Read more
Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã
Sách Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Đọc và download hàng trăm quyển sách của Thầy tại đây.
Gieo Trồng Hạnh Phúc
Chương 10. Giải Giới Đơn Phương
Hòa Giải Với Tự Thân
Chúng ta phải làm gì
khi đã gây ra khổ đau cho người khác? Người đó có thể đang còn sống hay đã qua
đời. Chúng ta phải làm gì để chuộc lại những lỗi lầm ấy? Vết thương không chỉ ở
trên thân thể hoặc tâm hồn người ấy, mà vết thương còn đó trong chúng ta. Giả sử
chúng ta đã nói những điều không dễ thương với bà nội mình mười lăm năm trước
thì nỗi khổ, niềm đau vẫn còn đó trong tâm thức ta. Tôi biết rằng bà nội tôi
còn sống trong tôi và mang theo vết thương của bà. Tôi cũng còn sống và mang
theo trong mình vết thương đó. Thực tập giải giới đơn phương nghĩa là tự giải tỏa
với chính mình cho dù người kia có thực tập hay không, cho dù người kia còn sống
hay đã qua đời.
Chúng ta không cần
người kia phải có mặt ở đó để trị liệu cho chính mình. Không cần người kia ngồi
đó để ta hòa giải. Chúng ta có thể tự mình hòa giải và trị liệu. Tự mình giải
giới đơn phương. Nếu chúng ta tự hòa giải, nếu chúng ta bình an, nếu chúng ta
quyết định không công kích, không tranh cãi thì chúng ta đã bắt đầu có an lạc
trong tự thân. Cho dù chỉ có một mình ta thực tập giải giới đơn phương, điều đó
cũng gây tác động, ảnh hưởng tốt lên người kia.
Thực Tập
Khi biết mình đang có
một vết thương, chúng ta hãy theo dõi hơi thở vào – ra và ý thức về vết thương
đó. Ví dụ: “Thở vào, tôi ý thức đến vết thương trong tôi. Thở ra, tôi chăm sóc
chu đáo cho vết thương của tôi. Thở vào: “Con xin lỗi bà nội.” Thở ra: “Con sẽ
không lặp lại lỗi lầm này nữa.”
Thực tập như vậy,
chúng ta làm cho bà nội trong mình mỉm cười và sự trị liệu bắt đầu xảy ra. Cái
giây phút mà ta tự giải tỏa chính mình, giây phút ta quyết định từ bỏ sự dằn vặt,
giây phút ta thực tập làm mới với tự thân thì sự trị liệu bắt đầu xảy ra. Chúng
ta sẽ đi qua một quá trình chuyển hóa, và công trình chuyển hóa ấy sẽ sớm ảnh
hưởng lên bà. Bà sẽ thấy được sự thay đổi trong ta. Chúng ta đang nhìn bà và mỉm
cười với bà bằng một nụ cười khác. Bây giờ chúng ta là một bông hoa tươi mát mà
không còn là cái gai cho bà nữa. Bà nội sẽ cảm nhận được điều này. Và sẽ đến lượt
bà cũng tự giải tỏa và chuyển hóa.
Bình an, hòa giải và
trị liệu luôn bắt đầu từ chính mình. Vì vậy, khi chúng ta bắt đầu thực tập thở
sâu, mỉm cười, chăm sóc nỗi khổ niềm đau trong mình, nguyện làm mới và thực tập
từ quán, là chúng ta đã chăm sóc cho người khác.
Giả sử chúng ta viết
một lá thư hòa giải với ai đó sau mười năm xa cách. Nếu viết thư một cách chân
thành, chúng ta sẽ thấy khỏe hơn liền lập tức, ngay trong khi viết thư là đã thấy
khỏe rồi. Cho dù chúng ta chưa bỏ thư vào bì, chưa dán tem, chưa đem đến bưu điện,
người kia chưa nhận được nhưng chúng ta đã thấy khỏe nhẹ rồi. Chúng ta đã hòa
giải được với chính mình và sức khỏe của ta bắt đầu được cải thiện. Người kia
có thể cần ba đến năm ngày để nhận thư và gọi điện cảm ơn mình, nhưng đó chỉ là
một trong nhiều hiệu quả tốt mà không phải là hiệu quả duy nhất.
Chăm Sóc Em Bé Trong Tự Thân
Nhiều người trong
chúng ta đang mang một em bé bị tổn thương trong lòng. Khi còn là một đứa trẻ,
chúng ta đã bị nhiều vết thương trầm trọng trong tâm. Điều đó làm cho chúng ta
khó lòng tin tưởng và thương yêu người khác, cũng như khó chấp nhận tình thương
của người khác dành cho mình. Chúng ta phải dành thời gian để trở về chăm sóc
em bé bị thương ấy. Đó là một sự thực tập rất thiết yếu. Tuy nhiên khi thực tập
điều này, chúng ta có thể gặp nhiều trở ngại. Nhiều người trong chúng ta biết rằng
mình có một em bé bị tổn thương bên trong, nhưng rất sợ quay về với chính mình,
đối diện với chính mình và đối diện với em bé bị thương ấy. Cái khối khổ đau và
buồn phiền đó quá lớn, cứ ngự trị trong tâm hồn mình, khiến mình không dám đối
diện mà chỉ muốn trốn chạy. Thế nhưng, cho dù có khó khăn đến mấy, chúng ta
cũng phải trở về chăm sóc cho em bé bị thương đó. Có thể chúng ta nhờ những người
có kinh nghiệm chỉ dẫn để nỗi đau không làm ta khốn đốn.
Thực Tập
Thực tập thiền hành,
thiền tọa, hơi thở chánh niệm là những pháp môn căn bản và chính yếu. Năng lượng
chánh niệm của những người bạn đồng tu có khả năng giúp ta rất nhiều. Có thể lần
đầu tiên quay về với em bé bị thương trong ta, ta cần một hoặc hai người bạn, đặc
biệt là những người đã thành công trong sự thực tập này – ngồi cạnh ta, yểm trợ
ta, truyền cho ta thêm năng lượng và chánh niệm. Khi có một người bạn ngồi nắm
tay ta, thì năng lượng của ta và năng lượng của người đó kết hợp lại tạo thành
một sức mạnh, giúp ta thấy an toàn để trở về ôm ấp em bé bị thương trong ta.
Trong khi ngồi thiền
hoặc đi thiền, chúng ta hãy nói chuyện với em bé, ôm ấp em bé bằng năng lượng
chánh niệm. Chúng ta có thể nói: “Em ơi, tôi đang có mặt ở đây cho em. Tôi sẽ
chăm sóc em. Tôi biết em đã đau khổ nhiều. Tôi đã quá bận rộn và quên lãng em,
giờ đây tôi sẽ học cách để quay về chơi với em.”
Chúng ta phải trò
chuyện với em bé đó vài lần trong ngày. Có như vậy sự trị liệu mới xảy ra. Em
bé đã bị bỏ quên một mình quá lâu. Vì vậy, chúng ta phải bắt đầu thực tập ngay.
Ôm ấp em bé một cách dịu dàng, hứa với em bé rằng chúng ta sẽ không bao giờ bỏ
mặc, để em bé sa sút lần nữa. Nếu có tăng thân thì sự thực tập của ta sẽ dễ
dàng hơn nhiều so với thực tập một mình mà không có sự yểm trợ của các sư anh,
sư chị. Nương tựa vào tăng thân, có các anh chị em giúp đỡ, khuyên bảo và yểm
trợ trong những lúc khó khăn là điều rất quan trọng.
Em bé bị tổn thương
trong ta có thể là đại diện của nhiều thế hệ. Có thể ông bà, cha mẹ ta đã có những
vấn đề giống ta và họ cũng có một em bé bị thương trong lòng mà không biết cách
để ôm ấp và chuyển hóa. Vì thế họ đã trao truyền em bé bị thương của họ cho ta.
Chúng ta phải thực tập để chấm dứt vòng luẩn quẩn này. Nếu chúng ta chữa lành
cho em bé bị thương trong ta, ta sẽ giải phóng được cho người đã làm khổ, đã
hành hạ ta. Người kia có thể cũng là nạn nhân của sự ngược đãi và lạm dụng. Nếu
chúng ta chế tác được năng lượng chánh niệm, hiểu biết và từ bi cho em bé bị
thương trong ta, thì ta sẽ vơi bớt rất nhiều đau khổ.
Người ta đau khổ bởi vì họ không thể hiểu và thương được. Khi chúng ta chế tác được năng lượng chánh niệm thì hiểu biết và thương yêu có mặt. Chúng ta có thể đón nhận tình thương từ người khác. Trước đây, chúng ta đã nghi ngờ mọi người, mọi điều thì giờ đây, lòng từ bi sẽ giúp ta nói chuyện và thiết lập lại truyền thông với người khác.
Hướng Dẫn Thiền Tập Về “Em Bé 5 Tuổi Bị Thương”
Thở vào, tôi thấy tôi là em bé 5 tuổi
Thở ra, tôi cười với em bé 5 tuổi là tôi
Vào, thấy em bé / Ra, cười với em bé.
Thở vào, tôi thấy em bé 5 tuổi là tôi rất mong manh, rất dễ bị
thương tích
Thở ra, tôi cười với em bé trong tôi với nụ cười hiểu biết và
xót thương
Vào, em bé rất mong manh, rất dễ bị thương tích / Ra, cười hiểu
biết và xót thương.
Thở vào, tôi thấy cha tôi là một em bé 5 tuổi
Thở ra, tôi cười với cha tôi như một em bé 5 tuổi
Vào, cha như em bé 5 tuổi / Ra, cười với cha như em bé 5 tuổi.
Thở vào, tôi thấy em bé 5 tuổi là cha tôi rất mong manh, rất dễ
bị thương tích
Thở ra, tôi cười với em bé là cha tôi với nụ cười hiểu biết và
xót thương
Vào, em bé là cha rất mong manh, rất dễ bị thương tích / Ra, cười
với cha với nụ cười hiểu biết và xót thương.
Thở vào, tôi thấy mẹ tôi là một em bé 5 tuổi
Thở ra, tôi cười với mẹ tôi như một em bé 5 tuổi
Vào, mẹ như em bé 5 tuổi / Ra, cười với mẹ như em bé 5 tuổi.
Thở vào, tôi thấy em bé 5 tuổi là mẹ tôi rất mong manh, rất dễ bị
thương tích
Thở ra, tôi cười với em bé là mẹ tôi với nụ cười hiểu biết và
xót thương
Vào, em bé là mẹ rất mong manh, rất dễ bị thương tích / Ra, cười
với mẹ với nụ cười hiểu biết và xót thương.
Thở vào, tôi thấy những nỗi khổ của cha tôi hồi 5 tuổi
Thở ra, tôi thấy những nỗi khổ của mẹ tôi hồi 5 tuổi
Vào, cha khổ hồi 5 tuổi / Ra, mẹ khổ hồi 5 tuổi.
Thở vào, tôi thấy cha tôi trong tôi
Thở ra, tôi cười với cha tôi trong tôi
Vào, cha trong tôi / Ra, cười với cha trong tôi.
Thở vào, tôi thấy mẹ tôi trong tôi
Thở ra, tôi cười với mẹ trong tôi
Vào, mẹ trong tôi / Ra, cười với mẹ trong tôi.
Thở vào, tôi hiểu được những nỗi khó khăn của cha tôi trong tôi
Thở ra, tôi nguyện chuyển hóa cho cả cha tôi và tôi
Vào, khó khăn của cha trong tôi / Ra, chuyển hóa cả hai cha con.
Thở vào, tôi hiểu được những nỗi khó khăn của mẹ tôi trong tôi
Thở ra, tôi nguyện chuyển hóa cho cả mẹ tôi và tôi
Vào, khó khăn của mẹ trong tôi / Ra, chuyển hóa cả hai mẹ con.
Trong bước đầu, chúng
ta hãy quán tưởng mình là một em bé 5 tuổi. Vào tuổi đó, ta rất dễ bị thương
tích. Một cái trừng mắt nghiêm khắc, một tiếng nạt, hoặc một tiếng chê trách
cũng có thể gây thương tích và mặc cảm trong ta. Khi cha làm khổ mẹ hoặc mẹ làm
khổ cha hoặc khi cha mẹ làm khổ nhau, hạt giống khổ đau được gieo vào và được
tưới tẩm trong lòng em bé. Cứ như thế lớn lên, em bé sẽ mang nhiều nội kết khổ
đau và sống với sự oán trách cha hoặc mẹ hoặc cả hai. Thấy được mình là một em
bé dễ bị thương tích như thế, ta sẽ thấy tội nghiệp cho ta, ta sẽ thấy xót
thương dâng lên thấm vào con người của mình. Ta cười với em bé 5 tuổi bằng nụ
cười của từ bi, của xót thương.
Sau đó, chúng ta quán
tưởng cha hoặc mẹ mình là em bé 5 tuổi. Thường thì ta chỉ có thể thấy cha ta là
một người lớn, nghiêm khắc, khó tính, chỉ biết sử dụng uy quyền để giải quyết mọi
việc. Nhưng ta biết rằng trước khi thành người lớn, cha cũng đã từng là một chú
bé con 5 tuổi, cũng mong manh dễ bị thương tích như ta. Ta thấy cậu bé ấy cũng
đã từng khép nép, nín im thin thít mỗi khi cha cậu nổi trận lôi đình. Ta thấy cậu
bé ấy cũng đã là nạn nhân của sự nóng nảy, cau có và gắt gỏng của cha cậu ấy, tức
là ông nội của ta. Nếu cần, ta có thể tìm tập ảnh gia đình ngày trước để khám
phá lại hình ảnh của cậu bé 5 tuổi ngày xưa tức là cha ta, hay cô bé 5 tuổi
ngày xưa tức là mẹ ta. Trong thiền quán, ta hãy làm quen và mỉm cười thân thiện
với cậu bé hoặc cô bé ấy, ta thấy được tính cách mong manh và dễ bị thương tích
của họ. Và ta cũng sẽ thấy xót thương trào lên. Khi chất liệu xót thương được ứa
ra từ trái tim ta, ta biết rằng sự quán chiếu bắt đầu có kết quả. Thấy được và
hiểu được thì thế nào ta cũng sẽ thương được. Nội kết của ta sẽ được chuyển hóa
dần với sự thực tập này. Với sự hiểu biết, ta bắt đầu chấp nhận. Và ta có thể
dùng sự hiểu biết và tình thương của ta để trở về giúp cha hoặc mẹ chuyển hóa.
Ta biết ta có thể làm được việc này bởi vì sự hiểu biết và lòng xót thương đã
chuyển hóa ta và ta đã trở nên dễ chịu, ngọt ngào, có thêm nhiều bình tĩnh và
kiên nhẫn. Kiên nhẫn và bình tĩnh là dấu hiệu của tình thương đích thực có mặt.
0 Đánh giá