Chương 3. Thôi Thúc Phải Thành Khẩn Thiết

Chương 3. Thôi Thúc Phải Thành Khẩn Thiết

Price:

Read more

Thiền Osho by Vô Ngã

Sách Osho

(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)

Nam Tuyền (Nansen)

Điểm Khởi Hành – Osho

Bài Nói Về Thiền

Chương 3. Thôi Thúc Phải Thành Khẩn Thiết









Nghe hoặc Tải MP3 'Nam Tuyền (Nansen) – Điểm Khởi Hànhê


Osho ơi,

Có một lần, quan tri phủ nói với Nam Tuyền, "Có một tảng đá trong nhà tôi. Đôi khi nó đứng thẳng và đôi khi nó nằm ra. Bây giờ có thể khắc ảnh Phật vào nó được không?"

"Có chứ," Nam Tuyền nói, "điều đó là có thể."

"Nhưng điều đó cũng là không thể được chứ?" quan tri phủ phản đối lại.

"Điều đó là không thể được!" Nam Tuyền tuyên bố. "Điều đó là không thể được!"

Maneesha, một lưu ý nhỏ:

Một trong những đệ tử nổi tiếng nhất của Nam Tuyền là Lu Hsuan, người về sau trở nên nổi tiếng là Rikuko Taifu, tri phủ của phủ Hsuan. Sau khi ở ẩn trên núi ba mươi năm không một lần ra ngoài, Nam Tuyền cuối cùng nhận lời yêu cầu của tri phủ xuống núi và dạy Thiền cho mọi người dưới đồng bằng. Từ lúc đó, ông ấy trở nên rất nổi tiếng Viên tri phủ có lần hỏi Nam Tuyền về câu nói rằng mọi thứ đều tới từ cùng một nguồn, cho nên không thể có đúng hay sai. Nam Tuyền trỏ vào khoảnh đất hoa mẫu đơn trong vườn và nói, "Ông tri phủ, khi mọi người thời nay thấy những hoa này nở, điều ấy cũng dường như họ thấy chúng trong giấc mơ."

Viên tri phủ đã đưa ra một phát biểu rất quan trọng. Nếu chỉ một cội nguồn của mọi thứ, thế thì không thể có đúng, sai, không có tốt, xấu, không Thượng đế, không quỉ. Và điều đó đích xác là trường hợp này; tất cả mọi cái đúng và sai của chúng ta đều là những phán đoán của tâm trí chẳng biết gì về cội nguồn cả.

Các quan niệm của chúng ta đều mang tính đạo đức, chúng không mang tính tôn giáo. Chúng không dựa trên kinh nghiệm về cội nguồn nguyên thuỷ, từ đó mọi thứ nảy sinh và chung cuộc lại biến mất cũng vào trong cùng cội nguồn đó, hệt như sóng phát sinh từ đại dương và lại rơi trở lại trong đại dương.

Nhưng để sống với điều sáng suốt này trong cuộc sống của bạn cần dũng cảm vô biên; điều đó cần tâm trí không phán xét. Và chúng ta đã được nuôi lớn với mọi ý nghĩ riêng lẻ đều được bị phán xét: cái này phải, cái kia trái.

Một cậu bé được hỏi ở trường, "Tên con là gì?"

Nó nói, "Đừng!"

Thầy giáo nói, "Đừng à? Thầy chưa bao giờ nghe thấy cái tên như thế."

Nó nói, "Bất kì cái gì con làm, bất kì đâu con muốn đi họ bao giờ cũng nói 'Đừng!' Cho nên con nghĩ đây là tên con."

Nhưng thực tế đây là trường hợp của mọi người. Tiêu chuẩn về đúng sai của bạn là gì? Ai cho bạn tiêu chuẩn ấy? Làm sao bạn quyết định được, làm sao bạn phán xét được? Tất cả mọi đạo đức của chúng ta đều là những qui ước nhân tạo. Bất kì cái gì thuận tiện cho xã hội đều trở thành đạo đức.

Chẳng hạn, theo tự nhiên, cứ một trăm con trai được sinh ra thì có tám mươi tư con gái sẽ được sinh ra. Vào lúc chúng đến tuổi hôn nhân, con số sẽ bằng nhau. Nhiều con trai chết hơn, con gái có sức đề kháng hơn.

Mọi người hay nghĩ về sức mạnh chỉ theo kiểu cơ bắp, nhưng có những cách nghĩ khác về sức mạnh. Đàn bà có nhiều sức đề kháng hơn với bệnh tật; họ không bị ốm nhanh thế. Và trung bình mười sáu con trai sẽ bị mất đi trước lúc chúng mười bốn tuổi. Đến mười bốn tuổi số con trai và con gái bằng nhau. Hiển nhiên thế thì cũng thuận tiện để tạo ra ý niệm một vợ một chồng; bằng không sẽ có rất nhiều bất tiện. Một đàn ông một đàn bà: điều này trở thành điều phải, nhưng đấy chỉ là sự thuận tiện.

Để tôi nêu cho bạn sự tương phản: vào thời của Mohammed, đặc biệt ở Saudi Arabia, mọi người còn man rợ, liên tục đánh nhau và giết nhau. Đoàn lái buôn chất đầy hàng hoá từ nước này sang nước khác bị cướp bóc và đàn ông bị giết. Tại Saudi Arabia vào thời đó, không có cách nào khác để sống còn; giết chóc đã là nghề nghiệp. Cho nên nhiều đàn ông bị giết chết hơn đàn bà vì đàn ông làm việc giết chóc và đánh nhau. Tỉ lệ giữa đàn ông và đàn bà trở nên khác biệt đến mức cứ bốn đàn bà mới có một đàn ông. Điều đó đã tạo ra sự rất bất ổn, cho nên Mohammed trong kinh Koran phải làm thành một khái niệm đạo đức là đàn ông lấy ít nhất bốn đàn bà. Bản thân ông ấy đã lấy chín đàn bà; tất nhiên, ông ấy là lãnh tụ, và ông ấy đã đề xuất khái niệm đạo đức này, ông ấy phải tuân theo nó cho tới cùng.

Ngày nay điều đó đã trở thành ngu xuẩn, bởi vì những phán xét này phụ thuộc vào nguyên nhân và thời gian. Bây giờ tình thế không còn như vậy nữa. Nhưng những người Hồi giáo vẫn cứ khăng khăng… ngay cả ở đất nước này họ cũng buộc chính phủ Ấn Độ phải nêu trong hiến pháp rằng người Hồi giáo được phép có bốn đàn bà.

Bây giờ toàn bộ vấn đề là ngu xuẩn! Số đàn bà và đàn ông trong những người Hồi giáo là bằng nhau; từ đâu mà đàn ông có thể kiếm được bốn đàn bà? Điều này bây giờ cho họ một cơ hội để đánh cắp đàn bà của người khác. Người Hindus và Jainas rất khắt khe về đạo đức: nếu một người đàn bà đã từng ở trong nhà người Hồi giáo một đêm, bị cưỡng bức, thì không ai sẽ chấp nhận cho cô ấy quay trở về, cả chồng, cả con, cả cha mẹ cô ấy. Toàn thể xã hội bác bỏ cô ấy; cô ấy không còn là một phần của họ nữa. Cô ấy phải quay lại và cầu xin người Hồi giáo giữ cô ấy.

Bây giờ phán xét dựa trên sự tiện lợi đã trở thành tội lỗi. Và nó đã cho sinh ra nhiều tội lỗi. Tất cả mọi phán xét đạo đức bằng cách nào đó đều dựa trên sự tiện lợi của xã hội; chúng không có giá trị nền tảng nào. Nếu bản chất của con người được nhìn lại, thì không có người đàn ông nào một vợ một chồng, mà cũng không đàn bà nào như vậy cả; cả hai đều là nhiều vợ nhiều chồng và điều đó tuyệt đối tự nhiên.

Nếu chúng ta nhìn vào tự nhiên, chúng ta phải tạo ra một xã hội linh hoạt hơn nơi mọi người ít nhất cũng có thể trao đổi vợ hay chồng của mình với bạn bè họ một đôi lần, trong ngày nghỉ cuối ctuần. Điều đó sẽ tạo ra xã hội hạnh phúc, thoả mãn, hài lòng hơn.

Nhưng điều đó lại đi ngược với mọi khái niệm đạo đức mà quá khứ đã trao cho chúng ta. Điều tuyệt đối đơn giản là hiểu rằng mọi người đều phát ngán với một thứ liên tục. Nó không tự nhiên; nó chẳng nói gì về con người cả. Vợ bạn có đẹp và hay thế nào... cô ấy có thể trông đẹp với cả thế giới và tốt với mọi người, nhưng bạn nghĩ tới anh chồng đáng thương mà xem! Anh ta có thể liên tục nghĩ tới cái đẹp của cô ấy được bao lâu? Có lẽ vào lúc tuần trăng mật kết thúc, cô ấy đã trở thành hiển nhiên, được cho không. Và việc liên tục yêu với cùng sự mãnh liệt đó hàng ngày sẽ trở thành ngày một khó khăn hơn.

Chồng bị vợ làm cho chán, dù cô ấy đẹp đến đâu. Vợ bị chồng làm cho chán, dù anh ta có là người đàn ông vĩ đại đến đâu. Cái chán này được diễn đạt trong mọi hành động của cuộc sống; tất cả mọi hành động của họ đều bị chi phối bởi cái chán này. Cuộc sống của họ dường như là cuộc sống của tù nhân: nếu họ thay đổi bạn tình, toàn thể xã hội chống lại họ, họ mất đi sự kính trọng, họ có thể mất việc, họ có thể trở thành người bị xã hội ruồng bỏ. Cho nên họ liên tục bám lẫn nhau, nhưng họ cả hai liên tục tạo ra khổ cho nhau.

Bây giờ tôi sẽ không gọi điều này là đạo đức dựa trên nhận biết rõ ràng; nó là đạo đức dựa trên sự tiện lợi thông thường. Tôi biết sẽ rất không thuận tiện nếu mọi người liên tục đổi vợ. Trẻ con sẽ không biết ai là bố và ai là bác. Nhưng vấn đề là gì trong đó? Trong thực tế đó sẽ là cơ hội tốt cho trẻ con biết tới nhiều người bố; đó sẽ là sự chuẩn bị cho cuộc sống riêng của chúng, và nhiều mẹ... điều đó sẽ là sự chuẩn bị lớn lao cho cuộc sống riêng của chúng. Trong tương lai, nếu xã hội tiếp tục tồn tại sau năm hai nghìn, sẽ có cuộc cách mạng vô cùng trong mối quan hệ đàn ông - đàn bà. Toàn thể khái niệm về đúng và sai sẽ thay đổi.

Viên tri phủ này đã hỏi một câu hỏi thực sự nền tảng; nếu cội nguồn là một thế thì có gì khác biệt giữa phải và trái? Mọi khoảnh khắc người ta đều phải quyết định bằng một khái niệm rõ ràng không định kiến nào, không ý niệm sắp sẵn nào. Tôi chống lại đạo đức bởi lẽ đơn giản rằng nó cho bạn định kiến, định kiến hời hợt. Bất kì cái gì đi ngược lại nó, bạn lập tức có ý tưởng rằng nó là sai, nó là đúng.

Chuyện xảy ra với Lão tử, cội nguồn của Đạo giáo, là ông ấy được chọn làm quan toà chính cho toà Thượng thẩm của Trung Quốc. Ông ấy đã xin nhà vua, "Bệ hạ đang phạm sai lầm; ta không phải là đúng người đâu. Bệ hạ sẽ phải nghĩ lại đấy."

Nhưng nhà vua biết rằng ông ấy là người trí huệ nhất vẫn còn sống, và ông ấy quả như vậy, không có hoài nghi gì về điều đó cả. Nhà vua nói, “Sao ta phải nghĩ lại? Ông mới là người trí huệ nhất."

Lão tử nói, "Đó là vấn đề đấy. Phán xét của ta sẽ tới từ trí huệ của ta. Còn phán xét của bệ hạ sẽ không bao giờ điều chỉnh được theo phán xét của ta."

Nhưng nhà vua cũng ương ngạnh lắm; ông ấy nói, "Chúng ta xem sao."

Cho nên trường hợp thứ nhất xảy tới: một tên trộm bị bắt quả tang đang trộm trong nhà một người giầu. Lão tử nghe toàn bộ câu chuyện.

Tên trộm tự nó thú nhận rằng, "Ngay trước ông, tôi không thể nói dối được. Nếu có quan toà khác, sẽ là vấn đề khác, nhưng tôi bao giờ cũng kính trọng ông và yêu mến ông. Cho nên tôi nói không cần nhân chứng nào cả. Tôi đã ăn cắp, không chỉ lần này mà từ ngôi nhà của cùng người này tôi đã lấy cắp nhiều lần rồi. Lần này tôi bị bắt. Bất kì phán xét nào mà ông cảm thấy phải, tôi sẽ không phàn nàn."

Lão tử đợi một chốc và rồi nói, "Cả hai ông, ông và người có ngôi nhà mà ông đã đánh cắp, đều là tội phạm cả."

"Cả hai à?" người giầu hỏi. "Ông có điên không đấy?"

Lão Tử nói, "Ông đã bòn rút nhiều tiền đến mức gần năm mươi phần trăm của cải của thành phố đều trong tay ông, còn năm mươi phần trăm kia trong tay cả thành phố. Tình huống này tạo ra khả năng của việc ăn cắp. Người này là nạn nhân; trong thực tế ông là kẻ tội phạm. Nhưng ta sẽ rất công bằng: sáu tháng tù cho cả hai."

Người giầu nói, "Lạy trời! Tôi chưa bao giờ nghe thấy rằng khi ai đó ăn cắp nhà ông thì ông lại bị đi tù!" Ông ta nói, "Tôi muốn trước hết đến gặp nhà vua! Ngay cả nhà vua cũng nợ tiền tôi. Bất kì khi nào nhà vua cần, tôi đều đem tiền tới cho ông ấy."

Và ông ta tới nhà vua và kể lại điều đã xảy ra. "Và thần phải nhắc nhở bệ hạ rằng chẳng mấy chốc bệ hạ cũng sẽ bị tù nữa! Nếu con người này cứ vẫn còn làm quan toà tối cao của vương quốc, bệ hạ không thể vẫn còn ở ngoài nhà tù lâu được. Chúng thần chỉ là tội phạm cỡ nhỏ theo ông ấy. Bệ hạ mới là kẻ tội phạm lớn nhất."

Nhà vua nói, "Có lẽ ông ấy nói phải là ta sẽ phải nghĩ lại. Đừng lo, ta sẽ miễn nhiệm ông ấy ngay lập tức."

Ông ấy gọi Lão tử tới và nói, "Đây là phán xử rất kì lạ."

Lã tử nói, "Không phải vậy. Nếu mọi người đều sống hài hoà với tự nhiên, nếu mọi người đều từ bi lẫn nhau, nếu họ cảm thấy tình huynh đệ nào đó với nhau, thì làm sao có thể có người giầu kẻ nghèo được? Chỉ có một loại người thôi. Và có đủ." Trong thời đó ít nhất điều đó cũng hoàn toàn đúng, có đủ cho mọi người sống thoải mái.

Vào thời đó, khi Lão tử nói điều đó, ở Ấn Độ dân số chỉ mới hai triệu người. Bây giờ dân số là chín trăm triệu, và đến cuối thế kỉ này, nếu nhân loại còn tồn tại - cơ hội này là rất mỏng manh - Ấn Độ sẽ có một tỉ người. Lần đầu tiên Ấn Độ sẽ là nước đông dân nhất; mãi cho tới nay Trung Quốc vẫn còn là số một và Ấn Độ là số hai. Trong cuộc đua Ấn Độ sẽ thắng trong vòng mười năm.

Trong những ngày đó khi đất nước mới chỉ có hai triệu người, tự nhiên là thừa thãi. Không có nhu cầu cho bất kì ai là giầu hay nghèo. Mọi sự có thể đã được mọi người tận hưởng dễ dàng, thoải mái. Nhưng đấy lại không phải là trường hợp, cả ở Ấn Độ lẫn Trung Quốc lẫn ở bất kì chỗ nào khác. Bây giờ điều đó đã trở thành tuyệt đối không thể được.

Nhưng Lão tử là phải khi ông ấy nói, "Một người thu thập quá nhiều của cải đến mức hàng nghìn người trở nên không được nuôi dưỡng - họ không có nhà, họ không có việc, họ không có đủ để ăn... Ông còn muốn gì? Họ có phải ăn cắp hay không? Việc ăn cắp của họ không phải là tội lỗi; người giầu mới là kẻ tội phạm. Phỏng có ích gì mà bòn rút mọi thứ của cải này? Của cải của ông đơn giản là máu của người khác. Ông nên sung sướng rằng ta bỏ tù ông chỉ sáu tháng thôi. Trong thực tế nếu ta mà công bằng ra, thì người kia chỉ bị tù sáu tháng, còn ông phải tù cả đời! Ít hơn thế sẽ là không công bằng."

Nhà vua nói, "Ta hiểu. Ta cho ông miễn nhiệm. Ông đã nói phải là ta sẽ nghĩ lại; ông là một kẻ nguy hiểm."

Sự thuận tiện của nhà vua, sự thuận tiện của quyền lợi được đầu tư, người giầu nhất, siêu giầu, sự thuận tiện của họ mới là vấn đề. Mọi thứ là phải khi khớp với sự thuận tiện của họ, và mọi thứ là trái khi không khớp với sự thuận tiện của họ.

Tất cả mọi đạo đức của chúng ta đều được quyết định bởi việc bóc lột các giai cấp, kẻ bị áp bức. Chính những người mà là nguyên nhân của mọi sự phi đạo đức trong xã hội lại là những người quyết định về đạo đức.

Krishna có mười sáu nghìn vợ, và không người Hindu nào phản đối điều đó. Ông ấy vẫn còn là hoá thân hoàn hảo của Thượng đế. Người khác là hoá thân không hoàn hảo; ông ấy là người duy nhất là hoá thân hoàn hảo. Nhưng không ai nghĩ rằng con người này chỉ lấy một đàn bà, phần còn lại ông ấy đã lấy từ bất kì đâu; ông ấy cứ thấy bất kì đàn bà đẹp nào, và lính của ông ấy sẽ đem cô ấy về lâu đài. Cô ấy có chồng, cô ấy có con, cô ấy có cha mẹ già, hay chồng cô ấy có bố mẹ già - chẳng ai quan tâm.

Và người ta có thể nghĩ rằng Krishna phải mang tính dâm dục. Bạn sẽ làm gì với mười sáu nghìn đàn bà? Trong một đời sống nhỏ mà những mười sáu nghìn đàn bà! Bạn đối xử với đàn bà như súc vật; bạn thậm chí sẽ không biết tới tên của họ. Nhiều người sẽ không có cơ hội gặp được bạn.

Nhưng đây là những người làm ra luật lệ cho xã hội. Đối với xã hội qui tắc là một vợ một chồng. Krishna ở trên mọi qui tắc, ông ấy là hoá thân của Thượng đế. Cho nên xã hội áp bức đã quyết định các luật lệ cho kẻ bị áp bức. Tất cả mọi kẻ đạo đức đều là tội phạm.

Chỉ người trong thiền sâu sắc và im lặng mới có thể nói điều gì đó, nhưng người đó sẽ không dùng từ 'phải' hay 'trái'. Và người đó sẽ không quyết định điều đó mãi mãi như một tiêu chuẩn; có thể chỉ trong khoảnh khắc đó, một đáp ứng tự phát, không phải là phản ứng. Người đó không quyết định về đạo đức.


Bạn nhìn từ góc độ khác, chỉ có một điều đúng và đó là tuyệt đối có ý thức, và chỉ một điều sai, là tuyệt đối vô ý thức. Từ vô ý thức bất kì cái gì nảy sinh đều sẽ là sai. Từ ý thức bất kì cái gì này sinh cũng đều đúng. Vấn đề không phải là hành động, vấn đề là nó nảy sinh từ đâu. Nhưng dầu vậy nó vẫn là tương đối theo nghĩa tối thượng. Dù nảy sinh từ vô ý thức hay từ ý thức cũng không thành vấn đề, với mọi thứ dù nó là bất kì cái gì. Không có vấn đề đúng hay sai, bởi vì vô ý thức và ý thức cả hai đều nảy sinh từ cùng một cội nguồn, cội nguồn của cuộc sống vĩnh hằng. Do đó tương truyền phật đi ra ngoài qui tắc thông thường: ông ấy sống theo đáp ứng riêng của ông ấy. Ông ấy không bước theo người hữu tử đã quyết định trước, ông ấy lấy bước đi theo nhận biết của mình từ khoảnh khắc nọ sang khoảnh khắc kia.






Người thường chẳng biết gì về ý thức hiển nhiên cần một loại đạo đức nào đó, một hệ thống các qui tắc nào đó. Nhưng đây là điều không may. Nó đơn giản chỉ ra rằng người đó vẫn chưa trở thành có ý thức đầy đủ, do đó người đó mới cần các qui tắc để giữ mình bên trong giới hạn và biên giới. Cái ngày toàn thể xã hội trở nên ý thức hơn, thì sẽ không cần tới đạo đức và không cần chính phủ, và không cần toà án nào. Đây là những điều xấu xí, đây là những điều sỉ nhục cho nhân loại. Chúng làm bẽ mặt.

Cái ngày tôi vào Mĩ, câu hỏi đầu tiên của người phỏng vấn tôi về chuyện xin visa vào là, "Ông có là kẻ vô chính phủ không?" Anh ta phải đã được thông báo; anh ta có toàn bộ hồ sơ. Tôi nói, "Tôi là cái gì đó còn hơn thế nữa."

Anh ta nhìn với chút ít bị sốc, bởi vì với điều này không có qui tắc; anh ta bắt đầu nhìn vào hồ sơ. Ở Mĩ kẻ vô chính phủ không được vào. Kẻ vô chính phủ là người không tin vào chính phủ, người tin rằng mọi chính phủ đều là cảnh nô lệ và chừng nào chúng ta còn chưa được tự do với mọi chính phủ con người sẽ cứ sống trong cảnh nô lệ, đổi sự nô lệ và cứ nghĩ mình được tự do, ý niệm của người đó về tự do chỉ là giấc mơ. Nhưng khi tôi nói, "Tôi là cái gì đó còn hơn thế nữa," anh ta đâm lúng túng chẳng biết phải làm gì với tôi. Anh ta nói, "Ông ngụ ý gì với 'cái gì đó hơn thế nữa'?"

Tôi nói, "Tôi ngụ ý rằng trước khi các chính phủ có thể được giải tán, vô thức của con người phải bị làm tan biến. Tôi không phải là kẻ vô chính phủ. Nhưng chủ nghĩa vô chính phủ sẽ là sản phẩm phụ của toàn bộ nỗ lực của tôi." Anh ta nói, "Ông dường như rất khó đấy."

Và từ khoảnh khắc đó trong năm năm liên tục tôi đã trong tranh đấu với chính phủ Mĩ. Và chúng tôi không sai. Nhưng những định kiến của họ! Tôi nói với viên coi tù khi tôi bị bỏ tù, "Bạn có coi rằng bạn cũng là người ngoại quốc ở đây không?" Không người Mĩ nào là người Mĩ cả; tất cả đều là người ngoại quốc. Người bản xứ, người da đỏ đáng thương, mới là người Mĩ. Người Mĩ thậm chí đã thay đổi tên của họ; họ là người da đỏ và nước Mĩ thuộc về họ.

Tôi đã nói với người coi tù - bởi vì anh ta đã trở nên thân thiện trong ba ngày tôi trong nhà tù của anh ta - tôi nói với anh ta, "Bạn hay bố bạn hay ông của bạn nhiều nhất cũng phải tới từ bên ngoài nước Mĩ. Và tôi ít nhất cũng có hộ chiếu hợp pháp. Bố mẹ bạn đã vào Mĩ mà chẳng có hộ chiếu nào. Bố mẹ bạn đã vào Mĩ như kẻ xâm lược; tôi đã tới như khách du lịch.

"Và các bạn đã giết gần chín mươi phần trăm người da đỏ. Mười phần trăm còn sống thì các bạn để cho nửa sống nửa chết. Các bạn đã buộc họ vào những khu dành riêng, trong rừng sâu, và các bạn liên tục cho họ tiền trợ cấp. Để làm gì? Bởi vì các bạn không muốn họ vào xã hội và làm việc và là một phần của xã hội. Để tách họ ra các bạn liên tục cho họ tiền trợ cấp mà chẳng có việc gì. Một cách tự nhiên khi các bạn nhận tiền mà không làm việc thì bạn sẽ làm gì? Thế thì bạn sẽ đi uống rượu, ma tuý, cờ bạc, mãi dâm. Bạn sẽ làm gì khác với tiền của mình?

"Cho nên những người da đỏ này đã trở nên bị tiêu diệt hoàn toàn. Họ thậm chí không thể tranh đấu cho tự do bởi vì tranh đấu cho tự do nghĩa là mất tiền trợ cấp. Và có tiền trợ cấp thì tốt thế! Chỉ việc đẻ ra nhiều trẻ con và bạn lại có nhiều tiền trợ cấp hơn. Và tận hưởng cuộc sống, uống thật nhiều tuỳ thích, dùng ma tuý thật nhiều tuỳ thích, nhưng không đi ra ngoài khu dành riêng. Vẫn còn ở trong rừng sâu."

Tôi bảo anh ta, "Bạn có quyền gì để ngăn cản người khác vào Mĩ? Đấy không phải là đất mẹ của bạn." Nhưng họ đã làm cho nó thành của họ, và không ai trên thế giới, thậm chí đến cả các nhà tư tưởng riêng của họ, đã từng nêu ra câu hỏi, "Tự do của nước Mĩ thì sao? Khi nào chúng ta sẽ cho phép?"

"Và bạn đã trở thành người pha chế đạo đức, phán xét, bạn đã tạo ra toà án luật pháp và hiến pháp. Và đất nước này không thuộc vào bạn; bạn là kẻ xâm lăng man rợ. Nếu có tội ác nào lớn hơn thì bạn kể cho tôi!"

Anh ta nói, "Ông đúng đấy, nhưng bây giờ điều đó quá trễ rồi. Chúng tôi đã ở đây ba trăm năm, và điều gì xảy ra thì cũng đã xảy ra. Bây giờ chúng tôi không thể đi đâu được cả. Có người Italia, có người Đức, và có người Anh, và có người Tây Ban Nha, có người Hà lan; từ mọi nước châu Âu đều có người. Họ sẽ không bị đem trở lại; đất nước họ sẽ không chấp nhận họ nữa."

Cho nên họ chẳng có đâu mà đi cả. Và họ đang chiếm đất nước của người bản xứ đáng thương. Ông sẽ ngạc nhiên mà biết hành vi của họ man rợ thế nào trong toàn bộ lịch sử của họ. Cả thành phố New York đã được mua lại từ những người da đỏ bởi cái gọi là những người Mĩ chỉ với hai mươi bốn đồng đô la bạc. Ông có thể gọi điều đó là kinh doanh được không? Họ bị ép buộc. Cả thành phố New York này chỉ đáng hai mươi tư đô la!

Mọi thứ đúng và sai mãi cho đến bây giờ đều đã được quyết định bởi bất kì ai đang có quyền lực; chính quyền lực mới quyết định. Ở Ấn Độ họ có câu ngạn ngữ, 'Bất kì ai có quyền trượng sẽ có trâu.' Nó thuộc vào ai không thành vấn đề; vấn đề là: quyền trượng của ai lớn hơn, ai mạnh hơn? Kẻ mạnh làm ra qui tắc cho kẻ yếu, người giầu làm ra qui tắc cho người nghèo. Một cách tự nhiên những qui tắc này thiên về người giầu, cho người có quyền, chúng ngược lại người nghèo và người yếu. Khi tôi nói tôi chống lại đạo đức, tôi nói tôi chống lại toàn bộ cấu trúc này, toàn bộ hệ thống làm ra luật lệ này với những kẻ có quyền đối với người không có quyền.

Đàn ông đã làm ra qui tắc cho đàn bà bởi vì anh ta mạnh cơ bắp hơn. Đàn bà mong manh hơn, phụ thuộc hơn bởi vì cô ấy trở nên mang thai. Trong việc mang thai cô ấy tuyệt đối phụ thuộc vào đàn ông về mọi thứ cô ấy cần. Việc mang thai của cô ấy đã trở thành cảnh nô lệ của cô ấy. Nếu đàn bà muốn được giải phóng khỏi đàn ông, họ phải nghĩ tới việc mang thai trước nhất. Họ phải nhấn mạnh vào việc kiểm soát sinh đẻ, và họ nên nhấn mạnh rằng trong khi họ mang thai xã hội phải chăm sóc họ, bằng không, họ không được chuẩn bị để trở nên mang thai. Mang thai đã làm cho họ bị tàn tật đi; và đàn ông đã khai thác tình huống này rất dễ dàng.

Với con người của tâm thức tối thượng không có gì đúng hay sai. Mọi thứ đều như nó đang đấy, không có phán xét.

Viên tri phủ đã hỏi điều gì đó rất quan trọng.

Nếu mọi thứ đều tới từ cùng một nguồn, cho nên không thể có đúng hay sai.

Nam Tuyền trỏ vào khoảnh đất hoa mẫu đơn trong vườn và nói, "Ông tri phủ, khi mọi người thời nay thấy những hoa này nở, điều ấy cũng dường như họ thấy chúng trong giấc mơ."

Câu trả lời của ông ấy có chút ít gián tiếp. Nhưng điều ông ấy đang nói là ở chỗ mọi người vô ý thức tới mức bất kì cái gì họ thấy đều không nhiều hơn giấc mơ. Trong giấc mơ của mình họ quyết định cái gì là đúng, cái gì là sai. Khi họ tỉnh, họ sẽ thấy mọi thứ đều tan chảy vào lẫn nhau: không có cái đối lập và không có mâu thuẫn, sự tồn tại là sự thống nhất hữu cơ duy nhất.

Nhưng bởi vì mọi người đều đang vô ý thức, đang mơ... Ý nghĩ của bạn là gì ngoài giấc mơ ngày, mơ với mắt mở? Và giấc mơ của bạn là gì ngoài những ý nghĩ của ban đêm? Làm sao bạn làm quyết định được? Bạn không có đủ ý thức để quyết định điều gì. Bạn đơn giản theo các qui tắc cũ. Nhưng bạn có biết rằng những người đã làm ra các qui tắc đó cũng ngủ như bạn không?

Chẳng hạn, người Hindus theo các qui tắc của Manu. Năm nghìn năm trước ông ấy đã làm ra đạo đức Hindu. Theo ông ấy, con người được chia thành bốn đẳng cấp. Người Brahmins là đẳng cấp cao nhất: không ai có thể vào đẳng cấp Brahmin được; bạn được sinh ra là người Brahmin. Việc chuyển đổi là không thể được, bởi vì việc bạn là người Brahmin tuỳ thuộc vào việc làm tốt của kiếp trước của bạn. Bây giờ bạn sẽ tìm đâu ra kiếp sống quá khứ của mình và làm việc tốt. Nó đã qua rồi.

Tầng lớp thứ hai là chiến binh, tầng lớp thứ ba là doanh nhân, và tầng lớp thứ tư là sudra, 'tiện dân'. Họ bẩn thỉu tới mức nếu cái bóng của họ có phủ lên bạn, bạn phải đi tắm. Họ còn chưa động tới bạn, cái bóng của họ mới chạm vào bạn thôi, nhưng điều đó cũng đủ làm cho bạn bẩn rồi. Tầng lớp thứ tư không thể được phép sống trong thành phố, họ phải sống ngoài đô thị. Có những chỗ họ không được vào, chẳng hạn trong đền đài. Họ không thể đọc kinh sách, họ không thể vào trường học, họ không thể được giáo dục.

Trong năm nghìn năm không ai đã nổi dậy chống lại điều đó. Bạn đang buộc một người phải là thợ giầy chỉ bởi vì anh ta được sinh ra trong gia đình thợ giầy. Anh ta có thể có phẩm chất của một Albert Einstein, nhưng cánh cửa đó bị đóng lại rồi, anh ta thậm chí không được bước chân tới trường. Anh ta có thể có phẩm chất của Phật Gautam nhưng tất cả mọi cánh cửa đã bị đóng lại, anh ta chỉ được phép làm giầy. Trong năm nghìn năm tất cả mọi tổ tiên của anh ta đã làm giầy, cho nên anh ta phải làm giầy.

Phân chia rất chặt chẽ và không linh động, không di chuyển từ nghề nọ sang nghề kia. Manu đã là một người Brahmin, cho nên hiển nhiên Brahmins là người tốt nhất. Họ là nhân tố quyết định, họ sẽ quyết định cái gì là phải và cái gì là trái.

Và tình huống này cũng là như vậy cho gần khắp trên trái đất; mọi người đang sống trong vô ý thức tuyệt đối. Tất cả những cái gọi là người tôn giáo đều chống lại tôi, cũng hiển nhiên, bởi vì tôi đang nói với họ rằng tất cả mọi đạo đức của họ đều làm cùng chất liệu như giấc mơ. Khả năng duy nhất để biết cái đúng là trước hết hoàn toàn có ý thức. Và khi một người hoàn toàn có ý thức, mọi sự thay đổi.

Chẳng hạn, Phật Gautam đã vứt bỏ ý tưởng về đẳng cấp ngay lập tức; khi ông ấy trở nên chứng ngộ bước đầu tiên của ông ấy là nói, "Không có đẳng cấp; mọi người đều phải được tự do làm bất kì điều gì mình muốn, là bất kì điều gì mình muốn; việc sinh không thể quyết định được định mệnh của người đó."

Giáo huấn của Phật không thể tồn tại được ở Ấn Độ bởi vì toàn bộ nghề nghiệp của người Brahmins bị lâm nguy. Nếu thông điệp của Phật mà lan rộng, thì người Brahmins sẽ mất quyền lực mà họ đã có, chiến binh sẽ mất quyền lực họ đã có, và tiện dân sẽ đi vào mọi chỗ, họ sẽ có tự do mà chưa bao giờ được trao cho họ.

Phật có thể thấy được trong im lặng của mình, trong sự an bình của mình rằng đây là ý tưởng ngu xuẩn. Nhân danh đạo đức, nhân danh tôn giáo điều đó bị áp đặt lên mọi người, nó phải bị vứt đi. Tự do là cơ sở, cơ sở nền tảng của mọi nhân loại. Bất kì cái gì đi ngược lại tự do cũng đều đi ngược lại nhân loại.

Maneesha đã hỏi:

Osho ơi,

Có một lần, quan tri phủ nói với Nam Tuyền, "Có một tảng đá trong nhà tôi. Đôi khi nó đứng thẳng và đôi khi nó nằm ra. Bây giờ có thể khắc ảnh Phật vào nó được không?"

"Có chứ," Nam Tuyền nói, "điều đó là có thể."

"Nhưng điều đó cũng là không thể chứ?" quan tri phủ phản đối lại.

"Điều đó là không thể!" Nam Tuyền tuyên bố. "Điều đó là không thể!"

Một đối thoại kì lạ. Trước hết bạn phải hiểu rằng viên tri phủ này đang nói theo biểu dụ. Khi ông ta nói rằng "Có một tảng đá trong nhà tôi" ông ấy đang nói về bản thân bạn. Ông ấy đang nói, "Tôi có là gì hơn tảng đá không? Đôi khi tôi đứng dậy và đôi khi tôi nằm xuống. Tôi vô ý thức như tảng đá." Bạn có cho rằng ông ấy đang hỏi Nam Tuyền liệu hòn đá có thể được khắc phật vào không? Đấy không phải là về hòn đá đâu, đấy là về bản thân ông ấy. Đá không đứng lên và không nằm xuống, chúng không mệt mỏi sớm thế. Ông ấy đang nói về bản thân bạn đấy.

"Có chứ," Nam Tuyền nói, "điều đó là có thể." Ông ấy không nói rằng điều đó là không tránh khỏi. Ông ấy đơn giản nói rằng, "điều đó là có thể." Nếu thôi thúc nảy sinh trong tảng đá, mọi sự là có thể: hòn đá có thể trở thành phật.

Viên tri phủ nói, "Nhưng điều đó cũng là không thể chứ?" Thấy rằng viên tri phủ không thể hiểu được ngay cả đến một tảng đá, nếu một thôi thúc, một khao khát nảy sinh trong nó, thì cũng có thể trở thành một hạt mầm, và cuối cùng thành phật, khi thấy viên tri phủ không thể hiểu nổi khả năng đó bởi vì ông ta nói, "Nhưng điều đó cũng là không thể chứ, rất khó?", Nam Tuyền cũng nói, "Đúng, điều đó là không thể." Ông ấy lặp lại lần nữa, "Điều đó là không thể!"

Nếu bản thân bạn nghĩ điều đó là không thể, thế thì chẳng có cách nào. Điều đầu tiên là thấy và cảm nhận tiềm năng và khả năng của bạn. Nếu bản thân bạn nói điều đó là không thể được, thế thì không ai có thể làm điều đó cho bạn được. Đó không phải là điều gì đó ai đó khác phải làm, bạn phải trưởng thành trong phật. Nếu bạn nói điều đó là không thể được thế thì dự án này có thể vứt đi được.

Điều ông ấy đang nói với bạn trong giai thoại này là ở chỗ chính thôi thúc của bạn để trở thành phật chung cuộc sẽ khám phá ra phật trong bạn. Phật không ở đâu đó xa xăm mà bạn phải đi tìm tòi. Nó ẩn đằng sau bạn. Nếu thôi thúc của bạn trở nên khẩn thiết, cái bị dấu kín đó sẽ mở ra cánh cửa của nó. Nếu bạn đi vào nội tâm với lực vô biên để đạt tới chính cội nguồn và trung tâm của con người bạn, bạn sẽ tìm thấy phật.

Nhưng nếu bạn nghĩ điều đó là không thể được, thế thì bạn đã tự mình đóng sập cánh cửa tiềm năng của mình. Không ai có thể làm cho bạn thành phật được. Nhưng đấy là khả năng; nếu bạn có niềm đam mê, nếu bạn có lòng khao khát, nếu bạn quay vào trong, vứt bỏ mọi điều trần tục của cái bên ngoài, thì đấy là khả năng.

Sekiso đã viết:

Xúc phạm của mọi người

đã làm tan chảy cái mà là vàng

Và điều đó đã đi từ thế giới đó.

May và không may

cả hai đều thuộc vào mảnh đất của mơ

Đừng nhìn lại vào thế giới này,

cái lỗ cũ của bạn trong hầm rượu.

Từ đầu

chim bay đã không để lại

dấu chân nào trên trời xanh.

Sekiso là nhà thơ lớn. Ông ấy đang nói Xúc phạm của mọi người đã làm tan chảy cái mà là vàng. Chúng ta đã bỏ lại thời đại vàng ở sau, chúng ta đã dùng sai nó. Tôi nhớ tới một sự việc rất có ý nghĩa. Trong rặng núi Himalaya có vài bộ lạc, những bộ lạc rất cổ đã tuân theo một qui tắc, rất độc tôn đàn ông, rằng nếu bạn trở thành khách trong nhà họ thì họ sẽ cúng hiến cho bạn mọi thứ. Và trong đêm họ sẽ hiến cho bạn cả vợ họ nữa. Khách phải được trao cho mọi thứ.

Khi người Anh tới Ấn Độ, họ đã khai thác những người nghèo này nhiều tới mức trong những vùng Manali và Kulu gần chín mươi phần trăm người đã bị bệnh giang mai.

Người Anh phải chịu trách nhiệm. Khi họ nghe thấy rằng những người này hiến vợ họ, thì họ sẽ đi săn trên miền núi đó và thế rồi trong đêm họ sẽ gõ cửa nhà nào đó. Và những người đáng thương này đã hiến cho họ mọi thứ: thức ăn, chỗ ở, vợ họ.

Họ không thể nghĩ được rằng những người này đã tới chỉ để khai thác họ, để mãi dâm vợ họ. Và chúng đã làm lây lan bệnh giang mai khắp vùng trong cả bộ lạc; ngay cả trẻ con sinh ra cũng bị giang mai, và người Anh đã không nhận trách nhiệm về những đứa trẻ đó, đã được sinh ra từ việc làm tình của họ với vợ của những người đáng thương đó.

Cho nên bạn có thể hiểu điều Sekiso đang nói, Xúc phạm của mọi người đã làm tan chảy cái mà là vàng. Chắc chắn có một thế giới tin cậy hơn, con người đáng yêu hơn.

Tôi còn nhớ ngay từ thời thơ ấu của mình, trong làng tôi và các làng xung quanh bạn không thể mua được sữa. Bạn có thể lấy bao nhiêu sữa tuỳ ý, nhưng không ai bán sữa cả. Bạn được nuôi dưỡng, ai đó đói còn bạn khai thác cơn đói của người đó! Cho nên sữa có sẵn cho bất kì ai. Bây giờ trong cùng làng đó bạn sẽ không tìm thấy sữa thuần khiết với bất kì giá nào - nửa nước, nửa sữa. Trong trường đại học nơi tôi học, một người cung cấp sữa cho sinh viên. Ông ta là người rất tốt, người rất hay, một ông già rất trí huệ. Và mọi người bắt đầu gọi ông ấy là shantji, vị thánh. Và ông ấy hay tới với các thùng sữa, cùng con mình mang theo một thùng khác, cho kí túc xá. Và mọi người sẽ hỏi, "Shantji, có đúng là ông không trộn nước vào sữa đấy chứ?"

Ông ấy sẽ đặt cả hai tay lên đầu đứa trẻ, và ông ấy sẽ nói, "Trong cả đời tôi, tôi chưa bao giờ trộn nước vào sữa cả. Nếu mà tôi làm thế, thì con tôi chết."

Tôi nghe thấy điều đó. Tôi nghĩ rằng điều này dường như có vẻ kì lạ, bởi vì sữa chắc chắn năm mươi phần trăm là nước. Đã là sữa, sữa thuần khiết thì chỉ tám phần trăm nước thôi, và khi bạn trộn thêm nhiều nước vào nó, năm mươi phần trăm, nó trở thành rõ ràng thế.

Cho nên ngày đầu tiên của tôi ở đại học khi tôi nghe thấy ông ấy, tôi gọi ông ấy lại và tôi nói, "Nói cho tôi sự thật đi, bởi vì chắc chắn sữa của ông đầy những nước. Và nếu ông không nói cho tôi sự thật, tôi sẽ đưa ông tới ông phó hiệu trưởng và sữa sẽ được gửi tới làm phân tích khoa học. Và nếu người ta tìm thấy nước trong nó, toàn bộ việc kinh doanh của ông sẽ đi đời."

Ông ấy nói, "Cậu là người đầu tiên tạo ra nhiều rắc rối thế cho tôi. Tôi sẽ nói cho cậu sự thật, nhưng cậu đừng có làm gì cả và đừng có nói cho người khác."

Tôi nói, "Ông nói cho tôi sự thật đi; sự thật là gì?"

Ông ấy nói, "Sự thật là tôi chưa bao giờ trộn nước vào sữa, tôi bao giờ cũng trộn sữa vào nước. Đó là lí do tại sao tôi có thể nói điều đó mà không sợ gì, nhưng đừng gửi nó đi làm phân tích khoa học. Tôi sẽ cung cấp cho cậu nước và sữa không mất tiền. Nếu cậu muốn sữa không nước, tôi sẽ không để nước trong sữa của cậu, nhưng thế thì cậu phải cử ai đó đến chỗ tôi. Nhưng đừng nói cho ai cả; tôi đã nói cho cậu bí mật."

Đã có một thế giới, thật xa khi chúng ta quay ngược trở lại nơi chúng ta có thể tìm ra phẩm chất nào đó của tin cậy, đó là thời đại vàng của nhân loại.

Sekiso nói:

Và điều đó đã đi từ thế giới đó.

May và không may

cả hai đều thuộc vào mảnh đất của mơ.

Đừng nhìn lại vào thế giới này,

cái lỗ cũ của bạn trong hầm rượu.

Từ đầu

chim bay đã không để lại

dấu chân nào trên trời xanh.

Đây là lời của Phật Gautam. Ông ấy thường nói, "Các ông phải theo con đường chưa được làm sẵn. Các ông phải làm ra nó và bước nó. Các ông phải thu xếp con đường của mình. Các ông không thể theo bất kì ai, điều đó chỉ giống như bầu trời."

Chim bay đã không để lại

dấu chân nào trên trời xanh.

Cùng điều đó cũng đúng cho bầu trời bên trong, chư phật đã không để lại dấu chân nào của họ. Cho nên bạn không thể theo bất kì phật nào, bạn phải tìm ra con đường của mình theo cách của mình, một mình. Đây là chân giá trị của bạn. Đây là tự do vĩ đại. Nếu như có con đường làm sẵn, đường siêu cao tốc, thế thì hàng xe tải người sẽ trở thành chư phật mỗi ngày. Xe buýt sẽ đi. Nhưng bởi vì trong thế giới bên trong bạn không thể đem xe tải của bạn vào được, bạn thậm chí không thể đem xe kéo tay vào được, hay xe đạp thuê, điều đó sẽ rất khó khăn; đi xe đạp bạn có thể tới bất kì đâu ngoại trừ bên trong.

Bên trong bạn đi không phải bằng chân, bạn phải đi bằng cái nhìn của bạn, bạn phải quay mắt bạn vào trong. Không có dấu chân. Bầu trời bên trong tuyệt đối hoang vu. Nhưng khoảng cách tới mục tiêu không thật lớn, chỉ một bước.

Khi bạn nhìn vào bên trong một cách khẩn thiết, bạn có thể thấy dường như bạn đang nhìn vào hố nước sâu bên dưới, hay dường như bạn đang nhìn vào đường hầm, xa xăm, mở tới bầu trời. Chỉ một bước bạn phải đi để đạt tới phật. Dũng cảm và năng lượng nào đó là cần có cho cuộc phiêu lưu, cho việc truy tìm, cho việc thám hiểm. Nhưng nhớ phát biểu cực kì hay này: Chim bay đã không để lại dấu chân nào trên trời xanh. Không có khả năng nào của việc là người đi theo.

Maneesha đã hỏi:

Osho ơi,

Ai trong chúng tôi ở đây có thể đồng ý được rằng "Cái là vàng đã mất khỏi thế giới này rồi"? Làm sao điều đó có thể thế được, khi thầy ở trong chúng tôi, và trong sự hiện diện của thầy chúng tôi cảm thấy rằng thầy đang làm tràn ngập chúng tôi bằng vàng? Thầy là Midas của chiều hướng tâm linh.

Maneesha, Thính phòng Phật này không phải là một phần của cái bạn gọi là thế giới. Tự nó là một hòn đảo nơi chỉ các chư phật cư ngụ. Với các bạn là những thiền nhân thời gian không thành vấn đề. Bạn càng đi sâu hơn, bạn càng trở nên đương đại hơn với Phật Gautam, với Lão Tử, với Trang Tử, với tất cả những người đã kinh nghiệm điều tối thượng. Bạn gặp họ tại chính cội nguồn của con người bạn. Điều đó là cùng mùi vị, điều dó là cùng hương vị, điều đó là cùng mục tiêu.

Bạn đúng mà bạn cũng sai. Đúng, bởi vì ở đây trong Thính phòng Phật này bạn khẩn thiết thế, đam mê tìm kiếm phật thế. Bạn đang mang thời đại vàng vào sự tồn tại.

Nhưng bên ngoài cánh cửa này có một thế giới bao la nơi thậm chí ý tưởng về nhìn vào trong cũng không xuất hiện cho mọi người. Nếu bạn nói ý tưởng này về việc trở thành phật cho những người đó bên ngoài cổng thì họ sẽ cười, họ sẽ nói, "Anh có điên không đấy?" Họ sẽ nhìn bạn với nghi ngờ: "Người này phải là say ma tuý đây, đang bị ảnh hưởng của thuốc phiện hay thứ ma túy nào đó; anh ta đang nghĩ trở thành Phật. Phật đã chết hai mươi nhăm thế kỉ trước rồi."

Mọi người trong thế giới bình thường chẳng bao giờ nghĩ rằng họ có định mệnh khác - hiện hữu không chỉ là nhà kinh doanh, hay thư kí, hay trưởng ga, hay thầy giáo. Những người này không phải là định mệnh của bạn, những người này là nghề nghiệp của bạn. Tốt cho sự sống còn trong thân thể, nhưng không đủ tốt để tìm ra phật.

Bạn phải làm điều gì đó khác, bạn phải đi vào trong bản thân bạn, cái không phải là một phần của giáo dục hay đạo đức của xã hội. Mọi người sẽ cười bạn vì bạn đi vào đó. Họ sẽ nói, "Anh điên rồi, làm sao anh có thể đi vào được? Chúng tôi chẳng thấy cánh cửa nào, cửa sổ nào, nơi nào anh đi vào được? Và anh có thể tìm thấy cái gì ở đó? Chỉ bộ xương! Đừng làm thế, bằng không anh sẽ trở nên sợ chính bản thân bạn, khi thấy bộ xương bên trong, cái sọ và mọi mạch máu và ruột. Tránh việc đi vào trong này đi! Điều anh đang làm là rất nguy hiểm, và nếu anh thực sự quan tâm, đợi cho tới lúc anh chết. Trong nấm mồ của mình anh có thể nhìn vào bên trong bởi vì sẽ không có bên ngoài nào nữa. Thế thì quan sát bộ xương của anh; anh sẽ có đủ thời gian, không có việc gì khác!"

Bạn đúng khi nói là ở đây chúng ta đang đích xác cố gắng đem thời đại vàng trở lại. Những người muốn tham gia vào cuộc phiêu lưu lớn lao này, họ đều được đón chào. Nhưng trong thế giới, Maneesha này, thời đại vàng chắc chắn đã biến mất. Điều đang xảy ra trong thế giới bên ngoài bạn có thể tìm ra từ những chuyện đùa này.

Chester Cheese đang trên chuyến đi bán hàng dài thì xe của anh ta bị hỏng. Anh ta bước bộ tới nhà một nông dân gần đó và gõ cửa.

"Tôi xin lỗi," Chester nói với người nông dân, "nhưng xe ô tô của tôi đã bị hỏng. Tôi có thể trọ lại ở đây đêm nay được không?"

"Này, tôi cũng đoán là vậy," ông già nói.

"Nhưng chỉ có mỗi chiếc giường thuộc về cô cháu gái mười sáu tuổi của tôi, Lucy. Ông sẽ phải ngủ với nó."

"Thực thế à?" Chester mỉm cười. Và anh ta được chỉ cho căn phòng của Lucy.

Sau đó trong đêm, nằm cạnh Lucy, Chester đặt tay mình lên đùi non của cô bé.

"Bỏ tay ra!" Lucy kêu lên. "Nếu không mách bố đấy." Nhưng rồi cô ta lấn gần chút ít vào Chester.

Một chốc sau đó, Chester lại thử nữa. "Bỏ tay ra!" Lucy kêu. "Nếu không mách bố đấy." Nhưng rồi cô ta lấn gần thêm chút nữa vào Chester.

Đến lần thử thứ ba, Lucy nhảy lên người Chester, và họ có một thời gian thú vị.

Một chút sau đó, Lucy thì thào, "Ông ơi, chúng ta lại ấy nữa đi?"

Chester đồng ý, và họ làm điều đó lần nữa. Năm phút sau, Lucy kéo mạnh máy đã xì hơi của Chester. "Ông ơi, chúng ta có thể ấy lần nữa không?" cô ấy hỏi.

"Bỏ tay ra!" Chester hổn hển. "Nếu không mách bố đấy!"

Đó là điều đang xảy ra ở thế giới bên ngoài!

Swami Deva Cleverhead, nhóm trị liệu, một đêm đang bước ra khỏi cổng trước.

"Xin chào ông," Đen-Béo, người bán hoa, nói. "Ông mua hoa hồng cho người vợ đáng yêu của ông này?"

"Tôi đã lấy vợ đâu," Cleverhead cáu kỉnh, vẫy tay xua ông ta đi.

"Thôi được," Đen-Béo nói, "hoa hồng cho bạn gái ông vậy?"

"Không," Cleverhead la lên. "Tôi cũng chẳng có bạn gái!"

"Thôi được," Đen-Béo nói, "thế thì mua hai bó hoa - để kỉ niệm sự may mắn tốt lành của ông!"

Paddy và Seamus đang ngồi trong sân của Paddy uống vài cốc bia.

"Này," Seamus nói. "Chuyến thuyền của cậu đi tây Ban Nha thế nào?"

"Tuyệt vời!" Paddy nói. "Cậu tưởng tượng, tớ xa khỏi Maureen lần đầu tiên trong mười lăm năm! Thế là, trong đêm đầu tiên của chuyến đi của tớ, tớ đã gặp cô gái lộng lẫy này, một trong những người đàn bà đẹp nhất tớ đã từng gặp. Chúng tớ tán gẫu một chút, và đó là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chẳng mấy chốc, chúng tớ đã lăn vào vòng tay nhau, hoàn toàn trần truồng.

"Nhưng đến sáng, khi tớ ôm cô ấy trong tay mình, tới mới phát hiện ra cô ấy là vợ mới của thằng bạn tốt nhất của tớ, Fergus. Điều ấy gây choáng váng đến mức cả hai chúng tớ đều cảm thấy thực sự mặc cảm. Và chúng tớ cả hai đều khóc, rồi khóc, rồi khóc!"

"Lạy trời" Seamus nói. "Đấy mới thực sự là điều gì đó! Vậy phần còn lại của chuyến đi của cậu thì sao?"

"Thế này, cậu biết đấy," Paddy nói. "Sau đó, chỉ toàn là khóc và đéo, khóc và đéo...!"

Đó là điều đang xảy ra trong thế giới bên ngoài!

Olga Lớn, cô vợ quá tải của Kowalski, cứ ngày một to khủng khiếp ra. Cho nên cô ấy tới bác sĩ Gasbag để xem liệu cô ấy có được lời khuyên gì.

"Cô cần tập thể dục nhiều hơn nữa," Gasbag nói. "Và cô ăn quá nhiều rồi. Cô phải tập luyện hàng ngày."

"Nhưng thưa bác sĩ," Olga phàn nàn, "tôi phải tập thể dục thế nào?"

"Dễ thôi," Gasbag nói. "bắt đầu chậm rãi. Cởi hết quần áo ra, nằm dài trên giường, và cố gắng ngồi dậy và chạm vào đầu ngón chân. Thế rồi giơ chân lên trên vai. Cứ làm thế này cho tới khi cô bắt đầu toát hết mồ hôi ra."

Đêm đó, Olga quyết định thử cái xem sao. Trần truồng, nằm dài trên giường, cô ấy chẳng thể nhìn thấy đầu ngón chân mình. Dầu vậy, cô ấy vẫn đẩy tới, và cố gắng tóm lấy chân mình. Thế rồi cô ấy nâng chân lên. Nhưng cô ấy bị mắc kẹt với mông nhô ra và chân cô ấy bị đẩy ngược lên đầu. Vào lúc đó, Kowalski loạng choạng vào phòng ngủ, hoàn toàn say.

"Lạy chúa tôi, Olga!" anh ta hét to ngạc nhiên. "Chải đầu đi và ngậm răng em lại! Em trông giống như mẹ em!"

Đây là điều đang xảy ra trong thế giới bên ngoài!

Nivedano...

(tiếng trống)

(nói lắp bắp)

(tiếng trống)

Im lặng. Nhắm mắt lại. cảm thấy thân thể bạn trở thành hoàn toàn đông cứng.

Bây giờ nhìn vào bên trong, với tính toàn bộ, với tất cả mọi tâm thức của bạn được thu lại như một mũi tên.

Đi ngày một sâu hơn. Nhớ lấy, mọi khoảnh khắc đều có thể là khoảnh khắc cuối cùng của cuộc sống của bạn. Do đó mới có sự khẩn thiết này.

Bạn không rời bỏ thân thể này mà không nhận ra phật tính của mình. Điều đó là có thể. Ngay cả tảng đá cũng có thể được khắc hình phật vào. Còn nói gì tới tâm thức? Bản thân nó là phật tính.

Vui sướng với khoảnh khắc này đi. Rất ít người trên thế giới này thậm chí đang cố gắng để biết mình là ai. Đó là điều đang tạo nên sự lộn xộn của thế giới.

Nếu bạn biết một cách có ý thức về cội nguồn của con người bạn, bạn trở nên được tràn ngập với hài lòng, vui sướng, từ bi, tình yêu. Biết bao nhiêu nghìn đoá hoa nở trong bạn. Bạn trở nên rực rỡ.

Đây là quyền tập ấm của bạn. Bạn có thể bỏ qua nó nhưng bạn không thể phá huỷ được nó. Bất kì khoảnh khắc nào bạn muốn nhớ tới nó, nó đều có sẵn. Chỉ cần muốn nó là đủ.

Để làm cho điều đó rõ ràng,

Nivedano...

(tiếng trống)

Chỉ quan sát. Bạn là nhân chứng, bạn không phải là thân thể, bạn không phải là tâm trí, bạn chỉ là nhân chứng - chỉ là tấm gương.

Việc chứng kiến này là điểm khởi hành, điểm từ đó biến đổi bắt đầu.

Uống sâu sắc từ cội nguồn. Thấm đẫm, ướt sũng, đến mức khi bạn quay lại bạn mang phật trong tim bạn, trong hơi thở bạn. Bạn phải sống phật này hai mươi bốn giờ.

Buổi tối nay thật đẹp trong chính nó. Nhưng sự hiện diện của biết bao nhiêu phật đã làm cho nó thành cực kì đẹp đẽ.

Thu lấy thật nhiều vàng hết mức. Chẳng mấy chốc, Nivedano sẽ gọi các bạn quay lại. Đem tất cả theo cùng bạn: hương thơm, im lặng, phúc lạc.

Trong khoảnh khắc này, không có mười nghìn chư phật mà chỉ một bản tính phật, một đại dương nơi tất cả các bạn đều tan biến.

Nivedano...

 (tiếng trống)

Quay lại, nhưng chầm chậm, duyên dáng.

Đem phật đi cùng bạn. Chớ quên.

Ngồi như phật trong vài khoảnh khắc. Và nhớ tới chỗ bạn đã ở, con đường bạn đã theo, và cùng con đường đó bạn đã quay lại.

Nhớ lấy nó. Bạn sẽ phải đi đi đi lại trên cùng con đường này để uống từ cội nguồn của cuộc sống vĩnh hằng.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Chúng ta có thể mở hội việc tụ tập chư phật được chứ?

Vâng, thưa Osho.

Xem Tiếp Chương 4Quay Về Mục Lục


Đọc Miễn Phí Sách Thiền - Download Sách Thiền PDF

Nghe Miễn Phí Sách Nói Thiền Hoặc Download ê

0 Đánh giá

Ads Belove Post