Read more
Sống Thiền - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 14. Đánh
trống
Osho kính yêu
Kasan nói, "Học bằng nghiên cứu được gọi là nghe; không học nữa được
gọi là gần; siêu việt lên hai điều này là đi qua đúng."
Một sư hỏi, "Đi qua đúng là gì?"
Kasan nói, "Việc đánh trống."
Sư này lại hỏi, "Giáo huấn đúng của Phật là gì?"
Kasan nói, "Việc đánh trống."
Sư này hỏi thêm một lần nữa, "Tôi sẽ không hỏi ông về chính tâm
trí này là Phật, nhưng vô trí, vô phật là gì?"
Kasan nói, "Việc đánh trống."
Sư này vẫn tiếp tục hỏi: "Khi người chứng ngộ tới, ông đối xử với
ông ấy thế nào?"
Kasan nói, "Việc đánh trống."
Setcho nói điều đó như thế này:
Kéo đá, mang đất,
Dùng sức mạnh tâm linh của cung nghìn tấn.
Zokotsu Roshi lăn ra ba quả cầu gỗ;
Làm sao chúng có thể vượt hơn việc đánh trống của Kasan?
Tôi sẽ bảo ông, cái gì ngọt là ngọt,
Cái gì đắng là đắng.
Osho ơi,
Thầy có đồng ý với Kasan rằng có trạng thái
bên ngoài việc học không?
Câu hỏi thứ hai:
Liệu có thể nghe qua mắt và nhìn bằng tai
không? Đó là điều cảm thấy là việc xảy ra trong các bài nói này. Xin thầy bình
luận?
Và câu hỏi thứ ba:
Sư này ngụ ý gì bởi câu hỏi cuối cùng của
ông ấy? Nói về cách đối xử với vị phật có vẻ dường người người ta có kiểm soát
nào đó về cách người ta sẽ hiện hữu trong sự hiện diện của ông ấy, dường như có
thể là một giao thức nào đó để được tuân thủ. Xin thầy giải thích?
Maneesha, trước khi tôi nói về
giai thoại này, tôi muốn... Ai đang ở trống đấy? Nivedano, đánh trống lên đầu
tiên.
(Tiếng trống)
(Nivedano đánh mạnh vào trống.)
Bạn sẽ phải làm điều đó lặp đi
lặp lại bất kì khi nào tôi nói...
Giai thoại này là về việc đánh
trống của Kasan có vẻ đơn giản thế từ bên ngoài, nhưng từ bên trong nó có nghĩa
mênh mông và có tính đa chiều.
Thứ nhất...
Bạn phải hiểu trống là gì.
Trống là cái trống rỗng bị bao
kín.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Không có gì bên trong trống. Đó
là trạng thái thực tại của chúng ta. Chúng ta chỉ là cái vỏ bên ngoài, bên
trong trống rỗng. Và cũng như trống có thể nói ra từ sự trống rỗng, bạn đang
làm mọi thứ từ sự trống rỗng. Đây là một chiều của nghĩa của việc đánh trống của
Kasan.
Chiều khác là ở chỗ bất kì câu
hỏi nào được hỏi với ông ấy, ông ấy liên tục nói trong câu trả lời, "Việc
đánh trống." Không thành vấn đề bạn đang hỏi câu hỏi nào - có thể có cả
triệu câu hỏi nhưng chỉ có một câu trả lời:
Nivedano...
(Tiếng trống)
... và câu trả lời không thể được
nói thành lời. Đó là lí do tại sao Kasan thường để cái trống bên cạnh ông ấy. Bạn
hỏi ông ấy bất kì cái gì - không thành vấn đề bạn hỏi cái gì, ông ấy sẽ đơn giản
đánh trống. Đó là trả lời của ông ấy.
Được thu lại tới hiểu biết của
bạn nó có nghĩa là, "Là hư không cũng như chiếc trống và ông sẽ thấy câu
trả lời. Ta không thể trao nó cho ông được, nó là cái trống rỗng riêng của ông.
Nhiều nhất ta có thể đánh ông từ bên ngoài, nhưng âm thanh tới từ bên trong ông."
Kasan nói, "Học bằng
nghiên cứu được gọi là nghe; không học nữa được gọi là gần; siêu việt lên hai
điều này là đi qua đúng."
Kasan chắc chắn là một thầy khi
tìm ra đích xác sự tương tự từ kinh nghiệm về vô trí cho thế giới của tâm trí.
Không ai vượt lên hơn ông ấy. Bạn phải hiểu ông ấy dần dần:
Học bằng nghiên cứu được gọi là
nghe.
Ai đó khác đã viết ra, bạn đã
nghiên cứu nó; ai đó khác đang dạy, bạn đã nghiên cứu ông ấy - nhưng nó toàn chỉ
là nghe thôi, nó không phải là kinh nghiệm. Tri thức không thể được chuyển
thành kinh nghiệm. Ngược lại, nó là rào cản lớn nhất cho kinh nghiệm.
Học bằng nghiên cứu được gọi là
nghe.
Ông ấy nói rằng nhiều nhất người
nghiên cứu, người học có thể được gọi là người đã nghe thấy nó. Không phải là họ
đã biết nó.
Mọi kinh sách Phật giáo đều bắt
đầu bằng từ, "Tôi đã nghe..." Có hàng nghìn kinh sách Phật giáo,
nhưng không ngoại lệ nào, mọi kinh sách đều bắt đầu bằng từ, "Tôi đã
nghe" - chân thành sâu sắc, trung thực. "Phật có thể đã biết, nhưng
khi có liên quan tới tôi, tôi chỉ đã nghe."
Không học nữa được gọi là gần;
Nếu bạn dừng loại tri thức này,
nếu bạn bỏ loại tri thức này, việc học không còn nữa, Kasan gọi nó là gần. Bạn
đã tới rất gần; dầu vậy, nó không phải là kinh nghiệm. Việc học là rất xa xôi;
không học là gần, nhưng ngay cả gần cũng là xa xôi.
Siêu việt lên hai điều này là
đi qua đúng.
Nếu bạn có thể siêu việt lên
trên tri thức và bạn cũng có thể siêu việt lên vô tri thức... nói cách khác, nếu
bạn có thể siêu việt lên trên dốt nát và trí huệ cả hai, bạn đã thực sự đi qua
tới cõi bên kia. Điều này được gọi là đi qua đúng.
Một sư hỏi, "Đi qua đúng
là gì?"
Kasan nói, "Việc đánh trống."
Nivedano...
(Tiếng trống)
Sư này lại hỏi, "Giáo huấn
đúng của Phật là gì?"
Kasan nói, "Việc đánh trống."
Nivedano...
(Tiếng trống)
Sư này hỏi thêm một lần nữa,
"Tôi sẽ không hỏi ông về chính tâm trí này là Phật, nhưng vô trí, vô phật
là gì?"
Kasan nói, "Việc đánh trống."
Nivedano...
(Tiếng trống)
Sư này vẫn tiếp tục hỏi:
"Khi người chứng ngộ tới, ông đối xử với ông ấy thế nào?"
Kasan nói, "Việc đánh trống."
Nivedano...
(Tiếng trống)
"Việc đánh trống" này
của Kasan là một phương cách mênh mông. Ông ấy nói, "Mọi câu hỏi của ông,
dù chúng có vẻ lớn lao thế nào, dù sâu sắc và triết lí thế nào, tất cả chúng đều
tới từ cái trống rỗng bên trong ông." Ông ấy đang nói, "Chỉ một khoảnh
khắc nghĩ về bản thân ông như chiếc trống."
Đó là thiền của ông ấy cho các
đệ tử. Nếu bạn có thể quan niệm về bản thân bạn như cái trống rỗng được bao bọc
bởi thân thể, bạn sẽ hiểu hành động ngớ ngẩn của Kasan. Nó không logic; thực
ra, người logic sẽ nghĩ người này điên. Và nhân tiện, Nivedano đây - bằng
không, sao bạn đánh trống?
Nivedano...
(Tiếng trống)
Tốt!
Bình luận của Setcho không lớn
lao gì mấy, nhưng dẫu sao vẫn tốt.
Kéo đá, mang đất,
Dùng sức mạnh tâm linh của cung
nghìn tấn.
Zokotsu Roshi lăn ra ba quả cầu
gỗ;
Làm sao chúng có thể vượt hơn
"việc đánh trống" của Kasan?
Các thầy khác nhau ở các thời đại
khác nhau đã dùng các phương cách khác nhau chỉ để đem bạn ra khỏi quá trình
tâm trí bạn, chỉ để làm im lặng bạn, chỉ để làm cho bạn nhận biết về trống rỗng
bên trong của bạn. Setcho nói, "Không thầy nào khác đã có khả năng vượt
trên việc đánh trống của Kasan."
Tôi sẽ bảo ông, cái gì ngọt là
ngọt,
Cái gì đắng là đắng.
Ông ấy đang nói, "Kasan
đơn giản quan tâm tới chân lí tối thượng của trống rỗng của ông. Từ trống rỗng
của ông có mọi loại âm thanh, ý nghĩ, tưởng tượng, mơ... nhưng một cú đánh đau
và sọ dừa của ông..."
Nivedano...
(Tiếng trống)
Rồi, nó đánh hay - nhiều người
dường như nhận ra cái trống rỗng!
Cho dù không ai khác trở nên chứng
ngộ, trống của Nivedano sẽ trở nên được chứng ngộ. Đó không phải là vấn đề nhỏ.
Vài phát biểu của các Thiền sư
khác trước khi tôi đi tới câu hỏi của Maneesha:
Kyuho nói, "Thầy giáo quá
cố của chúng ta đã nói, 'Các ông phải hoàn toàn bị kết thúc, bị làm trống rỗng
đi; một lần, vĩnh cửu; các ông phải giống như tro lạnh và cây chết, như người
thắp hương trên điện thờ hoang vắng, như hồ đông cứng, như mảnh lụa bóng.' Nói
cho ta, điều này nghĩa là gì?"
Sư trưởng nói, "Nó nghĩa
là cõi một mầu." (Tức là chứng ngộ lớn.)
Kyuho nói, "Ông không hiểu
nghĩa của thầy giáo của chúng ta."
Sư trưởng ra lệnh cho ai đó lấy
một bó hương và nói, "Nếu tôi không thể qua đời trong khi hương này đang
cháy, lời của ông sẽ được chứng minh là đúng." Ông ấy ném hương vào trong
đèn. Một đám khói trắng bốc lên, và trong khi nó vẫn treo đó trong không khí,
sư qua đời vẫn ngồi thẳng.
Kyuho, đánh vào lưng sư chết,
nói, "Ông có thể qua đời vẫn ngồi thẳng, nhưng ông không bao giờ có thể mơ
về nghĩa của thầy giáo quá cố của chúng ta."
Việc qua đời này dường như là
có phép mầu thế. "Khi hương sẽ cháy hết," sư này nói, "Ta sẽ qua
đời cùng khói này." Đó là nghĩa của trống rỗng bên trong: "Ta có thể
làm trống rỗng bản thân ta bất kì khoảnh khắc nào" - và ông ấy đã xoay xở
làm điều đó, vẫn ngồi thẳng; khi hương thôi cháy ông ấy đã đi.
Nhưng Thiền là cách rất kì lạ để
tiếp cận chân lí.
Kyuho, đánh vào lưng sư chết,
nói, "Ông có thể qua đời vẫn ngồi thẳng, nhưng ông không bao giờ có thể mơ
về nghĩa của thầy giáo quá cố của chúng ta."
Điều này sẽ là rất nghiêm khắc.
Ông ấy đã chứng minh rằng ông ấy có thể làm trống rỗng bản thân ông ấy - tới mức
ông ấy có thể chết theo ý chí riêng của ông ấy. Khi hương cháy và đám khói tan
đi, ông ấy sẽ qua đời. Thế mà Kyuho nói, "Ông đã không hiểu nghĩa của việc
đánh trống."
Tại sao ông ấy nghiêm khắc thế
với anh chàng đáng thương thậm chí đã chết, đã làm trống rỗng bản thân mình
hoàn toàn? Ông ấy nghiêm khắc vì ông ấy nói, "Ông đã cố bướng bỉnh bằng việc
chuyển tâm thức của ông ra khỏi thân thể như khói của hương; ông đã làm nỗ lực
lớn của ý chí, và thực ra ý chí của ông là bản ngã của ông. Ông có thể làm điều
này, nhưng ông đã không hiểu nghĩa của việc đánh trống. Ông đã làm trống rỗng bản
thân ông, nhưng ông có đó; ông đã chứng minh bản thân ông, nhưng có đó.
"Trong chính việc chứng
minh của mình ông đã chứng minh chỉ cho bản ngã của ông, sức mạnh ý chí của
ông. Ông không thể hiểu được nghĩa lớn của việc đánh trống. Nó phải là thảnh
thơi chứ. Nó phải không được ông thực hiện vì nó có đó. Ông phải không làm cái
gì cả, ông phải đơn giản thảnh thơi trong nó. Ông không phải chết, ông đơn giản
phải nhận biết rằng trống rỗng là thực tại bên trong nhất của ông."
Đó là lí do tại sao mặc dầu
Kyuho dường như nghiêm khắc với anh chàng đáng thương này, người đã chết, ông ấy
vẫn đúng: người đã chết phải đã có sức mạnh ý chí lớn.
Tôi đã kể cho các bạn về Nansen...
Trước khi ông ấy sắp chết, ông ấy
thông báo cho mọi đệ tử tới tham gia vào mở hội cái chết của ông ấy. Ông ấy có
hàng nghìn đệ tử và ông ấy hỏi họ, "Bây giờ xin mời, bất kì ai - gợi ý cho
ta cách chết độc đáo nào đó. Ta không muốn ở trong bất kì cách thức chính thống
nào - ta chưa bao giờ chính thống trong đời ta. Sao ta phải chính thống trong
chết nếu ta đã không chính thống trong sống?"
Các đệ tử nhìn nhau. Không ai
đã nghe nói về cái chết độc đáo; chết là chết. Dầu vậy, một người gợi ý,
"Tôi đã nghe nói về một sư chết đang ngồi, gập chân, theo tư thế hoa
sen."
Nansen nói, "Ngu xuẩn! Bao
nhiêu người đã làm điều đó rồi; nó chẳng là gì mới cả. Thử tìm ra cái gì đó mới
đi. Các ông là đệ tử của ta và các ông thậm chí không thể làm việc này được cho
ta sao? - tìm ra cách chết độc đáo? Các ông muốn ta chết như mọi người khác, nằm
trên giường sao?"
Giường chắc chắn là chỗ rất
nguy hiểm. Chín mươi chín phẩy chín phần trăm mọi người chết đi ở đó... cho nên
thận trọng vào! Khi đèn tắt đi, đơn giản tụt ra khỏi giường - nó là chỗ nguy hiểm
nhất. Ở đâu đó khác đi: trong nhà tắm, trên sàn, trên mái... bất kì đâu, nhưng
tránh giường ra.
Nansen nói, "Ta sẽ không
chết theo cách thường đâu." Ai đó gợi ý, "Thế thì thầy có thể chết
đang đứng."
Nansen nói, "Điều đó dường
như tốt hơn chút ít, nhưng dẫu sao nó vẫn không duy nhất, bởi vì ta đã nghe nói
về một Thiền sư chết đang đứng rồi."
Điều đó cho một đệ tử manh mối;
anh ta nói, "Điều đó cho tôi một ý tưởng. Sao thầy không thử nó? Chết vẫn
đứng trên đầu thầy!"
Ông ấy nói, "Điều này
hay!" - Và ông ấy đứng trên đầu và chết.
Bây giờ các đệ tử đâm ra lúng
túng phải làm gì, vì không có nghi lễ cho người đã chết mà vẫn đứng trên đầu...
Ai đó gợi ý, "Chị của thầy...
bà ấy là chị cả, bà ấy là ni cô trong tu viện bên cạnh; tốt hơn cả là mời bà ấy
tới. Đó là trường hợp nguy hiểm. Chúng ta không nên nhận bất kì trách nhiệm nào
cho nó!"
Người chị được mời tới. Bà ấy lớn
tuổi hơn Nansen; Nansen chín mươi, và bà ấy chín nhăm, nhưng bà chị không thua
kém Nansen trong hiểu biết về bất kì cách nào. Bà ấy phát cho Nansen một cái và
bảo ông ấy, "Cả đời mình ông đã từng tinh quái rồi; ít nhất trong cái chết
của mình cư xử cho phải phép đi!"
Thế là Nansen nhảy lên, nằm xuống
giường, mỉm cười - và chết.
Các đệ tử không thể nào tin được
điều đó, liệu ông ấy có chết không... vì đầu tiên ông ấy đã lừa họ bằng việc đứng
trên đầu. "Chúng ta sẽ thiêu sống thầy mất. Bây giờ tốt hơn cả là đợi hai
hay ba ngày và xem liệu thầy có chết thực không."
Nansen mở mắt ra và nói,
"Ta chết thực đấy! Không cần đợi đâu. Khi ta nói điều đó các ông là ai mà
cãi điều đó. Đó là cái chết của ta hay của các ông?"
Họ nói, "Chắc chắn đó là
cái chết của thầy."
Thế rồi ông ấy nói, "Ta có
thể nhắm mắt được chưa?"
Họ nói, "Điều đó tuỳ thầy."
Ông ấy nhắm mắt và các đệ tử phải
thiêu ông ấy, cảm thấy rất lo nghĩ - có lẽ họ đang thiêu sống thầy hay... ai biết
được? Ông ấy có vẻ tuyệt đối chết, nhưng ông ấy đã có vẻ chết khi ông ấy đứng
trên đầu, ông ấy đã có vẻ chết khi ông ấy đang nằm trên giường...!
Thiền chắc chắn là cách thức rất
độc đáo để sống, để yêu, để chết, để diễn đạt kinh nghiệm của nó.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Bạn có cảm giác về việc đánh trống
không?
Không có gì bên trong, dầu vậy...
nó làm ra nhiều tiếng ồn thế. Nhìn vào bên trong bạn mà xem. Cái gì có đó? Nhịp
tim đập, việc đập tới và đi... và cái gì khác? Khi bạn hoàn toàn im lặng bạn là
trống rỗng thuần khiết. Việc thở trống rỗng... tràn đầy trống rỗng của điệu vũ
của nhịp đập trái tim.
Đây là điều được gọi là đi ra
bên ngoài, đi qua bên ngoài - bên ngoài tri thức, bên ngoài dốt nát - vào trong
thế giới của việc không biết.
Maneesha đã hỏi,
"Thầy có đồng ý với Kasan
rằng có trạng thái bên ngoài việc học không"
Kasan không nói rằng có trạng
thái bên ngoài việc học. Kasan đang nói có không gian bên ngoài việc học, không
phải là trạng thái mà là không gian - vô hạn, trống rỗng.
Chỉ quan sát im lặng này
cảm nó, được nhận chìm trong nó
và bạn sẽ có hương vị cái gì đó
của Thiền.
Những giai thoại này không phải
là chuyện thường. Từng giai thoại đều mang toàn thể kinh sách.
Câu hỏi thứ hai của cô ấy là:
"Osho ơi, liệu có thể nghe qua mắt và
nhìn bằng tai không? Đó là điều cảm thấy là việc xảy ra trong các bài nói này.
Xin thầy bình luận?"
Nivedano...
(Tiếng trống)
Khi người ta tuyệt đối im lặng,
có, người ta có thể thấy qua tai và người ta có thể nghe từ mắt. Thế thì không
có phân biệt giữa các giác quan, người ta đơn giản trở thành một tính nhạy cảm.
Mắt và tai và mũi, tất cả chúng tan biến vào trong một tính nhạy cảm. Bạn thấy
nó, bạn cảm qua nó, bạn nghe qua nó - và dầu vậy bạn vẫn còn im lặng. Mọi việc
biết này từ tai và mọi việc nghe này từ mắt không quấy rối im lặng của bạn.
Vâng, Maneesha, đó là điều tôi
đã từng cố gắng trong nhiều năm: tạo ra tình huống cho bạn - và tôi cảm thấy hạnh
phúc mênh mông rằng bạn đã đáp ứng với niềm hân hoan lớn.
Bạn đã trở thành một phần của
im lặng vũ trụ này.
Đây là thực tại thực của bạn.
Trong thực tại này bạn không hiện
hữu.
Và câu hỏi thứ ba của cô ấy:
"Osho ơi, sư này ngụ ý gì
bởi câu hỏi cuối cùng của ông ấy? Nói về cách đối xử với vị phật có vẻ dường
người người ta có kiểm soát nào đó về cách người ta sẽ hiện hữu trong sự hiện
diện của ông ấy, dường như có thể là một giao thức nào đó để được tuân thủ. Xin
thầy giải thích"
Bạn đã hoàn toàn hiểu lầm câu
trả lời của Kasan. Khi được hỏi, "Khi người chứng ngộ tới, ông đối xử với
ông ấy thế nào?"
Kasan nói, "Việc đánh trống."
Đó không phải là câu hỏi về bất
kì giao thức nào; đó không phải là câu hỏi về bất kì kiểm soát nào về phần bạn.
Cách tiếp cận của Kasan phải được hiểu. Dù câu hỏi của bạn là bất kì cái gì - lần
này nó là việc gặp gỡ với Phật - bạn có thể đã hỏi, "Nếu con trâu đi qua,
nó phải được đối xử thế nào?" Câu trả lời của ông ấy chắc đã là một:
"Việc đánh trống."
Với "việc đánh trống"
này, ông ấy đang nói, "Mọi thứ đều là trống rỗng, ngay cả với Phật - ông ấy
còn trống rỗng hơn ông nhiều. Khác biệt duy nhất giữa ông ấy và ông là ở chỗ
ông nghĩ không không trống rỗng, và ông ấy biết rằng ông ấy là trống rỗng và
ông là trống rỗng."
Cố hiểu Kasan nhiều tính tồn tại
hơn là tính trí tuệ đi. Ông ấy không phải là con người của trí tuệ. Ông ấy đi
quanh cùng chiếc trống của mình, nhưng ông ấy chắc chắn là một thầy lớn. Ngôn
ngữ không có tác dụng. Không có cách nào để truyền đạt, nhưng Kasan đã phát
minh, đã tìm ra một cách - trong chiếc trống rỗng không. Bạn hỏi ông ấy hay bạn
không hỏi ông ấy, ông ấy sẽ đánh vào chiếc trống rỗng không.
Kasan có hàng nghìn đệ tử. Rất
ít người có thể được nói là đã làm cho nhiều sinh linh được chứng ngộ hơn
Kasan, và ông ấy chưa bao giờ nói. Việc nói duy nhất của ông ấy là việc đánh trống.
Nhưng người này là đẹp và những
người đi theo và hiểu phải đã là vĩ đại.
Những ngày đó là vàng khi ngay
cả một Kasan cũng có thể được hiểu.
Ông ấy đã thức tỉnh như bất kì
Phật Gautam nào.
Bây giờ, Nivedano, đánh lần cuối
lên trống...
(Tiếng trống)
Bây giờ trống nên được phép nghỉ
ngơi. Và đặc biệt với trống, tôi sẽ kể vài câu chuyện:
Teddy Bearson có cảm giác rằng
vợ mình đang lừa mình, cho nên anh ta thuê ông E.T. Pickle, thám tử tư, để theo
dõi cô ấy. Pickle có các chỉ dẫn phải làm ra một phim video về mọi hoạt động
đáng ngờ của vợ anh ta.
Một tuần sau Pickle báo cáo:
"Nó đây!" Anh ta nói, "Mọi bằng chứng đều có mầu sắc sống - và với
anh bạn thân nhất của anh nữa!"
Teddy và Pickle cũng xem phim.
Vợ của Teddy và anh bạn thân nhất của anh ta cùng ăn trưa, bơi, nhảy, đi bộ và
cười ở miền quê, làm tình dưới cây thông...
"Tôi không thể tin được điều
đó! Tôi không thể nào tin được điều đó!" Teddy nói.
"Tốt hơn cả là anh tin điều
đó đi!" E.T. nói "Bằng chứng có tất cả ở đây."
"Điều đó không phải là
nó," Teddy thở dài. "Tôi chỉ không thể tin được vợ tôi có thể vui đùa
nhiều thế!"
Mabel Mince đi vào trong đồn cảnh
sát và nói với sĩ quan cảnh sát rằng bạn trai cô ấy bị mất tích.
Viên cảnh sát bắt đầu điền vào
báo cáo và yêu cầu Mabel liệu cô ấy có thể cho mô tả về người đàn ông bị mất
tích không.
"Chắc chắn," Mabel
nói. "Anh ấy ba mươi nhăm, cau mét tám, tóc hung, mắt xanh, rất đẹp trai
và cư xử khéo và anh ấy chơi ghi ta."
Một người bạn của cô ấy thì
thào vào tai cô ấy, "Này, Mabel, bạn nói gì vậy? Bạn trai của bạn thấp,
béo và rậm râu tóc!"
"Tớ biết," Mabel cắn
cảu, "nhưng ai muốn anh ta quay lại?"
Một người ở New York bị buộc tội
đánh đàn bà trên xe bus hai tầng, và quan toà tra hỏi anh ta liệu anh ta có cớ
nào không.
"Thế này, thưa quí toà,
chuyện là thế này," người này giải thích. "Cô ấy tới trên xe bus và
ngồi cạnh tôi chỗ xuống cầu thang. Thế rồi cô ấy mở túi ra, lấy ví tiền ra,
đóng túi lại, mở ví ra, lấy ra một đô la, đóng ví lại, mở túi ra, cất ví vào,
và đóng túi lại.
"Thế rồi cô ấy thấy rằng
người soát vé đi lên tầng trên, cho nên cô ấy mở túi ra, lấy ví ra, đóng túi lại,
mở ví ra, cất tờ đô la vào, đóng ví lại, mở túi ra, cất ví vào và đóng túi lại
lần nữa.
"Thế rồi cô ấy thấy người
soát vé xuống cầu thang lần nữa, cho nên cô ấy mở túi ra, lấy ví ra, đóng túi lại,
mở ví ra..."
"Thôi đi!" quan toà
kêu lên. "Anh làm cho tôi phát khùng!"
"Dạ đúng!" người này
nói, "Đó là điều đã xảy ra cho tôi!"
Leroy và Liza, những người yêu
da đen, đang đi trên con đường quê nhỏ, đèo nhau trên xe đạp cũ của Leroy.
Đột nhiên họ thấy thôi thúc phải
làm tình. Thế là họ nhảy ra khỏi xe đạp đây đó và đi làm việc đó.
Sau vài phút một chiếc xe tải lớn
đi tới đỉnh đồi. Người lái xe thấy đôi da đen đăng lăn lộn giữa đường, cho nên
anh ta bấm còi rõ to và nhấn thẳng phanh - nhưng Leroy và Liza vẫn cứ làm tình.
Người lái xe tải cuối cùng trượt
xe đi để cho dừng lại cách đôi đầy mồ hôi này gang tấc. Người lái xe nhảy ra khỏi
ca bin và la lên, "Đồ da đen khùng! Chúng mày suýt chết đấy!"
Leroy ngẩng đầu lên, nhìn người
lái xe và nói, "Được, tôi tới, Liza tới và ông tới. Và tôi hình dung, cái
chết tiệt, ông là người có phanh!"
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Bây giờ hai phút cho im lặng
tuyệt đối.
Không chuyển động.
Nhắm mắt lại và thu toàn thể
năng lượng của bạn vào bên trong.
Bây giờ thảnh thơi...
Được rồi, quay lại đi.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
0 Đánh giá