Chương 6. Tính tự phát càn khôn của tất cả

Chương 6. Tính tự phát càn khôn của tất cả

Price:

Read more

Coi nó là dễ (Tập 1) - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 6. Tính tự phát càn khôn của tất cả


Câu hỏi thứ nhất
Thầy đã nói sự sống và sự tồn tại không có mục đích, chúng là chủ định lên bản thân chúng. Các thầy khác, chẳng hạn, Sri Aurobindo, dạy tiến hoá là mục đích của thế giới, tiến hoá trong việc bao giờ cũng đạt tới các mức càng cao hơn của tâm thức - từ vương quốc của khoáng thạch tới vương quốc của thực vật, con vật, con người, từ con người hiện tại tới con người chứng ngộ.Các giáo huấn này có sai không? Hay có cây cầu tới tính vô mục đích?
Sat Bodhi, Sri Aurobindo là triết gia lớn nhưng không là thầy chút nào. Rất thông minh, rất học thức, một trí tuệ lớn, nhưng không là thầy chứng ngộ. Ông ấy nói về Thượng đế và nói hay, nhưng nó toàn là nói, nó toàn là trừu tượng. Nó không phải là việc nhận ra.
Nếu nó là việc nhận ra, thế thì không thể có bất kì mục đích nào. Chẳng hạn, nếu thế giới có tiến hoá như mục đích, thế thì mục đích của tiến hoá sẽ là gì? Tại sao có tiến hoá? Tại sao ngay chỗ đầu tiên? Bạn sẽ phải tạo ra trừu tượng khác, và nó sẽ là việc quay lui vô hạn.
Bất kì cái gì bạn gắn vào như mục đích, câu hỏi sẽ vẫn còn liên quan về cái đó. Tại sao?
Nếu đây là mục đích của tiến hoá, để nhận ra Thượng đế, thế thì mục đích của việc nhận ra Thượng đế là gì? Cứ hỏi câu hỏi đó - và bạn trở lại cùng chỗ. Nếu chứng ngộ là mục đích của sự sống, thế thì mục đích của chứng ngộ là gì? Và thế thì bạn có thể thấy ra vấn đề - chứng ngộ sẽ phải không có chủ định. Và nếu điều tối thượng bản thân nó không có chủ định, thế thì phỏng có ích gì mà nói rằng cuộc sống có chủ định và thế giới có chủ định? Nếu điều tối thượng là vô chủ định, thế thì điều tối thượng đó thấm vào mọi thứ.
Việc hướng đích này tới từ bản ngã. Bản ngã không thể chấp nhận được rằng không có mục đích. Bản ngã không thể chấp nhận được rằng không có cấp bậc. Bản ngã không thể chấp nhận được rằng khoáng thạch và cây cối và con vật và con người và người chứng ngộ tất cả đều tồn tại trong tính đồng thời lớn lao - không có cấp độ. Bạn muốn là cao hơn, bạn muốn là ai đó đặc biệt - bạn là người, không phải là khoáng thạch. Nhưng cái gì là lớn thế trong việc là con người? Cái gì là lớn thế trong việc là con vật? hay con người hay người đã chứng ngộ? Tại sao tạo ra cấp bậc này? Và chung cuộc toàn thể sự việc dàn phẳng ra - thế thì đến cuối Thượng đế không có chủ định, và Thượng đế là tất cả.
Những người đã trải nghiệm, những người đã không chỉ nghĩ về Thượng đế, mà những người đã trải nghiệm sẽ nói Thượng đế không là gì ngoài tính đồng thời càn khôn của tất cả. Khoáng thạch đích xác ở cùng chỗ như con người ở - theo cách riêng của chúng, trong hình dạng khác. Cây cối đích xác ở chỗ người chứng ngộ hiện hữu, theo cách riêng của họ, dưới hình dạng riêng của chúng. Không ai là cao hơn và không ai là thấp hơn. Bản ngã không thể chấp nhận được rằng vì nếu không ai cao hơn, không ai thấp hơn, bản ngã không thể tồn tại được chút nào. Nó chỉ có thể tồn tại qua so sánh. Nó phải đặt ai đó thấp hơn và nó phải đặt ai đó cao hơn. Nó có thể tồn tại chỉ ở giữa hai điều dối trá này. Nó phải đặt ai đó thấp hơn để cho nó có thể cảm thấy, "Tốt, vậy là mình đặc biệt." Và thế rồi nó phải đặt ai đó cao hơn để cho nó có thể liên tục cố gắng, để cho nó có thể liên tục đạt tới, để cho nó có thể liên tục trèo lên thang.
Nhưng nếu điều tối thượng không có chủ định... chủ định nào có đó trong chứng ngộ? Phật là vô chủ định - cứ nghĩ về điều đó - và bạn là có chủ định; Thượng đế là vô chủ định, còn bạn là có chủ định. Nếu Thượng đế là vô chủ định, bạn là vô chủ định - vì bạn không tách rời khỏi Thượng đế. Ai đang tồn tại trong cây cối? Ai đang mọc lên trong cây cối? Ai đang ẩn trong tảng đá? Ai đang hót trong chim? Ai đang nói trong tôi và ai đang nghe trong bạn? Nó tất cả là một. Người nói và người được nói cho là một, người biết và cái được biết là một, người yêu và người được yêu là một.
Một khi điều này trở thành hiểu thấu được cho bạn, bạn thảnh thơi - bạn thảnh thơi trong tính đồng thời càn khôn. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói là tự nhiên. Bản ngã đem các ham muốn phi tự nhiên vào trong bạn; nó lái bạn tới điên khùng. Cuộc sống là đơn giản, nhưng để là đơn giản người ta phải vô chủ định. Bất kì mục đích nào, và bạn không thể nào đơn giản được. Bất kì mục đích nào và bạn không thể ở đây bây giờ. Bất kì mục đích nào và ham muốn sẽ làm rung chuyển bạn. Bất kì mục đích nào, và bạn đang trên đường, lại di chuyển - bạn không thể tận hưởng được khoảnh khắc này, duyên dáng của khoảnh khắc này, phúc lành của ở đây bây giờ.
Một khi bạn hiểu điều này, mọi mục đích biến mất và cùng với mọi mục đích đó, bạn biến mất - thế thì cái còn lại là chứng ngộ. Biết rằng không có chủ định là trở nên được chứng ngộ, biết rằng mọi thứ đều là tốt như nó vậy. Và tất cả chúng ta đều đang tham gia vào trong cùng một thực tại. Không ai cao hơn và không ai thấp hơn. Không có so sánh nào được cần tới.
Cái nào là cao hơn? - băng là cao hơn nước sao? Hơi nước là cao hơn băng sao? Chúng ta biết rằng không có gì cao hơn hay thấp hơn - băng, nước, hơi, tất cả đều là những biểu hiện của một thực tại có tên là H2O. H2O có ba dạng này. Thượng đế có hàng triệu dạng này: đàn ông, đàn bà, đẹp, xấu, ngu xuẩn, thông minh, tội nhân, thánh nhân. Không ai là cao hơn, không ai là thấp hơn. Thấy điều này là được biến đổi. Từ chính khoảnh khắc đó bạn bắt đầu biến mất, bạn bắt đầu tan chảy.
Những người như Sri Aurobindo sẽ cho bạn một loại bản ngã mới, một loại tâm linh. Bạn bắt đầu cố gắng vì các trạng thái siêu tâm trí, trạng thái siêu ý thức, và bạn lại trong cùng lối mòn. Cuộc đua đã lại bắt đầu. Ban đầu nó là vì tiền, quyền, danh; giờ nó dành cho trạng thái siêu tâm trí. Và mọi thứ tới như cái bóng của nó sẽ có đó. Thế thì sẽ có cạnh tranh, thế thì ai đó sẽ cao hơn bạn, thế thì bạn đang tụt lại sau, hau bạn đang đi lên cao hơn so với ai đó khác. Và mọi người đều phải chứng tỏ rằng mình là cao hơn, và người đó phải liên tục tranh đấu với những người đang cạnh tranh... thế thì toàn thể điều vô nghĩa này đã lại đi vào. Thế thì bạn lại ở trong bãi chợ - trong bãi chợ tâm linh, tất nhiên, khác biệt là gì? Trong bãi chợ thường ai đó giầu hơn bạn, giờ ai đó có nhiều phẩm chất tỏ ngộ satori trong người đó, giờ ai đó có tính thiền nhiều hơn, giờ ai đó được chứng ngộ nhiều hơn.
Nếu có mục đích, thế thì ngay cả chứng ngộ sẽ là theo mức độ - ít hay nhiều. Nếu không có mục đích, bạn có thể trở nên chứng ngộ chính khoảnh khắc này - bạn hiện hữu! Bạn chỉ cần dũng cảm để nhận ra nó, dũng cảm để là nó. Điều đó gây tổn thương vì bản ngã sẽ phải bị bỏ lại - và mọi điều bạn đã cố gắng trong đời bạn đều đã là vì bản ngã thôi. Bạn thậm chí có tính thiền vì bản ngã và phục vụ cho bản ngã. Bạn muốn có thái độ đó về 'linh thiêng hơn ngươi' để cho bạn có thể kết án toàn thế giới và bạn có thể nói, "Tôi là người tâm linh - các ông toàn là người vật chất."
Bạn có thể đi khắp Ấn Độ và bạn có thể thấy: mọi người Ấn Độ đều nghĩ rằng, rằng toàn thể thế giới đều là người vật chất ngoại trừ người Ấn Độ - linh thiêng hơn ngươi. Và thế rồi mọi người phải phát minh ra cách như thế để cho họ có thể chứng minh rằng họ là linh thiêng hơn ngươi. Họ sẽ ăn cái này và họ sẽ không ăn cái kia; họ sẽ sống tương ứng theo hình mẫu nào đó, họ sẽ có phong cách nào đó. Mọi điều này đều là trò chơi tâm trí. Cảnh giác với những người như Sri Aurobindo!
Cách tiếp cận của tôi không phải là cách tiếp cận của tiến hoá. Không cái gì đi bất kì chỗ nào - mọi thứ đều ở đây. Mọi thứ đang thay đổi, chắc chắn, nhưng không có tiến hoá. Mọi thứ đang di chuyển, chắc chắn, nhưng không cái gì sẽ cao hơn và không cái gì bị bỏ lại đằng sau như cái thấp hơn. Bỏ những phân loại đó đi. Và khi bỏ chúng bạn sẽ lập tức đi vào trong thế giới mới. Đột nhiên bạn sẽ thấy tình bạn với cây cối, vì chúng không còn thấp hơn. Đột nhiên bạn sẽ thấy đồng cảm lớn với chim, vì chúng không còn là thấp hơn. Đột nhiên bạn sẽ nhìn vào trong mắt con chó của bạn, và bạn sẽ thấy phật ở đó nữa. Thế thì niềm vui vô cùng về nó là vô hạn. Bạn sẽ nhìn vào mắt của người đàn bà của bạn, và phật đang ẩn ở đó nữa.
Tôi làm cho mọi thứ thành thiêng liêng. Tôi không muốn bạn đi tới Thượng đế - tôi mang Thượng đế tới cho bạn. Và không chỉ cho bạn - tôi mang Thượng đế tới toàn thể sự tồn tại. Nó thực sự có đó. Không có thực tại nào khác; đây là thực tại duy nhất có đó. Đây là điệu vũ duy nhất có đó. Đừng bỏ lỡ điệu vũ này! Đừng bị ám ảnh với các lí tưởng, bằng không bạn sẽ đánh mất một cơ hội. Sat Bodhi hỏi:
Thầy đã nói sự sống và sự tồn tại không có mục đích, chúng là chủ định lên bản thân chúng
Vâng, nó là vậy. Nó không phải là phát biểu triết lí. Tôi đơn giản chia sẻ kinh nghiệm của tôi. Tôi không nói bất kì cái gì mà tôi đã không thấy, không cảm, không sống. Tôi đơn giản mở trái tim tôi cho bạn. Nó là vậy.
Nó không phải là biện luận. Tôi không cố thuyết phục bạn về bất kì cái gì. Tôi đơn giản làm rõ ràng cho bạn điều đã xảy ra cho tôi. Và tôi nói với bạn: điều này là sẵn có cho bạn nữa - và chính khoảnh khắc này. Không trì hoãn một khoảnh khắc nào được cần, vì chứng ngộ là trạng thái của tự nhiên.
Thảnh thơi đi, đừng căng thẳng về mục đích, vì mọi mục đích đều làm ra căng thẳng, tạo ra căng thẳng, dồn nén, vì bạn bao giờ cũng phải nhìn lên trước, bạn phải nhìn ra xa. Bạn phải nghĩ về các thứ tương lai, bạn phải lập kế hoạch cho chúng. Và bạn phải phấn đấu. Một cách tự nhiên, căng thẳng nảy sinh, lo âu nảy sinh, phiền não nảy sinh. Bạn bị xé toạc ra - thực tại của bạn là ở đây và tim bạn ở chỗ nào đó khác. Bạn trở nên tinh thần phân liệt.
Khi tôi nói thảnh thơi, tôi ngụ ý bỏ mọi mục đích - bỏ mọi lí tưởng. Thảnh thơi trong khoảnh khắc này đi... lắng nghe khoảnh khắc này, sống khoảnh khắc này, có nếm trải nó. Được bao quanh bởi thực tại mà đã ở đây rồi, và đột nhiên bạn cũng sẽ có cùng hương vị mà tôi đang nói tới. Nó là kinh nghiệm, mang tính tồn tại. Nó không phải là suy đoán. Bạn nói:
Các thầy khác, chẳng hạn, Sri Aurobindo, dạy tiến hoá là mục đích của thế giới…
Tôi dạy bạn bất kì cái gì đều là mục đích của thế giới. Tôi dạy bạn chỉ sống, yêu, vui. Tôi không muốn bạn trở nên bị ám ảnh với tương lai. Bây giờ là giáo huấn của tôi - nếu nó có thể được gọi là giáo huấn. Thay vì gọi nó là giáo huấn tôi muốn gọi nó là chia sẻ. Tôi không là thầy giáo theo nghĩa đó. Tôi không cho bạn học thuyết để cho bạn có thể thích ứng bản thân bạn với học thuyết và bạn có thể trở thành người đi theo. Tôi muốn bạn trở thành tôi, không phải là người đi theo.
Nhưng bạn keo kiệt thế. Không chỉ trong việc cho: ngay cả trong việc lấy bạn cũng keo kiệt thế. Để che giấu tính keo kiệt đó bạn triết lí hoá nó theo nhiều cách thế - đây là các chiến lược. Bạn sợ thảnh thơi. Cho nên đầu tiên bạn đã căng thẳng vì tiền, vì nhà tốt hơn, vì việc làm tốt hơn, vì người đàn bà đẹp hơn. Bây giờ bạn căng thẳng vì tiến hoá - làm sao trở nên chứng ngộ, làm sao trở thành Phật?
Bạn cần cú đá tỉnh người. Đó đích xác là điều đã xảy ra...
Một người tìm kiếm lớn, một kẻ sĩ, thuyết khách, tới Mã Tổ. Mã Tổ là một trong những Thiền sư hiếm hoi. Và kẻ sĩ này hỏi - ông ta là một học sĩ trong đại học - ông ta hỏi làm sao trở nên chứng ngộ, làm sao trở thành Phật. Mã Tổ nói - ông ấy ngồi trong chùa ngay bên cạnh bức tượng Phật lớn - ông ấy nói, "Để nói về những thứ trang nghiêm và nghiêm chỉnh như thế, chúng ta hãy bắt đầu bằng cách tiếp cận đúng: trước hết ông phải cúi lạy Phật đã."
Điều đó có vẻ đúng thế khi nói về Phật tính, nói về chứng ngộ... và Mã Tổ nói một cách rất nghiêm nghị, "Ông cúi lạy Phật đi." Thế là kẻ sĩ này cúi lạy - và Mã Tổ đạp ông ta thật lực, cú đạp tỉnh người khủng khiếp. Và cái gì đó đã xảy ra... không chỉ việc bạn cười đâu: kẻ sĩ này bắt đầu cười, khi thấy toàn thể sự lố bịch của nó. Tỏ ngộ đầu tiên của ông ta - ông ta nhận được hương vị nào đó của phật tính trong khoảnh khắc đó.
Cái gì thực sự đã xảy ra? Ông ta đã không mong đợi cú đạp như thế từ một người vĩ đại như thế, một hiền nhân chứng ngộ như thế. Bạn không bao giờ mong đợi điều như thế. Nó là cú choáng thế. Trong một khoảnh khắc, suy nghĩ của ông ta đã dừng lại. Trong một khoảnh khắc, ông ta không thể nghĩ được chút nào. Điều này bất ngờ thế.
Trong chính khoảnh khắc đó, đang cúi lạy tượng Phật và Mã Tổ đá cho ông ta một cú bất thần thế - nó giống như cú sốc điện. Nó phải đã đi tới cốt lõi sâu nhất của tâm trí ông ta. Trong một khoảnh khắc, mọi suy nghĩ dừng lại, mọi thời gian dừng lại... và ông ta đang nhìn tượng Phật. Trong chính khoảnh khắc đó, khoảnh khắc thiền đó, ông ta bắt đầu cười.
Và nhiều năm về sau, ông ta cứ nói đi nói lại mãi với mọi người - mọi người sẽ hỏi ông ta, "Cái gì đã xảy ra cho ông vậy? vì ông không bao giờ cùng con người cũ nữa" - và ông ấy sẽ nói, "Cái gì đó kì lạ đã xảy ra. Ngày Mã Tổ đạp tôi, tôi đã không dừng việc cười kể từ đó. Bất kì khi nào tôi cúi lạy Phật, tôi lại nhớ tới Mã Tổ và cú đạp lại có đó. Trong một khoảnh khắc suy nghĩ của tôi dừng lại và tôi có thể thấy điều người này ngụ ý. Ông ấy đã dạy tôi mà không dùng một lời nào."
Đó đích xác là điều bạn cần: cú đạp tỉnh người - cú đạp khủng khiếp. Bạn là phật rồi! đơn giản bị quên mất. Bạn chỉ cần việc nhớ lại - không tiến hoá! Không phải là bạn phải trở thành phật. Bạn là phật, đang ngủ say. Ai đó cần đạp bạn. Ai đó cần quát bạn. Ai đó cần đánh bạn. Và đó là chủ định của thầy. Mã Tổ là thầy.
Sri Aurobindo không phải là thầy; Sri Aurobindo chỉ triết lí, cho mọi người lời an ủi. Nhiều người tới ông ấy, cả nghìn người trở nên quan tâm tới ông ấy - vì trở nên quan tâm tới triết lí là rẻ mạt thế. Chẳng cái gì bị mất, chẳng cái gì lâm nguy, và bạn học những từ hay, và bạn bắt đầu mơ về mọi thứ, và ai đó hệ thống hoá toàn thể sự việc. Ông ấy là người hệ thống hoá lớn: ông ấy dán nhãn mọi thứ, phân loại chúng; ông ấy đi với những hệ thống tới mức ông ấy có hấp dẫn lớn với tâm trí logic, với tâm trí hiện đại. Nhưng chỉ bởi vì ông ấy có hấp dẫn đó, điều đó đơn giản chỉ ra rằng ông ấy phù hợp với tâm trí hiện đại, và bất kì cái gì phù hợp với tâm trí hiện đại đều sẽ không thay đổi nó.
Bạn cần ai đó người có thể sở hữu bạn một cách bất thần, người có thể đập tan các ý tưởng của bạn - người có thể đập tan bạn, người có thể lấy đi chính mảnh đất dưới chân bạn. Chỉ người rất dũng cảm mới trở nên quan tâm tới thầy. Ở cùng thầy là nguy hiểm. Người ta không bao giờ biết thầy sẽ làm gì, người ta không bao giờ biết thầy sẽ nói gì. Bản thân thầy không biết! Mọi sự đang xảy ra. Thầy trong hoà điệu với cái toàn thể, cho nên bất kì cái gì xảy ra thì xảy ra.
Nhớ lấy, Mã Tổ đã không đạp người này - nếu Mã Tổ đã đạp người này thì chắc đã chẳng có gì cả, có thể có đánh nhau. Thượng đế đã đạp qua Mã Tổ. Mã Tổ vận hành chỉ như cây trúc hổng.
Cách thức của hiền nhân là kì lạ, phi logic, ngược đời. Sri Aurobindo không thể là hiền nhân được - ông ấy hệ thống thế, logic thế. Chính tính logic của ông ấy là đủ bằng chứng rằng ông ấy không biết gì. Ông ấy khéo léo dùng từ, thiên tài dùng từ. Tôi không nghĩ có người nào khác trong thế kỉ này có khả năng thế với lời, với những tài năng thế về logic, học thức, đọc, nghiên cứu. Nhưng đằng sau mọi biệt ngữ chẳng có gì cả.
Người khác đang sống trong thời của Sri Aurobindo, Ramana Maharshi. Ông ấy có kinh nghiệm. Rất ít người đi tới ông ấy, rất ít, nhưng những người đi tới ông ấy đều được lợi. Nhưng để gặp Ramana Maharshi cần một cách tiếp cận khác toàn bộ. Ông ấy sẽ không nói mấy; ông ấy sẽ không cố gắng thuyết phục bạn. Ông ấy sẽ ngồi đó - nếu bạn sẵn có, ông ấy sẵn có. Và cách thức của ông ấy sẽ rất đơn giản. Chừng nào bạn chưa có trái tim để cảm rung động đó, bạn sẽ bỏ lỡ ông ấy.
Điều đó không phải bao giờ cũng như vậy. J. Krishnamurti có đó. Ông ấy nói; nói một cách rất thông minh. Nhớ lấy, tôi sẽ không nói một cách logic: nói một cách rất thông minh; đi vào trong phân tích bất kì vấn đề gì sâu sắc như trong phạm vi hiểu biết của con người có thể được. Nhưng ông ấy cũng không phải là triết gia. Mọi điều ông ấy nói đều giống như cỏ dại bị nhổ bật rễ khỏi vườn. Ông ấy phá huỷ vấn đề của bạn qua phân tích của ông ấy. Ông ấy không cho bạn bất kì cái gì; ông ấy đơn giản lấy đi mọi cái bạn đã từng mang trong tâm trí bạn. Trong một khoảnh khắc bạn hoàn toàn bị mất hút - và trong chính khoảnh khắc đó bạn có thể thấy thực tại của ông ấy. Kinh nghiệm của ông ấy bắt đầu chảy vào trong bạn. Mọi người cũng có thể bỏ lỡ ông ấy.
Mọi người thường bỏ lỡ Sri Ramana vì ông ấy im lặng; ông ấy sẽ không nói nhiều. Mới hôm nọ tôi đã nhắc tới U.G. Krishnamurti. Khi ông này thấy Ramana Maharshi đang đọc sách chuyện cười và nhìn vào tranh hoạt hình, ông này đã rất thất vọng. Không chỉ điều đó: một người hỏi một câu hỏi về Thượng đế và U.G. Krishnamurti hiện diện tại đó - rất nghiêm chỉnh, cúi mình dưới chân ông ấy, một người đã hỏi về Thượng đế. Và Sri Ramana đã làm gì? Bạn có biết không? Ông ấy đưa cho người này cuốn chuyện cười và nói, "Đọc nó đi!"
Một cách tự nhiên, U. G. Krishnamurti rất khó chịu. Đây mà là cách thức sao? Điều này dường như là bất kính với người đã hỏi câu hỏi nghiêm chỉnh thế - đưa cho người đó cuốn sách chuyện cười. Đây lại là cú đạp tỉnh người, theo cách riêng của nó.
Điều ông ấy nói là, "Ông đang nói điều vô nghĩa làm sao! Thượng đế sao? Đó không phải là thứ để được nói tới - đọc sách chuyện cười còn tốt hơn và có tiếng cười vui đi. Nếu ông có thể cười, có thể ông biết Thượng đế - không bởi điều ta sẽ nói. Nhưng nếu ông có thể cười tiếng cười toàn tâm, tiếng cười bụng, trong khoảnh khắc đó suy nghĩ dừng lại."
Bây giờ, ông ấy đã cho một thông điệp lớn mà không nói một lời. Bạn đã không quan sát điều đó sao? Khi bạn cười bạn tắt tâm trí đi. Trong một khoảnh khắc bạn không còn trong tâm trí. Tiếng cười đem bạn tới chỗ nào đó khác. Nó đem bạn đi đâu? Nó đem bạn tới cùng chỗ mà thiền đem bạn tới. Cho nên nếu bạn thấy người rất nghiêm chỉnh và buồn và người đó tuyên bố rằng người đó đang thiền, biết rõ rằng người đó không thiền. Thiền bao giờ cũng nhảy múa. Nó không bao giờ nghiêm chỉnh, buồn - nó chân thành, tất nhiên, nhưng không bao giờ buồn. Nó là vui, nó là hớn hở.
Bạn phải đã nghe câu ngạn ngữ cổ: "Cười và cả thế giới cười cùng bạn; khóc và bạn khóc một mình." Họ đã đổi câu ngạn ngữ này một chút ít trong thời hiện đại. Bây giờ họ nói: "Cười và cả thế giới cười cùng bạn; khóc và bạn ngủ một mình." Nhưng nó là cùng câu cũ.
Trong khoảnh khắc của tiếng cười, đột nhiên bạn là một với sự hài hoà của sự tồn tại. Khóc... bạn đã rời ra, bạn không còn là một phần của nó. Trong buồn, trong nghiêm chỉnh, trong thất vọng, bạn không trong nhịp điệu cùng sự tồn tại. Trong cười, trong nhảy múa, trong ca hát, trong yêu, bạn ở trong nhịp điệu cùng sự tồn tại.
Không có tiến hoá - chỉ có nhịp điệu hay không nhịp điệu. Có hai trạng thái, và chúng là sẵn có ngay bây giờ. Bạn có thể trong nhịp điệu, bạn có thể không trong nhịp điệu - đó là tự do của con người. Cây liên tục trong nhịp điệu, chim liên tục trong nhịp điệu. Con người có thể chọn. Đây là những biểu lộ khác nhau. Vì bạn có thể chọn, bạn đã chọn cái sai. Và cái sai có hấp dẫn - vì bằng việc chọn cái sai, bạn trở thành quan trọng; bằng việc chọn cái đúng, bạn biến mất. Và bạn đã được dạy từ chính thời thơ ấy phải là quan trọng, phải là người đầu tiên trên thế giới. Bạn đã được dạy tham vọng, bạn đã bị đầu độc tới chính cốt lõi. Cho nên bao giờ bạn cũng muốn là quan trọng.
Bây giờ, U. G. Krishnamurti này bỏ lỡ Sri Ramana - và cái gì đó lớn lao đang xảy ra. Gần như giống Phật trao đoá hoa cho Mahakashyap, Sri Ramana trao sách chuyện cười cho người đang hỏi về Thượng đế, hay Mã Tổ đang cho cú đạp đích đáng tỉnh người. U. G. Krishnamurti đã bỏ lỡ Ramana. Thế rồi ông ấy bỏ lỡ J. Krishnamurti nữa. Ông ấy đã sống nhiều năm cùng J. Krishnamurti.
Bây giờ, J. Krishnamurti là khác toàn bộ trong cách diễn đạt của ông ấy, rất logic, rất hợp lí. Bắt đầu công việc của ông ấy bao giờ cũng là với tâm trí; thế rồi dần dần ông ấy dẫn bạn ra ngoài tâm trí. Nhưng ở đó, U. G. Krishnamurti đã tưởng đó là mọi việc trừu tượng hoá, triết lí. Ông ấy đã thôi đi tới đó vì "Nó toàn là trừu tượng." Ông ấy đã bỏ Sri Ramana vì không có triết lí. Ông ấy đã bỏ Krishnamurti vì có quá nhiều triết lí. Trong cả hai trường hợp ông ấy đều bỏ lỡ.
Và ông ấy đã sống cùng Sri Shivananda của vùng Rishikesh trong bẩy năm làm các tư thế yoga. Ở đó trong bẩy năm ông ấy nghĩ, "Cái gì đó là ở đây." Và chẳng có cái gì cả! Shivananda là thầy giáo rất bình thường. Bạn có thể tìm ra cả tá họ khắp quanh nước này đang dạy mọi người cách đứng trên đầu, dạy mọi người những điều ngu xuẩn. Ở đó ông ấy đã ở lại trong bẩy năm, trở thành đệ tử.
Bây giờ, ông ấy đã bỏ lỡ hai đỉnh cao nhất... và đây là điều liên tục xảy ra. Bạn có tâm trí, tâm trí nào đó. Khi bạn đi tới thầy, bạn nhìn từ tâm trí bạn. Nếu nó khớp, bạn sung sướng; bạn bắt đầu níu bám. Nhưng điều đó sẽ không giúp ích - vì nó khớp, nó sẽ làm mạnh cho cùng tâm trí mà bạn đã mang cùng bạn. Nếu bởi tình cờ bạn bắt gặp một thầy thực, không cái gì sẽ khớp. Thầy sẽ phá vỡ mọi ý tưởng của bạn về thầy phải làm thế nào; thầy sẽ phá huỷ bạn. Thầy sẽ lấy đi mọi mong đợi. Thầy làm thất vọng bạn, thầy làm chán nản bạn theo mọi cách có thể - vì đó là cách duy nhất công việc thực có thể bắt đầu. Và nếu bạn vẫn có thể ở cùng thầy, thế thì… thế thì bạn sẽ được thức tỉnh.
Ngủ là dễ, rẻ; thức tỉnh là gian nan. Bạn sẽ phải từ bỏ các giấc mơ của bạn và bạn sẽ phải từ bỏ nhiều thoải mái, nhiều thuận tiện. Bạn sẽ phải từ bỏ nhiều ý tưởng mà bạn bao giờ cũng coi là rất có giá trị.
Cách tiếp cận của tôi là ở chỗ không có tiến hoá xảy ra. Thế giới ở đích xác chỗ nó bao giờ cũng vậy, và sẽ vẫn còn ở đó. Và tôi không ngụ ý rằng mọi thứ không thay đổi - xe bò kéo đã biến mất và ô tô đã tới, và ô tô đang trên đường biến mất sớm hay muộn; máy bay tư nhân nào đó sẽ sớm có quanh đây.
Nhiều thứ đã thay đổi, nhưng thực sự không cái gì đã thay đổi. Tại cốt lõi, mọi thứ đích xác là cùng một. Bạn có nghĩ rằng nếu bạn trở nên chứng ngộ hôm nay bạn sẽ chứng ngộ hơn Phật không vì hai mươi nhăm thế kỉ đã trôi qua rồi và con người đã tiến hoá? Bạn có nghĩ những người đã ở đó vào thời của Phật là không chứng ngộ nhiều hơn bạn không? Hay đi lùi xa hơn nữa... Moses... hay vẫn lùi xa hơn nữa... Krishna. Bạn có nghĩ trong những ngày của Krishna, năm nghìn năm trước, đã có ít người chứng ngộ hơn, nhiều người không chứng ngộ hơn người ngày nay không? Nó đích xác là như nhau.
Thời gian không tạo ra khác biệt! Khi bạn trở nên chứng ngộ, vào ngày nào, sẽ không phải là yếu tố quyết định. Khi bạn trở nên chứng ngộ, bạn trở nên chứng ngộ! Bạn đơn giản trở nên nhận biết. Bạn không còn ngủ nữa. Bạn nhớ, bạn nhận ra thực tại của bạn, và bạn ở trong hoà điệu. Ô tô có thể chạy qua, hay xe bò kéo - bạn có cho rằng điều đó tạo ra khác biệt gì không? Phật liệu có chứng ngộ hơn nếu ô tô đã đi qua Bodhgaya và tầu hoả đã hú còi và máy bay đã bay từ sân bay này sang sân bay khác? Điều đã xảy ra cho Phật ở Bodhgaya hai mươi nhăm thế kỉ trước chắc đã là cùng một điều - xe bò kéo hay ô tô hay máy bay hay tầu không gian không tạo ra khác biệt gì. Và những người đã không chứng ngộ thời đó thì cũng như những người ngày nay vậy.
Tại chiều sâu đó không cái gì đã bao giờ thay đổi, không có tiến hoá. Bằng không, Phật sẽ phải quay lại để trở nên được chứng ngộ hơn lần này... và thế thì không có kết thúc. Thế thì mọi lần bạn trở nên chứng ngộ, sau vài thế kỉ bạn phải quay lại và trở nên được chứng ngộ hơn vì bây giờ chứng ngộ phức tạp hơn là sẵn có.
Tại cốt lõi sâu nhất không cái gì thay đổi. Chỉ trên ngoại vi mọi thứ mới thay đổi.
Các thầy khác, chẳng hạn, Sri Aurobindo, dạy tiến hoá là mục đích của thế giới…
Những người này hấp dẫn bởi vì bạn muốn thoả khao khát, tham vọng, ham muốn nào đó, bạn muốn thoả đam mê nào đó, còn những người này cung cấp cho bạn điều đó. Bất kì cái gì được yêu cầu đều được cung ứng. Vì bạn muốn cái gì đó để bám lấy, họ cho bạn hàng hoá tâm linh. Bạn không thể vẫn còn đó mà không có ham muốn, cho nên bạn nói, "Bây giờ tôi không còn quan tâm tới thế giới " - và họ cho bạn ham muốn về thế giới khác.
Họ nói, "Được, lấy cái này đi. Giờ lo nghĩ về cái này. Anh đã lo nghĩ đủ về thế giới rồi - giờ lo nghĩ về thiền, giờ lo nghĩ về chứng ngộ đi. Anh đã cạnh tranh đủ để lên tới Delhi, giờ quên Delhi đi - vươn tới moksha, niết bàn, thiên đường... nhưng liên tục vươn tới!"
Và bạn cảm thấy rất hài lòng - một đồ chơi mới đã được trao cho bạn và bạn bắt đầu chơi với đồ chơi mới. Sớm hay muộn bạn sẽ chán với đồ chơi đó, thế thì đồ chơi khác nào đó phải được trao cho bạn.
Mới hôm nọ, ai đó đã viết một bức thư cho tôi. Ở Đức, ai đó đã phát minh ra một loại mới... cao siêu hơn chứng ngộ nhiều - nó được gọi là 'biến đổi'. Bây giờ bạn đã chơi với từ 'chứng ngộ' quá lâu rồi - giờ ai đó nhất định tới và nói, "Cái đó chẳng là gì cả. Lấy biến đổi đi. Chứng ngộ đơn giản là chứng ngộ - chúng tôi biến đổi! Chúng tôi đưa bạn tới hình thức khác, mới. Chứng ngộ nghĩa là bạn vẫn còn như cũ và ánh sáng tới với bạn. Biến đổi nghĩa là bạn trở thành mới toàn bộ."
Bây giờ điều này hấp dẫn. Trò chơi mới. Thế rồi ai đó sẽ tới và sẽ cho từ khác nào đó. Mọi người liên tục chơi với lời. Cảnh giác vào!
Tôi thực sự muốn làm công việc ở đây. Tôi không muốn cho bạn bất kì đồ chơi nào thêm nữa - tôi muốn phá huỷ mọi đồ chơi. Đó sẽ là công việc vất vả. Nó sẽ là đau đớn. Nhưng nếu bạn có thể đi cùng tôi chỉ một bước thôi, tôi chỉ yêu cầu một bước: mơ của bạn, ngủ của bạn, sẽ phải mất đi mãi mãi... và thế thì cuộc sống thực bắt đầu.
Cuộc sống thực là với cái toàn thể. Cuộc sống không thực là một mình.
Những giáo huấn này có sai không? Sat Bodhi đã hỏi.
Chúng không đúng hay sai - chúng đơn giản là ảo tưởng. Thậm chí bạn không thể gọi chúng là sai. Chúng không đúng, chúng không sai - chúng đơn giản là ảo tưởng. Chúng không có gì liên quan tới chân lí. Chúng có cái gì đó liên quan với tâm trí bạn. Tâm trí bạn đòi hỏi những thứ đó; ai đó tới và cung cấp cho bạn. Nó là trò chơi lừa bịp.
Câu hỏi thứ hai
Liệu có cái gì hay người nào cần sửa đúng không? Điều đó làm cho tôi phân vân.
Prem Tusheer, không ai cần sửa đúng cả. Và ai sẽ sửa đúng? Khoảnh khắc điều được nói ra rằng ai đó cần sửa đúng, sớm hay muộn ai đó được cần để chi phối bạn, để thao túng bạn, để làm ra nô lệ từ bạn.
Đó là lí do tại sao những người lãnh đạo suốt nhiều thời đại đã từng kêu gọi và hò hét từ chóp nhà rằng mọi thứ cần được sửa đúng, mọi thứ cần được thay đổi, cải thiện. Nếu không cái gì cần được sửa đúng, họ sẽ không là lãnh đạo thêm nữa. Họ sống với ý tưởng rằng mọi sự cần được cải thiện, cách mạng phải được tiến hành - thế thì họ là những người lãnh đạo lớn.
Và không cái gì đã bao giờ được cải tiến, không cái gì đã bao giờ có thể được cải tiến. Bạn hoặc có thể ngủ say hoặc thức tỉnh. Và việc thức tỉnh không phải là sửa đúng, nhớ lấy. Nó không phải là sửa giấc ngủ của bạn. Nếu giấc ngủ được sửa điều đó có nghĩa là vài thứ thuốc an thần được tiêm vào trong bạn để cho bạn có thể ngủ tốt hơn. Đây là sửa đúng. Gối mới, thoải mái hơn; giường mới, thuận tiện hơn; buồng ngủ tốt hơn... đây là những sửa đúng để cho bạn có thể vẫn còn ngủ theo cách tốt hơn, để cho bạn gần như có thể vẫn còn trong cơn mê.
Ngủ không cần sửa đúng. Việc thức tỉnh không phải là sửa đúng trong giấc ngủ - nó đơn giản bỏ giấc ngủ. Nó đi vào trong một loại thực tại khác, có một loại quan hệ khác toàn bộ với sự tồn tại.
Những nhà đạo đức, chính khách, tu sĩ, họ bao giờ cũng theo dõi bạn, kêu gọi sửa đúng. Mọi thứ đều cần được sửa đúng, mọi người đều cần được sửa đúng - đó là quyền lực của họ. Thế giới này bị chi phối bởi các chính khách bởi vì điều đó. Họ bao giờ cũng liên tục tìm ra cái phải được sửa, và họ bao giờ cũng liên tục lừa bạn rằng bây giờ việc sửa đúng có thể được thực hiện. Nhưng chỉ có một cách: nếu họ đang có quyền lực thế thì việc sửa đúng có thể được thực hiện.
Đầu tiên họ thuyết phục bạn rằng việc sửa đúng là được cần tới; thế thì một cách tự nhiên khi bạn trở nên bị thuyết phục, việc sửa đúng là được cần tới. Và tại sao bạn trở nên bị thuyết phục? Vì bạn đang khổ - khổ vì ngủ, không phải vì vô đạo đức; khổ không phải vì tội lỗi, nhưng bởi vì bạn vô ý thức. Và họ tới và họ nói, "Đây là lí do tại sao anh khổ. Có đạo đức tốt hơn, có cách cư xử tốt hơn, hành vi tốt hơn, tính cách tốt hơn, và khổ của anh sẽ biến mất."
Và bạn bắt đầu sửa bản thân bạn, và bạn không thể sửa đúng được - bạn cần giúp đỡ, bạn cần tu sĩ, người hướng dẫn để hướng dẫn bạn. Bạn cần người lãnh đạo! Đầu tiên họ thuyết phục bạn việc sửa đúng là được cần, và thế rồi một cách tự nhiên họ tới theo cửa sau với mọi đồ linh tinh để sửa đúng cho bạn. Bạn trở thành nô lệ. Đó đã từng là thủ đoạn qua nhiều thời đại. Mọi người đã bị chi phối; mọi người đã bị thu lại thành đồ vật. Mọi người đã bị kết án, mọi người đã được ca ngợi - nhưng tất cả họ đều đã bị chi phối theo cùng cách qua kết án, qua ca ngợi.
Đây là mưu đồ lớn. Tôi muốn nói với bạn một lần cho mãi mãi: không có nhu cầu về bất kì sửa đúng nào. Bạn không được cải tiến lên. Thế thì cái gì được cần? Việc thức tỉnh được cần, không phải là việc sửa đúng. Không đạo đức tốt hơn, không cư xử luân lí tốt hơn - không. Chỉ ý thức. Và với ý thức, đạo đức tới theo cách riêng của nó.
Trong giấc ngủ say, vô ý thức, làm sao bạn có thể sửa đúng cho bản thân bạn được? Nhiều nhất, bạn có thể có mơ tốt hơn chút ít. Có thể không đen trắng - mơ kĩ thuật mầu, mơ phiêu diêu, nhưng bạn chỉ có thể có giấc mơ tốt hơn trong giấc ngủ. Bạn không thể có thực tại trong giấc ngủ. Tôi đã nghe:
Đó là một đêm tối, đầy mây và một người say đang loạng choạng đi vào trong nghĩa địa và ngã nhào vào cái hố đã được đào chuẩn bị cho việc chôn ngày hôm sau. Người say nấc lên và rơi vào giấc ngủ.
Nửa giờ sau một người say khác lắc lư đi vào trong nghĩa địa. Anh ta hát to và giọng khàn khàn của anh ta đánh thức người say đang nằm dưới mồ, anh chàng đột nhiên bắt đầu la to rằng anh ta bị cảm lạnh.
Người say đang hát lảo đảo đi tới mép nấm mồ và ghé mắt sát nhìn lờ mờ xuống người say đang phàn nàn. "Chả có gì ngạc nhiên là anh bị cảm lạnh," anh ta la to xuống cho người say kia, "anh đã đá mọi đất ra khỏi bản thân anh rồi!"
Đây là điều đang diễn ra. Bạn ngủ, những người lãnh đạo của bạn ngủ; bạn ngủ, các tu sĩ của bạn ngủ. Vấn đề không phải là người này đã đá mọi đất ra khỏi bản thân anh ta... Và nếu người say kia bắt đầu giúp, bạn anh ta sẽ làm gì? Anh ta sẽ ném đất lên anh chàng này lần nữa..."Chẳng có gì ngạc nhiên anh ta cảm thấy lạnh!" Bạn chỉ cần một điều.
Và việc sửa đúng có hàng triệu, và dầu vậy chúng vẫn không bao giờ đủ. Bạn đưa cái này về đúng ở góc này, và cái gì đó khác đi sai ở góc khác - vì giấc ngủ của bạn giữ sự cân bằng nào đó. Bạn đã không quan sát sao? Bạn dừng hút thuốc và thế rồi bạn bắt đầu nhai kẹo cao su. Bạn dừng thứ này và bạn phải bắt đầu thứ khác. Và đó là cùng trò chơi cũ! Bạn chỉ liên tục thay đổi các thứ; bạn vẫn còn như cũ.
Sửa đúng có hàng triệu cách. Không có kết thúc cho chúng; bạn có thể liên tục sửa và sửa và bạn sẽ không bao giờ là đúng. Bạn sẽ không bao giờ là đúng. Bạn có thể đặt mọi cái sai về đúng, và bạn sẽ thấy bản thân bạn vẫn sai - vì sâu bên dưới bạn vẫn vô ý thức, bạn không biết bạn là ai.
Bước đầu tiên và duy nhất là biết bạn là ai, là trở nên nhận biết.
Timothy có kì nghỉ ở Ireland và trọ ở một nhà trọ nhỏ miền quê. Một tối trong quán rượu anh ta sửng sốt bởi cuộc đối thoại sau: "Đó là cái mũ đẹp mà ông đã kiếm được ở đó," một ông già nói với anh chàng thanh niên đang đứng sau ông ta tại quầy; "ông đã mua nó ở đâu vậy?"
"Ở hiệu của O'Grady đấy," anh thanh niên đáp.
"Sao thế, đích thân tôi vẫn đi tới đó mà!" ông già bình luận.
"Ông phải tới từ quanh vùng đó chứ gì?"
"À ừ. Từ phố Murphy."
"Chao ôi!" ông già than.
"Tôi sống ở đó nữa!"
"Quá đỗi ngạc nhiên," Timothy bình luận với người đứng quầy. "rằng hai người kia sống ở cùng phố và chỉ mới gặp nhau."
"Anh đừng tin điều đó!" người đứng quầy nói. "Thực tại họ là bố và con trai nhưng họ bao giờ cũng quá say không nhận được ra nhau."
Không việc sửa đúng nào được cần, chỉ nhận biết là được cần. Trở nên tỉnh táo hơn đi. Không tính cách nào được cần, vì mọi tính cách đều là giả nếu bạn không có ý thức, và mọi tính cách đều là tù túng nếu bạn không có ý thức. Và mọi tính cách đều không là gì ngoài xiềng xích - nó không đem tới tự do. Mọi đạo đức đều là đạo đức giả - nếu bạn không nhận biết, nếu bạn không có ý thức.
Cho nên, với tôi, tôn giáo có nghĩa chỉ một điều: ý thức nhiều hơn, sống một cách có ý thức hơn.
Liệu có cái gì hay người nào cần sửa đúng không? Điều đó làm cho tôi phân vân.
Điều đó đã làm cho mọi người phân vân suốt nhiều thời đại. Quên chuyện sửa đúng đi. Đưa toàn bộ năng lượng của bạn vào việc thức tỉnh. Chỉ có hai cách hiện hữu: vô ý thức hay ý thức. Chọn đi...
Câu hỏi thứ ba
"Chứng ngộ là tự nhiên thực của tôi; không có nhu cầu làm bất kì cái gì." "Chỉ khi nỗ lực bị vét cạn hoàn toàn và người ta cảm thấy cực kì vô dụng thì ân huệ mới tới." Tất cả những điều này là gì? Tôi bị lẫn lộn. Tôi phải làm gì? Tôi có phải tiếp tục với thiền không hay tôi phải chỉ ngồi và để mọi thứ xảy ra? Xin thầy hướng dẫn cho tôi.
Shiv-Priyanand, nếu bạn bị lẫn lộn thế thì bạn sẽ phải tiếp tục thiền. Lẫn lộn là bệnh; thiền là thuốc. Cả hai từ này - thiền và thuốc - đều bắt nguồn từ cùng một gốc. Nếu bạn bị lẫn lộn, bạn sẽ phải liên tục thiền. Khi bạn thấy ra vấn đề mà không có bất kì lẫn lộn nào, thế thì không có nhu cầu. Nhưng thiền sẽ chuẩn bị cho bạn, thiền sẽ buộc bạn nhìn vào vấn đề rằngkhông có nhu cầu làm bất kì cái gì. Chỉ thiền mới có thể làm được điều đó.
Chỉ nghe tôi... Tôi đã bảo bạn rằng là tự nhiên là được chứng ngộ. Bây giờ bạn nghĩ, "Vậy, điều đó thực hay! Mình có thể ngồi im lặng và không làm gì." Nhưng bạn có thể thực sự ngồi im lặng và không làm gì không? Nếu bạn có thể thực sự ngồi im lặng và không làm gì, thế thì câu hỏi này chắc đã không nảy sinh. Bạn chắc đã ngồi và biết và bạn chắc đã cúi mình trước tôi và cám ơn tôi. Chắc đã không có câu hỏi nào. Bạn chắc đã tới nhảy múa với tôi, không với câu hỏi và tâm trí lẫn lộn.
Nếu bạn có thể ngồi im lặng không làm gì, cái gì khác được cần đâu.
Đó là điều Phật đã làm dưới gốc cây bồ đề - ngồi im lặng không làm gì... và thế rồi điều đó xảy ra. Đó là cách nó đã xảy ra cho tôi! Đó là cách nó bao giờ cũng xảy ra!
Nhưng không làm không phải là dễ dàng thế. Vì bạn đã trở nên quen thế với việc làm cái gì đó này khác, ngay cả ngồi sẽ là việc làm với bạn. Bạn sẽ phải ép buộc bản thân bạn vào tư thế yoga và bạn sẽ ngồi với tĩnh lặng bị căng thẳng, trong kiểm soát, kìm giữ, cố ngồi im lặng và không làm gì - và sôi lên bên trong, làm cả nghìn lẻ một thứ, và cả nghìn ý nghĩ sẽ la hét xung quanh, sẽ làm sao lãng bạn.
Bạn có thể ngồi và không làm gì không? Đó là điều tối thượng. Đó là điều niết bàn là gì, samadhi là gì. Nó có thể xảy ra; chỉ lắng nghe tôi nó cũng có thể xảy ra, nhưng thông minh lớn được cần tới. Thế thì, một cách đơn giản, bạn đã thấy ra vấn đề - rằng là tự nhiên là tất cả. Thế thì lẫn lộn ở đâu? Nó có thể tới được từ đâu? Thế thì lẫn lộn là gì? Bạn đã thấy nó, hay bạn đã không thấy nó. Nếu bạn sẽ ngồi im lặng, bạn sẽ bước im lặng, bạn sẽ ăn im lặng, bạn sẽ nói một cách im lặng. Bạn sẽ trở thành không người làm, bạn sẽ trở thành sinh linh tự nhiên.
Nhưng nếu bạn đã không thấy nó, thế thì bạn sẽ cần vài điều điên khùng thêm; bạn sẽ phải đi qua chúng. Những việc thiền đó sẽ ép buộc bạn thấy ra vấn đề. Hoặc bạn thấy chỉ bằng việc lắng nghe và ngồi bên cạnh tôi, hoặc bạn sẽ phải thấy theo cách vất vả.
Phật đã thiền trong sáu năm, và đã thiền một cách mãnh liệt, toàn bộ. Thế rồi việc nhận ra này nảy sinh trong ông ấy: "Mình đang làm gì đây? Cây hoàn toàn hạnh phúc, chim hoàn toàn hạnh phúc - mình đang làm gì? Và những cây này không thiền, và những chim này chưa bao giờ nghĩ về việc thiền, và chúng đã không đọc Kinh Yoga của Patanjali, và chúng không làm các động tác yoga và chúng không tụng mật chú nào. Và toàn thể sự tồn tại là cực lạc vô cùng thế! Mình đang làm gì khi đứng trên đầu và nhịn ăn và mọi thứ vô nghĩa kia?"
Ông ấy đã thấy ra nó, nhưng ông ấy phải mất sáu năm để thấy ra điều này. Và ông ấy không phải là người thường. Ông ấy cực kì thông minh. Ông ấy phải mất sáu năm để thấy ra vấn đề. Nhưng khoảnh khắc ông ấy thấy nó, ông ấy đã thảnh thơi dưới gốc cây bồ đề. Ông ấy rơi vào giấc ngủ và sáng hôm sau ông ấy đã được thức tỉnh. Ông ấy không chỉ mở mắt về mặt vật lí - mắt ông ấy đã được mở về mặt tâm linh. Sáng hôm sau khi ông ấy mở mắt, ông ấy đã là con người khác toàn bộ - con người thực đã nảy sinh. Và chỉ một thoáng nhìn về con người thực này, Nhất Hưu nói, và bạn ở trong yêu. Và khoảnh khắc ông ấy thấy con người thực của mình, ông ấy bắt đầu sống cuộc sống của từ bi và yêu. Không có cách khác bây giờ, không chọn lựa. Ông ấy trở thành người tự nhiên.
Cho nên, nếu bạn cảm thấy bị lẫn lộn, thế thì tiếp tục hành thiền. Thiền không phải là để chứng ngộ: thiền là dành cho người bị lẫn lộn. Thiền không dẫn bạn tới chứng ngộ; nó đơn giản làm cho bạn chán với lẫn lộn của bạn. Thấy ra vấn đề đi: thiền không phải là cách đi tới chứng ngộ - nó chỉ là cách gạt bỏ lẫn lộn. Và khi không có lẫn lộn, chứng ngộ tới theo cách riêng của nó.
Công việc của thiền có tính phủ định. Nó lấy đi mọi thứ từ bạn. Nó không cho bạn bất kì cái gì; nó đơn giản cứ lấy đi mọi thứ từ bạn. Giận biến mất, tham biến mất, ham muốn biến mất, và bạn bắt đầu mất bất kì cái gì bạn đã có. Mỗi ngày bạn đều trở nên nghèo hơn.
Đó là điều Jesus ngụ ý khi ông ấy nói: Được ân huệ là những người nghèo trong tâm linh.
Giận không có đó, tham không có đó, tham vọng không có đó. Dần dần, các khúc của con người bạn bị chặt ra khỏi bạn. Và một hôm đột nhiên chẳng cái gì có đó - hay, duy nhất cái không có đó. Chính khoảnh khắc đó, ánh sáng xuyên thấu. Mọi thứ kia tham, giận, đam mê, thèm khát, hận thù, tham vọng, bản ngã - chúng đã cản trở con đường. Chúng đã không cho phép ánh sáng xuyên thấu trong bạn. Chúng đã vận hành như tảng đá giữa bạn và Thượng đế. Tất cả những cái đó bị bỏ đi... đột nhiên Thượng đế đi vào trong bạn và bạn đi vào trong Thượng đế.
Nếu bạn hiểu tôi, không có nhu cầu về bất kì thiền nào. Nhưng nếu bạn không hiểu tôi... để hiểu tôi, thiền sẽ được cần tới. Thế thì liên tục làm nó đi.
Tôi hiểu lẫn lộn của bạn, rắc rối của bạn. Bạn có thể làm nó chỉ nếu nó dẫn tới chứng ngộ. Đó là điều vấn đề của bạn là gì. Bạn đã không nói nó rõ ràng thế, nhưng đó đích xác là chỗ có vấn đề. Bạn có thể làm nó nếu tôi nhấn mạnh rằng nó sẽ dẫn bạn tới chứng ngộ - điều đó tôi không thể làm được, vì điều đó là không đúng. Bạn muốn tôi hứa với bạn để cho bạn có thể liên tục hành thiền. Bạn muốn tôi thôi miên bạn, bạn muốn tôi liên tục hỗ trợ cho các ham muốn của bạn, mục đích của bạn, rằng bạn muốn trở nên được chứng ngộ, rằng bạn muốn trở nên tự nhiên... bây giờ nhìn vào toàn thể cái ngớ ngẩn của việc trở thành tự nhiên đi! Làm sao người ta có thể trở thành tự nhiên được? bạn là tự nhiên rồi! Mọi việc trở thành sẽ dẫn bạn hướng tới các cấu trúc phi tự nhiên. Trở thành, không thể đem bạn tới là tự nhiên được. Trở thành, nghĩa là trở thành phi tự nhiên.
Bạn là tự nhiên, nhưng bạn muốn tôi hỗ trợ cho bạn vì bạn không thể ngồi im lặng được. Bạn không thể ngồi được, thực sự; bạn cần cái gì đó để nghĩ tới, cái gì đó để làm. Bạn muốn mục đích nào đó. Và nếu tôi lấy đi mục đích, bạn hỏi, "Thế thì tại sao tôi phải hành thiền nếu nó không được cần tới?" Nó vẫn được cần tới chứ. Được cần, không phải vì chứng ngộ - được cần chỉ để phá huỷ cái bất ổn thường xuyên này trong tâm trí bạn.
Điều đó giống thế này: nếu bạn sống trong căn phòng với cửa đóng kín, mặt trời sẽ không xuyên vào được, mặc dầu việc mở cửa không tạo ra mặt trời. Bằng việc mở cửa ra vào bạn không tạo ra mặt trời - mặt trời có đó rồi. Nhưng bằng việc mở cửa, bạn trở nên sẵn có cho mặt trời. Thiền chỉ giống như mở cửa thôi.
Cho nên ngay bây giờ nếu bạn ngồi, bạn sẽ ngồi trong lẫn lộn, và lẫn lộn sẽ tăng lên ngày càng nhiều hơn nếu bạn ngồi. Bạn sẽ tụ tập nó lại; sẽ trở thành gần như không thể nào chịu được nó. Và bạn sẽ phải đi tới rạp chiếu phim hay tới radio hay tới TV hay tới câu lạc bộ - bạn sẽ phải đi đâu đó.
Thiền là tẩy rửa. Chúng tống ra mọi rác rưởi mà bạn chứa bên trong. Chúng đơn giản lau sạch bạn. Chúng mở các cửa ra vào, chúng mở đôi mắt - mặt trời có đó. Một khi bạn sẵn có, mặt trời bắt đầu xuyên thấu vào bạn.
Thế thì bạn sẽ không bao giờ nói, "Tôi trở thành tự nhiên." Bạn sẽ nói, "Tôi đã là tự nhiên. Vấn đề không phải là cách trở thành tự nhiên - vấn đề là cách không tiếp tục trở thành phi tự nhiên."
Câu hỏi thứ năm
Hôm qua thầy đã nói rằng không có mục đích, không con đường, không ai dẫn đường và không ai đi theo. Phát biểu này có phải lại là lời dối trá không? Thầy đã chơi khăm chúng tôi hôm qua sao?
Đó là điều tôi đang làm mọi ngày đấy. Đó là điều duy nhất có thể làm được. Mọi phát biểu đều là dối trá. Chân lí vẫn còn không được nói ra. Chân lí không thể bị thu lại thành phát biểu, nó không thể bị thu lại thành công thức. Nó là bao la! Làm sao bạn có thể thu nó lại thành một phát biểu được? Khoảnh khắc bạn bắt đầu nói ra bất kì cái gì về chân lí, chính việc diễn đạt đó trở thành rào chắn. Lời bám quanh chân lí như xiềng xích.
Chân lí có thể được truyền chỉ trong im lặng. Cho nên những người thực sự lắng nghe tôi, họ không lắng nghe điều tôi nói - họ lắng nghe điều tôi hiện hữu. Họ lắng nghe các kẽ hở, họ lắng nghe các khoảng hở. Lời là không quan trọng, nhưng có những kẽ hở nhỏ giữa các lời và việc gặp gỡ giữa bạn và tôi xảy ra trong các kẽ hở đó.Những kẽ hở đó là thiền. Dần dần, dần dần lời đi trên ngoại vi và việc gặp gỡ của tôi, giao cảm của tôi với bạn trở thành hiện tượng trung tâm. Lời có đó, chỉ xa xôi, ở ngoại vi. Im lặng bắt đầu xảy ra.Nếu bạn rơi vào im lặng khi lắng nghe tôi, thế thì bạn đã lắng nghe tôi rồi. Nếu lắng nghe tôi, tâm trí bạn dừng lại và có những khoảnh khắc mà không có ý nghĩ, mọi thứ đều tĩnh lặng và yên tĩnh, thế thì bạn đã lắng nghe tôi.
Nghe tôi là một điều; lắng nghe tôi là điều khác hoàn toàn. Những người tới gần tôi lần đầu tiên, họ nghe. Còn những người ở cùng tôi trong thời gian dài, dần dần, dần dần biến đổi xảy ra. Việc nghe bắt đầu đổi thành lắng nghe.
Lắng nghe là không qua lời. Thế thì sự hiện diện của tôi được lắng nghe - thế thì cái gì đó được bắc cầu giữa tôi và bạn. Thế thì tim tôi và tim bạn bắt đầu đập cùng nhau theo một nhịp điệu. Thế thì nó là bài ca, điệu vũ của năng lượng.
Đây là điều ở phương Đông được gọi là satsang - ở trong sự hiện diện của thầy. Nó không phải là trao đổi qua lời chút nào. Thế thì tại sao tôi liên tục nói? Tại sao tôi không thể ngồi im lặng ở đây? Im lặng chừng nấy bạn sẽ không có khả năng hấp thu. Bạn có thể hấp thu nó chỉ theo liều vi lượng, chỉ thỉnh thoảng thôi.
Và lời của tôi giúp ích. Chúng không nói lên chân lí, nhưng chúng giúp ích, chúng chỉ dẫn; chúng là ngón tay chỉ trăng. Bản thân chúng không phải là trăng, chỉ các ngón tay trỏ tới trăng, các mũi tên. Đừng bị ám ảnh bởi ngón tay, đừng bắt đầu bám vào ngón tay, đừng bắt đầu tôn thờ ngón tay - vì đó là cách bạn sẽ bỏ lỡ trăng. Quên ngón tay đi và nhìn lên trăng.
Trăng đó là im lặng, hoàn toàn im lặng, nơi thậm chí không một lời đã từng được thốt ra.
Bạn có không gian đó bên trong bạn. Tôi đã trở thành một với nó; bạn không là một với nó. Nhưng thỉnh thoảng, di chuyển cùng tôi, tuôn chảy cùng tôi, nghe lời tôi, lắng nghe im lặng của tôi, thỉnh thoảng điều đó xảy ra. Và những khoảnh khắc đó là của ân huệ. Trong những khoảnh khắc đó bạn có nếm trải đầu tiên về Thượng đế. Dần dần, dần dần, bạn sẽ trở nên ngày càng có khả năng hơn. Đó là lí do tại sao tôi liên tục nói.
Và thế rồi người mới bao giờ cũng tới. Với họ tôi phải nói. Với người cũ hơn, dần dần, dần dần họ sẽ không bận tâm với lời của tôi. Việc nghe sẽ biến mất hoàn toàn. Họ sẽ lắng nghe lời tôi chỉ như họ lắng nghe âm thanh của thác đổ. Họ sẽ không tìm bất kì nghĩa nào trong chúng. Họ sẽ không tìm bất kì chân lí nào trong chúng. Họ sẽ không tìm thậm chí bất kì nhất quán nào trong chúng. Họ sẽ không thường xuyên nhìn vào sự nhất quán, mâu thuẫn, logic, phi logic - không, mọi điều này từ từ biến mất. Họ sẽ lắng nghe lời tôi như họ lắng nghe tiếng chim hót, hay tiếng gió thoảng qua rặng thông. Bạn không hỏi nghĩa của nó là gì. Bạn đơn giản lắng nghe... và trong việc lắng nghe đó bạn trở thành tiếng gió thoảng qua rặng thông, bạn trở thành cơn gió đó.
Bất kì cái gì tôi nói đều là phương cách cho nên nó là dối trá. Chân lí không bao giờ được nói ra, không thể được nói ra. Chân lí là không thể thốt ra được. Nhưng bạn có thể lắng nghe nó. Nó là không thể thốt ra được, nó không thể được nói ra, nhưng nó có thể được lắng nghe.
Để tôi nhắc lại: nó không thể được thốt ra, nhưng nó có thể được lắng nghe. Bạn có thể bắt giữ được nó - trong im lặng, trong yêu, trong giao cảm. Tôi không thể nói được nó, nhưng bạn có khả năng lắng nghe nó. Do đó mới có phương cách nói này với bạn mọi sáng, hết năm nọ tới năm kia. Đây chỉ là thác đổ... lắng nghe nó đi, đừng vẫn còn chỉ nghe.
Và tôi mâu thuẫn thế với việc thu xếp. Tôi quản lí việc đó, bởi vì nếu tôi rất nhất quán, bạn sẽ không bao giờ có khả năng lắng nghe tôi, bạn sẽ liên tục nghe tôi. Tôi mâu thuẫn thế - sớm hay muộn bạn phát mệt. Bạn nói, "Phỏng có ích gì? Vì người này sẽ nói điều này sáng nay và ngày mai ông ta sẽ lại mâu thuẫn với nó." Thấy việc đó xảy đi xảy lại mãi... Bạn sẽ bám lấy phát biểu của tôi và thế rồi ngày mai tôi mâu thuẫn lại nó, tôi phải mâu thuẫn nó chứ. Bất kì khi nào tôi thấy ai đó đang bám ở đâu đó vào với bất kì phát biểu nào của tôi, tôi phải mâu thuẫn lại nó ngay lập tức - để làm nhẹ gánh nặng của người đó, để làm nhẹ người đó khỏi níu bám, để làm nhẹ người đó khỏi những lời mà người đó đã tích luỹ bên trong bản thân người đó.
Cho nên tôi sẽ cứ làm thế mãi, đi dích dắc, cứ tự mâu thuẫn với bản thân tôi cả nghìn lẻ một lần. Dần dần, dần dần, hiểu biết bừng lên trong bạn rằng chẳng ích gì mà bám vào bất kì lời nào của người này, không có nhu cầu bận tâm về điều người đó nói. Nhưng đến lúc đó bạn đã rơi vào yêu tôi rồi. Đến lúc đó bạn đã trong một loại quan hệ khác toàn bộ với tôi so với bạn đã từng có quan hệ với bất kì ai khác. Đến lúc đó, bạn đã bắt đầu tận hưởng sự hiện diện của tôi. Đến lúc đó bạn đã bắt đầu thấm đẫm tôi. Đến lúc đó bạn đã bắt đầu cảm thấy việc nuôi dưỡng. Bây giờ bạn không bận tâm điều tôi nói: bây giờ bạn chăm nom nhiều rằng tôi hiện hữu. Thế thì việc lắng nghe đã bắt đầu.
Và bạn sẽ hiểu tôi chỉ bởi việc lắng nghe. Bạn sẽ hiểu tôi chỉ khi bạn đã quên mọi thứ về hiểu điều tôi đang nói. Mọi phát biểu đều là dối trá. Lão Tử là đúng. Ông ấy nói: Đạo không thể được nói ra, và khoảnh khắc ông nói nó ông đã phản bội nó. Ông ấy là tuyệt đối đúng.
Chân lí là vô hạn thế và lời là hữu hạn thế. Chỉ khi bạn có cái gì đó vô hạn trong bạn... im lặng là vô hạn, không bị chặn - nó có thể chứa chân lí. Yêu là vô hạn, không bị chặn - nó có thể chứa chân lí. Tin cậy là vô hạn, không bị chặn - nó có thể chứa chân lí.
Hiện hữu tự nhiên, tự phát ở đây cùng tôi đi. Hiện hữu trong khoảnh khắc này, dường như mọi thời gian và không gian đã biến mất, dường như toàn thế giới đã dừng lại. Tâm trí đã dừng lại... và đột nhiên có chân lí trong mọi sự rạng ngời, vĩ đại, huy hoàng của nó.
Nó là ở đây, ngay khoảnh khắc này. Nếu bạn có tai, nghe nó đi. Nếu bạn có mắt, nhìn nó đi. Và nếu bạn không thể nhìn thấy nó, và nếu bạn không thể nghe thấy nó, thế thì đừng liên tục níu bám một cách không cần thiết ở đây. Tôi đang vội - tôi không muốn có bất kì cỏ dại nào ở đây. Tôi sẽ tìm mọi phương tiện và cách thức có thể để loại bỏ những người chỉ ngồi đó như tảng đá. Hoặc đập rộn ràng cùng tôi, hoặc xéo đi. Hoặc hiện hữu cùng tôi, hoặc đừng ở đây. Vì tôi ngụ ý làm kinh doanh mà!
Câu hỏi cuối cùng
Tôi thấy tôi không tin cậy vào cuộc sống một trăm phần trăm. Không cái gì cho cảm thấy là có thể chừng nào tôi chưa làm. Có những khoảnh khắc mà tin cậy xảy ra, nhưng tôi được giả định làm gì vào lúc khác khi tôi không cảm thấy nó? Giả vờ tin cậy dường như thậm chí còn tồi tệ hơn. Việc sống trong sợ hãi cho cảm giác không có cả cái tốt.
Rupa, đó là cách chúng ta liên tục tạo ra mục đích mới. Tôi liên tục lấy các mục đích ra khỏi bạn và bạn liên tục tạo ra mục đích mới. Bây giờ tin cậy một trăm phần trăm - bây giờ điều đó trở thành mục đích. Chín mươi chín phần trăm và bạn lo nghĩ.
Bạn không thể đơn giản hiện hữu như bạn vậy được sao? Tại sao bận tâm tới tin cậy một trăm phần trăm? Cố là một trăm phần trăm khi bạn không phải vậy thì nhất định tạo ra đạo đức giả. Bạn sẽ trở thành nhân tạo, bạn sẽ trở thành phi tự nhiên.
Và bạn có biết tin cậy một trăm phần trăm nghĩa là gì không? Tin cậy một trăm phần trăm nghĩa là tin cậy ngay cả trong cái không tin cậy của bạn - đó là điều tin cậy một trăm phần trăm nghĩa là gì. Nếu có một khoảnh khắc không tin cậy, bạn tin cậy cả khoảnh khắc đó nữa!
Bạn có thể làm được gì? Khoảnh khắc này bạn tin cậy tôi, tốt; khoảnh khắc khác bạn không tin cậy tôi, tốt. Đây là tin cậy một trăm phần trăm. Khi tất cả đều là tốt, nó là tin cậy một trăm phần trăm.
Bây giờ bạn lại cố tạo ra rắc rối và lo âu cho bản thân bạn. Khoảnh khắc này bạn tin cậy tôi - tốt, bạn cảm thấy rất thoải mái. Thế rồi khoảnh khắc khác không tin cậy tới - giờ bạn lo nghĩ, giờ bằng cách nào đó bạn phải đổi cái không tin cậy này thành tin cậy. Giờ bạn lại bắt đầu chiếc thang mới.
Giờ bạn sẽ so sánh: "Ai đó có tin cậy một trăm phần trăm - khoảnh khắc này không bao giờ tới với người đó. Và ai đó thậm chí có ít tin cậy hơn mình " - và bạn trở thành một phần của hệ thống cấp bậc, bạn đã bắt đầu so sánh. Và bạn đang tạo ra tham vọng và cơn sốt. Và khi nó không xảy ra, bạn định làm gì? Và bất kì cái gì được bạn làm đều sẽ phi tự nhiên. Cho nên bạn sẽ trở thành nhân tạo: khi nó không có đó bạn sẽ giả vờ. Ít nhất bạn sẽ tin rằng nó có đó - ít nhất là trên bề mặt. Bạn sẽ trở nên sợ việc đi sâu vào trong bản thân bạn, vì nếu bạn đi sâu vào trong bản thân bạn, bạn sẽ biết rằng nó không có đó.
Tin cậy một trăm phần trăm nghĩa là: Chấp nhận cuộc sống dù nó mang tới bất kì cái gì - tin cậy, không tin cậy, yêu, ghét, Thượng đế, Quỉ, tốt, xấu. Bạn không cố thay đổi bất kì cái gì, không cố sửa đúng bất kì cái gì. Hiện hữu trong buông bỏ - đó là tin cậy một trăm phần trăm.
Và để tôi nhắc lại cho bạn lần nữa, bằng không ngày hôm sau Rupa sẽ ở đây nói, "Thỉnh thoảng tôi có thể cho phép buông bỏ, nhưng thỉnh thoảng nó không xảy ra. Buông bỏ không phải là một trăm phần trăm." Buông bỏ lại có nghĩa là cùng điều đó: khi nó xảy ra, nó xảy ra; khi nó không xảy ra, nó không xảy ra. Bạn không được giả định phải làm cái gì đó.
Làm bất kì cái gì và bạn trở thành nhân tạo - và mọi người đã trở nên nhân tạo thế. Rất hiếm, rất hiếm khi thấy cho dù một phần nhỏ trong một người mà không là nhân tạo. Và tất cả điều đó đã xảy ra, thảm hoạ này đã xảy ra, vì bạn là người cải tiến lớn lao thế - liên tục cải tiến bản thân bạn, sửa chữa và sửa chữa. Từ chính thời thơ ấy của bạn bố mẹ bạn đã sửa chữa bạn, thế rồi thầy giáo của bạn đã sửa chữa bạn, thế rồi các giáo sư của bạn đã sửa chữa bạn, các tu sĩ của bạn đã sửa chữa bạn - toàn thể xã hội đã chỉ sửa chữa bạn. Và, một cách tự nhiên, sau hai mươi nhăm năm sửa chữa bởi mọi người, bản thân bạn trở thành người sửa chữa lớn. Thế thì bạn bắt đầu sửa chữa bản thân bạn.
Thực ra, bạn được phép rời khỏi đại học chỉ khi bạn bắt đầu làm công việc của bố mẹ, thầy giáo và giáo sư và tu sĩ theo cách riêng của bạn - thế thì họ cho phép. Thế thì họ nói, "Đúng rồi, giờ không có nguy hiểm. Người này sẽ làm bất kì cái gì chúng ta đã làm, và sẽ làm nó tốt hơn nhiều vì người đó sẽ biết từ bên trong, người đó sẽ biết câu chuyện bên trong."
Bạn đã không quan sát điều đó sao? Đôi khi đang làm cái gì đó, đột nhiên bạn nghe thấy tiếng nói của mẹ bạn: "Đừng làm cái đó!" Nếu bạn đã không nghe thấy điều đó, thử nghe xem, và ban sẽ thấy mẹ bạn vẫn đang nói, "Đừng làm cái đó!" thực tại tiếng nói mẹ bạn, bạn có thể nghe thấy, hay tiếng nói của bố bạn, đang nói, "Điều này là sai. Đây không phải là cách làm thứ này. Sửa lại nó đi!" Hay thầy giáo của bạn sửa chữa. Họ đã tạo ra khe nứt trong bạn tới mức bạn đã trở thành hai.
Toàn thể xã hội này tồn tại trong một loại tinh thần phân liệt. Mọi người đều bị chia chẻ. Xã hội này đã thử thủ đoạn chia và trị. Nó đã chia mọi người thành hai: người sửa chữa và người phải được sửa chữa. Cho nên mọi người đã trở thành giống như học sinh nhỏ và thầy hiệu trưởng - cả hai có đó! Và thầy hiệu trưởng với chiếc gậy la hét và doạ nạt, còn đứa trẻ nhỏ bao giờ cũng bị sửa. Và tất nhiên đứa trẻ nhỏ cũng báo thù. Bất kì khi nào thầy hiệu trưởng không nhìn vào đứa trẻ, nó làm cái gì đó - ít nhất nó có thể thè lưỡi ra hay cười hay đùa. Hay có những khoảnh khắc khi đứa trẻ nhỏ sẽ sở hữu bạn và sẽ buộc bạn làm cái gì đó mà bạn không bao giờ muốn làm, và sẽ làm cho bạn hối hận. Nó bao giờ cũng nói, "Vâng, thưa thầy," nhưng nó không bao giờ ngụ ý điều đó. Nó nói, "Vì con sợ nói có, nhưng con sẽ chỉ cho thầy thấy."
Xung đột thường xuyên này liên tục diễn ra bên trong bạn. Và thế thì mọi thứ trở thành giả, giả mạo, rởm.
Tôi đã nghe:
Chú rể: "Em sẽ rất bực mình với anh nếu anh thú nhận rằng mọi răng hàm trên của anh đều là giả chứ?"
Cô dâu: "Không bực chút nào đâu anh. Ít nhất bây giờ em có thể thảnh thơi và tháo tóc giả, nịt vú thổi lên được, mắt giả và chân nhân tạo."
Bây giờ cái gì còn lại? Cứ quan sát cái bạn đang mang quanh bản thân bạn mà xem, cái bạn nghĩ là nhân cách của bạn. Nó là cái gì?
Một du khách Mĩ, tới thăm nước Anh, đã tận hưởng bữa tối ngon lành trong nhà hàng Winchester. "Ông dùng cà phê chứ, thưa ngài?" người phục vụ hỏi. "Dĩ nhiên rồi," người Mĩ đáp. "Vậy kem hay sữa?"
"Không thứ nào cả," người Mĩ nói một cách kiên quyết. "Cứ cho tôi cái tôi vẫn dùng khi trở về nhà: hỗn hợp tiệt trùng gồm nước, thức ăn đặc có nước ngọt ngô, dầu thực vật, pho mát, phụ gia thực phẩm carrageenan, chất tạo đặc, disodium phosphate, polysorbate 60, sorbitan monostearate, potassium sorbate, và chất tạo mầu nhân tạo."
Bây giờ cái gì còn lại? Dần dần, dần dần, mọi thứ trở thành giả, nhân tạo, tổng hợp, nhựa. Thế thì bạn đánh mất hương vị của cuộc sống. Và khi bạn đánh mất hương vị của cuộc sống, bạn đánh mất tiếp xúc với Thượng đế. Khi bạn trở thành không chân thực, bạn trở nên bị bật rễ.
Xin đừng cố bất kì cái gì đặt lên bản thân bạn. Chấm dứt việc cố đi. Để mọi thứ hiện hữu. Để mọi thứ là như chúng vậy. Chúng là hoàn toàn đẹp. Mọi cái xấu đều do bạn tạo ra. Vâng, đôi khi không tin cậy là đẹp hoàn hảo. Đôi khi hoài nghi là tốt; nó bảo vệ bạn khỏi nhiều tính ngu xuẩn. Nó bảo vệ bạn khỏi tính khờ dại. Đôi khi tin cậy là tốt, đôi khi không tin cậy là tốt. Nhưng bất kì hoàn cảnh nào, điều này tôi gọi là tin cậy một trăm phần trăm - mà bạn bao giờ cũng nói, "Tốt, vậy đây là việc đó trong khoảnh khắc này. Vậy khoảnh khắc này Thượng đế muốn mình có tính tin cậy và khoảnh khắc này Thượng đế muốn mình có tính hoài nghi." Để nó cho Thượng đế, và bạn đơn giản ở đầu cảm nhận, chỗ chứa, và bạn sẽ ngạc nhiên.
Cuộc sống sẽ bắt đầu xảy ra cho bạn và Thượng đế sẽ bắt đầu xảy ra cho bạn.
Nhưng chúng ta được huấn luyện rất sâu bên dưới từ thời thơ ấu để là giả, là không thực, là hình thức.
Một người đàn bà Anh cùng cậu con trai nhỏ đi du lịch trong taxi ở New York. Khi xe taxi đi qua một vùng đặc biệt xơ xác của thành phố, cậu bé bị mê mải bởi những quí bà được trang điểm loè loẹt đang đi dọc phố được hộ tống bởi một số khách qua đường nam giới. "Các bà kia làm cái gì thế?" cậu bé hỏi.
Mẹ nó đỏ mặt và nói, ngượng ngùng thế nào đó, "Mẹ cho rằng họ bị lạc và đang hỏi mọi người đường hướng."
Người lái xe taxi nghe lỏm được điều này, và nói lớn giọng, "Sao không nói cho cậu bé sự thật đi - nói cách khác họ là gái mãi dâm."
Người đàn bà thậm chí còn đỏ mặt sâu hơn, và con bà ta hỏi, "M... m... mãi... người lái xe đã nói gì vậy? Họ có thích các đàn bà khác không? Họ có con cái không?"
"Dĩ nhiên có rồi," người mẹ đáp. "Đó là chỗ người lái xe taxi New York ra đời đó."
Chân lí không được chấp nhận ở bất kì đâu. Mọi người bực mình với chân lí. Những giả vờ giả dối là rất rất chấp nhận được. Chúng ta đã sống trong dối trá lâu tới mức chân lí đơn giản gây bực mình. Không chỉ là ngẫu nhiên mà Socrates bị đầu độc - tội duy nhất của ông ấy là ở chỗ ông ấy đã cố làm cho mọi người nhận biết về chân lí. Tội của ông ấy không là bất kì cái gì khác. Ông ấy là người giản dị, hồn nhiên, vô hại, hoàn toàn vô hại. Ông ấy đã không làm hại bất kì ai theo bất kì cách nào, những dầu vậy Athens vẫn giận dữ. Tại sao họ giận? Ông ấy đã cố gắng làm cho mọi người cảm thấy không thoải mái về cuộc sống của họ. Ông ấy đã cố gắng ép buộc họ thấy chân lí.
Bất kì người nào cố gắng làm cho bạn nhận biết về chân lí đều sẽ bị xã hội coi là kẻ thù. Xã hội sống trong dối trá, nó phụ thuộc vào dối trá.
Tôi không ở đây để giúp cho dối trá của bạn. Tôi không thể nói với bạn là một trăm phần trăm trong tin cậy hay ít nhất theo cách bạn ngụ ý bởi một phần trăm. Thế thì cái gì sẽ xảy ra cho những khoảnh khắc khi bạn không thể tin cậy được? Bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ đơn giản che đậy chúng lại. Bạn sẽ giả vờ rằng chúng không có đó. Bạn sẽ ném chúng vào trong vô thức, vào tầng ngầm của con người bạn, và sẽ không bao giờ nhìn vào đó. Và chúng sẽ tích luỹ ở đó rồi một ngày nào đó chúng sẽ bùng nổ. Không, điều đó không phải để được làm. Khi không tin cậy tới, cho phép nó tới đi, và biết rằng nó có đó. Chấp nhận nó đi. Nó phải có nghĩa nào đó. Nếu nó có đó, nó phải có nghĩa nào đó.
Nó cũng giống như gai trong bụi hồng - không phải tất cả đều là hoa hồng, vài gai có đó. Chúng bảo vệ hoa hồng. Phải có hài hoà sâu sắc nào đó giữa gai và hoa hồng; giữa tin cậy và không tin cậy cũng có vậy. Chấp nhận hài hoà của các cực đi. Điều này tôi gọi là tin cậy một trăm phần trăm - từ phía tôi. Tin cậy mọi thứ xảy ra đi. Hồ nghi được bao gồm, hoài nghi được bao gồm, không cái gì bị loại trừ.
Tôi dạy bạn tính toàn bộ trong cuộc sống. Và đôi khi lúc bạn không toàn bộ, điều đó nữa điều đó nữa cũng được bao hàm trong tính toàn bộ. Chấp nhận điều đó nữa. Và đây sẽ là giải thoát. Thế thì sẽ không còn việc tạo ra xiềng xích, không còn việc tạo ra dối trá, không còn kìm nén. Và người không bị kìm nén nhất định có thoáng nhìn về con người thực.

Một thoáng nhìn về con người thực, và Nhất Hưu là đúng, bạn đang trong yêu.

0 Đánh giá

Ads Belove Post