Read more
Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã
Sách Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Đọc và download hàng trăm quyển sách của Thầy tại đây.
Sám Pháp Địa Xúc
Phần 2. Hạnh Phúc Chân Thật
Ngồi Yên Thì Hòa Bình Và Hạnh Phúc Sẽ Đến Với Trái Đất
Khải Bạch
Bạch đức Thế Tôn! Con
rất ao ước được ngồi yên trong một tư thế vững chãi và hùng tráng như tư thế ngồi
của đức Thế Tôn. Là đệ tử của đức Thế Tôn, con cũng muốn có phong độ và dáng dấp
của Ngài. Con đã được dạy ngồi thiền, lưng thật thẳng mà không cứng, đầu ngay
ngắn không cúi xuống cũng không ngửa ra, hai vai buông thư và hai tay đặt nhẹ
nhàng lên nhau. Con cảm thấy vừa vững chãi vừa buông thư trong tư thế ấy. Con
biết trong thời đại mà con đang sống, phần lớn người ta đều bận rộn, ít ai có
cơ hội ngồi yên một cách thảnh thơi. Con nguyện sẽ thực tập thiền ngồi như thế
nào để có hạnh phúc và tự do ngay trong khi ngồi. Dù trong tư thế kết già, bán
già hay ngồi trên ghế với hai bàn chân đặt thẳng trên nền đất, con cũng sẽ tập
ngồi như một con người tự do, tập ngồi làm sao để thân tâm lắng đọng và an
tĩnh. Với hơi thở chánh niệm, con điều chỉnh thế ngồi giúp cho cơ thể con lắng
dịu và an tịnh. Với hơi thở chánh niệm, con nhận diện và làm lắng dịu lại những
cảm thọ hoặc cảm xúc trong con. Với hơi thở chánh niệm, con thắp sáng ý thức là
con đang có cơ duyên đem thân và tâm về một mối, và làm phát sinh cảm thọ hỷ lạc.
Với hơi thở chánh niệm, con quán chiếu tri giác và những tâm hành khác khi
chúng biểu hiện và nhìn sâu vào bản chất của chúng để có thể thấy được những
nguồn gốc phát sinh của chúng.
Bạch đức Thế Tôn, con
sẽ không xem sự thực tập ngồi thiền là một nỗ lực gò bó thân tâm có tính cách
cưỡng ép, là một thứ lao động nhọc nhằn để đi tới một kết quả hạnh phúc nào đó
trong tương lai. Con nguyện tập ngồi như thế nào mà có thể có an lạc và được
nuôi dưỡng trong khi ngồi. Trong các thế hệ tổ tiên huyết thống con, có những vị
chưa bao giờ nếm được pháp lạc của sự ngồi thiền, con xin nguyện cũng ngồi cho
các vị ấy. Con xin ngồi cho cha, cho mẹ, cho anh, cho chị và cho các em của
con. Nếu con được nuôi dưỡng bằng sự thực tập thiền ngồi thì các vị ấy trong
con cũng được nuôi dưỡng. Mỗi hơi thở, mỗi giây phút quán chiếu, mỗi nụ cười
trong giờ thiền ngồi đều có thể trở nên một tặng phẩm cho họ và cho con, có
công năng nuôi dưỡng con và nuôi dưỡng họ cùng một lúc. Con xin nhớ đi ngủ sớm
để buổi khuya thức dậy ngồi thiền con không buồn ngủ. Nếu có buồn ngủ con sẽ
xin phép tăng thân con ngồi lên trong tư thế quỳ để đưa thân tâm trở về trạng
thái tỉnh táo, để không lãng phí giờ ngồi thiền của con bằng cách ngủ gục.
Trong giờ ăn cơm, uống
trà, nghe pháp thoại, dự pháp đàm, con cũng sẽ tập ngồi vững chãi và ung dung
như khi con ngồi thiền. Con sẽ không ngồi ngả nghiêng hoặc dựa vào tường như
trong quá khứ. Trên đồi cao, ngoài bãi biển, dưới gốc cây, trên tảng đá, trong
phòng khách, trên xe buýt, trong một cuộc biểu tình chống chiến tranh hay trong
một cuộc tuyệt thực cho nhân quyền, con cũng sẽ tập ngồi như thế. Con nguyện sẽ
không tới ngồi trong quán rượu, nơi dâm phòng, chốn bài bạc, nơi người ta đang
nói điều thị phi, trừ khi con có đại nguyện đi tới những nơi ấy để độ người.
Con nguyện sẽ ngồi như đức Thế Tôn và ngồi cho đức Thế Tôn, người đã sinh ra
con trong đời sống tâm linh này. Con ý thức được rằng nếu mọi người trên thế
gian đều có khả năng ngồi yên thì hòa bình và hạnh phúc sẽ chắc chắn đến với
trái đất.
Địa Xúc
Con xin lạy xuống trước
đức Thế Tôn và trước hai vị anh cả của giáo đoàn Thế Tôn là thầy Xá Lợi Phất và
thầy Mục Kiền Liên (C)
Im Lặng Hùng Tráng
Khải Bạch
Bạch đức Thế Tôn, con
biết đức Thế Tôn đã để thì giờ nhiều để giảng dạy giáo pháp cho bốn chúng đệ tử.
Những lời Thế Tôn nói có công năng khai mở tâm trí của người nghe, giúp họ
buông bỏ những tri giác sai lầm, chỉ cho họ thấy con đường đi lên, ủy lạo, vỗ về
và gây cho họ thêm niềm tin và năng lượng để đi tới.
Có những lúc Thế Tôn ngồi yên mỉm cười không nói, và không trả lời cả những câu người ta hỏi, bởi vì Thế Tôn thấy rằng trong những lúc ấy, im lặng hùng tráng và im lặng sấm sét còn hùng biện hơn lời nói.
Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Ước ao gì con cũng được
như đức Thế Tôn, khi nào cần nói thì mới nói, khi nào cần im lặng thì im lặng.
Bạch đức Thế Tôn, con xin hứa với đức Thế Tôn là từ nay về sau, con sẽ xin tập
nói ít lại. Con biết trong quá khứ con đã nói quá nhiều, con đã nói những điều
không ích lợi gì cho con và cho những người nghe con, con lại đã nói những điều
gây khổ đau cho người khác và cho cả con nữa. Trong bài pháp thoại đầu mà đức
Thế Tôn giảng cho năm thầy ở vườn Lộc Uyển, Thế Tôn có nói tới sự thực tập
chánh ngữ, một trong tám phép thực tập gọi là Bát Chánh Đạo. Sự thực tập chánh
ngữ của con còn đang yếu kém. Vì tri giác sai lầm, vì tư duy không chín chắn,
và vì giận hờn, tự ái hay ganh tỵ, con đã nói những lời gây nên đổ vỡ, làm cho
sự truyền thông giữa con và người khác trở nên khó khăn. Con biết khi sự truyền
thông trở nên khó khăn hoặc bế tắc thì hạnh phúc không còn và khổ đau có mặt.
Con nguyện từ đây mỗi khi trong con có tâm hành bực bội, tự ái và ganh tỵ, con
sẽ trở về với hơi thở chánh niệm để nhận diện những tâm hành bực bội, tự ái và
ganh tỵ ấy mà không mở miệng nói năng. Khi được hỏi tại sao con không nói, con
sẽ thành thật thú rằng vì trong tâm con có sự bực bội, buồn chán hay ganh tỵ
cho nên con sợ rằng nói năng sẽ gây ra đổ vỡ, và con xin sẽ được phát biểu trong
một dịp khác, khi tâm con an tĩnh hơn. Con biết làm như thế là con bảo hộ được
cho cả con và cho cả người kia. Con biết con không nên đè nén những cảm xúc của
con, và vì vậy con sẽ sử dụng hơi thở chánh niệm để nhận diện và chăm sóc những
cảm xúc ấy và tập nhìn sâu vào cội nguồn của chúng. Thực tập như thế, con có thể
làm lắng dịu và chuyển hóa được những niềm đau nỗi khổ trong con. Con biết là
con có quyền và có bổn phận nói cho người thân của con nghe về những khó khăn
và khổ đau của con, nhưng con phải chọn nơi chọn lúc cho đúng rồi con mới nói,
và khi nói con phải sử dụng phép ái ngữ. Con không dùng ngôn ngữ của sự trách
móc, buộc tội và lên án. Con chỉ nói đến những khó khăn và đau khổ của con thôi
và mong rằng người kia hiểu được những đau khổ và khó khăn ấy của con mà thôi.
Trong khi nói, con có thể giúp người kia buông bỏ những tri giác sai lầm của
người ấy về con, điều này giúp được cho cả hai phía. Trong khi nói, con cũng ý
thức được rằng có thể trong những lời con nói có những điều đã phát sinh từ nhận
thức sai lầm của con về con và về người ấy, và cầu mong nếu người ấy thấy được
những yếu tố của nhận thức sai lầm ấy thì xin vui lòng chỉ bảo và soi sáng cho
con. Con xin hứa với đức Thế Tôn là trong khi nói, con sẽ nhớ rằng những lời
con nói phải có tác dụng giúp người kia hiểu thêm về con và về người ấy, và những
lời con nói không mang tính cách trách móc, phê phán, chê bai và hờn giận.
Trong khi con nói, có thể là những vết thương trong con bị chạm tới, và tâm
hành buồn giận trong con sẽ được phát khởi. Con xin hứa là mỗi khi tâm hành buồn
giận và bực bội ấy phát khởi, con sẽ ngừng nói và trở về theo dõi hơi thở để nhận
diện và mỉm cười với nó. Con sẽ xin phép người đang ngồi nghe con cho con ngưng
lại một vài phút. Chừng nào nhận thấy tâm con bình an trở lại, con mới tiếp tục
thực tập nói ra những cảm nghĩ và nhận xét của con. Rồi khi người ấy nói thì
con sẽ lắng nghe bình tĩnh và với tâm không thành kiến. Trong khi nghe, nếu con
nhận thấy có những điều người ấy nói không phù hợp với sự thực, con cũng sẽ
không cắt lời người ấy, mà vẫn hết lòng lắng nghe để tìm hiểu những lý do nào
đã đưa tới tri giác sai lầm của người kia, để thấy con đã làm gì nói gì để người
ấy hiểu lầm con như vậy, và con sẽ hành xử như thế nào trong những ngày tới để
giúp người ấy điều chỉnh nhận thức của họ. Và khi nghe người ấy nói xong, con sẽ
chắp tay cám ơn người ấy đã soi sáng cho con, và hứa sẽ chiêm nghiệm lại cho
sâu sắc về những điều người ấy nói, lòng dặn lòng rằng trong tương lai sau khi
đã quán chiếu kỹ lưỡng con sẽ giúp người ấy buông bỏ những nhận thức sai lầm của
gười ấy về con và về chính người ấy.
Địa Xúc
Xin đức Thế Tôn cho con lạy xuống trước Thế Tôn và trước đức Bồ Tát lắng nghe Quan Thế Âm. (C)
Xem Tiếp Chương 7 – Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá