Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Đạo Nguyên Thiền Sư (Dogel)
Tìm Kiếm Và Hoàn Thành – Osho
Bài Nói Về Thiền
Chương 7. Sống Một Ngày Như Phật
Nghe hoặc Tải MP3 'Đạo Nguyên Thiền Sư (Dogel) - Tìm Kiếm Và Hoàn Thành' ê
Thưa Thầy kính yêu của chúng tôi,
Đạo Nguyên viết:
Công phu là đồng nhất với diễn đạt, và ngược lại. Diễn đạt Đạo cả
ngày là công phu Đạo cả ngày. Nói cách khác, chúng ta công phu cái gì đó không
thực hành được và diễn đạt cái gì đó không diễn đạt được...
Cuộc sống của từng ngày phải được kính trọng; thân thể phải được
kính trọng. Vậy nếu chúng ta có thể thực sự làm được chức năng phật tử cho dù
trong một ngày, thì một ngày như vậy có thể được gọi là có giá trị nhiều hơn vô
lượng kiếp sống lười nhác.
Do đó, trước khi chúng ta nhận ra Đạo, chúng ta phải không lười
nhác cho dù một ngày. Một ngày như vậy là quá quí giá, một kho báu nếu được so
với viên ngọc đẹp. Người trí huệ cổ đại giữ nó còn thân thiết hơn thân thể và
cuộc sống mình.
Chúng ta phải nghĩ một cách thanh thản rằng viên ngọc đẹp và đá
quí, dù mất đi, vẫn có thể kiếm lại được, nhưng chỉ một ngày trong hàng trăm
năm của cuộc sống, một khi bị mất đi, sẽ không bao giờ trở lại cả. Dù chúng ta
có thể tài giỏi đến đâu cũng chẳng thành vấn đề, không thể nào lấy lại cho dù một
ngày của quá khứ. Không sách sử nào nói rằng điều đó là có thể được...
Tại sao thời gian tước đoạt của chúng ta việc huấn luyện, hàng
ngày và cả đời? Tại sao thời gian có ác cảm với chúng ta vậy? Không may, đó là
vì chúng ta đã bỏ quên việc công phu của mình... đừng nhìn trước tới ngày mai
trong mọi khoảnh khắc, các ông phải nghĩ chỉ về ngày này và giờ này. Bởi vì
ngày mai là khó khăn và không cố định, và khó mà biết, các ông phải nghĩ theo Đạo
trong khi các ông sống hôm nay... Các ông phải tập trung vào công phu Thiền
không bỏ phí thời gian, với việc nghĩ rằng chỉ có ngày này và giờ này. Sau điều
đó, sự việc trở thành cực kì dễ dàng. Các ông phải quên về cái tốt và cái xấu của
bản tính mình, cái mạnh và cái yếu của quyền năng của mình.
Maneesha, trước khi tôi
bắt đầu nói về Đạo Nguyên tôi phải đưa ra vài phát biểu. Một là về Thiền sư
Niskriya. Anh ấy đã sa ngã xuống thấp ở phương Tây đến mức hôm qua tôi đã gọi
anh ấy là Đầu Trọc - Skinhead, thay vì Đầu Đá - Stonehead. Và anh ấy đã tới ăn
vận hoàn hảo, như một Thiền sư. Hôm nay anh ấy không mặc áo choàng. Chẳng thành
vấn đề nếu bạn trở thành kẻ đầu trọc, quay lại đây bạn lại là Sekito - thiền sư
Đầu Đá. Cho nên cắt tóc bạn và khoác lên bộ quần áo của Thiền sư, cùng cây thiền
trượng của bạn - nó có thể được cần tới vào bất kì lúc nào. Tôi đã thiếu bạn
lâu thế, không có ai ở đây để đánh mọi người. Và bạn không nên làm việc như vậy
- tóc mọc trên đầu đá. Tự xấu hổ đi.
Ở Đức không ai có thể
đã chú ý tới điều đó, nhưng ở đây mọi người sẽ chú ý, "Điều gì xảy ra cho
Thiền sư Sekito thế này?" Anh ấy đã bị lạc rồi. Mọi người đều bị lạc, đặc
biệt khi quay về Đức nơi những kẻ ngốc thực sự, ngốc rất đích thực, đang sống.
Anh ấy đã sa ngã từ đỉnh cao của việc là Thiền sư thành kẻ đầu trọc.
Cứ cạo đầu đi và là cái
ta riêng của mình cùng cây thiền trượng của bạn và áo choàng của thiền sư. Bạn
vẫn là phật. Việc du hành tới Đức không thành vấn đề, bản tính phật của bạn vẫn
không bị động chạm. Điều đó đã là toàn thể thảo luận của chúng ta về lời kinh của
Đạo Nguyên. Bạn có thể thậm chí đi tới Đức, thậm chí trở thành nghị viên của
nghị viện Đức - bạn không thể sa ngã nhiều hơn thế - dầu vậy bạn sẽ vẫn là phật.
Và thứ hai, với Zareen.
Cô ấy đã đi khắp đạo tràng cả ngày trong cái váy của mình để chứng minh sự kiện
rằng, vâng, cô ấy giống như quả bóng. Tôi hi vọng rằng cô ấy sẽ có đủ dũng cảm
để tới đây giống như thế, nhưng cô ấy đã tới đây với bộ sari.
Quả bóng là đẹp. Cũng
như tất cả mọi điều bạn cần là làm vài cửa sổ đây đó để xem ai ở bên trong. Cô ấy
là người đàn bà to lớn, và đó là lí do tại sao cô ấy lại không sợ. Cả ngày mọi
người nói về quả bóng. Tôi ngồi trong phòng tôi, nghe đủ mọi loại chuyện tầm
phào về việc cô ấy tới trong quả bóng. Và ở đây tôi thấy cô ấy đang ngồi trong
bộ quần áo thường, trông đẹp thế.
Bộ sari có phép kì diệu.
Những người phát hiện ra bộ sari phải là những người rất thẩm mĩ. Họ muốn đàn
bà của mình trông như những bức tượng Khajuraho - tròn trĩnh, đầy đặn.
Ý tưởng này nảy sinh ở
phương Tây, với việc giải phóng phụ nữ, rằng đàn bà phải trông như đàn ông; cô ấy
phải mặc quần ống. Nó chứng tỏ một hiện tượng tâm lí kì lạ. Bởi vì quần áo của
mình, cô ấy bắt đầu mất đi những đường cong mà cô ấy bao giờ cũng có trong quá
khứ, ngay cả ở phương Tây. Cô ấy bắt đầu trở thành đường thẳng, phẳng. Cứ nhìn
đàn bà phương Tây với quần ống và áo sơ mi, với điếu thuốc trong tay, bạn phải
nghĩ một lúc xem liệu cô ấy là đàn ông hay đàn bà. Loại lẫn lộn đó chưa bao giờ
nảy sinh ở phương Đông. Đàn bà là đàn bà, đàn ông là đàn ông. Và đàn bà phải
không bắt chước đàn ông; bằng không cô ấy sẽ tự phá huỷ mình. Cô ấy phải là bản
thân mình. Cô ấy không kém cỏi, cô ấy đơn giản khác biệt.
Phong trào giải phóng
phụ nữ nhấn mạnh vào điểm sai. Không có vấn đề về bình đẳng. Bạn không đòi hỏi
bình đẳng giữa hai vật khác nhau. Đàn bà có những cái duy nhất của cô ấy, cô ấy
phải không bắt chước đàn ông. Và bằng việc bắt chước, nhớ lấy, bạn thậm chí sẽ
không là đàn bà, bạn sẽ chỉ là đàn ông hạng hai.
Bộ sari cho đàn bà Ấn Độ
tự do nào đó để phát triển các đường cong. Cô ấy mang tính thám hiểm hơn. Trong
đàn bà phương Tây, bạn định thám hiểm cái gì? Cô ấy hệt như cô ấy trông cùng với
quần áo. Nhưng đàn bà Ấn Độ lại hoàn toàn khác. Bạn sẽ ngạc nhiên... Cô ấy có
điều gì đó đáng quan tâm ẩn đằng sau bộ sari. Đó là một phát minh lớn.
Nhưng đừng bắt chước bởi
vì thế thì bạn trông rất kì quái. Nghĩ thử về Zareen mặc quần ống và áo sơ mi;
cô ấy sẽ trở thành con vật kì quái quanh đây. Ngay bây giờ cô ấy đẹp thế.
Nhưng bao giờ cũng có
ham muốn mặc quần áo của người khác, theo phong cách sống của người khác. Và
người ta không biết rằng đây là cách người ta trở nên bị lạc và quên mất đường
về nhà. Dù một giây thôi cũng đừng bao giờ bắt chước. Cứ là bản thân bạn đi. Và
không chỉ là bản thân bạn; Đạo Nguyên nói, "kính trọng bản thân ông. kính
trọng thân thể ông."
Đây là những điều đẹp đẽ
mà Thiền đã đem vào trong lịch sử nhân loại, đặc biệt trong lịch sử tâm thức.
Đạo Nguyên viết: Công
phu là đồng nhất với diễn đạt, và ngược lại.
Ông ấy đang nói về con
người đích thực; điều trong ngôn ngữ Thiền được gọi là con người nguyên thuỷ.
Việc công phu của ông ấy là đồng nhất với cách diễn đạt của ông ấy. Không có
hai người trong ông ấy, chỉ có một cá nhân duy nhất. Im lặng, đó là một. Trong
diễn đạt, trong biểu lộ - trong bất kì cách nào có thể - nó vẫn là một. Giơ tay
lên, tôi là phật cũng như không giơ nó lên.
Công phu là đồng nhất với
diễn đạt, và ngược lại. Nhưng điều này không đúng với người đã tới tồn tại
trong thế giới đương đại này. Người đó nói điều gì đó, người đó nghĩ điều gì
đó, người đó ham muốn điều gì đó; người đó thực sự muốn điều gì đó khác. Người
đó đơn giản là sự lẫn lộn. Con người hiện đại là phật bị lẫn lộn. Người đó
không biết rằng để là cái một người đó phải vứt bỏ đi nhiều mặt nạ. Tất cả những
mặt nạ đó là để lừa dối mọi người, để tạo ra kính trọng nào đó, danh tiếng.
Nhưng sâu bên dưới bạn
không chân thực. Không có gì sai trong việc không chân thực, nhưng thế thì diễn
đạt nó, và rõ ràng: "Nhưng tôi không phải là con người chân thật, đừng tin
vào tôi." Và bạn sẽ cảm thấy tự do nào đó mà bạn chưa bao giờ biết tới.
Khi việc diễn đạt của bạn và con người của bạn là một, bạn có toàn thể bầu trời
là tự do của bạn. Bằng không, người ta bị buộc vào lời dối trá của mình.
Người ta nói về George
Gurdjieff... Để giải thích cho đệ tử của mình, ông ấy đã phát triển kĩ thuật
nào đó. Ông ấy có thể cười bằng nửa khuôn mặt này, và đồng thời ông ấy có thể
buồn bã bằng nửa khuôn mặt kia. Điều đó rất khó, tôi không biết làm sao ông ấy
xoay xở làm nó được. Nhưng ông ấy đã sống với những bộ lạc rất cổ đại ở
Turkestan, ở những phần rất lạc hậu của Liên Xô nơi mọi người vẫn nguyên thuỷ
như bạn có thể quan niệm. Bố ông ấy chết sớm cho nên ông ấy phải sống với một bộ
lạc thứ nhất, rồi một bộ lạc khác. Ông ấy chỉ mới chín tuổi nhưng ông ấy bắt đầu
học - bởi vì những bộ lạc đó ăn cắp, chơi nhạc, làm ảo thuật, chữa bệnh cho mọi
người. Họ đi tới mọi người; họ không có nhà, ổn định. Họ thích du hành, họ là
những kẻ lang thang.
Nhưng ông ấy đã biến điều
này thành một cơ hội lớn để học mọi mẹo của họ. Một trong những mẹo đó là ở chỗ
họ có thể điều khiển phân chia khuôn mặt mình thành hai. Và trong khi dạy cho học
sinh mình, thỉnh thoảng ông ấy lại làm mẹo đó. Ai đó đang ngồi bên phải ông ấy
và ai đó đang ngồi bên trái ông ấy; và bên này ông ấy trông có vẻ rất giận dữ, và
ở bên kia ông ấy trông rất đáng yêu và an bình. Và cả hai người nói lại cho
nhau về điều đang xảy ra. Người này nói rằng ông ấy rất đáng yêu và rất an
bình. Người kia nói, "An bình sao? Ông ấy trông rất nguy hiểm, bạo hành,
giết người. Ông ấy nhìn vào tôi bằng một mắt mà tôi không quên đường tới hàng
tháng."
Khi điều này được nói lại
cho ông ấy, Gurdjieff sẽ nói, "Đây là điều tôi muốn các ông hiểu: con người
hiện đại có nhiều khuôn mặt."
Bạn nên quan sát. Khi bạn
gặp vợ mình và bạn nói, "Em yêu," bạn có thực ngụ ý điều đó không?
"Cưng của anh" - bạn có thực ngụ ý điều đó không? Khi bạn đang nói những
lời đó, bạn có đang nhớ tới người đàn bà khác nào đó không? Không may, bạn phải
nói những lời này cho người đàn bà bạn muốn giết. Nhưng bạn lại không dũng cảm.
Khi bạn gặp người phục vụ của bạn, bạn có cùng khuôn mặt như khi bạn gặp ông chủ
của bạn không? quan sát thay đổi trên khuôn mặt bạn. Bạn không phải là sự thống
nhất, toàn vẹn.
Dù mây tới và đi, dù
mây trắng hay đen, đều không thành vấn đề. Trăng vẫn chiếu sáng như vậy. Mây tới
và đi, chúng không để lại bất kì vết rạch nào trên trăng. Nhưng mọi đám mây -
điều đó nghĩa là mọi chiếc mặt nạ bạn đeo - đều để lại mặt nạ của nó trên bạn.
Cho nên tôi đã thấy mọi
người cười, nhưng tôi thấy rằng họ gần tới điểm bật khóc. Họ đang che dấu nước
mắt của mình đằng sau nụ cười giả tạo. Và mọi người đang làm điều đối lập lại nữa.
Tôi thường sống với một
trong những người họ hàng. Một người họ xa lắc xa lơ của người họ hàng tôi đã tới
để điều trị cho vợ ông ta. Người vợ chết, và một cách tự nhiên họ hàng tôi phải
biểu lộ mọi loại đau buồn. Họ thực sự không quan tâm chút nào tới điều đó. Thực
tế họ lại sung sướng rằng bà ấy đã qua đời bởi vì, còn bà ấy, cả gia đình phải
chịu đựng không cần thiết. Khoảnh khắc bà ấy chết, chồng bà ấy trở về thành phố
của mình, nhưng mọi người cứ tới ngôi nhà đó. Đấy chỉ là việc tuân theo, một
hình mẫu xã hội, để biểu lộ sự thông cảm của bạn. Cho nên bà chủ ngôi nhà đó lại
gặp rắc rối, bởi vì khi bạn không có nước mắt... điều đó rất khó. Và từng ngày
điều đó có thể xảy ra đến mười lần.
Tôi hay ở ngoài vườn.
Bà ấy bảo tôi, "Cháu giữ chuông ở đây với cháu."
Tôi nói, "Để làm
gì?"
Bà ấy nói, "Bất kì
khi nào ai đó tới, cháu rung chuông. Thế thì bác sẽ kéo mạng che xuống và bắt đầu
khóc. Điều đó là giả thôi, nhưng phải làm gì khác được?"
Bộ sari cũng có phẩm chất
lớn lao đó. Bạn có thể kéo áo... bên trong bạn có thể không khóc nhưng bạn có
thể giả vờ đang đau buồn và khổ sở ghê lắm.
Tôi nói, "Đấy là
cách thức lớn đây. Nhưng bác cẩn thận về cháu."
Bà ấy nói, "Cháu định
nói gì?"
Tôi nói, "Cháu có
thể rung chuông vào người sai thì sao."
Bà ấy nói, "Không,
cháu không nên làm như thế. Bác đã bị gây phiền nhiễu, bị hành hạ hàng tháng
trong việc chăm sóc người đàn bà đó, người chỉ là người họ hàng xa lắc xa lơ."
Nhưng ở Ấn Độ, họ hàng xa lắc xa lơ cũng vẫn là họ hàng. Đôi khi người ta cũng
chẳng biết bằng cách nào mà một người là họ hàng, nhưng bạn phải chăm nom họ nếu
tuyên bố họ là họ hàng. Anh em con bác con chú của con bác con chú...
Tôi nói, "Bác đừng
lo."
Bà ấy hay ở bên trong
nhà. Bất kì khi nào ai đó tới, tôi đơn giản rung chuông báo cho bà ấy, và bà ấy
lập tức kéo mạng che xuống. Không có từ tương đương với chữ ghunghat trong tiếng
Anh - nó là một phần của bộ sari. Những tất cả các bạn đều hiểu nó nghĩa là gì.
Nó có nghĩa là kéo chiếc mạng che của bạn xuống một chút để cho khuôn mặt bạn bị
che đi, để cho không ai có thể thấy cái gì thực tế đang xảy ra trên mặt bạn. Và
bạn có thể giả vờ mọi thứ.
Cho nên trong vài ngày
tôi quản lí điều đó. Một hôm chồng bà ấy tới và tôi rung chuông. Điều đó buồn
cười tới mức tới tận hôm nay tôi cũng không thể quên được điều đó. Bà ấy kéo
chiếc mạng che xuống và bắt đầu khóc cứ như là ai đó đã chết. Ông chồng nói,
"Ai đó lại chết sao?"
Bà ấy nhìn qua tấm mạng,
và thấy đó là chồng mình, bà ấy nói, "Không, đấy là... em biết là đôi khi
nó sẽ lừa em, nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại gây sốc cho anh. Nó đâu rồi?"
Họ cả hai đi ra và bà ấy
nói, "Điều này là không tốt. Chồng bác không về nhà để tỏ lòng thông cảm
hay đau buồn."
Tôi nói, "Bác ấy
trông buồn tới mức cháu nghĩ rằng ai đó phải đã mất. Và tốt hơn cả là làm cho
bác nhận biết rằng chồng bác trông rất buồn. Đây không phải là lúc để muốn có lời
yêu đương, đây là lúc để khóc và than với bác ấy."
Người chồng nói,
"Cháu định nói gì, bác mà trông buồn sao?"
Tôi nói, "Bây giờ,
bác đừng chọc cháu. Một cách tự nhiên, khuôn mặt bác tỏ ra cứ dường như ai đó
đã chết. Cháu không hay nói điều đó, bởi vì phỏng có ích gì? Bác không chịu
trách nhiệm. Đây là khuôn mặt bác đã nhận được."
Ông ấy nói, "Thật
à, bác trông buồn vậy sao?"
Tôi nói, "Bác có
thể hỏi bất kì ai. Cháu có thể đem tới vài nhân chứng từ hàng xóm. Mọi người đều
biết rằng bác rất buồn và rất nghiêm nghị và lo âu."
Ông ấy nói, "Không
cần phải đem hàng xóm tới" - bởi vì ông ấy biết tôi sẽ thuyết phục vài người.
"Bác sẽ thử làm cho khuôn mặt bác khá hơn. Bác sẽ thỉnh thoảng thử cười, mỉm
cười."
Tôi nói với ông ấy,
"Vấn đề không phải là thử. Ngay chỗ đầu tiên, bác cạo râu mép đi. Bác có bộ
râu kì lạ làm cho bác trông giống anh hề."
Ông ấy nói, "Cháu
sống trong nhà bác và cháu bao giờ cũng tạo ra rắc rối. Bây giờ, bác thích bộ
râu này, bác không thể cạo nó đi được."
Tôi nói, "Điều đó
là tuỳ bác thôi. Nhưng đây là điều làm cho khuôn mặt bác trông buồn thế. Kiếm bộ
râu mép giả nào đó. Dán nó vào bất kì chỗ nào bác muốn có râu, nhưng bộ râu này
không có tác dụng." Ông ấy chắc chắn có bộ râu mép, rủ lên khắp khuôn mặt.
Nhưng mọi người đều có những loại khuôn mặt khác nhau, và điều đó đã trở thành gần như một quá trình tự trị; họ không phải thay đổi. Bạn nhìn một người đang bước cùng vợ và bạn biết người đó đi cùng ai. Bạn không phải lục vấn, "Anh đã có gia đình chưa?" Và nhìn vào anh ta cùng bạn gái và lần nữa bạn không phải lục vấn. Chỉ khuôn mặt họ, với biết bao nhiêu tự do, vui vẻ - tạm thời, nhưng thậm chí hiện tượng tạm thời đó làm họ hanh phúc, làm thay đổi khuôn mặt họ. Người tìm kiếm, theo Đạo Nguyên, phải nhớ tới tính toàn vẹn của mình. Trong mọi tình huống, việc công phu của người đó và cách diễn đạt của người đó phải là đồng nhất. Diễn đạt Đạo cả ngày là công phu Đạo cả ngày.
Diễn đạt Đạo cả ngày...
Tôi đã nói với các bạn, các bạn tất cả đều là phật. Ngần ngại, các bạn chấp nhận
điều đó. Sâu bên dưới, bạn biết mình là ai. Ai đó là bác sĩ, ai đó là luật sư,
ai đó là người ngồi trên xe kéo. "Phật kéo xe tay sao? Lạy Trời, điều này
chưa bao giờ xảy ra."
Nhưng bởi vì tôi nói điều
đó, và bạn yêu tôi, và bạn tin cậy vào tôi, nên bạn nói, "Thôi được."
Ngay bây giờ, ít nhất bên trong Phòng Phật bằng cách nào đi chăng nữa, bạn cũng
sẽ không được phép đem chiếc xe tay của mình hay chiếc xe đạp thuê của mình
vào. Có hại gì trong việc là phật? Nhưng một khi ra khỏi phòng này bạn bắt đầu
có ý nghĩ thứ hai, "Mình đi đâu đây? Mình mà là phật sao? Thế thì việc
mình đang hút thuốc lá là gì?" Bây giờ nghĩ mà xem - phật hút thuốc lá
sao? Không thể quan niệm nổi.
Nếu bạn muốn biết cái
ta tinh tuý của bạn thì bạn phải diễn đạt nó theo đủ mọi cách, cả ngày, trong mọi
cách diễn đạt nhỏ bé nhất. Chẳng thành vấn đề gì - cho dù bạn đang kéo xe tay,
bạn có thể kéo xe tay với lòng từ bi sâu sắc, với yêu, với sự kính trọng hành
khách, với sự chăm nom tới mọi người khác đang trong giao thông.
Tôi làm phật tính thành
đơn giản và đồng thời cũng rất phức tạp. Rất dễ ngồi dưới gốc cây bồ đề trong
tư thế hoa sen và tuyên bố với thế giới, "Tôi là phật." Điều thực là
khi bạn đang ngồi bên cạnh vợ mình, thường xuyên sợ hãi, "Người ta chẳng
bao giờ biết được khi nào cô ấy bắt đầu cằn nhằn."
Khi tôi kể cho bạn câu
chuyện hôm qua về "Càu nhàu, càu nhàu, càu nhàu," Miyah Farookh đã
kéo bộ sari của Zareen, với mỗi lần càu nhàu để nhắc cô ấy, "biết mẹ đã
làm gì trong cả đời."
Nó là đứa trẻ duy nhất.
Điều không may là nó bị lỡ hai ngày bằng không thì nó đã tận hưởng. Trong câu
chuyện, khi mặt trời nói với Mikhail Gorbachev, "Bây giờ ta đang ở phương
Tây - đéo cần mày!" nó lăn ra đất. Nó hiểu rằng điều này là trọng đại. Và
khi tôi kể chuyện về ông luật sư - rằng ông ấy là con sư tử ở toà án - ngay trước
khi tôi nói điều đó, tôi đã nghe nó nói trong im lặng, "Ở nhà ông ta là
con chuột." Nhưng mọi người chồng đều ở trong cùng tình huống đó.
Chúng ta cần một thế giới...
đàn ông mới, đàn bà mới, trẻ con mới, những người thông minh. Không bắt chước,
không lừa dối, mà đứng theo cách riêng của mình với toàn quyền và toàn vẹn. Cho
dù điều đó có nghĩa là người đó sẽ bị cả thế giới lên án, cũng chẳng thành vấn
đề gì. Điều chung cuộc thành vấn đề là ở chỗ bạn có khuôn mặt riêng của bạn.
Nói cách khác, chúng ta
công phu cái gì đó không thực hành được và diễn đạt cái gì đó không diễn đạt được.
Nhớ điều đó. Khi bạn
đang tưới cho bụi hồng, nhớ rằng cái đẹp của nó, hoa của nó, mầu xanh của nó là
sâu lắng thế, nhưng điều đó là không thể diễn đạt được. Đừng bao giờ quên rằng
kinh nghiệm này là của cái ta riêng của bạn. Nếu bạn chỉ quan sát, bạn sẽ thấy
trong cuộc đời bạn, trong từng khoảnh khắc, mọi thứ đều không thể diễn đạt được.
Bạn chỉ trở nên quen thuộc. Việc trở nên quen thuộc của bạn chỉ là quên mất.
Socrates nhớ lại trong
khoảnh khắc cuối của cuộc đời ông ấy, "Tôi không biết gì cả. Để cho điều
đó được ghi nhớ bởi các thế hệ sắp tới rằng tôi đã không biết."
Ông ấy đã được nhà tiên
tri của đền Delphi tuyên bố là người trí huệ nhất trên toàn thế giới. Mọi người
đã nghe nhà tiên tri này đều tới Socrates với niềm vui sướng lớn lao để báo ông
ấy điều nhà tiên tri đã nói. Socrates nói, "Xin các ngài đi đi và bảo nhà
tiên tri rằng lần này nhà tiên tri đã sai. Như tôi biết thì tôi chẳng biết gì cả."
Mọi người đều buồn. Họ
quay lại Delphi và nói với nhà tiên tri điều Socrates đã nói. "Ông ấy nói,
'Tôi chẳng biết gì chút nào,' mà ông lại gọi ông ấy là người trí huệ nhất trên
thế giới."
Nhà tiên tri cười to và
nói, "Đích xác bởi vì điều này mà tôi gọi ông ấy là người trí huệ nhất
trên thế giới - bởi vì ông ấy đã đi tới điểm ông ấy không biết gì cả."
Chỉ trong không gian
này tiềm năng của bạn mới nở hoa tới tính toàn bộ của nó. Nó không phải là tri
thức – nó sâu sắc đến mức bạn có thể gọi nó là nhịp tim đập, hay có lẽ còn sâu
sắc hơn, bạn có thể gọi nó là nhịp đập của bản thân vũ trụ. Nhưng bạn không thể
gọi nó là tri thức được. Và không có cách nào diễn đạt điều đó.
Nếu bạn có thể nhớ điều
này trong mọi công chuyện hàng ngày của mình... Bạn có cho rằng bạn biết con bạn
không? Bạn đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa; rằng con bạn đã tới từ bạn nhưng nó
là một bí ẩn tới từ cõi bên kia? Bạn không thể sở hữu được nó. Bạn có thể chăm
sóc cho cách diễn đạt bí ẩn này của cuộc sống, bạn có thể yêu nó. Nhưng bạn
không nên qui định nó, bạn không nên đem nó tới nhà thờ hay tới giáo đường hay
tới đền chùa để bắt đầu tiến trình huấn luyện sẽ phá huỷ tính hồn nhiên của nó
và lấy đi tính đích thực của nó.
Tôi đã nghe nói về một
giáo sĩ và một giám mục. Họ sống cạnh nhau và cả hai rất ganh đua nhau. Họ phải
vậy, để thuyết phục giáo đoàn của mình: "Ai vĩ đại hơn?" Một hôm giáo
sĩ nhìn qua hàng rào, và không thể tin được điều mình thấy. Ông giám mục đổ nước
lên chiếc Cadillac.
Ông ta nói, "Ông
làm gì thế?"
Giám mục nói, "Tôi
đang làm lễ Ki tô giáo cho chiếc Cadillac mới của tôi - lễ đặt tên. Ông không
biết về những điều này đâu."
Ông giáo sĩ bị bẽ mặt
quá. Hôm sau ông ta tìm ra một chiếc Rolls Royce. Đấy là vấn đề, không chỉ với
bản thân ông ấy mà còn cho cả tôn giáo của ông ấy. Khi ông giám mục đang trong
vườn, ông ta bước ra với kéo làm vườn lớn và bắt đầu cắt ống xả của xe. Ông
giám mục bị sốc. Ông ấy nói, "Ông làm gì vậy? Chiếc Rolls Royce mới thế mà
ông lại phá nó đi sao."
Ông giáo sĩ nói,
"Ông không hiểu những chuyện này đâu. Điều này được gọi là cắt bao qui đầu.
Từ giờ chiếc xe Rolls Royce này là của người Do Thái."
Đó là điều chúng ta
đang làm ngay cho con người. Chúng ta không cho phép đứa trẻ là bản thân nó. Và
đó là nguyên nhân cho mọi khốn khổ trên thế giới này: rằng không ai là bản thân
mình cả. Mọi người đều bắt chước ai đó khác, mọi người đều trở thành bản sao của
ai đó khác, mọi người đều gần như kỉ lục bị phá đã được dùng hàng thế kỉ. Không
ai có cái mới, cái tươi tắn - tính độc đáo riêng của mình. Nhớ lấy, khi bạn thấy
một đứa trẻ, rằng nó là không diễn đạt được cũng như bạn. Khi bạn thấy cây
thông, đừng quên điều đó.
Đây là điều Đạo Nguyên
ngụ ý... công phu tôn giáo thực; bao giờ cũng nhớ trong mọi hành động, ý nghĩ,
im lặng, rằng điều đó là không thể diễn tả được; nó là bí ẩn; rằng chúng ta
đang sống trong một thế giới kì diệu. Tất cả mọi giải thích của chúng ta đều chỉ
là sự an ủi. Không cái gì được giải thích cả, dù bằng khoa học hay bằng tôn
giáo. Trong hàng nghìn năm tôn giáo đã cố gắng lừa mọi người bằng việc cho họ
những lời giải thích về việc sáng tạo ra thế giới này, về Thượng đế - cách ngài
đã tạo ra thế giới này trong sáu ngày, cách ngài đã lấy đi thiên đường của đàn
ông và đàn bà. Chừng nào bạn còn chưa thật tự hành hạ mình thì bạn sẽ chẳng bao
giờ được phép quay trở lại khu vườn đó. Và mọi người đã tin vào điều đó, mọi
người đã sống theo điều đó.
Các tôn giáo khác nhau
đã tuyên truyền những điều mê tín khác nhau. Bây giờ dần dần khoa học đã tới thế
chỗ của tôn giáo. Nhưng bạn có biết rằng mọi giải thích khoa học đều là nhất thời
không? Điều được nói hôm nay có thể không nói ngày mai nữa. Mọi nghiên cứu đều
đi sâu hơn, và những giải thích cũ trở thành lạc hậu. Phương thuốc cũ đã từng
được cho là có ích cho mọi người nay được thấy là có hại cho mọi người. Nhưng
chừng nào những điều mê tín vẫn còn tiếp tục thì mọi người đều bị phải tin,
ngay cả các bác sĩ cũng phải tin.
Điều này là đúng đối với
điều họ tin ngay cả hôm nay, vì ngày mai nó có thể không phải là cái đó nữa.
Bây giờ chúng ta đầy những mê tín khoa học. Khoa học đã không làm thay đổi con
người con người. Cũng như các tôn giáo đã thất bại, khoa học đã thất bại không
nhắc nhở được con người rằng mọi thứ đều là bí ẩn vô cùng. Chính nỗ lực để tìm
ra việc giải thích là sai - yêu nó, sống nó, nhảy múa nó đi. Đừng phí thời gian
của bạn trong việc tìm ra lời giải thích. Đây là thái độ Thiền.
Vậy nếu chúng ta có thể
thực sự có được chức năng phật tử cho dù trong một ngày, thì một ngày như vậy
có thể được gọi là có giá trị nhiều hơn vô lượng kiếp sống lười nhác.
Cuộc sống của từng ngày
phải được kính trọng; Bạn đã bao giờ kính trọng cuộc sống của bạn chưa?... thân
thể phải được kính trọng. Bạn có kính trọng thân thể bạn không? Nó phục vụ bạn
trong bẩy mươi năm mà không lương, không bãi công, không làm morcha - cuộc tuần
hành phản đối - chống lại bạn. Nhưng bạn thậm chí đã không nghĩ rằng về khía cạnh
nào đó nó là cái được hưởng, rằng thân thể bạn cần được quí trọng.
Vậy nếu chúng ta có thể
thực sự làm được chức năng phật tử cho dù trong một ngày, thì một ngày như vậy
có thể được gọi là có giá trị nhiều hơn vô lượng kiếp sống lười nhác.
Đó là lí do tại sao tôi
nói, mọi đêm, rằng những khoảnh khắc này là những khoảnh khắc có giá trị nhất
trong cuộc sống của bạn. Và mọi buổi tối, khi biết bao nhiêu chư phật sống tụ tập
ở đây, chỗ này trở thành quan trọng nhất trên toàn thế giới - thủ đô tâm linh của
thế giới. Bởi vì không ở đâu lại có nhiều người thế thiền cùng nhau. Không ở
đâu lại có nhiều người thế đang đào vào sâu đến mức họ có thể thấy chính cội
nguồn cuộc sống, sự vĩnh hằng, cái bất tử.
Đạo Nguyên là phải. Cho
dù chúng ta có thể sống một ngày, chỉ hai mươi bốn tiếng, như phật - tự nhắc nhở
mình liên tục rằng từng hành động của mình nên phản chiếu phật - thì một ngày
đó trở nên quí giá hơn hàng nghìn kiếp sống. Và nếu bạn có thể làm điều đó cho
một ngày, ai ngăn cản bạn làm điều đó mọi ngày? Nếu bạn có thể là phật ở đây, tại
sao bạn không thể là phật ở bất kì nơi nào khác? Vấn đề đơn giản chỉ là việc tỉnh
táo, kính trọng sự tồn tại, yêu thương; hoàn toàn mãn nguyện với hoa, với chim,
với cây, với sao. Vũ trụ vô cùng như vậy được trao cho bạn và bạn chẳng bao giờ
chú ý tới nó. Bạn chẳng bao giờ có lòng biết ơn nào. Toàn thể cái đẹp của sự tồn
tại đều có sẵn cho bạn, còn bạn lại đang đọc báo lá cải hạng ba mà bạn đã đọc
suốt từ sáng rồi. Và chẳng có gì khác hơn để làm, bạn bắt đầu đọc lại nó lần nữa.
Chuyện xảy ra là một
người hay sống cạnh nhà tôi, người đó về hưu rồi, lão suy, và mọi người cứ tưởng
ông ấy là người điên trừ tôi ra. Ông ấy rất thân thiện với tôi. Chuyện tình duy
nhất của ông ấy là với báo chí, và bởi vì nhiều báo hay được đưa tới nhà tôi,
nên ông ấy sáng nào cũng tới - đôi khi tôi thậm chí còn chưa dậy ông ấy đã gõ cửa.
Và tôi cho ông ấy bất kì cái gì - tạp chí cũ đến mười năm - và ông ấy đều nói,
"Cám ơn ông."
Tôi ngạc nhiên. Tôi nói
với ông ấy, "Ông biết hoàn toàn rõ là tạp chí này cũ đến cả mười năm rồi."
Ông ấy nói, "Có
thành vấn đề gì? Với tôi nó là mới, tôi còn chưa đọc nó trước đây. Mọi người
cho tôi là điên. Ông có cho tôi là điên không?"
Tôi nói, "Chắc chắn
không, luận cứ của ông tuyệt đối đúng. Với ông nó không cũ mười năm, nó là tươi
mới, bởi vì ông còn chưa đọc nó."
Nhưng ông ấy làm tôi nhớ
rằng toàn thể mối bận tâm của ông ấy là báo chí. Trong một ngày ông ấy tới hai,
ba lần để hỏi tôi, "Có tin gì mới không? Có báo buổi chiều chưa?"
Tôi hỏi ông ấy,
"Báo chí có phải là toàn thế giới không?"
Ông ấy nói, "Còn
làm cái gì khác đây? Tôi về hưu không làm việc nữa rồi. Mọi người cho rằng tôi
điên, cho nên tôi không có cuộc sống xã hội nào. Mọi người tránh tôi. Ông là
người duy nhất nói chuyện với tôi, người kính trọng tôi, người chấp nhận tôi là
con người. Và cái gì khác có đó? Tôi chỉ đang chờ chết."
Cái ngày ông ấy nói với
tôi, "Tôi chỉ đang chờ chết," tôi bắt đầu nghĩ tới mọi người - Bạn
đang làm gì? Ai đó chạy theo kinh doanh, ai đó tích luỹ tiền bạc, ai đó trở nên
quyền thế hơn trong chính trị.
Nhưng bạn có hiểu rằng
bạn đang đi tới chết không? Từng khoảnh khắc chết đều đang tới ngày một gần
hơn. Và bạn đã thu được cái gì bạn có thể đem theo mình khi bạn chết? Ngoại trừ
thiền, bạn không thể đem được của cải nào của mình đi cùng mình cả. Tất cả những
cái ở ngoài bạn sẽ bị bỏ lại đằng sau. Chỉ ngọn lửa bên trong... nếu bạn đã tìm
thấy nó, nếu bạn đã trở nên có ý thức về nó, thế thì không có chết cho bạn.
Nhưng nếu bạn không có ý thức về nó, bạn sẽ nghĩ, cũng như những người khác nghĩ,
rằng bạn chết.
Đó đơn giản là vấn đề
suy nghĩ. Nếu bạn biết bản thân mình một cách đích xác, bạn không bao giờ chết.
Nhưng bạn chẳng bao giờ đi vào bên trong cả. Bạn đơn giản đã quên mất rằng có một
không gian vô cùng đang chờ đợi bạn, và đó là nhà thực của bạn. Tất cả mọi nỗ lực
của chúng ta trong Phòng Phật này là nỗ lực để làm cho bạn quen lại nhà thực của
bạn, cái sẽ không bị thiêu cháy trên dàn hoả thiêu, cái sẽ còn lại cho tới vĩnh
hằng, dưới những hình dạng khác nhau hay vô dạng. Đó là phật tính của bạn.
Nhưng để làm cho nó là
việc nhớ lại thường xuyên bạn phải làm việc theo kỉ luật nào đó. Kỉ luật này là
đơn giản: bao giờ cũng nhớ rằng mọi thứ đều là phép màu, mọi thứ đều không diễn
đạt được. Toàn thể thế giới này bí ẩn tới mức bạn không phải đọc tiểu thuyết
trinh thám và bạn không phải đi xem phim. Nếu bạn có thể hiểu im lặng này, bạn
sẽ thích đi tìm những không gian nơi bạn có thể lại im lặng mãi. Nếu bạn có thể
chạm tới nước của cuộc sống bên trong mình, bạn sẽ yêu... trong cả ngày, bất kì
khi nào bạn có thể tìm thấy chỉ một khoảnh khắc, nhấm nháp ngụm... bạn sẽ thích
nhìn vào trong, để thấy liệu những nước của cuộc sống kia vẫn còn tuôn chảy
không. Người ta dần dần trở nên quen thuộc với cái vĩnh hằng của chính mình.
Nhưng dù bạn có biết nó hay không, nó vẫn có đó.
Một ngày như vậy là quá
quí giá, một kho báu nếu được so với viên ngọc đẹp. Người trí huệ cổ đại giữ nó
còn thân thiết hơn thân thể và cuộc sống mình. Chúng ta phải nghĩ một cách
thanh thản rằng viên ngọc đẹp và đá quí, dù mất đi, vẫn có thể kiếm lại được,
nhưng chỉ một ngày trong hàng trăm năm của cuộc sống, một khi bị mất đi, sẽ
không bao giờ trở lại cả.
Nhớ rằng không khoảnh
khắc nào quay lại trong tay bạn nữa đâu. Cái đã qua rồi là qua mãi mãi.
Lấy ra toàn bộ tinh hoa
của mọi khoảnh khắc đi. Khoảnh khắc này sẽ qua đi; nhưng tinh hoa, kinh nghiệm,
cái bí ẩn, hương thơm của nó sẽ bao quanh bạn. Và mọi ngày nó sẽ trở nên càng
sâu sắc hơn, càng dầy đặc hơn. Một ngày sẽ tới khi bạn sẽ không sợ công bố rằng
mình là phật. Nó sẽ tới theo cách riêng của nó, tự phát; một tia sét bất thần
và bạn sẽ nói, "Trời - mình đã làm gì từ trước tới giờ thế này? Mình là phật
và toàn thể vũ trụ này là nhà mình. Như mình cần nó, nó cũng cần mình nữa."
Chúng ta là một phần của
bí ẩn vô cùng này.
Dù chúng ta có thể tài
giỏi đến đâu cũng chẳng thành vấn đề, không thể nào đem lại cho dù một ngày của
quá khứ. Không sách sử nào nói rằng điều đó là có thể được...
Tại sao thời gian lại
tước đoạt của chúng ta việc huấn luyện, hàng ngày và cả đời? Tại sao thời gian
có ác cảm với chúng ta vậy? Không may, đó là vì chúng ta đã bỏ quên việc công
phu của mình... đừng nhìn trước tới ngày mai trong mọi khoảnh khắc, các ông phải
nghĩ chỉ về ngày này và giờ này. Bởi vì ngày mai là khó khăn và không cố định,
và khó mà biết, các ông phải nghĩ theo Đạo trong khi các ông sống hôm nay.
Thực ra, ngày mai là
không chắc chắn: nó có thể tới, nó có thể không tới. Những người biết thậm chí
đã nói rằng ngày mai chẳng bao giờ tới. Cái tới bao giờ cũng là hôm nay. Cho
nên làm bất kì điều gì bạn muốn làm vào khoảnh khắc này đi. Bắt giữ lấy cội nguồn
cuộc sống bạn đi bởi vì ngày mai có thể quá trễ rồi. Nó đang trễ rồi.
Các ông phải tập trung
vào công phu Thiền không bỏ phí thời gian, với việc nghĩ rằng chỉ có ngày này
và giờ này. Sau điều đó, sự việc trở thành cực kì dễ dàng. Các ông phải quên về
cái tốt và cái xấu của bản tính mình, cái mạnh và cái yếu của quyền năng của
mình.
Chấp nhận như bạn hiện
thế, và tận hưởng và thấy thích thú và ca hát và nhảy múa như bạn hiện thế. Chấp
nhận là biết ơn hướng tới sự tồn tại. Bất kì cái gì bạn không chấp nhận đều có
nghĩa là bạn đang trách móc sự tồn tại. Trong tất cả mọi lời cầu nguyện của
mình, và trong tất cả nhà cầu nguyện của mình, bạn đang làm gì? Bạn đang đòi hỏi
Thượng đế, giống như kẻ ăn mày, "Cho con cái này, cho con cái kia." Bạn
không tin cậy vào sự tồn tại, bạn đòi hỏi. Việc đòi hỏi không phải là phẩm chất
của tâm thức tôn giáo. Do đó tôn giáo thực không có con đường cầu nguyện. Nó chỉ
sống, và sống theo cách mà chính cuộc sống trở thành sự biết ơn.
Bài cú của Choshu:
Trăng trong nước;
tan vỡ mãi,
vậy mà nó có đó.
Gần như không thể nào
tin được cách các nhà thơ Thiền đã nói mọi điều. Không ngôn ngữ nào khác đã có
khả năng vươn lên những tầm cao như vậy. Điều Choshu đang nói:
Trăng trong nước;
Tan vỡ mãi... bởi vì mỗi
lần gió tới, sóng dậy, trăng bị vỡ ra thành nghìn mảnh. Nhưng rồi hồ lại trở
nên im lặng và tất cả mảnh vỡ kia trên khắp mặt hồ bắt đầu tụ hội lại. Bởi vì
nó là sự phản chiếu nên trăng không bao giờ bị vỡ, chẳng thành vấn đề rằng sự
phản chiếu của nó bị vỡ thành nghìn mảnh.
Tất cả thân thể chúng
ta, tất cả tâm trí chúng ta, tất cả các kiếp sống của chúng ta đều không là gì
ngoài sự phản xạ của trăng thực... bị vỡ ra hàng nghìn lần. Dầu vậy, trong cốt
lõi bên trong nhất của con người bạn, trăng vẫn tràn đầy và hoàn hảo như bao giờ.
Issa viết:
Chim sơn ca non nhất
có thể hân hoan
gọi bố mẹ nó
trong giọng hót màu
vàng.
Bây giờ, bạn không lo
nghĩ về điều gì cần nói; nhưng lời này mang tính chỉ dẫn rất cao. Issa phải đã
trong thiền sâu và ông ấy nghe thấy chim sơn ca hân hoan và gọi bố mẹ nó trong
giọng hót màu vàng. Ông ấy không nói điều gì về chim sơn ca cả, ông ấy đang nói
điều gì đó về im lặng của mình. Khi bạn trong im lặng và tiếng chim cu cu vọng
từ khóm tre bắt đầu cất lên, nó làm sâu sắc thêm im lặng của bạn.
Và nhà thơ khác:
Dù chúng ta mặc bất kì
cái gì,
Chúng ta đều trông đẹp,
khi ngắm trăng.
Trăng chắc chắn làm cho
mọi thứ đẹp lên. Vào đêm trăng tròn bạn thấy cái đẹp lan toả khắp xung quanh,
ngay cả với cây cối bình thường. Hoa thông thường chói sáng lên với niềm vui.
Vũng nước nhỏ thế đang phản chiếu trăng tròn với chiều sâu như đại dương lớn nhất.
Cho nên chẳng thành vấn
đề gì việc bạn có thân thể nào; bạn là đàn ông hay đàn bà, chim chóc hay con vật;
dù bạn nghèo hay giầu. Trong không gian im lặng, chỉ ngắm trăng và bạn được
tràn đầy với cái đẹp vô cùng. Cái đẹp đó nảy sinh trong thế giới bên trong nhất
của bạn. Trăng đơn giản lẩy cò nó.
Maneesha đã hỏi:
Thưa Thầy kính yêu của
chúng tôi,
Thường các hình ảnh nảy
sinh theo cách riêng của chúng trong các bài nói và ở pha chết của việc thiền,
và làm cho bất kì cái gì đang xảy ra thành mạnh hơn và sống động hơn. Liệu quán
tưởng có thể có ích, hay bởi vì nó đơn thuần là tưởng tượng, nên nó là vô dụng?
Maneesha, nó tuyệt đối
vô dụng. Không gợn sóng nào được phép cả. Im lặng phải tuyệt đối thuần khiết. Bất
kì việc quán tưởng nào cũng sẽ là sự quấy rối, bất kì ý nghĩ nào cũng sẽ làm
sao lãng bạn khỏi sự hiện hữu của bạn. Cho nên tôi đang nói một cách thẳng thừng:
mọi thứ đều vô dụng trong khi bạn thiền. Thiền đang đem bạn vào một chiều hướng
khác, không của tiện dụng mà của sự tồn tại. Và tất cả mọi quán tưởng của bạn sẽ
là của thế giới mà bạn biết, bạn không thể quán tưởng cái gì đó bạn không biết.
Và bạn không biết cái ta riêng của mình, bạn không biết bầu trời bên trong, cho
nên bạn không thể quán tưởng nó được. Và một khi bạn biết nó, không có nhu cầu
quán tưởng, nó là trong tay bạn. Bạn không còn nghèo nữa, bạn đã trở thành người
giầu nhất trên thế giới - chẳng có gì.
Thiền, có lẽ, là thuật
giả kim duy nhất có thể biến đổi kẻ ăn xin thành hoàng đế.
Trước khi bạn trở thành
hoàng đế, trước khi bạn trở thành phật lần nữa tối nay, bạn phải nhớ một chút
ít về hôm qua. Bạn biết con đường. Mọi ngày bạn phải đi thêm chút ít, sâu hơn
chút ít.
Vài tiếng cười để làm
cho bạn sáng lên, làm cho bạn không nghiêm chỉnh...
Tôi bị quở trách trên
khắp thế giới, trong các bài báo, rằng tôi là người không nghiêm chỉnh. Họ nghĩ
rằng họ đang kết án tôi - đấy là phần bổ sung thôi. Họ không hiểu rằng, với
tôi, nghiêm chỉnh là bệnh tật. Và không nghiêm chỉnh, vui đùa, coi mọi thứ đều
là trò đùa, theo tôi, là tính tôn giáo đích thực duy nhất.
Millicent Money-Butt là
người đàn bà cực kì giầu và cực kì nản chí. Bà ấy đặc biệt hay cáu kỉnh hôm nay
bởi vì đã hàng tuần nay rồi, kể từ lúc chồng bà ấy hay người lái xe của bà ấy
hay người trông ngựa của bà ấy hay bất kì người nào đã làm tình với bà ấy. Quyết
định rằng mình cần chuyển bớt năng lượng đi, bà ấy gọi người quản gia của mình,
James, lên lầu để kéo cho bà ấy chậu tắm nước nóng.
James gõ cửa một cách
yên lặng rồi đi vào phòng bà ấy. Millie chậm rãi quay sang anh ta, và nói,
"James, xin cởi quần áo ra cho tôi."
"Vâng, thưa
bà," người quản gia nói, có vẻ hơi xấu hổ.
"Bây giờ,
James," Millie nói, "xin cởi nịt vú của tôi ra."
"Ấy a, vâng, thưa
bà," anh quản gia choáng, nói.
"Và bây giờ,
James," bà ấy nói với ngọn lửa rực trong mắt, "xin cởi quần lót của
tôi ra."
Rồi bước lại gần anh
ta, bà ấy ra lệnh, "James, lần sau tôi bắt được anh mặc quần áo tôi thì
anh sẽ bị thiêu đấy!"
Jablonski lấy vợ, nhưng
không biết phải làm gì với cô dâu vào đêm tân hôn. Thế là hôm sau anh ta tới hỏi
xin ý kiến bác sĩ Gas-Bag.
"Chuyện đó dễ
thôi," Gas-Bag nói, và đưa Jablonski ra cửa sổ. Anh ta trỏ hai con chó
đang giao cấu trên phố và nói, "Anh làm điều đó giống như thế."
Một tuần sau, Jablonski
quay lại. "Được chứ," bác sĩ hỏi, "việc đó diễn ra thế
nào?"
"Tuyệt, bác
sĩ," Jablonski nói một cách tự hào. "Điều đó đơn giản, không có vấn đề
gì lớn hết cả. Vấn đề duy nhất là làm sao cho vợ tôi đi ra phố!"
Olga và Kowalski đang sống
trong một căn hộ ở L.A., thì một đôi thanh niên đi lên cầu thang. Chẳng mấy chốc,
mọi đêm, những người Polack này nghe thấy tiếng ồn, "Cô ấy - Bùm! Cô ấy-Bùm!"
vọng từ tầng trên xuống.
Olga bị kích thích tò
mò bởi tiếng động này, và một hôm mới hỏi người đàn bà trẻ chuyện gì.
"Ồ, chuyện
đó," người đàn bà nói. "Chúng tôi có một bộ phận trượt được đặt trong
phòng ngủ của mình. Tôi nằm dưới nó với một phần chân, còn chồng tôi trượt xuống...
Cô ấy-Bùm!"
Vài ngày trôi qua và người
đàn bà trẻ không thấy Kowalskis quanh đó. Cô ta tìm ra Olga trong bệnh viện,
cho nên cô ấy tới thăm.
"Có chuyện gì xảy
ra cho chị thế?" cô ấy hỏi.
"Đó là câu chuyện
buồn," Olga đáp. "Chồng tôi và tôi cũng có một con trượt lắp trong
phòng ngủ, nhưng chúng tôi chỉ mới thử nó một lần. Bây giờ tôi đã phải trải qua
ba cuộc mổ, và họ vẫn chẳng thể tìm thấy Kowalski."
Kronski sắp gia nhập
quân đội, cho nên anh ta tới thăm cô bạn gái, Dilda, để nói lời tạm biệt.
"Ô, anh yêu,"
Dilda kêu lên. "Em không có ảnh của anh!"
Thế là Kronski tìm
trong túi áo, và tất cả mọi điều anh ta có là tấm ảnh anh ta đang đứng trần truồng.
Anh ta cắt chiếc ảnh ra làm đôi, và đưa cho cô ấy nửa trên.
Tiếp đó anh ta tới thăm
bà của mình để nói lời tạm biệt.
"Ô, cháu ơi,"
bà anh ta nói. "Cháu không thể ra đi mà không để lại cho bà bức ảnh nào của
cháu."
Kronski không biết phải
làm gì, nhưng nhớ rằng bà mình gần loà rồi, anh ta đưa cho bà nửa dưới của chiếc
ảnh. Bà nhìn vào đó một cách vui sướng và nói, "Giống hệt ông cháu, Thượng
đế an bài linh hồn ông. Bộ râu rậm đẹp, và cái cà vạt bao giờ cũng đeo lệch
sang một bên."
Bây giờ... Nivedano...
(tiếng trống)
(nói lắp bắp)
Nivedano...
(tiếng trống)
Im lặng, nhắm mắt lại,
cảm thấy dường như thân thể bạn đông cứng, và thu mọi tâm thức của bạn vào bên
trong, ngày một sâu hơn. Tại điểm sâu nhất bạn là phật. Và phật này phải trở
thành toàn thể cuộc sống của bạn. Tất cả mọi cách diễn đạt, hành động, đều phải
nảy sinh từ trung tâm này. Trung tâm này là trung tâm của biến đổi. Mọi người
tìm kiếm đều đã đi tìm nó qua nhiều thời đại. Đây là con đường cổ đại. Trên con
đường này hàng nghìn người đã trở nên thức tỉnh. Không có rào chắn ngoại trừ nỗi
sợ - nỗi sợ cái không biết. Vứt nó đi. chạy xô về nó mà không sợ hãi gì - nó là
con người riêng của bạn. Bạn không định đi gặp bất kì ai khác trên con đường
này... không có vấn đề sợ. Khoảnh khắc này, buổi tối này, được ban phúc lành bởi
mười nghìn chư phật những người đã trở về nhà.
Nivedano...
(tiếng trống)
Thảnh thơi... buông bỏ...
Chết đi thân thể này, tâm trí này, để cho chỉ tâm thức rộn ràng được bỏ lại
sau. Cái đó là bạn. Cái đó là tôi. Cái đó là chính điều tinh tuý của sự tồn tại.
Chỉ một nếm trải nhỏ về im lặng này, một chút ít kinh nghiệm về cái đẹp này, về
chân lí này, và dần dần toàn thể cuộc sống của bạn sẽ được biến đổi không có
ngay cả việc biết của bạn. Hành động của bạn sẽ bắt đầu diễn đạt phật tính của
bạn, từ bi của bạn, yêu của bạn, cái đẹp của bạn.
Nivedano...
(tiếng trống)
Gọi tất cả các chư phật
trở lại cuộc sống. ngồi xuống trong vài khoảnh khắc... thu lấy kinh nghiệm vô
cùng này, làm cho bản thân bạn chắc chắn về nó, rằng bạn đã có nó. Bởi vì bạn
phải sống nó. Tôi không phải là triết gia. Và tôi không phải là tu sĩ. Tôi là
người trong yêu vô cùng với cuộc sống và sự tồn tại. Tất cả mọi điều tôi muốn
chia sẻ với bạn đều chỉ là làm cho bạn nhận biết rằng nếu tôi có thể trở thành
phật, thì không có lí do gì tại sao bạn không thể thành phật được.
Chúng ta chỉ có thân thể
khác biệt nhưng chúng ta tất cả đều có cùng linh hồn. Nếu linh hồn tôi đã trở
nên rực cháy, cái đã cho tôi thẩm quyền để nói với các bạn rằng các bạn cũng trở
nên rực cháy. Và ngọn lửa này là vĩnh hằng. Nhớ tới nó trong mọi hành động,
trong mọi cách diễn đạt. Nhớ không cư xử theo bất kì cách nào làm hổ thẹn tới
phật. Kỉ luật nhỏ này sẽ đem bạn tới những phẩm chất tốt nhất của con người
mình, tới việc nở hoa của chúng.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Thầy kính
yêu.
Chúng ta có thể mở hội
mười nghìn chư phật và buổi tối của họ được chứ?
Vâng, thưa Thầy kính yêu.
Xem Tiếp Chương 8 –
Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá