Chương 8. Chúng Ta Có Thể Chia Sẻ

Chương 8. Chúng Ta Có Thể Chia Sẻ

Price:

Read more

Thiền Osho by Vô Ngã

Sách Osho

(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)

Đạo – Cổng Vàng – Osho

(Tập 2)

Bài Nói Về Kinh Điển Về Thuần Khiết Của Cát Hồng

Chương 8. Chúng Ta Có Thể Chia Sẻ









Nghe hoặc Tải MP3 'Đạo - Cổng Vàng (Tập 2)' ê


Câu hỏi thứ nhất:

Osho ơi,

Xin thầy nói đôi lời về Sanjay Gandhi và cái chết của anh ấy. Anh ấy đã kính trọng và yêu mến thầy và đã nói với Laxmi mới tuần trước khi chết rằng chẳng mấy chốc anh ấy sẽ tới thăm đạo tràng và thầy.

Anand Arun,

Sanjay Gandhi là một người hay, một người của chính trực mênh mông, cá nhân, phiêu lưu. Anh ấy sống một cách phiêu lưu và anh ấy chết một cách phiêu lưu. Thực ra, đó là cách người ta nên sống và người ta nên chết. Anh ấy đã sống một cách nguy hiểm. Cách duy nhất để sống là cách sống trong nguy hiểm, bởi vì chính trong khoảnh khắc của nguy hiểm cực kì mà người ta siêu việt lên trên các bình diện thấp của hiện hữu.

Điều đó đã được tường trình trong báo chí và khi Vivek đọc, cô ấy hỏi tôi làm sao điều đó là có thể - bởi vì chết trong vụ rơi máy bay toàn thể thân thể anh ấy sẽ chỉ là đống lộn xộn. Mọi xương của anh ấy đều bị vỡ, sọ anh ấy bị vỡ, não tràn ra ngoài sọ - nhưng trên khuôn mặt anh ấy có an bình lớn lao. Cô ấy phân vân. Sau cái chết khủng khiếp như thế, làm sao khuôn mặt người ta có thể an bình được?

Nhưng có bí mật trong nó đáng được hiểu. Khi người ta chết đi trên giường chết sau một căn bệnh kéo dài, liên tục suy nghĩ và lo lắng về cái chết, khuôn mặt không thể bình thản và yên tĩnh; lo nghĩ, căng thẳng, níu bám lấy cuộc sống sẽ có đó. Nhưng khi người ta chết đi một cách bất thần, khi cái chết tới như sự ngạc nhiên, đột nhiên tâm trí dừng lại.

Bản thân tôi đã ở trong nhiều tai nạn và những người đã ở cùng tôi trong những tai nạn đó tất cả đều đã kinh nghiệm rằng trong khoảnh khắc khi tai nạn thực tế xảy ra tâm trí biến mất, bởi vì tâm trí không thể nghĩ được về điều đó. Không có gì để nghĩ về nó, không có cách nào để nghĩ về nó. Tâm trí dừng lại bởi vì tâm trí chỉ có thể đi trong vòng tròn luẩn quẩn của cái đã biết, và cái không biết đã đi vào bất thần tới mức tâm trí tuyệt đối không có khả năng hình dung ra nó, điều gì đang xảy ra. Trong choáng sâu sắc tâm trí dừng lại; trong một khoảnh khắc có thoáng nhìn về vô trí.

Sanjay Gandhi đã chết trong cái chết tốt hơn hàng triệu người chết trong giường của họ sau bệnh tật lâu, lâu dài, bởi vì họ không thể dùng được cơ hội của cái chết. Anh ấy có thể đã kinh nghiệm thiền trong khi anh ấy còn sống, nhưng anh ấy phải đã nếm trải chỉ một giọt nước cam lồ của thiền trong khi anh ấy chết. Cái chết tới với sự tức khắc thế, không để thời gian cho tâm trí nghĩ về nó. Cái chết như vậy là cái chết đẹp.

Nhiều câu hỏi đã được hỏi với tôi trong tuần qua, từ khi anh ấy chết. Tôi đã không trả lời chúng bởi lí do đơn giản vì những người đó đã không thiền, những người đó đã không ở đây, người đã không là sannyasin của tôi sẽ không có khả năng hiểu điều tôi đang nói.

Vinoba Bhave đã nói nhân cái chết của Sanjay Gandhi rằng anh ấy chết cái chết chưa chín chắn. Điều đó là tuyệt đối sai. Anh ấy đã chín chắn hơn Morarji Desai nhiều. Theo niên đại anh ấy là rất trẻ, chỉ ba mươi ba, nhưng tuổi niên đại không phải là tuổi thực. Anh ấy có nhiều tính cảm nhận hơn nhiều, anh ấy có thông minh hơn nhiều, anh ấy có sáng tỏ hơn nhiều. Anh ấy đã sống một cách toàn bộ, anh ấy đã sống từng khoảnh khắc của cuộc đời của anh ấy. Và đó là cái chết rất tự nhiên với anh ấy; nó thuộc về chính phong cách sống của anh ấy.

Đó là lí do tại sao tôi đã giữ hoàn toàn im lặng về điều đó. Bây giờ tất cả những người phải nói cái gì đó đều đã nói rồi, tôi có thể nói lời của tôi, điều sẽ là tuyệt đối khác. Tôi không cảm thấy buồn về cái chết của anh ấy. Vâng, đất nước sẽ mất anh ấy, nhưng khi có liên quan tới anh ấy, anh ấy đã chết đẹp. Đất nước đã mất một cơ hội lớn trong anh ấy vì anh ấy là niềm hứa hẹn, niềm hi vọng lớn, bởi vì anh ấy có dũng cảm đi ngược lại tâm trí truyền thống, chính thống của đất nước này. Anh ấy là con người của thép - anh ấy có thể đã tranh đấu chống lại tục lệ, và anh ấy đã học cách tranh đấu.

Và anh ấy đã thành công. Dần dần, dần dần hiểu thấu của anh ấy vào các biến cố đã tăng lên tốt hơn mọi ngày.

Đất nước chắc chắn mất một cơ hội mênh mông của việc trở nên đương đại. Anh ấy là người đương đại; anh ấy không có tàn dư của quá khứ, anh ấy đã không tin vào quá khứ. Nhưng khi có liên quan tới bản thân anh ấy, anh ấy có thể đã không chết theo cách tốt hơn. Cái chết này là kết luận logic cho toàn thể cuộc sống của anh ấy.

Nếu chết đi ở độ tuổi ba mươi ba mà có nghĩa không tránh khỏi là cái chết chưa chín chắn, thế thì Adi Shankaracharya cũng đã chết cái chết không chín chắn - ông ấy đã đích xác ba mươi ba tuổi. Thế thì Jesus cũng đã chết cái chết không chín chắn; ông ấy đích xác ba mươi ba. Thế thì Vivekananda cũng chết cái chết không chín chắn; ông ấy cũng đích xác ba mươi ba tuổi. Chỉ sống lâu chẳng ngụ ý điều gì; lâu không có nghĩa. Nghĩa tới từ sự mãnh liệt. Vấn đề không phải là số lượng mà là chất lượng. Bạn sống bao lâu không tạo ra khác biệt. Bạn sống thế nào, sâu sắc thế nào, toàn bộ thế nào, mãnh liệt thế nào, đam mê thế nào - mọi thứ đều tuỳ thuộc vào điều đó. Và anh ấy chắc chắn đã sống một cách toàn bộ, mãnh liệt, đam mê - và anh ấy đã liều mọi thứ vì nó; anh ấy đã không là kẻ hèn theo bất kì cách nào.

Những người như Sanjay Gandhi nhất định chết đi theo cách kì lạ nào đó. Đất nước này cần nhiều người như Sanjay Gandhi. Trong nhiều thế kỉ đất nước này đã từng là đất nước hèn nhát. Himalayas thuộc vào nước này - rặng núi vĩ đại nhất trên thế giới - nhưng trong một trăm năm liên tục mọi người đã tới từ khắp nơi trên thế giới để trèo lên đỉnh trinh nguyên của Himalayas.

Nhưng không người Ấn Độ nào bận tâm: Người Ấn Độ tin vào an ninh, thoải mái - sao nhận rủi ro? Nhiều người đã chết trong cố gắng trèo lên đỉnh Everest.

Và khi Edmund Hillary tới ông ấy được hỏi "Ông có là người điên không? Tại sao ông bận tâm? Ông định thu được cái gì từ điều đó? Cho dù ông lên tới đỉnh của Everest chẳng có gì cả! Sao nhiều người thế từ khắp nơi trên thế giới đã thử trèo lên núi này?"

Hillary nói, "Chỉ bởi vì nó có đó. Nó là thách thức lớn. Đứng đó, không bị chinh phục, nó là thách thức cho linh hồn con người. Nó phải bị chinh phục - vấn đề không phải là thu được cái gì. Chỉ là thách thức với linh hồn của con người..."

Người Ấn Độ không thể hiểu được điều này. Đó là lí do tại sao họ đã sống trong hai nghìn năm trong nô lệ. Họ sẽ không trèo lên núi này, họ sẽ không bơi trong đại dương, họ sẽ không bay lượn trong bầu trời. Họ sẽ đi rất toán học, rất tính toán.

Sanjay Gandhi là sự bắt đầu tốt; anh ấy là người tiên phong theo cách này. Anh ấy bao giờ cũng quan tâm tới phiêu lưu. Anh ấy không thể khớp được trong bất kì trường nào, anh ấy không thể khớp được trong bất kì hình mẫu qui ước nào của cuộc sống. Tôi yêu người này.

Chúng ta cần nhiều người hơn, những người có thể chết trong phiêu lưu. Cái chết của họ nâng cao tinh thần của mọi người. Nếu họ sống họ đem tới phẩm chất mới, hương thơm mới cho cuộc sống của mọi người; nếu họ chết, cái chết của họ cũng đem tới hương thơm mới. Do đó tôi không buồn về anh ấy. Tôi chắc chắn buồn về đất nước này. Điều đó thực sự là không may cho đất nước, thảm hoạ lớn, còn lớn hơn cái chết của Jawaharlal Nehru nhiều, ông của Sanjay Gandhi, bởi vì Jawaharlal đã sống cuộc sống của ông ấy, ông ấy đã làm bất kì cái gì ông ấy muốn làm. Không có gì khác mà ông ấy có thể đã làm cho dù ông ấy sống thêm chục năm nữa; ông ấy đã nở hoa. Ông ấy là nhà thơ, không phải chính khách; ông ấy cũng là người phiêu lưu. Cái gì đó của ông ấy đã đi vào trong Indira Gandhi, con gái của ông ấy, và cái gì đó của ông ấy đã có rất nhiều trong xương và máu và tuỷ của Sanjay Gandhi.

Cái chết của Sanjay Gandhi là thảm hoạ lớn hơn nhiều cho đất nước này vì anh ấy còn chưa đóng góp nhiều. Anh ấy mới chỉ bắt đầu mở các cánh hoa của mình ra; anh ấy đã chưa thành đoá hoa. Anh ấy vẫn là tiềm năng. Chắc chắn anh ấy sẽ là thủ tướng vĩ đại của đất nước nếu anh ấy còn sống - anh ấy có thể đã chứng tỏ là thủ tướng vĩ đại nhất mà nước này đã biết cho tới nay - anh ấy đã chỉ ra mọi chỉ dẫn về điều đó.

Do đó, khi có liên quan tới đất nước, Anand Arun này, nó đã là thảm hoạ. Nhưng khi có liên quan tới bản thân anh ấy, anh ấy đã sống đẹp, anh ấy đã chết đẹp. Và an bình ở trên khuôn mặt của anh ấy phải đã có vẻ huyền bí với mọi người - không chỉ với Vivek mà với mọi người... Bất kì ai đã thấy khuôn mặt của anh ấy đều phải tự hỏi tại sao anh ấy trông bình thản và yên tĩnh và chân thành thế.

Bạn phải hiểu tâm lí của tai nạn như vậy. Tâm trí là rất láu cá về các chuyện hàng ngày; nó liên tục việc huyên thuyên của nó. Nó dừng chỉ khi có cú choáng nào đó, cái gì đó mà không thể tiêu hoá được, cái mà tâm trí không thể nhận vào được. Thực ra, đó là hấp dẫn của phiêu lưu. Những người cứ trèo núi đều biết điều đó, hấp dẫn thực sự là gì. Hấp dẫn không phải chỉ là trèo lên núi đẹp với toàn cảnh bao quanh nó - điều đó không phải là vấn đề. Sâu hơn nhiều có tâm lí của nó. Khi bạn trèo lên núi có cả nghìn lẻ một nguy hiểm. Khi bạn được bao quanh bởi nguy hiểm, tâm trí bạn dừng lại. Bạn đột nhiên trở nên nhận biết. Có tỉnh táo lớn lao và chân thành. Bạn phải lấy từng bước rất cẩn thận, có ý thức. Điều đó thực sự là điều thiền tất cả là gì.

Trong những ngày thơ ấu của tôi, tôi thường đưa bạn tôi ra sông. Có con đường nhỏ bên cạnh dòng sông. Bước đi trên mép đó là rất nguy hiểm; chỉ một bước lấy trong vô ý thức và bạn sẽ ngã xuống sông, và đó là chỗ sông sâu nhất. Không ai thường đi tới đó, nhưng đó là chỗ yêu thích nhất của tôi. Và tôi sẽ đưa mọi bạn tôi tới đi cùng trên con đường hẹp đó. Rất ít người sẵn sàng đi cùng tôi, nhưng vài người đó thực sự có kinh nghiệm đẹp. Họ tất cả đều nói lại, "Điều này là kì lạ, cách tâm trí dừng lại!"

Tôi sẽ đem các bạn tôi tới cây cầu tầu hoả để nhảy từ cầu xuống sông. Điều đó là nguy hiểm, chắc chắn nguy hiểm; điều đó bị cấm. Bao giờ cũng có một cảnh sát đứng trên cầu xe hoả bởi vì đó là chỗ từ đó người ta thường tự tử. Chúng tôi phải hối lộ cho viên cảnh sát, rằng "Chúng cháu không tự tử đâu, chúng cháu chỉ tới để tận hưởng việc nhảy!" Và dần dần, dần dần ông ấy trở nên nhận biết rằng đây là cùng người - chúng không chết hay cái gì, chúng lại tới, chúng lại tới và chúng không quan tâm tới tự tử. Thực ra, ông ấy bắt đầu yêu chúng tôi và thôi nhận tiền hối lộ. Ông ấy nói, "Các cháu có thể nhảy - bác sẽ không nhìn vào phía đó. Bất kì khi nào cháu muốn cháu có thể tới."

Điều đó là nguy hiểm. Chiếc cầu rất cao và nhảy từ đó... Và trước khi bạn sẽ đạt tới sông, có một thời gian ở giữa - lỗ hổng giữa chiếc cầu và dòng sông - khi tâm trí sẽ đột nhiên dừng lại.

Đó là những thoáng nhìn đầu tiên của tôi về thiền; đó là cách tôi trở nên ngày càng quan tâm tới thiền. Tôi đã bắt đầu truy tìm làm sao những khoảnh khắc này có thể được làm thành sẵn có mà không đi lên núi, ra sông, ra cầu; làm sao người ta có thể cho phép bản thân mình đi vào trong những không gian này mà không đi đâu cả, chỉ bằng việc nhắm mắt mình lại. Một khi bạn đã nếm trải, nó không khó.

Sanjay Gandhi đã chết đẹp. Anh ấy sẽ được sinh ra trên bình diện cao hơn vì anh ấy đã chết trong khoảnh khắc tâm trí không còn vận hành. Anh ấy đã chết cái chết của thiền nhân mà không biết cái gì đang xảy ra. Tất nhiên nó không phải là thiền có ý thức, nhưng dầu vậy vẫn có cái gì đó của tính thiền trong nó. Cuộc sống tiếp của anh ấy sẽ có phẩm chất cao hơn. Có thể cuộc sống tiếp của anh ấy sẽ trở nên liên quan nhiều hơn tới cuộc phiêu lưu bên trong; cuộc sống này liên quan nhiều hơn tới phiêu lưu bên ngoài. Anh ấy là người hướng ngoại.

Anh ấy muốn tới đây. Nhiều lần tôi đã được thông báo rằng anh ấy muốn tới, và lần này anh ấy đã xem mọi bài chiếu về đạo tràng. Trong hai giờ anh ấy đã ở cùng với Laxmi, với Indira, nói chuyện, hỏi han, rất quan tâm và muốn tới.

Nhưng cảm giác của tôi là ở chỗ cuộc sống này anh ấy là người hướng ngoại nhiều hơn. Nhưng cái chết bất thần này sẽ đem biến đổi vào anh ấy: anh ấy sẽ trở thành người hướng nội trong kiếp sống sau, và đó là cái gì đó có giá trị mênh mông.

Indira Gandhi phải đã đau đớn nhiều. Bà ấy không thể hiểu được làm sao chúng ta mở hội cái chết ở đây. Bà ấy cũng muốn tới, đã từng nghĩ trong nhiều ngày để tới. Bây giờ bà ấy đã bố trí rằng vào tháng tám bà ấy sẽ tới, nhưng bây giờ cái chết của Sanjay có thể lại trì hoãn việc tới của bà ấy. Bà ấy quan tâm tới thiền, nhưng bà ấy, hiển nhiên, quá bận bịu với thế giới, với các vấn đề. Và nước này có biết bao nhiêu vấn đề, gần như không giải được.

Trong đất nước này tình huống đã tới mức là nếu bạn giải quyết vấn đề này bạn tạo ra chục vấn đề khác ngay lập tức. Nó là đống lộn xộn! Nếu bạn thực sự muốn giải quyết vấn đề, mọi người chống lại bạn. Bà ấy bảo Laxmi rằng, "Tôi hoàn toàn đồng ý với Osho rằng dân số phải được giảm đi, và nó có thể được giảm đi chỉ bằng bắt buộc. Nhưng chúng tôi đã thử và điều đó không có tác dụng vì nước này là nước dân chủ: mọi người trở thành kẻ thù, thế thì bạn không thể quay lại vào quyền lực lần nữa." Và bất kì điều gì Indira và Sanjay cùng nhau đã làm trong năm năm, Morarji Desai hoàn tác lại trong ba năm. Bây giờ vấn đề lại như cũ - hay thậm chí còn tồi hơn nhiều.

Trung Quốc bây giờ có dân số đông nhất thế giới, nhưng đến cuối thế kỉ này Ấn Độ sẽ có dân số đông nhất, bởi vì Trung Quốc không dân chủ và họ đang dùng mọi cách có thể để ngăn cản sự tăng trưởng dân số. Và họ thành công.

Đến cuối thế kỉ này Ấn Độ sẽ là nước có dân số đông nhất trên thế giới và, tất nhiên, nó sẽ có những vấn đề lớn nhất - gần như không thể nào giải quyết được.

Chúng có thể được giải quyết ngay bây giờ, nhưng giải chúng nghĩa là bạn phải tranh đấu với mọi người vì ích lợi riêng của họ. Họ sẽ chống lại bạn. Họ đang chống lại tôi bởi lí do vì bất kì cái gì tôi nói cũng đều có thể có ích, nhưng nó sẽ đi ngược lại truyền thống của họ, ngược lại qui ước của họ, ngược lại tâm trí chính thống của họ.

Sanjay đã tạo ra nhiều kẻ thù trong đất nước này hơn là bạn bè bởi lí do đơn giản là anh ấy thực sự muốn giúp đất nước. Anh ấy quan tâm nhiều tới sự mạnh khoẻ của đất nước hơn là trở thành người lãnh đạo nổi tiếng. Nếu bạn muốn là người lãnh đạo nổi tiếng bạn phải là người đi theo của những người đi theo bạn; bạn phải nói điều họ muốn nghe. Anh ấy đã tạo ra nhiều kẻ thù hơn là bạn bè, anh ấy là người bị ghét nhiều nhất, bởi lẽ đơn giản vì anh ấy có giấc mơ vĩ đại giúp cho đất nước. Và anh ấy có cách nhìn rõ ràng - và anh ấy đang trên đường đúng.

Mọi kẻ ngốc của đất nước này sâu bên dưới sẽ cảm thấy rất sung sướng, rằng "Điều tốt là anh ta qua đời!" Bây giờ họ có thể tiếp tục sống những cái ngu xuẩn và mê tín cũ của họ.

Tôi bị choáng mà biết rằng trong đám tang của anh ấy họ đã tụng những câu mật chú Veda; điều đó là không đúng. Anh ấy đã không thích điều đó chút nào. Anh ấy đã không phải là người tin vào bất kì tôn giáo nào. Anh ấy chắc chắn tin vào phục vụ và anh ấy đã tin rằng phục vụ là cách duy nhất để tới gần Thượng đế hơn - và anh ấy đúng! Và họ đã làm đủ mọi loại điều ngu xuẩn, và Indira trong choáng tới mức bà ấy đơn giản cứ đứng nhìn trân trân, chẳng nói cái gì. Các tu sĩ Ấn Độ, giới tăng lữ Ấn Độ, lập tức kế tục việc tụng kinh; trong tay họ...

Và những người chống lại anh ấy bây giờ ca ngợi. Mọi người ngu xuẩn thế, vô ý thức thế, máy móc thế; họ không biết họ cứ đang làm cái gì. Nếu như họ đã hỗ trợ cho anh thanh niên này, anh ấy chắc là là phúc lành cho đất nước. Nhưng họ cố gắng theo đủ mọi cách để ngăn cản anh ấy. Có ít nhất hàng trăm vụ kiện chống lại anh ấy ở toà án. Anh ấy chạy từ toà này sang toà khác, trong ba năm qua. Anh ấy đã từng bị quấy rối tới mức không ai có thể bị quấy rối như vậy, nhưng anh ấy đã đối diện với tất cả những quấy rối đó mà không bị căng thẳng nào, không dồn nén nào; anh ấy đã chấp nhận điều đó như một phần cuộc sống của mình.

Nếu bạn muốn thay đổi con người, nếu bạn muốn đem tới thay đổi triệt để trong cuộc sống của họ, nếu bạn muốn đem tới cách mạng, bạn phải chấp nhận mọi điều này như định mệnh của bạn; chúng là không tránh khỏi.

Chúng ta cần nhiều người như anh ấy, đặc biệt ở đất nước này. Nhiều thanh niên nên dám chết khi trèo núi, bay trên trời, chìm xuống trong đại dương, thám hiểm cái không biết - ban đầu hướng ra bên ngoài và thế rồi hướng vào bên trong nữa.

Công việc của tôi là khác toàn bộ - nó là bên trong - nhưng về nguyên tắc cơ bản Sanjay Gandhi chắc đã đồng ý tuyệt đối với tôi. Tôi tin vào phiêu lưu. Tất nhiên tôi không quan tâm rằng các sannyasin của tôi nên trèo núi bởi vì tôi biết những ngọn núi lớn hơn nhiều đang chờ đợi bên trong bạn. Và tôi sẽ không khuyến khích bạn bay trên trời vì có bầu trời lớn hơn rất nhiều bên trong bạn, còn không được biết tới hơn rất nhiều, còn chưa được thám hiểm hơn nhiều, chưa lập bản đồ, chưa thăm dò. Nhưng điều nền tảng là như nhau.


Phẩm chất của phiêu lưu với tôi là phẩm chất tôn giáo, nó là phẩm chất tâm linh. Dù bạn dùng nó bên ngoài hay bên trong, không thành vấn đề. Nhưng tôi yêu mọi người phiêu lưu, và tôi yêu mọi người đủ dũng cảm để sống trong bất an - và anh ấy đã sống trong bất an - và tất nhiên, trong bất an bạn bao giờ cũng sống cùng cái chết. Đó là điều bất an ngụ ý: rằng từng khoảnh khắc của cuộc sống cũng là khoảnh khắc của cái chết.





Anand Arun, bạn hỏi tôi nói vài lời về Sanjay Gandhi và cái chết của anh ấy.

Chết là ảo tưởng, chết chưa bao giờ xảy ra - chỉ hình tướng thay đổi. Và bởi vì chúng ta trở nên bị đồng nhất quá nhiều với hình tướng, đó là lí do tại sao chúng ta cảm thấy khổ thế. Biết rằng bạn không là thân thể, không là tâm trí, là biết rằng không có cái chết, biết rằng bạn là vĩnh hằng. Mọi người đều là một phần của vĩnh hằng.

Chỉ có hai ảo tưởng trong thế giới này, và chúng không thực là hai mà là hai mặt của cùng một ảo tưởng. Một là bản ngã, cái là giả; nó cho bạn ý tưởng giả rằng, "Ta là tách rời khỏi sự tồn tại." Và từ ảo tưởng này nảy sinh ảo tưởng thứ hai - ảo tưởng về cái chết. Bạn không tách rời khỏi sự tồn tại, do đó làm sao bạn có thể chết được? Sóng không tách rời khỏi đại dương; nó không thể chết được. Vâng, thỉnh thoảng nó biểu lộ và thỉnh thoảng nó nghỉ ngơi và đi vào trong không biểu lộ.

Không có cái chết, Anand Arun, nhớ điều đó. Nhưng tôi không nói tin vào tôi; tôi muốn bạn kinh nghiệm nó. Không có cái chết. Chỉ có cuộc sống và cuộc sống vĩnh hằng.

Câu hỏi thứ hai:

Osho ơi,

Tôi được sinh ra là người Ki tô giáo nhưng trở nên bị thuyết phục rằng Hindu giáo là tôn giáo đúng, cho nên tôi đã trở thành người Hindu. Tôi đã được điểm đạo vào Hindu giáo bởi đích thân người sáng lập của phong trào tâm thức Krishna và được cho cái tên mới. Nhưng nghe thầy tôi đã trở nên lẫn lộn rất nhiều. Xin thầy hướng dẫn cho tôi về cái gì tôi phải làm bây giờ.

Gopaldas,

Có nhiều điều cần được hiểu. Điều thứ nhất: không ai sinh ra mà là người Ki tô giáo hay người Hindu hay người Mô ha mét giáo. Bạn đơn giản được sinh ra như tâm thức thuần khiết mà không có tính từ nào được gắn vào bạn. Bạn được nuôi dưỡng lớn lên như người Hindu, như người Ki tô giáo, như người Mô ha mét giáo; đó là chuyện khác. Điều đó không liên quan gì tới việc sinh của bạn; điều đó là ước định bởi bố mẹ bạn.

Và chuyện bao giờ cũng xảy ra là bất kì khi nào bạn bị ước định bởi người khác bạn cảm thấy sự kháng cự sâu sắc chống lại nó. Điều đó là tự nhiên; không cái gì sai trong nó, không sai chút nào, bởi vì đứa trẻ đó muốn vẫn còn tự do và làm cho nó thành người Ki tô giáo hay người Do Thái hay người Hindu bố mẹ đang vẽ ra một vòng tròn nhỏ quanh nó. Họ đang làm cho nó được xác định; nó được sinh ra là không được xác định. Nó được sinh ra vô hạn; bây giờ họ đang làm cho nó thành hữu hạn. Nó được sinh ra là mở, mở như hoa sen; bây giờ bố mẹ, xã hội, hệ thống giáo dục, nhà thờ, tất cả họ đều cố gắng đóng nó lại, làm nó thành xà lim nhà tù. Không ai thích điều đó - không ai có thể thích điều đó - điều đó đi ngược lại tự nhiên, ngược lại Đạo.

Tự do là tình yêu tự nhiên của chúng ta, do đó đứa trẻ bắt đầu kháng cự. Nó phải kìm nén sự kháng cự của nó; nó không thể khẳng định điều đó vì nó phải phụ thuộc vào bố mẹ. Nó hoàn toàn bất lực; nó không thể sống mà không có sự hỗ trợ của họ. Đó là vấn đề sống còn cho nó, do đó nó phải thoả hiệp; nó thoả hiệp với bố mẹ chỉ để sống còn. Đến lúc nó có khả năng đứng trên chân riêng của nó, nó đã được ước định rồi. Bây giờ các bức tường là quá dầy bao quanh nó, và sống trong những bức tường đó trong hai mươi nhăm năm, gần một phần ba đời người, và một phần ba quan trọng nhất, người ta trở nên bị gắn với các bức tường này. Người ta bắt đầu chấp nhận chúng, người ta thậm chí bắt đầu trở nên bị gắn bó. Nhưng sự chống cự đó ở đâu đó trong vô thức vẫn tiếp tục. Nếu cơ hội nào đó nảy sinh để đi ngược lại ước định của bạn, bạn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Đó là điều đã xảy ra cho bạn, Gopaldas.

Bạn nói: Tôi được sinh ra là người Ki tô giáo...

Không ai được sinh ra là người Ki tô giáo cả - bạn đã được nuôi lớn như người Ki tô giáo và bạn phải đã mang sự chống cự sâu sắc chống lại nó. Đi tới tiếp xúc với Hindu giáo bạn trở nên bị thuyết phục về cái đúng của nó. Đây là kiểu tiếp xúc gì vậy? Nó chỉ là trí tuệ. Và tất nhiên, các tôn giáo phương đông hấp dẫn về trí tuệ nhiều hơn là các tôn giáo phương tây bởi lẽ đơn giản vì phương Đông đã thám hiểm tâm thức trong thời gian lâu hơn phương Tây. Khoa học phương Đông là trẻ con, tôn giáo phương tây cũng vậy. Tôn giáo phương Đông là rất chín chắn; tôn giáo phương tây là rất trẻ con.

Những tôn giáo lớn nhất đều được sinh ra ở Ấn Độ - Hindu giáo, Phật giáo, Jain giáo; chúng chứa những chuyến bay cao nhất của tâm thức con người. Mô ha mét giáo, Do Thái giáo, Ki tô giáo ở xa đằng sau; về mặt trí tuệ chúng không thể rất thuyết phục được. Chúng sẽ có vẻ như rất nguyên thuỷ nếu so với Phật giáo, Hindu giáo, Jain giáo.

Bạn phải đã được thuyết phục về mặt trí tuệ. Nhưng thuyết phục về trí tuệ không phải là chuyển tâm thực; nó vẫn còn trong cái đầu. Bạn đơn giản thay đổi từ nhà tù này sang nhà tù khác - có thể lớn hơn một chút, tốt hơn một chút, với nhiều tiện nghi hơn - nhưng nhà tù vẫn là nhà tù. Nếu bạn thực sự có tính nổi dậy bạn sẽ không đổi nhà tù này sang nhà tù khác, bạn sẽ đơn gian thoát ra khỏi mọi nhà tù.

Đó là lí do tại sao bạn đang trở nên bị lẫn lộn rất nhiều ở đây, bởi vì tôi không ở đây để cải đạo bạn sang tôn giáo khác - về điều đó, Gopaldas, bạn sẽ rất sẵn lòng. Sannyasin của tôi không thuộc về tôn giáo chút nào; họ có một loại tính tôn giáo. Họ có tính tôn giáo mà không có tôn giáo nào.

Tôn giáo với tôi là phẩm chất - không phải là triết lí, không phải là thượng đế học. Tôi chống lại những người chuyển từ Ki tô giáo sang Hindu giáo hay từ Hindu giáo sang Ki tô giáo. Tôi chống lại tất cả những cải đạo này; chúng đơn giản là ngu xuẩn.

Một đại uý Ba Lan triệu tập người của anh tới doanh trại.

"Đúng, các anh! Hôm nay chúng ta đổi bộ đồ lót. Kozlowski, anh đổi cho Zabriski! Pilsudski, anh đổi...."

Bây giờ chung cuộc những người Polacks đã quyết định đổi bộ đồ lót cho nhau, nhưng bây giờ họ đang đổi giữa họ thôi, cho nên đây là loại thay đổi gì? Cứ giữ bộ đồ lót riêng của bạn còn tốt hơn - ít nhất nó có cứt riêng của bạn! Bây giờ bạn sẽ mang cứt của ai đó khác.

Gopaldas, bạn có là người Polack không?

Một người Ba Lan bước vào văn phòng của bác sĩ với bỏng độ ba trên cả hai bên khuôn mặt anh ta. Bác sĩ, trong sửng sốt và lo âu, hỏi điều gì đã xảy ra. Người Polack giải thích rằng anh ta ở nhà là quần áo thì chuông điện thoại kêu. Không suy nghĩ gì anh ta để bàn là lên tai thay vì điện thoại.

"Nhưng làm sao bên kia mặt anh cũng bị bỏng?" bác sĩ hỏi.

Người Polack trả lời, "Anh ấy gọi lại cho tôi!"

Việc bạn là người Ki tô giáo là đủ rồi - một bên mặt bị bỏng rồi - bây giờ đây là loại vô nghĩa gì vậy, rằng bạn trở thành người Hindu?

Và tôi biết người này, người đã điểm đạo cho bạn, người sáng lập ra phòng trào tâm thức Krishna, Prabhupad. Ông ấy chắc chắn có tài năng nào đó trong hấp dẫn người ngu trên khắp thế giới. Bản thân ông ấy phải đã từng là người Polack trong nhiều kiếp rồi! Tôi chưa bao giờ bắt gặp một người của phong trào Hare Krishna có loại thông minh nào. Bây giờ từ Ki tô giáo bạn rơi vào trong rãnh khác.

Hai người Polack đến muộn cuộc hoà nhạc trong khi các nghệ sĩ piano với nhiều quốc tịch đang chơi. Vì họ không có tờ chương trình họ không thể biết được nghệ sĩ piano nào từ nước nào.

Đột nhiên một trong những người Polack nói, "Đó là nghệ sĩ piano Polack."

"Làm sao anh biết được?" người kia hỏi.

"Đơn giản. Anh ấy làm mọi thứ như người khác nhưng thay vì đẩy ghế lại gần piano, anh ta ngồi và kéo piano lại gần anh ta!"

Và bạn biết điều gì xảy ra cho người nhảy dù Polack không? Anh ta bỏ lỡ mặt đất!

Điều tốt, Gopaldas này, là bây giờ bạn đang cảm thấy chút ít bị lẫn lộn. Điều đó chỉ ra sự bắt đầu của thông minh, bởi vì chừng nào bạn còn chưa có thông minh nào đó bạn không thể bị lẫn lộn được. Bạn không thể làm lẫn lộn tảng đá: lẫn lộn nghĩa là chỉ dẫn nào đó của thông minh. Đừng lo nghĩ - bạn vẫn còn chút ít sống động. Một mảnh của bạn vẫn còn thông minh, và thế là đủ. Chúng tôi sẽ giữ lấy mảnh đó và từ đó chúng tôi sẽ bắt đầu thay đổi bạn - không cải đạo bạn sang tôn giáo khác mà đơn giản làm cho bạn nhận biết rằng tôn giáo không liên quan gì tới niềm tin, người Hindu, người Ki tô giáo, người Mô ha mét giáo.

Tôn giáo là cách mạng - cách mạng từ tâm trí sang vô trí, từ bóng tối sang ánh sáng, từ tử sang bất tử. Tôn giáo là thay đổi triệt để động thái bên trong của bạn. Điều bạn đã làm chỉ là thay thế niềm tin cũ của bạn bằng niềm tin mới. Nhưng tôi không nghĩ điều đó tạo ra khác biệt gì. Bạn tôn thờ Jesus Christ, bây giờ bạn sẽ tôn thờ Krishna; nhưng người tôn thờ vẫn vậy, việc tôn thờ vẫn vậy. Bạn đã không thay đổi - bạn không thể thay đổi theo cách này. Bạn có thể đi nhà thờ, bạn có thể đi tới đền chùa, nhưng bạn vẫn là cùng con người đó. Chỉ bằng việc đổi từ nhà thờ sang đền chùa, bạn cho rằng sẽ có biến đổi nào của tâm thức bạn không? Nó không rẻ thế đâu. Nó cần công việc bên trong vô cùng, nó cần nhận biết lớn lao. Vấn đề không phải là đặt niềm tin này thay cho niềm tin khác, hình ảnh này thay cho hình ảnh khác, tìm những cái thay thế.

Câu hỏi cơ bản là làm sao không bị đồng nhất với thân thể, với tâm trí, làm sao biết rằng bạn chỉ là người quan sát, người quan sát trên núi, trên mây, không bị đồng nhất với bất kì mây nào, bên ngoài toàn bộ, bên ngoài cõi bên kia.

Các sannyasin của tôi không thuộc vào bất kì tôn giáo nào mặc dầu mọi tôn giáo đều thuộc vào họ. Họ là đủ bao la: họ có thể hấp thu bất kì cái gì trong Jesus và họ có thể hấp thu bất kì cái gì đẹp trong Krishna. Tại sao tráo đổi Jesus bằng Krishna? - bởi vì Jesus có cái gì đó đẹp mà Krishna không có, và Krishna có cái gì đó khác đẹp mà lại thiếu trong Jesus. Và bạn sẽ đầy đủ hơn nhiều nếu Jesus, Krishna, Mohammed, Moses, Zarathustra, Lão Tử, Cát Hồng, Kabir, Bahauddin, tất cả đều trở thành một phần của bản thể bên trong của bạn. Không cần phải keo kiệt như thế. Tâm thức của bạn là bao la thế, nó có thể chứa toàn thể vũ trụ, nó có thể chứa toàn thể bầu trời. Ngay cả trời cũng không là giới hạn!

Đó là toàn thể nỗ lực của tôi ở đây: làm cho bạn ngày một sẵn có hơn cho mọi khía cạnh của tính tôn giáo. Krishna có cái gì đó đẹp - chiếc sáo, bài ca, lễ hội - điều thiếu trong Jesus. Nhưng Jesus cũng có cái gì đó có ý nghĩa mênh mông - cây thập tự, sự hi sinh, sự sẵn sàng chết một cách sẵn lòng thế, với lời cầu nguyện trên môi ông ấy rằng, "Thưa cha xin tha thứ cho tất cả những người này, vì họ không biết điều họ đang làm," với từ bi thế, với tha thứ thế. Không cần vứt bỏ Jesus. Tại sao không làm đủ không gian để cho tất cả họ có thể là một phần của bạn? Họ là các khía cạnh. Và bạn sẽ bỏ lỡ Phật - sự chân thành, sự bình thản. Và bạn sẽ bỏ lỡ Bồ đề đạt ma - tiếng cười. Và bạn sẽ bỏ lỡ Meera - điệu vũ.

Tại sao chọn lựa? Tại sao cái này hay cái kia? Tại sao không yêu mọi cái đẹp? Bạn có thể yêu hoa hồng, bạn có thể yêu hoa sen, bạn có thể yêu mọi loại hoa. Đây toàn là việc nở hoa của Thượng đế.

Gopaldas, bạn sẽ cảm thấy chút ít lẫn lộn vì bạn muốn tôi cho bạn cái thay thế khác, và tôi không cho bạn cái thay thế khác. Tôi làm cho bạn thành không gian, tôi làm cho bạn cởi mở hơn với mọi khả năng.

Tâm thức tôn giáo có thể chứa mọi điều đã xảy ra mãi tới giờ, cái đang xảy ra bây giờ, và cái sẽ xảy ra trong tương lai. Cái bao la đó là thay đổi thực đem bạn vào trong điện thờ của Thượng đế. Và Thượng đế có nhiều cánh cửa - Jesus nói: Lâu đài của Thượng đế của ta có nhiều phòng - ngài có thể chứa những mâu thuẫn.

Bạn lo nghĩ bởi vì bạn sẽ thấy nhiều mâu thuẫn ở đây. Khi tôi nói về Meera tôi sẽ nói về tình yêu. Khi tôi nói về Phật tôi sẽ nói về thiền. Khi tôi nói về Đạo tôi sẽ nói về siêu việt lên trên yêu và thiền cả hai. Và bạn sẽ bị lẫn lộn, bạn sẽ nghĩ rằng tôi mâu thuẫn. Tôi không mâu thuẫn, tôi đơn giản đủ bao la - tôi có thể chứa các mâu thuẫn. Và toàn thể nỗ lực của tôi là để làm cho bạn cũng có khả năng chứa mọi mâu thuẫn trong tính đồng bộ sâu sắc tới mức các cái đối lập trở thành phần bù. Thế thì tiếng ồn bên trong của bạn biến mất và giai điệu nảy sinh. Giai điệu đó, hài hoà đó là lời cầu nguyện.

Câu hỏi thứ ba:

Osho ơi,

Công việc khó nhất mà thầy đã từng làm là gì?

Sagara,

Tôi làm công việc khó nhất trước bữa sáng. Đó là thức dậy!

Bạn có nghe nói về anh chàng có tên Will Knott, nhưng lại lười tới mức anh ta kí tên là Won't?

Tôi thuộc về cùng phân loại đó. Tôi là người hướng dẫn của người lười tới chứng ngộ!

Câu hỏi thứ tư:

Osho ơi,

Mọi người không thể học bằng việc bắt chước người khác sao?

Ramakrishna,

Đó là cách mọi người học đấy, nhưng đó là cách mọi người vẫn còn ngu xuẩn nữa. Cách duy nhất được thực hành đây đó là cách bắt chước người khác. Điều đó làm bạn thành thông thái nhưng nó không làm bạn thành thông minh. Nó làm cho bạn được thông tin nhiều hơn nhưng nó không làm thoát ra trí huệ của bạn. Nó sẽ làm cho bạn hiệu quả khi có liên quan tới thế giới bên ngoài - bạn sẽ trở nên máy móc tốt hơn, nhà kĩ thuật tốt hơn - nhưng khi có liên quan tới chiều hướng bên trong bạn sẽ trở nên ngày một ngu xuẩn hơn nếu bạn bắt chước.

Có những điều được học bằng bắt chước: chẳng hạn, ngôn ngữ bạn phải học bằng việc bắt chước, bằng không bạn sẽ không biết ngôn ngữ nào. Khoa học phải được học qua người khác. Nhưng thế giới bên trong là khác toàn bộ; nó tuân theo một luật khác toàn bộ. Bắt chước là rào chắn không phải chiếc cầu, tường không phải là cầu. Ở đó bạn phải học theo cách riêng của bạn.

Nhưng mọi người cứ làm cùng loại bắt chước trong thế giới bên trong nữa, cho nên họ bắt đầu bắt chước Phật, họ bắt đầu bắt chước Jesus, họ bắt đầu bắt chước Mahavira, và họ kết thúc bằng việc chỉ là bản sao giấy than. Họ trở nên ngày một ngu hơn. Họ không thể tìm ra khuôn mặt nguyên thuỷ của họ.

Bạn có thể ngồi như vị Phật, bạn có thể nhắm mắt như vị Phật, bạn có thể dùng cùng tư thế, bạn có thể ngồi dưới cùng cây, bạn có thể ăn cùng loại thức ăn với cùng số lượng, bạn có thể ngủ theo cách Phật vẫn thường ngủ, dậy vào lúc Phật thường dậy - bạn có thể làm mọi thứ trong những chi tiết nhỏ nhặt nhất đích xác như vị Phật, nhưng nó sẽ toàn là biểu diễn thôi; nó sẽ không làm cho bạn thành người thức tỉnh.

Một con thỏ nhỏ sẵn sàng trở thành thỏ lớn, cho nên bố nó nói, "Hôm nay bố sẽ chỉ cho con cách cư xử với các quí bà!" Thế là họ đi và tìm thấy trong vườn sáu thỏ cái xinh.

"Trông bố đây," thỏ bố nói. "Quan sát vào! Thậm trọng vào!"

"Xin chào, quí bà," thỏ bố nói khi nó nhảy lên thỏ cái thứ nhất. Và thế rồi một lúc sau khi nó đã thúc mạnh xong nó nói, "Tạm biệt, quí bà!"

Thế rồi nó nhảy lên thỏ cái thứ hai với một lời rất lễ phép, "Xin chào, quí bà," thế rồi "Tạm biệt quí bà!"

Và cứ thế tiếp diễn, rất rất chậm rãi...

Khi nó kết thúc nó đi tới đứa con. Thỏ con dường như rất bồn chồn. "Con hiểu điều đó chưa?" thỏ bố hỏi.

"Ồ có, có, có!" thỏ trẻ nói. Và chạy hết tốc độ không dừng nó cứ nhảy tưng tưng, "Xin chào quí bà, tạm biệt quí bà, xin chào quí bà, tạm biệt quí bà, xin chào quí bà, tạm biệt quí bà, xin chào quí bà, tạm biệt quí bà... Xin chào bố, tạm biệt bố!"

Bắt chước sẽ làm bạn rất ngu xuẩn, không thông minh. Đó là cách của người tầm thường. Cẩn thận về nó đi. Trong thế giới bên trong - và đó là thế giới tôi quan tâm tới và đó là thế giới bạn đang ở đây vì nó - bắt chước sẽ không ích gì chút nào. Bạn phải vứt bỏ bắt chước toàn bộ, hoàn toàn toàn bộ, bởi vì từng cá nhân là duy nhất, duy nhất tới mức nếu người đó bắt chước bất kì ai khác người đó sẽ bỏ lỡ tính duy nhất của mình, và trong tính duy nhất đó là linh hồn của người đó, là chính bản thể của người đó. Trong tính duy nhất của người đó có ẩn kín thượng đế của người đó.

Bạn không thể quan sát rằng Jesus đã xảy ra chỉ một lần thôi sao? Và trong hai nghìn năm, bao nhiêu người đã thử bắt chước ông ấy? Hàng triệu. Và bao nhiêu người đã trở thành Jesus Christ? Không một người nào. Cùng điều đó là đúng về Zarathustra, về Lão Tử, về Phật, về Mahavira, về Krishna. Thậm chí không một người nào đã từng có khả năng lặp lại, và không phải là mọi người đã không thử; mọi người đã thử theo đủ mọi cách có thể. Hàng triệu người đã thử giống Phật - ai không muốn giống Phật? - nhưng họ tất cả đều đã thất bại, hoàn toàn thất bại. Đó chẳng phải là bài học lớn được học đó sao?

Cứ mở mắt ra và nhìn thấy rằng Thượng đế chưa bao giờ tạo ra hai người đích xác tương tự; ngài không lặp lại đâu. Ngài thực sự là đấng sáng tạo.

Có lần chuyện xảy ra:

Một người mua bức tranh của Picasso. Nó rất đắt, một triệu đô la, nhưng ông ta biết hoàn toàn rõ nó là đích thực - ông ta biết điều đó vì ông ta tận mắt chứng kiến khi Picasso vẽ nó. Khi ông ta mua ông ta hạnh phúc thế - ông ta là bạn của Picasso - ông ta tới để chỉ cho Piccaso bức tranh và để nói với ông ấy rằng, "Tôi đã mua tranh của ông đấy. Tất nhiên tôi phải tốn cho nó một gia sản, nhưng tôi hạnh phúc vô cùng là tôi đã có một trong những bức tranh nguyên bản của ông."

Picasso nhìn vào bức tranh và nói, "Đây không phải là nguyên bản - đây là bản sao."

Người này choáng. Thế thì ông ta đã bị cướp một triệu đô la rồi! Ông ta nói, "Nhưng ông đang nói gì vậy? - vì tôi đã thấy bằng chính mắt mình mà! Tôi đã ở cùng ông trong những ngày đó khi ông vẽ bức tranh này!"

Và người đàn bà vẫn thường sống trong những ngày đó cùng Picasso cũng nói rằng, "Ông chắc phải đùa rồi vì tôi cũng nhớ. Đích thân ông đã vẽ bức tranh này và bạn ông đã ở cùng chúng ta."

Picasso nói, "Tôi biết hoàn toàn rõ rằng tôi đã vẽ nó, nhưng nó vẫn không phải là nguyên bản vì tôi đã vẽ cùng bức tranh đó trước rồi. Dù là tôi đã làm bản sao hay ai đó khác làm bản sao, điều đó chẳng tạo ra khác biệt gì; nó là bản sao, nó không phải là nguyên bản. Vâng, tôi đã vẽ nó, nhưng nó là sự lặp lại. Tôi sẽ không gọi nó là nguyên bản."

Thượng đế không lặp lại; ngài bao giờ cũng nguyên bản.

Hân hoan trong sự kiện này đi, Ramakrishna này, rằng ngài đã tạo ra bạn là sinh linh nguyên bản. Bạn không được giả định là bất kì ai khác ngoài bản thân bạn. Ngay cả nỗ lực, ngay cả ham muốn để là ai đó khác cũng là bất kính với Thượng đế, là bạc bẽo với Thượng đế. Cảm thấy cảm ơn và biết ơn rằng ngài chưa bao giờ tạo ra bất kì ai như bạn và ngài sẽ không bao giờ tạo ra bất kì ai giống bạn. Đừng bỏ lỡ cơ hội này bằng việc bắt chước.

Và tại sao mọi người bắt chước? - bởi vì họ không tin cậy vào thông minh riêng của họ. Họ sợ rằng nếu họ đi theo cách riêng của họ, họ có thể phạm sai lầm nào đó, cho nên tốt hơn cả là đi theo ai đó người đã biết. Đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc sống, đi theo ai đó biết, bởi vì thế thì bạn sẽ không bao giờ chín chắn. Người ta trưởng thành bởi việc phạm nhiều sai lầm.

Cứ phạm nhiều sai lầm nhất có thể được đi. Phạm sai lầm mới mọi ngày - cứ phát minh, sáng tạo về sai lầm. Chỉ nhớ một điều: đừng tạo ra cùng sai lầm lần nữa; đó là không thông minh. Nhưng nếu bạn phạm sai lầm lần đầu tiên nó là đẹp, nó là lớn lao, bởi vì điều đó sẽ giúp cho bạn trưởng thành; điều đó sẽ giúp cho bạn tìm ra bạn là ai. Đi theo ai đó, cho dù bạn lên tới cõi trời điều đó cũng không xứng đáng đạt tới. Bạn sẽ đạt tới như đứa trẻ; bạn sẽ không có khả năng tận hưởng, và bạn sẽ vẫn còn ngu xuẩn ngay cả ở đó, và bạn sẽ cứ làm những điều ngu xuẩn của mình ngay cả trên cõi trời. Tốt hơn cả là rơi xuống địa ngục nhưng vẫn còn duy nhất, vẫn còn là bản thân bạn; ngay cả thế thì địa ngục cũng có thể được biến đổi thành cõi trời.

Sau ba mươi năm hôn nhân hạnh phúc, Sadie đang trên giường chết. Bác sĩ đã từ bỏ mọi hi vọng.

Anh chồng đáng yêu của cô ấy, Saul, kêu khóc nước mắt giàn dụa, "Ôi Sadie ơi, ôi Sadie ơi, nói cho anh liệu có gì anh có thể làm được không!"

Từ giường chết Sadie thì thào, "Ôi Saul, ôi Saul, em muốn anh làm cái gì đó cho em mà anh chưa bao giờ làm trong cả ngần ấy năm."

"Ôi vâng, Sadie!" Saul kêu lên. "Anh sẽ làm bất kì cái gì cho em, Sadie của anh!"

"Saul, em muốn anh hôn em giữa hai chân em."

"Ôi Sadie, anh không thể làm điều đó được!"

"Ôi, nhưng Saul, anh nói anh sẽ làm bất kì cái gì cơ mà!"

Thế là một cách mạnh bạo Saul nói được và tiến hành hôn cô ấy giữa hai chân.

Đột nhiên nét hồng hào lớn hiện lên trên Sadie. Cô ấy trở nên hoàn toàn mạnh khoẻ và nhảy ra khỏi giường kêu lên, "Ôi anh Saul kì diệu!"

Nhưng Saul ngồi sụp xuống sàn kêu khóc và đấm ngực mình. Sadie hỏi, "Cái gì sai thế anh Saul?"

Saul nói qua nước mắt, "Ôi, nhưng anh đáng ra có thể đã cứu được mẹ anh và chị anh nữa!"

Ramakrishna, thông minh thêm chút ít đi. Trong thế giới bên ngoài, bắt chước, hay bất kì cái gì bạn muốn, làm đi. Nhưng trong thế giới bên trong vẫn còn là nguyên bản, vẫn còn đích thực là cái ta riêng của bạn.

Tôi muốn thấy từng người trong các sannyasin của tôi là đỉnh duy nhất, không so sánh được với bất kì ai khác. Đó là lí do tại sao tôi không cho bạn kỉ luật nào: tôi muốn bạn khám phá ra nó. Tôi sẽ giúp bạn trở nên có ý thức hơn, nhưng tôi sẽ không bảo bạn cái gì cần làm; cái đó phải bắt nguồn từ tâm thức riêng của bạn. Tôi sẽ không cho bạn mười lời răn, tôi sẽ không làm ra qui tắc và qui chế nào cho bạn. Tất cả các bạn đều khao khát các qui tắc và qui chế bởi vì điều đó là dễ dàng: tôi bảo bạn, "Làm cái này, không làm cái kia," bạn không cần dùng thông minh riêng của bạn. Điều đó là hoàn toàn tốt: bạn tin cậy vào tôi và bạn cứ làm bất kì cái gì tôi nói, nhưng điều đó sẽ chỉ là kiểm soát, kìm nén; nó sẽ không là tự do, nó sẽ không là có ý thức.

Và trong thế giới của tự do bước đầu tiên là bước cuối cùng nữa. Bạn phải bắt đầu từ bước đầu tiên. Nếu bước đầu tiên được lấy trong nô lệ, bước cuối cùng cũng sẽ là một phần của nó. Bước đầu tiên phải được lấy trong tự do vô cùng.

Nếu bạn ở đây bạn là ở đây theo sự thoả thuận riêng của bạn. Nếu bạn là sannyasin đó là việc buông xuôi của bạn, đó là quyết định riêng của bạn, đó là quyết tâm riêng của bạn. Tôi không đặt ra điều kiện gì lên bạn và tôi không muốn bạn đặt ra bất kì điều kiện nào lên tôi từ phía bạn.

Mới hôm nọ tôi nhận được bức thư... Người này hỏi xin tính chất sannyas theo cách hung hăng thế, cứ dường như anh ta đang làm ân huệ gì cho tôi. Và cách anh ta viết lá thư không phải là cách của người muốn buông xuôi, nó là cách yêu cầu - từng từ đều bạo hành. Anh ta nói, "Cho tôi tính chất sannyas hôm nay đi. Tôi không thể chờ đợi được. Hoặc nói có hoặc nói không. Tôi không muốn theo gợi ý của Arup; tôi không muốn làm bất kì cái gì được ai đó khác bảo cho. Thầy đơn giản bảo tôi liệu thầy có cho tôi tính chất sannyas hôm nay hay không. Trưa nay tôi muốn có câu trả lời!"

Bây giờ đây là cách thức là một sannyasin sao? Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đã nói không với bất kì người nào - lần đầu tiên! Tôi đã cho tính chất sannyas cho một trăm năm mươi nghìn người; lần đầu tiên tôi phải nói không. Thật buồn tôi phải nói không, bởi vì đây không phải là cách thức. Nếu bạn ra điều kiện, nếu bạn đòi hỏi... hôm nay nó là tính chất sannyas, sau tính chất sannyas sẽ có điều khác, rằng "Hôm nay tôi muốn chứng ngộ, chính trưa nay!"

