Read more
Bước trong
Thiền, Ngồi trong Thiền - Osho
Chương 14. Đừng từ bỏ sự tồn tại
Câu
hỏi thứ nhất
Osho
ơi, chẳng phải là cần ham muốn, khao khát và tìm chân lí và tránh cái không thực,
để tìm chân lí và từ bỏ cái giả đó sao?
Divyananda,
Không có cách nào tìm kiếm chân lí vì chân lí không ở
xa xôi. Chân lí không "ở kia" đâu đó để cho bạn phải đi tới nó, để
cho bạn phải đạt tới nó; chân lí không để được tìm kiếm vì chân lí là chính hiện
hữu của người tìm kiếm. Làm sao bạn có thể tìm được người tìm kiếm? Làm sao bạn
có thể biết được người biết? Điều đó là không thể được. Bạn không thể đương đầu
với bản thân bạn được. Bạn là chân lí.
Do đó mọi việc tìm kiếm là vô tích sự, nhưng người ta
học chỉ qua việc tìm kiếm. Người ta học sự kiện cực kì quan trọng này, rằng mọi
việc tìm kiếm là vô dụng, chỉ qua việc tìm kiếm; không có cách khác để biết nó.
Bạn tìm và bạn thất bại, bạn tìm lại và bạn thất bại; dần dần điều trở thành rõ
ràng cho bạn là bản thân việc tìm kiếm là nguyên nhân của việc bỏ lỡ nó. Thế
thì việc tìm kiếm rơi rụng đi theo cách riêng của nó. Và khi không còn khao
khát, không ham muốn, khi bạn hoàn toàn im lặng, khi chính tâm trí của người đạt
tới đã biết mất, bạn ngạc nhiên rằng điều bạn đã từng tìm kiếm suốt bao giờ
cũng ở cùng bạn.
Yoka nói:
Không cần tìm chân lí hay tránh ảo vọng.
Tại sao? - vì tìm nó là bắt đầu theo hướng sai và
tránh ảo vọng là ngu xuẩn vì ảo vọng ngụ ý cái không hiện hữu. Làm sao bạn có
thể tránh được cái mà không hiện hữu và làm sao bạn có thể tìm cái đang hiện hữu?
Cái đang hiện hữu là hiện hữu, và cái không hiện hữu là không hiện hữu.
Yoka cũng nói:
Chúng ta biết rằng cả hai được chứa trong trống rỗng, rằng
chúng không có hình dạnh và không giới hạn. Không hình dạng không là trống rỗng
không là không trống rỗng. Nó là thực tại thực của Phật.
Người ta phải đơn giản trở thành trống rỗng tuyệt đối.
Và khi tôi nói "trống rỗng tuyệt đối" tôi ngụ ý người ta phải không
chỉ là trống rỗng, "trống rỗng tuyệt đối" ngụ ý trống rỗng mọi thứ và
cũng trống rỗng cả tính trống rỗng. Bằng không tâm trí tinh ranh thế nó bây giờ
có thể bám lấy ý tưởng mới về tính trống rỗng.
Một đệ tử của Yoka tới đi tới lại ông ấy mãi, đem các
trải nghiệm của mình mà đã xảy ra trong thiền sâu của anh ta, và Yoka đánh anh
ta. Bất kì cái gì anh ta nói anh ta sẽ bị đánh, bất kể điều anh ta nói. Anh ta
đã đem tới những trải nghiệm đẹp đẽ: việc dâng lên của kundalini, trải nghiệm lớn
về ánh sáng, hương thơm bên trong ngạt ngào, tiếng vỗ tay của một bàn tay - bất
kì cái gì anh ta đã nghe nói rằng mọi người đã đạt tới qua thiền, anh ta đều
mang tới - nhưng anh ta bị đánh đi đánh lại mãi.
Một hôm anh ta tới với sự tin cậy tuyệt đối: "Giờ
Thầy sẽ chấp nhận kinh nghiệm của mình, thừa nhận nó - thời gian đã tới,"
vì hôm đó anh ta định nói, "Tôi đã đạt tới trống rỗng." Đó là điều tối
thượng. Còn có thể có cái gì hơn nữa? Cái gì có thể có bên ngoài trống rỗng?
Anh ta rất hạnh phúc rằng lần đầu tiên anh ta chắc sẽ không bị đánh - nhưng thậm
chí trước khi anh ta nói, Thầy đánh anh ta.
Anh ta nói, "Điều này là quá thể! Tôi thậm chí đã
không thốt ra một lời!"
Yoka nói, "Không thành vấn đề điều ông nói, không
thành vấn đề liệu ông nói nó hay không - ta biết. Ta biết khoảnh khắc ông vào
phòng này rằng ông lại ở đây với ý tưởng ngu xuẩn nào đó."
Anh ta nói, "Nhưng thưa thầy, thầy đáng phải nghe
đã chứ. Đây không phải là ý tưởng ngu xuẩn đâu, đây là kinh nghiệm của mọi chư
Phật!"
Thế là Yoka nói,"Vâng, vậy ông nói. Dường như ông
đang khao khát cú đánh khác!"
Và đệ tử nói, "Thưa thầy, tôi đã trải nghiệm trống
rỗng!"
Yoka cười, đánh anh ta và nói, "Vứt nó đi! Nó
toàn là vô nghĩa!"
Đệ tử nói, "Làm sao tôi có thể vứt trống rỗng được?
Tôi có thể vứt mọi thứ khác!" Đó là lần đầu tiên anh ta cãi Thầy; hiển
nhiên, luận cứ của anh ta dường là logic. Bạn có thể vứt trải nghiệm về ánh
sáng vì bạn là người trải nghiệm. Bạn có thể vứt trải nghiệm về năng lượng - bạn
là người trải nghiệm. Bất kì trải nghiệm nào đều có thể bị vứt đi, nhưng làm
sao bạn có thể vứt trải nghiệm về trống rỗng? Không có gì để vứt!
Đệ tử nói, "Làm sao tôi có thể vứt trống rỗng được?"
Thế rồi Thầy đáng anh ta thật đau và nói, "Thế
thì mang nó ra - nhưng làm cái gì đó. Hoặc vứt nó đi hoặc mang nó ra."
Và đệ tử nói, "Thầy yêu cầu tôi cái gì vậy? Tôi
không thể mang được nó ra vì nó chỉ là trống rỗng, và tôi không thể vứt được nó
nữa."
Thầy nói, "Giờ ông đang bám vào ý tưởng về trống
rỗng. Đây không phải là trống rỗng - đây không phải là trống rỗng thực. Giờ ông
đầy ý tưởng về trống rỗng. Lúc thì nó đã là ánh sáng, lúc thì nó đã là năng lượng,
lúc thì nó là hương thơm, giờ nó là trống rỗng. Nó là hư không nhưng cái nhãn
thay đổi. Và chừng nào ông còn chưa vứt cái này nữa ông sẽ không thực sự là trống
rỗng. Người trống rỗng thực sự không là trống rỗng không là phi trống rỗng.
Không có cái gì để trải nghiệm, thậm chí không có trống rỗng. Và trong trạng
thái im lặng đó khi không có gì để trải nghiệm - không đối thể, không nội dung,
nhưng chỉ có tâm thức, chỉ người quan sát và không cái gì để quan sát chỉ người
thấy và không cái gì để thấy - người ta đạt tới chân lí."
Yoka nói:
Linh hồn chúng ta giống như chiếc gương trong do vậy
nó phản xạ vũ trụ một cách hài hoà, tâm linh của chúng ta và vũ trụ là một.
Một khi bạn là trống rỗng hoàn toàn bạn là chiếc
gương. Bạn không chỉ nhận biết về chân lí bên trong của bạn, bạn trở nên nhận
biết về chân lí của toàn thể sự tồn tại. Và chúng không phải là hai; chúng là
hai mặt của cùng một hiện tượng, hai mặt của cùng một đồng tiền - cái bên ngoài
và cái bên trong.
Mọi loại rắc rối nảy sinh nếu chúng ta bỏ sự tồn tại để
thu được trống rỗng; điều đó nữa là ốm yếu.
Lắng nghe những lời cực kì có ý nghĩa này của Yoka.
Yoka là một trong những Thiền sư lớn. Ông ấy nói:
Mọi loại rắc rối nảy sinh nếu chúng ta bỏ sự tồn tại để
thu được trống rỗng; điều đó nữa là ốm yếu. Nó giống như ném bản thân người ta
vào trong lửa để trốn chết đuối.
Không bỏ sự tồn tại. Không bỏ sự tồn tại bình thường
này trong nỗ lực có được chân lí ảo vọng nào đó, có khao khát ảo vọng nào đó về
Thượng đế. Bỏ điều đó cho người ngu đi. Người thông minh đơn giản sống từ khoảnh
khắc sang khoảnh khắc mà không có ham muốn tìm kiếm bất kì cái gì, không mong đợi
tìm thấy bất kì cái gì. Người đó đơn giản sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc,
một cách vui vẻ. Cuộc sống của người đó rất bình thường; người đó không có ham
muốn là phi thường. Người đó không có ham muốn là vị Phật, do đó người đó là vị
Phật. Người đó không có ham muốn là phi thường, do đó người đó là phi thường.
Vì mọi người bình thường có ham muốn là phi thường; chỉ người phi thường không
có ham muốn đó.
Nếu chúng ta cố hiểu thấu chân lí hay nếu chúng ta ao
ước thoát khỏi sai lầm và ảo vọng, chúng ta thực hành phân biệt, thái độ nhân tạo
và sai lầm.
Một khi bạn nói, "Cái này là chân lí và cái kia
là phi chân lí," bạn đã bắt đầu phân biệt - và phân biệt là bệnh của tâm
trí. Đó là chức năng của tâm trí: phân biệt. "Cái này là đúng, cái kia là
sai. Cái này là thật, cái kia là giả. Cái này là trần tục, cái kia là tâm linh.
Cái này là vật chất, cái kia là tôn giáo." Một khi bạn bắt đầu phân biệt,
không có chấm dứt cho nó và bạn đang trong nắm giữ của tâm trí. Bỏ phân biệt và
bạn ở ngoài nắm giữ của tâm trí. Ở ngoài nắm giữ của tâm trí là được tự do, là
biết tự do là gì.
Phần lớn mọi người quên kho báu tâm linh, họ phải
trông cậy vào suy nghĩ nhị nguyên và bỏ bản tính thực của tâm linh. Đi qua rào
chắn của Thiền bằng việc ngồi thiền, chúng ta phải kết thúc với lí trí, tri thức,
ảo vọng. Thế thì chúng ta sẽ đạt tới trí huệ tối thượng và đi vào trong lâu đài
của niết bàn.
Niết bàn không phải là chỗ nào đó khác; nó là không
gian bên trong của bạn. Chỉ cần thoát ra khỏi nắm giữ của tâm trí. Tâm trí của
bạn giống như con bạch tuộc: nếu bằng cách nào đó bạn được tự do khỏi một chân
bạch tuộc, còn có các chân khác. Có những chân thô và có những chân tinh, và với
thời gian bạn bắt đầu được tự do với các chân khác, bạn lại bị vướng vào trong
các chân khác. Điều đó diễn ra mãi trong vòng tròn.
Người thoát ra khỏi thế giới, lời nói của người đó là
gì? Ở phương Đông trong hàng nghìn năm mọi người đã từng từ bỏ thế giới vì họ
nói nó là ảo vọng. Nếu bạn hiểu thực sự rằng nó là ảo vọng, thế thì cái gì có
đó mà từ bỏ?
Những kẻ ngu này thậm chí tới tôi và họ hỏi, "Thầy
đang dạy mọi người loại tính chất sannyas gì vậy? Tính chất sannyas ngụ ý từ bỏ.
Họ đáng phải từ bỏ thế giới chứ, nhưng họ sống trong thế giới. Họ không chỉ sống
trong thế giới, họ sống sâu sắc và toàn bộ trong thế giới hơn những người trần
tục khác! Đây là loại tính chất sannyas gì vậy?" Họ nghĩ tôi đang dạy một
loại tính chất sannyas sai.
Tôi đang dạy tính chất sannyas tối thượng, không phải
là một loại sai nhưng lần đầu tiên là một loại đúng. Loại sai đã lan tràn trong
một thời gian lâu rồi, trong nhiều thế kỉ. Thấy cái ngu xuẩn của toàn thể việc
này đi: bạn gọi cái gì đó là ảo vọng và thế rồi bạn trốn thoát khỏi nó. Nếu nó
là ảo vọng không có nhu cầu trốn thoát. Điều đó phải là đơn giản thế! Nếu nó là
thực thế thì tại sao trốn thoát? Nếu nó là thực thế thì làm sao bạn có thể trốn
thoát?
Không ai từ bỏ mơ của họ. Hay bạn từ bỏ chúng mọi sáng
khi bạn thức dậy - "Tôi từ bỏ mọi mơ của tôi. Tôi từ bỏ mọi kho báu tôi có
trong mơ của tôi. Tôi từ bỏ vương quốc mơ của tôi"? Bạn không thể từ bỏ được
chúng, bằng không mọi người chắc sẽ cười bạn - bạn đã phát điên! Mơ là mơ.
Và cái gọi là những người tâm linh này đã từng nói với
thế giới rằng thế giới là mơ - từ bỏ nó đi. Trơ tráo làm sao - gọi nó là mơ và
trong cùng hơi thở lại nói, "Từ bỏ nó đi"! Hoặc nó không là mơ hoặc nó
là mơ - phải chắc nó là gì đã. Và bạn không thể từ bỏ được nó nữa. Nếu nó là mơ
phỏng có ích gì mà từ bỏ; nếu nó là thực tại, làm sao bạn có thể từ bỏ được thực
tại? - vì thực tại là đồng nghĩa với Thượng đế.
Do đó tôi dạy: Hân hoan đi! Không có nhu cầu từ bỏ bất
kì cái gì - không có cái gì để bị từ bỏ. Hân hoan đi, và hân hoan một cách toàn
bộ hơn! Hân hoan theo cách đa chiều. Múa, hát, phúc lạc. Để tiếng cười là cuộc
sống của bạn, để yêu là cuộc sống của bạn. Đó là cách thực duy nhất để biết cái
đang đó.
Câu
hỏi thứ hai
Osho
ơi,
Nhiều
phần tâm trí Thiên chúa giáo của tôi đã bị căng thẳng với vật lộn về quyền lực,
chấp thuận, yêu, dục. Thiền khuấy lên thất vọng. 'Chỉ nhìn' là gì?
Prem Nisang,
Tâm trí, bất kì loại tâm trí nào - Thiên chúa giáo hay
cộng sản, Do Thái hay Jaina - là cùng một thứ. Tâm trí là bệnh, và mọi tâm trí
tạo ra nhà tù quanh bạn. Có các loại nhà tù khác nhau; kiến trúc của chúng là
khác, chúng được làm từ chất liệu khác nhau. Cái được làm bằng đá, cái được làm
bằng gạch, cái được làm bằng gỗ, vân vân và vân vân, nhưng điều đó không thành
vấn đề - vật liệu không quan trọng - bạn bị cầm tù. Tâm trí Thiên chúa giáo có
các quan niệm khác, tâm trí Hindu được bắt rễ trong một ý thức hệ khác, nhưng mọi
tâm trí cần ý thức hệ. Ngay cả những người vô thần sống trong tù mặc dầu người
đó không tin vào Thượng đế. Người đó nghĩ người đó là người không tin - người
đó không phải vậy. Sự không tin của người đó là niềm tin của người đó. Người đó
không tin một cách cuồng tín, theo cùng cách cuồng tín mà những người tin đã
tin, đôi khi thậm chí còn cuồng tín hơn vì những người tin vào Thượng đế chỉ thỉnh
thoảng nhớ tới Thượng đế, có thể vào chủ nhật - đó là tôn giáo chủ nhật - nhưng
người vô thần liên tục tranh cãi chống lại Thượng đế; người đó liên tục nhớ tới
Thượng đế.
Có một chuyện rất hay trong kinh sách Ấn Độ:
Khi Narda, một người sùng kính, người sùng kính lớn, sắp
chết Thượng đế xuất hiện cho ông ấy. Những điều như vậy thường xảy ra trong quá
khứ; chúng không xảy ra thêm nữa. Và Thượng đế hỏi ông ấy muốn gì, nếu ông ấy
có bất kì ham muốn nào được hoàn thành trong kiếp sau.
Ông ấy nói, "Vâng, tôi muốn được sinh là người vô
thần."
Ngay cả Thượng đế cũng phân vân. Nhớ lấy, những điều
như vật thường xảy ra trong quá khứ; bây giờ chúng không còn xảy ra nữa. Thượng
đế nói, 'Cái gì? Ông muốn là người vô thần sao? Một người sùng kính lớn thế, một
người tin thế, một người tôn giáo thế, người đã từng ca tụng và ca tụng tên
ta?"
Narda nói, "Vâng, vì mặc dầu tôi là người sùng
kính, tôi liên tục quên ngài, nhưng tôi đã thấy những người vô thần không bao
giờ quên ngài. Đó là lí do tại sao tôi muốn là người vô thần lần sau: để cho
tôi có thể liên tục nhớ tới ngài. Tôi không muốn quên ngài cho dù một khoảnh khắc.
Bây giờ ngài chỉ là một trong những mục trong tâm trí tôi, nhưng với người vô
thần ngài dường như là toàn thể trái tim của người đó - mặc dầu người đó phủ nhận
ngài, người đó nhớ tới ngài. Cho nên cứ cho tôi một ân huệ đi: rằng tôi sẽ được
sinh ra là người vô thần để cho tôi có thể liên tục nói về ngài."
Câu chuyện này là hay. Nó nói theo cách rất biểu tượng
rằng người vô thần và người hữu thần không trong những con thuyền khác nhau.
Người cộng sản liên tục tranh cãi chống lại Thượng đế.
Bây giờ người đó không có công chuyện gì với Thượng đế, chẳng có gì làm với Thượng
đế. Làm sao Karl Marx quan tâm tới Thượng đế được? Thượng đế không đi vào khi
có liên quan tới kinh tế, ngài không phải là lí thuyết kinh tế hay bất kì cái
gì. Nhưng Marx bị ám ảnh, liên tục bị ám ảnh: lặp đi lặp lại ông ấy đi tới phủ
nhận Thượng đế, dường như Thượng đế đã ám ông ấy.
Đây toàn là những người cuồng tín; người tin, người
không tin, người Hindu, người Mô ha mét giáo, người Ki tô giáo - toàn người cuồng
tín. Và người cuồng tín không bao giờ nhìn vào sự kiện, đó là lí do tại sao người
đó là người cuồng tín. Tín điều của người cuồng tín là: 'Chúng ta là đúng và
không bị sao lãng bởi sự kiện - dù sự kiện nói bất kì cái gì chúng nhất định là
sai." Tín điều của người cuồng tín là: "Chúng ta đã kết luận cái gì
là đúng rồi; giờ sự kiện phải khớp với tín điều của chúng ta, không có chuyện
ngược lại."
Và mọi cái gọi là các ý thức hệ này đã tạo ra những
người rất què quặt, Nisang. Tất nhiên tâm trí Thiên chúa giáo là một trong những
tâm trí què quặt và tê liệt nhất trên thế giới, vì nó có tính đè nén - và bất
kì khi nào bạn đè nén cái gì đó bạn trở thành xấu. Bất kì cái gì bị đè nén vẫn
còn đó. Nó không chỉ vẫn còn đó, nó trở nên ngày càng mạnh hơn mọi ngày; nó
tích luỹ năng lượng. Nếu bạn diễn đạt nó, nó bay hơi.
Chẳng hạn, một người nổi giận theo cách bình thường,
cũng như mọi người khác giận - nếu bạn xúc phạm người đó, người đó nổi giận -
không phải là người nguy hiểm vì người đó sẽ không bao giờ tích luỹ nhiều giận
tới mức người đó có thể chứng tỏ là nguy hiểm. Nhưng người liên tục đè nén giận
của mình là đang ngồi trên núi lửa; bất kì ngày nào núi lửa có thể bùng phát -
hoặc người đó sẽ tự tử hoặc giết người - ít hơn thế sẽ không có tác dụng.
Chính vì các tôn giáo đè nén mà nhiều tài liệu khiêu
dâm thế tồn tại trên thế giới. Sách báo khiêu dâm tồn tại vì các tu sĩ, không
phải vì các tạp chí Playboys. Thực ra, Playboys chỉ là sản phẩm phụ của các tu
sĩ. Nhiều khiêu dâm thế tồn tại đơn giản vì nhiều dục thế đã bị đè nén; nó muốn
tìm đường nào đó, lối ra nào đó. Và một khi bạn đèn nén dục nó bắt đầu tìm ra
các cách thức suy đồi. Nó có thể trở thành thủ đoạn chính trị - nó là dâm dục,
không gì khác, bị đè nến về tính dục.
Đó là lí do tại sao trong mọi quân đội trên thế giới,
dục bị đè nén. Và lính Mĩ đã từng liên tục trong khó khăn bởi lẽ đơn giản rằng
chính lần đầu tiên mà bất kì quân đội nào đã được cho phép lối ra dục nào đó.
Lính Mĩ không thể thắng được; thất bại của họ là chắc chắn. Dù họ làm bất kì
cái gì, dù họ đi bất kì đâu, họ sẽ bị thất bại bởi lẽ đơn giản rằng lính Mĩ là
hiện tượng mới trên thế giới - họ không có tính đè nén dục. Họ không thể thắng
được người Nga - họ thậm chí không thể thắng được người Việt Nam. Người Việt
Nam nghèo nàn đã đánh bại một trong những cường quốc lớn nhất bởi lẽ đơn giản rằng
nếu dục bị đè nén thế thì con người rất nguy hiểm, thực sự nguy hiểm - người đó
đang sôi lên bên trong. Người đó muốn đánh mạnh, người đó muốn là bạo hành.
Và người được thoả mãn về tình dục không thực sự quan
tâm tới việc giết hại. Thực ra, mọi cuộc điều tra của quân đội Mĩ chỉ ra rằng
ít nhất ba mươi phần trăm lính không dùng vũ khí của họ trong chiến tranh; ba
mươi phần trăm là số phần trăm lớn. Và nếu ba mươi phần trăm lính không dùng vũ
khí của họ chút nào, họ đơn giản đi tới mặt trận mọi ngày và quay lại mà không
giết người nào, làm sao họ sẽ thắng? Họ không quan tâm tới việc giết người,
không có ham muốn giết người.
Việc giết người nảy sinh chỉ nếu dục bị đè nén rất nhiều.
Chính một sự kiện kì lạ là bất kì khi nào một xã hội sung túc, giầu có, tự do về
dục, nó bị phá huỷ bởi các xã hội đèn nén, lạc hậu, nghèo nàn. Đó là số mệnh của
văn minh Hi Lạp, đó đã là số mệnh của văn minh La Mã, đó đã là số mệnh của văn
minh Hindu, và điều đó sẽ là số mệnh của văn minh Mĩ. Chính điều rất kì lạ là một
xã hội càng tiến hoá hơn, nó càng mong manh hơn để bị phá huỷ bởi những xã hội
kém tiến hoá hơn, vì xã hội kém tiến hoá là đè nén nhiều hơn - họ là ngu hơn, họ
ngốc hơn; họ vẫn liên tục nghe theo các tu sĩ.
Bây giờ người kiểu Ayatollah Khomeini không thể có bất
kì ảnh hưởng nào lên các nước tiến bộ, văn hoá, nhưng họ đã có cường quốc thực
mạnh ở Iran. Người Hồi gián của Iran là những người mạnh mẽ nhất ở đó. Và
Ayatollah chỉ là người điên! Nhưng người điên đó đã trở thành quyền lực. Bây giờ
ông ấy đang làm đủ mọi điều. Mọi người đang bị giết; mọi người liên tục bị giết,
bị tàn sát, nhân danh công bằng Hồi giáo - dường như công bằng cũng có thể có
tính Hồi giáo, tính Ki tô giáo và tính Hindu.
Mới vài ngày trước đây Pakistan đã quyết định rằng đàn
bà sẽ không thể tham gia vào bất kì môn thể thao nào cùng đàn ông vì điều đó chống
lại Hồi giáo. Đàn bà phải được che kín hoàn toàn. Bây giờ bạn không thể chơi
khúc côn cầu nếu bạn bị che kín hoàn toàn trong mạng đen che mặt chỉ với hai
cái lỗ cho hai con mắt nhìn ra. Một loại khúc côn cầu rất kì lạ sẽ phải được tiến
hoá! Và thế rồi họ chạy, và với việc chạy, thân thể họ đung đưa và vú họ nhảy
lên; điều đó chống lại Hồi giáo! Cho nên ở Pakistan họ không thể thực hành được
bất kì cái gì thêm nữa - đây là thế kỉ hai mươi đấy! - họ chỉ có thể chơi với đấu
thủ đàn bà và khán giả cũng chỉ có thể là đàn bà. Và cho dù họ phải dùng quần
áo che kín thân - họ phải dùng quần áo Punjab, chalwah và kurta, để cho toàn
thân họ được che đậy. Họ không thể chơi tennis mà mặc quần ngắn vì chân họ sẽ
phơi ra và điều đó là chống lại Hồi giáo.
Đây là những người ngu, nhưng những người ngu này là
những người nguy hiểm. Họ có thể đánh bại bất kì người nào vì họ sẽ đè nén bản
năng dục, nhiều năng lượng thế sẽ bị đèn nén tới mức nó sẽ sẵn sàng bùng nổ. Bất
kì cái cớ nào sẽ là đủ. Đây là những người chịu trách nhiệm mọi cưỡng hiếp trên
thế giới.
Đây là kinh nghiệm của các sannyasin nữ của tôi ở Ấn Độ.
Họ yêu tôi nhiều thế, đó là lí do tại sao họ ở đây và khổ nhiều thế. Việc ở
đây, đó thực sự là sự hi sinh vì bất kì chỗ nào họ đi họ sẽ bị quan sát bởi cái
gọi là những người Hindu tôn giáo, có văn hoá với đôi mắt tham lam thế, dường
như những người này chỉ ở đó để xé họ ra thành từng mảnh. Và bất kì khi nào họ
có bất kì cơ hội nào họ đánh những người đàn bà đó, họ xô đẩy, họ làm mọi thứ xấu
xa mà họ có thể làm. Đàn bà đã từng bị quấy nhiễu, bị cưỡng hiếp. Và đây là những
người Hindu lớn, những người tôn giáo lớn, những người tâm linh lớn của thế giới!
Nhưng điều đó là tự nhiên; tôi không thấy bất kì mâu thuẫn nào. Đây là đè nén -
bất kì cơ hội nào nó nó trồi lên bề mặt.
Hai xơ đang bước đi từ nữ tu viện xuống thị trấn để
mua bán gì đó. Để tiết kiệm thời gian họ quyết định lấy lối tắt qua khu rừng
hoang vắng, mờ tối. Trong khi họ ở trong rừng, cả hai sơ bị cưỡng hiếp.
"Ồ không! Làm sao chúng ta sẽ giải thích được cho
Mẹ tối cao rằng cả hai bị hiếp hai lần?"
"Đợi một chút đi," sơ kia vặn lại,
"chúng ta chỉ bị hiếp một lần thôi!"
"Vâng, tôi biết, nhưng chúng ta sẽ quay lại theo
đường đó, đúng không?"
Có những kẻ cưỡng hiếp và có những đàn bà chờ đợi những
kẻ cưỡng hiếp này.
Nisang, bạn hỏi tôi: Nhiều phần tâm trí Thiên chúa
giáo của tôi đã bị căng thẳng...
Điều đó không thể khác được. Bạn sẽ phải bỏ nó, rễ và
mọi thứ. Bạn không thể giữ được bất kì cái gì của nó. Đừng cố giữ bất kì cái gì
của nó vì nó bị ô uế tất cả rồi.
Bạn nói: nó bị căng thẳng với vật lộn về quyền lực...
Nó nhất định là như vậy rồi. Nếu dục bị đè nén nó bắt
đầu chuyển vào các chiều khác. Nó trở thành thèm khát lớn về quyền. Nếu dục bị
đè nén bạn bắt đầu yêu cầu về chấp thuận; đó là cái thay thế nghèo nàn cho yêu,
cho ca ngợi. Và bởi vì bạn đang ở đây bạn trở nên nhận biết rằng có nhu cầu lớn
về yêu, nhưng bạn sợ - tâm trí Thiên chúa giáo của bạn chống lại yêu. Tâm trí
Thiên chúa giáo nói, "Chỉ yêu Thượng đế." Bây giờ làm sao bạn có thể
yêu Thượng đế? Điều đó là cực kì vô nghĩa. Bạn phải yêu con người; đó là cách
duy nhất để yêu Thượng đế. Yêu vô điều kiện, yêu không có bất kì đòi hỏi nào.
Nhưng bạn phải yêu mọi người bao quanh bạn – đây là những hình dạng sẵn có của Thượng
đế; bạn không thể yêu cái vô hình dạng được. "Yêu Thượng đế," họ nói,
"và tránh con người." Bây giờ họ dạy các xơ, "Yêu Christ";
các xơ được gọi là "cô dâu của Christ." Vô nghĩa làm sao! Người đàn
ông đáng thương này đã không bao giờ lấy vợ và bây giờ nhiều xơ thế lấy người
đàn ông đáng thương này! Cô dâu của Christ! Và thế thì tất nhiên họ bắt đầu tưởng
tượng, phóng chiếu, và thế rồi tâm trí họ bắt đầu giở thủ đoạn lên họ.
Nếu bạn nhìn vào trong lịch sử các tu viện và nữ tu viện
thời Trung cổ bạn sẽ ngạc nhiên. Hàng nghìn trường hợp được ghi chép rằng các
xơ bị quỉ và đệ tử của quỉ hiếp; không chỉ điều đó, các sơ thậm chí thường trở
nên mang thai giả. Tưởng tượng làm sao! Khi người đàn bà tưởng tượng, cô ấy có
thể tưởng tượng ra những thứ thực kì lạ. Đàn ông không có năng lực tưởng tượng
đó, nhưng đàn bà có thể thực sự tưởng tượng mọi thứ. Đàn bà đã thú nhận trước
toà án. Và những toà án đó làm gì? Những toà án này bao gồm các giám mục, tổng
giám mục, giáo hoàng. Những toà án này đã truy hỏi về các chi tiết; thực ra họ
thích thú hết mức về những chi tiết quỉ làm tình với các xơ thế nào. Nếu bạn đi
vào chi tiết bạn sẽ thấy chúng nhiều tính khiêu dâm, nhiều tính tục tĩu hơn bất
kì cái gì đã từng được viết ra. Và họ phải thú nhận và họ đã thú nhận những điều
kì lạ: rằng quỉ tới ban đêm và làm tình với họ, và họ tuyệt đối không có khả
năng, không có năng lực... họ không thể làm được bất kì cái gì khác. Họ có thể
làm gì khi quỉ tới và nắm quyền sở hữu họ?
Đủ mọi loại suy đồi dục đã nảy sinh ra từ các tu viện.
Dục chắc sẽ không trở nên suy đồi nếu như không có các tu viện và nữ tu viện.
Và toàn thế giới bị chi phối bởi loại đè nén nào đó này khác.
Nisang, bạn phải bỏ toàn thể tâm trí này.
Bạn nói: Thiền khuấy động thất vọng.
Nó sẽ khuấy động thất vọng đấy. Điều đó chẳng liên
quan gì tới thiền; thiền đơn giản mang thực tại của bạn ra cho bạn và việc
đương đầu đó gây thất vọng. Nhìn thấy cái xấu xí của tâm trí riêng của bạn, bạn
cảm thấy thất vọng. Nhưng đừng lo nghĩ. Thiền mang ra mọi thứ bị đè nén trong bạn;
bạn sẽ phải đi qua nó. Nếu bạn biết cái gì có đó, nó có thể bị bỏ đi; nếu bạn
không biết, làm sao bạn có thể bỏ được nó? Trước khi cái gì đó có thể bị bỏ đi
nó phải được biết tới, được hiểu rõ. Thực ra, hiểu nó một cách hoàn hảo là cách
duy nhất để bỏ nó.
Và ngày bạn bỏ tâm trí của bạn hoàn toàn bạn được tự
do với các tu sĩ. Tu sĩ là những người tinh ranh nhất trên thế giới và cũng là
ngu nhất, vì chỉ người ngu là tinh ranh. Người thông minh không bao giờ tinh
ranh; họ không cần tinh ranh - thông minh là đủ. Khi bạn không thông minh bạn
phải tinh ranh như cái thay thế; bạn phải học cách thức của tinh ranh.
Nhưng nhớ, mọi tu sĩ này - Thiên chúa giáo hay Tin
lành, Hindu giáo hay Mô ha mét giáo - mọi ayatollahs này và mọi mullas này và mọi
bác học này là những người ngu nhưng họ đã chi phối nhân loại và họ đã thu toàn
thể nhân loại thành đám đông ngu xuẩn lớn. Thoát ra khỏi nó đi!
Thiền nhất định khuấy động mọi điều này, điều đã từng
được làm cho bạn trong nhiều thế kỉ, nhưng điều đó không thể bị né tránh. Nếu bạn
muốn né tránh nó, bạn sẽ vẫn còn là người cũ. Bạn sẽ phải đi qua nỗi đau này của
việc nhìn thấy mọi thứ xấu xí này đang có trong bạn. Nhưng tốt hơn cả là nhìn
và đi qua nó để đạt tới cốt lõi bên trong nhất của bạn để cho bạn có thể tìm ra
thông minh cố hữu riêng của bạn, để cho bạn có thể tìm thấy tâm thức bị mất
riêng của bạn.
Một khi được tự do khỏi các tu sĩ bạn tự do khỏi sự
ngu xuẩn. Thế thì bạn không là người Thiên chúa giáo không là người Ki tô giáo
không là người Hindu không là người Mô ha mét giáo; thế thì bạn đơn giản là con
người, và thế thì cái đẹp lớn nảy sinh trong bạn.
Một linh mục Thiên chúa giáo đi vào cửa hàng thú cưng
để mua vẹt. Ông ấy được chỉ cho một con đặc biệt hay mà ông ấy thích ngoại hình
của nó, nhưng ông ấy phân vân bởi hai cái dây buộc vào chân của nó.
'Chúng để làm gì vậy?" ông ta hỏi chủ tiệm vật
nuôi.
"À thế này, thưa cha," lời đáp vọng tới,
"đó là đặc trưng rất bất thường của con vẹt đặc biệt này. Cha thấy đấy, nó
là con vẹt có huấn luyện, thưa cha - thường là ở trong rạp xiếc. Nếu cha kéo
cái dây bên chân trái nó nói 'Xin chào!'còn nếu cha kéo dây bên chân phải nó
nói 'Tạm biệt!' "
"Vậy điều gì xảy ra nếu tôi kéo cả hai dây đồng
thời?"
"Tôi ngã khỏi chỗ đậu chứ còn gì nữa, ông ngu vừa
vừa chứ!" con vẹt kêu the thé.
Ngay cả vẹt còn thông minh hơn nhiều so với tu sĩ, so
với chính khách, so với những người đã từng chi phối bạn.
Nisang, loại bỏ họ đi.
Thiền là quá trình gạt bỏ toàn thể quá khứ, gạt bỏ mọi
bệnh, gạt bỏ mọi mủ đã tụ trong bạn. Điều đó là đau đớn, nhưng nó lau sạch, và
không có cách khác để lau sạch bạn.
Câu
hỏi thứ ba
Osho
ơi,
Tôi
biết rằng thầy đã không quan tâm tới một quí bà người Anh. Sao vậy?
Vivek,
Vâng tôi cũng nhận biết rằng tôi đã không quan tâm tới
một người và tôi nghĩ mọi người khác cũng nhận biết về điều đó. Người đó là
Sagar "Riêng". Nhưng tôi đã phải không quan tâm tới anh ta - anh ta
quá riêng! Anh ta là một phân loại trong bản thân anh ta; anh ta không thể được
đặt vào với người khác. Hơn nữa, anh ta thực sự là một quí ông.
Somendra tôi có thể tuỳ thuộc vào các quí bà - anh ấy
là một hiện tượng năng lượng, kiểu Thánh thần linh thiêng! Bây giờ không ai biết
Thánh thần linh thiêng là ai, nam hay nữ; bạn có thể đặt ông ấy ở đây hay ở
kia. Cho nên Somendra có thể được đặt vào bất kì chỗ nào. Nhưng Sagar thực đúng
là một quí ông người Anh, đó là lí do tại sao tôi bỏ anh ấy ra. Và, hơn nữa,
tôi nghĩ không có nhu cầu nói cho bạn tên anh ấy - đằng nào thì mọi người cũng
biết. Thứ hai: cho dù tôi quan tâm tới anh ấy, anh ấy chắc đã bỏ lỡ chuyện cười!
Mulla Nasruddin bị đưa ra toà. Anh ta bị buộc tội kể
chuyện cười cho vợ anh ta. Khi cô ấy nghe chuyện cười này, báo cáo của cảnh sát
nói, cô ấy bùng ra trong tiếng cười và cười nhiều tới mức cô ấy chết.
"Tôi không tin," quan toà nói, người này là
người Anh chính cống. "Kể chuyện cười xem sao!"
Mulla cố từ chối, nhưng người Anh khăng khăng "Kể
chuyện cười đó đi! Tôi ra lệnh cho anh!"
Thế là Mulla kể chuyện cười này và mọi người bùng phát
cười, và từng người một tất cả đều chết khi đang cười - trừ mỗi người Anh này,
ông ấy chết một tuần sau!
Câu
hỏi thứ tư
Osho
ơi,
Tôi
tin rằng thầy là một trong những người vĩ đại nhất đã từng sống. Tôi có đúng
không?
Gitananda,
Bạn tuyệt đối sai - không có người vĩ đại. Nếu bạn có
một anh hùng, nhìn lại đi: bạn đã giảm thiểu bản thân bạn theo cách nào đó.
