Read more
Bước trong
Thiền, Ngồi trong Thiền - Osho
Chương 13. Ánh sáng trong hạt giống
Câu
hỏi thứ nhất
Osho
ơi, làm sao tôi có thể trở thành ánh sáng lên bản thân tôi?
Shraddho Yannis,
Đây là những lời cuối cùng của Phật Gautam, thông điệp
khi ra đi của ông ấy cho các đệ tử: "Là ánh sáng lên bản thân ông."
Nhưng khi ông ấy nói, "Là ánh sáng lên bản thân ông," ông ấy không ngụ
ý trở thành ánh sáng lên bản thân bạn. Có khác biệt lớn giữa là và trở thành.
Trở thành là quá trình, hiện hữu là khám phá. Hạt mầm
chỉ xuất hiện để trở thành cây, đó là việc xuất hiện. Hạt mầm đã có cây bên
trong bản thân nó, nó đã là chính sự hiện hữu của cây. Hạt mầm không trở thành
hoa. Hoa đã có đó không biểu lộ, bây giờ chúng biểu lộ. Vấn đề không phải là trở
thành, bằng không đá có thể trở thành hoa. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Tảng
đá không thể trở thành hoa hồng; điều đó không xảy ra vì đá không có tiềm năng
là hoa hồng. Hạt mầm đơn giản khám phá ra bản thân nó qua việc chết đi trong đất:
bỏ cái vỏ bên ngoài của nó, nó trở nên được hiển lộ trong thực tại bên trong của
nó.
Con người là ánh sáng trong hạt mầm. Các bạn đã là chư
phật rồi. Không phải là các bạn phải trở thành chư phật, vấn đề không phải là học,
là đạt tới, nó chỉ là vấn đề về nhận ra - nó là vấn đề đi vào bên trong bản
thân bạn và nhìn cái có đó. Nó là việc tự khám phá.
Yannis, bạn không trở thành ánh sáng lên bản thân bạn
đâu, nó đã là hoàn cảnh rồi. Nhưng bạn không đi vào trong, toàn thể cuộc hành
trình của bạn là hướng ra ngoài. Chúng ta được nuôi lớn lên theo cách mà tất cả
chúng ta đều trở thành người hướng ngoại. Mắt chúng ta trở nên bị hội tụ ra
ngoài, chúng ta bao giờ cũng tìm và kiếm mục đích nào đó "đằng kia,"
xa xăm. Mục đích càng xa, nó càng có vẻ thách thức hơn với bản ngã. Nó càng khó
khăn, nó càng có vẻ hấp dẫn hơn. Bản ngã tồn tại qua thách thức; nó muốn chứng
tỏ bản thân nó. Nó không quan tâm tới cái đơn giản, nó không quan tâm tới cái
bình thường, nó không quan tâm tới cái tự nhiên, nó quan tâm tới cái gì đó mà
không tự nhiên, không đơn giản, không bình thường. Ham muốn của nó là về cái
phi thường. Và thực tại là rất bình thường, thực tại rất đơn giản.
Thực tại không ở kia mà ở đây, không lúc khác mà lúc
này, không bên ngoài mà trong chốn thiêng liêng bên trong nhất của con người bạn.
Bạn chỉ phải nhắm mắt lại và nhìn vào trong.
Lúc ban đầu điều đó là khó vì mắt chỉ biết cách nhìn
ra ngoài. Chúng đã trở nên quen nhìn ra ngoài tới mức khi bạn nhắm mắt lại, thế
nữa chúng vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài - chúng bắt đầu mơ, chúng bắt đầu mơ màng.
Những mơ đó không là gì ngoài phản xạ của thế giới bên ngoài. Cho nên chỉ vẻ
bên ngoài thì bạn dường như đang mắt nhắm, mắt bạn vẫn mở ra thế giới bên
ngoài, bạn không ở bên trong. Thực ra, mọi thiền nhân đều bắt gặp hiện tượng kì
lạ này: rằng bất kì khi nào bạn nhắm mắt, tâm trí bạn trở nên bất ổn hơn, tâm
trí bạn trở nên không lành mạnh hơn. Nó bắt đầu huyên thuyên theo cách điên
khùng: các ý nghĩ liên quan, không liên quan đan chéo con người bạn. Nó không
bao giờ là vậy khi bạn đang nhìn bên ngoài. Và một cách tự nhiên bạn trở nên mệt,
một cách tự nhiên bạn nghĩ tốt hơn cả là vẫn còn bận bịu trong cái gì đó, trong
việc nào đó, thay vì ngồi im lặng với mắt nhắm, vì chẳng cái gì dường như xảy
ra ngoại trừ đám diễu hành dài dài các ý nghĩ, ham muốn, kí ức. Và chúng liên tục
tới, vô tận.
Nhưng đây chỉ là lúc bắt đầu. Cứ kiên nhẫn một chút, cứ
chờ đợi một chút đi... Nếu bạn liên tục nhìn, quan sát những ý nghĩ này một
cách im lặng, không phán xét, không đối kháng, không ham muốn ngay cả dừng
chúng - dường như bạn không quan tâm tới chúng - vô quan tâm... Cũng như người
ta theo dõi giao thông trên đường, hay người ra quan sát mây trên trời, hay người
ta quan sát sông chảy qua, bạn đơn giản quan sát ý nghĩ của bạn. Bạn không là
những ý nghĩ đó, bạn là người xem, trong khi nhớ rằng "Mình là người xem,
không là cái được xem." Bạn không thể là cái được xem, bạn không thể là đối
thể của tính chủ thể riêng của bạn. Bạn là tính chủ thể của bạn, bạn là nhân chứng,
bạn là tâm thức. Nhớ điều đó... Phải mất chút thời gian, dần dần, dần dần thói
quen cũ chết đi. Nó khó chết nhưng nó chết, chắc chắn. Và ngày mà lưu thông dừng
lại, đột nhiên bạn đầy ánh sáng. Bạn bao giờ cũng đầy ánh sáng, chỉ những ý
nghĩ đó đã không cho phép bạn thấy điều bạn là vậy.
Khi mọi đối thể đã biến mất, không có gì khác để nhìn,
bạn nhận ra bản thân bạn lần đầu tiên. Bạn nhận ra bản thân bạn lần đầu tiên.
Nó không trở thành, nó là việc khám phá ra sự là vậy.
Cái vỏ bên ngoài các ý nghĩ của tâm trí bị rơi rụng đi, và bạn đã khám phá ra
hoa của bạn, bạn đã khám phá ra hương thơm của bạn. Hương thơm này là tự do.
Do đó, Yannis, đừng hỏi, "Làm sao tôi có thể trở
thành ánh sáng lên bản thân tôi?" Bạn đã là ánh sáng lên bản thân bạn rồi,
bạn chỉ không nhận biết về điều đó thôi. Bạn đã quên về nó - bạn phải khám phá
ra nó. Và cách khám phá là đơn giản, rất đơn giản: quá trình đơn giản của việc
quan sát ý nghĩ của bạn.
Để giúp quá trình này bạn có thể bắt đầu quan sát các
thứ khác nữa, vì quá trình quan sát là như nhau. Điều bạn đang quan sát là
không có ý nghĩa. Quan sát bất kì cái gì và bạn đang học tính quan sát. Lắng
nghe chim, nó là cùng một điều. Một ngày nào đó bạn sẽ có khả năng lắng nghe ý
nghĩ riêng của bạn. Chim có hơi chút xa xôi hơn, ý nghĩ của bạn có chút ít gần
gũi hơn. Trong mùa thu quan sát lá khô rụng khỏi cây. Bất kì cái gì cũng sẽ làm
việc giúp đỡ bạn có tính quan sát. Bước đi, quan sát việc bước của bạn.
Phật thường nói với đệ tử của ông ấy: Đi từng bước một
cách có quan sát. Ông ấy thường nói: Quan sát hơi thở của ông. Và đó là một
trong những thực hành có ý nghĩa nhất cho quan sát vì hơi thở có đó liên tục sẵn
có trong hai mươi bốn giờ một ngày dù bạn ở bất kì chỗ nào. Chim có thể hót
ngày này, chúng có thể không hót ngày nọ, nhưng việc thở bao giờ cũng có đó. Ngồi,
bước đi, nằm ra, nó bao giờ cũng có đó. Liên tục quan sát hơi thở đi vào, hơi
thở đi ra.
Không phải là việc quan sát hơi thở là vấn đề, vấn đề
là việc học cách quan sát. Đi ra sông và quan sát sông. Ngồi trong bãi chợ và
quan sát mọi người đi qua. Quan sát bất kì cái gì, chỉ nhớ rằng bạn là người
quan sát. Không trở nên phán xét, không là quan toà. Một khi bạn bắt đầu phán
xét, bạn đã quên mất rằng bạn là người quan sát, bạn đã trở nên bị tham gia, bạn
đã lấy phe phái, bạn đã chọn: "Mình thiên về ý nghĩ này và mình chống ý
nghĩ kia." Một khi bạn chọn, bạn trở nên bị đồng nhất. Tính quan sát là
phương pháp phá huỷ mọi sự đồng nhất.
Do đó Gurdjieff đã gọi quá trình của ông ấy là quá
trình phi đồng nhất. Nó là cùng một điều, lời của ông ấy là khác thôi.
Không đồng nhất bản thân bạn với bất kì cái gì, và dần
dần, dần dần người ta học được nghệ thuật tối thượng của tính quan sát. Đó là
điều thiền tất cả là gì. Qua thiền người ta khám phá ra ánh sáng riêng của người
ta. Ánh sáng đó bạn có thể gọi là hồn của bạn, cái ngã của bạn, Thượng đế của bạn
- bất kì từ nào bạn chọn - hay bạn có thể vẫn còn chỉ im lặng vì nó không có
tên. Nó là kinh nghiệm vô danh, cực kì đẹp, cực lạc, hoàn toàn im lặng, nhưng
nó cho bạn hương vị của vĩnh hằng, của vô thời gian, của cái gì đó bên ngoài chết.
Câu
hỏi thứ hai
Osho
ơi, buông xuôi sẽ xảy ra chỉ khi tôi sẵn sàng chết vì thầy sao?
Veet Marc,
Tôi không bảo bạn chết vì tôi. Tôi bảo bạn chính cái đối
lập: sống vì tôi. Buông xuôi sẽ xảy ra chỉ khi bạn bắt đầu sống vì tôi. Tôi
không là người tôn thờ chết, tôi là người tôn thờ sống. Tôi không ở đây để dạy
bạn loại tự bạo nào đó. Đủ về nó rồi! Trong hàng nghìn năm con người ngu xuẩn
đã từng bị hiến tế bởi những người tinh ranh. Ai đó chết đi vì Ki tô giáo, ai
đó chết đi vì Mô ha mét giáo, ai đó chết đi vì Hindu giáo. Mọi người đang chết
- dường như chết là mục đích! - và không ai được dạy cách sống.
Sống vì Thượng đế, vì Thượng đế là sự sống. Và, tất
nhiên Thượng đế cũng là chết, nhưng chết là đẹp chỉ khi nó bắt nguồn từ sự sống
được hoàn thành, khi nó là việc nở hoa tối thượng của sống. Khi chết là sự hi
sinh, nó là xấu. Thế thì bạn đang chết vì sự nghiệp nào đó, vì chủ định nào đó,
vì quyền lợi được đầu tư nào đó. Thế thì chính khách tinh ranh nào đó, tu sĩ
tinh ranh nào đó đang dùng bạn như phương tiện cho mục đích riêng của ông ta. Tất
nhiên ông ta có hứa hẹn với bạn, bằng không làm sao bạn sẽ hi sinh đời bạn được?
Ông ta hứa mọi thứ với hạn - sau chết. Bây giờ chẳng ai biết cái gì xảy ra sau
chết cho nên rất dễ hứa cái gì đó sau chết:
Tôi hứa với bạn mọi thứ trước chết, không sau chết. Đó
là cách thức của người tinh ranh - hứa hẹn với bạn cái gì đó sau chết. Bạn hi
sinh bây giờ và phần thưởng sẽ được trao sau cái chết của bạn. Bây giờ chẳng ai
biết cái gì xảy ra sau chết. Người Mô ha mét giáo nói nếu bạn chết trong cuộc
thánh chiến jihad, trong cuộc chiến tranh tôn giáo, bạn có thể là tội nhân
nhưng bạn sẽ đi thẳng lên cõi trời vì bạn chết vì tôn giáo. Cùng điều đó là
thái độ của người Ki tô giáo và cùng điều đó là thái độ của mọi tôn giáo.
Và ai mà không thích lên cõi trời? Mọi vui thú cõi trời...
và chúng là vĩnh hằng và cuộc sống này là nhất thời, đằng nào cuộc sống này
cũng sẽ kết thúc sớm hay muộn. Và cái gì có đó để lo nghĩ trong cuộc sống này?
Nó là xấu, nó là đau đớn, nó là khổ, nó là cơ cực. Cùng những người này đã làm
cho cuộc sống này thành khổ tới mức bất kì người nào cũng muốn chết.
Tôi đã nghe:
Một nhà ngoại giao Anh nói chuyện với Adolf Hitler
ngay trước khi Thế chiến thứ hai bắt đầu. Ông ấy đã tới để thuyết phục Hitler
không đi vào cuộc chiến tranh ngu xuẩn này: "Điều đó sẽ không giúp cho bất
kì ai, nó sẽ có tính phá huỷ toàn thế giới."
Nhưng Adolf Hitler cứng rắn. Thực ra ông ta nghĩ rằng
việc tới của nhà ngoại giao này đơn giản chỉ ra điểm yếu của người Anh. Ông ta
lấy đó làm điểm để chứng minh cho nhà ngoại giao này rằng "Chúng tôi đang
đi vào đánh nhau đây. Và sẽ là tốt hơn và có lợi cho các ông nếu các ông đầu
hàng dễ dàng, bằng không các ông sẽ bị tàn sát, bị giết và bị phá huỷ không cần
thiết."
Ông ta chỉ cho ông này mọi phát triển khoa học mà họ
đã làm, cái họ sẽ dùng trong chiến tranh. Tất nhiên chúng là sức mạnh tối cao
nhất vào thời đó; họ có công nghệ phát triển nhất, công nghệ đặc thù chiến
tranh. Và thế rồi, cuối cùng, để chứng minh rằng "Không chỉ những cỗ máy
này là lớn hơn và tốt hơn máy các ông có, chúng tôi cũng có những người sẵn
sàng chết," để làm vấn đề thành tuyệt đối rõ ràng, ông ta bước ra khỏi
phòng cùng nhà ngoại giao.
Họ ở trên tầng tư của toà nhà. Ba lính gác có đó.
Ông ta ra lệnh cho lính gác thứ nhất nhảy ra khỏi cửa
sổ. Người này đơn giản nhảy luôn! Nhà ngoại giao Anh kinh hãi; ông ấy không thể
tin được vào mắt mình. Người này thậm chí không nghĩ hai lần! Khi Adolf Hitler
nói, "Nhảy đi!" anh ta nhảy luôn. Không có vấn đề hỏi tại sao. Ông ấy
không thể tin được vào mắt mình.
Và thế rồi ông ta nói với người thứ hai, "Nhảy
đi!" và người thứ hai nhảy. Đến lúc đó nhà ngoại giao Anh trở nên nhận biết
về điều đang xảy ra - hai mạng sống mất. Ông ấy nhìn từ cửa sổ; xác họ tung ra
thành các mảnh, mẩu, rải khắp đường.
Adolf Hitler thấy rằng ông ấy bị ấn tượng, cực kì bị ấn
tượng. Thực ra ông ấy bị choáng thế; ông ấy không thể tin được hành động vô
nhân đạo thế. Để gây ấn tượng khi sắt còn nóng, ông ta ra lệnh cho người thứ ba
nhảy.
Đến lúc này nhà ngoại giao tỉnh táo. Ông ấy nhảy ngay
ra, cầm tay người thứ ba và nói, "Anh điên hay cái gì? Tại sao anh nhảy? Tại
sao anh năng nổ chết thế? Anh không muốn sống sao?"
Người này giận dữ nhìn ông ấy và nói, "Ông gọi
đây là sống à? Nó có là sống không? Nó có đáng sống không? Chết còn tốt hơn nhiều!
Sống là khổ thế - chết là việc giảm nhẹ. Bỏ tay tôi ra và để tôi nhảy!"
Vì sống là khổ thế - và Adolf Hitler đã làm cho sống
thành khổ - mọi người đều sẵn sàng chết. Đầu tiên làm cho cuộc sống của mọi người
thành khổ, không để họ tận hưởng sự sống, phá huỷ rễ của mọi tận hưởng, dạy cho
họ đủ mọi loại cấm đoán, bảo họ rằng dục là tội lỗi, yêu là tội lỗi, dạy cho họ
rằng uống, ăn, vui vẻ - đây là mục đích của người duy vật xấu xí. Bảo họ mang
tính tự phá huỷ, chuẩn bị cho họ mọi loại phong cách sống tự bạo mà theo đó họ
trở thành người khổ hạnh và họ trở thành chuyên gia về hành hạ bản thân họ; và
thế thì một cách tự nhiên họ sẽ muốn gạt bỏ cuộc sống này sớm nhất có thể được.
Thế thì rất dễ thuyết phục họ; thực ra không có nhu cầu thuyết phục, họ đã sẵn
sàng, chỉ đợi cơ hội. Và bất kì khi nào một cơ hội lớn thế nảy sinh để chết
trong chiến tranh tôn giáo, khi cõi trời là gần thế và dễ dàng sẵn có, ai muốn
bỏ lỡ nó? Mọi người sẵn sàng chết!
Không, đó không phải là ý tưởng của tôi về tôn giáo,
Marc.
Bạn có biết không? Marc ngụ ý chiến binh, người lính.
Về mặt huyền thoại nó ngụ ý thần chiến tranh. Tôi đã đổi tên anh ấy, nhưng bằng
việc đổi tên anh ấy không dễ dàng thế để thay đổi anh ấy. Tôi đã cho anh ấy cái
tên Veet Marc. Veet Marc nghĩa là đi ra ngoài chiến tranh, đi ra ngoài tranh đấu,
đi ra ngoài chính ý tưởng tranh đấu.
Nhưng anh ấy hỏi: Buông xuôi sẽ chỉ xảy ra khi tôi sẵn
sàng chết vì thầy sao?
Veet Marc, tôi không muốn bất kì ai chết vì tôi - tôi
không phải là người tàn bạo. Tôi muốn bạn sống vì tôi. Tôi muốn bạn bừng nở và
nở hoa vì tôi. Tôi muốn bạn ăn, uống và vui vẻ vì tôi. Tôi muốn bạn mở hội vì
tôi. Tôi muốn bạn sống cuộc sống của bạn một cách toàn bộ, một cách đầy đủ nhất
có thể được. Vâng, chết sẽ tới, nhưng khi nó tới từ cuộc sống được hoàn thành
nó có cái đẹp của riêng nó. Thế thì nó không phải là chết, không chút nào; nó
là cánh cửa tới điều thiêng liêng. Nhưng bạn không cần chết. Công việc của bạn
là sống; đó là sadhana của bạn.
Đó là toàn thể giáo huấn của tôi: sống, vì đó là cách
duy nhất để biểu lộ lòng biết ơn hướng tới Thượng đế. Ngài đã cho bạn cuộc sống
và bạn muốn chết. Không có lí do nào xứng đáng cho chết. Tìm ra mọi cớ để sống
và sống tới mức tối đa, sống tới cực đại; không sống theo cách tối thiểu.
Đó là cách mọi người đang sống. Mọi người đang sống chỉ
một phần rất thiểu số của toàn bộ của họ, chỉ một phần trăm nhỏ trong tiềm năng
của họ - không quá bẩy phần trăm. Ngay cả những thiên tài vĩ đại nhất của các bạn
cũng không sống nhiều hơn mười lăm phần trăm tiềm năng của họ, trong khi bạn có
thể sống cả trăm phần trăm. Chỉ thỉnh thoảng một Phật, một Krishna, một Christ
sống một trăm phần trăm.
Nếu bạn có thể sống một trăm phần trăm, nếu bạn có thể
đốt ngọn đuốc cuộc sống của bạn ở cả hai đầu cùng nhau, đồng thời, thế thì bạn
được buông xuôi theo tôi. Buông xuôi theo sự sống là buông xuôi theo tôi. Tôi
không chống lại sự sống, tôi đơn giản đại diện cho sự sống, tình yêu, tiếng cười.
Tất nhiên, điều này là khó hơn nhiều; điều đó tôi biết.
Chết là đơn giản thế, nó là dễ dàng thế; sống là khó khăn, gian nan. Chết không
cần gì mấy thông minh. Bất kì kẻ ngu nào cũng có thể là người lính - thực ra chỉ
kẻ ngu có thể là người lính - và bất kì người nào có thể tự tử. Thông minh nào
được cần? Bất kì kẻ ngốc nào cũng có thể làm được điều đó. Chỉ nhảy từ bất kì
núi nào, vào bất kì sông nào, vào bất kì đại dương nào. Hay bây giờ các quá
trình thậm chí tốt hơn và đơn giản hơn là sẵn có: chỉ uống vài viên thuốc ngủ
và chết một cách im lặng. Chẳng cần làm nhặng xị gì lên, vì ngay cả nhảy từ đỉnh
núi bạn có thể ngần ngại, bạn sẽ phải lấy quyết định. Chỉ nuốt vài viên thuốc
chẳng là vấn đề gì lớn; bạn có thể dễ dàng làm điều đó. Bạn có thể tiêm thuốc độc.
Chết không có bất kì giá trị nào. Sống là thực sự chấp
nhận thách thức lớn, từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc. Người ta phải sống với cả
nghìn lẻ một vấn đề, qua cả nghìn lẻ một vấn đề mà dầu vậy người ta phải giữ sự
bình thản của mình.
Đó là cách thức của sannyasin. Sannyasin không phải là
người lính, cho nên bạn không được trông đợi là kẻ chết vì đạo, bạn được mong đợi
là người yêu sự sống. Và bạn càng yêu sự sống, bạn càng gần với Thượng đế vì đó
là món quà của ngài. Phá huỷ món quà của ngài là xấu, là phi tôn giáo, là tội lỗi.
Veet Marc, học sống vì tôi đi. Tôi đang cho bạn nhiệm
vụ lớn hơn, tôi biết. Và nó là quá trình cả đời; chết có thể xảy ra trong một
khoảnh khắc. Trừ phi bạn thực sự không may chết có thể xảy ra trong một khoảnh
khắc.
Mulla Nasruddin muốn tự tử. Là một người có bản tính rất
tính toán, anh ta làm mọi cách bố trí có thể để cho trong trường hợp cách bố
trí này thất bại, cách bố trí khác sẽ có tác dụng. Anh ta đi lên đỉnh quả núi
nhỏ với chiếc dây thừng, với dầu hoả, với bao diêm, và khẩu súng ngắn. Anh ta
tìm ra một chỗ đẹp - cành cây nhô ra trên sông từ đỉnh núi. Anh ta làm việc thu
xếp để treo bản thân mình lên cây. Có mọi khả năng rằng chiếc dây thừng sẽ có
tác dụng và anh ta sẽ chết, nhưng nếu cái gì đó mà đi sai, anh ta có cách bố
trí khác, phương án khác.
Thế là anh treo bản thân mình lên. Trước khi treo bản
thân mình lên anh ta đổ dầu hoả lên thân thể mình, treo bản thân mình lên, bật
lửa đốt quần áo. Nhưng ai biết? Cho nên như sự thận trọng cuối cùng anh ta bắn
vào bản thân mình nữa. Viên đạn trúng dây thừng, anh ta ngã xuống sông, sông
làm cho lửa tắt.
Hôm sau tôi gặp anh ta ở bãi chợ và nói, "Nasruddin,
điều gì đã xảy ra?"
Anh ta nói, "Nó chỉ là may thôi!" Anh ta kể
lại toàn thể câu chuyện và tôi nói, "Đây thực sự là cái gì đó! Anh đã làm
nhiều bố trí thế!"
Anh ta nói, "Vâng, tôi đã làm nhiều bố trí thế. Nếu
tôi mà không biết bơi tôi chắc đã chết rồi!" Nhưng anh ta biết bơi, cho
nên anh ta vẫn sống!
Chừng nào cái gì đó giống điều này chưa xảy ra - điều
rất hiếm hoi - chừng nào toàn thể sự tồn tại chưa âm mưu chống lại bạn, bạn có
thể giết bản thân bạn rất dễ dàng. Nhưng sống là quá trình dài. Nó sẽ cần can đảm,
không ngu xuẩn; nó sẽ cần thông minh.
Bạn càng thông minh phẩm chất sống của bạn sẽ càng sâu
hơn, giá trị sống của bạn sẽ càng cao hơn. Bạn càng có tính thiền hơn bạn sẽ
càng có khả năng biết sống thực sự là gì. Nó không là gì ngoài Thượng đế trong
hình dạng biểu lộ. Phá huỷ điều này vì bất kì lí do gì, bất kì cái gì đều là
sai, là tội lỗi. Cho nên nhớ điều đó.
Bạn không ở đây để chết vì tôi, bạn ở đây để học cách
sống. Để chết tới như phần thưởng tối thượng của việc sống. Và nếu bạn đã sống
đúng bạn sẽ có khả năng sống qua chết nữa. Và đó là kinh nghiệm đẹp nhất vì chính
là qua việc sống, người ta siêu việt trên cái chết của mình và trở thành một với
cái vĩnh hằng.
Câu
hỏi thứ ba
Osho
ơi, tôi vẫn không chấp nhận bản thân tôi. Tại sao không vậy?
Anand Leena,
Đó là vì bạn bị ước định là người cầu toàn, và hoàn hảo
là lí tưởng tới mức mọi người không đạt tới điều đó. Thế thì kết án, tự kết án
nảy sinh. Đây là những thủ đoạn đã từng được giở ra với bạn - cảnh giác với những
thủ đoạn này. Giờ là lúc con người phải đủ trưởng thành để biết rằng bất toàn
là cách thức của cuộc sống. Mọi thứ là bất toàn, và điều hay là mọi thứ đều bất
toàn. Nếu mọi thứ là hoàn hảo và mọi người là hoàn hảo, cuộc sống chắc đờ đẫn
và chán tới mức sẽ không thể chịu đựng được nó ngay cả trong một khoảnh khắc.
Tôi hoàn toàn đồng ý với Bertrand Russell. Ông ấy thường
nói rằng ông ấy đã không muốn lên cõi trời - một cách đùa cợt, một cách khôi
hài, vì thực ra ông ấy không bao giờ tin rằng có bất kì cõi trời hay địa ngục
nào. Nhưng ông ấy thường nói, "Cho dù có cõi trời tôi vẫn ưa thích địa ngục
hơn vì ở địa ngục ông sẽ tìm ra toán bạn tốt."
Trong cõi trời bạn nhất định bị chán, hoàn toàn chán.
Nghĩ mà xem - sống cùng các thánh nhân đến vĩnh hằng! Mahatma Gandhi ngồi một
bên và nhiều thánh nhân thế, người Jaina, người Hindu, người Mô ha mét giáo,
người Ki tô giáo, Phật tử, và chỉ sống với họ thôi! Họ thậm chí không biết cách
chơi trò poker, họ thậm chí không uống bia! Bia sao? Họ thậm chí sẽ không sẵn
sàng uống Coca-Cola, vì có cocaine trong nó! Và việc hút thuốc tất nhiên là
không thể được ở cõi trời vì thuốc lá chứa nicotine. Thực ra, sự sống sẽ là
không thể được thế với các thánh nhân này. Và họ sẽ không bao giờ cười - tiếng
cười dành cho những người bất toàn.
Người Ki tô giáo nói Jesus không bao giờ cười. Nếu người
Ki tô giáo là đúng, thế thì Jesus phải đã tuyệt đối sai. Nhưng tôi biết rằng họ
không đúng. Jesus phải đã cười, phải đã cười chứ - toàn thể cuộc sống của ông ấy
nói vậy. Ông ấy tận hưởng những thứ nhỏ bé của sự sống; ông ấy thậm chí tận hưởng
uống rượu. Bây giờ tôi nghĩ các thánh nhân của bạn sẽ không theo ông ấy vào cõi
trời đâu; họ sẽ gọi ông ấy là kẻ say khướt và tống ông ấy ra. Và ông ấy đã sống
với người say và kẻ cờ bạc và gái mãi dâm. Các thánh nhân của bạn sẽ rất giận.
Các giáo sĩ đã đóng đinh Jesus có thể được phép vào trong cõi trời, nhưng Jesus
thì không. Ông ấy quá con người, quá sống động, quá bất toàn.
Bertrand Russell là đúng rằng ở cõi trời bạn sẽ không
tìm được toán người tốt. Bạn sẽ thấy những bộ mặt buồn, mặt dài, mọi người gần
như chết. Và những người này sẽ làm gì ở đó? Không tán gẫu - bạn thậm chí không
thể lên lớp được vì bạn sẽ lên lớp cho ai? Tất cả họ đều là những người lên lớp
người khác! Bạn không thể tìm thấy đệ tử ở cõi trời - họ toàn là các Thầy! Và
người Jaina nói không đàn bà nào đã bao giờ vào cõi trời. Bây giờ bạn thấy cái
chán hoàn toàn chưa? Chỉ những thánh nhân xấu xí, nửa chết đói này và thậm chí
không một đàn bà! Nó sẽ giống như là sa mạc mà không có bất kì ốc đảo nào.
Bạn có thấy không? Nếu một tá người đang ngồi trong
phòng, nó đầy rung động nào đó. Và để một người đàn bà đẹp vào và rung động lập
tức thay. Sa mạc không còn là sa mạc; ốc đảo đã bước vào. Tất cả họ trở nên sống
động, kundalini của họ bắt đầu dâng lên! Những người đã rơi vào giấc ngủ thức dậy.
Chư phật liên tục nói, "Thức dậy đi!" và họ sẽ không nghe đâu. Nhưng
cứ để Sophia Loren vào và ngay lập tức mọi thánh nhân là sống động, tỉnh thức,
tỉnh thức đầy đủ!
Nhưng người Jaina nói không đàn bà nào có thể vào cõi trời.
Nếu đàn bà có tính tôn giáo và tâm linh, cô ấy sẽ được sinh ra trong kiếp sau
là đàn ông và thế thì cô ấy có thể lên cõi trời, nhưng chỉ từ thân thể đàn ông,
không bao giờ từ thân thể đàn bà. Dường như hồn cũng là nam và nữ! Dường như
thân thể cũng đi lên cõi trời! Đây là loại ngu xuẩn gì vậy? Nhưng nỗi sợ... Đàn
bà có thể tạo ra rối loạn và, một cách tự nhiên, nếu trong nhiều thế kỉ không
đàn bà nào đã vào cõi trời và đột nhiên một đàn bà bước vào, sẽ có chấn động, hỗn
độn lớn và cuộc tranh đấu lớn sẽ bột phát. Và mọi thánh nhân sẽ chẹn họng lẫn
nhau - cuộc thánh chiến jihad, cuộc chiến tranh tôn giáo vì người đàn bà này! Mọi
người sẽ sẵn sàng chết!
Bạn đã được bảo phải là người cầu toàn. Đó là lí do tại
sao, Leena, vấn đề này nảy sinh. Nó không chỉ là vấn đề của bạn, nó là vấn đề của
mọi người.
Nhưng nhớ vài điều. Thứ nhất: Mọi điều xấu là sức sống
tiềm năng cần cho biến đổi.
Ngay cả điều xấu cũng là để được chấp nhận vì điều xấu
là sức sống tiềm năng cần cho biến đổi. Giận là sức sống tiềm năng - chấp nhận
nó đi. Tôi không nói rằng bạn phải vẫn còn giận; chính là qua việc chấp nhận mà
bạn có thể biến đổi giận thành từ bi. Nó là cùng năng lượng mà trở thành từ bi.
Tôi không nói vẫn còn dâm dục cả đời bạn, nhưng chính năng lượng của dục trở
thành yêu và chính năng lượng của yêu trở thành lời cầu nguyện. Liên tục biến đổi
nó đi. Nhưng nếu bạn bác bỏ nó từ chính lúc bắt đầu, làm sao bạn sẽ biến đổi được
nó? Nếu bạn kết án nó bạn tạo ra rào chắn giữa bản thân bạn và năng lượng riêng
của bạn; bây giờ không biến đổi nào là có thể. Bạn trở nên đối kháng, bạn trở
thành chia chẻ. Bạn bị phân chia, thường xuyên trong xung đột với bản thân bạn.
Cuộc sống của bạn trở thành sự phí hoài vô cùng.
Và tôi biết rằng bạn phạm phải nhiều sai lầm, nhưng
sai lầm là tính người. Nó không là gì để phải lo nghĩ, nó không là gì để làm ồn
ào lên thế. Đó là cách người ta học, đó là cách người ta dần dần trở nên chín
chắn. Người không bao giờ phạm phải bất kì sai lầm nào sẽ không bao giờ trưởng
thành. Chính bởi việc đi lạc lối mà người ta học.
Do đó, Leena, học tha thứ cho bản thân bạn lặp đi lặp
lại, lặp đi lặp lại, vì cuộc sống là sự trưởng thành thường xuyên. Bạn sẽ phải
tha thứ cho bản thân bạn hàng nghìn lần. Và nếu bạn không thể tha thứ được cho
bản thân bạn, ai sẽ tha thứ cho bạn? Nhưng bạn đã được dạy các giá trị sai và
chúng đè nặng lên đầu bạn. Đừng lo nghĩ về những thứ nhỏ bé - tận hưởng chúng
đi. Mọi người nói dối, lừa dối, giả vờ - vâng, bạn cũng thế, và chắc chắn nhất
bản thân tôi cũng lừa. Cho nên đừng lo nghĩ chút nào.
Ngay cả chư phật cũng phải tạo ra phương cách giả. Tôi
phải lừa bạn trong nhiều thứ, điều mà bạn sẽ không đi vào theo bất kì cách nào
khác. Tôi phải tạo ra các phương cách. Mọi phương cách đều là giả; chúng phải
là giả vì bệnh của bạn là giả.
Chẳng hạn, bạn khổ từ bản ngã; bây giờ tôi nói,
"Buông xuôi đi." Ngay chỗ đầu tiên bản ngã là thực thể giả, không có
bản ngã chút nào. Bạn đơn giản mơ, bạn đang bịa đặt ra nó. Nhưng phải làm gì? Bạn
đã làm nó thành thứ lớn tới mức tôi bản bạn, "Xin bạn buông xuôi nó cho
tôi." Thay vì bảo bạn rằng nó không tồn tại - bạn sẽ không hiểu ngay lúc
này - tốt hơn cả là bảo bạn, "Trao nó cho tôi, buông xuôi nó đi." Và
bạn cảm thấy thoải mái rằng bạn ít nhất có thể làm cái gì đó với bản ngã của bạn
- bạn có thể buông xuôi. Nó hấp dẫn cho logic của bạn.
Nó giống như vi lượng liệu pháp: bệnh là giả, thuốc là
giả - chỉ viên đường, chẳng cái gì để bị lo nghĩ. Bất kì khi nào bạn khổ từ các
bệnh giả - và nhớ, trong một trăm bệnh, gần bẩy mươi nhăm phần trăm là giả -
thay vì hành hạn các bác sĩ của tôi ở Trung tâm Y tế, đi tới Narendra
Bodhisattva đi. Anh ấy là người làm vi lượng liệu pháp, mặc dầu anh ấy đã không
có khả năng chữa cho bệnh đau đầu riêng của anh ấy! Anh ấy đã bị đau đầu cả đời.
Và anh ấy sẽ không có khả năng chữa cho bản thân anh ấy - điều đó là khó - vì
anh ấy biết rằng mọi viên thuốc kia chỉ là đường, nhưng anh ấy giúp đỡ những
người khác. Anh ấy đã giúp cho nhiều người, anh ấy đã chữa cho đau đầu của nhiều
người, và anh ấy cảm thấy phân vân, "Có chuyện gì thế nhỉ? Sao mình không
thể chữa được bệnh đau đầu riêng của mình?"
Đó là khó khăn với thuốc giả: nếu bạn biết, chúng là
vô dụng. Nhưng những người khác bạn có thể chữa được dễ dàng. Đó là lí do tại
sao có nhiều "liệu pháp" thế. Ngoại trừ đối trị liệu pháp, mọi
"liệu pháp" đều ít nhiều có tính tâm lí. Nhưng chúng có hấp dẫn lớn bởi
lí do đơn giản rằng nếu bạn đi tới nhà đối trị liệu pháp và bệnh bạn là giả ông
ấy sẽ nói, "Nó toàn ở trong tâm trí ông." Điều đó không cho cảm giác
thoài mái: "Mọi thứ trong tâm trí tôi sao?" Bạn không thích ý tưởng
đó chút nào. Bạn lập tức bắt đầu tìm bác sĩ trị liệu ayurvedic (y học cổ truyền
Ấn Độ). Và họ là những người láu lỉnh - họ phải rất láu lỉnh. Bạn bắt đầu tìm
vi lượng liệu pháp nào đó, tự nhiên liệu pháp nào đó, và có hàng trăm "liệu
pháp" sẵn có. Và mọi "liệu pháp" đều có tác dụng, tất cả chúng đều
giúp đỡ, cho nên khi có liên quan tới giúp đỡ, tất cả chúng đều giúp đỡ.
Nếu bạn đi tới bác sĩ trị liệu y học cổ truyền Ấn Độ,
ông ấy sẽ không bao giờ nói rằng đó là tâm trí bạn, không bao giờ. Ông ấy sẽ
nói nhiều về bệnh của bạn, ông ấy sẽ phân tích bệnh này. Ông ấy thậm chí có thể
đi về các kiếp quá khứ của bạn, ông ấy có thể nhìn vào tay bạn, ông ấy có thể đọc
đường tay, ông ấy thậm chí có thể đề nghị bạn mang ra sơ đồ sinh của bạn. Bây
giờ người này dường như biết điều người đó đang làm, và bác sĩ đối trị liệu
pháp kia, ông ta đơn giản nói, "Nó là trong đầu ông." Bây giờ ông ấy
đang thổi phổi bản ngã bạn lên. Ông ấy đang bảo bạn rằng bệnh của bạn thực sự rất
nguy hiểm và nó cần điều trị lâu dài và điều trị rất cẩn thận và bạn cần một
bác sĩ điều trị thiên tài thực - và bạn phải đi tới người đúng bây giờ. Và ông ấy
sẽ có khả năng giúp bạn. Ông ấy sẽ cho bạn mọi thứ mà thực sự không có giá trị
gì, không có giá trị thuốc thang gì. Nhưng nếu bạn bắt đầu tin vào ông ấy... Nếu
bạn đi tới nhà vi lượng liệu pháp, ông ấy sẽ hỏi toàn thể lịch sử của bạn - ông
ấy sẽ dành cho bạn ba giờ đồng hồ.
Bây giờ những người bị bệnh giả cũng khổ từ việc nói về
bệnh của họ; họ rất thích nói về bệnh của họ. Họ khuếch đại bệnh của họ lên, họ
làm cho chúng lớn nhất có thể được. Họ chẳng có gì khác để khoe khoang, nhưng họ
có bệnh to đùng, bệnh lớn. Và vi lượng liệu pháp làm vững chắc cho bản ngã của
bạn.
Tôi thường biết tới một bác sĩ vi lượng liệu pháp rất
nổi tiếng, Ts Mukerji. Ông ấy là nhà vi lượng liệu pháp nổi tiếng toàn Ấn Độ.
Trong ba ngày ông ấy sẽ đơn giản nói về các bệnh quá khứ của bạn - từ chính thời
thơ ấu của bạn khi bạn mới ba tuổi, lùi xa nhất như bạn có thể nhớ được, và ông
ấy sẽ viết ra mọi thứ. Và bạn chỉ bị mỗi đau đầu! Và ông ấy sẽ quay lại thời ba
tuổi vì ông ấy nói rằng lịch sử bắt đầu ở chỗ đó. "Không bệnh nào là hiện
tượng tách rời, nó là sự liên tục." Và điều đó dường như là logic: "Mọi
thứ được kết nối với mọi thứ khác, không cái gì là gián đoạn. Mọi thứ có quan hệ
tới mọi thứ khác cho nên chừng nào chúng ta chưa đi tới rễ..." Ông ấy sẽ
nói, "Tôi không chạm tới lá, tôi đi tới rễ."
Một lần tôi đưa bố tôi tới ông ấy. Bố tôi rất quan tâm
tới vi lượng liệu pháp, nhiều tới mức khi ông ấy bắt đầu nói về thời thơ ấu của
mình, ông ấy bắt đầu nói về thời thơ ấu của ông nội ông ấy; ông ấy bao giờ cũng
bắt đầu từ đó.
Ts Mukerji có vẻ hơi lo lắng. Tôi cười. Tôi nói,
"Giờ bác có bệnh nhân đúng rồi! Giờ bác sẽ biết - ba ngày không có tác dụng
đâu!"
Bố tôi bao giờ cũng bắt đầu từ bệnh của ông nội ông ấy,
thế rồi đến bệnh của bố ông ấy, thế rồi đến bệnh của ông ấy. Việc đó phải mất gần
mười ngày!
Ts Mukerji một hôm gặp tôi trong vườn. Ông ấy nói,
"Tôi phát mệt! Xin cháu đưa bố cháu tới bác sĩ khác nào đó - ông ấy là người
rất nguy hiểm. Bác chưa bao giờ bắt gặp một người như thế, nhưng bác không thể
nói được bất kì cái gì với ông ấy vì ông ấy đi theo đích xác nguyên lí của vi
lượng liệu pháp. Và nếu bệnh đời này của một người được kết nối, thế thì chắc
chắn bệnh của con trai được kết nối với bệnh của người bố và bệnh của người bố
được kết nối với bệnh của người ông."
Tôi nói, "Bác nên sung sướng rằng ông ấy không biết
bất kì cái gì về tổ tiên khác của ông ấy, rằng ông ấy chỉ biết tới ông của ông ấy
thôi! Bằng không sẽ phải mất hàng năm để ông ấy lần đầu tiên đi tới bệnh riêng
của ông ấy!" và bệnh của ông ấy là gì? Ông ấy bị rối loạn bụng trong hai,
ba ngày. Và tôi biết lí do là gì: ông ấy bao giờ cũng bị rối loạn bụng khi ông ấy
ăn dưa chuột. Đó là lí do đơn giản - dưa chuột, không gì khác! Không cần đi tới
người bố và người ông.
Và tôi nói với Mukerji, "Bây giờ bác biết nguyên
lí vi lượng của bác có thể là nguy hiểm. Bác là bác sĩ vi lượng liệu pháp và
ông ấy là bệnh nhân vi lượng liệu pháp - bác kiên nhẫn đi! Lắng nghe ông ấy một
cách im lặng đi. Đó là lí do tại sao cháu đã mang ông ấy tới bác - ông ấy sẽ đặt
bác vào chỗ đúng! Vấn đề của ông ấy là rất đơn giản, chẳng liên quan chút nào tới
bất kì bệnh nào; ông ấy chỉ ăn dưa chuột và chúng bao giờ cũng gây cho ông ấy
đau bụng. Nó là đơn giản như vậy!"
Vi lượng liệu pháp giúp bạn vì nó chấp nhận bệnh của bạn
rất nghiêm chỉnh và đó là điều bạn thực sự muốn, đó đích xác là điều ham muốn của
bạn là gì: bạn muốn sự chú ý, và bác sĩ đang lắng nghe bạn một cách im lặng...
Đó là toàn thể bí mật của phân tâm học, đặc biệt phân
tâm học Freud: nó giúp bệnh nhân mà không làm bất kì cái gì; nhà trị liệu tâm
lí chỉ liên tục lắng nghe. Bệnh nhân liên tục nói hàng tháng, thậm chí hàng
năm, và bác sĩ phải rất kiên nhẫn và chỉ lắng nghe. Liệu bác sĩ có nghe hay
không, điều đó không phải là vấn đề; ông ấy ít nhất phải giả vờ rằng ông ấy
đang lắng nghe rất chăm chú, và điều đó giúp đỡ.
Chư phật đã phát minh ra nhiều phương pháp giả. Thực
ra, mọi phương pháp nhất định là giả vì ốm tâm linh của bạn toàn là giả, vì con
người tâm linh của bạn không bao giờ có thể ốm; đấy chỉ là niềm tin của bạn. Và
niềm tin của bạn phải bị phá huỷ bởi cái gì đó mà có thể hấp dẫn bạn vào trong
tâm trí mà trong đó bạn hiện hữu ngay bây giờ.
Leena, đừng lo nghĩ.
Bạn nói: Tôi vẫn không chấp nhận bản thân tôi.
Tại sao? Bạn đã làm cái gì? Vài sai lầm đây đó. Có thể
bạn nói dối một lần với người nào đó, có thể bạn lừa ai đó. Vậy thì sao? Toàn
thể sự sống này là vở kịch và tất cả chúng ta là diễn viên. Chút ít lừa dối là
hoàn toàn được - nó làm cho cuộc sống có chút ít rôm rả, nó cho cuộc sống chút
ít đậm đà! Bằng không mọi người chỉ nói sự thật...
Điều đó xảy ra cho vài người ngu, người trải qua Đương
đầu và Động thái - điều này xảy ra. Họ bắt đầu nói sự thật cho bất kì người
nào! Người ngu là người ngu thôi - họ sẽ không hiểu bất kì cái gì.
Họ viết cho tôi: "Osho ơi, bây giờ tôi đang trong
rối ren. Tôi đã trải qua Đương đầu và tôi đã biết rằng người ta phải là đích thực
và người ta phải là thực. Cho nên tôi nói với vợ tôi nhiều lần tôi cảm thấy
thích đi với đàn bà khác nào đó. Bây giờ có rắc rối lớn - vợ tôi đã trở thành
ác mộng. Chúng tôi liên tục cãi nhau. Trước khi vào nhóm Đương đầu này mọi thứ
đã diễn ra trôi chảy. Giờ Đương đầu hết rồi, Teertha đi rồi, nhưng với vợ tôi
Đương đầu vẫn tiếp tục! Và bây giờ dường như không có chỗ cuối cho nó. Tôi phải
làm gì bây giờ?"
Bạn không cần ngu như vậy. Trong nhóm Đương đầu là
đích thực đi - cho dù bạn phải nói dối, nói dối và là đích thực! Nếu bạn không
biết cách là đích thực, giả vờ là đích thực vậy, tận hưởng là đích thực. Nhưng
đừng mang cái vô nghĩa này ở mọi nơi và đừng tạo ra rắc rối cho bản thân bạn.
Nghĩ mà xem: nếu cho dù trong hai mươi bốn giờ mọi người
trên trái đất quyết định nói thực đích xác, sẽ không có thế giới đâu - bị kết
thúc rồi! Nghĩ trong đầu bạn: hai mươi bốn giờ... mọi người nói sự thật đích
xác và không gì khác... không ai sẽ là bạn với bạn; bạn sẽ không tìm ra hai người
bạn trong toàn thế giới. Mọi đôi sẽ li dị. Con cái sẽ bỏ bố mẹ chúng, bố mẹ sẽ
bỏ con cái họ. Mọi thứ sẽ được kết thúc! Không khách hàng nào sẽ tới bất kì cửa
hàng nào. Thế giới sẽ đi tới điểm dừng ngay lập tức - niết bàn cho toàn thể thế
giới ngay trong một cú!
Thế giới này cần vài dối trá nữa. Nó làm cho sự sống
trôi chảy, nó giúp đỡ. Dối trá giống như chất bôi trơn.
Leena, bắt đầu chấp nhận bản thân bạn như bạn vậy đi.
Và quan sát, tỉnh táo. Tất nhiên, chín mươi phần trăm của nó sẽ được biến đổi -
và mười phần trăm sẽ trở nên khéo léo hơn!
Câu
hỏi thứ tư
Osho
ơi, có bao nhiêu quí bà người Anh ở đây?
Yatra,
May mắn là không nhiều - chỉ ba người. Một người là
Prem Lisa, nhưng cô ấy là mới, rất mới, và tôi hi vọng cô ấy sẽ tan ra. Cô ấy bị
khó chịu rất nhiều; bất kì khi nào tôi nói bất kì cái gì - một cách đằm thắm -
chống lại người Anh, cô ấy bị khó chịu.
Mới hôm nọ cô ấy đã viết cho tôi, "Osho ơi, tất
nhiên người Australia là những người tốt bụng thế. Họ về nguồn gốc đã được chọn
bởi những quan toà Anh giỏi nhất!"
Quan toà không bao giờ là những người tốt bụng đâu.
Socrates đã bị kết án bởi các quan toàn rất tốt bụng người Hi Lạp, ánh tử hình.
Jesus cũng bị kết án bởi những quan toà rất tốt bụng - giáo sĩ cao nhất và quan
toà La Lã vĩ đại nhất và thống đốc - toàn những người văn hoá cao, có giáo dục
tốt. Và bản thân Jesus là vô văn hoá, vô giáo dục, chỉ là con trai ông thợ mộc;
ông ấy thuộc về giai cấp vô sản. Pontius Pilate chắc chắn thuộc về giai tầng
cao nhất của xã, nhưng bạn có nghĩ rằng chỉ bởi vì Pilate thuộc vào giai tầng
cao nhất của xã hội, đã là một trong những thống đốc La Mã giỏi nhất, ông ấy
đúng và Jesus sai sao? Rằng Socrates là sai và các quan toà, người chắc chắn là
những quan toà giỏi nhất của thời đó ở Athens... Và không thành phố nào đã bao
giờ thấy văn hoá thế, phức tạp thế như Athens đã thấy. Nhưng ai đúng?
Nếu bạn hỏi ưa thích của tôi, tôi bao giờ cũng ủng hộ
những tội phạm và tội nhân đáng thương hơn là các thánh nhân và quan toà.
Vâng, đúng là người đầu tiên tới Australia đã là những
tội phạm, nhưng đó cũng là hoàn cảnh với Mĩ.
Những người đầu tiên tới Mĩ đã là những tội phạm, tội
nhân, vì tội nhân và tội phạm là những người dũng cảm hơn, có tính phiêu lưu. Họ
không phải là người tư bản. Người tư bản không bao giờ dũng cảm và quan toàn
bao giờ cũng trong phục vụ các quyền lợi được đầu tư.
Và ai thực sự biết cái gì là đúng và cái gì là sai?
Ngày xưa Lão Tử được cho làm quan toà. Biết rằng ông ấy
là một trong những người trí huệ nhất nước, hoàng đế Trung Quốc chỉ định ông ấy
làm quan toà. Ông ấy muốn trốn đi, ông ấy muốn được quên đi, nhưng hoàng đế rất
nhấn mạnh. Ông ta nói, "Không. Ông là người trí huệ, ông phải là quan toà
vĩ đại nhất của ta."
Ông ấy nói, "Được." Vụ kiện thứ nhất đưa lên
toà: một kẻ trộm đã bị bắt quả tang. Và Lão Tử đã cho anh ta sáu tháng tù giam
và cũng cho người giầu đã bị mất trộm sáu tháng tù gian.
Người giầu nói, "Quan có minh không đấy? Sáu
tháng tù cho tôi nữa sao? Để làm gì?"
Lão Tử nói, "Thực ra ta rất khoan dung với ông rồi
- ông đáng phải nhận một năm tù. Ông đã tích luỹ của cải của cả thành - ông là
tội phạm nguyên gốc. Người này tới vị trí thứ hai. Nếu ông mà không tích luỹ mọi
của cải chắc đã không cần cho anh ta ăn cắp. Ông đã tạo ra nhu cầu ăn cắp. Thực
ra, ông là thủ phạm!"
Người giầu đi tới hoàng đế. Ông ta nói, "Đây là
điều vô nghĩa gì vậy? Bệ hạ đã bao giờ nghe nói về điều này trước đây chưa? Có
tiền lệ nào không?"
Và nhà vua cũng bị lo nghĩ vì nếu người giầu này mà là
tội phạm, thế thì về hoàng đế thì sao? Ông ta lập tức cách chức Lão Tử khỏi
công việc của ông ấy. Ông ta nói "Ông có thể là người trí huệ, nhưng ông
không được cần. Ông không có khả năng là quan toà. Quan toà phải tuân theo qui
tắc."
Lão Tử nói, "Tôi đang tuân theo luật tối thượng."
Nhà vua nói, "Không có vấn đề về luật tối thượng.
Luật mà ta đã quyết định, luật đó phải được tuân theo."
Lão Tử nói, "Luật của ông toàn là vô nghĩa. Ta
tuân theo Đạo. Ông cũng là một trong các tội phạm."
Bây giờ những quan toà đó đã là ai? Họ đang phục vụ
cho ai? Họ đại diện cho ai? Họ đại diện cho những quyền lợi được đầu tư.
Nhưng Lisa thấy khó chịu. Cô ấy là quí bà Anh ở đây.
Ngay cả trong bài nói cô ấy ngồi mà đeo kính râm đậm. Tôi thậm chí không thể thấy
được cách diễn đạt của cô ấy, mắt cô ấy - không thể được. Đó là chính là kiểu
Anh! Bây giờ không có nhu cầu kính râm ở đây. Trời đã thực sự quá tối; nhìn là
khó. Mọi người viết cho tôi, "Osho ơi, chúng tôi không thể thấy được thầy.
Chúng tôi có nên bắt đầu đeo kính không?" Và Lisa đeo kính mặt trời tối -
không thể nào thấy được mắt cô ấy. Điều đó là rất ngoại giao và rất Anh. Nhưng
cô ấy sẽ tan ra - cô ấy đã rơi vào bẫy của tôi, giờ không có lối ra. Sẽ cần thời
gian. Điều khó cho quí bà Anh là tan ra và trở thành sannyasin. Nó là thay đổi
thế, biến đổi thế.
Và quí bà Anh thứ hai là Somendra! Quá bà Anh thứ hai
này không ở dạng quí bà, nhưng tôi không nhìn vào hình dạng, tôi nhìn vào cái
vô hình. Đây là lần đầu tiên mà anh ấy cười; bằng không tôi liên tục kể chuyện
cười và anh ấy liên tục nhìn vào sàn!
Và quí bà Anh thứ ba chưa là sannyasin cho nên tôi
không thể nói được tên cô ấy, nhưng cô ấy đã ở đây trong bẩy tháng chỉ nghĩ xem
liệu có nhận tính chất sannyas hay không - là hay không là sannyasin. Dường như
chính là người kiểu Shakespear! Bẩy tháng... và tôi nghĩ rằng ngay cả bẩy năm
chắc sẽ không đủ! Tôi không thể nói được tên cô ấy vì chừng nào ai đó chưa trở
thành sannyasin tôi vẫn còn rất lễ phép, rất kiểu Anh với những người không là
sannyasin, rất lịch sự. Tôi nói về khí hậu và thời tiết, vân vân, tôi không nói
về vấn đề thực. Một khi bạn là sannyasin thế thì tôi bắt đầu biểu lộ mầu sắc thực
của tôi. Cho nên tôi đang đợi. Nhưng cô ấy cũng mất thời gian lâu thế, ngay cả
kiên nhẫn của tôi đang đi tới điểm... ngay cả tôi đã bắt đầu hoài nghi liệu tôi
có thể đợi thêm nữa được không. Tôi có nên bỏ chính ý tưởng này đi không?
Vài nghìn người hâm bộ bóng đá hếch mũi lên xem trận đấu
giữ voi và sâu bọ. Trong nửa hiệp đầu, đội sâu bọ ra sân với mười thành viên và
trận đấu là cuộc tàn sát. Đên mười lần còi thổi cho nửa thời gian, voi đã thắng
mười không.
Khi nửa thứ hai của trò chơi trở lại, thành viên thứ
mười một của đội sâu bọ - con rết - ra sân và toàn thể trận đấu thay đổi hoàn
toàn. Rết xông qua voi hậu vệ hết lần nọ tới lần kia. Khi tiếng còi chung cuộc
thổi lên, sâu bọ đã thắng tới ba trăm chín mươi chín bàn so với mười. Khi các cầu
thủ ra khỏi sân, đội trưởng voi đi sánh cùng với đội trưởng sâu bọ.
"Làm sao các anh không đem cầu thủ ngôi sao của
các anh vào trong hiệp một?" nó hỏi.
"À, thế này," đội trưởng sâu bọ giải thích,
"anh ta mất thời gian lâu thế để đi giầy vào chân!"
Cho nên tôi đang đợi. Quí bà này dường như là con rết,
con rết Anh! Cô ấy chỉ chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị sẵn sàng...
Cô ấy liên tục viết cho tôi, "Làm gì đây? Tôi có phải nhận tính chất
sannyas hay không?" Và tôi không thể nói được cho cô ấy, "Nhận đi,"
vì điều này là điều mạo hiểm thế, tôi không muốn nhận trách nhiệm. Nếu một người
Anh tới theo cách riêng của người đó, điều đó là được. Vì đó không phải là việc
dễ dàng - ngay cả sau tính chất sannyas nó sẽ là điều đó. Nếu phải mất ngay cả
bẩy tháng để quyết định xem liệu có nhận tính chất sannyas hay không, sẽ phải mất
bao nhiêu năm để thực sự là một với tôi, để trong hoà điệu với tôi, để hiểu
khôi hài, tiếng cười, niềm vui, phúc lạc, âm nhạc, thơ ca đang lan tràn khắp
nơi đây?
Câu
hỏi thứ năm
Osho
ơi,
Thầy
có cùng tâm trí của thầy khi thầy nói trong bài nói không?
Prashant,
Bài nói gì? Bạn có thể gọi điều này là bài nói sao? Và
tâm trí nào? Người ta có thể dễ dàng thấy rằng bất kì cái gì tôi thốt ra là tuyệt
đối không tâm trí. Tôi là người điên. Tâm trí nào?
Một người điên đi tới nhà của người điên khác và gõ cửa.
Người này mở cửa sổ từ bên trên và hét xuống, "Tôi không có nhà!" Người
điên ở dưới nhìn lên và nói, "Được, thế thì tôi mừng là tôi đã không tới!"
Và
câu hỏi cuối cùng
Osho
ơi, xin thầy kể vài chuyện cười về người Bồ Đào Nha? Chúng tôi những sannyasin
Bồ Đào Nha đáng thương cảm thấy hoàn toàn bị thầy bỏ qua.
Dhyano,
Từ hôm nay nó sẽ không là vậy.
Muộn trong đêm, Manuel, loạng choạng về nhà say khướt,
đi qua nghĩa địa, lảo đảo và ngã xuống đất.
Ngay trước mũi mình, anh ta thấy một bàn tay thò ra khỏi
mồ và một giọng nói kêu lên, "Cứu tôi với! Cứu tôi với! Để tôi ra - Tôi
còn sống!"
Người Bồ Đào Nha run run lấy đất che tay, đáp lại,
"Không, ông không sống đâu - chỉ là chôn kém thôi!"
Một toán lừa đảo Bồ Đào Nha vào ngân hàng.
"Giơ tay lên, tất cả mọi người!" Joachim,
tên sếp quát lên. "Đây là vụ ăn cướp! Manuel, khoá mọi người vào trong nhà
vệ sinh. Antonio, đem tay quản lí lại đây!"
Người quản lí run rẩy được mang tới cho Joachim để hắn
ta hỏi về chìa khoá két sắt.
"Dạ, lạy trời, xin đừng giết tôi! Tôi đã bỏ chìa
khoá ở nhà rồi!" người quản lí kêu lên.
"Đừng lo, ông bạn," Joachim đáp. "Hôm
nay là diễn tập - ngày mai là thứ thiệt đấy!"
Một người Bồ Đào Nha vào bệnh viện và nói, "Bác
sĩ ơi, tôi muốn tinh hoàn của tôi được loại bỏ."
Bị choáng, bác sĩ hỏi, "Ông có thực sự cho quyết
định này với cân nhắc đầy đủ không?"
"Có, thưa bác sĩ, tôi đã thực sự quyết định. Tôi
muốn tinh hoàn được loại bỏ."
Thế là bác sĩ mổ cho anh ta.
Nhiều tuần sau, được phục hồi đầy đủ, Manuel tới thăm
bạn mình, anh ta hỏi, "Vậy, Manuel, anh có tuân theo lời khuyên của tôi
không? Anh đã có a mi đan được loại bỏ chưa?"
"Ôi trời!" Manuel kêu lên. "Nó là 'a mi
đan' à?"
Một người Bồ Đào Nha đang trên chuyến bay đầu tiên của
mình - từ Rio tới Lisbon.
Khi máy bay sẵn sàng cất cánh, giọng của phi công vang
lên qua loa: "Thưa các quí bà và quí ông, xin chào mình các quí vị trên
chiếc Jumbo Boeing 747 của chúng tôi. Máy bay của chúng tôi được trang bị bằng
những thiết bị hiện đại và phức tạp nhất cho sự thoải mái và an ninh của quí vị.
Chúng ta có ba trăm tám mươi hành khách trên máy bay, phi hành đoàn gồm hai
mươi nhăm người và bao mươi tấn hàng hoá. Chúng tôi có hai nhà bếp siêu trang bị
mà có thể cung cấp năm trăm suất ăn, có hai quầy rượu, mười hai nhà vệ sinh, một
phòng đánh bạc, hai rạp chiếu phim với hai trăm ghế, tivi cho từng hành khách
và ở tầng trên có phòng nhảy disco với dàn nhạc hai mươi nhạc sĩ.
"Bây giờ, xin quí vị thắt dây an toàn, tắt thuốc
lá và nói lời cầu nguyện - chúng ta định cất cánh với mọi đồ đồng nát
này!"
Manuel và Joaquim đi săn ở rừng rậm Amazon thì đột
nhiên một con thú hoang xuất hiện. Hoảng sợ, họ bắt đầu chạy đi, nhưng con vật
này đuổi theo họ. Cuối cùng Manuel trèo lên cây trong khi Joaquim bắt đầu chạy
quanh cây.
Từ trên ngọn cây, Manuel kêu, "Ấy dà, Joaquim,
con vật gần như tới anh rồi!"
"Đừng lo, Manuel," Joaquim đáp, "Tớ chạy
trước nó hai vòng cơ!"
Xem tiếp Chương 14 - Quay về Mục lục
..............................
0 Đánh giá