Tôi không đưa ra đòi hỏi nào về bạn; xin nhớ cho đừng đưa ra đòi hỏi nào về tôi. Tôi ở đây chỉ vì niềm vui của tôi; bạn ở đây chỉ từ niềm vui của bạn. Chúng ta đã gặp gỡ chẳng vì lí do nào khác. Bạn không ở đây vì tôi, tôi không ở đây vì bạn. Bạn ở đây vì bạn, tôi ở đây vì tôi. Và điều hay là chúng ta đã gặp nhau - chúng ta đã gặp nhau chẳng qua là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Chúng ta có thể chia sẻ. Tôi có thể chia sẻ bất kì cái gì tôi có, nhưng điều đó không phải là áp đặt lên bạn. Bạn không phải theo nó, bạn chỉ phải hiểu nó. Và nếu từ hiểu biết của bạn cái gì đó bắt đầu xảy ra trong bạn, thế thì bạn là cội nguồn của việc xảy ra đó, tôi không phải là nguồn của việc xảy ra đó. Bạn thậm chí không cần biết ơn .

Câu hỏi thứ năm:

Osho ơi,

Thiền nhân siêu việt có tiến trình siddhi cao cấp ở đó họ học bay, như họ vẫn gọi nó. Tôi đã thấy ảnh chụp về họ lơ lửng trên mặt đất. Họ làm điều đó thế nào?

Mandira,

Bạn đi tới phòng ảnh ở đây và học chút ít về thủ thuật chụp ảnh đi - và chẳng có gì hơn trong nó. Krishna Bharti, Champa, họ sẽ là sự giúp đỡ vô cùng cho bạn. Hay nếu bạn muốn thực sự là người dở hơi thì đi tới Sarjano; anh ấy sẽ dạy bạn thủ thuật chụp ảnh. Đó toàn là thủ thuật chụp ảnh cả, không gì khác - không siddhi, không bay lượn, không cái gì hết.

Nhưng người ngu trở nên quan tâm rất nhiều tới những điều cực kì vô nghĩa như thế. Nếu thiền nhân siêu việt có thể bay, cần gì cho Maharishi Mahesh Yogi phải có máy bay? Không có nhu cầu chút nào! Chúng tôi đã gặp gỡ - tôi đã gặp Maharishi Mahesh Yogi chỉ bởi ngẫu nhiên thôi. Tôi có một trại ở Pahalgam tại Kashmir và ông ấy cũng có một trại ở Pahalgam. Đệ tử của ông ấy trở nên rất quan tâm và họ muốn tôi tới với họ và nói chuyện với họ, cho nên tôi đi tới đó. Chúng tôi gặp gỡ. Người này đơn giản là bình thường, không cái gì đặc biệt. Và điều ông ấy dạy ở phương Tây là điều rất truyền thống ở Ấn Độ; bất kì người ngu nào cũng biết về điều đó.

Chỉ bằng việc lẩm nhẩm mật chú bạn có thể tạo ra cảm giác giả về sự thanh thản. Nó chỉ là tự thôi miên chứ không gì khác. Bạn không cần đi tới bất kì ai, bạn không cần học bất kì mật chú tiếng Phạn nào, bạn có thể chỉ lặp lại tên riêng của bạn. Tên bạn là Mandira - bạn có thể đơn giản cứ lẩm nhẩm "Mandira, Mandira, Mandira, Mandira..." Cứ thế mà lẩm nhẩm. Nếu bạn nhẩm nó trong mười lăm phút bạn sẽ cảm thấy hiệu quả yên lặng; nó là một thứ thuốc an thần không dược phẩm. Nó là tốt như thuốc an thần, nhưng nó chẳng có liên quan gì tới thiền cả. Thiền siêu việt không phải là thiền, không phải siêu việt. Nhưng bây giờ nó đang bật xuống, và bởi vì nó đang bật xuống, cái gì đó mới phải được phát minh ra. Bây giờ họ đã phát minh ra siddhis và cái này không là gì ngoài thủ đoạn chụp ảnh.

Câu hỏi cuối cùng:

Osho ơi, tôi liên tục lo nghĩ điều người khác nghĩ về tôi, bởi vì tôi có mũi rất dài. Làm sao tôi có thể dừng lo nghĩ về ý kiến của người khác?

Satyama,

Tôi không nghĩ bất kì ai cũng chú ý tới cái mũi của bạn đâu - chẳng ai báo cáo gì cho tôi. Thực ra, khi tôi cho bạn tính chất sannyas tôi đã không để ý tới nó nữa. Tôi bắt đầu nghĩ, khi đọc câu hỏi của bạn, rằng "Cô ấy đang nói về cái mũi gì nhỉ?" Mọi người lo nghĩ về bản thân họ - sao họ phải bị lo nghĩ về bạn?

Sant Maharaj đã viết cho tôi rằng, "Osho ơi, thầy đang nói rằng Hoàng tử Philip có chim dài bẩy mươi nhăm phân, và chim tôi cứ nhỏ đi mỗi ngày, và tôi lo lắm! Tôi có lại trở thành trẻ con không?" Bây giờ, nếu Sant tới gặp bạn, Satyama này, anh ấy sẽ quan tâm tới vấn đề riêng của anh ấy hay cái mũi của bạn?

Mọi người đều có nhiều vấn đề thế... Ngay cả một người như tôi, người chẳng có vấn đề gì cũng chẳng để ý tới cái mũi của bạn thế thì nói gì tới người khác? Bạn đơn giản quên đi!

Trong nhà của các bà già mọi sự khá chán, cho nên một trong những bạn ở cùng quyết định tạo ra sự thích thú nào đó bằng việc chạy truồng qua phòng chung. Sau khi bà ấy đã làm điều đó một bà già ngước nhìn lên từ chỗ đan len và nói, "Millie đấy à?"

"Vâng," bà già cạnh bà ấy nói. "Bà ấy mặc gì thế?"

"Tôi không biết," bà thứ nhất nói, "nhưng nó thực sự cần là cho phẳng!"

Và bạn không biết về mũi dài...

Trung đội sẵn sàng cho tướng xuống thanh tra. Đại uý bước lên xuống để kiểm rằng mọi thứ đều trong trật tự. Đột nhiên anh ta quay sang viên hạ sĩ và nói, "Không thể có chuyện lính với mũi dài đứng ở hàng hai sao?"

"Anh ta ở hàng ba kia, đại uý!" hạ sĩ đáp.

Đừng lo nghĩ về mọi người. Và mũi dài có cái đẹp riêng của nó chứ! Nó chứng tỏ thông minh đấy! Bạn nhìn người Do Thái - thông minh của họ tới từ đâu? Mũi dài và chim nhỏ! Bây giờ Sant phải lo nghĩ vì chim sẽ trở nên nhỏ hơn mũi sẽ trở nên dài hơn - bởi vì ở đâu đó nó phải biểu lộ chứ! Bạn là đàn bà, đừng lo nghĩ chút nào. Và có tính quyết đoán như đàn bà được giải phóng trên khắp thế giới nói. Cứ trưng ra mũi của bạn ở mọi nơi. Đừng lo nghĩ. Cái gì sai trong việc có mũi dài? Bạn có thể làm pranayama tốt hơn. Bạn có thể có phổi tốt hơn và mạnh hơn, bạn sẽ sống lâu hơn. Chẳng cái gì sai trong nó.

Một kẻ gàn dở về dục bước đi tới bàn tiếp tân của khách sạn. Anh ta mang một con gà dưới nách.

"Ông có phòng nghỉ đêm không?" anh ta hỏi.

"Có, thưa ngài," lễ tân đáp.

"Thế thì làm nó phòng đôi đi!"

Bạn đã bỏ lỡ nó!

Đây là tính quyết đoán. Tại sao bận tâm về người khác? Nếu bạn yêu gà, bạn yêu gà!

Nó là mũi của bạn và Thượng đế đã làm cho nó dài. Ngài phải có mục đích ẩn kín nào đó đằng sau nó. Tận hưởng nó đi. Đừng cố che giấu nó. Trưng nó ra. Và lần sau khi bạn tới, xin báo cho tôi trước khi bạn tới để tôi cũng có thể thấy. Tôi thích mọi loại vật duy nhất!

Xem Tiếp Chương 9Quay Về Mục Lục Tập 2

Quay Về Mục Lục Toàn Tập


Đọc Miễn Phí Sách Osho - Download Sách Osho PDF

Nghe Miễn Phí Sách Nói Osho Hoặc Download ê

0 Đánh giá

Ads Belove Post