Chương 10. Hư Không Tốt Hơn Bất Kì Cái Gì

Chương 10. Hư Không Tốt Hơn Bất Kì Cái Gì

Price:

Read more

Thiền Osho by Vô Ngã

Sách Osho

(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)

Sống Thiền – Osho

Bài Nói Về Thiền

Chương 10. Hư Không Tốt Hơn Bất Kì Cái Gì











Nghe hoặc Tải MP3 'Sống Thiền' ê


Osho kính yêu

Ummon nói với hội chúng của ông ấy và nói, "Mọi người đều có ánh sáng riêng của mình. Nếu người đó cố nhìn nó, mọi thứ là tối. Ánh sáng của mọi người là gì?"

Về sau, ở chỗ của các đệ tử, ông ấy nói, "Phòng và cổng."

Và lần nữa ông ấy nói, "Những thứ hạnh phúc không thể tốt hơn hư không."

Setcho nói:

Nó chiếu sáng bản thân nó, tuyệt đối sáng.

Ông ấy cho manh mối cho bí mật.

Hoa đã rụng, cây không cho bóng râm;

Ai không thấy, nếu ông ấy nhìn?

Nhìn là vô nhìn,

Vô nhìn là nhìn.

Đối diện với trâu,

Ông ấy đi vào trong phòng Phật.

Osho ơi,

Mọi người có ánh sáng tách rời riêng của họ không?

Tôi có thể thấy rằng trong thế giới vật lí chính ánh sáng chỉ ra cho chúng ta sự phân biệt giữa hai người, và rằng trong bóng tối, các định nghĩa và phân biệt dường như bị tiêu tan.

Nhưng dường như với tôi nó phải là chính cái đối lập trong thế giới siêu hình - rằng trong bóng tối hay dốt nát chúng ta có ảo tưởng về việc tách rời, trong khi chứng ngộ đem tới nhận biết rằng người ta không tách rời khỏi mọi người và mọi thứ quanh người ta.

Bình luận của thầy là gì?

Câu hỏi thứ hai:

Thỉnh thoảng cảm thấy bản thân tôi đầy ánh sáng, run rẩy với năng lượng vào lúc khác, tâm trí sung sướng nắm giữ những kinh nghiêm này như "cái gì đó" - sau rốt, người ta nói, "cái gì đó là tốt hơn hư không."

Vậy mà khi những khoảnh khắc đó của cái không có đó - khi không có nhận diện về tôi là ai hay bạn là ai, khi không có việc xảy ra bí truyền - cái mà tâm trí không thể phân định được nghĩa là gì: tôi chỉ biết rằng không gian đó tồn tại, và rằng hư không là tốt hơn cái gì đó.

Và câu hỏi thứ ba:

Tôi dường như tưởng tượng rằng nếu tôi không nghĩ cái gì đó, không làm cái gì đó, không tham gia vào dự án nào đó này khác, tôi cũng gần như chết; tham gia vào trong cuộc sống với tôi dường như là bản thân cuộc sống.

Nhưng chừng nào tôi đang làm, chẳng phải tôi đang tiêu khiển cho bản thân tôi một cách liên tục đó sao? - khi toàn thể vấn đề là làm chết đi bản thân người ta.

Bình luận của thầy là gì?

Bình luận của Ummon về ánh sáng bên trong của mọi người là tuyệt đối đúng. Mọi người đều có ánh sáng riêng của mình. Nhưng điều đó là đúng chừng nào chúng ta nói về nó, chừng nào nó chỉ là khái niệm. Một khi nó trở thành kinh nghiệm của bạn, mọi thứ tan biến, kể cả bạn. Thế thì có ánh sáng, ánh sáng đại dương, trong đó mọi người đã tan biến như giọt sương.

Phát biểu của Ummon, Mọi người đều có ánh sáng riêng của mình, có thể bị hiểu lầm. Rất dễ hiểu lầm các từ như "ánh sáng riêng của mình." Tôi sẽ không dùng điều đó; tôi sẽ nói, mọi người đều là một bộ phận của một ánh sáng. Và bộ phận là không tách rời mà nó cũng không tách rời được, và bộ phận không nhỏ hơn cái toàn thể.

Bộ phận là tương đương với cái toàn thể.

Bản thân giọt sương là đại dương.

Ummon nói với hội chúng của ông ấy và nói, "Mọi người đều có ánh sáng riêng của mình. Nếu người đó cố nhìn nó, mọi thứ là tối. Ánh sáng của mọi người là gì?"

Ở đây ông ấy đưa ra một điểm có ý nghĩa: người ta phải thảnh thơi một cách toàn bộ tới mức người ta không có. Cho dù hiện hữu là căng thẳng. Khi bạn đơn giản biến mất, có ánh sáng - sự biến mất của bạn là sự xuất hiện của ánh sáng. Nhưng nếu bạn cố nhìn chỗ có ánh sáng, trong chính nỗ lực của bạn, bạn bỏ lỡ nó. Chính nỗ lực để cố đem bản ngã của bạn, tính cá nhân, bạn - và bạn ở trong bóng tối. Như một bản ngã bạn sẽ không thấy ánh sáng nào.

Đó là điều ông ấy nói: "Mọi người đều có ánh sáng riêng của mình, nhưng nếu người đó cố..." Toàn thể vấn đề là liệu bạn thảnh thơi hay bạn làm nỗ lực, liệu bạn tự phát làm mất bản thân bạn trong đại dương hay đang cố, bởi vì chính việc cố giữ cho bạn tách rời. Nếu người đó cố nhìn nó, mọi thứ là tối. Ánh sáng của mọi người là gì?

Ummon đang nói với các đệ tử của ông ấy. Hiển nhiên, điều ông ấy nói dường như rất mâu thuẫn. Một mặt ông ấy nói, "Ông là ánh sáng" - bằng việc đưa ra phát biểu là Mọi người đều có ánh sáng riêng của mình... của riêng người đó. Và thế rồi ông ấy nói, "Nếu ông cố nhìn nó toàn là bóng tối."

Bạn có hiểu ánh sáng của mọi người là gì không?

Ánh sáng của mọi người là khi mọi người trở thành không ai cả.

Khi bạn đơn giản biến mất và hư không thịnh hành, tất cả là ánh sáng.

Tất nhiên nó là riêng của bạn, nhưng bạn không có đó.

Tất nhiên nó là riêng của bạn, bởi vì bạn bao gồm, bạn được làm từ ánh sáng và không gì khác.

Và điều đó không chỉ đúng về con người, nó là đúng về mọi thứ vật chất nữa.

Các nhà huyền môn là người đầu tiên... Trong gần ba nghìn năm trước khi khoa học thừa nhận rằng vật chất không phải là vật chất mà là ánh sáng, năng lượng, điện - những cái tên khác nhau của ánh sáng - các nhà huyền môn đã từng nói rằng "khi chúng ta đi vào có ánh sáng vô cùng." Kabir nói, "Khi tôi đi vào tôi bị bao quanh bởi một nghìn mặt trời. Ánh sáng nhiều thế, không thể chịu nổi, Nhưng nó không nóng, nó mát mẻ; nó không thiêu đốt, mà cho ông nhiều chất nuôi dưỡng và nhiều cuộc sống hơn."

Có lẽ không ai trong hội chúng của Ummon có khả năng trả lời ông ấy, có khả năng làm ra nghĩa nào đó từ phát biểu mâu thuẫn của ông ấy. Tôi hi vọng nó không mâu thuẫn cho bạn.

Bạn là ánh sáng khi bạn không hiện hữu.

Bạn là bóng tối khi bạn hiện hữu.

Toàn thể vấn đề là bản ngã.

Nhưng các đệ tử của Ummon có lẽ bỏ lỡ vấn đề; do đó: Về sau, ở chỗ của các đệ tử, ông ấy nói - vì không ai đứng và nói cái gì, bản thân thầy phải đáp lại - "Phòng và cổng."

Đây là cách thức chỉ Thiền mới dùng để diễn đạt mọi thứ mà về bản chất là không thể diễn đạt được. Khi ông ấy nói, Phòng và cổng, ông ấy đang nói, tới và đi. Nếu bạn đi tất cả là ánh sáng, nếu bạn tới tất cả là bóng tối. Nhưng Thiền có cách riêng của nó để nói mọi thứ.

Và lần nữa ông ấy nói, "Những thứ hạnh phúc không thể tốt hơn hư không." Ông ấy đang nói, "Không có gì tốt hơn là hư không - ngay cả hạnh phúc, phúc lạc, cực lạc, cũng không thể tốt hơn hư không." Lần nữa ông ấy đang nói, "Nếu các ông là hư không, các ông là ánh sáng, ánh sáng vô hạn. Nhưng ngay cả một ý tưởng nhỏ về 'tôi' là đủ phá huỷ toàn thể sự việc."

Setcho bình luận:

Ai không nhìn, nếu ông ấy nhìn?

Nhìn là vô nhìn,

Và vô nhìn là nhìn.

Ở đây Setcho tới gần với Thiền hơn chút ít. Nhìn là vô nhìn vì khi bạn nhìn cái gì đó, cái nhìn của bạn được rót đầy, cũng như tấm gương được rót đầy bởi vật nó phản xạ. Thế thì không có gương, mà chỉ có phản xạ. Nhưng khi không có phản xạ, gương có đó. Trống rỗng nó hiện hữu - tràn đầy nó không hiện hữu.

Nhìn là vô nhìn. Mắt bạn là gì, ngoại trừ những gương nhỏ? Khi bạn được rót đầy với các đối thể bạn bị che mù bởi các đối thể đó. Khi bạn đạt tới trạng thái mà bạn có thể nhìn xuyên qua, khi mắt bạn không chỉ là những tấm gương phản xạ, khi chúng trong suốt, phản xạ không lừa dối; phản xạ không trở thành đồng nhất. Mắt - ngay cả việc nhìn - vẫn còn vô nhìn.

Shunyo một hôm hỏi tôi, "Khi thầy nói thầy có nhìn mọi người mà thầy đang nói cho không?" Tôi không muốn xúc phạm bạn nhưng chân lí là, khi tôi đang nói ai có đó để mà nhìn? Và nếu tôi bắt đầu nhìn ai đó, việc nói của tôi trở nên bị ô nhiễm. Bạn ở đây, tôi cảm thấy sự hiện diện của bạn, tôi cảm thấy im lặng của bạn, tôi cảm thấy nhịp tim của bạn - nhưng mắt tôi vẫn còn tuyệt đối trống vắng.

Nhiều sannyasins đã bảo tôi rằng tôi có vẻ dường như tôi không nhìn. Nó không phải là "dường như," nó đích xác là vậy. Tôi không nhìn. Tôi không nhìn thấy.

Đối diện với trâu,

Ông ấy đi vào trong phòng Phật.

Tham chiếu đó liên quan tới Mười bức tranh trâu của Thiền. Đó là một trong nhưng câu chuyện hay nhất mà con người đã từng tạo ra. Nó là tuyển tập của mười bức tranh...

Trong bức tranh thứ nhất, trâu bị lạc, người chủ nhìn đây đó, và có cây khắp xung quanh, nhưng không có dấu hiệu nào của trâu.

Trong bức tranh thứ hai, người đó nhận ra sâu trong rừng chỉ cái đuôi của con trâu. Điều đó chỉ dẫn rằng có lẽ trâu đang trốn ở đó đằng sau cây.

Trong bức tranh thứ ba người đó thấy dấu chân trâu, đi tới cùng hướng nơi người đó có thể thấy đuôi trâu.

Trong bức thứ tư người đó đã thấy cả con trâu.

Trong bức thứ năm người đó đã bắt được trâu.

Trong bức thứ sáu người đó đã xoay xở để cưỡi lên nó.

Trong bức thứ bẩy người đó quay về nhà, ngồi trên trâu.

Trong bức thứ tám người đó đã đưa trâu vào chuồng từ đó mà nó đã trốn ra.

Trong bức thứ chín người đó ngồi bên cạnh trâu, thổi sáo. Chín bức tranh này tồn tại trong Thiền như nó tồn tại ở Nhật Bản, nhưng tuyển tập gốc là trong tiếng Trung Quốc...

Bức tranh cuối bị thiếu trong những tranh này, và bức tranh cuối là quan trọng nhất. Không chỉ ngẫu nhiên mà bức tranh này bị thiếu. Nó đã bị bỏ đi một cách có chủ ý, cân nhắc tới hệ luỵ của nó. Nó là bức tranh nguy hiểm vì ở bức thứ mười người này đi hướng tới bãi chợ với bầu rượu.

Bạn định làm gì sau khi bạn trở nên chứng ngộ? Đó là điều tôi đã nói với các bạn... sau vài phút người ta bắt đầu cảm thấy khát, đó là lúc...

Bức thứ mười có tầm quan trọng mênh mông; nó nói rằng ngay cả khi bạn đã tìm được trâu - điều là biểu tượng cho việc tìm ra bản thân bạn - điều đó không có nghĩa là bạn trở thành cao siêu hơn người khác. Khi bạn đã tìm thấy bản thân bạn, thay vì trở thành cao siêu hơn người khác, lần đầu tiên bạn hiểu sự khiêm tốn và bạn bắt đầu đi tới bãi chợ: tới những người thấp nhất, khiêm tốn nhất, tới quán rượu nơi mọi người say. Phật tính của bạn không làm cho người say bị kết án, nhưng bản thân bạn bắt đầu đi tới quán rượu để làm bạn với những người bị kết án, để giúp họ thoát ra khỏi cơn say của họ. Và đó là cách duy nhất để giúp họ, để ở cùng với họ.

Một Thiền sư ở Nhật Bản liên tục bị tống vào nhà giam vì những điều nhỏ bé... ăn cắp. Và một thầy lớn - ngay cả quan toà cũng kính trọng ông ấy. Họ hỏi ông ấy, "Sao ông làm điều này? Ông có hàng nghìn đệ tử; ngay cả hoàng đế cũng tới chạm chân ông - và ông đã đánh cắp giầy của ai đó...!"

Ông ấy đơn giản mỉm cười. Và cả đời ông ấy điều đó tiếp diễn - ba tháng trong tù, thế rồi hai hay ba tháng ở ngoài. Thế rồi lần nữa ông ấy sẽ tìm cách... và chung cuộc mọi người đều trở nên quen với sự kiện là ông ấy mắc chứng không chữa được.

Nhưng phải có bí mật nào đó...

Ngày ông ấy chết, một đệ tử hỏi, "Thầy đừng bỏ chúng tôi trước khi nói ra điều bí mật. Tại sao thầy liên tục đánh cắp cả đời thầy về những thứ tuyệt đối không cần thiết? Chúng tôi sẵn sàng cung cấp cho thầy bất kì cái gì thầy cần; thầy không bao giờ hỏi về bất kì cái gì."

Người này, trước khi chết mở mắt ra và ông ấy nói, "Lí do là ở chỗ trong tù hầu hết là người say, người ngủ - kẻ sát nhân, kẻ cưỡng hiếp, trộm cắp, đủ mọi loại tội phạm. Ta phải ở cùng họ để thức tỉnh họ; không có cách khác."

Người này phải đã là con người của từ bi mênh mông.

Nhưng, sợ điều đó sẽ bị hiểu lầm, khi chuỗi tranh này chuyển từ Trung Quốc sang Nhật Bản, bức tranh thứ mười đã bị bỏ đi. Bạn cũng sẽ đồng ý rằng điều có vẻ không hay là Phật Gautam đi vào quán rượu...

Một giáo sư thường tới tôi - anh ta là giáo sư trong cùng đại học như tôi, và anh ta nói, "Tôi muốn là một sannyasin" - anh ta bị ấn tượng mênh mông - "nhưng nỗi sợ duy nhất là ở chỗ sau khi trở thành một sannyasin tôi không thể đi vào quán rượu được, và anh biết rằng tôi nghiện rượu. Mặc áo choàng của sannyasin sẽ trông rất kì và những người say khác sẽ bắt đầu cười."

Tôi nói, "Không hại gì. Đằng nào cũng cứ uống đi. Trở thành một sannyasin và thử việc đó xem sao."

Anh ta trở thành một sannyasin và ngày thứ hai anh ta tới - "Anh đã đưa tôi vào rắc rối rồi. Tôi cứ tưởng chỉ có một rắc rối thôi, quán rượu; nhưng có nhiều. Vợ tôi bây giờ chạm chân tôi! Cô ấy nói, 'Anh tâm linh thế!' Bây giờ tôi không thể có quan hệ với cô ấy theo bất kì cách nào khác, ngoại trừ việc cho cô ấy một ân huệ."

Anh ta rất giận, anh ta nói, "Anh! Anh phải đã biết cả và dầu vậy anh đã làm điều đó với tôi - và tôi đã từng là bạn của anh lâu thế. Đêm qua trong bóng tối tôi đã lẻn tới quán rượu, hi vọng rằng mọi người phải đã bỏ đi vào lúc này, nhưng người đứng quầy có đó. Anh ta lập tức sụp xuống đất, chạm chân tôi và anh ta nói, 'Biến đổi lớn lao làm sao!' Bây giờ tôi muốn giết anh!"

Tôi nói, "Thực là lạ... Anh đã hỏi xin tính chất sannyas. Nó chắc chắn đem tới rắc rối, nhưng nếu anh có thể kiên nhẫn chút ít nó cũng sẽ đem tới phúc lành, cực lạc, điều còn quan trọng hơn là vợ hay quán rượu hay bạn của anh."

Anh ta nói, "Tôi phải kiên nhẫn bởi vì tôi không thể đi ngược lại được; điều đó sẽ rất mất mặt."

Sợ tình huống này, các thầy Nhật Bản, người đã đem các bức tranh từ Trung Quốc về, đã bỏ đi bức tranh thứ mười. Nhưng vì nó vẫn được gọi là "mười" bức tranh của Thiền, "Mười trâu của Thiền," tôi trở nên tò mò vì khi tôi đếm chỉ có chín. Tôi phải làm việc trong nhiều năm để tìm ra rằng chúng không phải là tranh Nhật Bản, chúng là tranh Trung Quốc. Chúng vẫn mang tiêu đề cũ nhưng bức tranh thứ mười đã bị bỏ đi.

Chỉ cân nhắc rằng nếu mọi người trở nên chứng ngộ và vẫn đi tới quán rượu để uống rượu, hay đi tới chỗ đánh bạc... điều đó sẽ rất khó bảo vệ cho sự kính trọng của họ. Chỉ để bảo vệ sự kính trọng của họ, họ nghĩ tốt hơn cả là bỏ bức tranh thứ mười hoàn toàn: Không đem nó sang Nhật Bản; chỉ chín bức là hoàn toàn tốt. Bạn đã tìm ra bản thân bạn - bây giờ thổi sáo, tận hưởng...

Nhưng chỉ sáo thôi sẽ không có tác dụng. Để tận hưởng, nhiều thứ nữa được cần - và bức tranh thứ mười chứa nhiều thứ hơn.

Bây giờ, ngồi đây là Zareen với bé Farrokh. Cô ấy trở thành một sannyasin... Cô ấy biết và tôi biết rằng cho dù cô ấy có người chồng đẹp, một người rất hiểu biết, nhưng dầu vậy mối quan hệ đã thay đổi. Cô ấy đã đi tới đạo tràng - bây giờ, giữa chồng và bản thân cô ấy cây cầu cũ đã gẫy rồi. Bởi vì anh ấy là người tốt và hiểu biết, họ sẽ vẫn còn là bạn bè - nhưng họ không thể là chồng và vợ được. Và bé Farrokh đang ngồi bên cô ấy - Neelam không cho phép nó tới bài nói lâu thế, và nó ngồi giống phật thế...

(Osho quay sang chính bên trái nơi Zareen và Farrokh đang ngồi và mỉm cười với Farrokh, em đáp lại bằng việc để ngón trỏ lên môi nó.)

Nó đã được bảo không nói, cho nên nó đang bảo tôi: Đừng quấy rầy.

Được chứ, Farrokh?

Câu hỏi thứ nhất:

"Mọi người có ánh sáng tách rời của riêng họ không?"

Không, Maneesha.

Mọi người có ánh sáng nhưng không tách rời.

Chúng ta tất cả là một lục địa.

Không ai là hòn đảo.

Chúng ta tất cả đều cùng nhau trong bản thể bên trong nhất của mình.

Maneesha đang hỏi, "Tôi có thể thấy rằng trong thế giới vật lí chính ánh sáng chỉ ra cho chúng ta sự phân biệt giữa hai người, và rằng trong bóng tối, các định nghĩa và phân biệt dường như bị tiêu tan. Nhưng dường như với tôi nó phải là chính cái đối lập trong thế giới siêu hình - rằng trong bóng tối hay dốt nát chúng ta có ảo tưởng về việc tách rời, trong khi chứng ngộ đem tới nhận biết rằng người ta không tách rời khỏi mọi người và mọi thứ quanh người ta. Bình luận của thầy là gì?"

Bình luận của tôi, Maneesha, là ở chỗ điều bạn đang nói là đúng về mặt trí tuệ - "nói một cách lí thuyết" rằng không ai là tách rời. Chứng ngộ đem người ta và mọi thứ vào trong tính một - nhưng đây toàn là trí tuệ. Ngay cả ý tưởng về tính không tách rời cũng là trí tuệ. Ý tưởng về tính một cũng vậy.


Chứng ngộ đơn giản nghĩa là bạn biến mất, bạn trở thành cái toàn thể. Không có vấn đề về phân tách hay không phân tách. Không có vấn đề về tính một, bởi vì ngay cả từ 'tính một' cũng ẩn chứa đằng sau nó tính hai.





Bạn ngụ ý gì khi bạn nói tính một? - bạn ngụ ý tính hai đấy. Các nhà huyền môn đã tránh việc dùng từ 'tính một', nhưng bạn không thể tránh được. Trong chính bản chất của hiểu biết trí tuệ bạn có thể đi vòng vo chút ít - và đó là điều những người như Shankara đã làm. Họ nói về bất nhị, không tính hai; họ không nói về tính một. Họ muốn chỉ ra tính một, nhưng họ không muốn dùng từ 'tính một' vì tính một trỏ tới tính hai.

Một không có nghĩa nếu không có hai, ba, bốn... Nếu tất cả các chữ số khác mà biến mất, nghĩa của một là gì? Một có nghĩa chỉ trong hoàn cảnh của mười chữ số; bằng không, nếu không có chín, không có tám... không thể có một được. Nó sẽ nghĩa là gì? Bạn có thể quan niệm cái gì bởi tính một, nếu không có các số khác còn lại?

Tốt hơn cả là đồng ý với Ummon: hư không là tốt hơn tất cả phúc lành. Thay vì nói tính một, tốt hơn cả là nói tính không, được rót đầy với ánh sáng.

Câu hỏi thứ hai của bạn là:

"Thỉnh thoảng cảm thấy bản thân tôi đầy ánh sáng, run rẩy với năng lượng vào lúc khác, tâm trí sung sướng nắm giữ những kinh nghiêm này như "cái gì đó" - sau rốt, người ta nói, "cái gì đó là tốt hơn hư không."

"Vậy mà khi những khoảnh khắc đó của hư không có đó - khi không có nhận diện về tôi là ai hay bạn là ai, khi không có việc xảy ra bí truyền - cái mà tâm trí không thể phân định được nghĩa là gì: tôi chỉ biết rằng không gian đó tồn tại, và rằng hư không là tốt hơn cái gì đó."

Nó nhắc nhở tôi...

Khi tôi còn là đứa trẻ đang lớn lên, mọi người đều bảo tôi - mọi người có thiện ý, bố mẹ, cô bác, thầy giáo, các giáo sư - "Nghe đây, cứ theo cách con hành xử, con sẽ chấm dứt trong hư không."

Tôi thường nói với họ, "Đó là chính mục đích của con."

Một trong những giáo sư của tôi quan tâm nhiều tới mức ông ấy vỗ vào đầu mình; ông ấy nói, "Em không hiểu cái gì cả... Em ngụ ý gì bởi hư không? - người ta phải là cái gì đó chứ."

Tôi nói, "Em không thấy bất kì khả năng nào cho bản thân em là cái gì đó. Cái gì đó là rất nhỏ và giới hạn; hư không là bao la và không giới hạn. Cái gì đó được sinh ra và chết đi - có đó hôm nay và không có ngày mai. Hư không bao giờ cũng hiện hữu, hư không là vĩnh hằng."

Ngoại trừ hư không, không cái gì khác là vĩnh hằng.

Maneesha, bạn phải đã nghe câu ngạn ngữ cổ hàng nghìn năm: Cái gì đó là tốt hơn hư không. Nhưng tôi nói với bạn:

Hư không là tốt hơn bất kì cái gì. Không hiện hữu là kinh nghiệm vĩ đại nhất.

Bạn đang hỏi, " Vậy mà khi những khoảnh khắc đó của hư không có đó - khi không có nhận diện về tôi là ai hay bạn là ai, khi không có việc xảy ra bí truyền - cái mà tâm trí không thể phân định được nghĩa là gì: tôi chỉ biết rằng không gian đó tồn tại, và rằng hư không là tốt hơn cái gì đó."

Làm nó thành vấn đề để nhớ rằng khi tâm trí không thể luận ra được nghĩa của bất kì cái gì, bạn là rất gần với chân lí. Khi tâm trí có thể luận ra nghĩa của cái gì đó, bạn rất xa với chân lí. Tâm trí có thể luận ra nghĩa chỉ về các đồ vật, cái tới với biên giới của nó - và nó có biên giới rất giới hạn. Chân lí không ở bên trong biên giới của nó, nó ở bên ngoài biên giới. Nó là siêu việt, không thể luận ra bất kì nghĩa nào về nó. Cho nên hân hoan đi! Khi tâm trí bạn không thể luận ra được nghĩa nào về cái gì đó, cứ hân hoan; bạn đang tới gần nhà hơn rồi.

Và phát biểu cuối của bạn là tuyệt đối đúng: "Tôi chỉ biết rằng không gian đó tồn tại, và rằng hư không là tốt hơn cái gì đó."

Bây giờ bạn đã đi tới nghĩa của bạn. Hư không không chỉ là tốt hơn, nó cũng là lớn hơn; nó không chỉ là lớn hơn, nó là cái duy nhất có tính tồn tại.

Tính hiện hữu thuần khiết không bị giới hạn bởi bất kì từ nào - và hoa hồng huyền bí mở ra.

Câu hỏi thứ ba:

"Tôi dường như tưởng tượng rằng nếu tôi không nghĩ cái gì đó, không làm cái gì đó, không tham gia vào dự án nào đó này khác, tôi cũng gần như chết."

Điều đó là hoàn toàn đúng.

Mọi ngày tôi đều phái Shunyo đi tìm xem liệu Anando vẫn còn sống hay chết. May mắn, mãi cho tới giờ cô ấy chưa hề chết. Một ngày nào đó cô ấy sẽ hiện hữu.

Khi bạn không làm cái gì, bạn không cảm thấy bản thân bạn. Việc cảm của bạn là việc cảm phản xạ; nó dường như khi bạn không nhìn vào gương, bạn bắt đầu nghĩ, "Cái gì đã xảy ra cho mặt mình sao?" Đó là lí do tại sao đàn bà mang những tấm gương nhỏ trong túi của họ.

Trên xe bus và tầu hoả, thỉnh thoảng họ sẽ lấy gương ra và nhìn vào mặt, để xem liệu nó có đó hay không - bởi vì bạn có bằng chứng khác nào?

Và bên cạnh chiếc gương, mọi hành động của chúng ra, mọi việc làm của chúng ta đều làm cho chúng ta cảm thấy rằng chúng ta hiện hữu. Và chúng ta càng làm nhiều, chúng ta càng hiện hữu nhiều.

Bạn đang hỏi, "Nhưng chừng nào tôi đang làm, chẳng phải tôi đang tiêu khiển cho bản thân tôi một cách liên tục đó sao? - khi toàn thể vấn đề là làm chết đi bản thân người ta. Bình luận của thầy là gì?"

Maneesha, tiêu khiển cho bản thân người ta vào mọi khoảnh khắc không mâu thuẫn với điều tôi nói với bạn: Chết đi mọi khoảnh khắc. Chừng nào bạn chưa chết đi mọi khoảnh khắc, bạn không thể tiêu khiển cho bản thân bạn được. Không có cách khác. Cái cũ chết đi và cái mới sinh ra. Lá cũ chết rụng đi và lá mới tới. Để vẫn còn là luồng chảy năng lượng sống, nhảy múa, chỉ có một cách, và đó là chết đi mọi khoảnh khắc, được tái sinh lặp đi lặp lại, tươi tắn, mới mẻ, hồn nhiên.

Điều đang xảy ra cho bạn là hoàn toàn đúng, bạn chỉ bỏ lỡ tình huống tồn tại của việc tiêu khiển. Chính từ 'tiêu khiển' nghĩa là trước hết bạn phải phá bỏ. Để thức dậy chính việc đầu tiên là ngủ.

Trong một trường nhỏ - chỉ một trường nhỏ như nơi Farrokh đi tới ngày mai, cô giáo đang cố nói cho những cậu bé, "Đừng bao giờ phạm tội, bằng không các con sẽ không bao giờ tới được vương quốc của Thượng đế mà không có sự tha thứ của ngài."

Sau một giờ gây phiền nhiễu cho những đứa trẻ nhỏ này, cô cuối cùng hỏi một cậu bé, "Nói cho cô, phải làm gì để lên tới cõi trời?"

Nó nói, "Phạm tội!"

Cô giáo không thể nào hiểu nổi, ngay thoáng nhìn đầu tiên bạn cũng sẽ không hiểu rằng cậu bé là đúng. Chừng nào bạn chưa phạm tội bạn không thể nào được tha thứ - và chỉ những người được tha thứ mới đi vào trong vương quốc của Thượng đế. Câu trả lời hồn nhiên của cậu bé là tuyệt đối đúng. Nếu bạn là tốt bạn vô giá trị khi có liên quan tới Thượng đế. Ngài sẽ làm gì với bạn? Ngài thậm chí không thể tha thứ được cho bạn, bạn đã không phạm phải cái gì. Cứ về nhà, làm cái gì đó ngu xuẩn và thế rồi quay lại.

Cho nên nhớ điều đó. Nếu bạn đi tới Thượng đế, làm mọi thu xếp để cho ngài có thể tha thứ cho bạn. Làm những thứ ngu xuẩn nào đó đi. Điều đó là yêu cầu tuyệt đối để được tha thứ. Thượng đế thích tha thứ cho mọi người. Hệ quả là rõ ràng: Thượng đế thích những người phạm tội. Chừng nào họ chưa phạm tội, họ không thể trở thành thánh nhân được. Đầu tiên phạm tội đã, đi tới nhà thờ, cầu nguyện; dần dần, dần dần bạn sẽ trở thành thánh nhân và thế rồi tự hành hạ bản thân bạn. Thế thì Thượng đế, từ từ bi rằng anh chàng đáng thương này đang làm quá nhiều, sẽ cho phép bạn vào cõi trời.

Cách đi vòng thế. Và trong cõi trời bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ lặp lại cùng điều đó thôi. Đó là mọi điều bạn biết. Do đó, mọi tôn giáo đã làm ra các thu xếp. Trong quan niệm Mô ha mét giáo về cõi trời, có những dòng sông rượu. Nước là không thể nào tìm thấy được - cũng giống như Poona, nước tinh khiết là không thể có được. Rượu tinh khiết là sẵn có ở Poona nữa...! Trong cõi trời có những dòng sông rượu tinh khiết; chai sẽ không có tác dụng! Chúng sẽ không biện minh cho tính vĩ đại của cõi trời.

Và gái đẹp không bao giờ lớn lên theo tuổi... Mô ha mét giáo đã một nghìn bốn trăm năm tuổi. Những cô gái đó vẫn cứ mười sáu. Họ đã mười sáu tuổi vào thời của Mohammed - bây giờ họ đã bị mắc kẹt, họ không thể trở thành mười bẩy hay mười tám tuổi được. Họ phải cảm thấy rất kì lạ - mười bốn thế kỉ và họ đã không trải qua ngay cả một năm.

Ở đây nữa, trên trái đất đàn bà trải qua thời gian theo cách khác với đàn ông. Người ta nói rằng không bao giờ nên hỏi tuổi đàn bà; điều đó là điều gây khó chịu nhất - và đàn bà không bao giờ nói thật, đặc biệt giữa các tuổi ba tư và ba tám. Trong bốn năm đó, không đàn bà nào nói ra chân lí. Sau ba tư, đột nhiên một hôm họ trở thành ba tám. Đây là điều trong vật lí được gọi là bước nhảy lượng tử, hay theo một cách không khoa học hơn, cú nhảy căng gu ru! Họ nhảy từ ga này sang ga khác. Họ chưa bao giờ ở đoạn giữa.

Trong cõi trời - dù cõi trời của người Ki tô giáo hay người Hindu hay người Mô ha mét giáo hay người Jaina, chả thành vấn đề - tất cả họ bất đồng nhau về mọi thứ, nhưng về tuổi của con gái trên cõi trời tất cả họ đều đồng ý. Dường như cùng những cô gái đã từng phục vụ các thánh nhân già, chết, bẩn trong hàng nghìn năm. Tôi đơn giản cảm thấy thông cảm nhiều tới mức tôi muốn làm tan biến cõi trời hoàn toàn, bởi vì nó đang làm điều bất công tuyệt đối với đàn bà.

Những cô gái đó có được làm bằng nhựa không? Tôi nghĩ chắc họ bằng nhựa, vì trong kinh sách cổ đại có nói họ không vã mồ hôi. Ở đây cũng có những đàn bà chăm chút để không vã mồ hôi, và đủ mọi loại chất khử mùi... nhưng dầu vậy bạn vẫn vã mồ hôi. Những chất khử mùi đó không có tác dụng.

Có lẽ trên toàn thế giới, nếu như có ai đó chưa bao giờ vã mồ hôi, người đó đang ngồi ở đây! Tôi sống trong phòng điều hoà nhiệt độ liên tục, tôi đi trong xe có điều hoà nhiệt độ. Ở đây, bây giờ, ở cả hai bên tôi đều có các máy điều hoà nhiệt độ. Tôi có thể nói là người duy nhất trong lịch sử đã không vã mồ hôi. Và tôi không dùng chất khử mùi.

Có thể là cõi trời được điều hoà nhiệt độ, nhưng nó không rất giống thế, bởi vì điều hoà nhiệt độ là hiện tượng rất mới và cõi trời cổ thế, cả triệu năm tuổi rồi. Tôi không nghĩ rằng bạn thậm chí có thể thuê được xe đạp ở đó.

Maneesha, điều đó là hoàn toàn tốt. Chết đi từng khoảnh khắc cho quá khứ và lại được sinh ra. Từng hơi thở đi ra nên là cái chết của bạn, và từng hơi thở đi vào nên là cuộc sống của bạn. Nếu bạn có thể sống với nhiều thay đổi thế, như dòng sông tuôn chảy, bạn bao giờ cũng tươi tắn, bạn bao giờ cũng nguyên bản; sáng tỏ của bạn là tuyệt đối, bạn là trong suốt.

Bạn đã nhận ra phần thứ nhất bằng việc nói, "Tôi tiêu khiển bản thân tôi một cách liên tục." Bây giờ bạn phải hiểu phần thứ hai, rằng "Tôi chết đi mọi khoảnh khắc, với mọi hơi thở ra."

Một điều là chắc chắn, rằng không người chết nào có thể hít vào. Bạn có thấy người chết nào hít vào không? Chỉ người sống mới có thể hít vào. Nhưng nếu bạn chỉ hít vào và vẫn còn ở đó bạn sẽ không sống lâu, có thể được vài giây thôi. Sống muốn thay đổi liên tục; đó là lí do tại sao bạn không thể dừng thở được. Bạn không thể lấy ngày nghỉ bằng việc nói, "Tôi mệt rồi. Ba mươi năm thở, chỉ một ngày, vào chủ nhật, để tôi nghỉ." Nhưng với việc thở này bạn không thể lấy ngày nghỉ được. Nếu bạn lấy ngày nghỉ nó sẽ bị kết thúc, ngày nghỉ của bạn sẽ trở thành vĩnh hằng, bạn sẽ không quay lại.

Học chết mọi khoảnh khắc đi. Chấp nhận rằng đây là điều đang xảy ra, bạn chỉ không hiểu nó. Đó là điều đang xảy ra trong thân thể bạn. Nếu bạn có thể hiểu nó và sống nó một cách đáng yêu, nó trở thành điệu vũ.

Thở vào, thở ra, tim bạn nhảy múa. Nó liên tục tống ra mọi cái là chết và liên tục nhận vào mọi cái tươi tắn và mới.

Maneesha đã hỏi một loạt câu hỏi, và bây giờ tôi phải nghĩ về bé Farrokh và kể cái gì đó để cho nó có thể cười...

Tại phiên toà xử cưỡng dâm một nạn nhân trẻ được luật sư của cô ta hỏi, kẻ tấn công cô ấy đã nói gì trước khi hiếp dâm cô ấy.

Cô gái quá bối rối nói lí nhí cho nên cô ấy được phép viết điều đó ra.

Sau khi đọc tờ ghi chép thẩm phán chuyển nó cho thẩm phán Mendel Kravitz, người ở cuối hàng, đang ngủ lơ mơ, cho nên người đàn bà cạnh anh ta thúc khuỷu tay vào anh ta và đưa cho tờ giấy ghi chép.

Mendel cầm tờ ghi chép và đọc, "Tôi sẽ giao cấu với anh như anh chưa bao giờ giao cấu trước đây." Mendel mỉm cười với người đàn bà này và để tờ ghi chép vào túi mình.

"Thành viên hội thẩm số mười hai," chánh án ra lệnh, "xin chuyển tờ ghi chép cho tôi!"

"Tôi không thể chuyển được, thưa chánh án," Mendel nói, "chuyện này quá cá nhân!"

Những kẻ cắp ngân hàng xô vào trong ngân hàng và ra lệnh cho các khách hàng và nhân viên ngân hàng đi ra sau góc nhà. Thế rồi họ bảo mọi người cởi hết quần áo và nằm úp mặt xuống sàn.

Một nữ nhân viên ngân hàng nóng nảy lột hết quần áo ra và nằm xuống, quay mặt lên.

"Lật lại đi, Gloria," bạn cô ta thì thào, "đây là bọn cướp chứ không phải là người văn phòng đâu!"

Một đêm cảnh sát Constable Perkins nện gót đi trên phố đèn mờ.

Anh ta thấy ba xe đậu lại, và đi qua xe thứ nhất thấy xe cứ nhún lên nhún xuống, anh ta chiếu đèn pin vào bên trong.

"Xin chào, xin chào!" anh ta nói, vừa gõ lên cửa sổ bằng chiếc gậy, "Quí vị nghĩ quí vị đang làm gì vậy?"

"Ồ!" một giọng hoảng hốt vọng ra. "Chúng tôi đang làm điệu van!"

Cảnh sát C. Perkins đi tiếp qua xe thứ hai, cứ lúc lắc từ bên nọ sang bên kia. Anh ta chiếu đèn và gõ lên cửa sổ.

"Xin chào, xin chào!" anh ta nói, "và các vị đang làm gì?"

"À, chúng tôi làm điệu samba," lời đáp vọng ra.

Perkins dừng ở chiếc xe thứ ba đang nhảy và rít lên và cửa sổ toàn hơi nước bốc lên. Anh ta gõ lên cửa sổ và nói, "Tôi cho là các vị đang làm điệu nhảy 'bossa nova'?"

"Không, thưa ông sĩ quan," một giọng con gái cất ra, "tôi đang làm cho ông chủ một ân huệ!"

Dennis Dork đi tới bác sĩ Dingle với một khuỷu tay đau do đánh tennis.

"Được rồi," Dingle nói. "Đem lọ này về nhà, đổ đầy nó với một mẫu nước tiểu và đưa lại nó cho tôi ngay lập tức."

"Mẫu nước tiểu à?" Dork kêu lên. "Làm sao điều đó sẽ giúp cho khuỷu tay tôi được?" "Không cãi," Dingle nói, "Tôi là bác sĩ. Cứ làm nó đi!"

Thế là Dork về nhà, quyết tâm lừa bác sĩ.

Đầu tiên, anh ta bảo vợ đái vào lọ, rồi đến con gái mình. Thế rồi anh ta đi tới xe hơi và cho một chút dầu động cơ vào cái lọ. Và cuối cùng, anh ta đi vào nhà tắm và thủ dâm tiết vào trong nó.

Anh ta đưa mẫu cho bác sĩ Dingle và quay lại vào sáng hôm sau để lấy kết quả.

"Được lắm, ông Dork," Dingle nói. "Bốn điều nói về anh: thứ nhất, vợ anh có thai; thứ hai con gái anh có bệnh giang mai; thứ ba, xe của anh sắp nổ piston. Và cuối cùng, khuỷu tay của anh sẽ không bao giờ khá hơn nếu anh không thôi thủ dâm!"

Bây giờ hai phút của im lặng.

Nhắm mắt lại... không chuyển động, dường như bạn đã trở thành bức tượng.

Thu lấy toàn thể năng lượng bên trong...

Bây giờ thảnh thơi đi.

Bây giờ quay lại.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Xem Tiếp Chương 11 - Quay Về Mục Lục

Đọc Miễn Phí Sách Osho - Download Sách Osho PDF

Nghe Miễn Phí Sách Nói Osho Hoặc Download ê

0 Đánh giá

Ads Belove Post