Chương 6. Trời Không Bị Rạch Bởi Mây

Chương 6. Trời Không Bị Rạch Bởi Mây

Price:

Read more

Thiền Osho by Vô Ngã

Sách Osho

(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)

Đạo Nguyên Thiền Sư (Dogel)

Tìm Kiếm Và Hoàn Thành – Osho

Bài Nói Về Thiền

Chương 6. Trời Không Bị Rạch Bởi Mây








Nghe hoặc Tải MP3 'Đạo Nguyên Thiền Sư (Dogel) - Tìm Kiếm Và Hoàn Thành' ê


Thưa Thầy kính yêu của chúng tôi,

Đạo Nguyên nói,

Phật nói, nếu ông muốn hiểu ý đúng của bản tính phật, ông phải hiểu đúng các biểu lộ tạm thời của nó. Khi thời gian đúng tới, bản tính phật sẽ tự nó biểu lộ.

Đạo Nguyên tiếp tục:

Nhiều sư, cả trong quá khứ và hiện tại, đã tin rằng câu, "khi thời gian đúng tới," nghĩa là chờ đợi cho phật tính tự biểu lộ trong tương lai. Họ nghĩ rằng nếu họ tiếp tục rèn luyện theo Đạo, thì bản tính phật sẽ tự nhiên tự nó biểu lộ vào thời gian đúng. Chừng nào thời gian đó còn chưa tới, họ sai lầm kết luận rằng bản tính phật sẽ không tự nó biểu lộ, cho dù họ phải tới thăm thầy trong việc đi tìm pháp hay việc rèn luyện cần mẫn.

Dựa trên kết luận sai lầm này, họ quay trở lại một cách vô nghĩa với thế giới bình thường và chờ đợi vô ích cho thời gian đúng tới. Lời, "khi thời gian đúng tới," nghĩa là thời gian đúng đã tới rồi. Không thể có hoài nghi về điều này được. Ngay cả hoài nghi phải nảy sinh, chúng cũng không là gì ngoài sự biểu lộ của bản tính phật trong bản thân chúng ta. "Thời gian đúng" nghĩa là chúng ta phải thực hiện phần lớn trong mọi ngày.

Nếu thời gian đúng là cái gì đó tới, thì bản tính phật sẽ không tới. Điều này là bởi vì thời gian đúng đã tới rồi; bản tính phật đã tự nó biểu lộ rồi. Sự kiện này là hoàn toàn rõ ràng, vì chưa bao giờ có thời gian đúng mà lại chưa tới, có bản tính phật mà không tự nó biểu lộ.

Maneesha, con người ngay lúc sinh đã là phật - mọi người, tốt hay xấu, đúng hay sai, thánh nhân hay tội nhân, điều đó không thành vấn đề. Khi có liên quan tới phật tính của người ta, nó vẫn còn không bị động chạm tới bởi điều bạn làm, bởi điều là hành vi của bạn. Bởi vì đây là cảnh ngộ, vấn đề nảy sinh là nếu mọi người đều là phật thế thì sao lại cần nỗ lực này và cố gắng này, việc tìm kiếm này về phật tính?

Câu hỏi này đã được hỏi không chỉ cho Đạo Nguyên, nó cũng đã được hỏi cho bản thân Phật Gautam, người là phật duy nhất trong dòng truyền thừa dài các chư phật đã qua trước ông ấy và sau ông ấy; nhưng có lẽ là phật lỗi lạc nhất, có lẽ được thừa nhận nhiều nhất. Để thoả mãn các câu hỏi bình thường Phật nói, "Nó sẽ tới vào đúng thời gian riêng của nó," cũng như hoa tới vào thời gian riêng của chúng và mây tới vào thời gian riêng của chúng và mặt trời mọc theo thời gian riêng của nó.

Trong sự tồn tại có sự liên tục của thời gian. Không phải là hôm nay trăng sẽ muộn hơn một chút hay mặt trời sẽ liên tục lâu thêm một chút. Tuyệt đối chắc chắn là mọi thứ xảy ra trong tự nhiên khi thời gian đúng tới, cho nên thời gian đúng đơn giản nghĩa là thời cơ đúng, khí hậu đúng, sự sẵn sàng, cảm nhận đúng. Và thế thì bạn không cần lo nghĩ về phật tính, bởi vì khi có liên quan tới phật tính, bạn đã có nó rồi. Cái thiếu là việc nhận ra. Bạn đã quên mất tên mình, đó là tất cả cái đang thiếu. Có lẽ một tình huống nào đó là cần để trong đó bạn có thể được nhắc nhở về cái tên của mình.

Trước khi tôi nói về lời kinh của Đạo Nguyên tôi muốn chia sẻ với các bạn một sự việc trong cuộc đời của Edison. Ông ấy là nhà khoa học lỗi lạc, một thầy giáo vĩ đại đến mức không ai đã gọi ông ấy bằng tên cả. Bố mẹ ông ấy chết sớm và ông ấy dấn thân vào công việc đến mức ông ấy không có bạn. Tất cả mọi điều ông ấy có là các nhà khoa học nghiên cứu dưới ông ấy. Hiển nhiên họ không thể gọi ông ấy bằng tên ông ấy được, Edison. Họ tất cả đều gọi ông ấy là 'Giáo sư'.

Dần dần bản thân ông ấy cũng quên mất tên mình là gì. Nếu trong năm mươi năm không ai dùng tên bạn và thế rồi bỗng nhiên ai đó gọi bạn bằng tên bạn, thì có thể là bạn sẽ bị choáng. Bạn sẽ cảm thấy rằng bằng cách nào đó bạn có nhớ anh chàng này... một kí ức, một tiếng vọng xa xăm trong núi.

Nhưng thông thường điều này không xảy ra bởi vì mọi ngày bạn đều được nhắc qua tên mình.

Đó là trường hợp đặc biệt với Edison. Bố mẹ ông ấy chết sớm, còn ông ấy là một thiên tài từ ngay thời thơ ấu. Ông ấy một mình đã có khả năng phát minh ra một nghìn thứ chưa bao giờ tồn tại trên thế giới này. Bạn sẽ không thể tìm thấy cái gì quanh mình mà không có dấu hiệu của Edison.

Trong chiến tranh thế giới thứ nhất tem phiếu khẩu phần lần đầu tiên được đưa vào dùng, và mọi người đều phải đi tới văn phòng để đăng kí tên. Hiển nhiên mọi văn phòng đăng kí tên đều đông đúc, mọi người đứng sắp hàng. Edison cũng đứng trong hàng. Khi người đứng trước ông ấy đã cho tất cả mọi thông tin và lĩnh phiếu khẩu phần của mình và đi ra, viên thư kí nhìn vào danh sách đọc to tên, "Ông Edison có đây không?" Và Edison nhìn quanh đây đó. Ông ấy không thể nhớ được... chắc chắn có kí ức là ông ấy đã quen biết anh chàng có tên là Edison, nhưng trong năm mươi năm chẳng ai đã gọi tên ông ấy cả.

Một người trong hàng nhận ra rằng người đứng trước chính là Edison nổi tiếng, và ông ấy vẫn nhìn quanh đâu đó. Người này nói, "Người ông đang tìm, chính là ông đấy. Ông đã quên mất tên ông rồi sao, thưa Giáo sư?"

Ông ấy nói, "Trời, cũng tốt là ông đã nhắc tôi, bằng không thì tôi đã mất phiếu khẩu phần rồi. Tôi cố gắng mãi để nhớ; cái tên này dường như quen thuộc, nhưng tôi không thể nói nó với bản thân tôi được. Trong năm mươi năm mọi người đã gọi tôi là 'Giáo sư', 'Tiến sĩ', nhưng chẳng ai đã... bởi vì tôi không có bạn bè nào, tôi không có bố mẹ."

Phật tính không là cái gì ngoài cái tên khác của bản tính cơ sở của bạn, bản tính tinh túy của bạn. Và không ai đã bao giờ trỏ nó cho bạn. Ngược lại, mọi người đã dán những cái tên, bằng cấp... tạo ra cá tính quanh bạn, và dần dần bạn bắt đầu chấp nhận nó. Nếu mọi người đều nói rằng bạn thông minh, rất thông minh, bạn bắt đầu tin vào điều đó.

Chúng ta tất cả đều là nạn nhân của đám đông. Một trong các thầy của tôi, S.S. Roy, đã không đồng ý với tôi. Ông ấy nói, "Không thể nào quên được tên riêng của mình. Câu chuyện này về Edison phải là bịa đặt của anh."

Tôi nói, "Xin cho tôi chút thời gian để chứng minh điều đó."

Ông ấy nói, "Anh có thể chứng minh cái gì?"

Tôi nói, "Thầy đợi." Và sau hai, ba ngày, khi mọi sự đã bị quên đi rồi, tôi tới nhà ông ấy, bảo vợ ông ấy... Rajendra Anuragi ở đây biết giáo sư S.S. Roy - anh ấy cũng là sinh viên ở cùng đại học đó vào thời đó. Tôi bảo vợ ông ấy, "Khi giáo sư Roy thức dậy buổi sáng xin cô làm một việc tốt nhỏ cho tôi."

Bà ấy nói, "Bất kì điều gì anh cần... anh muốn gì?"

Tôi nói, "Việc này rất nhỏ. Cô hỏi thầy, 'Sao anh trông xanh thế? Anh có bị sốt không? Anh có ngủ ngon không? Có gì làm bận tâm anh vậy? Anh có bị đau đầu không?' Và bất kì điều gì thầy nói, xin cô ghi lại đích xác những lời của thầy, và tôi sẽ thu thập những lời ghi đó về sau."

Bà ấy nói, "Tôi không hiểu điều anh đang làm."

Tôi nói, "Đấy chỉ là một thực nghiệm thôi. Về sau tôi sẽ giải thích cho cô, nhưng ngay bây giờ đừng hỏi nhiều hơn thế."

Rồi tôi bảo người làm vườn của ông ấy, "Khi ông ấy bước ra, bác hỏi ông ấy, 'Có chuyện gì xảy ra với ông thế? Ông trông ốm thế, và ông định đi đâu? Đi vào mà nghỉ đi, và tôi sẽ đi gọi bác sĩ.'"

Và người làm vườn nói, "Nhưng chủ định của tất cả những điều này là gì? Ông ấy hoàn toàn mạnh khoẻ!"

Tôi nói, "Đấy không phải là vấn đề. Tôi sẽ giải thích toàn bộ câu chuyện cho bác sau. Bất kì điều gì ông ấy nói, bác giữ lấy thẻ này, ghi ra đích xác lời của ông ấy."

Và điều này tôi làm từ nhà ông ấy cho tới khoa triết học. Người trưởng trạm bưu điện sống ở giữa, và một giáo sư khác - tôi bảo họ, "Xin Vui lòng cùng tham gia vào một thực nghiệm." Và người cuối cùng là người làm công nhật ở khoa triết học. Tôi bảo anh ta, "Anh đừng bận tâm, anh chỉ..." - anh ta là một người lực lưỡng và to lớn - "anh chỉ giữ Giáo sư Roy khi ông ấy vào, và dù ông ấy có chống lại hay không, anh cứ cho ông ấy nằm xuống tràng kỉ."

Anh ta nói, "Anh nói gì vậy? Tôi sẽ bị tống cổ khỏi việc của mình mất!"

Tôi nói, "Không ai có thể tống cổ anh ra được. Tôi làm đảm bảo cho."

Nhưng anh ta nói, "Đây là loại thực nghiệm kì lạ. Nó là thực nghiệm lên tôi hay lên Giáo sư Roy? Tôi có con và vợ và bố mẹ già, và tôi là người nghèo. Đừng quấy rầy việc của tôi."

Tôi nói, "Nó chẳng liên quan gì tới anh cả. Anh đơn giản cứ làm nó."

Anh ta nói, "Thôi được, nếu anh nói vậy." Anh ta biết rằng tôi được Giáo sư Roy yêu mến lắm. Anh ta nói, "Nếu anh nói vậy, tôi sẽ làm nó, chỉ bởi vì anh thôi."

Và tôi nói, "Cầm lấy thẻ này. Bất kì điều gì ông ấy nói, anh viết ra, và tôi sẽ thu lấy nó chỉ sau vài phút."

Tôi đi theo Roy từ nhà ông ấy. Khi ông ấy đi lên trước thì tôi bắt đầu thu thập các thẻ ghi. Với vợ, ông ấy nói, "Cái gì? Anh hoàn toàn mạnh khoẻ. Anh đã ngủ ngon. Ai nói em rằng mặt anh trông xanh?"

Bà ấy nói, "Chẳng cần ai nói cả, em có thể thấy anh trông xanh."

Ông ấy nói, "Mọi điều vô nghĩa. Chỉ là chuyện nhảm nhí đàn bà!"

Nhưng hoài nghi đã nảy sinh trong ông ấy. Khi ông ấy vừa định đi tới đại học thì người làm vườn nắm tay ông ấy và bảo ông ấy, "Ông làm gì vậy? Ông thậm chí không thể bước cho thẳng, ông đi loạng choạng thế! Đi vào và nghỉ đi. Tôi sẽ đi và gọi bác sĩ cho."

Và với người làm vườn ông ấy nói, "Vâng, tôi nghĩ tôi cần nghỉ ngơi nào đó. Cả đêm dường như tôi đã không nghỉ, và hình như có hơi sốt nữa, nhưng cũng không nhiều lắm. Ít nhất tôi cũng có thể đi tới đại học, nói với ông trưởng bộ môn rồi quay về."

Và ông trưởng trạn bưu điện, người bạn thân của ông ấy, ông này có vẻ sợ hãi thế, và nói, "Không, tôi sẽ không để ông đi một mình đâu. Tôi sẽ đi cùng ông."

Ông ấy nói, "Tôi thực sự ốm rồi. Tôi cảm thấy rất yếu. Ông tốt quá giúp tôi."

Ông trưởng trạm bưu điện nói, "Ông có thể lấy xe ô tô của tôi."

Ông ấy nói, "Không, không cần mang xe của ông đi đâu, tôi sẽ xoay sở được. Nhưng nếu tôi cần xe ông tôi sẽ điện thoại từ văn phòng. Nhưng tôi cảm thấy có một loại run rẩy, kì lạ. Trong cả đời tôi tôi chưa bao giờ cảm thấy run như thế."

Tất cả những ghi chép này tôi đều thu lại. Và người làm công đã làm một việc lớn. Anh ta nhảy tới ông giáo sư S.S. Roy và anh ta giằng co và nói, "Ông làm gì thế? Ông ngốc ạ!" Và anh ta kéo ông ấy xuống ghế tràng kỉ, dúi ông ấy xuống, và anh ta nói, "Ông cần lên giường. Ông ốm quá. Ông có muốn tự tử không đấy?"

Phát biểu của giáo sư S.S. Roy trên thẻ của người làm công là, "Vâng, đi ra ngoài thật là sai với tôi. Anh gọi điện cho ông trưởng trạm bưu điện đem xe của ông ấy đưa tôi về nhà, và thông báo cho y tế tới kiểm tra tôi. Dường như có điều gì đó rất sai. Mọi người khác đều có thể nhận ra nó."

Và thế rồi tôi bước vào văn phòng nơi ông ấy đang nằm nghỉ trên ghế tràng kỉ, gần như sắp chết. Tôi nói, "Đợi đã!" Và tôi bảo người làm công trên đường, "Đừng gọi ai cả, dù là xe hay bác sĩ. Không cần đâu. Tôi sẽ trông nom cho."

Tôi nói, "Không cần phải chết ngay lúc này. Một ngày nào đó thầy sẽ phải chết, nhưng để thời gian vài phút đã. Thầy nhìn vào những ghi chép này... điều thầy đã nói với vợ mình."

Ông ấy nói, "Anh là sinh viên kì lạ, anh suýt giết chết tôi. Chỉ thêm hai người nữa thôi... Và nếu họ đã nói, 'Ông chết rồi,' thì tôi cũng đã tin vào điều đó."

Tôi nói, "Đây chỉ là câu trả lời cho tranh luận của chúng ta."

Nếu mọi người cứ nói điều gì đó cho bạn lặp đi lặp lại thì bạn bắt đầu tin vào nó mặc cho chính mình. Bạn có thể hoài nghi lần đầu tiên, nhưng khi điều đó cứ được nói liên tục thì niềm tin nảy sinh trong bạn, và bạn quên mất hoài nghi đó.

Bạn đã được bảo cho rằng bạn là kẻ tội lỗi. Bạn đã được bảo cho rằng bạn sinh ra trong tội lỗi, và những biện luận kì lạ đã được cung cấp cho bạn để giải thích tại sao bạn lại sinh ra trong tội lỗi: bởi vì Adam và Eve không vâng lời Thượng đế. Bây giờ các nhà thượng đế học Ki tô giáo nói rằng mặc dầu sáu nghìn năm đã qua kể từ thời Adam và Eve bị Thượng đế đuổi ra khỏi chỗ của họ trong vườn Eden, bởi vì họ đã không vâng lời... Ông ấy đã bảo họ không được ăn quả từ hai cây: một cây là Cây Tri thức, và cây kia là Cây Cuộc sống Vĩnh hằng.

Tôi nghĩ Adam và Eve đã làm đích xác điều bất kì người thông minh nào cũng làm. Đây là hai điều: trí huệ và cuộc sống vĩnh hằng - bạn còn muốn gì khác hơn nữa? Và Thượng đế đang chu cấp cho bạn mọi thứ khác, điều đó nghĩa là chỉ nhai như trâu, ngồi dưới gốc cây. Và cây ngài đã cấm là cây táo.

Trong chính sự kiện cấm đoán này của Thượng đế, Thượng đế làm chết đi yêu, Thượng đế làm chết đi từ bi. Bằng không, nếu Thượng đế mà là Cha, thì ngài đã bảo con trẻ, "Đây là hai cây các con không được quên: trí huệ và cuộc sống vĩnh hằng." Nhưng điều này lại do quỉ xui khiến cho Eve. Quỉ dường như là nhà cách mạng đầu tiên trên thế giới. Nó thuyết phục Eve.

Tôi đã nhìn vào câu chuyện này từ nhiều góc độ. Sao nó lại không thuyết phục Adam nhỉ? Bởi vì cho dù Adam có bị thuyết phục thì anh ta sẽ bị cản trở. Nếu Eve cứ khăng khăng không ăn nó, thì anh chàng Adam đáng thương sau rốt cũng chỉ là anh chồng đáng thương mà thôi. Thay vì thuyết phục chồng, nó đã thuyết phục vợ. Và vì thời đó mọi quảng cáo đều dành cho vợ. Mọi nhà thờ đều vận hành bởi vì sự hỗ trợ của đàn bà.

Nhưng biện luận của nó lại đúng, và nó đã chọn đúng người để thuyết phục. Nó nói, "Thượng đế đã cấm các bạn. Các bạn có biết lí do vì sao không? nếu các bạn ăn hai quả này, thì trí huệ sẽ làm cho các bạn chứng ngộ, và cuộc sống vĩnh hằng... Và các bạn sẽ quyền năng mạnh mẽ như bản thân Thượng đế. Và Thượng đế ghen tị về điều đó; ông ấy không muốn các bạn trở thành thượng đế. Ông ấy muốn các bạn vẫn còn là người tôn thờ - thánh nhân, tội nhân, nhưng không bao giờ là thượng đế. Nhưng hai quả này có thể làm cho các bạn thành thượng đế thực sự."


Điều khá kì lạ là các tôn giáo không tin vào Thượng đế, mục đích tối thượng của họ là tự do. Còn những tôn giáo tin vào Thượng đế, mục đích tối thượng của họ là cứu rỗi. Vị cứu tinh sẽ tới, bản thân bạn tuyệt đối bất lực. Đấng cứu thế sẽ tới, người sẽ cứu bạn. Họ đã chờ đợi sáu nghìn năm nay, và ngài vẫn không tới. Và thỉnh thoảng nếu ai đó đủ điên khùng và tuyên bố, "Ta là người các ông đang chờ đợi đây," thì họ giết chết người đó.





Đó là một nhân loại kì lạ. Bạn chờ đợi người đó và nếu ai đó thử... Đấy không chỉ là Jesus. Jesus đã trở nên xuất chúng hơn bởi vì một tôn giáo lớn đã phát sinh sau ông ấy. Còn có những người khác: John the Baptist đã bị giết bởi vì ông ấy tuyên bố không chỉ, "Ta là nhà tiên tri," mà đơn giản, "Ta đang tạo ra bầu không khí đúng cho nhà tiên tri tới." Ông ấy đã bị chặt đầu. Ông ấy tuyên bố Jesus là nhà tiên tri cho những người mà ông ấy đã làm ra con đường. Và Jesus bị đóng đinh. Cũng điều đó đã là cách cư xử trên khắp thế giới.

Các tôn giáo không muốn bạn thông minh. Quả thông minh đã bị loại ra. Nếu bạn trở nên trí huệ, điều đó chống lại Thượng đế. Đó là lí do tại sao tất cả các tôn giáo tin vào trật tự và vâng lời đều không thuyết giảng thiền. Đây là vấn đề rất bản chất. Sao Ki tô giáo không thuyết giảng thiền? Sao không có chỗ trong Mô ha mét giáo cho thiền? Bởi lẽ đơn giản là thiền thực sự là cả hai cây kia cùng nhau. Nó sẽ đem bạn tới chứng ngộ và nó sẽ đem bạn tới chắc chắn tuyệt đối, không thể nghi ngờ được rằng bạn là Thượng đế, rằng mọi thứ đều thiêng liêng. Trong tính thượng đế của bạn, ngay cả nhành cỏ nhỏ nhất cũng trở thành thiêng liêng, giống như ngôi sao lớn nhất. Toàn thể vũ trụ trở thành rung động của điệu vũ thiêng liêng. Nhưng bạn phải cảm thấy điều đó trước hết trong tim mình, và tất cả cái gọi là tôn giáo của bạn đang lái bạn đi xa khỏi nó: cầu nguyện Thượng đế!

Tôi đã nghe nói về Michelangelo... Ông ấy đang vẽ trần nhà của một nhà thờ nổi tiếng. Trời đã hơi tối rồi, và một bà già đang cầu nguyện Thượng đế, không biết chút gì rằng trên bà ấy, ở trên trần Michelangelo đang vẽ bức tranh nào đó. Và ông ấy mệt mỏi nằm trên chiếc thang dài. Ông ấy nghe điều bà già này nói. Bà ấy xin Thượng đế, "Một chút ít tiền sẽ không tồi đâu. Con đang cần nó, bởi vì con không có ai hỗ trợ cả. Ngài đã lấy đi mọi người rồi." Bà ấy đang cầu nguyện đặc biệt với Mary, mẹ của Jesus Christ, bởi vì là đàn bà thì bà ấy sẽ hiểu những rắc rối của bà già.

Michelangelo, mệt mỏi vì công việc của mình, chỉ muốn tận hưởng thời gian. Ông ấy nói, "Ta đang nghe bà đây. Ta là Jesus Christ."

Bà già này phải là người đàn bà lớn lao. Bà ấy nói, "Câm ngay! Ta đang nói trực tiếp với mẹ ông!"

Michelangelo đã viết, "Tôi không thể tin được vào điều đó. Tôi đã đề nghị, nhưng bà ấy đơn giản từ chối. Bà ấy nói, 'Câm ngay!' Trong bóng tối bà ấy không thể thấy được."

Tất cả những tôn giáo này đều cố gắng hạ nhục nhân loại. Toàn bộ việc kinh doanh và khai thác và áp bức của họ đều phụ thuộc vào bạn, vào sợ của bạn, vào tham của bạn, vào chết của bạn, vào bệnh của bạn. Nếu bạn bắt đầu cảm thấy bản thân mình là thiêng liêng và có thể tận hưởng không chỉ sống mà cả chết nữa, với cùng điệu vũ, thì chủ định của các tu sĩ sẽ là gì? Và có hàng triệu người trong họ trên khắp thế giới, chỉ sống như kẻ ăn bám. Họ có thể là người Hindu, họ có thể là người Mô ha mét giáo, họ có thể là người Ki tô giáo, họ có thể thuộc vào bất kì tôn giáo nào, nhưng tính chất tu sĩ là nghề nghiệp cổ đại nhất của kẻ ăn bám.

Nếu bạn đi vào trong bản thân mình và tìm thấy chân lí, bạn sẽ ngạc nhiên mà thấy rằng điều đã ở bên trong bạn đã bị bỏ qua bằng mọi nỗ lực, cho nên sự khai thác có thể tiếp tục.

Thái độ của Phật là ở chỗ bạn là phật, không có vấn đề đạt tới phật tính. Bạn là phật, tất cả mọi điều bạn cần là tấm gương để thấy khuôn mặt mình, khuôn mặt nguyên thuỷ của mình - nhận ra, nhớ lại. Bạn đã quên mất mình là ai.

Dốt nát này đang được khai thác triệt để bởi các nhà thờ, các đền chùa, các tu sĩ, các giáo sĩ, các học giả, đủ mọi loại nhà thần học. Họ đang tạo ra rào chắn tuỳ tiện, cái mà nếu bạn muốn bạn có thể vứt chúng đi trong một khoảnh khắc. Nhưng họ đã làm cho bạn sợ nhiều thế - không tin vào Thượng đế có nghĩa là bạn sẽ rơi vào địa ngục.

Tôi đã bắt gặp những câu chuyện rằng vào thời Trung Cổ các linh mục hay nhấn mạnh tới việc tra tấn của địa ngục, rằng bạn sẽ bị đốt trong ngọn lửa vĩnh viễn; vậy mà bạn sẽ không chết - sự an ủi đó họ không thể cho được. Bạn sẽ bị đút vào và kéo ra khỏi lò mãi, phía bên này bị thiêu cháy rồi phía bên kia bị thiêu cháy... có những trường hợp còn ghi lại rằng nhiều đàn bà đã ngất xỉu khi nghe các nhà thuyết giảng này. Toàn thể ý tưởng tàn bạo dã man tới mức bạn sẽ không bao giờ chết và bao giờ cũng ở trong và ngoài lò, nghỉ chút ít rồi quay lại vào lò...

Tôi đã nghe một câu chuyện rằng Morarji Desai chết. Theo một cách nào đó thì nó cũng tốt. Vì toà Thượng thẩm đã làm cho ông ấy thành vô gia cư, đó sẽ là một cách để tìm ra nhà. Và cứ tưởng mình là một mahatma vĩ đại, ông ấy đã bị thuyết phục rằng ông ấy sẽ lên thiên đường, nhưng điều ông thấy thấy là ở chỗ ông ấy bị lôi vào địa ngục. Ông ấy hét lên, ông ấy cố gắng vất vả để thuyết phục họ, "Tôi là cựu thủ tướng Ấn Độ, một tín đồ lớn của Mahatma Gandhi. Cả ngày tôi đã quay bánh xe. Các ông ngụ ý gì? Địa ngục là dành cho kẻ tội lỗi, không cho các mahatmas."

Nhưng quỉ đâu chịu nghe. Chúng nói, "Im đi. Ông sẽ được cho sự chọn lựa bởi vì ông đã là thủ tướng. Ân huệ này chúng tôi có thể làm được. Có ba tầng địa ngục, ông có thể chọn một tầng ông muốn."

Thấy không có khả năng nào thoát được, Morarji đồng ý. Chúng đem ông ấy tới phần thứ nhất, và điều ông ấy thấy ông ấy không thể nào tin được: mọi người đều bị đánh, máu chảy ròng ròng. Chết là không thể có được ở địa ngục, bạn nhớ. Điểm đó bạn bao giờ cũng phải nhớ: chết là không thể có được, chỉ có mỗi tra tấn. Bạn không thể tự tử được. Trong địa ngục điều đó là không thể được. Bạn không thể trốn được, không có chỗ ra.

Thấy chỗ đầy máu, mọi người bị tra tấn, đánh đập, ông ta nói, "Tôi muốn thấy hai chỗ kia trước khi tôi chọn lựa."

Ở chỗ thứ hai, cái lò Ki tô giáo... Mọi người bị kéo vào và kéo ra và bị nấu lên, và họ vẫn sống! Ông ấy nói, "Điều này không thể được đối với tôi. Tôi là người ăn chay. Tôi thậm chí không thể nhìn vào cảnh như vậy được."

Ông ta được dẫn tới chỗ thứ ba. Nó trông có tốt hơn chút ít, không nhiều lắm, nhưng so với hai chỗ kia... Mọi người đều đứng ngập tới cổ là đủ mọi loại cứt, và uống cà phê và trà và Coca-Cola.

Mọi người đều phải chọn, bất kì cái gì mình muốn. Ông ta nói, "Điều này không tốt, nhưng phải làm gì khác đây? Hai chỗ kia..." Và ông ấy là người uống nước tiểu đã được xác nhận trong sáu mươi năm, cho nên điều đó cũng không tệ gì. Cũng tốt là ông ấy đã quen và đã tập dượt khá. Ông ấy đã làm bài tập về nhà rồi. Ông ấy nói, "Tôi sẽ chọn chỗ này."

Nhưng ông ấy lại không nhận biết rằng chỉ có cà phê giải lao thôi. Ngay khi ông ấy uống hết cốc cà phê và chuông rung lên và một con quỉ hô to, "Bây giờ mọi người đứng lên đầu ông!"

Đủ mọi loại nỗi sợ... nếu bạn không tin vào Thượng đế. Mọi người nghĩ tốt hơn cả là tin chứ đừng bị lâm vào rắc rối. Sardar đang nghĩ tới bản thân mình về việc anh ta sẽ chọn chỗ nào trong ba chỗ này. Không may là không có chỗ thứ tư, bạn phải chọn trong ba thứ này thôi. Và chúng tất cả đều bẩn thỉu.

Con người đã bị mọi tôn giáo bảo cho rằng mình không phải là điều mình đáng phải là. Cho nên cố gắng vất vả để được đức hạnh, cố gắng vất vả để khổ hạnh, cố gắng vất vả và cầu nguyện liên tục - người Mô ha mét giáo cầu nguyện năm lần một ngày. Và làm đủ mọi loại vặn xoắn thân thể nhân danh yoga, điều cũng đã là một phần của địa ngục. Sự khác biệt chỉ là bạn làm điều đó ở đây theo cách riêng của bạn, còn ở địa ngục thì quỉ làm điều đó cho bạn - vặn xoắn bạn, ai đó kéo chân bạn, ai đó kéo căng cổ bạn...

Và tôi biết hoàn toàn rõ điều đó có nghĩa là gì bởi vì cổ tôi đã bị kéo căng ra. Bạn phải nói rằng điều đó tuyệt đối được, chỉ cần làm cho họ dừng lại. Bằng không nếu họ cứ kéo ra mãi, chẳng mấy chốc đầu bạn sẽ lìa khỏi thân thể! Bạn đau đớn và bạn phải nói rằng bạn được chữa bệnh. Họ đã đặt thân thể tôi vào việc điều trị kéo chân kéo tay. Cách kéo chân kéo tay này lần đầu tiên được các nhà truyền giáo Ki tô giáo và các nhà thờ Ki tô giáo thực hiện thời Trung Cổ cho những người đàn bà đáng thương bị coi là phù thuỷ. Và chung cuộc chiến lược kéo chân kéo tay đó... Ngẫu nhiên chuyện xảy ra là ai đó đang phải chịu chứng đau lưng lại bị kéo dãn người ra. Trong ba mươi năm bà ta đã chịu đựng chứng đau lưng, bỗng nhiên lưng bà ta được làm cho thoải mái và không còn đau nữa, và bà ta không thể nào tin được điều đó. Từ nhà thờ máy kéo dãn đã chuyển sang bệnh viện.

Ở đây một trong các bác sĩ rất đáng yêu của tôi, bác sĩ Hardikar - tên anh ấy trong tiếng Anh có nghĩa là bác sĩ Hard - đã làm việc trên tôi. Anh ấy tốt, nhưng những thứ anh ấy làm... Toàn bộ thân thể bị kéo ra, chân bị kéo sang một bên, đầu bị kéo sang bên kia. Chẳng mấy chốc bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn sắp bị đứt ra ở đâu đó chỗ giữa. Đó là lí do tại sao tôi nói điều tuyệt đối chắc chắn là ở địa ngục họ có những cơ chế kéo dãn rất nguyên thuỷ - bạn không chết ở đó. Và cảm giác của tôi là ở chỗ những người nói họ được chữa lành thì không thật là được chữa lành đâu. Đấy là kinh nghiệm riêng của tôi. Bạn phải nói điều đó, bằng không họ sẵn sàng cho bạn việc kéo dãn nhiều hơn. Hoặc là bạn chết hoặc là bạn nói bạn đã được chữa khỏi - bạn không có phương án nào khác.

Tôn giáo đã sống trên nỗi sợ. Và nó đã tạo ra các kỉ luật như nhịn ăn - tự hành hạ bạn theo đủ mọi cách có thể. Bạn càng hành hạ, Thượng đế càng hạnh phúc với bạn. Đó là một luận cứ kì lạ, sao việc bị hành hạ của tôi lại làm cho Thượng đế hạnh phúc? Ngài là bạo chúa sao? Ngài điên hay cái gì? Việc nhịn ăn của tôi làm cho ngài hạnh phúc. Tôi đau khổ, tôi đói, toàn bộ thân thể tôi đang đòi hỏi thức ăn, còn Thượng đế lại cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi chẳng thấy mối quan hệ nào giữa điều này và ý tưởng rằng Thượng đế là yêu - loại yêu gì vậy? - rằng Thượng đế là từ bi. Loại từ bi gì vậy? Để đạt tới ngài bạn phải trải qua đủ mọi loại hành hạ không cần thiết.

Và một khi bạn đã được thuyết phục rằng Thượng đế là mục tiêu khó mà đạt tới được... hàng triệu người đã tự hành hạ mình theo cách đó, và không một người nào trong số họ đã bao giờ đạt tới bất kì hiểu biết nào về phúc lạc. Những người đã đạt tới là loại người khác. Họ không nói Thượng đế là mục đích - Thượng đế là bản tính của bạn! tự nhiên; và im lặng, thậm chí không tạo ra tiếng động của bước chân đi, phật bên trong bạn thức tỉnh.

Đạo Nguyên nói, trích dẫn lời Phật,

Nếu ông muốn hiểu ý đúng của bản tính phật, ông phải hiểu đúng các biểu lộ tạm thời của nó.

Các bạn tất cả đều là những biểu lộ tạm thời. Mọi thứ trong thế giới này đều là biểu lộ tạm thời của nó. Ở đâu đó tự nhiên đã nở thành hoa hồng, ở đâu đó nó đã trở thành con chim bay trên trời, ở đâu đó nó là cây thông vươn tới các vì sao, và ở đâu đó nó là con người. Đây tất cả đều là những biểu lộ tạm thời của cùng một tự nhiên.

Từ phật 'buddha' bắt nguồn từ gốc tiếng Phạn budh. 'Budh' nghĩa là nhận biết. Trong bất kì dạng nào bạn đều có thể trở nên nhận biết. Nhưng dạng con người là dạng dễ nhất để trở nên nhận biết. Nếu bạn bỏ lỡ cơ hội này thì bạn bỏ lỡ cái gì đó mà bạn có thể chỉ tìm thấy được sau hàng triệu năm tìm kiếm. Là cây thông hay tảng đá núi - đây tất cả đều là những biểu lộ. Nhưng không núi nào đã trở thành phật, và không cây thông nào trong cái đẹp vô cùng của nó đã trở nên chứng ngộ. Không con vật nào, không con chim nào, không cây cối, không mặt trời, không mặt trăng, trong mọi cái đẹp của chúng... chúng là những biểu lộ của cùng tự nhiên, nhưng chỉ con người mới có khả năng trở nên nhận biết về tự tính này. Nhận biết kép này - nhận biết về nhận biết - là sự vĩ đại của con người. Nó là kho báu của con người.

Trong toàn thể sự tồn tại chỉ con người mới có khả năng đó, và nếu bạn bỏ lỡ điều này thì bạn không biết bạn đã bỏ lỡ cái gì. Bạn đã bỏ lỡ phúc lạc vĩ đại nhất có thể có, an bình và im lặng và hiểu biết vĩ đại nhất, sự bạo dạn và tự do vĩ đại nhất.

Phát biểu của Phật là ở chỗ mọi thứ được hiểu đúng đều chỉ là biểu lộ tạm thời của cùng một tự nhiên. Phật là việc nhận ra cuộc sống bên trong nhất này đang rộn ràng đập trong mọi thứ - trong cỏ, trong nước, trong mây, trong con người. Bất kì nơi đâu có sự sống, đó đều là Thượng đế ở dưới dạng nào đó. Đây là tuyên bố vĩ đại

Phật nói,

Khi thời gian đúng tới, bản tính phật tự nó biểu lộ.

Đó đã là truyền thống và tranh cãi lâu dài trong những tín đồ của Phật - "Ông ngụ ý gì bởi thời gian đúng?" Điều đó có thể bị hiểu lầm, như Đạo Nguyên nói. Điều đó có thể bị hiểu lầm, rằng nếu nó sẽ xảy ra vào thời gian đúng thế thì tận hưởng xe đạp thuê của bạn đi, sao phí thời gian của bạn một cách không cần thiết thế? Đi tìm bạn gái hay bạn trai hay bất kì loại bạn nào, hay đi xem phim. Làm bất kì cái gì ngu xuẩn, bởi vì vào thời gian đúng phật tính sẽ xuất hiện - trong khi đó, bạn đang làm gì chẳng thành vấn đề.

Mọi người đã dùng phát biểu này để làm bất kì cái gì họ muốn - đánh bạc, tích trữ của cải, làm giầu, tạo quyền hành - bởi vì không có nhu cầu cho họ để làm bất kì nỗ lực đặc biệt nào. Vào thời gian đúng bản tính phật tự nó sẽ biểu lộ. Đây là một loại hiểu lầm.

Bằng 'thời gian đúng' Phật không ngụ ý rằng bạn phải trì hoãn khoảnh khắc này, rằng khi thời gian đúng tới... Nó chẳng bao giờ tới cả. Nó bao giờ cũng là cùng thời gian. Và nó không phải là cái gì đó từ bên ngoài xảy ra cho bạn, nó là cái gì đó nở hoa bên trong bạn.

Cho nên ý của 'thời gian đúng' là gì? Một hiểu lầm là ở chỗ bạn cứ làm những hoạt động trần tục. Hiểu lầm khác là đem thời gian đúng lại gần bằng việc khổ hạnh, bằng nhịn ăn, bằng lời cầu nguyện, bằng việc đi nhà thờ hay đền chùa, bằng việc đứng lộn ngược đầu, bằng việc làm đủ mọi loại vặn xoắn, bằng việc hành hạ bản thân mình một cách không cần thiết - để đem thời gian đúng lại gần. Đó là việc bóp méo khác, việc quan niệm sai khác về phát biểu của Phật.

Thời gian đúng là gì? Đạo Nguyên nói,

Nhiều sư, cả trong quá khứ và hiện tại, đã tin rằng câu, "khi thời gian đúng tới," nghĩa là chờ đợi cho phật tính tự biểu lộ trong tương lai. Họ nghĩ rằng nếu họ tiếp tục rèn luyện theo Đạo, thì bản tính phật sẽ tự nhiên tự nó biểu lộ vào thời gian đúng. Chừng nào thời gian đó còn chưa tới, họ sai lầm kết luận rằng bản tính phật sẽ không tự nó biểu lộ, cho dù họ phải tới thăm thầy trong việc đi tìm pháp hay việc rèn luyện cần mẫn.

Không có nhu cầu, theo việc quan niệm sai này, đi tới thầy. Nhưng toàn bộ việc hiểu lầm là về thời gian đúng, cái gì là thời gian đúng. Mọi khoảnh khắc đều là thời gian đúng. Bạn chỉ cần chút ít dũng cảm để làm nguy khốn sự hiểu biết của mình, để làm nguy khốn bản ngã của mình, để làm nguy khốn cho mọi thứ mà bạn cho là có giá trị. Tìm kiếm bên trong bản thân bạn chỉ một thứ mà bạn không thể vay mượn từ bất kì ai, cũng không cho được bất kì ai. Đó là bản tính của bạn. Và bản tính đó bao giờ cũng là trong hiện tại. Do đó hiện tại là thời gian đúng. Không phải hôm qua cũng không phải ngày mai - mà hôm nay! Đây là chính khoảnh khắc bạn có thể trở thành phật.

Dựa trên kết luận sai lầm này, họ quay trở lại một cách vô nghĩa với thế giới bình thường và chờ đợi vô ích cho thời gian đúng tới.

Thời gian đúng không tới đâu. Nó bao giờ cũng đã ở đây rồi. Đạo Nguyên nói,

Lời, "khi thời gian đúng tới," nghĩa là thời gian đúng đã tới rồi.

Thực ra nó chưa bao giờ tới cả, chưa bao giờ đi cả. Nó bao giờ cũng ở đây. Đại dương còn lại, cá được sinh ra và một ngày nào đó biến mất. Cũng giống như sóng - một chút ít rắn chắc, nhưng chỉ như con sóng thôi. Bầu trời còn lại; thỉnh thoảng nó bị mây phủ, nhưng những đám mây đó tới rồi đi, để lại bầu trời không bị rạch.

Nói về bản tính phật của chúng ta là nói về cái bên trong, con người bên trong nhất, chính bầu trời của chúng ta. Các ý nghĩ của chúng ta chỉ là mây, chúng tới rồi đi. Những xúc động của chúng ta chỉ như khói... nhất thời. Mọi thứ đều nhất thời. Tuổi thơ ấu của chúng ta trôi qua, tuổi thanh niên của chúng ta trôi qua, tuổi già của chúng ta trôi qua, bản thân cuộc sống chúng ta trôi qua. Trong tất cả những điều này chỉ một thứ còn lại y nguyên, và đó là nhận biết hiện tại. Về điểm này Đạo Nguyên đang nói rằng thời gian đúng đã ở đây rồi. Bạn không phải chờ đợi nó.

Không thể có hoài nghi về điều này được. Ngay cả hoài nghi phải nảy sinh, chúng cũng không là gì ngoài sự biểu lộ của bản tính phật trong bản thân chúng ta.

Đây là những đóng góp hay cho thế giới của những người đang tìm kiếm điều bí ẩn. Ngay cả hoài nghi cũng là bản tính của chúng ta, cho nên chúng không là gì để mà bị kết án. Nếu hoài nghi nảy sinh, nó là đám mây đã kéo tới trên bầu trời, nhưng bầu trời không bị rạch ra bởi mây. Mây sẽ biến mất; như nó đã nảy sinh nó sẽ mất đi.

Và dẫu sao đi chăng nữa, bất kì cái gì xảy ra trên thế giới cũng đều là một phần của vũ trụ. Điều có ý nghĩa vô cùng là hiểu rằng ngay cả hoài nghi cũng là bản tính phật của chúng ta.

Nếu thời gian đúng là cái gì đó tới, thì bản tính phật sẽ không tới.

Bởi vì nếu đó là vấn đề tới và đi, như mùa vụ... mưa tới và đi, mùa đông tới và đi, mùa xuân tới và đi. Nếu bản tính phật phụ thuộc vào thời gian, thế thì nó sẽ tới và nó sẽ đi. Nó không thể phụ thuộc vào bất kì nhân quả nào, nó không thể phụ thuộc vào bất kì thời gian nào. Thực tế là nó đã có đó rồi, chỉ bạn phải đủ thức tỉnh để nhận ra nó. Thời gian đúng là thời gian này, khoảnh khắc này! Nhấn mạnh của Thiền vào khoảnh khắc này là vô cùng. Nó không cho phép bất kì trì hoãn nào.

Điều này là bởi vì thời gian đúng đã tới rồi; bản tính phật đã tự nó biểu lộ rồi. Sự kiện này là hoàn toàn rõ ràng, vì chưa bao giờ có thời gian đúng mà lại chưa tới, có bản tính phật mà không tự nó biểu lộ.

Nó đang thực sự nói... Một câu chuyện Thiền cổ: Một người nổi tiếng là thầy trộm, bởi vì người đó chưa bao giờ bị bắt trong đời mình, và người đó đã lấy trộm từ mọi cung điện, từ mọi nhà giầu. Thực ra tình huống này đã đi tới điểm là mọi người khoe khoang về điều đó - rằng thầy trộm này đã vào nhà họ.

Thầy trộm này gặp Rinzai, ông này nhìn và mắt thầy trộm và nói, "Đừng lo. Bất kì điều gì ông đang làm, làm nó một cách toàn bộ, và ông đang diễn đạt bản tính phật."

Nhưng người này nói, "Ông không biết điều tôi đang làm đâu."

Ông ấy nói, "Đừng bận tâm. Bất kì điều gì ông làm... Tôi biết ông - ông là thầy trộm. Tôi thực sự ghen tị với ông. Tôi không phải là thầy lớn như vậy khi có liên quan tới thiền. Ông là thầy lớn hơn khi có liên quan tới ăn trộm. Làm điều đó một cách toàn bộ đi, và ông sẽ thấy phật tính của ông trong tính toàn bộ của ông."

Đã có những người bán thịt trở thành thầy, và thầy của họ không ngăn cản họ làm nghề bán thịt bởi vì họ hoàn hảo thế, họ toàn bộ thế trong bất kì điều gì họ làm. Đây là tôn giáo duy nhất trên toàn thế giới cho phép bạn làm mọi thứ. Làm nó một cách toàn bộ, với nhận biết tuyệt đối, và tất cả mọi hoạt động của bạn đều trở thành hoạt động phật. Không cần thay đổi điều bạn đang làm. Nếu bạn đang vẽ, thế thì là hoạ sĩ sâu sắc đến mức bạn biến mất và chỉ việc vẽ còn lại. Nếu bạn là nhạc sĩ, nhấn chìm mình vào trong nhạc, để cho âm nhạc còn lại nhưng bạn không có. Và phật tính của bạn sẽ biểu lộ theo cả nghìn cách.

Đây là cách tiếp cận tôn giáo duy nhất trên toàn thế giới và trong toàn thể lịch sử con người chấp nhận tất cả mọi hoạt động của con người không bác bỏ điều gì. Bạn có thể làm mọi thứ thành lời cầu nguyện, mọi thứ thành việc thiền, mọi thứ thành việc cúng dường của bạn cho vũ trụ.

Một bài thơ Thiền:

Bạn đồng hành của cuồng phong:

trên trời, một trăng.

Đây là bài cú bằng tranh. Ngồi im lặng, thiền nhân mở mắt ra và thấy bạn đồng hành của cuồng phong trên trời: một trăng. Nhưng trăng không di chuyển, không vẩn vơ bởi cuồng phong. Nếu bạn có thể tìm thấy bản thân mình là trung tâm của cơn xoáy lốc, bạn đã tìm thấy trăng - không cuồng phong nào, không ý nghĩ, không xúc động, không cái gì có thể quấy rối được nó. Nó là không thể quấy rối được.

Một bài cú của Issa:

Mất hút trong tre,

Nhưng khi trăng sáng -

nhà tôi.

Chỉ các mảnh kinh nghiệm. Không ai gọi là những nhà thơ lớn; họ không ở cùng hạng loại. Họ có hạng loại riêng của mình. Điều ông ấy đang nói là,

"Trong thiền im lặng, tôi đã thấy... Mất hút trong tre, nhưng khi trăng sáng - nhà tôi."

Chỉ là một bức tranh... và người ta trở thành tấm gương. Bài cú này chỉ là tấm gương về ngôi nhà, ẩn trong lùm tre um tùm; và trăng tới, và bỗng nhiên ngôi nhà đang ẩn trong bóng tối trở nên sáng ra.

Bài cú của Basho:

Mây,

cố che ánh trăng,

mưa rào xuống.

Tận hưởng mọi thứ - trăng, mây, mưa rào - bởi vì mọi thứ với thiền nhân đều trở thành thiêng liêng tới mức nó là cách diễn đạt và biểu lộ của cùng một nguồn gốc nguyên thuỷ.

Maneesha đã hỏi:

Thưa Thầy kính yêu của chúng tôi,

Dường như không khó mấy để vứt bỏ khái niệm về đúng và sai khi có liên quan tới tính đạo đức của xã hội nào đó. Thủ đoạn hơn là vứt bỏ cảm giác rằng chứng ngộ là "đúng", và rằng chừng nào tôi còn chưa hiểu nó, thì bằng cách nào đó tôi vẫn "sai."

Thưa Thầy kính yêu, xin thầy đưa tôi về điều phải?

Maneesha, bạn phải đấy. Không ai có thể đưa bạn vào cái sai! Như bạn hiện thế, bạn là phật. Chẳng thành vấn đề việc bạn ngồi theo các tư thế khác nhau. Chẳng thành vấn đề bạn là đàn bà mà không là đàn ông. Chẳng thành vấn đề bạn không bước đi như Phật, bạn không nói như Phật. Bất kì điều gì bạn làm, bạn không thể làm cái gì mà không là biểu lộ của phật tính.

Hiểu điểm này là đạt tới chiều cao lớn của tâm thức. Kẻ trộm này đang hoàn thành phần của mình, ông ta chỉ phải làm cho nó thật hoàn hảo. Và nếu bạn không phải là phật - đó chỉ là một ý tưởng, một đám mây che phủ trăng; nó sẽ qua đi. Mây không còn lại mãi mãi.

Và tôi có thể hiểu được, Maneesha này. Điều đó sẽ vẫn còn khó chừng nào bạn chưa trở nên chứng ngộ. Nhưng mọi đêm bạn đều trở nên chứng ngộ, và lần nữa bạn lại quên mất. Phải làm gì với điều không thể được của bạn, sự ương ngạnh của bạn, việc bạn cứ khăng khăng rằng "Không, tôi không là phật đâu"? Điều đó là tuỳ bạn thôi. Nếu bạn cứ khăng khăng, thì thế nữa cũng là biểu lộ của phật tính. Đó là điều Thiền tất cả là gì - để nói cho bạn rằng bất kì điều gì bạn làm, làm với tràn đầy nhận biết. Bạn là phật, bạn không thể là khác được. Việc không là phật là điều không thể được. Bạn có thể hoài nghi nó, bạn có thể phủ nhận nó, nhưng hoài nghi và phủ nhận tất cả đều là tiềm năng của phật tính của bạn.

Không cây nào phủ nhận, không chim nào phủ nhận, không con vật nào hoài nghi. Chỉ con người mới hoài nghi, mới không thể chấp nhận, "Một sinh linh nghèo hèn như mình mà là phật sao?" Người đó hoàn toàn sẵn sàng để tôn thờ phật. Người đó hoàn toàn sẵn sàng cầu nguyện trước bức tượng đá nhân tạo. Nhưng điều này dường như quá đáng, việc chấp nhận sự kiện là, "mình là phật."

Và tôi nói với bạn rằng điều đó đơn giản là vấn đề phát mệt với việc không là phật - đó là cách điều đó đã xảy ra cho tôi. Tôi đã cố gắng và cố gắng và cố gắng mãi, và thế rồi cuối cùng tôi nói, "Tốt hơn cả là béng phật đi mà chẳng cần cố làm gì." Và kể từ đó trở đi tôi đã là phật. Không một khoảnh khắc nào tôi lại khác cả. Không một khoảnh khắc nào mà bất kì nghi ngờ nào phát sinh.

Điều đó cần chút ít dũng cảm. Về truyền thống bạn đã bị làm ngã lòng, bạn đã bị hạ nhục. Tất cả mọi điều cần là nổi dậy chống lại mọi sự làm nhục, nổi dậy chống lại mọi ý tưởng giả dối bị áp đặt lên bạn, để diễn đạt chân giá trị của bạn với niềm vui. Và là phật không phải là việc so sánh, cho nên không có vấn đề của bản ngã. Không phải là nếu Maneesha trở thành phật, thì Chitten sẽ trở thành người thường ngồi cạnh Maneesha, phật. Chitten là phật ngay từ ban đầu. Anh ấy là phật cao cấp! Nếu bạn trở thành phật hôm nay, đã có nhiều người đã thành phật những ngày trước đây rồi. Hôm qua vài người đã trở thành, hôm kia vài người đã trở thành. Vẫn có thời điểm để cho việc thừa nhận về bản thân mình, và diễn đạt chân giá trị của bạn, và bác bỏ mọi ý tưởng về làm nhục và mọi ý tưởng về phá huỷ chân giá trị của bạn.

Toàn thể nỗ lực của tôi ở đây không phải là để huấn luyện bạn thành phật, nhưng chỉ để cho bạn lòng dũng cảm sao cho bạn có thể chấp nhận phật tính của mình mà không sợ hãi.

Và khi sợ biến mất, mây biến mất, và trăng tròn trong đêm...

Maneesha, tôi sẽ thử nữa hôm nay. Chúng ta xem liệu tôi có thể đưa bạn vào chỗ đúng hay không. Tôi đã cố gắng trong ba mươi năm liên tục. Tôi đưa mọi người về điều phải và khoảnh khắc tôi ra đi họ lại đổ xuống từng phần. Trong sự hiện diện của tôi họ nhận ra rằng họ là phật. Trong sự vắng mặt của tôi hoài nghi lại phát sinh. Maneesha ngồi trong phòng mình, "Lạy Trời, con, một đứa con gái đáng thương, mà là phật sao? Con chưa từ bỏ vương quốc, con chưa làm những điều khổ hạnh vĩ đại, còn chưa tự hành hạ mình, con đã không ép mình vào kỉ luật."

Mới hôm nay Shunyo bảo tôi rằng Zareen muốn cô ấy mặc bộ sari3. Bây giờ sari hoàn toàn khít với đường cong của đàn bà Ấn Độ. Hiếm khi thấy đàn bà châu Âu trông duyên dáng trong bộ sari - cô ấy trông đôi chút kì quái. Tôi chẳng thể giúp gì được điều đó cả, điều đó không có nghĩa là tôi phủ nhận, chỉ phật đã trải qua chút ít kì quái. Và tôi đã bảo Shunyo từ lâu trước đây, bởi vì có lần trước đây cô ấy đã thử mặc sari, và tôi đã bảo cô ấy, "Cái này không dành cho bạn. Bạn quá dài với nó, và quá thẳng!" Với Zareen thì nó khớp. Thực ra, Zareen không thể mặc váy được. Trong cộng đồng này cô ấy đã tới để gặp tôi trong bộ váy, và cô ấy trông như quả bóng! Tôi không thể tin được điều đó - có chuyện gì đã xảy ra cho cô ấy vậy?

Không đàn bà Ấn Độ nào sẽ trông hợp trong bộ váy, đặc biệt là đàn bà kiểu Zareen. Bộ sari là một nghệ thuật đầy sáng tạo cho phần đàn bà kiểu Zareen. Nó giấu đi tất cả những khối lồi không cần thiết và giữ cho chúng gắn chặt với nhau, bằng không chúng có thể rơi ra và rải rác khắp mọi chỗ! Và từ tình yêu cô ấy cứ khẩn khoản - cô ấy đã bảo Shunyo, "Tôi chỉ mất năm phút thôi." Và Shunyo đã bảo tôi, "Phải mất một giờ để con mặc bộ sari." Và Zareen sau đó đã nói với tôi, "Cô ấy nói quá lên đấy, chỉ mất năm phút thôi!"

Bạn là phật. Chỉ mất năm phút thôi! Nhưng bạn cứ khăng khăng mọi ngày, hỏi đi hỏi lại, "Thầy nghĩ tôi là phật sao?" Hay, "Thầy nghĩ tôi vẫn là phật à?" Bạn đã là phật hôm qua, bạn là phật hôm nay, bạn sẽ là phật ngày mai. Bất kì cái gì bạn làm, điều đó chẳng thành vấn đề. Phật tính của bạn là chính cuộc sống của bạn.

Bạn có thể đổi quần áo, bạn có thể đổi giọng điệu, bạn có thể đổi hành vi, điều đó không thành vấn đề. Biết bao nhiêu biểu lộ của phật tính - đó là sự đa dạng đẹp. Nếu tất cả mọi người đều trông giống như Phật, chỉ ngồi dưới mọi gốc cây, nghĩ mà chán. Đi bất kì đâu bạn cũng chỉ gặp cùng một Phật; nhìn bất kì đâu, dưới mọi gốc cây, Phật đều đang ngồi! Bạn sẽ tự tử mất - chết đi còn tốt hơn là sống trong một thành phố nơi mọi người đều cư xử như Phật.

Nhưng dầu vậy tôi vẫn nhấn mạnh rằng bạn là phật. Tôi không nói với bạn rằng bạn phải cư xử như Phật; bạn phải tự mình tự phát. Và là bản thân mình một cách chân thực và toàn bộ chính là bản tính phật nghĩa là gì.

Trước khi chúng ta lại đi vào bản tính phật của mình, một chút ít cười sẽ là được đấy. Trước khi liều mình, bao giờ cũng tốt là cười to, bởi vì bạn có thể chết khi tôi nói chết. Nếu bạn thực sự toàn bộ, thì bạn sẽ chết. Thế rồi Nivedano có thể cứ đánh trống mãi... các bạn sẽ không quay lại. Nhưng các bạn quay lại nhanh tới mức tôi ngờ là các bạn không chết. Các bạn cố gắng vất vả, điều đó tôi biết, và mọi người đều xoay xở để có được vị trí thoải mái đúng. Điều đó không được phép. Khi bạn chết, chết đi! Điều đó không có nghĩa, "Bây giờ vị trí thoải mái nào..." Người khác sẽ chăm nom khi bạn được kết thúc. Nhưng bạn biết hoàn toàn rõ rằng đấy chỉ là diễn tập, vở kịch thực vẫn còn chưa bắt đầu, và chẳng vội gì. Đằng nào thì bạn cũng có thể chết ngày mai.

Một hôm Zabriski đưa Gorgeous Gloria đi chơi. Họ ngồi trong một góc quán rượu yên tĩnh, đang nhấm nháp rượu martinis, thì Zabriski nghiêng người qua bàn và thì thầm vào tai Gloria, "Em nói gì nếu anh hỏi em lấy anh?"

"Chẳng nói gì cả," Gloria đáp. "Em không thể nói và cười cùng lúc được!"

Hôm đó vào mùa mưa ở Pune, và Swami Deva Coconut gặp Swami Veet Herschel trên đường M.G. Road.

"Chào cậu, Coconut!" Herschel nói. "Tớ vừa muốn hỏi cậu, tớ có thể lấy lại chiếc ô mà cậu đã mượn tớ được không?"

"Ồ, tiếc quá," Coconut nói. "Tớ cho một người bạn mượn mất rồi. Cậu có cần nó không?"

"Không phải cho bản thân tớ," Herschel đáp. "Nhưng swami tớ đã mượn nó lại nói người chủ muốn lấy lại nó!"

Một anh chàng Polack bị thương trầm trọng trong vụ đâm xe và anh ta phải cấy lại não. Một tổ các bác sĩ giải phẫu làm cho anh ta mê ngủ, bỏ não anh ta ra, và đi sang phòng bên để làm ca phẫu thuật mới. Nhưng khi họ quay lại phòng mổ, anh chàng Polack biến mất rồi.

Cảnh sát tìm anh ta ở mọi nơi mà không thành công - anh ta đã biến mất tiêu. Các bác sĩ liên lạc với cảnh sát quốc tế và họ kiểm tra toàn thế giới về một người Ba lan không não.

Cuối cùng, năm năm sau, họ tìm thấy anh ta. Anh ta mặc chiếc váy lố lăng và đội chiếc mũ lớn và sống ở Vatican!

Tướng Brahmachapatti vào bệnh viện tư Ruby Hall Clinic trong vài tuần để làm phẫu thuật nhỏ. Các y tá phát ngán với ông ta. Ông ta bao giờ cũng phàn nàn về thức ăn và dịch vụ, đánh thức các y tá vào giữa đêm, yêu cầu những cốc sô cô la nóng, vân vân.

Một sáng một y tá tới phòng ông ấy và nói, "Chào ngài, thưa tướng quân. Xin ngài cởi bộ quần áo ngủ của ngài ra và lật người lên - tôi cần lấy nhiệt độ của ngài."

"Nhưng cô y tá này," vị tướng phản đối, "tôi bao giờ cũng để cặp nhiệt độ vào mồm, chứ không vào đít. Sao bây giờ lại thay đổi?"

"Sáng nay," cô y tá giải thích, "chúng tôi cần nhiệt độ chính xác thực sự, để cho phòng thí nghiệm có thể làm phân tích."

Vị tướng gắt gỏng đồng ý, cởi bộ quần áo ngủ ra, lật người lên, và nâng mông lên trên không trung.

"Bây giờ, thưa tướng quân," cô y tá nói, vừa đưa cặp nhiệt độ vào, "đây là cặp nhiệt độ đặc biệt và nó cần một thời gian rất dài để có được kết quả chính xác. Cho nên xin ngài đừng di chuyển cho tới khi tôi quay lại."

Vài giờ sau nhiều người tới phòng của vị tướng, nhưng tất cả họ đều há hốc miệng và rời đi nhanh chóng trong sự bối rối. Cuối cùng, vợ của vị tướng tới thăm ông ấy.

Bà ấy bước vào và nhìn ông ấy một cách ngạc nhiên, không biết phải nói gì.

"Có chuyện gì với bà vậy, thưa bà?" ông tướng nói như sấm. "Bà chưa bao giờ thấy ai đó lấy nhiệt độ trước đây sao?"

"Có chứ, anh yêu, em có thấy," vợ ông ta lắp bắp, "nhưng không lấy bằng quả chuối!"

Bây giờ, Nivedano...

(tiếng trống)

(nói lắp bắp)

Nivedano...

(tiếng trống)

Im lặng... Nhắm mắt lại... Cảm thấy thân thể đông cứng, không chuyển động. Thu tâm thức bạn vào bên trong, gần tới chính trung tâm. Bạn càng đi sâu hơn, bạn càng sẽ tìm thấy việc nhận ra, việc thừa nhận phật. Trong khoảnh khắc im lặng này chỉ có mười nghìn chư phật ngồi ở đây. Làm kinh nghiệm này được sâu sắc nhất có thể. Và giữ nó sống động trong các hoạt động bình thường của bạn hai mươi bốn giờ. Mọi hành động phải là lời nhắc nhở rằng bạn là phật... và hành động của bạn là biểu lộ của bản tính bạn. Đừng hành động phi tự nhiên, đừng hành động một cách nhân tạo, đừng là kẻ đạo đức giả. Tự nhiên và bạn là phật.

Cho nên thu lấy tâm thức của bạn sâu sắc hơn, để kết tinh nó.

Nivedano...

(tiếng trống)

Nghỉ ngơi... Thảnh thơi... Sẵn sàng chết. Đừng lo điều xảy ra sau đó. Thế giới vẫn tiếp tục... bạn không lo nghĩ, chỉ chết. Khi thân thể đang nằm chết, bạn có thể đi vào trong bản thân mình một cách dễ dàng hơn. Không bị đồng nhất với thân thể bạn có thể thấy bầu trời mở bên trong. Đây là điều vĩnh hằng của bạn. Đây là thực tại của bạn. Đây là nó. Tất cả những cái khác đều là lời dẫn giải. Kinh nghiệm này là chân lí duy nhất. Im lặng đẹp đẽ thế... Buổi tối phúc lạc thế... Các bạn là những sinh linh may mắn nhất trên trái đất vào khoảnh khắc này. Nhận ra chân giá trị của nó và tôn kính nó. Tại đây công trình của tôi không dành cho bạn đi tìm phật, cho nên dừng việc tìm kiếm... và chỉ nhìn vào trong. Ông ấy đang ngồi đó bên trong bạn.

Nivedano...

(tiếng trống)

Quay lại, nhưng đừng vội vã. Ai đó có thể đã chết đi. Chỉ đừng quấy rối người chết. Những người còn sống, quay lại. Và ngồi im lặng trong vài phút để nhắc nhở bản thân mình về kinh nghiệm bạn đã trải qua. Các bạn là hội chúng hi hữu. Nó đã có trong quá khứ... những ngày vàng đó, khi có hàng trăm hội chúng giống thế này... nhận ra bản tính của họ và nhớ nó trong hành động và biểu lộ của chúng. Thế giới vàng đó đã biến mất. Nhưng ít nhất với bạn khoảnh khắc này mở ra toàn bộ vinh quang của hiện hữu.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Thầy kính yêu.

Tôi đã đưa bạn về chỗ phải rồi chứ?

Vâng, thưa Thầy kính yêu.

Bây giờ chúng ta có thể mở hội sự tụ tập lớn lao này của chư phật được chứ?

Vâng, thưa Thầy kính yêu.

Xem Tiếp Chương 7Quay Về Mục Lục

Đọc Miễn Phí Sách Osho - Download Sách Osho PDF

Nghe Miễn Phí Sách Nói Osho Hoặc Download ê

0 Đánh giá

Ads Belove Post