Read more
Osho - Chim
tung cánh
Bài giảng về Thiền
Chương 7. Thầy
giáo nghiêm khắc
Thầy người Nhật Bản Ekido là một thầy giáo
nghiêm khắc và học trò của thầy sợ thầy.
Một hôm, khi một học trò của ông ấy đang
đánh cồng của đền để báo giờ trong ngày, anh ta đánh thiếu một cú đánh vì anh
ta đang mải nhìn một cô gái đẹp đi qua cổng.
Học trò này không biết Ekido đã đứng sau
lưng anh ta. Ekido cầm thiền trượng đánh cậu học trò này, và cú choáng là tim
anh ta ngừng đập, và anh ta chết.
Vì phong tục cổ học trò giao phó mạng sống
của mình cho thầy đã chìm vào tính nghi lễ thuần tuý, Ekido đã bị đại chúng
nghi ngờ.
Nhưng sau sự cố này, Ekido đã tạo ra mười
người kế tiếp chứng ngộ, một con số cao bất thường.
Kiểu hiện tượng này là đặc biệt
cho Thiền và các Thiền sư. Chỉ Thiền sư mới đánh đệ tử, và đôi khi chuyện xảy
ra là đệ tử chết qua việc đánh đó. Bình thường, điều này có vẻ độc ác, bạo
hành, điên. Người tôn giáo không thể quan niệm được làm sao thầy có thể độc ác
thế khi giết đệ tử, nhưng những người biết đều cảm thấy khác.
Người đã chứng ngộ biết rõ rằng
không ai đã bao giờ chết. Cái bên trong là vĩnh hằng, nó cứ tiếp diễn mãi. Nó
có thể thay đổi thân thể nhưng thay đổi này chỉ là đổi nhà, thay đổi này chỉ là
về trang phục, thay đổi này chỉ là về xe cộ. Người du hành cứ tiếp tục mãi,
không cái gì chết.
Khoảnh khắc của chết có thể trở
thành khoảnh khắc của chứng ngộ nữa, cả hai là tương tự thế. Khi ai đó trở nên
chứng ngộ đó là cái chết sâu hơn cái chết thường; khi ai đó trở nên chứng ngộ
người đó đi tới biết rằng người đó không phải là thân thể. Gắn bó, đồng nhất,
biến mất. Lần đầu tiên người đó có thể thấy kẽ hở không thể bắc cầu được. Người
đó ở đây, thân thể ở kia; có vực thẳm ở giữa. Người đó chưa bao giờ là thân thể
và thân thể chưa bao giờ là người đó. Cái chết này là sâu hơn cái chết thường;
khi bạn chết bình thường bạn vẫn bị đồng nhất với thân thể.
Cái chết này còn sâu hơn. Không
chỉ bạn không bị đồng nhất với thân thể, đồng nhất của bạn với tâm trí, với bản
ngã, cũng biến mất. Bạn bị bỏ lại như cái trống rỗng, như không gian bên trong,
vô hạn, bạn không là thân thể không là tâm trí.
Trong cái chết bình thường chỉ
thân thể chết; tâm trí tiếp tục đi theo bạn như cái bóng. Tâm trí là vấn đề,
không phải thân thể. Qua tâm trí bạn đã trở thành một với thân thể, và chừng
nào tâm trí chưa biến mất bạn sẽ liên tục đi vào trong các thân thể mới, vào
trong các phương tiện mới, và bánh xe cuộc sống sẽ tiếp tục mãi. Khi bạn trở
nên chứng ngộ đột nhiên bạn không là thân thể, bạn không là tâm trí. Chỉ thế
thì bạn mới đi tới biết bạn là ai. Thân thể là hạt mầm, tâm trí cũng là hạt mầm;
ẩn bên ngoài chúng là bạn.
Đôi khi chuyện xảy ra là một
Thiền sư có thể làm trùng hợp khoảnh khắc chết của bạn với chứng ngộ của bạn.
Vào đúng khoảnh khắc ông ấy có thể đánh bạn: thân thể sụp đổ xuống - mọi người
có thể thấy điều đó - nhưng sâu bên trong bản ngã cũng sụp đổ. Chỉ bạn và thầy
biết. Nó không phải là độc ác, nó là dạng cao nhất của từ bi, và chỉ thầy rất lớn
mới có thể làm được điều đó. Cảm thấy khoảnh khắc chết của bạn là rất tinh tế,
và làm nó thành điểm biến đổi và biến hình bên trong đi.
Nhìn vào câu chuyện này và bạn
có thể nghĩ - đó là cách câu chuyện ra mắt - rằng thầy đã giết đệ tử của mình.
Điều đó không phải là sự việc này. Đệ tử đằng nào cũng sắp chết; đó là khoảnh
khắc cho cái chết của anh ta. Thầy biết điều đó; thầy đơn giản dùng khoảnh khắc
của chết cho chứng ngộ của đệ tử. Nhưng đây là bí mật bên trong, cái gì đó bí
truyền, và tôi không thể bảo vệ được Ekido ở toà án bằng điều này. Toà án sẽ
nói ông ấy là kẻ giết người. Dẫu sao đi chăng nữa, không có cách nào để chứng
minh ông ấy biết đệ tử này sắp chết vào khoảnh khắc đó.
Tại sao không dùng cái chết?
Người dốt nát không thể dùng được cuộc sống; người chứng ngộ thậm chí có thể
dùng được cái chết. Đó là cách thầy phải vậy, dùng mọi thứ cho chứng ngộ.
Ekido đang đứng sau đệ tử này;
anh ta đang đánh cồng của đền và thầy đang theo dõi. Nếu đệ tử này có thể chết
trong nhận biết, cái chết sẽ trở thành điểm ngoặt của bánh xe. Nếu anh ta có thể
chết trong nhận biết, nếu anh ta có thể chết nhưng vẫn còn có ý thức, nếu thân
thể có thể chết, nhưng sâu bên dưới anh ta có thể vẫn còn được định tâm, tỉnh
táo, nhận biết, đây sẽ là cái chết cuối cùng; anh ta sẽ không cần được tái sinh
lần nữa. Nhớ lấy, nếu bạn có thể chết với nhận biết đầy đủ, bánh xe cuộc sống dừng
lại; bạn có thể đi vào thân thể mới chỉ nếu bạn vô nhận biết, vô ý thức. Khi ai
đó chết mà có ý thức đầy đủ, thế giới này biến mất, không có sinh lần nữa.
Đó là lí do tại sao chúng ta
nói người chứng ngộ không bao giờ tới lần nữa. Vị Phật đơn giản biến mất; bạn sẽ
không có khả năng gặp lại ông ấy trong thân thể. Bạn có thể gặp ông ấy trong vô
thân thể - thế thì ông ấy ở mọi nơi - nhưng không trong thân thể. Bạn không thể
gặp được Phật ở đâu đó vì chỉ thân thể mới tồn tại ở đâu đó. Khi thân thể biến
mất Phật tồn tại ở mọi nơi, hay không chỗ nào. Bạn có thể gặp ông ấy ở đây, bạn
có thể gặp ông ấy ở kia, bạn có thể gặp ông ấy bất kì chỗ nào, nhưng đừng tìm
ông ấy trong thân thể.
Thân thể tồn tại ở đâu đó; khi
thân thể biến mất, linh hồn, tâm thức tồn tại ở mọi nơi. Bạn có thể gặp Phật ở
bất kì chỗ nào; bất kì chỗ nào bạn đi bạn đều có thể gặp ngài.
Thân thể có đó bởi vì tâm trí
tìm kiếm ham muốn qua thân thể; ham muốn không thể được đáp ứng nếu không có
thân thể. Bạn có thể được đáp ứng hoàn toàn mà không có thân thể, nhưng ham muốn
không thể được đáp ứng nếu không có thân thể. Ham muốn cần thân thể; thân thể
là phương tiện của ham muốn. Đó là lí do tại sao sở hữu xảy ra. Bạn đã nghe, bạn
phải đã nghe, nhiều câu chuyện về ma sở hữu ai đó khác. Tại sao ma quan tâm thế
tới việc sở hữu ai đó khác? Chính bởi vì ham muốn. Ham muốn không thể được đáp ứng
nếu không có thân thể, cho nên ma đi vào thân thể của ai đó để hoàn thành ham
muốn của nó.
Cùng điều đó là trường hợp khi
bạn đi vào bụng mẹ, đi vào trong thân thể tươi mới, và bắt đầu cuộc hành trình
của ham muốn. Nhưng nếu bạn chết mà tỉnh táo, trong tỉnh táo đó không chỉ thân
thể chết, mọi ham muốn bay hơi. Thế thì không có việc đi vào trong bụng mẹ. Thế
thì đi vào bụng mẹ là quá trình đau đớn thế, nó đau đớn tới mức một cách có ý
thức bạn không thể làm được nó; chỉ vô ý thức bạn có thể làm được nó.
Từ tiếng Anh anxiety-lo âu bắt
nguồn từ gốc Latin có nghĩa là làm hẹp lại, và lúc bắt đầu từ này đã được dùng
cho việc linh hồn đi vào trong bụng mẹ. Cho nên lo âu đầu tiên được cảm thấy
khi linh hồn đi vào trong bụng mẹ, vì mọi thứ bị làm hẹp lại; và linh hồn vô hạn
trở thành một thân thể nhỏ. Đây là quá trình đau đớn nhất có thể có, dường như
toàn thể bầu trời đã bị buộc phải đi vào trong hạt mầm. Bạn không biết nó vì nó
đau đớn tới mức bạn trở thành vô ý thức toàn bộ.
Có hai quá trình đau đớn. Bạn
có thể đã nghe câu nói của Phật, "Sinh là đau, tử là đau." Đây là các
nỗi đau lớn nhất, nỗi khổ lớn nhất có thể có. Khi cái vô hạn trở thành hữu hạn
trong bụng mẹ, đó là đau đớn, đó là lo âu; và khi cái vô hạn bị lấy ra khỏi
thân thể lần nữa lại có đau khổ và đau đớn.
Cho nên bất kì khi nào ai đó chết
đi một cách có ý thức, người đó biến mất. Thế thì không còn việc vào trong thân
thể thêm nữa. Thế thì không còn lo âu, vì lo âu là hậu quả của ham muốn; thế
thì bạn không cần bị làm hẹp lại vì không có ham muốn để đáp ứng. Bạn có thể vẫn
còn là vô hạn; không cần đi vào một phương tiện vì bây giờ bạn không đi đâu cả.
Đệ tử này người đang đánh cồng
của ngôi đền phải đã gần với cái chết của anh ta, gần rồi, và thầy đang đứng đằng
sau anh ta vì sự kiện này. Đệ từ này sẽ chết vào bất kì khoảnh khắc nào. Điều
này không được nói tới trong câu chuyện này, điều này không thể được nói tới
nhưng đây là cách mọi xự xảy ra; bằng không thì không có nhu cầu để thầy đứng đằng
sau đệ tử này khi anh ta đang đánh cồng. Có nhiều điều quan trọng hơn cho thầy
làm. Đánh cồng chỉ là việc bình thường, một nghi lễ mọi ngày. Tại sao thầy đứng
sau anh ta? Ekido này dường như là người kì lạ. Ông ấy không có cái gì có ý
nghĩa hơn để làm sao? Vào khoảnh khắc đó đã không có gì có ý nghĩa hơn, vì đệ tử
này đằng nào cũng sắp chết và cái chết này phải được dùng. Và chỉ thầy mới có
thể dùng cái chết - do từ bi. Thầy đang đợi xem liệu anh ta có còn tỉnh táo vào
khoảnh khắc chết hay không. Anh ta đã bỏ lỡ. Câu chuyện này hay và rất có ý
nghĩa. Anh ta thấy một cô gái đẹp đi ngang qua và toàn thể ý thức của anh ta bị
mất. Anh ta trở thành một ham muốn, toàn thể con người anh ta trở thành ham muốn:
anh ta muốn theo cô gái này, sở hữu cô gái này. Và bất kì khi nào có ham muốn,
ý thức bị mất vì cả hai không thể cùng tồn tại với nhau được. Ham muốn tồn tại
cùng vô ý thức, nó không thể tồn tại cùng ý thức được; khi bạn đi vào trong ham
muốn, ý thức biến mất. Do đó mới có nhiều nhấn mạnh thế bởi mọi chư phật và người
Jaina về vô ham muốn. Khi bạn vô ham muốn, bạn sẽ nhận biết; khi bạn nhận biết
bạn sẽ vô ham muốn. Đây là hai mặt của cùng một đồng tiền - trên mặt này, vô
ham muốn; trên mặt kia, tỉnh táo, có ý thức.
Câu chuyện này là có ý nghĩa.
Thấy một cô gái đẹp đi qua, đệ tử này bỏ lỡ bản thân mình. Anh ta không còn đó;
anh ta trở thành ham muốn. Anh ta bắt đầu đi theo cô gái, anh ta đi vào giấc
mơ, anh ta trở nên buồn ngủ, anh ta trở nên vô ý thức.
Dục là điểm giữa tử và sinh; giữa
sinh và tử là dục. Thực sự, giữa sinh và tử, chẳng có gì ngoài dục, việc mở rộng
của dục. Bạn được thụ thai từ dục, và từ khoảnh khắc bạn được thụ thai, bạn bắt
đầu cuộc hành trình của vui thú dục. Khoảnh khắc bạn chết, điều này tiếp tục.
Và dục là mạnh tới mức cho dù chết đang đứng đó, bạn sẽ quên nó. Nếu dục nắm bắt
thế thì mọi thứ có thể bị quên đi; bạn trở thành hoàn toàn điên.
Hình dạng của cô gái đã bắt giữ
tâm trí anh ta; anh ta không còn đó nữa. Anh ta tỉnh táo ngay khoảnh khắc trước,
bây giờ anh ta không tỉnh táo.
Bạn có thể đã nghe các câu chuyện,
chuyện Ấn Độ, về các rishis, người tìm kiếm, làm các việc khổ hạnh, thiền trong
nơi trú ngụ trong rừng trên núi. Điều bao giờ cũng xảy ra là bất kì khi nào họ
đạt tới điểm của nhận biết, đột nhiên dục nảy sinh. Apsaras, các nữ thần từ
trên trời, giáng xuống dường như họ chỉ chờ đợi cho ai đó đi tới điểm nhận biết,
dường như có một mưu đồ tinh vi chống lại việc đạt tới nhận biết. Ẩn sâu trong
rừng ai đó đạt tới chút ít tỉnh táo, và đột nhiên các nữ thần có đó, những cô
gái đẹp từ trên trời - không của đất này, hoàn hảo. Bạn không thể quan niệm được
cái gì hoàn hảo hơn; thân thể dường như bằng vàng, trong suốt. Đột nhiên nhận
biết bị mất và rishi này đã trở thành con người của ham muốn. Ông ta sa ngã.
Những apsara này tới từ đâu? Họ
có thực tới từ trời không? Có mưu đồ nào đó chống lại nhận biết không? - không.
Họ tới từ tâm trí của người tìm kiếm. Tâm trí này, khi nó thấy rằng mọi thứ
đang sắp bị mất, dùng dục như vũ khí cuối cùng. Khi tâm trí thấy rằng bây giờ
nhận biết đang đạt tới việc kết tinh, và rằng được kết tinh tâm trí sẽ không có
gì để nói, tâm trí sẽ bị mất đi, đây là cuộc vật lộn cuối cùng - đột nhiên tâm
trí tạo ra dục và ham muốn dục, tâm trí phóng chiếu.
Tôi nói với bạn, có thể chẳng
có cô gái nào đi qua đâu. Đó chỉ là khoảnh khắc của chết, và người này nhận biết,
cho nên tâm trí giở thủ đoạn cuối cùng. Đó là điều cuối cùng; nếu bạn thắng điều
đó bạn đã thắng tâm trí. Tâm trí sẽ giở thủ đoạn khác và bao giờ cũng giữ dục
là cố gắng cuối cùng. Nếu dục không thể có tác dụng thế thì không cái gì có thể
có tác dụng. Tâm trí phụ thuộc căn bản vào dục.
Nhìn vào tâm trí của bạn: bạn sẽ
thấy nó là dục đến chín mươi phần trăm, nghĩ về dục, mơ về dục. Phóng chiếu vào
tương lai, nhớ lại quá khứ, nó bao giờ cũng về dục. Và đôi khi, ngay cả bạn cảm
thấy nó không nghĩ về dục, nghiền ngẫm về nó, suy tư đi - nó ham muốn thứ khác
cũng bởi vì dục. Bạn có thể nghĩ về việc trở nên giầu có - bạn sẽ làm gì với giầu
có của bạn? Cứ hỏi tâm trí, và tâm trí nói: Thế thì mình có thể tận hưởng thân
thể, thế thì mình có thể có được người đàn bà đẹp nhất có thể có. Tâm trí có thể
nghĩ: trở thành một Napoleon, một Hitler. Nhưng hỏi tâm trí bạn sẽ làm gì với
quyền lực. Đột nhiên bạn sẽ thấy, ẩn ở đâu đó, dục và ham muốn.
Cô gái này có thể đã không đi
qua đó. Hay, cho dù cô gái có đi qua đó, cô gái có thể đã không đẹp như cô ấy
có vẻ, như cô ấy đã xuất hiện. Ngay chỗ đầu tiên tôi nghĩ chẳng có cô gái nào -
chỉ khoảnh khắc của chết và nhận biết của người này. Anh ta đang đánh cồng tỉnh
táo đầy đủ. Đây là phần của thiền trong Thiền viện - bất kì cái gì bạn làm, làm
nó với nhận biết. Khi bạn bước đi, bước đi tỉnh táo đầy đủ; khi bạn quay đầu, tỉnh
táo đầy đủ. Bất kì cái gì bạn làm, đi theo nó với sự tỉnh táo; không bỏ lỡ nó,
không nghĩ về bất kì cái gì khác. Ở đó trong nó như ánh sáng và mọi thứ được hiển
lộ. Mọi hành động, mọi xó xỉnh của nó đều được chiếu sáng; không cái gì trong
bóng tối. Khi bạn ăn, ăn với nhận biết. Đây là mọi điều người ta phải làm trong
Thiền viện - hai mươi bốn giờ tỉnh táo.
Đệ tử này phải đã từng đánh cồng
với tỉnh táo đầy đủ. Cồng được đánh để làm cho mọi người tỉnh táo, và anh ta phải
đã tỉnh táo với âm thanh vang vọng trong Thiền viện. Đột nhiên cô gái xuất hiện
- từ đâu? Ngay chỗ đầu tiên tôi nghĩ đã không có cô gái; tâm trí phóng chiếu
thôi. Chỗ thứ hai, cho dù có cô gái, cô gái không đẹp như tâm trí tưởng - nó đã
phóng chiếu. Cô gái này chỉ là cái màn ảnh; mơ tới từ tâm trí và được phóng chiếu
ra.
Đó là cách nó đang xảy ra cho mọi
người. Khi lần đầu tiên bạn rơi vào yêu, cô gái không phải là của thế giới này;
cô ấy tới từ đâu đó khác - cô ấy là một apsara, một nữ thần từ trên trời. Nhưng
dần dần, bạn càng trở nên quen thuộc hơn, cô gái ngày càng trở nên trần tục,
bình thường, giản dị. Đột nhiên bạn thấy chẳng có gì cả - đây chỉ là cô gái thường
- và thế rồi bạn nghĩ bạn đã bị lừa, cô gái kia đã lừa bạn.
Không ai đã lừa bạn. Tâm trí của
bạn đã phóng chiếu; tâm trí của bạn đã phóng chiếu để cho ham muốn có thể chuyển
động. Cái đẹp không tồn tại trong mọi thứ; cái đẹp là việc phóng chiếu. Đẹp
không mang tính đối thể; nó mang tính chủ thể. Cho nên ngày này ai đó có vẻ đẹp,
ngày khác cùng người đó trở thành xấu. Chính bạn phóng chiếu ra, chính bạn rút
lại, người khác vận hành như màn ảnh.
Một khi bạn đi tới biết rằng
tâm trí phóng chiếu cái đẹp và cái xấu, rằng tâm trí phóng chiếu cái tốt và cái
dở, bạn dừng phóng chiếu. Thế thì lần đầu tiên bạn đi tới biết thực tại khách
quan là gì. Nó không tốt không dở, nó không đẹp không xấu; nó đơn giản hiện hữu.
Mọi diễn giải của bạn mất đi cùng với các phóng chiếu.
Cho nên đệ tử này vào khoảnh khắc
của chết đã sắp tỉnh táo và nhận biết, và tâm trí đã làm điều cuối cùng, nỗ lực
cuối cùng của nó - cô gái đẹp xuất hiện. Tâm trí đã tạo ra cái đẹp quanh cô ấy
và nhận biết đã bị mất. Tâm trí trở nên mờ xỉn và ham muốn nảy sinh; linh hồn
không còn đó nữa. Đệ tử này trở thành thân thể.
Đó là lí do tại sao mọi tôn
giáo nhấn mạnh nhiều thế vào siêu việt trên dục. Chừng nào bạn chưa siêu việt
trên dục, tâm trí sẽ giở thủ đoạn cuối cùng, và nó sẽ là người chiến thắng,
không phải bạn. Nhưng kìm nén không phải là siêu việt, nó là chạy trốn. Đi vào
trong ham muốn với nhận biết đầy đủ; cố ở trong hành động dục nhưng tỉnh táo. Dần
dần, bạn sẽ thấy việc nhấn mạnh thay đổi: năng lượng sẽ đi nhiều hơn vào tỉnh
táo và ít vào hành động dục. Bây giờ điều này đã xảy ra, điều cơ bản này đã xảy
ra. Sớm hay muộn toàn thể năng lượng dục trở thành năng lượng thiền, thế thì bạn
đã siêu việt lên. Thế thì, dù bạn đứng ở chợ hay ngồi trong rừng, apsara không
thể tới với bạn được. Họ có thể đi qua trên phố nhưng họ sẽ không có đó cho bạn.
Nếu tâm trí bạn có đó, apsara vắng bóng trở thành hiện diện; nếu tâm trí bạn
không có đó thì apsara đang hiện diện biến mất.
Vào khoảnh khắc này khi đệ tử
này bỏ lỡ nhận biết, thầy đánh mạnh vào đầu anh ta. Tôi muốn làm cùng điều cho
bạn vào khoảnh khắc chết, nhưng điều đó không thể được dung thứ ở đây. Ở Nhật Bản
đó là một trong những phong tục cổ nhất: bất kì khi nào một đệ tử tới thầy, anh
ta nói "Cuộc đời tôi, cái chết của tôi - cả hai đều là của thầy. Nếu thầy
muốn giết tôi, thầy có thể." Đây là điều buông xuôi là gì. Và anh ta đã
kí, anh ta đã viết nó ra; anh ta đã cho cuộc sống của mình trong việc viết bởi
vì luật pháp, nhà nước, sẽ không nghe. Luật pháp sẽ không nghe nếu bạn nói rằng
vì anh ta sẽ chết, đó là lí do tại sao bạn đánh anh ta. Luật sẽ nói: ông đánh
anh ta, đó là lí do tại sao anh ta đã chết.
Luật đi từ cái thấy được và thầy
đi từ cái không thấy được. Thầy đang thấy cái chết vô hình tiến tới, và thầy
đánh chỉ để làm cho đệ tử tỉnh táo. Và cái đánh rất mạnh là được cần. Khi tâm
trí đang đi vào dục và cú đánh thường không có tác dụng; cú đánh thực được cần,
thứ giống như cú sốc điện thực.
Đó là câu chuyện cổ. Nếu trong
tương lai có các tu viện như các Thiền viện cổ, sẽ không cần đánh bằng thiền
trượng. Cú sốc điện có thể được cho - nhưng cái gì đó gây choáng tới mức toàn
thể bản thể rung chuyển, cái gì đó choáng tới mức có thể có gián đoạn trong ham
muốn đưa bạn đi ra.
Thầy đánh đệ tử mạnh tới mức
anh ta chết. Đây là phần thấy được của nó - anh ta ngã nhào và chết. Điều gì đã
xảy ra bên trong? Câu chuyện bên trong là gì? Khi thầy đánh đệ tử, đó là khoảnh
khắc cái chết của người đó, nhưng ham muốn đã nảy sinh. Và trong khoảnh khắc của
chết nếu dục có đó, chỉ thế thì bạn mới có thể đi vào trong bụng mẹ khác; bằng
không bạn không thể đi vào được.
Con người chết trên giường, nếu
họ có ý thức, bao giờ cũng nghĩ tới dục. Nó có thể là kì lạ nhưng một người
già, ngay cả người già một trăm tuổi, chết trên giường, gần như bao giờ cũng
nghĩ tới dục, vì dục là cái đầu tiên và cái cuối cùng trong cuộc sống của thân
thể. Người đó có thể đã từng nghĩ tới Thượng đế trước đây, người đó có thể đã tụng
Ram, Ram, Ram, nhưng đột nhiên vào khoảnh khắc chết mọi thứ mất đi và dục lại
xuất hiện. Điều đó là tự nhiên: cái đầu tiên phải là cái cuối cùng. Bạn đã được
thụ thai từ dục và bạn phải chết đi với dục trong tâm trí.
Cho nên, lão già dơ dáy không
chỉ là huyền thoại. Thân thể gần như chết nhưng tâm trí liên tục nghĩ. Và người
già nghĩ nhiều về dục hơn người trẻ, vì người trẻ có thể làm cái gì đó về nó.
Người già không thể làm được, họ chỉ có thể nghĩ; toàn thể hiện tượng này trở
thành việc trí não, tinh thần.
Vào khoảnh khắc chết bạn đang
chuẩn bị cho việc vào lại, cho việc đi vào bụng mẹ. Cố hiểu sâu sắc tại sao có
nhiều hấp dẫn thế trong việc đi vào thân thể nữ, thân thể cái. Bạn thu được gì
từ điều đó? Trong khi làm tình, khi toàn thể con người bạn muốn xuyên thấu vào
trong thân thể nữ, bạn thu được cái gì từ điều đó? Các nhà tâm lí nói - và những
người tâm linh bao giờ cũng tỉnh táo về điều đó - rằng đó lại là cùng hành động
biểu tượng của việc đi vào. Nó không chỉ là khi bạn được sinh ra mà bản thể bạn
đi vào trong bụng mẹ của người đàn bà, điều này còn dai dẳng cả đời bạn. Lặp đi
lặp lại bạn muốn xuyên hấu vào thân thể nữ; bạn muốn đạt tới bụng mẹ lặp đi lặp
lại.
Dục có nghĩa là thôi thúc xuyên
thấu vào thân thể nữ, để vào lại trong bụng mẹ. Chúng cả hai đều là một: dù bạn
đi vào như hạt mầm hay dù bạn đi vào chỉ trong hành động dục, thôi thúc là đi
vào.
Vào khoảnh khắc của chết, dục
phải tới trong tâm trí, và nếu nó tới, bạn đã bỏ lỡ. Bạn đã tạo ra ham muốn, và
bây giờ ham muốn này sẽ dẫn bạn lại vào trong bụng mẹ khác. Bạn sẽ đi vào.
Thầy đang đợi đằng sau. Thầy
bao giờ cũng đợi đằng sau đệ tử, dù là về vật lí hay phi vật lí, và đây là một
trong những khoảnh khắc vĩ đại nhất - khi một người sắp chết. Thầy đánh mạnh
anh ta, thân thể anh ta gục xuống, nhưng bên trong anh ta trở nên tỉnh táo. Ham
muốn biến mất; cô gái đi qua không còn nữa, phố xá ở đó không còn nữa. Mọi thứ
mất đi cùng với thân thể, bị tan tành; anh ta trở nên tỉnh táo. Trong tỉnh táo
đó, anh ta chết. Và nếu bạn có thể nối việc tỉnh táo và chết, bạn đã trở nên chứng
ngộ. Đó là lí do tại sao phép màu xảy ra. Truyền thống của Ekido trở thành một
trong những truyền thống có ý nghĩa nhất ở Nhật Bản. Mười người đã đạt tới chứng
ngộ. Mọi người bắt đầu tự hỏi: con người độc ác này, người đã làm chết người,
người hung hăng và bạo hành này đã làm chết người, tại sao đệ tử của ông ta trở
nên chứng ngộ?
Đó là con số hiếm hoi, mười là
hiếm. Với một thầy, mười đệ tử trở nên chứng ngộ là rất hiếm hoi. Ngay cả giúp
cho một người trở nên chứng ngộ cũng là quá nhiều.
Nhưng không có gì lạ cả, nó là
số học thuần - chỉ kiểu thầy này mới có thể giúp được. Và bất kì khi nào tôi đọc
câu chuyện này tôi bao giờ cũng tự hỏi tại sao những người khác đã bỏ lỡ. Người
này có thể đã làm cho nhiều người chứng ngộ. Nhưng những người sợ hãi, đầy sợ
hãi, đơn giản phải đã trốn mất khỏi người này. Mọi người chắc đã thôi không tới
thiền viện của ông ấy vì ông ấy là nguy hiểm.
Một điều được nói về Ekido - rằng
khi đệ tử này chết ông ấy không bao giờ nói cái gì về điều đó, ông ấy không bao
giờ nói: Đệ tử này chết. Ông ấy tiếp tục dường như không cái gì đã xảy ra, và bất
kì khi nào ai đó hỏi: Về đệ tử đó thì sao? ông ấy sẽ cười. Ông ấy không bao giờ
nói bất kì cái gì về điều đó: ông ấy không bao giờ nói đệ tử này chết, ông ấy
không bao giờ nói cái gì đó đã đi sai, ông ấy không bao giờ nói đó chỉ là ngẫu
nhiên. Bất kì khi nào ai đó hỏi ông ấy sẽ cười. Tại sao ông ấy cười? - vì câu
chuyện bên trong.
Mọi người có thể biết chỉ từ
bên ngoài. Nếu tôi đánh mạnh vào bạn và bạn chết, mọi người có thể chỉ biết rằng
bạn chết; không ai sẽ có khả năng biết cái gì đã xảy ra bên trong.
Đệ tử này đã đạt tới cái gì đó,
cái gì đó mà chư phật làm nỗ lực trong nhiều kiếp để đạt tới - và Ekido đã làm
điều đó trong một khoảnh khắc. Ông ấy là một nghệ sĩ lớn, một thầy lớn. Ông ấy
dùng khoảnh khắc của chết hay thế và đệ tử đạt tới. Đệ tử biến mất không chỉ khỏi
thân thể, đệ tử cũng biến mất khỏi tâm trí. Đệ tử này không bao giờ được sinh
ra lần nữa; đây là cái chết toàn bộ không có tái sinh.
Nhưng ở Nhật Bản mọi người đã
trở nên quen với những điều như vậy. Bạn đi tới một thầy, thầy sẽ đánh bạn; thầy
có thể ném bạn ra ngoài cửa sổ; thầy sẽ nhẩy lên bạn và bắt đầu đánh bạn. Bạn đến
hỏi câu hỏi triết lí - liệu Thượng đế có tồn tại hay không - và thầy sẽ bắt đầu
đánh bạn. Ekido đã giúp nhiều người trở nên chứng ngộ. Chỉ người như vậy với từ
bi sâu sắc như vậy mới có thể giúp được, nhưng việc buông xuôi rất lớn được cần
tới.
Người ta nói rằng bố mẹ của đệ
tử này tới khi đệ tử này chết. Họ tới gặp Ekido và họ rất giận, hiển nhiên - họ
chỉ có một con trai và anh ta đã chết. Họ già rồi và họ phụ thuộc vào anh ta.
Và họ đang chờ đợi - sớm hay muộn anh ta sẽ quay về từ thiền viện và giúp họ
trong tuổi già của họ.
Ở Nhật Bản, cuộc sống thiền viện
là điều có kì hạn. Bạn có thể vào thiền viện, trở thành sannyasin, ở lại đó một
thời gian, học tập, thiền, đạt tới phẩm chất nào đó về tỉnh táo, phẩm chất nào
đó của hiện hữu, và thế rồi quay về cuộc sống của người chủ gia đình bình thường.
Đôi khi, nếu bạn cảm thấy rằng bạn đang bỏ lỡ và tâm trí đã trở nên mờ xỉn và lẫn
lộn, bạn đi lại. Trở thành sannyasin ở Nhật Bản không phải là phong cách sống.
Chỉ vài người đi theo nó cả đời họ; đó là quyết định của họ; bạn có thể quay lại
và điều này không nên bị coi là mặc cảm.
Ở Ấn Độ có mặc cảm. Nếu có lần
bạn trở thành một sannyasin và thế rồi quay lại, xây dựng gia đình và trở thành
người chủ hộ, thế thì mọi người nhìn bạn dường như bạn đã sa ngã. Điều này là
vô nghĩa, điều này là ngu xuẩn vì toàn thể đất nước không thể trở thành
sannyasin được. Chỉ vài người mới có thể là sannyasin, không làm gì, và họ sẽ
phải tuỳ thuộc vào người khác người đang làm, người tích cực trong cuộc sống.
Tính chất sannyas nên là sẵn có
cho mọi người. Toàn thể đất nước phải có khả năng trở thành sannyasin, nhưng điều
đó là có thể chỉ nếu bạn có thể là sannyasin trong cuộc sống bình thường - nếu
bạn có thể đi tới văn phòng, nếu bạn có thể làm việc trong cửa hàng, nếu bạn có
thể là người lao động, hay thầy giáo, bác sĩ, hay kĩ sư và dầu vậy vẫn là một
sannyasin.
Cho nên ở Nhật Bản mọi người đi
tới thiền viện - đó chỉ là thời kì huấn luyện cho nên toàn thể thời gian được
dành cho thiền - thế rồi họ quay về. Họ mang phẩm chất này cùng họ và quay về
cuộc sống bình thường, lại trở thành công dân bình thường và làm việc trong cuộc
sống - chừng nào có liên quan tới cuộc sống bên ngoài. Bên trong họ liên tục cố
gắng một cách sâu sắc cho ngọn lửa bên trong. Bất kì khi nào họ cảm thấy cái gì
đó đang trở nên mờ đi, bất kì khi nào họ cảm thấy họ đang thiếu có ý thức, họ lại
đi tới thiền viện, ở đó trong một thời kì và quay về lần nữa.
Đôi già này đang chờ đợi đứa
con trai quay lại - và anh ta chết. Họ phải đã giận dữ; họ phải đã nghĩ nhiều điều
chống lại thầy Ekido này. Cho nên họ tới, họ nhìn Ekido và họ đợi ông ấy nói
cái gì đó ân cần với họ. Ekido đã nói gì? Ông ấy nói, "Sao các bác chờ đợi?
Đi theo cậu con trai đi. Các bác đã phí hoài cuộc sống đủ rồi, đừng phí hoài
thêm nữa."
Và khi họ nhìn vào mắt của
Ekido họ quên mất cơn giận của họ. Người này không thể độc ác được; từ bi đang
tuôn chảy. Họ đã tới để phàn nàn nhưng họ đơn giản cám ơn Ekido và quay về.
Khi bạn tới thầy, sẵn sàng chết
đi. Đánh bất kì cồng nào, rơi vào trong ham muốn, đi theo cô gái - thầy có thể
đánh bạn bất kì khoảnh khắc nào. Nếu bạn mà không buông xuôi cú đánh sẽ là vô dụng;
thầy sẽ không đánh bạn vì bạn sẽ bỏ lỡ, nó sẽ chẳng hữu dụng gì mấy.
Đệ tử này phải đã là một trong
những người thân cận nhất, thân thiết nhất, và đã buông xuôi tới mức anh ta sẽ
chết nhưng sẽ không phàn nàn. Anh ta ngã xuống mà không phàn nàn, dường như
thân thể rơi xuống như bộ quần áo cũ. Và bên trong đã có ánh sáng, nhiều ánh
sáng; anh ta đi vào ánh sáng đó.
Sẵn sàng chết đi; chỉ thế thì bạn
mới có thể được tái sinh vào trong chiều khác hoàn toàn. Chiều đó là chiều của
điều thiêng liêng. Đừng bảo vệ bản thân bạn - việc bảo vệ của bạn là việc hoàn
tác của bạn; đừng cố gìn giữ. Ở gần thầy thì phải bấp bênh vì thầy là an ninh của
bạn. Là không an toàn đi, bỏ mọi thứ cho thầy và chờ đợi cú đánh của thầy; bất
kì khoảnh khắc nào nó đều có thể giáng xuống bạn. Nhưng nếu bạn đã không buông
xuôi thì nó sẽ không giáng xuống, vì không thầy nào quan tâm tới việc đánh bạn,
không thầy nào quan tâm tới việc giết bạn. Thầy chỉ quan tâm tới việc làm cho bạn
được chứng ngộ đầy đủ, và điều đó có thể xảy ra chỉ khi cái chết của bạn và nhận
biết của bạn gặp gỡ - một tổ hợp rất khó, rất hiếm hoi.
Thầy có thể thấy khi nào bạn sắp
chết. Điều đó được viết, vì thân thể bạn có khoảng sống cố định; điều đó có thể
được đọc. Nhà chiêm tinh có thể bỏ lỡ nó; người xem tướng tay có thể không đọc
được nó vì bạn dối trá tới mức ngay cả lòng bàn tay bạn cũng dối trá. Bạn lừa dối
tới mức ngay cả trán bạn cũng sẽ không nói sự thực. Và bạn sợ chết tới mức một
cách vô tình, vô ý thức, bạn che giấu tri thức về nó trong hốc bên trong nhất.
Nếu bạn là người chân thực, đích thực, bản thân bạn sẽ trở nên nhận biết về khi
nào bạn sẽ nói dối.
Các Thiền sư đã từng dự báo về
cái chết của họ. Họ có thể nói khi nào họ sẽ chết, nhưng ngay cả thế mọi người
không tin họ. Làm sao chúng tôi có thể tin được rằng ông có thể biết cái chết?
- chúng ta đã che giấu nó sâu thế, và chúng ta không bao giờ nhìn vào nó.
Chiêm tinh học có thể thất bại
vì nó là khoa học bên ngoài, đọc cái gì đó từ cái bên ngoài hướng tới cái bên
trong. Việc xem tướng tay có thể thất bại vì nó không thể rất chắc chắn. Tay bạn
không thể được tin tưởng, bạn không thể được tin; toàn thân bạn dối trá. Và các
đường trên bàn tay bạn có thể thay đổi rất dễ dàng. Trong mười lăm ngày nghĩ về
tự tử và đường sống của bạn sẽ bị phá vỡ. Liên tục, trong mười lăm ngày, không
nghĩ cái gì khác, chỉ nghĩ về tự tử, về tự sát, hình dung, mơ. Trong vòng mười
lăm ngày đường sống của bạn sẽ bị phá vỡ.
Tâm trí có thể tạo ra hay thay
đổi. Nếu bạn đi tới người xem tướng tay và người đó nói trong vòng ba tháng bạn
sẽ chết, người đó có thể đã diễn giải sai, nhưng nếu ý tưởng này lắng đọng sâu
trong bạn, bạn sẽ chết trong ba tháng. Và trong vòng ba tháng đường sống của bạn
sẽ bị kết thúc. Tay bạn không ảnh hưởng tới tâm trí bạn, tâm trí bạn liên tục ảnh
hưởng tới tay bạn.
Tôi đã nghe nói về một nhà vua
Ai Cập. Ông ấy rất sợ chết; ông ấy rất yếu và ốm và bao giờ cũng trên giường chết.
Ông ấy đi tới biết về một nhà chiêm tinh học người dự báo về cái chết của một
trong các thượng thư của ông ấy, và đích xác vào đúng thời gian, ông thượng thư
chết.
Nhà vua nghĩ, "Người này
là nguy hiểm." Nhà vua nghĩ, "Người này đã làm cái gì đó như ma thuật
đen. Ông ta đã giết chết, và cho phép người này sống là nguy hiểm - người này
có thể làm cùng điều đó với ta."
Ông ta triệu nhà chiêm tinh tới
và hỏi ông này, "Nói cho ta cái gì đó về cái chết của ta. Khi nào ta sẽ chết?"
Nhà chiêm tinh nhìn mặt nhà vua
và cảm thấy cái gì đó nguy hiểm; nhà vua rất dữ tợn. Ông ấy nghi ngờ cái gì đó,
cho nên ông ấy làm ra một sơ đồ, nghiên cứu nó, và thế rồi nói, "Bệ hạ sẽ
chết sau khi tôi đã chết, trong vòng một tuần."
Thế là nhà vua triệu mọi bác sĩ
của mình tới chăm sóc cho người này. Một cung điện được tạo ra cho người này với
thức ăn ngon nhất và mọi thứ. Các bác sĩ lớn được triệu tới, chỉ để phục vụ ông
ta, và được bảo, "Gìn giữ người này, vì người này nói nếu anh ta chết
trong vòng bẩy ngày..." Chuyện kể rằng nhà vua sống rất lâu vì người đó vẫn
sống; người đó là người rất mạnh khoẻ. Và nhà vua chết chỉ khi người đó chết;
trong vòng một tuần nhà vua chết.
Tâm trí bạn liên tục thay đổi,
và nếu tâm trí bạn là kẻ dối trá, đừng đi tới bất kì người xem tướng tay nào;
người xem tướng tay sẽ bị lừa. Nhưng bạn không thể lừa được thầy vì thầy không
bao giờ đọc các đường trên tay của bạn, thầy không bao giờ nhìn vào trán bạn,
thầy không lo nghĩ về các ngôi sao của bạn; thầy nhìn sâu vào trong bạn. Thầy
biết đích xác khoảnh khắc cái chết của bạn, và nếu bạn buông xuôi, cái chết của
bạn có thể được dùng.
Câu chuyện này là hay, suy ngẫm
về nó đi. Cùng điều đó có thể xảy ra cho bạn nhưng nhiều sẵn sàng được cần tới,
chín chắn được cần tới, và buông xuôi.
Cái gì thêm nữa không?
Câu hỏi 1
Osho kính yêu,
Dòng cuối cùng của câu chuyện Thiền này nói
mười người đã chứng ngộ và đó là con số lớn. Mười dường như không là con số lớn
với tôi. Chúng tôi có thể mua gậy của thầy và dùng nó trên bản thân chúng tôi để
giúp việc buông xuôi xảy ra được không?
Mười thực sự là con số lớn vì
chứng ngộ là gian nan thế, khó đạt tới thế, gần như là không thể được. Mười là
con số lớn nhưng thậm chí các con số lớn hơn đã xảy ra. Với Phật hàng trăm người
đã trở nên chứng ngộ; với Mahavira hàng trăm người đã trở nên chứng ngộ.
Điều cơ bản là không phải làm
sao mua gậy của tôi - bạn không thể mua được nó - đó là làm sao cho phép nó.
Vấn đề không phải là thầy đánh
bạn, vấn đề là việc nhận cú đánh, đón chào nó. Nếu bạn kháng cự, không cái gì
có thể được làm; và kháng cự là có đó. Trong những thứ bình thường kháng cự là
có đó, và chết là rất lớn, điều tối thượng. Trong những thứ bình thường kháng cự
có đó.
Một người đã ở đây và anh ta
nói, "Tôi muốn buông xuôi."
Tôi bảo anh ta, "Nghĩ về
nó đi - bạn ngụ ý gì? Nó là khó; nó không dễ tới mức bạn có thể tới và nói,
'Tôi buông xuôi đây.'" Tôi bảo người đó, "Đi và đầu tiên cạo trọc đầu
bạn đi."
Người này nói, "Điều đó rất
khó, điều đó tôi không thể làm được; tôi thích tóc dài."
Người này đã hoàn toàn quên mất
anh ta đã tới để buông xuôi theo tôi, nhưng anh ta không thể cắt tóc được. Và
tóc đã chết rồi, tóc không phải là phần sống của bạn; đó là lí do tại sao bạn cắt
nó và bạn không bị hại. Tóc là chết, đã chết, cái gì đó đã đi vào chết và đã bị
tống ra khỏi thân thể như các tế bào chết. Người này nói anh ta không thể cắt
tóc được vì anh ta thích tóc dài - và anh ta sẵn sàng để buông xuôi. Anh ta
không biết buông xuôi nghĩa là gì.
Ai đó tới tôi và nói, "Tôi
sẵn sàng buông xuôi." Và tôi nói với anh ta, "Đổi sang mầu hoàng thổ
đi." Thế là anh ta nói, "Mầu đó thô kệch lắm, điều đó sẽ là
khó." Anh ta không thể đổi được trang phục của anh ta sang mầu hoàng thổ vậy
mà anh ta sẵn sàng buông xuôi.
Từ surrender-buông xuôi đã trở
nên vô nghĩa, nó không mang nghĩa nào cho anh ta. Anh ta không nhận biết về điều
anh ta nói, bằng không thốt ra từ buông xuôi sẽ làm cho toàn thể bản thể anh ta
run rẩy và rung chuyển, vì nó có nghĩa là chết.
Gậy của tôi có đó; tôi có thể
đánh bạn nhưng tính sẵn sàng của bạn không có đó. Nếu tôi đánh bạn trước khi bạn
sẵn sàng, bạn sẽ đơn giản trốn khỏi tôi. Nhiều người trốn, nhiều người đã chạy
trốn vì tôi đã đánh họ bằng cách nào đó này khác.
Và đừng nghĩ rằng gậy thực sự
là thứ thấy được; tôi dùng gậy tinh tế. Chỉ một lời có thể đánh bạn tới chết; bạn
bị tan tành. Logic của bạn, tôn giáo của bạn, quan niệm của bạn bị đánh và bạn
bị tan tành, và bạn không bao giờ quay lại tôi nữa. Tôi đánh vào tình cảm của bạn,
thế thì bạn trở đối kháng với tôi. Sự chín chắn của bạn là được cần: bạn phải
đón chào cú đánh, chờ đợi và cầu nguyện về nó.
Trong Thiền đó đã từng là một
trong những truyền thống cổ nhất là bất kì khi nào một đệ tử bị đánh, toàn thể
thiền viện trở nên sung sướng, và đệ tử này được đón nhận như cái gì đó đặc biệt.
Thầy đã đánh anh ta; đệ tử này đã được chọn. Mọi người chờ đợi trong nhiều năm
để được thầy đánh. Họ cầu nguyện, họ hỏi thầy, "Khi nào chúng tôi sẽ có khả
năng?" hay, "Khi nào chúng tôi sẽ đủ may mắn để được đánh? Khi nào gậy
của thầy, thiền trượng của thầy, giáng xuống chúng tôi?"
Tính cảm nhận sâu sắc là được cần.
Không có nhu cầu mua thiền trượng của tôi, nó bao giờ cũng là của bạn. Chỉ cần
có trái tim đón chào, tính cảm nhận sâu, kiên nhẫn; nó có thể giáng xuống bạn
vào bất kì khoảnh khắc nào. Đôi khi nó tới gần bạn và bạn trở nên hoảng sợ. Đôi
khi, ở nhiều trung tâm của thân thể bạn tôi đánh vào nhưng thế rồi bạn hoảng sợ,
thế rồi bạn muốm trốn khỏi điều đó.
Tỉnh táo với tâm trí đi; tâm
trí bao giờ cũng bảo bạn trốn đi. Bất kì khi nào có nguy hiểm tâm trí sẽ bảo bạn:
chạy xa khỏi đây.
Tâm trí có hai cách cổ vũ cho
tình huống - một là tranh đấu, cách kia là bỏ chạy. Bạn có thể bắt đầu tranh đấu
với tôi, tôi có thể thấy. Khi tôi đang nói, tôi có thể thấy trong mắt bạn liệu
bạn tranh đấu hay bỏ chạy. Chính cái nhìn của bạn, cách bạn ngồi, cách bạn
nghe, chỉ ra rằng bạn đang tranh đấu, chống lại, rút lui - tạo ra một không
gian để tôi không thể vào được trong bạn. Hay, bạn bỏ chạy, và thế thì bạn là
ngủ và bạn không nghe chút nào. Hay bạn ở nơi nào đó khác, suy nghĩ cái gì đó
khác, bạn tham gia vào bên trong để cho bạn có thể trốn thoát.
Khi bạn sẵn sàng không tranh đấu
không chạy trốn tồn tại, chỉ kiên nhẫn và chờ đợi có tính cầu nguyện. Thậm chí
không có nóng vội về nó... vì nóng vội tạo ra căng thẳng. Bạn thậm chí không
nóng vội, chỉ kiên nhẫn chờ đợi, thụ động chờ đợi với tâm trạng cầu nguyện.
Cú đánh là của bạn; tôi đang đợi
nó, và nhiều người hơn các đệ tử của Ekido có thể trở nên chứng ngộ. Khả năng
có đó; cơ hội có đó, dòng sông đang chảy, nhưng liệu bạn có cúi mình xuống và uống
nước không, hay liệu bạn sẽ vẫn còn bản ngã và quay mình đi khỏi dòng sông, suy
nghĩ về chạy trốn hay tranh đấu và tạo ra mọi ý tưởng riêng của bạn quanh bạn -
liệu bạn sẽ cho phép tâm trí bạn đưa bạn đi xa khỏi bạn, hay liệu bạn sẽ gạt nó
sang bên và cho phép tôi đánh bạn - mọi thứ đều phụ thuộc vào bạn. Cú đánh bao
giờ cũng gần nhưng bạn liên tục vẩn vơ.
Đệ tử này bị Ekido đánh; anh ta
đã thực sự được buông xuôi. Và sau cái chết của anh ta, nhiều người nữa đã sẵn
sàng. Từ chỗ nào đó dây chuyền này bị phá vỡ. Khi một ánh sáng được nhen nhóm
lên, nhiều người nữa theo sau. Ai sẽ là người đầu tiên chết? - đó là câu hỏi. Một
khi đệ tử này chết và bên trong, được chứng ngộ, nhiều người theo sau; mười người
trở nên chứng ngộ.
Từ mười này cũng đáng suy nghĩ
tới. Mười này là biểu tượng... vì mười là số lớn nhất. Nó không đích xác mười,
nó không có tính số học; mười chỉ là số lớn nhất. Con người bắt đầu đếm trên
các ngón tay của mình, và có mười ngón. Ngay cả bây giờ trong các làng mọi người
vẫn đến theo ngón tay của họ. Mười là số lớn nhất và tất cả các số khác là lặp
lại. Mười một nghĩa là một theo một, mười hai nghĩa là hai theo một; có việc lặp
lại. Mười là số cơ bản trong mọi ngôn ngữ của thế giới, vì mọi nơi con người đều
có mười ngón tay. Đây là các chữ số mười cho nên mười là số cao nhất; nó là biểu
tượng.
Một người rơi vào trong vô hạn,
thế thì nhiều người theo. Một khi vực thẳng mở ra và bạn thấy ai đó đi vào nó,
và bạn thấy phúc lạc, phúc lành, bạn cũng đi vào nó rất dễ dàng; bạn cũng có thể
lấy cú nhảy.
Nhiều người đang trở nên sẵn
sàng, nhưng cho dù bạn sẵn sàng tới chín mươi chín phần trăm, cú đánh vẫn không
thể giáng xuống bạn được. Cú đánh có thể giáng xuống bạn chỉ khi bạn sẵn sàng một
trăm phần trăm, bởi vì thế thì nó là cuộc cách mạng. Bạn có thể quay lại cho dù
từ chín mươi chín phần trăm, đó là vấn đề. Điều đó rất không may mắn nhưng nó xảy
ra.
Tôi đã làm việc với nhiều, nhiều
người, và đôi khi họ quay đi khi khoảnh khắc đúng sắp hiện hữu; đích xác trước
khoảnh khắc đó họ quay đi. Và tâm trí là đủ tinh ranh; nó có thể triết lí hoá,
nó có thể nói tại sao bạn đã quay đi. Đích xác vào khoảnh khắc khi cái gì đó sắp
xảy ra, bạn có thể quay đi. Có nhiều khả năng cho bạn quay đi từ khoảnh khắc đó
hơn bất kì khoảnh khắc nào khác; điều đó là không may nhưng nó xảy ra. Bạn đợi
và đợi và đợi, và thế rồi khoảnh khắc đó gần tới nới điểm bay hơi có thể được đạt
tới, và đột nhiên bạn quay đi. Chống lại việc quay đi này là rất khó. Nó cũng
giống như chết đang tới ngày càng gần hơn, gần hơn và thấy vực thẳm bạn quay đi
và chạy nhanh nhất có thể được.
Vẫn còn tỉnh táo đi. Không may
này xảy ra cho người tìm kiếm; nó có thể xảy ra cho bạn.
Phật đi qua một làng nhiều lần
trong bốn mươi năm du hành của ông ấy. Một người thường tới; người đó sẽ lắng
nghe trong vài phút thế rồi đứng dậy và đi mất. Và điều này đã trở thành thói
quen; người đó không bao giờ nghe Phật trong toàn thể thời gian Phật nói. Người
đó sẽ tới, điều đó là chắc chắn, và bất kì khi nào Phật tới thị trấn đó ông ấy
sẽ đợi người đó. Người đó sẽ tới, điều đó là chắc chắn. Người đó sẽ ngồi và
trong vài phút người đó sẽ nghe, cúi lạy Phật một cách kính trọng, người đó sẽ
đi.
Ananda có lần hỏi người đó,
"Sao ông làm điều này?"
Người đó nói, "Đôi khi đây
là giờ cao điểm cho kinh doanh của tôi, nhưng tôi phải tới chỉ để bày tỏ sự
kính trọng; đó là lí do tại sao tôi tới. Nhưng cửa hàng của tôi đang mở và
khách hàng có đó, và họ sẽ không đợi. Chứng ngộ có thể đợi; lần sau tôi sẽ
nghe." Điều đó đã xảy ra lăp đi lặp lại mãi.
Ngày Phật chết ông ấy ở gần
làng đó, trước khi chết ông ấy nói với Ananda, "Người kia đã không tới.
Đây là ngoại lệ - người đó không bao giờ bỏ lỡ. Người đó bao giờ cũng bỏ lỡ
theo nghĩa nào đó nhưng người đó không bao giờ bỏ lỡ. Người đó bao giờ cũng tới,
bây giờ người đó đã không tới."
Thế rồi Phật hỏi các đệ tử,
"Các ông có cái gì để hỏi không - vì ta sẽ sớm đi vào trong samadhi chung
cuộc, cực lạc chung cuộc, và thế thì ta sẽ không có khả năng quay lại và trả lời
các ông."
Họ bắt đầu than và khóc nhưng
không có câu hỏi nào. Và Ananda nói, "Chúng tôi đã hỏi mọi thứ, thầy đã trả
lời mọi thứ, và chẳng có gì. Tâm trí chúng tôi trống không chỉ nghĩ rằng thầy sắp
biến mất."
Phật hỏi ba lần, lặp đi lặp lại.
Không có câu hỏi nào cho nên ông đi ra sau cây và nhắm mắt lại, chỉ để tan biến
vào trong cái vô hạn, để rời khỏi thân thể, và thế rồi đột nhiên người đó tới.
Người đó bắt đầu đánh nhau với các sư và nói, "Tôi phải gặp thầy. Đây là lần
cuối cùng; tôi sẽ không có khả năng gặp thầy lần nữa. Trong bốn mươi năm tôi đã
từng bỏ lỡ và tôi có một câu hỏi để hỏi. Tôi chưa bao giờ có khả năng hỏi nó
trước đây vì đôi khi có hôn nhân trong gia đình tôi, đôi khi kinh doanh đang tới
đỉnh cao, đôi khi tôi ốm hay vợ tôi ốm, và đôi khi có người họ hàng ở lại. Tôi
bao giờ cũng bỏ lỡ nhưng bây giờ đừng ngăn cản tôi."
Các đệ tử nói, "Điều đó là
không thể được; bây giờ thầy đang tan biến."
Phật đi ra khỏi cực lạc của
mình, khỏi samadhi chung cuộc của ông ấy. Ông ấy tới trước cây và ông ấy nói,
"Đừng ngăn cản người đó. Người đó có thể đã ngu xuẩn, người đó có thể đã bỏ
lỡ bởi vì dốt nát của người đó, nhưng ta không thể nghiêm khắc với người đó được.
Ta vẫn còn sống cho nên để người đó tới. Không ai nên nói rằng Phật còn sống và
một người đã tới cầu xin lại bị đẩy lại." Phật nói, "Ông đã tới để hỏi
cái gì?"
Người đó đã quên mất câu hỏi.
Người đó nói, "Khi tôi tới, tôi biết, nhưng bây giờ tôi không thể nhớ được.
Lần sau tôi gặp thầy tôi sẽ mang câu hỏi tới." ... Và sẽ không có lần sau.
Phật chết hôm đó, và người đó
phải đã vẩn vơ đâu đó trên quả đất này hay khác, tìm kiếm một người có thể trả
lời câu hỏi của người đó. Người đó đã bỏ lỡ Phật liên tục trong bốn mươi năm.
Bạn có thể bỏ lỡ tôi - bao giờ
cũng nhớ khả năng đó. Nhưng nó sẽ là vì bạn, không vì tôi; tôi bao giờ cũng sẵn
sàng. Bất kì khi nào bạn sẵn sàng tôi sẽ đánh bạn, nhưng việc buông xuôi sâu sắc
được cần; trước điều đó không cái gì có thể được làm. Bạn phải chết đi, chết
như bạn vậy, để cho điều bạn thực sự là có thể được sinh ra từ bạn. Bạn phải chết
đi như hình tướng để cho cái thực có thể được sinh ra. Bạn phải chết đi trên
ngoại vi, để cho trung tâm tiến hoá và bước ra trong sự chói sáng của nó, trong
sự hoàn hảo đầy đủ của nó.
Mọi cú đánh đều là để phá huỷ hạt
mầm để cho cây được sinh ra.
Cái gì thêm nữa không?
Câu hỏi 2
Osho kính yêu,
Đã từng có nhiều câu hỏi liên quan tới điều
thầy đang nói về chiến binh và doanh nhân. Vì phần lớn trong chúng tôi đều là
doanh nhân và nhà chuyên nghiệp, và không phải là chiến binh, chúng tôi có bỏ lỡ
chứng ngộ không?
Là chiến binh không có nghĩa là
người lính, nó là phẩm chất của tâm trí. Bạn có thể là doanh nhân và là chiến
binh; bạn có thể là chiến binh và là doanh nhân.
"Doanh nhân" nghĩa là
phẩm chất của tâm trí mà bao giờ cũng mặc cả, cố cho ít hơn và nhận nhiều hơn.
Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói doanh nhân: cố cho ít hơn và nhận nhiều hơn,
bao giờ cũng mặc cả, bao giờ cũng nghĩ về lợi nhuận. Chiến binh lại là phẩm chất
của tâm trí, phẩm chất của người táo bạo, không của người mặc cả, phẩm chất mà
có thể đặt cược mọi thứ cách này hay cách nọ - một tâm trí không thoả hiệp.
Nếu một doanh nhân nghĩ về chứng
ngộ, người đó nghĩ nó như món hàng như nhiều món hàng khác. Người đó có một
danh sách: người đó phải làm ra cung điện lớn, người đó phải mua cái này và cái
nọ, và đến cuối cùng người đó phải mua chứng ngộ nữa; nhưng chứng ngộ bao giờ
cũng là cái cuối cùng - khi mọi thứ được làm xong, thế thì được. Và chứng ngộ
đó cũng là được mua bởi vì người đó hiểu chỉ mỗi tiền.
Chuyện xảy ra là một người vĩ đại
và giầu tới Mahavira. Người đó thực sự rất giầu; người đó có thể mua được bất
kì cái gì, thậm chí cả vương quốc. Ngay cả các vua cũng phải vay tiền từ người
đó.
Người đó tới Mahavira và người
đó nói, "Tôi đã nghe nhiều thế về thiền, dhyan, và trong thời gian ông ở
đây ông đã tạo ra loạn trí trong mọi người; mọi người đều nói về dhyan. Dhyan
là gì? Nó giá bao nhiêu và tôi có thể mua được nó không?"
Mahavira ngần ngại, cho nên người
đó nói, "Đừng nghĩ về giá chút nào. Ông đơn giản nói và tôi sẽ trả tiền;
không có vấn đề về nó."
Làm sao nói với người này? -
Mahavira đâm ra lúng túng chả biết nói gì với người đó. Chung cuộc Mahavira
nói, "Ông đi đi. Trong thị trấn của ông có một người, người rất nghèo; người
đó có thể sẵn lòng bán dhyan của người đó. Người đó đã đạt tới, và người đó
nghèo tới mức người đó có thể sẵn sàng bán nó."
Ông này cám ơn Mahavira, chạy
xô về người nghèo kia, gõ cửa và nói, "Ông muốn bao nhiêu tiền cho dhyan của
ông? Tôi muốn mua thiền của ông."
Người này bắt đầu cười. Người
này nói, "Ông có thể mua tôi, điều đó là được. Nhưng làm sao tôi có thể
cho ông dhyan của tôi được? Nó là phẩm chất của bản thể tôi, nó không phải là
hàng hoá."
Nhưng doanh nhân bao giờ cũng
nghĩ theo cách này. Họ cúng dường để mua, họ tạo ra đền chùa để mua. Họ cho
nhưng việc cho của họ không bao giờ là cho; nó bao giờ cũng là để được cái gì
đó, nó là việc đầu tư.
Khi tôi nói với bạn là chiến
binh đi, tôi ngụ ý là người táo bạo, đưa mọi thứ ra đánh cược. Thế thì chứng ngộ
trở thành vấn đề sống và chết, không phải là hàng hoá, và bạn sẵn sàng ném đi mọi
thứ vì nó. Và bạn không nghĩ về lợi nhuận.
Mọi người tới tôi và họ hỏi,
"Chúng tôi sẽ được gì từ thiền? Chủ định của nó là gì? Lợi nhuận của nó sẽ
là gì? Nếu một giờ được dành cho thiền cái thu lại sẽ là gì?" Toàn thể đời
họ đều là kinh tế.
Chiến binh không theo lợi lộc;
chiến binh theo đỉnh, theo đỉnh của việc trải nghiệm. Chiến binh thu được gì khi
người đó chiến đấu trong chiến tranh? Người lính của bạn không còn là là chiến
binh nữa, họ chỉ là người phục vụ. Chiến binh không còn trên trái đất này vì
toàn thể sự việc đang được làm bởi công nghệ. Bạn thả bom lên Hiroshima; người
thả bom không phải là chiến binh. Bất kì đứa trẻ nào cũng có thể làm điều đó, bất
kì người điên nào cũng có thể làm điều đó - thực sự, chỉ người điên mới có thể
làm nó. Việc thả bom lên Hiroshima không phải là chiến sĩ hay chiến binh.
Chiến tranh không còn như cũ
như nó đã vậy trong quá khứ; bây giờ bất kì ai cũng có thể làm nó, và sớm hay
muộn các thiết bị máy móc sẽ làm điều đó. Máy bay không người lái có thể làm điều
đó - và máy bay không phải là chiến binh. Phẩm chất này bị mất. Chiến binh đối
diện, đương đầu với kẻ thù, mặt đối mặt.
Cứ hình dung hai người với kiếm
rút ra đang đương đầu nhau: họ có thể nghĩ được không? Nếu họ nghĩ họ sẽ lỡ.
Suy nghĩ dừng lại; khi kiếm được rút ra suy nghĩ dừng lại. Họ không thể lập kế
hoạch được vì nếu họ lập kế hoạch, trong khoảnh khắc đó người khác sẽ đâm. Họ
di chuyển tự phát, họ trở thành vô trí. Nguy hiểm nhiều, khả năng chết gần tới
mức tâm trí không thể được phép vận hành. Tâm trí cần thời gian; trong hoàn cảnh
khẩn cấp tâm trí không thể được phép. Khi bạn ngồi trong ghế bạn có thể nghĩ,
nhưng khi bạn đối diện với kẻ thù bạn không thể nghĩ được.
Nếu bạn đi qua phố, phố tối, và
đột nhiên bạn thấy con rắn, con rắn nguy hiểm đang nằm đó, bạn sẽ làm gì? Bạn
có bắt đầu nghĩ không? Không, bạn sẽ nhảy lên. Và cú nhảy này sẽ không từ tâm
trí bạn bởi vì tâm trí cần thời gian, và rắn không có thời gian nào; chúng
không có tâm trí. Rắn sẽ cắn bạn - cho nên tâm trí không thể được phép. Trong
khi đối diện với rắn bạn nhảy lên, và cú nhảy đó tới từ bản thể bạn; nó tới trước
ý nghĩ. Bạn nhảy trước hết và thế rồi bạn nghĩ. Đây là điều tôi ngụ ý bởi phẩm
chất của chiến binh: hành động tới mà không suy nghĩ, hành động là không có tâm
trí; hành động là toàn bộ. Bạn có thể trở thành chiến binh mà không đi vào chiến
tranh, không cần đi vào chiến tranh.
Toàn thể cuộc sống là việc khẩn
cấp, mọi mọi nơi đều có kẻ thù và rắn, và các con vật hoang dã dữ tợn sẵn sàng
tấn công bạn. Toàn thể cuộc sống là cuộc chiến tranh. Nếu bạn tỉnh táo bạn sẽ
thấy rằng toàn thể cuộc sống là cuộc chiến tranh, và bất kì khoảnh khắc nào bạn
cũng có thể chết; cho nên khẩn cấp là thường hằng. Phải tỉnh táo, phải giống
như chiến binh dường như đang đi giữa kẻ thù. Bất kì khoảnh khắc nào, từ bất kì
chỗ nào, cái chết có thể nhảy lên bạn; đừng cho phép tâm trí. Và là người táo bạo
đi - chỉ người táo tạo mới có thể lấy cú nhảy này. Cú nhảy là nhiều tới mức những
người nghĩ về lợi nhuận không thể lấy được nó. Nó là mạo hiểm, mạo hiểm lớn nhất;
bạn có thể mất đi và chẳng thu được cái gì. Khi bạn tới tôi bạn có thể mất mọi
thứ và bạn có thể không thu được cái gì.
Tôi sẽ lặp lại một trong những
câu nói của Jesus: Bất kì ai níu bám lấy cuộc sống, bất kì ai cố gìn giữ nó, sẽ
đánh mất nó; và bất kì ai sẵn sàng mất nó sẽ gìn giữ nó.
Đây là việc nói trong ngôn ngữ
của người táo bạo: Đánh mất nó - đây là cách gìn giữ nó. Chết đi - đó là cách để
đạt tới cuộc sống vĩnh hằng, cuộc sống bất tử.
Khi tôi nói một doanh nhân, tôi
nói tâm trí tính toán, tinh ranh. Đừng là tâm trí tinh ranh. Không đứa trẻ nào
đã bao giờ là doanh nhân, và khó tìm ra được người già nào không là doanh nhân.
Mọi đứa trẻ đều là chiến binh và mọi người già đều là doanh nhân. Làm sao chiến
binh trở thành doanh nhân là câu chuyện dài: toàn thể xã hội, giáo dục, văn
hoá, ước định, làm cho bạn ngày càng sợ, sợ hãi hơn. Bạn không thể nhận mạo hiểm
và mọi thứ là đẹp đều là mạo hiểm. Yêu là mạo hiểm. Cuộc sống là mạo hiểm. Thượng
đế là mạo hiểm.
Thượng đế là mạo hiểm lớn nhất
và qua toán học bạn sẽ không đạt tới - chỉ qua nhận mạo hiểm tối thượng, để mọi
thứ bạn có vào đặt cược. Và bạn không biết cái không biết; cái biết bạn mạo hiểm
và cái không biết bạn không biết.
Tâm trí doanh nhân sẽ
nói,"Mình đang làm gì vậy - làm mất cái mình có cho cái mà chẳng ai biết
có tồn tại hay không? Giữ cái đang có trong tay và đừng khao khát cái không biết."
Tâm trí chiến binh nói, "Cái biết đã được biết rồi, bây giờ chẳng có gì
trong nó; nó đã trở thành gánh nặng và mang nó là vô dụng. Cái không biết phải
được biết bây giờ, và mình phải mạo hiểm cái biết vì cái không biết."
Và nếu bạn có thể mạo hiểm, mạo
hiểm toàn bộ, không gìn giữ cái gì, không giở thủ đoạn với bản thân bạn, không
giữ lại cái gì, đột nhiên cái không biết bao bọc bạn. Và khi nó tới bạn trở nên
nhận biết rằng nó không chỉ là cái không biết, nó là cái không thể biết. Nó
không chống lại cái biết, nó ở bên ngoài cái biết. Đi vào trong bóng tối đó, đi
vào trong chỗ chưa thăm dò đó mà không có bản đồ nào và không có đường đi nào,
đi một mình vào trong cái tuyệt đối đó, phẩm chất của chiến binh được cần tới.
Nhiều người trong các bạn vẫn
có chút ít điều đó còn lại vì bạn đã có thời là trẻ con; các bạn tất cả đều đã
là chiến binh, các bạn tất cả đều là người mơ về cái không biết. Thời thơ ấu đó
bị giấu kín nhưng nó không thể bị phá huỷ; nó có đó, nó vẫn có góc riêng của nó
trong bản thể bạn. Cho phép nó vận hành đi; là như đứa trẻ và bạn sẽ lại là chiến
binh. Đó là điều tôi ngụ ý.
Và đừng cảm thấy chán nản vì bạn
quản lí cửa hàng và bạn là doanh nhân. Đừng cảm thấy chán nản; bạn có thể là
chiến binh ở bất kì chỗ nào. Nhận mạo hiểm là phẩm chất của tâm trí, phẩm chất
như đứa trẻ - tin cậy và đi ra ngoài cái là an ninh.
0 Đánh giá