của bạn
mất đi - bạn sẽ cảm thấy rất nghèo nàn. Nhưng nghèo nàn này lại cực kì có giá
trị, bởi vì chỉ trong nghèo nàn này mới nảy sinh ra giầu có của bạn, những bông
hoa tự nhiên của bạn, niềm cực lạc tự nhiên của bạn. Con người tự nhiên không bị
phá huỷ bởi chứng ngộ. Nhưng bạn lại không tự nhiên, bạn bị ô nhiễm.
Và mọi người đều đang
làm hại mọi người khác bằng việc tạo ra những ước định này. Trong một xã hội tốt
hơn trẻ con sẽ không được dạy theo bất kì tôn giáo nào, bất kì chính trị nào.
Chúng sẽ được dạy cách nghĩ, cách hoài nghi; không dạy cách tin tưởng. Chúng sẽ
được dạy để nhiều thông minh hơn, để nhiều suy nghĩ hơn. Và toàn thế giới sẽ đầy
những người chứng ngộ.
Chứng ngộ chính là bản
tính tự nhiên của bạn. Đây là đóng góp vĩ đại của Thiền. Tất cả các tôn giáo
khác đều là những hệ thống đức tin, Thiền không phải vậy. Tất cả các tôn giáo
khác sẽ yêu cầu bạn tin vào Thượng đế, vào thiên đường, vào địa ngục. Tất cả các
tôn giáo khác sẽ có cả nghìn lẻ một đức tin. Thiền không có hệ thống đức tin
nào. Toàn thể nỗ lực của nó là để khám phá cái ta tự nhiên của bạn, cái bị che
phủ bởi bụi bặm của đủ mọi loại ý định tốt, của những ý nghĩ đẹp, của những đức
tin lớn. Tất cả những bụi bặm đó đều phải bị lau sạch đi. Và thế thì bạn được bỏ
lại một mình trong bản tính của bạn.
Bài cú của Hoitsu:
Phật:
Hoa anh đào
trong ánh trăng.
Đơn giản thế. Đẹp thế.
Phật:
Hoa anh đào
trong ánh trăng.
Ryota viết:
Ánh trăng vằng vặc:
Giá như tôi được sinh lại
-
là cây thông trên đỉnh
đồi!
Ông ấy đang hỏi rằng nếu
ông ấy sẽ được sinh ra lần nữa, thì ông ấy muốn là cây thông trên đỉnh đồi.
Trăng đẹp thế, treo trên cây thông đỉnh đồi...
Những người này không
phải là các nhà thơ thường. Họ đang diễn đạt niềm khao khát đích thực được tự
nhiên, an bình, im lặng... Cây thông trên đỉnh đồi!... bởi vì con người dường
như điên rồ thế.
Bài thơ Thiền khác:
Việc tìm ngài
lấy đi sức mạnh của tôi
Một đêm tôi theo
ngón tay trỏ của mình -
Trăng chưa bao giờ như
vậy!
Những người này là các
nhà thơ tự nhiên. Họ đã vứt bỏ mọi ý thức hệ. Họ đã bắt đầu có mối quan hệ với
cây thông và mây và sét; với đồi núi, với dòng sông, với đại dương. Họ đã vứt bỏ
thế giới loài người tuyệt đối giả tạm và họ thu lại căn nguyên của mình trong tự
nhiên.
Theo cái nhìn của tôi,
đây là tôn giáo duy nhất trên thế giới xứng đáng gọi là tôn giáo. Tất cả mọi
tôn giáo khác đều chỉ là sự khai thác con người và khai thác sự tìm kiếm bản
thân người ta. Chúng đều là việc chệch hướng, việc sao lãng. Chúng đưa bạn xa
khỏi bản thân bạn, chúng không đem bạn về nhà.
Maneesha đã hỏi:
Thưa Thầy kính yêu của
chúng tôi,
Đạo Nguyên dường như
nói rằng chứng ngộ càng chạm sâu vào con người người ta, thì chứng ngộ càng có
hiệu lực. Có đúng là không có mức độ của chứng ngộ không - có đúng là người ta
hoặc chứng ngộ hoặc không - nhưng chứng ngộ đó, như rượu vậy, trở nên ngày một
chín muồi không?
Maneesha, hiểu biết của
bạn là đúng. Không có mức độ của chứng ngộ - hoặc bạn chứng ngộ hoặc không chứng
ngộ. Nhưng chắc chắn, khi chứng ngộ sâu sắc thêm, chín muồi, đạt tới chính gốc
rễ của bạn... Đó là biểu tượng đúng: như rượu, càng lâu càng tốt hơn.
Có những người tuyển chọn
rượu... Bạn có thể thấy rượu năm mươi năm, rượu một trăm năm - chúng tất cả đều
là rượu. Rượu tươi vừa mới được cất ra từ vườn cũng là rượu. Nhưng rượu một
trăm năm đã đạt tới phẩm chất nào đó của mạnh mẽ, đậm đặc, điều vốn thiếu trong
rượu mới cất. Có những chuyên gia trên thế giới có thể nói đích xác, chỉ bằng
việc nhấm nháp, rượu đó lâu bao nhiêu năm.
Chuyện xảy ra trong
quán rượu rằng một người nói với người phục vụ quầy, "Đây là một trăm đô
la. Nếu anh thực sự đánh bạc với tôi, tôi sẽ nếm bất kì rượu nào anh muốn tôi nếm
và tôi sẽ nói cho anh đích xác năm cất của nó." Điều đó không thể nào tin
được, bởi vì việc thử rượu là nghệ thuật rất tinh tế. Lời đề nghị được chấp thuận.
Mỗi lần anh ta nói đúng năm rượu được chế tạo, người phục vụ quầy sẽ trả cho
anh ta một trăm đô la.
Anh ta cứ nếm và nói
đích xác năm chế tạo. Điều đó đáng ngạc nhiên thế, tất cả mọi người uống và người
say đang ngồi đó ở các ghế khác đều tụ tập lại xung quanh; ngay cả những người
đã hoàn toàn say cũng trở nên tỉnh, "Chuyện gì xảy ra vậy?" Và người
này cũng ngạc nhiên.
Thế rồi bỗng nhiên một
người từ đằng sau nói, "Tôi cũng muốn tham gia vào cuộc thi này bởi vì tôi
có rượu đây. Nếu ông có thể nói được cho tôi..."
Thế là anh ta đem tới một
cốc đầy. Người này nếm nó, nhổ ra, và anh ta nói, "Anh ngốc. Đây là nước
đái người!"
Nhưng người này nói,
"Của ai? Tôi biết nó là nước đái người - nhưng của ai? Chừng nào ông chưa
thể nói được cho tôi của ai, thì ông vẫn không phải là người nếm vĩ đại."
Chứng ngộ chắc chắn
không có cấp bậc, nhưng khi thời gian trôi qua nó sâu sắc thêm, sắc nét thêm,
chín muồi, trở nên ngày một phong phú hơn.
Trước khi chúng ta đi
vào việc thiền hàng ngày của mình... Tre im lặng thế, chỉ chờ đợi tiếng cười của
bạn. Và nhớ một điều, khi bạn cười, đừng cười theo.
Thứ hai là, khi bạn cười,
cười một cách toàn bộ, không cân nhắc gì. Đừng giữ lại cái gì. Học cách cười của
Sardar Gurudayal Singh đi, người cười cho chính mình - trò cười thực sự. Anh ấy
là người duy nhất trên toàn thế giới mà tôi đã bắt gặp cười trước chuyện cười.
Có những người cười ở giữa chuyện cười bởi vì họ bỗng nhiên hiểu ra điều sắp xảy
ra. Nhưng từ ngay ban đầu, khi tôi thậm chí còn chưa bắt đầu... đó mới là con
người thực và đích thực của tiếng cười. Và tôi biết... anh ấy có đệ tử của
mình. Anh ấy là sannyasin già, rất đáng kính trọng. Mọi người ngồi quanh anh ấy
chỉ để có tiếng cười sảng khoái.
Joe Speak-Easy, luật sư
thành công, lấy một người đàn bà thường xuyên làm tình làm tội anh ta. Cô ấy cằn
nhằn anh ta về dáng vẻ anh ta, về anh ta uống rượu nhiều, về anh ta yêu cô ấy
ít thế - về gần như mọi thứ. Cho nên Joe bắt đầu ở lại văn phòng mình về sau để
tránh cô ấy.
Một hôm, sau nhiều tuần
cãi hộ cho khách hàng có tên William Wright người đang bị xử về tội giết người,
Joe về nhà rất thất vọng. Anh ta đã thua vụ kiện, và Wright sắp bị hành hình
đêm đó trừ phi có lệnh ân xá của thống đốc cho anh ta.
Khi Joe vào nhà, vợ anh
ta bắt đầu, "Anh đã ở đâu? Bây giờ là quá mười giờ rồi."
"A, cằn nhằn, cằn
nhằn, cằn nhằn," anh ta nói một cách phẫn nộ, và đi vào uống rượu.
"Ngay khi anh về
nhà," chị vợ cằn nhằn, "anh bắt đầu uống rượu. Thậm chí chẳng thèm
chào em nữa!"
"A, cằn nhằn, cằn
nhằn, cằn nhằn," Joe thở dài. Thế rồi anh ta lên tầng đi tắm, bảo vợ rằng
anh ta đang đợi cú điện thoại của thống đốc.
Trong khi anh ta đang
trong nhà tắm, thì có điện thoại - Wright đã được ân xá. Vợ Joe quyết định đích
thân báo cho anh ta tin tốt lành này. Khi cô ấy vào phòng tắm Joe đang đứng trần
truồng, uốn theo bồn tắm.
"Này, Joe," vợ
anh ta nói. "Họ không treo cổ Wright đêm nay đâu."
Joe càu nhàu lại,
"A, cằn nhằn, cằn nhằn, cằn nhằn!"
Già Zeb, bác nông dân
nông thôn Virginia, đã giao cấu với một trong những con lợn ưa thích của mình
trong nhiều năm. Bỗng nhiên, Zeb bị dằn vặt bởi mặc cảm và lương tâm, điều đã
hành hạ bác ta nhiều đến mức bác ta quyết định đi tới nói cho linh mục về điều
đó trong buổi thú tội. Cha Fungus bị choáng và ông ta thực sự không biết làm
sao giải quyết chuyện này.
"Này," linh mục
nói với già Zeb," nói cho tôi, đấy là con lợn đực hay lợn cái?"
"Nó là con cái, tất
nhiên," Zeb khụt khịt. "Cha nghĩ tôi là cái gì - loại đồi bại
gì?"
Giáo hoàng Polack đang ngồi
trên tầu hoả bên cạnh Ronald Reagan trên đường trở về Washington từ Killjews,
Alabama. Giáo hoàng khơi mào cuộc đối thoại với hai anh chàng da đen to lớn,
Rufus và Leroy, trong khoang.
"Xin chào các quí
ông," giáo hoàng nói. "Các anh đi đâu?"
"DC" Rufus
nói.
"Anh ấy nói gì vậy?"
ông tổng thống hơi điếc hỏi.
"Anh ta nói họ
đang đi tới Washington, DC - cũng giống như chúng ta," giáo hoàng nói.
"Nói cho tôi," Polack tiếp tục, "điều gì đem các anh tất cả đều
tới Washington vậy?"
"Chúng tôi biết một
chíp thực ở đó," Leroy mỉm cười.
"Anh ta nói gì vậy?"
Ronnie nặng tai hỏi.
"Anh ta nói có bạn
gái ở đó," giáo hoàng quát to cho tổng thống. Thế rồi quay sang các anh
chàng da đen, Giáo hoàng Polack nói, "Cô ấy phải là cô gái cho các ông tất
đều theo đường đi tới gặp cô ấy."
"Con người, tôi sẽ
nói," Rufus mỉm cười.
"Chắc chắn,"
Leroy nói. "Cô ấy là mụ lẳng lơ thực sự trơ tráo. Cô ấy đi đôi bốt đen có
cựa, mang chiếc roi và mê trong mọi khoái cảm được biết tới cho đàn ông!"
"Anh ta nói
gì?" ông tổng thống điếc hét lên.
Giáo hoàng Polack quay
sang Ronnie và la lên, "Anh ta nói họ biết Nancy!"
Bây giờ...
Nivedano...
(tiếng trống)
(nói lắp bắp)
Nivedano...
(tiếng trống)
Im lặng... nhắm mắt lại...
không chuyển động thân thể. Thu tâm thức bạn vào bên trong. Đi sâu hơn... và
sâu hơn... giống như mũi tên xuyên qua mọi tầng rác rưởi. Đi vào trong trung
tâm bạn. Trong khoảnh khắc im lặng này, trong khoảnh khắc hồn nhiên này, bạn
không còn là cái bóng của mình. Bạn là bản thân mình. Việc là bản thân mình này
được gọi là "trăng lên," hay "phật phát sinh." Từng người
trong bản tính mình đều là phật... người chứng ngộ, người thức tỉnh. Mọi người
đều chỉ là hạt mầm... người đó chỉ cần tìm thấy mảnh đất tốt để biến mất trong
đó, để tản mát nhân cách mình, hiểu biết của mình, tâm trí mình... Và bỗng
nhiên trăng được phản chiếu trong hồ. Và bỗng nhiên thông trên đỉnh đồi chạm
vào trăng. Và bỗng nhiên từ không đâu cả nảy sinh phật tính của bạn. Nhớ điều
này - hai mươi bốn giờ - không một ý nghĩ, nhưng như cơn đau tim, để cho nó trở
thành dòng chảy ngầm. Bất kì điều gì bạn đang làm đều trở nên khác bởi vì bạn
khác. Cái chạm của bạn bây giờ có vẻ duyên dáng; nụ cười của bạn có sự chân
thành; mắt bạn trở thành như hồ im lặng. Hành động của bạn phản chiếu trái tim
bạn, con người bạn, niềm vui của bạn, điệu vũ của bạn. Không có thượng đế nào
khác. Không có đền chùa nào khác. Ngoại trừ bạn - được thức tỉnh tới vinh quang
tràn đầy của bạn, tới huy hoàng tràn đầy của bạn - không có tôn giáo nào.
Để làm điểm này được rõ
ràng hơn,
Nivedano...
(tiếng trống)
Thảnh thơi... buông bỏ...
chết đi... thân thể này, tâm trí này, mọi thứ của thế giới này. Cái còn lại chỉ
là bầu trời thuần khiết, hoàn toàn phúc lạc, cực lạc vô cùng. Đây là ngôn ngữ
đã bị lãng quên của bạn. Loại im lặng này, việc đi sâu vào bản thân bạn, có thể
nối bạn với sự tồn tại. Và được nối với sự tồn tại, toàn thể cuộc sống trở
thành liên hoan, lễ hội. Không chỉ sống, mà cả chết, bởi vì không có chết. Chỉ
có sống và sống và sống, và những đỉnh cao hơn và những thung lũng sâu hơn. từ
sự tồn tại vô thuỷ tới vô chung, bạn lan toả. Mọi thứ bằng cách nào đó ở trong
bạn. Mặt trời lên bên trong bạn và mặt trăng treo bên trong bạn, và các vì sao
là một phần của bầu trời bên trong bạn. Nhớ rằng bầu trời bên trong bao la hơn
bên ngoài. Được phúc lành là những người đã nếm trải nước quả bên trong này của
sự tồn tại thuần khiết.
Nivedano...
(tiếng trống)
Quay lại... nhưng đừng
bỏ lại kinh nghiệm này đằng sau. Ngồi xuống và thu lấy kinh nghiệm này - niềm
vui của nó, phúc lành của nó. Và nhớ đừng quên. Nó phải trở thành việc thở thường
xuyên, thành nhịp tim đập. Chỉ thế thì bạn mới cảm thấy được hoàn thành. Chỉ thế
thì bạn mới cảm thấy mình không vô nghĩa. Chỉ thế thì cuộc sống của bạn mới có
vẻ hùng vĩ. Hùng vĩ này đã có đó rồi, bạn chỉ phải phát hiện ra nó. Chỉ vài tầng
bụi bặm - loại bỏ chúng đi. Chúng ta thiền mọi tối đơn giản để cho bạn cứ làm
sâu thêm ngày càng nhiều, để cho rượu trở thành ngày một lâu năm hơn. Để cho phật
tính của bạn trở thành chắc chắn tuyệt đối. Nó không phải là luận cứ, nó là kinh
nghiệm.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Thầy kính
yêu.
Chúng ta có thể mở hội
mười nghìn chư phật và sự tụ hội của họ ở đây được chứ?
Vâng, thưa Thầy kính
yêu.
Xem Tiếp Chương 6 –
Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá