Chương 5. Thầy im lặng

Chương 5. Thầy im lặng

Price:

Read more

Cỏ tự nó mọc - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 5. 'Thầy im lặng'

Có một sư tự gọi mình là 'Thầy Im lặng'. Thực tại sư là kẻ lừa gạt và không có hiểu biết đích thực.
Để bán thiền bịp bợm của mình ông ta có hai sư hầu khá dẻo miệng để trả lời các câu hỏi thay ông ta, nhưng, dường như để bầy tỏ thiền im lặng bí hiểm của mình, bản thân ông ta không bao giờ thốt ra một lời.
Một hôm, trong khi vắng hai sư hầu, một khách hành hương tới ông ấy và hỏi: "Thưa thầy, Phật là gì?"
Không biết phải làm gì, hay làm sao trả lời, ông ta nhìn quanh một cách tuyệt vọng theo mọi hướng tìm người phát ngôn vắng bóng của mình.
Người hành hương, dường như hài lòng và thoả mãn, cám ơn thầy, và lại khởi hành cuộc hành trình của mình.
Trên đường người hành hương gặp hai sư hầu đang trên đường trở về nhà. Anh ta bắt đầu kể cho họ một cách nhiệt tình thầy im lặng này là người chứng ngộ thế nào.
Anh ta nói: "Tôi đã hỏi thầy phật là gì và thầy lập tức quay mặt sang đông và sang tây ngụ ý rằng con người bao giờ cũng tìm phật ở đây và ở kia, nhưng thực tại, phật không được tìm thấy theo bất kì chiều hướng nào. Ôi ông ấy là thầy chứng ngộ làm sao, và giáo huấn của ông ấy sâu sắc làm sao!"
Khi các sư hầu trở về, thầy im lặng rầy la họ: "Các ông đi đâu suốt cả thời gian này? Vừa mới đây ta đã lúng túng đến chết và gần như bị huỷ hoại bởi kẻ hành hương tò mò."
Cuộc sống là điều bí ẩn. Bạn càng hiểu nó, nó càng trở nên bí ẩn. Bạn càng biết nhiều, bạn càng cảm thấy rằng bạn biết ít. Bạn càng trở nên nhận biết về chiều sâu, chiều sâu vô hạn, sự việc càng trở nên gần như không thể nào nói được gì về nó. Do đó mới có im lặng.
Người biết vẫn còn trong kính nể, ngạc nhiên vô hạn tới mức ngay cả việc thở cũng dừng lại. Đứng trước điều bí ẩn của cuộc sống, người ta mất hút hoàn toàn.
Nhưng có vấn đề, và vấn đề đầu tiên với bí ẩn của cuộc sống là ở chỗ bao giờ cũng có khả năng của lừa gạt, những người có thể lừa người khác, nhưng người có thể gian lận. Trong thế giới của khoa học điều đó là không thể được. Khoa học đi trên đất bằng với thận trọng vô hạn; logic, hợp lí. Nếu bạn thốt ra cái gì đó vô nghĩa, ngay lập tức bạn sẽ bị bắt, bởi vì bất kì cái gì bạn nói cũng có thể được thẩm tra. Khoa học là khách quan, và bất kì khẳng định nào, bất kì phát biểu nào, cũng có thể được thẩm tra trong thực nghiệm trong các phòng thí nghiệm.
Với tôn giáo mọi thứ là bên trong, chủ quan, bí ẩn, và con đường không phải là trên đất bằng. Nó là đường mòn đồi núi. Có nhiều đường lên và đường xuống, và con đường đi như xoáy ốc. Lặp đi lặp lại bạn tới cùng một chỗ, có thể cao hơn chút ít. Và bất kì điều gì bạn nói cũng không thể được thẩm tra, không có tiêu chí cho việc thẩm tra. Bởi vì nó là bên trong, không thực nghiệm nào có thể chứng minh hay bác bỏ nó; bởi vì nó là bí ẩn, không biện luận logic nào có thể quyết định cách này hay cách nọ. Đó là lí do tại sao khoa học là một, nhưng tồn tại gần ba nghìn tôn giáo trên thế giới. Bạn không thể chứng minh tôn giáo nào là giả. Bạn cũng không thể chứng minh được tôn giáo nào khác là thực hay đích thực. Điều đó là không thể được, bởi vì không kiểm thử kinh nghiệm nào là có thể.
Vị Phật nói rằng không có cái ta bên trong. Làm sao chứng minh điều này, hay làm sao bác bỏ điều này? Nếu ai đó nói, 'Tôi đã thấy Thượng đế,' và người đó có vẻ chân thành, phải làm gì? Người đó có thể là người điên bị lừa, người đó có thể đã thấy ảo giác, hay người đó có thể thực sự đã thấy thực tại của sự tồn tại. Nhưng làm sao chứng minh, hay bác bỏ? Người đó không thể chia sẻ kinh nghiệm của mình với bất kì ai, nó là bên trong. Nó không giống như một đối thể mà bạn có thể đặt vào giữa và mọi người có thể quan sát nó, và mọi người có thể thực nghiệm và mổ xẻ nó. Bạn phải nhận nó trong đức tin. Người đó có thể có vẻ tuyệt đối chân thành, và có thể bị lừa: người đó có thể không lừa dối bạn, không cố lừa bạn, bản thân người đó có thể bị lừa. Người đó có thể là người rất thật nhưng người đó đã thấy một giấc mơ và nghĩ nó là thật. Thỉnh thoảng mơ có phẩm chất là chúng trông còn thực hơn bản thân thực tại. Thế thì mơ trông như linh ảnh. Người đó đã nghe tiếng nói của Thượng đế và người đó được rót đầy với nó, xúc động thế. Nhưng phải làm gì? Làm sao chứng minh rằng người đó đã không phát điên, rằng người đó đã không phóng chiếu tâm trí và ý tưởng riêng của mình? Không có khả năng nào.
Nếu có một người tôn giáo chân thật, có chín mươi chín người khác bao quanh người đó. Vài người trong số họ bị lừa: người nghèo, người đơn giản, tốt trong lòng, không cố làm hại bất kì ai, nhưng dầu vậy họ vẫn gây hại. Thế rồi có vài kẻ lừa lọc, ăn cướp, lừa dối: người tinh ranh, láu cá người chủ ý làm hại. Nhưng cái hại trả tiền. Bạn không thể tìm được kinh doanh nào trên thế giới tốt hơn tôn giáo. Bạn có thể hứa, và không cần chuyển giao hàng hoá, bởi vì hàng hoá là vô hình.
Khi mọi thứ là vô hình, bạn có thể cứ bán, hứa hẹn. Không có nhu cầu chuyển giao hàng hoá, bởi vì ngay chỗ đầu tiên chúng là vô hình, cho nên không ai đã bao giờ có thể phát hiện ra chúng. Và bạn không thể tìm ra kinh doanh nào tốt hơn tôn giáo, bởi vì hàng hoá là vô hình. Tôi đã thấy nhiều người bị lừa, nhiều người đang lừa. Và chuyện này là tinh vi tới mức không cái gì có thể được nói để ủng hộ hay chống đối.
Chẳng hạn, tôi biết một người đàn ông giản dị, chất phác, người ngu. Nhưng cái ngu có phẩm chất riêng của nó. Đặc biệt trong tôn giáo, người ngu có thể trông như một paramahansa. Bởi vì người đó ngu, hành vi của người đó là bất ngờ, cũng giống như người chứng ngộ. Tương tự có đấy. Bởi vì người đó ngu, người đó không thể thốt ra một phát biểu hợp lí như người chứng ngộ. Người đó ngu, người đó không biết điều mình nói, cách người đó hành xử. Đột nhiên người đó có thể làm bất kì cái gì: và việc làm đột nhiên này dường như là anh ta thuộc vào thế giới khác. Người đó bị những cơn ngất động kinh, nhưng mọi người nghĩ người đó đang đi vào samadhi. Người đó cần điều trị choáng điện! Đột nhiên người đó sẽ đi vào cơn ngất và bất tỉnh, và những tín đồ sẽ đánh trống và họ sẽ hát về vinh quang của Thượng đế, rằng thầy của họ đã đi vào samadhi lớn, cực lạc. Và mồm người đó bắt đầu sùi bọt, và nước dãi chảy ra - người đó đơn giản trong cơn ngất. Người đó không có thông minh. Nhưng đó là phẩm chất, và có những kẻ lừa dối quanh người đó, những người cứ lan truyền mọi sự về ông 'baba'.
Và nhiều điều xảy ra gần người đó: đó là phép màu. Nhiều điều xảy ra, bởi vì nhiều điều xảy ra theo cách riêng của chúng. Ông baba đang trong bất tỉnh, và nhiều người sẽ cảm thấy kundalini của họ dâng lên. Họ đang phóng chiếu. Có hiện tượng chắc chắn: nếu bạn ngồi yên tĩnh trong thời kì dài, thân thể tích luỹ năng lượng, và thế rồi thân thể bắt đầu chuyển động, cảm thấy hiếu động. Đột nhiên co giật bắt đầu tới - họ nghĩ đây là kundalini. Kundalini đang lên và khi nó lên trong một người, làm sao bạn có thể tụt lại sau được? Thế thì người khác bắt đầu. Thế thì nó giống như nếu người này đi vào nhà vệ sinh, thì người khác cảm thấy thôi thúc; nếu người này hắt hơi, người khác thấy muốn hắt hơi vô cùng kéo tới họ. Nó trở thành lây nhiễm. Nhưng với biết bao nhiêu điều xảy ra, ông baba này chắc phải trong samadhi. Ông ta đơn giản trong bất tỉnh. Ở phương Đông điều đã từng là quan sát của tôi rằng chỉ một người chân thật tồn tại, chín mươi chín người là giả - hoặc bản thân họ là những người bị lừa, giản dị, nghèo nàn; hoặc họ là kẻ lừa dối, người tinh ranh, láu cá.
Điều này có thể cứ tiếp diễn, bởi vì toàn thể hiện tượng này là vô hình. Phải làm gì? Làm sao phán xét? Làm sao quyết định? Tôn giáo bao giờ cũng nguy hiểm. Nó nguy hiểm bởi vì chính mảnh đất là bí ẩn, bất hợp lí. Bất kì cái gì xảy ra, và không có cách bên ngoài nào để phán xét nó. Và có những người với tâm trí cả tin của họ, bao giờ cũng sẵn sàng tin vào cái gì đó, bởi vì họ cần chỗ đứng nào đó. Không có niềm tin họ cảm thấy không được thả neo, bị bật rễ; họ cần ai đó để tin, họ cần đâu đó để đi và cảm thấy được thả neo và bắt rễ.
Niềm tin là nhu cầu sâu sắc trong con người. Tại sao nó là nhu cầu sâu sắc? Bởi vì không niềm tin bạn cảm thấy giống như sự hỗn độn; không niềm tin bạn không biết tại sao bạn tồn tại; không niềm tin bạn không thể cảm thấy nghĩa nào trong cuộc sống. Không ý nghĩa nào dường như có đó. Bạn cảm thấy giống như điều ngẫu nhiên mà không có lí do chút nào để hiện hữu ở đây. Không có niềm tin, câu hỏi nảy sinh: Tại sao có mình? Mình là ai? Mình tới từ đâu? Mình đang đi đâu? Và không có một câu trả lời - không có niềm tin không có câu trả lời. Người ta đơn giản cảm thấy không có nghĩa nào, ngẫu nhiên trong sự tồn tại, không được cần tới chút nào, không phải là không thể thiếu được. Bạn sẽ chết và không ai sẽ bận tâm; tất cả họ sẽ tiếp tục. Bạn cảm thấy cái gì đó bị thiếu, tiếp xúc với thực tại, niềm tin nào đó. Đó là lí do tại sao tôn giáo tồn tại - để cung cấp niềm tin, bởi vì mọi người cần chúng.
Người không có niềm tin phải rất, rất dũng cảm. Sống không có niềm tin là sống trong cái không biết, sống không có niềm tin là táo bạo lớn lao. Người thường không thể đảm đương được điều đó. Với quá nhiều táo bạo, phiền não bước vào, lo âu được tạo ra. Và điều này phải được lưu ý: với tôi người tôn giáo thực sự là không có niềm tin. Tin cậy người đó có, nhưng không có niềm tin, và có khác biệt bao là giữa hai điều này.
Niềm tin là trí tuệ. Bạn cần nó, đó là lí do tại sao bạn có nó. Nó có đó bởi vì bạn không thể sống mà không có niềm tin. Niềm tin cho bạn sự nâng đỡ để sống; nó cho bạn nghĩa nào đó, dù là giả thế nào; nó cho bạn bản kế hoạch tổng thể cho cuộc sống, cách đi, nơi đi. Bạn đang trên đường xa lộ, không lạc trong rừng. Niềm tin cho bạn một món hàng, có những người tin khác cũng giống bạn; bạn trở thành một phần của đám đông. Thế thì bạn không cần nghĩ về món hàng riêng của bạn, thế thì bạn không còn trách nhiệm cho hiện hữu riêng của bạn và điều bạn làm. Bây giờ bạn có thể đổ trách nhiệm lên đám đông.
Một cá nhân Hindu không bao giờ xấu thế như đám đông Hindu. Một cá nhân người Mô ha mét giáo không bao giờ xấu như đám đông Mô ha mét giáo. Điều gì xảy ra? Cá nhân là không xấu, đám đông đơn giản điên - bởi vì, trong đám đông, không ai cảm thấy trách nhiệm. Bạn có thể phạm tội giết người trong đám đông dễ dàng, bởi vì bạn biết đám đông đang làm nó và bạn chỉ là con sóng trong nó, bạn không là nhân tố quyết định, cho nên bạn không có trách nhiệm. Cá nhân, một mình, bạn cảm thấy trách nhiệm. Bạn sẽ cảm thấy mặc cảm nếu bạn phạm phải cái gì đó. Quan sát của tôi là tội lỗi tồn tại qua đám đông, không cá nhân nào đã bao giờ là tội nhân. Và cá nhân, cho dù họ phạm phải cái gì đó sai, có thể được rút ra khỏi điều đó rất dễ dàng; nhưng đám đông là không thể được, bởi vì đám đông không có linh hồn không có trung tâm. Yêu cầu ai?
Và trong mọi điều đang diễn ra trên thế giới - điều ác, lực ác - đám đông thực ra chịu trách nhiệm. Quốc gia là ác; các cộng đồng tôn giáo là lực ác. Niềm tin làm cho bạn thành một phần của đám đông lớn hơn bạn, và có cảm giác phấn chấn khi bạn là một phần của cái gì đó lớn hơn, một quốc gia - Ấn Độ, hay Mĩ, hay Anh. Thế thì bạn không phải là con người tí hon. Một năng lượng lớn tới với bạn và bạn cảm thấy phấn chấn. Trạng thái hào hứng được cảm thấy. Đó là lí do tại sao, bất kì khi nào một quốc gia lâm chiến, mọi người cảm thấy rất hào hứng, cực lạc. Đột nhiên cuộc sống của họ có nghĩa - họ tồn tại cho đất nước, cho tôn giáo, cho văn minh; bây giờ họ có mục đích nào đó để được đạt tới, và kho báu nào đó được bảo vệ. Bây giờ họ không còn là người thường, họ có sứ mệnh lớn lao. Niềm tin là chiếc cầu từ cá nhân tới đám đông.
Tin cậy là khác toàn bộ. Tin cậy không phải là khái niệm trí tuệ. Tin cậy là phẩm chất của trái tim, không của cái đầu. Niềm tin là chiếc cầu giữa cá nhân và đám đông và tin cậy là chiếc cầu giữa cá nhân và vũ trụ. Tin cậy bao giờ cũng vào Thượng đế, và khi tôi nói 'Thượng đế', tôi không ngụ ý bất kì niềm tin nào vào Thượng đế. Khi tôi nói Thượng đế, tôi đơn giản ngụ ý cái toàn thể.
Tin cậy là hiểu biết sâu sắc rằng bạn đơn giản là bộ phận, một nốt trong bản giao hưởng vĩ đại, chỉ là con sóng nhỏ trong đại dương. Tin cậy nghĩa là bạn phải đi theo cái toàn thể, tuôn chảy cùng cái toàn thể, trong hoà hợp với cái toàn thể. Tin cậy nghĩa là: tôi không ở đây như kẻ thù, tôi không ở đây để tranh đấu; tôi ở đây để tận hưởng cơ hội đã được trao cho tôi; tôi ở đây để biết ơn và mở hội. Tin cậy không phải là trong học thuyết: bạn không cần là người Hindu, bạn không cần là người Mô ha mét giáo, bạn không cần là người Jain hay người Sikh. Tin cậy là cam kết giữa cá nhân và cái toàn thể. Tin cậy làm bạn thành tôn giáo - không là người Hindu, không là người Mô ha mét giáo, không là người Ki tô giáo - đơn giản tôn giáo. Tin cậy không có tên. Niềm tin làm bạn thành người Hindu, người Mô ha mét giáo, người Ki tô giáo. Niềm tin có tên, hàng triệu cái tên; có hàng nghìn niềm tin - bạn có thể chọn. Tin cậy chỉ có một phẩm chất: phẩm chất của buông xuôi trong cái toàn thể; phẩm chất của việc đi tương ứng theo cái toàn thể; phẩm chất của việc không ép buộc cái toàn thể theo bạn, nhưng đơn giản cho phép bản thân bạn đi cùng cái toàn thể. Tin cậy là việc biến đổi; tin cậy phải được đạt tới; niềm tin được cho bởi việc sinh. Không ai được sinh ra trong tin cậy, mọi người được sinh ra trong niềm tin: bạn được sinh ra là người Hindu, hay người Jain, hay Phật tử. Niềm tin được xã hội trao cho, bởi vì niềm tin là chiếc cầu giữa bạn và xã hội.
Nếu xã hội không cho bạn niềm tin, có nỗi sợ - bạn có thể trở thành người nổi dậy. Thực ra chắc chắn là nếu niềm tin không được trao, bạn sẽ trở thành nổi dậy, và xã hội không muốn điều đó, không thể đảm đương được điều đó. Xã hội, trước khi bạn trở nên nhận biết, cho bạn niềm tin sâu sắc. Nó đi trong máu của bạn - cùng với sữa của mẹ bạn chất độc của niềm tin thấm vào trong con người bạn. Đến lúc bạn trở nên nhận biết về điều đã xảy ra, bạn thấy bạn đã là người Hindu, hay người Mô ha mét giáo, hay người Ki tô giáo. Áo bó đã có đó rồi: bạn bị cầm tù.
Và rất khó thoát ra khỏi nó bởi vì nó ăn sâu vào trong vô thức của bạn, nó trở thành chính nền tảng của bạn. Cho dù bạn thoát ra khỏi nó, cho dù bạn đi ngược lại nó, nó sẽ vẫn còn trong nền tảng, bởi vì việc lau sạch vô thức là rất khó khăn. Một cách có ý thức bạn không thể làm được điều đó.
Tôi đã nghe, chuyện xảy ra là Mulla Nasruddin trở thành người vô thần. Và anh ta sắp chết, cho nên tu sĩ tới. Tu sĩ nói: "Mulla, bây giờ đây là khoảnh khắc cuối cùng và cơ hội cuối cùng. Dầu vậy thời gian vẫn còn lại, anh thú nhận tội lỗi của anh đi và anh thú nhận rằng anh đã đi sai bởi việc trở thành người vô thần. Trở thành người hữu thần đi và chết khi tin tưởng vào Thượng đế."
Mulla Nasruddin mở mắt ra và nói: "Cám ơn Thượng đế tôi không là người hữu thần."
Cho dù bạn không là người hữu thần, bạn sẽ cám ơn Thượng đế. Sâu bên dưới nó vẫn còn trong vô thức, nó trở thành nền tảng. Bất kì cái gì bạn đã học trong thời thơ ấu trước bẩy tuổi, đều trở thành nền tảng của bạn. Để nhổ bật rễ nó, nỗ lực rất lớn và thiền là được cần tới. Bạn sẽ phải đi lùi lại, chỉ thế thì nó mới có thể được chùi sạch. Bạn có thể tạo ra phản niềm tin, chúng sẽ không giúp gì, chúng không thể giúp được. Bạn có thể trở thành người hữu thần. Bạn có thể là người Hindu trong thời thơ ấu của bạn, thế rồi bạn có thể được cải đạo thành người Ki tô giáo, nhưng bạn sẽ vẫn còn là người Hindu - tính Ki tô giáo của bạn sẽ được tô mầu bởi Hindu giáo của bạn. Bạn có thể trở thành người cộng sản, nhưng, sâu bên dưới, vô thức có đó và nó sẽ tô mầu chủ nghĩa cộng sản của bạn. Thiền sâu là cần để lau sạch vô thức.
Tin cậy là khác toàn bộ. Tin cậy không ở trong lời, trong kinh sách. Tin cậy là hướng tới cuộc sống - chính năng lượng này làm chuyển cái toàn thể. Bạn tin cậy nó và bạn nổi cùng nó. Nếu nó đưa bạn xuống trong xoáy nước, bạn đi xuống trong xoáy nước. Nếu nó đưa bạn ra trong xoáy cuộn, bạn đi ra trong xoáy cuộn. Bạn đi cùng nó, bạn không có tâm trí riêng của bạn về nó. Nếu nó làm bạn buồn, bạn trở nên buồn. Nếu nó làm bạn hạnh phúc, bạn trở nên hạnh phúc. Bạn đơn giản đi cùng nó, không có tâm trí của riêng bạn, và đột nhiên, bạn đi tới nhận ra rằng bây giờ bạn đã đạt tới một điểm mà phúc lạc sẽ là vĩnh hằng. Trong nỗi buồn của bạn, bạn cũng sẽ phúc lạc, bởi vì nó không phải là công việc của bạn. Cái toàn thể đang làm nó theo cách đó và bạn đang đi cùng nó. Hạnh phúc - tốt. Buồn - tốt. Bạn đơn giản 'tốt'. Mọi thứ đều được tốt. Đây là điều người tôn giáo là gì: người đó không có tâm trí của riêng mình. Niềm tin có tâm trí rất mạnh của riêng nó.
Người ta nói về một thánh nhân lớn, Tulsidas, rằng ông ấy được mời tới ngôi đền Krishna ở Mathura, và ông ấy là người tin vào Ram. Ông ấy tới đó, nhưng ông ấy không cúi lạy, bởi vì bức tượng là của Krishna với chiếc sáo trên môi. Tương truyền ông ấy đã nói với Krishna: "Tôi có thể cúi lạy chỉ với Ram, cho nên, nếu ông muốn tôi cúi lạy, ông cầm chiếc cung của Ram trong tay ông đi. Khi tôi thấy rằng ông đã trở thành Ram, chỉ thế thì tôi mới cúi lạy."
Đây là tâm trí của niềm tin. Bằng không, khác biệt là gì giữa Ram và Krishna? Và khác biệt là gì giữa chiếc sáo và chiếc cung?
Và câu chuyện này còn tiếp diễn: nó nói rằng bức tượng đã thay đổi, nó trở thành tượng của Ram, và thề rồi Tulsidas cúi lạy rất hạnh phúc.
Bây giờ vấn đề là, cái gì phải đã xảy ra? Hiểu biết của tôi là ở chỗ bức tượng phải vẫn còn như cũ, bởi vì tượng không bận tâm. Chúng không bận tâm liệu bạn cúi lạy hay không. Nhưng tâm trí của người tin có thể tạo ra mọi sự. Tulsidas phải đã phóng chiếu: nó phải đã là việc phóng chiếu, nó phải đã là ảo giác. Ông ấy phải đã thấy, điều đó là chắc chắn. Ông ấy phải đã thấy, bằng không ông ấy chắc đã không cúi lạy: điều đó là chắc chắn. Khả năng là ở chỗ tâm trí riêng của ông ấy đã tạo ra, và khi bạn quá bị tràn đầy bởi niềm tin của bạn, bạn có thể tạo ra. Bạn có thể thấy những điều mà không có đó, và bạn có thể bỏ lỡ những điều đang có đó. Tâm trí được rót đầy với niềm tin là tâm trí mà có thể phóng chiếu bất kì cái gì theo niềm tin đó. Khi bạn thấy mọi sự, bao giờ cũng nhớ điều này.
Mọi người tới tôi... Nếu ai đó là người tin vào Krishna và người đó thiền, lập tức Krishna bắt đầu tới với người đó. Linh ảnh. Nhưng Christ không bao giờ tới với người đó. Người Ki tô giáo bắt đầu thiền - thế thì Krishna không bao giờ quấy rầy việc thiền của người đó, chỉ Christ tới. Với người Mô ha mét giáo, cả Krishna lẫn Christ đều không tới; và Mohammed không thể tới được vì người Mô ha mét giáo không có ảnh về Mohammed. Họ không biết ông ấy trông giống gì, cho nên họ không thể phóng chiếu được.
Bất kì điều gì bạn tin, bạn phóng chiếu. Niềm tin là việc phóng chiếu. Nó cũng giống như máy chiếu trong rạp chiếu phim: bạn thấy cái gì đó trên màn ảnh mà không có đó. Máy chiếu bị ẩn kín đằng sau, nhưng bạn không bao giờ nhìn vào máy chiếu, bạn nhìn vào màn ảnh. Máy chiếu là ở đằng sau, và toàn thể trò chơi đang diễn ra ở chỗ đó, nhưng bạn nhìn lên màn ảnh. Toàn thể trò chơi đang diễn ra trong tâm trí bạn, và tâm trí chất đầy với niềm tin bao giờ cũng cứ phóng chiếu mọi thứ trong thế giới, nó thấy những điều không có đó. Đây là vấn đề. Tâm trí mà tin thì bao giờ cũng mong manh và bao giờ cũng cung cấp cơ hội để bị những kẻ lừa đảo khai thác - và kẻ lừa đảo ở khắp xung quanh. Toàn thể con đường đều đầy những kẻ cướp, bởi vì không tồn tại bản đồ.
Đi vào trong tôn giáo là đi vào trong nơi chưa thăm dò, vào chỗ chưa được vẽ bản đồ. Kẻ cướp có thể phát triển ở đó rất dễ dàng, chúng có thể đợi bạn - và chúng đang đợi. Và thỉnh thoảng, cho dù người này không lừa bạn, bạn vẫn muốn bị lừa. Thế thì bạn sẽ bị lừa thôi. Không ai có thể lừa bạn được nếu, sâu bên dưới, bạn không sẵn sàng bị lừa.
Mới vài ngày trước, một người tới tôi và người đó nói: "Ông baba đã lừa tôi, và ông ấy là một nhà yoga vĩ đại." Tôi hỏi người đó: "Và ông ấy đã làm gì?" Người đó nói: "Ông ấy có thể làm ra vàng từ kim loại. Ông ấy đã làm cho tôi xem và tôi đã thấy điều đó xảy ra bằng chính mắt tôi. Thế rồi ông ấy nói rằng tôi nên mang tất cả vàng của tôi tới và ông ấy sẽ làm cho nó gấp mười lần lên. Thế là tôi thu thập mọi đồ trang sức của tôi và ông ấy đơn giản trốn mất cùng chúng. Ông ấy đã lừa tôi."
Mọi người đều nghĩ rằng ông ta đã lừa người này, nhưng tôi bảo người này: "Đó là tham của ông đã lừa ông thôi. Đừng đổ trách nhiệm lên bất kì ai khác. Ông đơn giản ngu xuẩn. Tham là ngu. Ông muốn đồ trang sức của ông được tăng gấp mười lần. Tâm trí đó đã lừa ông, người kia đơn giản đã dùng cơ hội này. Ông ta chỉ là người láu cá, có vậy thôi. Ông mới là vấn đề thực. Nếu ông ta mà không lừa ông, ai đó khác chắc đã làm điều đó."
Cho nên ai lừa không phải là vấn đề. Điều đã từng là quan sát của tôi là nếu ai đó lừa bạn, điều đó chỉ ra có phần nghiêng ngả nào đó trong bạn để bị lừa. Và nếu ai đó có thể nói dối bạn, điều đó nghĩa là bạn có đồng cảm nào đó với dối trá. Con người của chân lí không thể bị lừa. Người sống trong chân lí không thể trở thành nạn nhân của kẻ nói dối. Chỉ kẻ nói dối mới có thể bị lừa bởi kẻ nói dối khác; bằng không thì không có khả năng. Có hàng triệu người sẵn sàng để bị lừa, người đơn giản chờ đợi ai đó tới và lừa họ - vì niềm tin của họ, vì ham muốn xấu xa của họ, vì tham của họ. Và nhớ cho rõ rằng tham là tham, dù nó tồn tại trong thế giới vật chất hay trong tâm linh cũng không tạo ra khác biệt gì. Phẩm chất của nó vẫn còn như nhau. Bạn muốn ai đó làm tăng vàng của bạn lên mười lần - đây là tham. Thế thì ai đó nói, 'Tôi sẽ làm cho ông thành người chứng ngộ', và bạn đứng vào hàng ngay lập tức. Điều đó nữa cũng là tham.
Và tôi bảo bạn: Có thể tăng vàng lên mười lần rất dễ dàng, nhưng gần như không thể nào làm cho bất kì người nào khác thành chứng ngộ được. Bởi vì đó không phải là trò chơi. Con đường là gian truân. Thực ra không ai đã bao giờ làm cho bạn chứng ngộ - bản thân bạn trở nên chứng ngộ; người khác có thể là tác nhân xúc tác là nhiều nhất, không gì hơn. Nhưng thực ra mọi thứ xảy ra bên trong bạn; sự hiện diện của người khác có thể đã giúp đỡ, có vậy thôi. Và nếu bạn thực sự chân thành, ngay cả điều đó cũng không cần nữa. Nếu bạn chân thành, những người có thể giúp đỡ sẽ tìm bạn, nếu bạn không chân thành, bạn sẽ tìm những người có thể gây hại. Đó là khác biệt. Khi một đệ tử tìm thầy, gần như bao giờ cũng sẽ là cái gì đó sai. Khi thầy tìm đệ tử, chỉ thế thì cái gì đó đích thực sẽ xảy ra.
Làm sao bạn có thể tìm được thầy? Bất kì cái gì bạn có thể nghĩ đều sẽ là tâm trí bạn, và bạn hoàn toàn dốt nát, bạn là người mộng du. Bạn sẽ tìm ai đó tương ứng với bạn. Bạn sẽ là tiêu chí. Thế thì bạn sẽ đi và tìm ai đó người đang làm phép màu.
Bạn có thể đi và tìm Satya Sai Baba, bởi vì điều đó sẽ là việc đáp ứng sâu sắc cho tham của bạn. Bạn sẽ thấy: đây là người đó rồi. Nếu ông ta có thể tạo ra được mọi thứ từ không khí, ông ta có thể làm bất kì cái gì. Bây giờ tham của bạn bị khêu gợi. Bây giờ hấp dẫn sâu sắc xảy ra ngay lập tức. Đó là lí do tại sao bạn sẽ thấy hàng nghìn người quanh Satya Sai Baba.
Nếu vị Phật tồn tại, bạn sẽ không thấy đám đông ở đó, bởi vì không có hấp dẫn. Satya Sai Baba có hấp dẫn sâu bên trong bạn: tham của bạn bị khêu gợi. Bây giờ bạn biết đây là người đúng. Nhưng bạn sai. Làm sao bạn có thể quyết định được ai là người đúng? Bạn tạo ra những kẻ lừa dối của bạn, bạn cho họ cơ hội. Bạn đi theo các nhà ảo thuật, không theo thầy.
Nếu bạn thực sự muốn tìm thầy, bỏ tham và bỏ niềm tin của bạn đi. Đi tới thầy trần trụi hoàn toàn trong tâm trí, không niềm tin nào; dường như bạn là cây vào mùa lá rộng không còn lá nào, trơ trụi, đứng nổi bật trên nền trời. Bạn đi và tìm thầy với tâm trí trần trụi, không chiếc lá nào, không niềm tin nào. Chỉ thế thì, chỉ thế thì, tôi nói, bạn sẽ có khả năng nhìn không phóng chiếu; chỉ thế thì cái gì đó mới thấm vào trong cuộc sống của bạn từ bên trên. Thế thì không ai có thể lừa bạn được.
Cho nên đừng bận tâm và đừng kết án kẻ lừa dối: chúng đáp ứng nhu cầu. Bởi vì bạn cần họ, họ có đó. Không cái gì tồn tại mà không có nguyên nhân nào. Mọi người tồn tại tất cả xung quanh bạn, bởi vì bạn cần họ. Kẻ cắp tồn tại, kẻ cướp tồn tại, kẻ bóc lột tồn tại, kẻ lừa dối tồn tại, bởi vì bạn cần họ. Bạn sẽ không ở đâu nếu họ tất cả biến mất; bạn sẽ đơn giản không có khả năng sống cuộc sống của bạn nếu họ không có đó.
Chuyện này là hay, và phải được hiểu sâu sắc.
Có một sư tự gọi mình là 'thầy im lặng'. Thực tại sư là kẻ lừa gạt và không có hiểu biết đích thực.
Bạn có thể giả vờ, và trong tôn giáo bạn có thể giả vờ nhiều hơn bất kì chỗ nào khác. Bởi vì mọi người là láu cá theo cách trần gian của họ nhưng họ hoàn toàn hồn nhiên khi có liên quan tới tôn giáo. Bạn có thể có khả năng biết mọi thứ diễn ra trong chợ, bạn đã sống ở đó, bạn biết mánh khoé và cách thức và mọi thứ - bạn đã để bản thân mình làm những điều đó. Bạn là khôn ngoan khi có liên quan tới thế giới, nhưng khi bạn đi vào trong thế giới của tu viện, từ chợ tới tu viện, có khác biệt lớn lao. Trong tu viện bạn hoàn toàn hồn nhiên, như đứa trẻ. Bạn có thể rất già, sáu mươi hay bẩy mươi tuổi, nhưng trong tu viện, trong đền chùa, bạn chỉ giống như đứa trẻ nhỏ. Bạn đã không sống ở đó, và cùng những điều đó cũng tồn tại ở đó. Lần nữa nó là cái chợ.
Khi Jesus đi vào đền thờ của Jerusalem, ông ấy vào với chiếc roi và ông ấy bắt đầu đánh mọi người, bởi vì nhiều chủ hiệu đã vào trong đền và nhiều người cho vay lãi. Ông ấy lật úp bàn của họ và ông ấy nói: "Các ông đã làm cho đền của Thượng đế của ta thành cái chợ. Các ông buôn bán - các ông cút ra đi!" Đây thực sự là cái gì đó - duy nhất một người, và toàn thể đám đông những kẻ buôn bán trốn mất.
Chân lí có sức mạnh riêng của nó. Khi cái gì đó là đúng, bạn lập tức trở thành yếu, bởi vì bạn là kẻ nói dối và bạn lập tức hiểu ngay: Điều đó là đúng. Những người chủ hiệu kia đã không tranh đấu; những người cho vay lãi kia có thể đã giết Jesus; ông ấy một mình và họ có nhiều. Nhưng đơn giản với chân lí của điều đó họ thoát hết ra ngoài. Và chỉ khi họ ra tới bên ngoài rồi họ mới bắt đầu lập kế hoạch phải làm gì với người này - và chính việc lập kế hoạch của họ là chung cuộc đóng đinh Jesus.
Trong các tu viện, trong các đền chùa, trong các đạo tràng, một thế giới khác tồn tại. Bạn không biết luật của nó, các qui tắc của trò chơi này. Bạn có thể bị lừa ở đó rất, rất dễ dàng. Và những người giả vờ đầy ra đó bởi vì nó dễ dàng thế.
Đây đã từng là cảm giác của tôi: hai kiểu người đi tới tôn giáo. Một kiểu là người đã sống trong thế giới, đã sống nó hoàn toàn, và đã đi tới hiểu rằng nó là vô tích sự, vô dụng, phí hoài cuộc đời. Nó tựa như giấc mơ, và điều đó nữa không là giấc mơ đẹp, mà là cơn ác mộng. Đây là một kiểu, kiểu đích thực, chân thực, người đã sống qua thế giới và đã thấy nó là vô dụng, là sa mạc, không ốc đảo trong nó, và đã quay đi. Việc quay của người đó là toàn bộ. Người đó sẽ không nhìn lại. Không có gì để nhìn lại. Phật thường hỏi các đệ tử của ông ấy: "Ông đã thực sự quay hoàn toàn chưa hay ông muốn còn chút ít tâm trí của ông bao giờ cũng nhìn lại, một phần của ông bao giờ cũng nhìn lại?" Đây là kiểu thứ nhất người thực sự là đích thực, người đã sống trong thế gian và đã thấy nó chỉ là thất vọng. Đó là lí do tại sao người đó đã đi tới tôn giáo.
Thế rồi có kiểu khác hoàn toàn đối lập. Kiểu thứ nhất chỉ một phần trăm, kiểu thứ hai là chín mươi chín phần trăm. Những người này rất bị thu hút tới tôn giáo. Kiểu này là những người không thể thành công trong thế giới, người không thể thành công trong tham vọng của họ, người không thể trở thành quan trọng. Họ đã muốn trở thành thủ tướng và tổng thống, nhưng họ không thể trở thành được. Họ đơn giản không được mạnh chừng đó để tranh đấu ở đó. Họ là những người muốn trở thành Rockefellers, hay Fords, nhưng đã không trở thành được bởi vì cạnh tranh là quá lớn và họ đã không được làm bằng kim loại mạnh đúng mức. Họ ngu ngơ, bởi vì cuộc sống là cuộc vật lộn và họ đơn giản kém cỏi. Họ đã không có thông minh chừng nấy, hay loại sức mạnh đó để tranh đấu và để hoàn thành tham vọng của họ. Những người này cũng quay sang tôn giáo.
Đây là những kẻ lừa dối lớn. Họ sẽ trở thành vấn đề cho tôn giáo và cho những người tìm kiếm tôn giáo. Họ sẽ là kẻ lừa dối ở khắp đền; họ sẽ làm cho ngôi đền thành ngôi nhà buôn bán bởi vì ham muốn của họ vẫn ở đó che giấu. Họ đã quay sang tôn giáo như các chính khách - tất nhiên, chính khách đã thất bại trong chính trị. Bạn đi khắp nước mà xem - quanh các gurus ở mọi nơi bạn sẽ thấy các chính khách những người đã thất bại. Các cựu bộ trưởng bao giờ cũng được thấy là đang tới guru nào đó - những người đã muốn quá nhiều trong thế giới mà không thể có được điều đó, họ quay sang tôn giáo, bởi vì có những điều dễ hơn. Cạnh tranh không nhiều, và bạn có thể giả vờ, và bạn có thể tin dễ dàng rằng bạn là người rất cao siêu. Và không có cạnh tranh. Bạn có thể đơn giản nói, 'Tôi đã trở nên chứng ngộ,' và không ai có thể phủ nhận điều đó, và không ai có thể bác bỏ điều đó. Đơn giản không tồn tại tiêu chí để đánh giá điều đó, và bạn bao giờ cũng có thể tìm ra những người ngu đi theo bạn.
Ngay cả một Muktananda cũng có tín đồ. Có lần tôi đi qua đạo tràng của Muktananda và chỉ để xem cái gì đang xảy ra ở đó, tôi vào. Tôi chưa bao giờ thấy một người tầm thường như vậy trở thành nhà lãnh đạo tôn giáo lớn lao của mọi người. Không tiềm năng, không thành tựu, không sáng suốt - nếu bạn thấy ông ấy đi trên phố bạn sẽ không nhận ra được rằng có cái gì đó ở đó. Chỉ là điều rất bình thường - và không bình thường theo nghĩa của Thiền - chỉ là bình thường hoàn toàn. Nhưng ngay cả ông ta cũng có thể tìm ra tín đồ.
Trên thế gian, hàng triệu kẻ ngu tồn tại; và họ bao giờ cũng sẵn sàng tin, bao giờ cũng sẵn sàng, sẵn sàng rơi vào bẫy của bất kì ai. Thực ra, thỉnh thoảng chẳng có bẫy chút nào, nhưng họ cứ rơi, vì họ muốn tin rằng cái gì đó đang xảy ra. Con người hay tưởng tượng thế, và bởi vì tưởng tượng của mình, người đó bắt đầu tin rằng cái gì đó đang xảy ra. Những người này biết ít nhất chừng này về cái gì phải làm.
Ai đó tới tôi và nói: "Tôi bị đau cột sống." Bây giờ, nếu tôi nói rằng đây đơn giản chỉ là đau, đi tới bác sĩ, người đó đơn giản quay đi khỏi tôi và không bao giờ quay lại, bởi vì người đó đã không tới vì điều đó. Nếu tôi nói: "Vâng kundalini của bạn đang lên," người đó sẽ sung sướng. Những người ngu này bao giờ cũng tìm ra các Muktananda của họ.
Và không phải là những người rất bình thường đâu, thỉnh thoảng những người rất thông minh tới. Mới vài ngày trước đây, một nhà sản xuất phim tới tôi - một tên tuổi nổi tiếng khắp Ấn Độ. Đường máu của ông ta đã vượt ra ngoài mọi giới hạn bình thường; nó lên tới năm trăm. Ông ấy thực sự đáng phải chết bây giờ. Ông ấy là người say, người ăn nhiều thức ăn, bị ám ảnh với việc ăn, nhưng dầu vậy ông ấy vẫn tiếp tục và tiếp tục ăn đồ ngọt và uống rượu cồn. Bây giờ, bởi vì quá nhiều đường máu, toàn thân ông ấy run rẩy. Nó phải vậy thôi, bởi vì toàn thân ông ấy bị ốm, mọi thớ thịt của nó bị ốm, và có run rẩy sâu sắc bên trong. Ông ấy ngồi đó khi tôi nói với người khác, và ông ấy run rẩy. Thế rồi ông ấy hỏi tôi: "Thầy nghĩ gì? Nó là cái gì - có phải kundalini đang lên không?"
Bây giờ làm gì với những người này? Đây là nạn nhân, và đây là người tham gia vào việc tạo ra những kẻ lừa dối; họ cũng có nửa phần trách nhiệm. Và tôi biết người này cũng thuộc vào nhóm của Muktananda.
Bây giờ vấn đề nảy sinh cho tôi - làm gì? Nếu tôi nói: 'Vâng. Đó là Kundalini đang lên và đây là cuộc sống cuối của bạn. Chẳng mấy chốc, trong vài ngày, bạn sẽ chứng ngộ,' người đó sẽ cúi lạy, chạm chân tôi và sẽ đi rất sung sướng. Người đó sẽ sung sướng, tôi sẽ sung sướng, và mọi sự được giải quyết. Và người đó sẽ đi quanh nói về tôi, rằng điều này là đúng, thầy vĩ đại nhất mà người đó đã đi tới biết. Đó là kinh doanh hời. Đơn giản. Nhưng thế thì tôi đang lừa người đó, và không chỉ lừa đâu. Tôi đang giết người đó, tôi là kẻ sát nhân, bởi vì tôi biết rằng người đó sắp chết vì bệnh đái đường, và bệnh đái đường đã vượt ra ngoài mọi giới hạn. Nếu tôi nói, 'Đây là kundalini và chứng ngộ đang tới, và điều này giống như samadhi, đó là lí do tại sao bạn run rẩy; đó là Thượng đế đang giáng xuống bạn,' hay, 'Bạn đang vươn tới điều Thiêng liêng,' hay 'Điều Thiêng liêng đang giáng xuống bạn,' người đó sẽ rất sung sướng, mọi người đều sung sướng, không có vấn đề gì. Người đó sẽ làm việc cho tôi và cho tới khi người đó chết, người đó sẽ cứ nói về tôi.
Nhưng khoảnh khắc tôi nói: 'Điều này chẳng liên quan gì tới bất kì chứng ngộ nào. Điều này là đơn giản - quá nhiều đường trong máu. Toàn thân bạn đang sốt. Bạn đừng phí thời gian, bạn đi tới bác sĩ và nghe theo họ đi,' ngay lập tức tôi có thể thấy thay đổi trên mặt người đó. Nó đã đổi: Người này không phải là thầy chút nào. Làm sao người đó có thể là thầy được, và chứng ngộ nữa, khi người đó không thể hiểu được hiện tượng đơn giản thế đang xảy ra trong mình?
Điều đó thực tế đã xảy ra. Một người, rất nổi tiếng ở phương Tây, Franklin Jones, đã là đệ tử của Muktananda - và thế rồi kundalini của ông ấy dâng lên. Muktananda chấp thuận: Ông đã trở thành một siddha. Không chỉ ông ấy đã chấp thuận, ông ấy đã cho một chứng chỉ viết. Tôi đơn giản không thể nào tin được cái ngu xuẩn nào diễn ra - chứng chỉ rằng bạn đã trở thành một siddha, đã chứng ngộ! Cho nên tất nhiên người này đã trở thành một siddha và ông ta đã đổi tên. Ông ta đã là Franklin Jones, bây giờ ông ta là Bubba Free John, và ông ta có nhiều tín đồ của riêng mình.
Bây giờ rắc rối bước vào, bởi vì ông ta đã trở nên chứng ngộ hơn Muktananda đã từng mong đợi, và ông ta đã trở thành một guru theo quyền riêng của ông ta. Không, ông ta muốn - ông ta lại tới mới mấy tháng trước - bây giờ ông ta muốn chứng chỉ khác. Bây giờ ông ta muốn trưng ra: Không cần tôi thuộc vào bất kì thầy nào, bởi vì bây giờ tự bản thân tôi là thầy rồi, và nghiệp của tôi với ông, với Muktananda, được hoàn thành rồi. Cho nên, cho tôi chứng chỉ rằng tôi tuyệt đối tự do.
Bây giờ Muktananda ngần ngại - điều này đi quá xa. Cho nên ông này phủ nhận, ông này sẽ không cho chứng chỉ khác. Nhưng việc này đã đi quá xa rồi. Người này trở về nhà, viết một cuốn sách, và nói: "Tất nhiên Muktananda đã giúp tôi chút ít trên con đường của tôi, nhưng ông ta không phải là người chứng ngộ và tôi huỷ bỏ mọi mối nối của tôi với ông ta. Ông ta là người thường."
Đây là cách mọi sự diễn ra. Người đó đã là người chứng ngộ bởi vì người đó đã cho tôi chứng chỉ, người đó là thầy vĩ đại nhất trên thế giới. Bây giờ người đó không còn thế nữa. Người đó là người thường - 'Tôi huỷ bỏ mọi mối nối của tôi với ông ta.'
Những điều này cứ diễn ra. Nhớ điều này, bởi vì bản thân bạn có thể trở thành một phần trong trò chơi như vậy. Đừng bao giờ tin vào bản thân bạn quá nhiều. Vẫn còn nhận biết đi. Khi bạn tới tôi, tôi sẽ nói đích xác điều đang xảy ra. Nhiều người đã đi khỏi tôi vì tôi sẽ không hỗ trợ cho bản ngã của họ và tôi sẽ không đáp ứng ao ước của họ, và tôi sẽ không nói điều họ muốn tôi nói. Và một khi họ đi rồi, họ chống lại tôi, họ phải vậy thôi. Có những cái bẫy. Không chỉ những kẻ lừa dối tạo ra chúng, bạn giúp để tạo ra chúng. Đừng là người tham gia trong bất kì lừa dối nào, phải rất, rất tỉnh táo.
Sư này, người là kẻ lừa gạt và không có hiểu biết đích thực tự gọi bản thân mình là 'Thầy im lặng'. Điều đó rất hay, bởi vì nếu bạn thốt ra cái gì đó bạn có thể bị bắt. Giữ im lặng đơn giản là hay; thế thì không ai có thể bắt được bạn. Họ nói im lặng là tốt cho hai loại người: người rất, rất trí huệ phải là im lặng, bởi vì điều họ biết không thể được nói ra; và người rất, rất ngu, bởi vì nếu họ không im lặng, họ sẽ bị bắt. Cho nên người này, người là kẻ lừa gạt, thường tự gọi mình là 'Thầy im lặng'. Ông ta sẽ không thốt ra một lời. Nhưng nếu bạn không thốt ra lời nào bạn không thể bán được cái gì. Nếu người bán hàng im lặng, làm sao người đó sẽ bán được mọi thứ? Cho nên ông ta đã nghĩ ra một kế.
Để bán thiền bịp bợm của mình ông ta có hai sư hầu khá dẻo miệng để trả lời các câu hỏi thay ông ta, nhưng, dường như để bầy tỏ thiền im lặng bí hiểm của mình, bản thân ông ta không bao giờ thốt ra một lời.
Một hôm, trong khi vắng hai sư hầu, một khách hành hương tới ông ấy và hỏi: "Thưa thầy, phật là gì?"
Đây là một trong những câu hỏi Thiền. Nó có nghĩa: dharma là gì, tôn giáo là gì? Nó có nghĩa: nhận biết là gì? Nó có nghĩa: người thức tỉnh là gì? Nó là một trong những câu hỏi nền tảng nhất trong Thiền - Phật là gì? Trạng thái hiện hữu chứng ngộ hoàn toàn đó là gì mà chúng ta gọi là Phật?
Không biết phải làm gì, hay làm sao trả lời, ông ta nhìn quanh một cách tuyệt vọng theo mọi hướng tìm người phát ngôn vắng bóng của mình.
Người hành hương, dường như hài lòng và thoả mãn, cám ơn thầy, và lại khởi hành cuộc hành trình của mình.
Trên đường người hành hương gặp hai sư hầu đang trên đường trở về nhà. Anh ta bắt đầu kể cho họ một cách nhiệt tình thầy im lặng này là người chứng ngộ thế nào.
Anh ta đã phóng chiếu, tất nhiên. Anh ta phải đã nghe nói rằng những người biết vẫn còn im lặng. Anh ta phải đã đọc điều đó trong kinh sách, nơi điều được nói cả triệu lần rằng người biết, không nói; người nói, không biết.
Nhưng đây là những điều rất, rất ngược đời. Lão Tử nói, ngay chỗ bắt đầu của Đạo Đức Kinh, rằng chân lí không thể được thốt ra, và điều có thể được thốt ra là không đúng. Nhưng Lão Tử đã thốt ra điều này - vậy nghĩ sao về điều đó? Điều đó là đúng, hay không? Nó là lời được thốt ra, nó đã được nói ra. Bây giờ bạn sẽ trong rắc rối rất sâu, Lão Tử nói rằng chân lí không thể được nói ra, nhưng chừng này ông ấy nói ra rồi. Cho nên việc nói này là đúng hay không? Nếu nó không đúng điều đó sẽ có nghĩa là chân lí có thể được thốt ra; nếu nó đúng thế thì ngay cả điều này cũng không thể được thốt ra.
Tôn giáo đầy những điều ngược đời và đó là vấn đề. Người này phải đã đọc nhiều Thiền sư nói rằng chân lí không thể được nói ra. Điều này là đúng: chân lí không thể được nói ra. Nhưng chừng này có thể được nói, nhiều điều có thể được nói, hàng triệu thứ có thể được nói, mà sẽ có ích để tìm ra điều không thể được nói. Nhiều điều có thể được chỉ dẫn, và điều không thể được nói ít nhất cũng có thể được chỉ ra. Toàn thể nghĩa chỉ là thế này: rằng chân lí là lớn hơn lời. Nó cũng lớn hơn im lặng. Chân lí là bao la tới mức nó không thể bị buộc ở trong cái bao nang của lời và nó không thể bị buộc ở trong im lặng. Thực ra, im lặng tồn tại trong chân lí, và lời cũng tồn tại trong chân lí. Chân lí là bầu trời, là chính không gian.
Thầy này cố giở mánh khoé. Cứ tưởng rằng chân lí không thể được nói ra, cách tốt nhất là giữ im lặng - nhưng thế thì không ai sẽ bị thu hút về bạn. Cho nên ông ta có hai sư hầu để nói về ông ấy - cái loa. Đó là thu xếp tốt, bởi vì nếu họ nói cái gì đó sai, ông ấy không dính líu, nếu họ nói cái gì đó đúng - chừng đấy là tốt. Nhưng một hôm ông ấy bị bắt. Bạn có thể lừa mọi người trong lúc này, nhưng bạn không thể lừa mọi người mãi được. Ngày nào đó, chỗ nào đó, bạn sẽ bị bắt. Bạn không thể làm thu xếp những điều dối trá mà có thể cứ diễn ra mãi. Chân lí sẽ bùng phát. Chín mươi chín phần trăm thời gian bạn có thể thành công, nhưng một phần trăm bạn sẽ thất bại. Và một phần trăm đó sẽ đem toàn thể thành công tới thất bại. Nó sẽ phá huỷ toàn bộ sự việc.
Một hôm một người hành hương tới và hỏi: "Phật là gì?" Thầy này nhìn tuyệt vọng theo cách này cách nọ theo mọi hướng tìm những cái loa đi đâu mất của mình. Đây là chân lí, ông ta không có câu trả lời để cho. Và bằng việc nhìn mọi hướng, ông ta đang tìm ai đó khác - không tìm chân lí, không tìm Phật, không chỉ dẫn cái gì bởi một cử chỉ. Nhưng người hành hương này đã phóng chiếu. Bằng việc nhìn theo mọi hướng, người hành hương tưởng rằng ông ta thực sự là Thiền sư, thầy lớn. Ông ta không thốt ra lời nào, nhưng ông ta đang chỉ ra rằng bạn có thể nhìn theo mọi chiều, mọi hướng, và bạn sẽ không tìm thấy Phật ở đó, bởi vì Phật là ở bên trong. Bạn có thể tìm và kiếm và bạn sẽ không thấy, bởi vì ông ấy ở trong bản thân người tìm kiếm. Đây là phóng chiếu, và đây là điều bạn có thể làm một cách dễ dàng. Đây là cách mọi người bị lừa - họ có tâm trí riêng của họ và những niềm tin và khái niệm và lí thuyết, và họ phóng chiếu.
Nhiều lần điều đó đã xảy ra cho tôi. Mọi người phóng chiếu. Một người tới. Người đó tới cùng với cái túi. Tôi không biết người đó có gì trong túi. Người đó chạm chân tôi và cái túi ở trong tay người đó, cho nên cái túi cũng chạm chân tôi. Tôi nghĩ điều đó là ngẫu nhiên. Nhưng người đó có một chai nước bên trong túi, và điều đó là không ngẫu nhiên. Người đó muốn chân tôi chạm vào cái chai, và tôi hoàn toàn không nhận biết về điều người đó làm. Thế rồi, sau vài ngày, người đó tới và người đó cám ơn tôi, và người đó rất, rất biết ơn. Người đó nói: "Thầy đã chữa khỏi bệnh cho tôi.". Tôi hỏi: "Bệnh gì? Tôi không biết bệnh của bạn." Người đó nói: "Tôi bị đau đầu nặng trong nhiều năm, một loại đau nửa đầu, và nước tôi mang ở lần trước tôi đến, tôi đã chạm nó vào chân thầy." Người đó nói: "Dù hoàn cảnh là bất kì cái gì, thầy đã chạm vào chai nước và tôi đã uống nó trong vài ngày và đau đầu hoàn toàn mất đi."
Bây giờ thì làm gì đây? Nếu tôi nói rằng đây đơn giản là phép thần riêng của người đó, người đó đã làm nó, đấy là tự thôi miên, thế thì có khả năng là đau đầu có thể quay lại; bởi vì bạn không thể tin được vào bản thân bạn, bạn bao giờ cũng tin vào ai đó. Bạn không thể tin được vào bản thân bạn - nhưng nếu bạn không thể tin được vào bản thân bạn, làm sao bạn có thể tin được vào bất kì ai? Nhưng điều này cứ diễn ra. Bạn cảm thấy bất lực bên trong: bạn không thể tin được vào bản thân mình. Bạn tìm người nào đó, và qua niềm tin vào ai đó, phép thần riêng của bạn, tự thôi miên riêng của bạn bắt đầu có tác dụng. Người này đã được chữa khỏi. Ngay chỗ đầu tiên, đau đầu của người đó phải đã do bản thân người đó tạo ra - bởi vì đau đầu thực không thể được chữa theo cách như vậy, chỉ đau đầu giả, đau đầu tâm lí - ngay chỗ đầu tiên đau đầu đã là thôi miên; ở chỗ thứ hai, người đó đã chữa nó. Nhưng người này là nguy hiểm, bởi vì nếu bạn tạo ra đau đầu bạn cũng có thể tạo ra ung thư. Phóng chiếu mọi thứ...
Có lần chuyện xảy ra là một người ở cùng tôi và chúng tôi ngủ trong cùng phòng. Trong đêm tôi phải ra nhà vệ sinh và anh ta phải đã rất buồn ngủ, nửa thức nửa ngủ. Cho nên anh ta nhìn vào giường tôi và tôi không có đó. Thế rồi anh ta phải đã rơi vào giấc ngủ trong vài giây. Khi tôi trở lại và anh ta phải đã nhìn lần nữa - tôi ở đó! Thế là anh ta nghĩ rằng trong vài giây đó tôi đã biến mất. Anh ta nhảy ra khỏi giường, nắm lấy chân tôi và nói: "Nói cho tôi đi - thầy đã làm phép màu - nhưng nói cho tôi thầy đã làm nó thế nào? Bây giờ tôi sẽ không bao giờ bỏ thầy. Thầy là thầy đúng!" Cho nên tôi bảo anh ta: "Được thôi. Bạn sẽ không bỏ tôi; nhưng ít nhất cũng cho tôi một cơ hội nói liệu tôi có thích bạn bao giờ cũng ở cùng tôi hay không chứ - bởi vì bạn đơn giản là ngu." Nhưng người này nói: "Không, thầy đừng cố đào thoát. Tôi sẽ không bỏ thầy. Tôi đã thấy phép màu: vì điều này tôi đã chờ đợi. Tôi sẽ chọn thầy mà có thể biến mất. Thầy đã làm điều đó. Chính mắt tôi đã thấy điều đó!"
Tâm trí là trò chơi rất tinh vi. Bạn có thể nghe điều tôi không nói; bạn có thể trải qua những điều tôi không làm; bạn có thể tự lừa dối bản thân bạn. Cho nên không nhất thiết là ai đó phải lừa bạn. Bạn có thể tự lừa bản thân mình. Bạn là kẻ tự lừa dối.
Người này, thấy thầy im lặng nhìn một cách tuyệt vọng khắp xung quanh, cứ tưởng rằng đây là người đúng, người chứng ngộ lớn, đang chỉ dẫn rằng Phật không thể được tìm thấy ở bất kì chỗ nào. Cho nên, được thoả mãn, rất hài lòng, người đó cám ơn thầy và lại lên đường trên cuộc hành trình của mình.
Trên đường người hành hương gặp hai sư hầu đang trên đường trở về nhà. Anh ta bắt đầu kể cho họ một cách nhiệt tình thầy im lặng này là người chứng ngộ thế nào.
Anh ta nói: "Tôi đã hỏi thầy phật là gì và thầy lập tức quay mặt sang đông và sang tây ngụ ý rằng con người bao giờ cũng tìm phật ở đây và ở kia, nhưng thực tại, phật không được tìm thấy theo bất kì chiều hướng nào. Ôi ông ấy là thầy chứng ngộ làm sao, và giáo huấn của ông ấy sâu sắc làm sao!"
Khi các sư hầu trở về, thầy im lặng rầy la họ: "Các ông đi đâu suốt cả thời gian này? Vừa mới đây ta đã lúng túng đến chết và gần như bị huỷ hoại bởi kẻ hành hương tò mò."
Nhớ kĩ chuyện này, bởi vì nó cũng có thể là câu chuyện của bạn trên đường. Và điều này không nên là vậy - chuyện này không nên trở thành câu chuyện của bạn. Tôi đang kể những chuyện này và nói về chúng để làm cho bạn nhận biết về những điều nào đó. Tôi thích những chuyện này, bởi vì chúng chỉ dẫn đơn giản. Làm sao tránh chúng để cho bạn không bị lừa? Không cái gì có thể được làm với kẻ lừa gạt. Bạn có thể làm được gì? Họ có đó và cái toàn thể cũng cho phép họ - xa chừng đó là tốt. Bạn không thể làm gì được về kẻ lừa gạt, cho nên đừng lo nghĩ, cứ để họ là bản thân họ đi. Nhưng bạn có thể làm cái gì đó về bản thân bạn, đó mới là vấn đề.
Tôi không muốn bạn trở thành những nhà cách mạng và đi săn lùng các baba. Không. Kệ họ với bản thân họ đi. Tôi đang bảo bạn, đừng trở thành nhà cách mạng, nhưng trở nên nhận biết hơn để cho những điều như vậy không xảy ra cho bạn, có vậy thôi. Các baba sẽ tiếp tục, bao giờ cũng vậy, bởi vì kẻ ngu có đó, và những kẻ ngu cần họ; họ đáp ứng cho nhu cầu đặc biệt.
Cho nên cái gì cần được làm? Bạn chỉ có thể làm một điều thôi. Bạn vứt bỏ nhu cầu đó ở bên trong bạn. Đừng phóng chiếu. Đừng cho phép niềm tin lắng đọng trong tâm trí bạn. Lau sạch tâm trí mọi ngày, như người ta lau nhà; bụi tụ lại cả ngày, đến tối bạn lau sạch nó, và lại lau buổi sáng. Trong đêm bạn đã không làm gì, nhưng dầu vậy trong đêm bụi vẫn lắng đọng, cho nên đến sáng bạn lau lần nữa. Liên tục lau tâm trí bạn khỏi các niềm tin, lí thuyết, ý tưởng, triết lí, học thuyết, kinh sách. Bạn đơn giản lau sạch tâm trí bạn khỏi những huyên thuyên tán gẫu và bạn cố nhìn vào thực tại mà không có tâm trí nào bên trong. Chỉ nhìn, cái nhìn thuần khiết, nhìn chăm chăm không căn cứ. Tilopa nói: "Nhìn chăm chăm và mahamudra sẽ là của ông." Bạn sẽ đạt tới chứng ngộ cao nhất cho tâm thức con người. Nhìn chăm chăm không căn cứ. Để cho mắt bạn trong trẻo khỏi mọi khái niệm. Thế thì thực tại sẽ được hiển lộ cho bạn, bởi vì bạn sẽ không bóp méo nó và bạn sẽ không phóng chiếu nó và bạn sẽ không để cái gì vào trong nó.
Người hành hương này đã làm gì? Người đó có ý tưởng nào đó và người đó đặt các ý tưởng này vào trong điệu bộ của thầy, người đang nhìn quanh tìm cái loa của mình. Người đó đặt ý tưởng riêng của mình vào tình huống đó. Người đó phải đã đọc ở đâu đó rằng Phật không thể được tìm thấy theo bất kì hướng nào. Điều đó được phóng chiếu.
Đừng là máy chiếu, đừng là tâm trí tích cực. Để tâm trí bạn hoàn toàn thụ động, cảm nhận. Đừng đem bất kì cái gì từ tâm trí vào thực tại, bằng không bạn sẽ bóp méo nó. Đơn giản cho phép thực tại đi vào tâm trí và bạn là người quan sát thụ động, người chứng kiến thụ động. Thế thì, dù hoàn cảnh là bất kì cái gì, bạn sẽ biết. Thế thì cái đang đó sẽ được hiển lộ cho bạn, và chỉ cái đó có thể đưa bạn tới chín chắn, tới trưởng thành, và tới việc nở hoa chung cuộc.
Bỏ tâm trí đi nếu bạn muốn biết cái thực. Gạt tâm trí sang bên nếu bạn muốn xuyên thấu vào trong chân lí. Chân lí bao giờ cũng có đó, nhưng tâm trí bạn đang đứng ngay ở giữa. Gạt tâm trí sang bên, làm ra cửa sổ và nhìn, và mọi thứ, chính bí ẩn của cuộc sống, trở nên được lộ ra trước bạn. Với tâm trí không ai đã bao giờ có khả năng biết chân lí. Không có tâm trí bất kì ai cũng có thể biết chân lí, bởi vì tâm trí là rào chắn duy nhất. Tâm trí phải dừng lại cho chân lí hiện hữu.
Bạn không có gì khác ngoài tâm trí, cho nên điều đó là khó, rất khó gạt nó sang bên - gian nan, nhưng điều đó xảy ra nếu bạn cứ cố gắng. Lúc ban đầu chỉ vài giây của những thoáng nhìn sẽ có đó. Nhưng ngay cả những thoáng nhìn đó sẽ cho bạn chiều hướng mới. Trong vài giây tâm trí dừng lại, và đột nhiên, dường như có tia chớp, toàn thể thế giới của tâm trí biến mất và thế giới của cái thực được hiển lộ. Những tia chớp này sẽ xảy ra cho bạn, và thế rồi, dần dần, bạn sẽ được lắng đọng vào trong trạng thái của vô trí. Thế rồi không có nhu cầu về tia chớp, mặt trời đã mọc. Bây giờ là buổi sáng, mọi bóng tối biến mất.

Người tôn giáo là con người của vô trí, vô niềm tin. Người tôn giáo là con người của tin cậy.
..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post