Read more
Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã
Sách Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Đọc và download hàng trăm quyển sách của Thầy tại đây.
Sám Pháp Địa Xúc
Phần 2. Hạnh Phúc Chân Thật
Nuôi Dưỡng Tổ Tiên Và Con Cháu
Khải Bạch
Bạch đức Thế Tôn,
trong kinh Hoa Nghiêm Ngài dạy cái một chứa được cái tất cả, và con thấy hiện tại
không những chứa đựng quá khứ mà còn chứa đựng cả tương lai. Nhìn sâu vào hiện
tại, con có thể thấy được tương lai và con có thể sống được và tiếp xúc được với
tương lai trong giây phút hiện tại. Con thấy được thế hệ con cháu tương lai của
con, và con đã có thể tiếp xúc với các thế hệ ấy trong con ngay trong giờ phút
hiện tại. Con thấy giữ gìn cho con là giữ gìn cho họ, thương yêu con là thương
yêu họ, hiến tặng cho con là hiến tặng cho họ... Những bước chân bước đi trong
chánh niệm, có vững chãi, có an lạc, có thảnh thơi, là những cái mà con có thể
hiến tặng cho con nhiều lần trong ngày. Mỗi bước chân như thế có tác dụng nuôi
dưỡng con, nuôi dưỡng tổ tiên trong con và cũng nuôi dưỡng các thế hệ con cháu
đã có mặt trong con đang chờ đợi để biểu hiện. Mỗi hơi thở chánh niệm có an lạc
và thảnh thơi ấy là một phẩm vật hiến tặng. Sự hiến tặng này đem niềm vui và sức
sống cho con, cho tổ tiên con và cho con cháu con ngay trong giờ phút hiện tại.
Con ăn cơm cũng là để nuôi dưỡng tổ tiên và con cháu; con ngồi thiền cũng là để
nuôi dưỡng tổ tiên và con cháu, và con ao ước mỗi giây phút thực tập của con
cũng đều là để nuôi dưỡng tổ tiên và con cháu con. Con thấy mỗi bước chân, mỗi
hơi thở, mỗi nụ cười, mỗi cái nhìn... đều là một hành động của tình thương chân
thực. Con không muốn nuôi dưỡng con bằng những thức ăn có độc tố, từ đoàn thực
qua xúc thực, tư niệm thực và thức thực. Những gì con đưa vào thân tâm con phải
có chất liệu lành mạnh, từ thức ăn vật chất đến thức ăn tinh thần. Con nguyện
không tiêu thụ các sản phẩm có độc tố, từ thức ăn thức uống cho đến sách báo,
phim ảnh, ca khúc và đàm thoại. Con không muốn nuôi tổ tiên và con cháu con bằng
những sản phẩm có những độc tố như them khát, hận thù, bạo động và tuyệt vọng.
Con chỉ muốn nuôi dưỡng và hiến tặng cho tổ tiên và con cháu con những thực phẩm
lành mạnh, có tác dụng nuôi dưỡng, thanh lọc và chuyển hóa. Con biết sự thực tập
chánh niệm trong lúc tiêu thụ là phương thức bảo hộ hữu hiệu nhất cho con, cho
tổ tiên và cho con cháu con, và con nhận diện rằng sự thực tập này là sự thực tập
thương yêu đích thực.
Con nguyện chỉ trao
truyền cho con cháu con, trong con và ngoài con, những hoa trái của sự thực tập
hàng ngày của con, những năng lượng của hiểu biết, của thương yêu, những ngôn từ
và hành động phát xuất từ chánh kiến, chánh tư duy và chánh ngữ. Con nguyện sống
giây phút hiện tại như thế nào để có thể bảo đảm được một tương lai trong sáng
cho con cháu con, và con biết rằng nếu các con cháu con đang có mặt trong con
trong giây phút hiện tại thì con cũng sẽ có mặt trong các con cháu con trong
giây phút tương lai, và hai giây phút ấy cũng đang có mặt trong nhau.
Địa Xúc
Con xin lạy xuống trước
bậc Tỉnh Thức Toàn Vẹn, đức Bồ Tát đại trí Văn Thù và đức Bồ Tát đại hạnh Phổ
Hiền (C)
Tuệ Giác Vô Thường - Trân Quý Người Thương
Khải Bạch
Kính lạy đức Thế Tôn,
nuôi dưỡng tuệ giác vô thường trong con, con hiểu rõ ược những gì Thế Tôn từng
dạy chúng con quán niệm hàng ngày:
- Tôi thế nào cũng phải
già, tôi không thể nào tránh khỏi cái già
- Tôi thế nào cũng phải
bệnh, tôi không thể nào tránh khỏi cái bệnh
- Tôi thế nào cũng chết,
tôi không thể nào tránh khỏi cái chết
- Những gì tôi trân
quý hôm nay, ngày mai tôi cũng phải xa lìa...
Nhờ nuôi dưỡng tuệ
giác vô thường con thấy con phải trân quý ngày tháng của con, tuổi trẻ của con,
sức lực của con và vì vậy con không còn muốn lãng phí tháng ngày, tuổi trẻ và sức
lực của con. Con nguyện sống cho sâu sắc, con nguyện trân quý ngày tháng, sức lực
và tuổi trẻ của con. Thế Tôn đã biết sử dụng ngày tháng, sức lực và tuổi trẻ của
Ngài để làm nên sự nghiệp giải thoát và giác ngộ, và để trao truyền sự nghiệp ấy
lại cho chúng con. Chúng con cũng muốn được như Thế Tôn, biết sử dụng thì giờ,
tuổi trẻ và sức lực của chúng con không phải để chạy theo quyền hành, chức vị,
danh vọng và tài lợi, mà để tu tập chuyển hóa phiền não, phát khởi tuệ giác, chế
tác thương yêu. Là con cháu của đức Thế Tôn, là sự tiếp nối của đức Thế Tôn,
chúng con nguyện sẽ thừa đương sự nghiệp của Ngài vì các thế hệ tương lai.
Nuôi dưỡng tuệ giác
vô thường, con thấy sự có mặt quý giá của những người con thương, từ cha, mẹ,
thầy, bạn, anh em, chị em của con trong đời và trong đạo. Con biết người thương
của con cũng vô thường như con, thành ra con trân quý sự có mặt của người ấy.
Có những lúc con thất niệm và u mê cứ ngỡ rằng người ấy sẽ có mặt bên con suốt
đời, và cứ có mặt như thế mãi, sẽ không bao giờ già, sẽ không bao giờ bệnh và sẽ
không bao giờ vắng mặt trong cuộc đời của con. Vì vậy cho nên con đã không trân
quý sự có mặt của người ấy, đã không tìm thấy niềm vui và hạnh phúc nơi sự có mặt
của người ấy mà còn nói năng và hành xử không dễ thương với người ấy, thậm chí
còn muốn người ấy đừng có mặt trong những lúc con bực mình. Con đã từng làm cho
người ấy khổ đau, chán nản, buồn tủi và giận hờn vì thái độ không biết trân quý
của con. Người ấy có thể là cha, là mẹ, là anh, là chị, là em, là thầy, là sư
anh, sư chị, sư em của con, hay là người mà con đã cam kết làm bạn đồng hành.
Con đã đối xử lạnh nhạt và tệ bạc với người ấy. Con xin thành tâm sám hối tội lỗi
ấy của con với đức Thế Tôn. Con xin hứa với đức Thế Tôn là con sẽ không làm như
thế nữa. Con sẽ học nói những câu như: có cha còn sống bên con, con sung sướng
quá, có anh (chị) vững chãi bên em, em rất vui mừng, có mẹ còn sống bên con,
con thật có phúc đức lớn, có em tươi mát bên anh (chị), anh (chị) thấy cuộc đời
đẹp ra... Con xin nguyện sẽ tập nói lời ái ngữ, trước nhất với những người con
thương và sau đó với tất cả mọi người.
Địa Xúc
Xin bậc Thầy Của Cả
Hai Giới Thiên Và Nhân chứng minh cho con. (C)
Xin Tôn Giả Đại Hiếu
Mục Kiện Liên chứng minh cho con (C)
Xin Tôn Giả Mật Hạnh
La Hầu La chứng minh cho con (C)
Vọng Tưởng Là Nền Tảng Khổ Đau
Khải Bạch
Kính bạch đức Thế
Tôn, nhờ thực tập hơi thở và bước chân chánh niệm, con nhận diện được những gì
đang xảy ra chung quanh con và con cũng nhận diện được những tâm hành đang biểu
hiện trong con. Con biết con còn mang trong chiều sâu tâm thức con những vết
thương của tổ tiên và của cha mẹ con để lại, và những vết thương đã được gây ra
từ những năm con còn thơ ấu cho đến bây giờ. Có lúc những cảm thọ và những cảm
xúc đau buồn nổi dậy trong con, và nếu con không biết cách nhận diện, ôm ấp và
làm cho chúng lắng dịu xuống thì con có thể nói những lời và làm những điều gây
đổ vỡ trong gia đình hay trong đoàn thể con, và như vậy là con lại gây thêm đổ
vỡ trong chính bản thân con nữa. Con xin nhớ lời đức Thế Tôn chỉ dạy, thực tập
hơi thở và bước chân chánh niệm để chế tác thêm năng lượng trong đời sống hàng
ngày. Với năng lượng đó con có thể nhận diện các cảm thọ và cảm xúc đau buồn
trong con và giúp cho chúng lắng dịu xuống. Con biết là con không nên đè nén và
đàn áp những cảm thọ và cảm xúc ấy khi chúng trào lên, bởi vì làm như thế chỉ
làm cho tình trạng càng khó. Nhờ đức Thế Tôn chỉ dạy, con biết các cảm thọ và cảm
xúc ấy một phần lớn đều phát sinh từ tri giác và nhận thức hạn hẹp của con. Con
có những ý niệm sai lầm về con và về người khác, con có những ý niệm về hạnh
phúc và về khổ đau mà con không buông bỏ được cho nên con khổ. Con đã tự làm khổ
con rất nhiều vì những ý niệm ấy, ví dụ ý niệm cho rằng hạnh phúc và đau khổ là
do tự bên ngoài đi vào chứ không phải là do tâm con tạo dựng. Cách nhìn, cách
nghe, cách hiểu và cách phán xét của con đã làm cho con đau khổ và cũng đã làm
cho những người thương của con đau khổ. Con biết rằng buông bỏ các ý niệm ấy đi
thì con có nhiều cơ hội có hạnh phúc hơn. Một khi buông bỏ được ý niệm chật hẹp
và tri giác sai lầm thì các cảm thọ và cảm xúc đớn đau sẽ không còn cơ sở để
phát hiện nữa. Thế Tôn, con xin hứa với Ngài là từ nay trở đi con sẽ tập quán
chiếu để thấy rằng phần lớn những khổ đau mà con gánh chịu đều phát xuất từ
cách nhìn, cách thấy, cách hiểu của con, từ ý niệm và tri giác của con. Con sẽ
không oán trách người khác nữa khi con khổ đau, mà con sẽ trở lại bản thân để
nhận diện cội nguồn của những khổ đau ấy trong phạm vi ý niệm và tri giác của
con.
Con biết con còn rất nhiều vô minh, vì vậy cho nên nhận thức của con thường sai lầm. Thế Tôn gọi những tri giác sai lầm ấy là vọng tưởng. Vọng tưởng là nền tảng khổ đau. Con sẽ tập quán chiếu để buông bỏ vọng tưởng, và con sẽ quán chiếu để giúp người khác buông bỏ vọng tưởng của họ để cho họ có thể vượt thoát khổ đau của họ.
Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Địa Xúc
Nam mô Bồ Tát Đại Trí
Văn Thù Sư Lợi. (C)
Nam mô Tôn Giả Đại
Trí Xá Lợi Phất (C)
Nam mô Tôn Giả Khải Giáo A Nan Đà (C)
Xem Tiếp Chương 5 – Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá