Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Mã Tổ (Ma Tsu)
Gương Rỗng – Osho
Bài Nói Về Thiền
Chương 9. Không Gợn Sóng
Nghe hoặc Tải MP3 'Mã Tổ (Ma Tsu) – Gương Rỗng' ê
Thầy kính yêu của chúng tôi,
Có một lần, một sư gọi Mã Tổ và hỏi ông ấy, "Ai là người
không lấy mọi pháp làm bạn đồng hành?"
Mã Tổ đáp, "Ta sẽ bảo ông điều này sau khi ông đã nuốt hết
nước Tây Giang."
Nghe thấy điều này, sư lập tức thức tỉnh, và ông ấy ở lại đạo
tràng của Mã Tổ hai năm.
Một lần khác, Mã Tổ nói, "Mọi pháp đều là pháp của tâm, và
mọi tên đều là tên của tâm. Mọi sinh linh đều được sinh ra từ tâm, và do vậy
tâm là nền tảng của mọi sinh linh.
"Lấy ví dụ: bóng của trăng phản xạ trên nước có nhiều hình
dạng, nhưng trăng thực không giống cái đó. Giống vậy có nhiều dòng sông, nhưng
bản tính của nước là một. Mặc dầu có vô số hoạt động, không có phân biệt trong
cái trống rỗng. Mọi vật khác nhau trải qua những con đường khác nhau, nhưng trí
huệ giải thoát là một. Tất cả đều dựa trên một tâm.
"Mọi pháp đều dựa trên pháp của Phật. Từng pháp đều lập tức
là pháp của nhận biết, và pháp của nhận biết là hiện hữu, mọi vật đều như chúng
thực thế.
"Mọi cái đến và đi và có nghỉ, hay ngồi và nằm, đều là công
trình bí ẩn, và chúng không cần quá trình thời gian. Kinh sách nói: 'Tất cả mọi
nơi, lập tức có chư phật.'"
Mã Tổ tiếp tục, "Tu tập không ích gì cho việc đạt tới Đạo.
Điều duy nhất mà người ta có thể làm là thoát khỏi ô uế. Khi tâm người ta bị vấy
bẩn bởi ý nghĩ về sống và chết, hay hành động có tính toán, đó là ô uế. Việc hiểu
thấu chân lí là chức năng của sự chú tâm hàng ngày.
"Việc chú tâm hàng ngày là thoát khỏi hành động có chủ tâm,
thoát khỏi quan niệm về đúng và sai, lấy và cho, hữu hạn hay vô vạn.... Mọi hoạt
động hàng ngày của chúng ta - bước, đứng, ngồi, nằm - tất cả đều đáp ứng cho
tình huống, cách chúng ta giải quyết theo hoàn cảnh khi chúng phát sinh: tất cả
những cái này là Đạo."
Maneesha, chăm nom tới
Anando... Cô ấy đang ở đây - cô ấy có thể ở đâu khác được? Nhưng cô ấy đang trốn
sau chứng đau nửa đầu. Bạn phải nhớ giai thoại ngày hôm qua. Thầy Mã Tổ đang trốn
sau sự mệt mỏi: "Ta quá mệt không thể trả lời câu hỏi này hôm nay được.
Ông tới Nam Tuyền đi." Thực tế là ở chỗ câu hỏi này không thể nào được trả
lời. Nam Tuyền nói, "Tôi đau đầu lắm. Tốt hơn cả là ông tới Bách Trượng Huệ
Hải đi." Bách Trượng Huệ Hải đơn giản vứt bỏ bí mật này; ông ấy đơn giản
nói, "Tôi không biết."
Lí do cho chứng đau nửa
đầu của Maneesha là câu hỏi mà cô ấy đã hỏi. Khi chúng ta đi tới câu hỏi này,
các bạn sẽ hiểu tại sao cô ấy có chứng đau nửa đầu. Câu chuyện cô ấy đã đem tới:
Có một lần, một sư gọi
Mã Tổ và hỏi ông ấy, "Ai là người không lấy mọi pháp làm bạn đồng
hành?"
Bản thân Mã Tổ là người
đã nói, "Ta chỉ là nhân chứng. Mọi pháp đều chỉ là các đối thể, ta chứng
kiến chúng. Chẳng hạn: từ bi nảy sinh trong ta - ta không phải là từ bi. Ta có
thể thấy nó nảy sinh giống như khói phát sinh từ lửa, hay ngọn lửa này sinh từ
đám cháy. Nhưng ta không phải là nó."
Bất kì pháp nào, bất
kì đức hạnh nào, đều là đối thể như bất kì vật gì khác trên thế giới. Chỉ một
điều không là đối thể trên thế giới, và đó là chính bản thể bạn - cái ta chứng
kiến của bạn. Nó không bao giờ có thể được làm thành đối thể; không thể nào thu
nó về đối thể được. Nó bao giờ cũng sẽ còn lại là nhân chứng và không bao giờ
có thể trở thành cái được chứng kiến.
Ngoại trừ điều này, bạn
không thể nói được gì nhiều hơn về nó. Và bởi vì nó không bị gắn với bất kì
pháp nào, bất kì thuộc tính nào, nên nó có sống vĩnh hằng, nó có bất tử, và nó
có tầm với tới mọi chiều sâu của vũ trụ.
Mã Tổ bản thân ông ấy
là người này. Sư này đang hỏi Mã Tổ, "Ai là người không lấy mọi pháp làm bạn
đồng hành?"
Ông sư ấy phải giận lắm,
bởi vì có trường phái Phật giáo khác nói rằng mọi pháp đều thuộc vào cái ta. Từ
bi, tình yêu, chân lí - tất cả các pháp đều là thuộc tính của bản thể bạn, chi
nhánh của bản thể riêng của bạn, hoa của bản thể riêng của bạn. Và điều này là
ý kiến đa số còn lớn hơn nhiều.
Mã Tổ là duy nhất
trong hiểu biết của ông ấy rằng mỗi một điều - chứng kiến - là bản chất của bản
thể bạn. Mọi thứ khác mà có thể được chứng kiến đều tách rời khỏi bạn. Nó trở
thành cái khác. Khoảnh khắc nó được đố thể hoá, nó trở thành cái khác. Người
này phải đã trong giận dữ khi ông ta hỏi điều này.
Mã Tổ đáp, "Ta sẽ
bảo ông điều này sau khi ông đã nuốt hết nước Tây Giang."
Thấy cơn giận của ông
ấy, thay vì trả lời ông ấy, Mã Tổ nói, "Đi ra sông đi, và nuốt hết nước
sông. Ngay cả ngần ấy nước chưa chắc đã có thể làm dịu cơn giận của ông. Thế rồi
quay lại, và ta sẽ trả lời ông."
Nghe thấy điều này,
người đó bỗng nhiên phải đã trở nên nhận biết về cơn giận của mình. Đó là toàn
bộ giáo huấn của Thiền. Dù bạn thuộc vào bất kì trường phái nào, quan sát cũng
là phần không thể tránh được của kỉ luật.
Bỗng nhiên ông ấy phải
đã trở nên nhận biết rằng ông ấy đã hỏi câu hỏi này không phải từ việc truy
tìm, mà từ giận dữ. Ông ấy đã bình tĩnh lại. Bỗng nhiên bình thản mênh mông tới
với ông ấy, cứ dường như ông ấy đã nuốt cả dòng sông.
Nghe thấy điều này,
sư lập tức thức tỉnh, và ông ấy ở lại đạo tràng của Mã Tổ hai năm.
Chứng ngộ là vấn đề của
việc nhận ra bất thần - rằng bạn không là giận, không là tham, không là yêu,
không là từ bi. Bất kì cái gì mà bạn có thể đặt tên, bạn không là nó. Bạn là
nhân chứng không thể đặt tên được, ẩn sâu bên trong bạn, chỉ phản xạ mọi thứ đi
qua, như gương.
Tôi đã gọi loạt bài
này là Mã Tổ: Gương rỗng bởi lí do đơn giản là toàn thể giáo huấn của ông ấy là
: không phản ứng - chỉ hiện hữu, và phản xạ. Mây sẽ tới và đi, và bầu trời vẫn
còn trống rỗng như vậy mãi. Mây không để lại dấu vết nào trên bầu trời trống rỗng.
Và cũng như bên ngoài có bầu trời trống rỗng bao la này - nó là không đo được -
ở phía bên kia, bên trong, cùng cái vô hạn đó tồn tại. Bạn đang đứng ngay ở giữa
cái vô hạn bên ngoài và cái vô hạn bên trong. Bạn có thể đi theo cả hai hướng -
ra ngoài, và bạn sẽ không tìm thấy giới hạn nào, hay vào trong, và bạn sẽ không
tìm thấy giới hạn nào.
Khoa học đã tranh đấu
trong ba trăm năm, bởi vì nó cả quyết rằng phải có một đường biên cho vũ trụ. Với
tâm trí điều đó không hấp dẫn, dường như là không hợp lí khi có cái gì đó mà lại
không có biên giới. Làm sao nó có thể tồn tại mà lại không có biên giới? Biên
giới có thể ở hàng triệu dặm xa xăm, hàng triệu năm ánh sáng xa xôi; nhưng điều
đó không thành vấn đề, nó vẫn phải có giới hạn.
Nhưng cuối cùng, với
Albert Einstein, khoa học đã chấp nhận thất bại của nó. Bây giờ chúng ta có những
công cụ cực mạnh để tìm ra vì sao xa nhất, nhưng ngay cả vì sao xa nhất đó cũng
không phải là giới hạn. Albert Einstein đã chấp nhận điều đó một cách khiêm tốn
rằng, hợp lí hay không hợp lí - chúng ta có thể làm được gì? - sự tồn tại là vô
giới hạn. Nếu có việc gì, chúng ta có thể thay đổi logic và tính hợp lí của
mình, nhưng chúng ta không thể thay đổi được vũ trụ.
Cái vô hạn bên trong
còn bí ẩn hơn nhiều, chỉ bởi vì nó sống động hơn. Bạn càng đi sâu hơn, thì bạn
càng đi vào trong cuộc sống sâu hơn, vào trong cuộc sống dư thừa. Và bạn càng
đi sâu hơn, thì bạn càng thấy chỉ một phẩm chất, đó là phẩm chất của gương. Bạn
phản xạ mọi thứ, mà không cái gì phản xạ bạn.
Chỉ tại điểm này một
người như Mã Tổ mới có thể tới sống trong bãi chợ được, bởi vì ông ấy biết rằng
gương của mình không phải là bất kì việc quan niệm hoá nào, nó bây giờ là kinh
nghiệm của ông ấy. Ông ấy biết rằng mọi thứ được phản xạ. Mọi người tới rồi đi,
giầu tới rồi đi, nghèo trở nên giầu, giầu trở thành nghèo; mọi sự cứ xảy ra,
nhưng gương của bạn đơn giản soi gương.
Mã Tổ đã đi tới chính
gốc rễ của vấn đề. Nếu bạn có thể hiểu ông ấy, thế thì, trong một khoảnh khắc,
ngay lập tức, việc thức tỉnh có thể xảy ra cho bạn nữa.
Một lần khác, Mã Tổ
nói, "Mọi pháp đều là pháp của tâm, và mọi tên đều là tên của tâm. Mọi
sinh linh đều được sinh ra từ tâm, và do vậy tâm là nền tảng của mọi sinh linh.
"Lấy ví dụ: bóng
của trăng phản xạ trên nước có nhiều hình dạng, nhưng trăng thực không giống
cái đó. Giống vậy có nhiều dòng sông, nhưng bản tính của nước là một. Mặc dầu
có vô số hoạt động, không có sự phân biệt trong cái trống rỗng.
Mã Tổ dùng từ 'tâm',
nhưng bạn phải hiểu 'tâm' của ông ấy là 'tâm trí trống rỗng', tâm trí mang tính
trống rỗng. Nếu gương đầy những phản xạ, thì nó không thể phản xạ được bạn.
Gương không còn là gương nữa, nó đã trở thành cuốn phim hay máy ảnh. Bạn có thể
chụp một ảnh lên phim, và phim kết thúc, bởi vì ảnh đó còn lại trên phim. Phim
bị đồng nhất rất nhiều với ảnh; phim không vận hành như gương.
Tâm trí trống rỗng là
nguồn gốc của tất cả - tất cả mọi pháp, mọi tên, mọi người. Tâm trí trống rỗng
là nền tảng của mọi thứ. Hiểu ra rằng tâm trí trống rỗng là nền tảng của mọi thứ;
điều bạn cần làm là vứt đi mọi đồ đạc bạn đã thu thập vào tâm trí mình. Nó tất
cả đều là đồ đồng nát. Nó đang phá huỷ tính không gian quí báu của bạn.
Bạn đã bao giờ nghĩ về
từ 'room' (chỗ) không? Bạn có biết rằng từ 'room' nghĩa là tính không gian, chỗ
để không? Khi căn phòng đầy đồ đạc và đủ mọi loại các thứ, ảnh chụp, và hoa,
thì tính chất chỗ của nó bị che phủ. Nó kém đi tính chất chỗ để, kém đi tính
không gian so với thực tại của nó. Nếu bạn bỏ mọi thứ ra khỏi phòng, nó có thể
được mô tả như căn phòng trống; nhưng điều đó mới thực sự lặp lại từ này.
'Room' đơn giản nghĩa là cái trống rỗng, tính không gian. Đó là lí do tại sao
Mã Tổ không dùng hai từ cùng nhau: 'trống rỗng' và 'tâm'.
Với ông ấy 'tâm' bản
thân nó nghĩa là 'trống rỗng', nó là cái tên khác cho 'trống rỗng'. Và từ cái
trống rỗng này mọi thứ nảy sinh.
Điều đó đã từng bị
coi là ý tưởng rất bí ẩn, không thể tin được, nhưng bây giờ khoa học phải nhân
nhượng là các triết gia và các nhà khoa học khách quan đã sai, còn các nhà huyền
môn đã đúng. Bây giờ họ có thể thấy... và bạn có thể thấy điều đó trong cuộc sống
hàng ngày. Bạn đã bao giờ lấy một hạt mầm và chặt nó ra làm đôi không? Bạn có
tìm thấy hoa hồng nào trong nó không? Hay bạn có tìm thấy loại tán lá nào trong
nó không? Bạn đơn giản không tìm thấy gì.
Nhưng cùng hạt mầm
đó, được cho đúng cơ hội và khí hậu, đúng đất và người làm vườn yêu mến, sẽ bắt
đầu nhú mầm khi mùa xuân tới. Những chiếc lá xanh tới lúc ban đầu… bởi vì bạn
quá quen thấy tất cả mọi điều này, nên bạn không thấy cái bí ẩn của nó. Từ đâu
mà hai lá này tới? Bạn đã nhìn vào trong hạt mầm, không có lá trong nó, không
có hoa hồng trong nó. Và bây giờ có một tán lá lớn với hàng nghìn lá và hàng
trăm hoa. Từ đâu vậy? Từ không đâu cả; từ cái trống rỗng của sự tồn tại chúng nảy
sinh ra.
Và thế rồi một ngày
nào đó hoa biến mất, lá rụng đi, cây biến mất. Đâu rồi? Tất cả những cái đó đã
đi đâu rồi? Lại nghỉ ngơi, vào trong cái trống rỗng.
Bây giờ khoa học đang
đồng ý rằng ngay cả những vì sao lớn... và cái lớn của chúng thực sự làm choáng
váng cho dù chỉ nghĩ tới. Chúng ta nghĩ về chúng như những vì sao nhỏ, nhưng
chúng không nhỏ đâu. Chúng ở rất xa xăm, đó là lí do tại sao chúng trông nhỏ. Mặt
trời riêng của chúng ta là một ngôi sao. Nó lớn hơn trái đất sáu trăm lần, và
nó được xem là, trong vũ trụ các ngôi sao, một ngôi sao loại xoàng, anh chàng
làng nhàng - bởi vì có những ngôi sao hàng nghìn lần lớn hơn thế này.
Và mọi ngày hàng trăm
sao đang chết - nhưng chúng biến mất vào đâu? Và hàng trăm sao được sinh ra,
cho nên cân bằng được gìn giữ. Từ đâu vậy?
Chỉ trong hai mươi
năm vừa qua người ta đã tìm ra những điều làm cho toàn thể khoa học thành bí ẩn
thế. Người ta đã tìm ra lỗ đen trước hết; họ đã tìm ra rằng có những lỗ đen
trong bầu trời, và chúng là gì thì đích xác không ai biết. Nhưng nếu bất kì
ngôi sao nào tới gần một lỗ đen - lỗ đen có sức hấp dẫn gấp hàng nghìn lần trái
đất - thì ngôi sao đó đơn giản đi vào trong lỗ đen đó và biến mất. Mới khoảnh
khắc trước nó còn đó trong niềm vinh quang mênh mông, và ngay khoảnh khắc sau
không còn gì ngoài bóng tối. Ngôi sao đã quay về nghỉ ngơi, vào cái trống rống.
Sau lỗ đen, điều tự
nhiên và không tránh khỏi là tìm ra lỗ trắng - bởi vì nếu lỗ đen đưa các ngôi
sao vào trống rỗng, thì phải có lỗ trắng để từ đó những ngôi sao mới được sinh
ra. Và bây giờ họ đã đồng ý về sự kiện là có những lỗ trắng, cứ ném ra những ngôi
sao mới.
Cảm giác riêng của
tôi là ở chỗ có lẽ nó là cùng một lỗ - một phía đen, phía bên kia trắng. Cho
nên bạn nhảy qua cánh cửa; từ phía bên này bạn chết, từ phía bên kia bạn bước
ra mỉm cười. Đây là cảm giác riêng của tôi, tôi không nói rằng điều đó là khoa
học. Tôi không bận tâm về khoa học hay bất kì cái gì, nhưng điều này dường như
là có nhiều khả năng hơn, hơn là lỗ đen ở chỗ này, và lỗ trắng ở xa khỏi
chúng... điều đó có vẻ không phải. Chúng phải đủ gần nhau, để cho khi ngôi sao
già trở thành trống rỗng, từ cánh cửa trắng nó thu được hoá thân mới, và quay lại
lần nữa.
Nhưng khi có liên
quan tới cái trống rỗng, thì không cái gì đánh được dấu nào lên nó. Nó vẫn còn
hoàn toàn trống rỗng.
Mọi vật khác nhau trải
qua những con đường khác nhau, nhưng trí huệ giải thoát là một. Tất cả đều dựa
trên một tâm.
"Mọi pháp đều dựa
trên pháp của Phật. Từng pháp đều lập tức là pháp của nhận biết, và pháp của nhận
biết là hiện hữu, mọi vật đều như chúng thực thế.
Để thấy mọi thứ như chúng thực sự hiện hữu, bạn phải tuyệt đối trống rỗng - chỉ là gương. Gương của bạn phải sạch sẽ, không bụi nào, không ý nghĩ nào, không định kiến nào, không tôn giáo nào. Chỉ là gương phản xạ thuần khiết, và bạn có thể thấy mọi vật như chúng đấy. Và thấy mọi vật như chúng đấy, thì cuộc sống trở thành lễ hội, buổi lễ, điệu vũ. Toàn thể sự tồn tại cũng nhảy múa, hớn hở; đó là sự ngất ngây hoàn toàn với niềm phúc lạc, ngoại trừ con người - người đang giữ một cách không cần thiết trong bản thân mình đầy những đồ đồng nát trong tâm trí, và ngăn cản gương của mình không cho phản xạ thực tại của sự tồn tại.
"Mọi cái đến và
đi và có nghỉ, hay ngồi và nằm, đều là công trình bí ẩn, và chúng không cần quá
trình thời gian. Kinh sách cũng nói: 'Tất cả mọi nơi, lập tức có chư phật.'"
Tôi không bận tâm tới
kinh sách, nhưng tôi có thể thấy ở mọi nơi, khắp xung quanh, đều có chư phật. Đấy
không phải là việc trích dẫn từ kinh sách nào, tôi có thể thấy điều đó bằng con
mắt riêng của tôi. Bạn có thể không nhận biết, điều đó không thành vấn đề. Con
người của sáng tỏ sẽ có khả năng thấy thực tại của bạn. Và chức năng của thầy
là chỉ đi chỉ lại tới thực tại của bạn. Đó là một loại quấy rối liên tục đánh
vào đầu bạn, cách cái đinh được đóng vào tường, để cho cuối cùng bạn la lên, và
bạn nói, "Vâng, tôi là phật!"
Chừng nào bạn còn
chưa la lên, và nói "Tôi là phật!" thầy vẫn còn gõ búa đóng đinh vào
đầu bạn. Nhưng phần lớn mọi người, chỉ mới thấy búa, lập tức nhận ra, "Phỏng
có ích gì mà chịu khổ không cần thiết vậy? Sao không là phật đi cho rồi?"
Đó là cách tôi đã trở
thành phật. Thấy rằng những anh chàng khác đang trở thành phật một cách tự
phát, thì sao tôi lại phải phí thời gian làm gì? Và cái ngày tôi nhận ra rằng
không cần nỗ lực nào cả, rằng tôi là phật từ khi sinh ra - từ lúc đó, không một
khoảnh khắc nào có hoài nghi nảy sinh nữa. Tôi đã tự mình cố gắng hoài nghi sự
kiện này - "Nghĩ lại hai lần đi, mình có thể không phải là phật" -
nhưng tôi đã thất bại. Kinh nghiệm ngay lập tức đó về phật tính đã đi sâu tới mức
bây giờ không hoài nghi nào nảy sinh. Ngược lại, mọi ngày tôi liên tục trở nên
vượt ra ngoài hoài nghi hơn, vượt ra ngoài mọi câu hỏi. Và cũng khá lạ, từ ngày
tôi trở nên nhận biết về phật tính của tôi, mọi khổ đã biến mất, mọi đau khổ đã
biến mất. Tôi không có căng thẳng nào. Tôi không nghĩ tới ngày mai.
Chỉ sau khi quấy rối
bạn một chút, tôi sẽ đi ngủ, thậm chí không nghĩ rằng sẽ có việc mặt trời lên nữa.
Vào buổi sáng, khi Nirvano đánh thức tôi, tôi nói, "Trời, lại lần nữa à?
Cả ngày... và đến tối
lại việc quấy rối chư phật đáng thương."
Một nỗ lực không cần
thiết, nếu bạn hiểu; chỉ tự mình nhận ra nó - đừng để tôi quấy rầy các bạn nữa!
Mã Tổ tiếp tục,
"Tu tập không ích gì cho việc đạt tới Đạo."
Gọi nó là Đạo, hay phật,
hay pháp - nó đều như nhau cả. Tu tập không ích gì... Đừng cố gắng tu tập, chỉ
hiện hữu! Ít nhất một ngày nào đó bạn thử điều đó, không tu tập; chỉ trong hai
mươi bốn giờ cho tôi một cơ hội! Là phật dù bất kì điều gì xảy ra... Vợ bạn trốn
đi, đừng lo nghĩ! Phật không lo nghĩ. Nhiều nhất bạn có thể làm một việc, việc
đúng; đi tới bưu điện và báo rằng vợ bạn đã trốn rồi. Đừng tới đồn cảnh sát, bởi
vì đồn cảnh sát là nơi nguy hiểm - họ có thể đem vợ bạn trở lại! Và người mà cô
ấy đi cùng lại là người bạn tốt nhất của bạn.
Chỉ thảnh thơi và tận
hưởng điều đó, "Tôi biết ơn vũ trụ làm sao. Điều đó xảy ra cho rất ít người,
hiếm cá nhân lắm!" Người vợ, và việc trốn thì sao? Phần lớn các bà vợ đều
níu bám chắc đến mức họ hút hết tinh tuý ra từ bạn. Bạn chỉ đi mà không còn
tinh tuý nào. Là phật là điều hoàn toàn tốt, điều đó là tuyệt đối cần thiết, rằng
ai đó nên trốn đi cùng vợ bạn.
Một trong những người
bạn của tôi, người tặng tôi chiếc xe đầu tiên, đã hỏi tôi sau một năm,
"Đôi khi ông có bực tức không? Bởi vì tôi chưa bao giờ thấy người lái xe
nào mà lại không bực tức trên những con đường Ấn Độ."
Tôi nói, "Thì cứ
để điều đó được biết công khai, bởi vì chưa phật nào trước đây đã từng lái xe cả.
Tôi đơn giản thấy mọi sự như chúng đang đấy: đường xá cũ nát, và ngày mai lại
còn cũ nát hơn."
Trong bốn mươi năm độc
lập nó cứ đi xuống và đi xuống mãi. Mọi người dường như không quan tâm rằng những
con đường đó phải được sửa. Không ai tuân theo luật giao thông vì đây là đất nước
tự do mà! Bạn được phúc lành nếu bạn về nhà vẫn còn sống. Bạn có thể đi vào
Pune mà xem giao thông ấy - đó là lí do tại sao tôi nằm trong phòng thôi. Sao lại
cứ nhận lấy rắc rối không cần thiết làm gì?
Nhưng tôi bảo anh bạn
tôi rằng tôi không bực - phỏng có ích gì? Bực với đường sá sao? Tôi không bực với
giao thông kì lạ liên tục diễn ra xung quanh. Đó là đất nước tự do, mọi người đều
tự do theo ý tưởng riêng của mình. Cho nên ai đó đi bên trái, ai đó đi bên phải,
và có những người đi ở giữa.
Nhưng điều đó không mấy
là vấn đề. Ở các nước mà luật giao thông rất nghiêm, tỉ lệ tai nạn vẫn còn cao
hơn ở Ấn Độ - đó mới là phép màu. Người ta đã thấy rằng ở Mĩ, nơi luật giao
thông là rất nghiêm và bạn không thể lái xe hơn năm mươi nhăm dặm một giờ, nhiều
người chết trong tai nạn hơn là ở Ấn Độ, nơi bạn có thể lái xe đi bất kì đâu bạn
muốn, và nơi trên đường không chỉ có thế kỉ hai mươi, mà đủ mọi thế kỉ cùng nhau
đi: xe bò kéo đang đi, ai đó điều khiển xe lừa, và voi đang đi; và chó cũng có
tự do ở Ấn Độ khi chúng không có tự do ở mọi nơi khác trên thế giới, và trẻ con
chơi bóng ngoài đường.
Vậy mà người ta vẫn tới
văn phòng, người ta vẫn trở về nhà còn sống. Tôi không đi đâu cả, nhưng mọi
sáng tôi lại ngạc nhiên, "Lạy trời, lại ngày nữa!"
Nhưng không có bực tức,
không có phàn nàn, không có ác cảm. Tôi sẽ tận hưởng một ngày nữa. Sẽ phải có một
buổi sáng tôi sẽ không dậy; tôi sẽ tận hưởng điều đó nữa. Tôi đơn giản tận hưởng
ý tưởng rằng tất cả các bạn đang cố gắng đánh thức tôi, còn tôi đơn giản không
dậy! Cùng trò chơi mà tôi đã từng cố gắng lâu thế: cố gắng đánh thức bạn dậy,
và không ai thức dậy cả. Một hôm, bạn sẽ ở trong cùng vị trí.
Mã Tổ nói, "Điều
duy nhất mà người ta có thể làm là thoát khỏi ô uế. Khi tâm người ta bị vấy bẩn
bởi ý nghĩ về sống và chết, hay hành động có tính toán, đó là ô uế."
Bạn có thể thấy, cách
dùng 'tâm' của ông ấy là tương đương với 'vô trí'. Khi tâm trí trở thành ô uế bởi
ý nghĩ về sống và chết, hay hành động có tính toán, đó là ô uế. Thế thì tâm trí
đầy những tưởng tượng, những ý nghĩ, những xúc động, những tình cảm, của kí ức
quá khứ, của điều không tưởng tương lai. Và gương hoàn toàn bị mất hút trong
các tầng bụi bặm. Bạn không phải tu tập cái gì cả, bạn chỉ phải vứt bỏ mọi bụi
bặm này đã đọng lên gương của bạn.
Việc hiểu thấu chân
lí không phải là cái gì đó đặc biệt, nó là chức năng của sự chú tâm hàng ngày.
Chỉ giữ cho tâm trí bạn
không bị ô uế, và toàn thể thế giới trông sạch sẽ thế, thuần khiết thế, đẹp
mênh mông đến mức bạn không thể làm gì ngoài việc biết ơn.
"Việc chú tâm
hàng ngày là thoát khỏi hành động có chủ tâm, thoát khỏi quan niệm về đúng và
sai, lấy và cho, hữu hạn hay vô vạn.... Mọi hoạt động hàng ngày của chúng ta -
bước, đứng, ngồi, nằm - tất cả đều đáp ứng cho tình huống, cách chúng ta giải
quyết theo hoàn cảnh khi chúng phát sinh: tất cả những cái này là Đạo."
Mã Tổ đang chống lại,
cũng như tôi đang chống lại những người trốn khỏi thế giới này, từ bỏ thế giới
này. Những người đó không phải là thánh nhân, họ đơn giản bỏ trốn! Họ không thể
đương đầu được với sự tồn tại bằng gương đúng, sạch. Họ trốn đi, sợ rằng họ sẽ
bị người khác làm ô uế. Không ai có thể làm ô uế bạn được. Điều đó là tuỳ bạn;
nếu bạn cho phép bụi đọng lại trên gương của mình, sẽ có ô uế. Nếu bạn không
cho phép bụi...
Có một câu chuyện Thiền:
Một thiền sư phái đại
đệ tử của mình tới nhà trọ để xem xét lần cuối. Đệ tử này nói, "Cái loại
xem xét gì thế này? Tôi phải làm gì trong nhà trọ đó?"
Thầy nói, "Ông
chỉ tới và quan sát bất kì điều gì đang xảy ra ở đó, và đem tin tức về cho ta.
Điều đó sẽ quyết định liệu ông có là người kế tục của ta hay không."
Anh ta đi tới nhà trọ,
anh ta quan sát mọi thứ. Đó là vấn đề vô cùng quan trọng, và điều anh ta đem về
sẽ làm cho anh ta thành người kế tục.
Anh ta mang về điều
này: "Tôi đã thấy rằng người chủ của quán trọ lau gương vào buổi tối - mỗi
tối - và đến sáng người đó lại lau gương. Thế là tôi hỏi người đó, 'Bác vừa mới
lau nó vài giờ trước đây, sao bác lại lau nó nữa thế?' Người chủ nói, 'Bụi liên
tục đọng lên vào mọi lúc, cho nên phải lau gương bất kì khi nào người ta có thời
gian. Ông bao giờ cũng tìm ra bụi nào đó đã đọng lên.'
"Và tôi đã đi tới
kết luận rằng thầy là phải khi phái tôi tới nhà trọ đó. Điều này thực tế là trường
hợp với tâm trí - phải lau nó mọi khoảnh khắc, bởi vì mọi khoảnh khắc, chỉ bởi
bản tính của nó, bụi liên tục đọng lại."
Nếu bạn có thể tránh
ô uế, không cần tu tập nào cả; bạn sẽ nhận ra chân lí tối thượng, Đạo.
Một bài kệ thiền:
Vào
rừng,
nó
không lay động cỏ.
Vào
nước,
nó
không làm gợn sóng.
Ông ấy đang nói về
trăng tròn. Trăng tròn đi vào rừng không lay động ngay cả cỏ. Im lặng thế...
chuyển động của nó duyên dáng tới mức ngay cả cỏ cũng không bị khuấy động. Đi
vào nước như sự phản xạ, nó không tạo ra gợn sóng nào.
Và đó là trạng thái của
người thức tỉnh, phật. Ngay cả việc đi vào trong bãi chợ người đó cũng không tạo
ra gợn sóng nào. Dù người đó ở bất kì đâu, người đó chỉ là gương không tì vết.
Không có gì quấy rối nó, không cái gì trở nên bị gắn bó vào nó - như đám mây vậy.
Mọi thứ tới rồi đi, và gương vẫn còn trống rỗng mọi lúc. Nếu bạn có thể trống rỗng,
bạn chứng ngộ. Một hiện tượng đơn giản và hiển nhiên thế, nó không cần việc tu
tập nào.
Bây giờ, câu hỏi này
đã tạo ra trong Maneesha chứng đau nửa đầu, cho nên Anando phải đại diện cho cô
ấy. Cô ấy đã hỏi:
Thầy kính yêu của chúng tôi,
Một tình huống đã xuất hiện đêm qua là minh hoạ sống động cho
tôi về cách thầy hiện hữu - như chúng tôi đã nghe nói về Mã Tổ - một thầy sống
đang dạy về thiền, con người của Đạo.
Khi ngựa phi vào
phòng, bất kì ai ở vị trí thầy, những người còn là cái gì đó kém hơn người chứng
ngộ đều sẽ bị xáo trộn khi thấy rằng sự chú ý đã chuyển khỏi họ. Họ có thể đã cảm
thấy bị phân tán, bị ném ra khỏi trung tâm; sợ bị coi là ngốc bởi vì họ không
thể thấy được nguyên nhân của tiếng cười là gì.
Thầy đơn giản dừng
nói và cho phép các biến cố đi theo một quá trình mới. Thầy trông mong manh thế,
hồn nhiên thế và không biết thế, trong những khoảnh khắc đó. Quyền năng mênh
mông của thầy và sự mỏng mảnh phi thường, sự hiện diện tuyệt đối của thầy và việc
vắng mặt hoàn toàn của thầy rõ ràng thế. Điều này không thực sự là câu hỏi; tôi
chỉ muốn có cớ để chắc sự vụ này không xảy ra mà không được ghi lại.
Câu hỏi này - mà
không phải là câu hỏi - đã tạo ra trong Maneesha đáng thương chứng đau nửa đầu.
Cô ấy ắt đã cảm thấy, làm sao cô ấy sẽ đọc nó cho tôi được? Nhưng cô ấy hoàn
toàn phải, và cô ấy không cần lo nghĩ rằng chỉ để ghi lại cô ấy đã hỏi một câu
hỏi mà không phải là câu hỏi.
Trong Maneesha tôi đã
tìm thấy một người ghi tốt hơn Ramakrishna đã có trong Vivekananda, hay thậm
chí Socrates đã có trong Plato. Cô ấy ghi lại mọi thứ hoàn toàn tốt, đó là lí
do tại sao cô ấy đã trở nên xấu hổ - đó không phải là chứng đau nửa đầu. Ngày
mai cô ấy sẽ lại ở đây.
Không cần phải sợ, bạn
có thể hỏi tôi bất kì điều gì. Bạn có thể đưa tôi bất kì bản ghi nào về các biến
cố. Tôi đã tận hưởng tình tiết của đêm qua. Không phải là tôi khó chịu, tôi đã
tận hưởng nó nhiều lắm bởi vì nó là hiện tượng bất ngờ thế. Tôi nghĩ có lẽ
Kalki, thần ngựa trắng, đã tới; bởi vì thời của ngài sắp hết rồi - chỉ mười hai
năm nữa. Đến cuối thế kỉ này Kalki sẽ tới. Cho nên tôi nghĩ nếu ngài đã tới đây
thì đó thực sự là khoảnh khắc lớn, và ở đây sẽ không cần đưa ra bất kì phán xét
nào cho ngài bởi vì tất cả đều là tội nhân!
Và ngài tới có hơi sớm,
bởi vì bên trong ngài là Avirbhava vĩ đại, và người cộng tác của Avirbhava,
Anando, và một cách tự nhiên bên trong con ngựa đó bạn không thể ở lâu được.
Người ta phải cảm thấy ngạt thở. Cho nên họ tới có sớm hơn một chút. Chính
Anando đang kéo Avirbhava lại, "Bây giờ không phải lúc!" - nhưng
Avirbhava đã nhảy vào.
Đáng ra sẽ là một tai
nạn lớn nếu như con ngựa bị vỡ thành hai. Điều đó sẽ tuyệt đối đi ngược lại
truyền thống, và ai đó sẽ kiện tôi ra toà, rằng tình cảm tôn giáo của họ bị tổn
thương - Kalki bị vỡ ra ở giữa. Nhưng họ cả hai người đã xoay xở rất tốt.
Bây giờ, tôi sắp phái
Avirbhava đi tìm... Có các bộ quần áo sẵn có cho sư tử, cho hổ, cho voi. Bạn chỉ
phải kiên nhẫn chút ít, và đừng chạy ra ngoài đường, đừng đi vào đám đông.
Trong hầu hết các rạp xiếc nơi các bạn thấy sư tử gầm, các bạn quan sát kĩ thêm
một chút; biết bao nhiêu sư tử không sẵn có đấy...
Tôi đã nghe nói về một
trường hợp:
Một người đến xin việc
ở rạp xiếc. Người quản lí nói, "Đó là việc rất nguy hiểm đấy. Một sư tử đã
chết, cho nên anh phải chui vào bộ da nó và hành xử như sư tử; và anh sẽ bị bao
quanh bởi những con sư tử thật. Đó là việc nguy hiểm, tôi phải làm cho anh nhận
biết ngay từ đầu."
Anh ta đã thất vọng tới
mức anh ta đã chấp nhận công việc này; lương thì cao. Nhưng khi anh ta chui vào
trong bộ da sư tử, anh ta được dẫn tới cái chuồng, anh ta đê mê đi. Có con sư tử
khác đang gầm gừ, thế là anh ta bắt đầu kêu lên, "Cứu tôi với!"
Cả đám đông đang tụ tập
để xem chưa bao giờ thấy cảnh đó, rằng con sư tử lại xin cứu giúp, nói tiếng
Anh tuyệt hảo! Và con sư tử kia nói với anh ta, "Anh ngốc lắm! Đừng có đê
mê đi, bằng không cả hai chúng ta sẽ mất việc đấy."
Anh này trước đây là
hiệu trưởng, còn anh chàng kia là thầy giáo trong trường; và họ cả hai đã mất
việc.
Bạn có thể tìm thấy,
Avirbhava này, sư tử đúng, hổ, voi, cá sấu, và đủ mọi loại người lập dị. Bảo
tàng các Thần của bạn phải trở thành một trong những viện bảo tàng phong phú nhất
trên thế giới. Trong thực tế không có so sánh ở bất kì đâu; không ai đã bận tâm
thu thập thông tin về các thần cổ, các thần hiện đại.
Hôm nay các bạn nghe
tiếng ồn trên phố - đó là dành cho thần voi. Điều đó là sự sỉ nhục con người, rằng
con người đã bị buộc phải tôn thờ đủ mọi loại con vật. Thay vì giúp cho con người
trở thành phật, họ đã buộc con người trở thành thấp hơn con vật. Nỗ lực của
chúng ta là phơi bầy ra tất cả những tôn giáo đó, người đã khai thác con người,
đã sỉ nhục con người, làm mất mặt nhân loại.
Maneesha này, việc
ghi chép của bạn là hoàn toàn tốt. Lần sau khi bạn cảm thấy đau nửa đầu, cứ tới
nhé. Khi mọi người làm hai phút nói lắp bắp, tống đi chứng đau nửa đầu của bạn
- ai đó sẽ bắt lấy nó! Ném nó ra xa vào. Mọi người đều đang cố gắng điều đó
theo cách hoài nghi: người đó ném mọi thứ của mình ra, và đưa tay ra bảo vệ
mình, bởi vì người khác cũng đang ném ra đủ mọi loại chuyện phiếm. Người ta phải
tự bảo vệ mình - chỉ trao đổi những chuyện nhảm nhí của mình sẽ không có tác dụng.
Đến lúc cho Sardar
Gurudayal Singh rồi.
"Ồ, đó là câu
chuyện buồn thảm thế," Jablonski nức nở trước cốc bia của mình tại quán rượu
Fried Fisherman.
"Có chuyện gì vậy?"
bạn thân của anh ta, Klopski hỏi.
"Đấy là chuyện đứa
con tớ, Albert," Jablonski nói. "Trong nhiều năm, ngày nọ tiếp ngày
kia, bé Albert và con chó của nó vẫn đi tới trường cùng nhau, mãi cho tới ngày
chúng phải chia tay."
"Có chuyện gì vậy?"
Klopski than.
"Thế này,"
Jablonski nói, "con chó tốt nghiệp mất rồi!"
Đó là đêm định mệnh,
khi Jesus đã bị đóng đinh lên cây thánh giá. Ông ấy đã bị treo ở đó năm giờ, thế
rồi ông ấy nhìn xuống ngạc nhiên. "Đừng! Đừng !" ông ấy kêu lên.
"Cút đi, cút đi!" Nhưng không tác dụng. Thế rồi ông ấy thực sư đê mê.
Ông ấy lại la lên, "CÚT ĐI!" Nhưng vẫn không tác dụng.
Cây thánh giá bắt đầu
rung chuyển và nghiêng đi, và nó đổ xuống, Jesus kêu, "Đéo đứa râu xồm!"
Bệnh nhân của bác sĩ
Skinbag liên tục gọi điện cho ông ta cả đêm. Thế là vào ngày cuối tuần, ông ấy
có cuộc nói chuyện với vợ mình, Sally.
"Nghe đây,"
Skinbag nói, "Tôi đã hoàn toàn mòn mỏi rồi. Tôi cần an bình và im lặng. Nếu
bệnh nhân nào của tôi mà gọi điện, bảo với họ rằng tôi ra ngoài thành phố đi dự
cuộc họp y tế nhé."
Đêm đó, điện thoại
reo vào hai giờ sáng. Sally Skinbag trả lời, và bảo người gọi rằng bác sĩ
Skinbag ở ngoài thành phố.
"Nhưng thưa bà
Skinbag, ông tôi bị ho và líu lưỡi, mà tôi không biết phải làm gì!" bà
Klutz, người gọi nói.
"Đợt một phút
nhé," Sally nói, lấy tay che điện thoại, và hỏi bác sĩ Skinbag phải nói gì
với bà Klutz. "bảo bà ấy đưa ông già dùng phổi nhân tạo đi," Skinbag
nói.
"Bà Klutz,"
Sally nói vào điện thoại, "đưa ông nhà bà vào dùng phổi nhân tạo đi."
"Ô, cám ơn bà,
bà Skinbag," bà Klutz đáp, "nhưng trong bao lâu?"
"Đợi một phút
nhé," Sally nói, và cô ta lại quay sang hỏi Skinbag. "Bảo bà ấy nửa
giờ," Skinbag nói. "Cho ông ấy vào nửa giờ," Sally lặp lại trong
điện thoại.
"Ô, xin cám
ơn," bà Klutz đáp. "Nhưng tôi có thêm một câu hỏi nữa về bà. Có phải
cái ông đang trong giường với bà cũng là bác sĩ không?"
Vật sở hữu đáng tự
hào nhất của bà già Muffet là con mèo trắng đẹp vùng Péc xích có tên Conrad.
Nhưng bà già Muffet lại để ý rằng nó đã bị mất hai ngày rồi. Khi bà ấy tới mở tủ
lạnh đêm đó để làm bữa tối, bà ấy gần chết ngất vì sốc. Con Conrad ở đó, ngồi
trong đĩa thức ăn, đông cứng.
Bà gọi ngay bác sĩ
thú y, bác sĩ Ratso, và hỏi mình phải làm gì.
"Vẫn còn có cơ cứu
được con vật đáng thương này," bác sĩ Ratso nói. "cho nó hai thìa dầu
lửa."
Với bàn tay run rảy,
bà Muffet cậy đôi môi đã đông cứng của con Conrad ra, và cẩn thận đổ hai thìa dầu
lửa theo đơn thuốc kì lạ của bác sĩ. Nhiều giây trôi qua, mà không có gì xảy ra
cả.
Bà già vừa định từ bỏ
hi vọng, thì bỗng nhiên mắt con mèo mở ra, nó buông ra một tiếng kêu chói tai,
và bay qua căn phòng với tốc độ ba trăm dặm một giờ.
Nó bay qua khắp mọi đồ
đạc, cào xước tường, và va mạnh vào trần. Con mèo phóng nhanh qua căn hộ như
cơn cuồng phong dữ tợn, rồi bỗng nhiên dừng chết trên đường chạy - không còn
chuyển động cơ nào. Nhanh chóng bà già lại điện thoại cho bác sĩ Ratso.
"Ông cho rằng điều gì đã xảy ra?" bà ấy kêu lên.
"Đơn giản,"
Ratso đáp. "Nó chạy hết ga rồi!"
Nivedano...
(tiếng trống)
(nói lắp bắp)
Nivedano...
(tiếng trống)
Im lặng. Nhắm mắt lại.
Cảm thấy thân thể bạn bị đông cứng. Nhìn vào bên trong với sự khẩn thiết, dường
như đây là khoảnh khắc của sống và chết.
Không có sự khẩn thiết
toàn bộ, bạn không thể đạt tới trung tâm bên trong nhất của bản thể mình. Nhớ lấy,
có thể không có thời gian khác đâu; đây có thể là khoảnh khắc cuối cùng. Đi
ngày một sâu hơn, không sợ hãi gì, đi vào trung tâm như như mũi tên. Nó là cội
nguồn cuộc sống riêng của bạn, và nó cũng là cội nguồn cuộc sống của toàn thể
vũ trụ. Đây là nhà tối thượng - phật, gương rỗng của Mã Tổ. Chỉ là nhân chứng,
gương sạch phản xạ mọi thứ mà không đánh giá gì. Để làm cho điều đó rõ ràng
hơn,
Nivedano...
(tiếng trống)
Thảnh thơi, và thấy rằng
thân thể bạn không phải là bạn, tâm trí bạn không phải là bạn, bạn chỉ là nhân
chứng. Nhân chứng này tôi đã gọi là gương. Đây là cái vĩnh hằng của bạn, đây là
bản chất phật tính tối thượng của bạn. Một khi bạn đã nếm trải nó, một khi bạn
đã bước trên con đường tới mạch sống, bạn sẽ không bao giờ như cũ nữa.
Chung cuộc bạn phải
thức tỉnh như phật hoàn hảo. Với con mắt của phật, toàn thể sự tồn tại trở
thành chứng ngộ. Mầu xanh của cây cối trở nên xanh hơn, hương thơm của hoa hồng
lấy sắc thái mới, trăng tròn trong đêm phản xạ trong gương của bạn không tạo ra
gợn sóng nào. Toàn thể cuộc sống trở thành buổi liên hoan, buổi lễ, niềm vui sướng.
Tối nay và sự im lặng
này làm cho nó thành một kinh nghiệm đẹp. Tất cả các bạn đều được tan biến
trong một tâm thức đại dương; việc phân tách bị quên đi, cái một được nhớ lấy.
Mang cực lạc này, ngất ngây này, hai mươi bốn giờ cả ngày. Ngoại trừ điều này
không có tôn giáo nào khác.
Nivedano...
(tiếng trống)
Bây giờ quay lại,
nhưng quay lại như phật, không ngần ngại gì, im lặng và an bình, với sự duyên
dáng và cái đẹp của phật. Chỉ hồi tưởng lại kinh nghiệm này.
Bạn phải sống nó từ
khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác, cả ngày lẫn đêm, dù nói hay im lặng, làm
việc hay nghỉ ngơi; nhưng phật vẫn còn là dòng chảy thường xuyên trong bạn. Thế
thì bạn không cần đạo đức nào, bạn không cần tôn giáo nào, bạn không cần cái gì
cả.
Bạn đã có được chính
chiếc chìa khoá - chiếc chìa khoá chủ - mở những cánh cổng của tất cả mọi bí ẩn
của sự tồn tại.
Được chứ, Maneesha,
chăm nom Anando nhé?
Vâng, Thưa Thầy kính
yêu.
Chúng ta có thể mở hội
mười nghìn chư phật chứ?
Vâng, Thưa Thầy kính
yêu.
Xem Tiếp Chương 10 –
Quay Về Mục Lục
Đọc Miễn Phí Sách Osho - Download Sách Osho PDF
Nghe Miễn Phí Sách Nói Osho Hoặc Download ê
0 Đánh giá