Điều này là chân lí! Điều này là nó! Không có nghĩa ẩn.
Tôi chỉ là người bình thường - như bạn vậy, như mọi
người khác vậy. Khác biệt không phải ở chỗ tôi vĩ đại và bạn không vĩ đại, khác
biệt là ở chỗ tôi thức và bạn ngủ. Nhưng điều đó không làm cho bạn thành nhỏ,
điều đó không làm cho tôi thành lớn. Không ai là vĩ đại. Toàn thể cái vô nghĩa
này phải bị bỏ đi.
Đừng bắt đầu nhìn tôi như anh hùng. Tôi vẫn đang sống
đây! Bạn có thể làm bất kì cái gì bạn muốn làm khi tôi chết vì thế thì tôi
không thể ngăn cản bạn được, nhưng ngay bây giờ tôi sẽ không cho phép những điều
như vậy!
Câu
hỏi thứ năm
Osho
ơi,
Phật
Gautam và Jesus Christ có bất kì ý tưởng nào rằng thầy sẽ ở đây một ngày nào đó
trên thế gian không?
Yogesh,
Tôi ngờ là như vậy! Phật Gautam thường nói rằng sau
hai mươi nhăm thế kỉ sẽ nảy sinh một người thức tỉnh, người đó sẽ có tên là
Maitreya; Maitreya nghĩa là người bạn. Bây giờ trong hai mươi nhăm thế kỉ người
ta đã từng nghĩ rằng đây sẽ là tên của người thức tỉnh, nhưng diễn giải riêng của
tôi là ở chỗ Phật không nói về cái tên này, ông ấy nói về phẩm chất của người
này. Ông ấy nói rằng người đó sẽ là Thầy đầu tiên mà sẽ là người bạn, người sẽ
không giả vờ là Thầy, người sẽ đơn giản nói, "Tôi là bạn của bạn."
Và đó là điều tôi đang nói với bạn: Tôi là người bạn của
bạn. Do đó tôi nói tôi ngờ ông ấy có thể đã có ý tưởng nào đó.
Nhưng Jesus chắc chắn đã có ý tưởng rất rõ ràng về
tôi, vì có một câu chuyện cổ đại... Bạn có thể đã không nghe thấy nó vì nó đã
được thì thào từ Thầy sang đệ tử trong sự riêng tư rất sâu, và nó đã được giữ
riêng tư mãi cho tới nay. Lần đầu tiên tôi kể cho các bạn!
Đó là bữa ăn tối cuối cùng và Jesus đã nói cho các đệ
tử của ông ấy: "Ông, Peter, sẽ là người sáng lập ra nhà thờ của ta. Ông,
Andrew, sẽ lan toả phúc âm của ta cho bốn phương trời. Ông, John, sẽ đi và chữa
cho người ốm và nuôi dưỡng người nghèo. Ông, Thomas, sẽ viết sách phúc âm cho
Bhagwan Shree Rajneesh để nói về hai nghìn năm kể từ giờ. Và ông, Judas, sẽ trả
hoá đơn, vì không ai khác có tiền!"
Câu
hỏi thứ sáu
Osho-a
kính yêu-a,
Tôi
tìm tòi-a điều đó-a thật nhiều-a.
Điều
đó thật-a phiêu diêu-a.
Thầy-a
có thể giáng-a cái gì đó-a thêm nữa-a cho chúng tôi không?
Thầy
là khả năng nhận thức-a!
Muốn-a
cám ơn thầy thật nhiều-a!
T.B.-A:
Thầy thấy-a, tôi là-a người Mĩ gốc Ý -
đống
rối tinh-a thực sự!
Prem Patipada,
Tôi biết, vì mới hôm nọ ai đó đã nói về bạn.
Một swami nói với một swami khác, "Anh bạn, cô ấy
là cô gái bùng nổ cao!"
"Cô gái bùng nổ cao sao?"
"Vâng, nguy hiểm khi bị bỏ!"
Người Italy cộng với người Mĩ - đó là tổ hợp nguy hiểm
nhất.
"Đấy không phải là việc la hét của con gái ông
đâu," người Italy nói với người bố của người đàn bà đang kích dục khi ông ấy
đi xuống phòng khách với một khẩu súng ngắn đã lên đạn. "Đấy là tôi đấy!"
Bạn hiểu điều đó không? Để tôi nhắc lại nó: "Đấy
không phải là việc la hét của con gái ông đâu," người Italy nói với người
bố của người đàn bà đang kích dục khi ông ấy đi xuống phòng khách với một khẩu
súng ngắn đã lên đạn, "Đấy là tôi đấy!"
Một người Anh ngồi xuống bên cạnh một cô gái Italy tóc
vàng hoe xinh đẹp trong quán rượu. Sau vài chầu rượu cô ấy nói với người Anh,
"Anh yêu, em yêu anh."
"Anh cũng yêu em," anh ta đáp lại một cách
miễn cưỡng và hơi chút bối rối.
"Em yêu anh ba lần," cô gái Italy nói.
Một tuần trước lễ cưới cô gái trẻ Italy tới bên mẹ đẫm
nước mắt. "Con sợ lấy chồng thế," cô ấy nói. "Con sợ con sẽ
không có khả năng làm hài lòng người tình của con."
Mẹ cô ta, muốn làm cho sự thử thách của cô gái được dễ
dàng, đánh bạo giải thích cho cô ấy bí mật của cuộc sống hôn nhân. Hơi ngần ngại
bà ấy bắt đầu giải thích cho cô gái điều cô ấy phải trải qua.
"Ồ, điều đó không làm bận tâm con đâu, mẹ,"
cô con gái nói. "Con chắc chắn có thể giao cấu được, nhưng con không thể nấu
ăn được!"
Roberto và người vợ với bộ ngực quá phì nộn của anh ta
đang ngồi trong khán đài chờ đợi trận đá bóng bắt đầu. Một người bạn bước qua,
nói, "Chào Roberto," véo ngực vợ anh ta, và bước đi.
Vài phút sau một anh chàng khác bước qua, nói,
"Chào, Roberto," vuốt ve ngực người vợ, và bước đi. Chuỗi sự kiện kì
lạ này diễn ra một lúc.
Cuối cùng một người ngồi cạnh Roberto lên tiếng:
"Nghe đây anh bạn, không phải việc của tôi, nhưng nó chẳng phải là hơi kì
lạ sao? Ít nhất mười hai anh chàng đã đi qua, nói lời chào anh, và thế rồi vồ lấy
ngực vợ anh. Chuyện gì vậy?"
Roberto nhìn anh ta và la lên, "Tôi có-a thể làm
được gì-a? Nếu-a tôi bỏ-a cô ấy-a ở nhà, cô ấy-a ngủ với-a mọi người-a!"
Người đứng góc phố: "Em có muốn chút ít hành động
không, cưng?"
Cô gái Italy: "Làm sao anh dám nói với một cô gái
lạ điều đó? Cô gái lạ sống ở 22 phố Mulberry, điện thoại, Algonquin
55857."
Patipada, điều đó sẽ làm, hay bạn muốn cái gì thêm-a?
Điều đó là tốt. Tôi hạnh phúc rằng bạn đang tận hưởng
cả hai thế giới cùng nhau, người Italy và người Mĩ, bạn được ân huệ gấp đôi.
Patipada thực sự là người đàn bà đẹp, rất dũng cảm; cô
ấy muốn, và cũng biết cách, sống một cách nguy hiểm. Và họ bao giờ cũng là cái
thích của tôi - những người muốn, và sẵn sàng, sống một cách hiểm nguy.
Patipada gần như là một cô gái điên rồ, nhưng nếu người đàn bà là đàn bà thực,
cô ấy sẽ có chút ít điên rồ! Nếu cô ấy không điên rồ chút ít cô ấy sẽ lạnh lẽo,
cô ấy sẽ nửa chết.
Đó là lí do tại sao tôi đang đùa nhiều thế về quí bà
Anh - họ là nửa chết. Đàn bà Italy sống động thế! Trong nhiều thế kỉ Italy đã
may mắn theo một cách nào đó. Từ thời Đế quốc La Mã, Italy là nước duy nhất
không bao giờ rất đè nén. Người La Mã không bao giờ là người tâm linh rởm;
không bao giờ dù trong một thời kì mà họ trở thành cái gọi là người linh
thiêng. Họ là những người rất trần tục và điều đó vẫn còn trong dòng máu Italy
ngay cả bây giờ. Ngay cả nhà thờ Thiên chúa giáo đã không có khả năng làm biến
chất họ rất nhiều, mặc dầu Vatican ở đó. Nhưng người Italy là không thể bị làm
biến chất - họ làm biến chất Giáo hoàng!
Tôi thích phẩm chất trần tục đó, mùi đất đó, điều làm
cho mọi người sống động.
Tôi đã chọn vài người Italy làm người trung gian của
tôi. Bây giờ nhiều đàn bà xấu, đàn bà ngực lép, liên tục viết thư cho tôi. Giờ
điều đó đã đạt tới tỉ lệ dịch bệnh: "Osho ơi, dường như chúng tôi không
bao giờ có thể là người trung gian của thầy - chúng tôi xấu và ngực lép!"
Đừng lo nghĩ. Bạn sẽ có phần thưởng của bạn trong thế
giới kia. Bạn không thể có cả hai thế giới được. Là người trung gian, đàn bà ít
nhất phải có vẻ giống đàn bà!
Ngày tôi bắt đầu chọn đàn bà ngực lép, thế thì tại sao
không chọn đàn ông? Cái gì sai với họ? Chỉ chút ít khác biệt - khác biệt chút
xíu về ngực. Cho nên xin dừng viết những bức thư như vậy cho tôi. Tôi có thể được
chứng ngộ nhưng tôi không chứng ngộ thế - tôi vẫn có ý thức thẩm mĩ nào đó! Khi
tôi chọn đàn bà tôi chọn đàn bà! Ít nhất cô ấy phải giống đàn bà! Và tôi phải gặp
những người trung gian đó mọi ngày... Và tôi được kết thúc với mọi nghiệp của
tôi cho nên tôi không sẵn sàng chịu đựng thêm nữa - thế là đủ rồi! Tôi đã chịu
đựng nhiều trong các kiếp sống quá khứ - tôi đã chịu đựng nhiều đàn bà ngực lép
rồi.
Nhưng bạn nên hạnh phúc rằng tôi sẽ cố theo mọi cách
mà bạn trở nên chứng ngộ trong kiếp này để cho bạn không cần tới lần nữa và
hành hạ mọi người. Tôi sẽ phái bạn tới bờ xa hơn - để các thánh nhân chịu khổ
đi! Cho nên theo cách đó bạn là may mắn. Người trung gian của tôi có thể phải
quay lại - người chứng ngộ nào đó khác có thể cần họ - nhưng bạn, yên tâm được
đảm bảo đi, đây là kiếp sống cuối cùng của bạn. Tôi sẽ kết thúc bạn! Cho nên bạn
hạnh phúc với điều đó đi. Và bạn sẽ được thưởng vô cùng trong thế giới kia.
Đó là lí do tại sao Jesus liên tục nói... Nhìn vào những
điều Phúc lớn của ông ấy mà xem. Ông ấy không bao giờ nói, "Được phúc lành
là người giầu," ông ấy nói, "Được phúc lành là người nghèo." Tại
sao? - vì người nghèo cần an ủi. Ông ấy không bao giờ nói, "Được phúc lành
là người thành công," ông ấy đã nói, "Được phúc lành là người nhu
mì." Những người nhu mì đó, người nghèo, họ cần an ủi nào đó - họ sẽ kế thừa
vương quốc của Thượng đế.
Và tôi nói với bạn: Được phúc lành là những người ngực
lép vì ngực lép của họ là vương quốc của Thượng đế... nhưng xin bạn, trừ một
mình trái đất ra!
Câu
hỏi thứ bẩy
Osho
ơi, đầu thai là gì?
Sangeet,
Tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện nhỏ mà sẽ giải thích
thái độ của tôi với việc đầu thai.
Surmano giải thích cho giáo sĩ về lí thuyết đầu thai:
"Chúng ta nói thế này, thưa giáo sĩ, rằng ông chết ngày mai. Một đoá hoa nở
trên mộ của ông sau vài ngày. Một con bò tới và ăn đoá hoa. Sáng hôm sau con bò
ị ra một bãi lớn. Tôi đi dạo, thấy cứt và nói, "A, giáo sĩ linh thiêng,
ông đã không thay đổi chút nào!' "
Câu
hỏi thứ tám
Osho
ơi, vài chuyện cười Do Thái hay thì sao? Tôi thích cười vào bản thân tôi!
Anand Sudharka,
Hai doanh nhân Do Thái đang thư giãn ở Harlem một buổi
trưa thì người này nói với người kia, "Chúng ta quên khoá an toàn."
"Thành vấn đề gì?" đối tác của anh ta hỏi.
"Chúng ta đang ở đây, cả hai mà?"
Một nhóm bạn Do Thái thảo luận được sinh ra là tốt hơn
hay không.
"Tất nhiên là tốt hơn rồi," một người trong
họ nói, "nhưng bao nhiêu người trong chúng ta có may mắn như vậy?"
Điều đó hơi chút tinh tế. Sẽ mất bẩy ngày cho bạn.
Hai người Do Thái đang bước đi trong trại tập trung. Một
trong họ hỏi, "Này, Moshe, anh có biết bây giờ mấy giờ không?"
"Sao vậy?" người thứ hai trả lời. "Anh
phải đi đâu đó sao?"
Một người Scotland, một người Anh và một người Do Thái
đi tới một chỗ đắt đỏ để ăn, đâu đó ở London.
Người Scotland được nghe thấy nói ở cuối buổi tối,
"Điều đó được, anh chàng, tôi sẽ trả cho tối nay."
Ngày hôm sau tiêu đề báo chí viết: "Người Do Thái
có tài nói tiếng bụng được thấy chết bên ngoài nhà hàng."
Và chuyện cuối:
Một người đi xe lửa đang đọc tiểu thuyết; ngồi bên cạnh
anh ta là một thanh nữ.
"Này, anh Do Thái!" người đàn bà nói. 'Mấy
giờ rồi?"
Người đàn ông bị sốc, nhưng giả đò bình thản và không
trả lời.
Một phút sau cô ấy lại hỏi, "Này, người Do Thái!
Mấy giờ rồi?"
Không câu trả lời. Thế là cô ấy hỏi thêm năm lần nữa.
Cuối cùng người đàn ông phát bực và nói, "Đồng hồ
của tôi ở trong túi của tôi. Cô cứ nhìn và xem mấy giờ rồi."
"Làm sao tôi có thể nhìn vào bên trong túi ông được?"
cô ấy hỏi.
"Làm sao cô khám phá ra rằng tôi là người Do
Thái?" anh ta đáp.
Câu hỏi thứ chín
Osho
ơi,
Tôi
đã ở đây ở phương Đông trong tám năm tới giờ và tôi cứ rơi ngày càng nhiều vào
lười biếng. Sao vậy?
Anand Premda,
Chẳng có gì để lo nghĩ về điều đó đâu - bạn chỉ bị mắc
bệnh địa phương thôi!
Và
câu hỏi cuối cùng
Osho
ơi,
Tại
sao tôi sợ hỏi câu hỏi thực của tôi?
Avinash,
Mọi người đều sợ hỏi câu hỏi thực. Đó là lí do tại sao
mọi người hỏi câu hỏi siêu hình, câu hỏi triết lí - câu hỏi về Thượng đế, sự
sáng tạo, kiếp sau, đầu thai - vì những câu hỏi này không liên quan với bạn
theo bất kì cách nào; bạn vẫn còn bên ngoài.
Hỏi câu hỏi thực là nguy hiểm vì khi bạn hỏi câu hỏi
thực bạn phải đương đầu trực tiếp với tôi và bạn phải đối diện với hậu quả. Tôi
không phải là con người có thể dự đoán được; người ta không bao giờ biết điều
gì tôi sẽ nói. Người ta không bao giờ biết liệu tôi sẽ đánh hay vỗ bạn; bạn
không bao giờ có thể chắc chắn được. Và thế rồi hỏi câu hỏi thực cần dũng cảm để
mở tim bạn, để phơi ra vết thương của bạn, để phơi ra nó đau ở đâu. Không ai muốn
phơi ra vết thương của họ, không ai muốn phơi ra nước mắt của họ - và mọi người
đầy nước mắt và đầy vết thương, và mọi người giả vờ rằng mình hạnh phúc.
Bạn hỏi bất kì ai, "Anh thế nào?" và anh ta
nói, "Tuyệt vời! Hoàn toàn ổn!" và không ai ổn và không ai trong trạng
thái tuyệt vời. Nhưng mọi người phải giữ thể diện.
Bây giờ hỏi tôi một câu hỏi trước ba nghìn người ngụ ý
phơi ra bản thân bạn. Đó là đứng trần trụi, trần trụi về tâm linh. Dễ đứng trần
trụi về vật lí - điều đó chẳng là gì mấy, người ta có thể bỏ quần áo rất dễ
dàng - nhưng đứng trần trụi về tâm linh cần cực kì dũng cảm. Người ta phải là
người không biết sợ gì vì điều đó giống như bỏ làn da của bạn, phơi ra bộ xương
của bạn, nó giống như phơi ra mọi xấu xí của bạn; và không ai muốn bị phơi ra.
Tất cả chúng ta đều che đậy các bộ mặt của mình bằng mặt
nạ - mặt nạ đẹp. Mặt nguyên bản không bao giờ được phơi ra cho bất kì người
nào, bản thân bạn đã quên mất mặt nguyên bản của bạn là gì. Thực ra, khi bạn
tìm câu hỏi thực, đầu tiên bạn sẽ bắt gặp những câu hỏi không thực, cả nghìn lẻ
một câu hỏi không thực. Chừng nào bạn chưa rất kiên nhẫn và liên tục đào bới và
liên tục vứt bỏ những câu câu không thực... Khi tâm trí nói, "Hỏi ai đã tạo
ra thế giới," nếu bạn là người tìm kiếm thực bạn sẽ nói, "Vô nghĩa
làm sao! Có thành vấn đề gì? Bất kì người nào sẽ làm. Toàn thể vấn đề là ở chỗ
thế giới có đó. X đã tạo ra nó, Y đã tạo ra nó, Z đã tạo ra nó, thành vấn đề
gì? Và dù bất kì ai đã tạo ra nó hay đã không tạo ra nó, điều đó nữa là không
quan trọng. Câu hỏi này là vô nghĩa và nó sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của
tôi. Nếu Thượng đế đã tạo ra nó thì sao nào? Hay nếu, như các Phật tử và người
Jainas nói, không ai đã tạo ra nó, thì sao nào? Người Jaina và Phật tử sống
theo cùng cách như người Hindu và người Mô ha mét giáo và người Ki tô giáo,
theo cùng cách ngu xuẩn; điều đó không khác biệt gì cho các kiếp sống của họ."
Bất kì câu hỏi nào là không thực đều không tạo ra khác
biệt gì cho cuộc đời bạn, nhưng dễ hỏi những câu hỏi như vậy. Ngay chỗ đầu tiên
nó bầy ra sự thông thái của bạn, rằng bạn là học trò lớn về siêu hình, triết học,
tôn giáo; nó chỉ ra rằng bạn biết các kinh sách.
Mọi người liên tục viết cho tôi, "Krishna đã nói
điều này trong Gita - ông ấy ngụ ý cái gì?" Bất kì cái gì ông ấy ngụ ý đều
sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống của bạn. Và có cả nghìn bình chú sẵn có; nếu
chúng không tạo ra khác biệt gì - và cả nghìn bình chú là vô dụng - thế thì
phát biểu của tôi sẽ là cùng điều: nó sẽ không ảnh hưởng tới cuộc đời bạn.
Một lần tôi đã cho bài nói về Mahavira, teerthankara của
người Jaina, và một học giả Jaina, một học giả rất nổi tiếng có cuốn sách tôi
đã đọc và có sự uyên bác tôi bao giờ cũng đánh giá cao, đã đứng dậy. Tôi đã
không nhận biết rằng đây là người đã viết nhiều sách thế, người mà tôi bao giờ
cũng đánh giá cao. Và ông ấy hỏi, "Tôi chỉ có một câu hỏi. Phật và
Mahavira cả hai là những người đương đại. Ai già hơn về tuổi tác? - vì trong gần
năm mươi năm tôi đã từng làm việc về điều đó, nhưng không quyết định nào có
tính kết luận đã được đạt tới. Có những lí do để hỗ trợ rằng Phật già hơn và có
những lí do để hỗ trợ rằng Mahavira già hơn."
Tôi đã nhìn người này trong vài khoảnh khắc. Đã có tuyệt
đối im lặng. Học giả này bắt đầu cảm thấy hơi bối rối - tại sao tôi đã nhìn ông
ta theo cách như vậy? "Mình đã hỏi cái gì đó sai sao?" Và thế rồi ông
ấy nói, "Sao ông nhìn tôi theo cách kì lạ thế? Tôi đã hỏi cái gì đó sai
sao?" Tôi nói, "Không chỉ sai - ông đã phí hoài cả đời ông! Năm mươi
năm đấy! Nó thành vấn đề gì nào? Nếu Phật già hơn, vậy thì sao? Nếu Mahavira
già hơn, vậy thì sao? Điều đó không ảnh hưởng tới triết học của họ, điều đó
không ảnh hưởng tới cách tiếp cận cuộc sống của họ. Điều đó sẽ không ảnh hưởng
tới cả ông nữa. Tại sao ông đã phí hoài năm mươi năm của ông? Ông dường như chỉ
là kẻ ngu phải gió!"
Ai đó, người đang chủ toạ, thúc khuỷu tay vào tôi và
nói, "Ông không biết ông ấy là ai à? Ông ấy là một học giả Jaina rất nổi
tiếng đấy!" Và ông này nói cho tôi cái tên ông ấy.
Tôi nói, "Thế thì tôi sẽ đánh ông ta thậm chí còn
đau hơn, vì tôi bao giờ cũng ca ngợi sách của ông ta, nhưng người này là ngu xuẩn!
Làm sao ông ta xoay xở viết ra được những cuốn sách hay thế? Ông ta chắc phải vận
hành như cái máy tính sinh học, vì nhìn ông ta, thấy ông ta, nghe câu hỏi của
ông ta... và ông ta nói năm mươi năm và ông ta gần như ba hoa rằng ông ta đã cống
hiến nhiều thời gian thế cho câu hỏi lớn lao thế." Ông ta đã phơi bày ra sự
uyên bác của ông ta.
Dễ hỏi những câu hỏi siêu hình, triết lí; nó phơi ra
tri thức của bạn, nó phơi ra bản ngã của bạn, lòng tự hào của bạn. Nhưng khi bạn
hỏi câu hỏi thực nó có thể làm tổn thương, nó có thể phơi bày bạn ra, nó có thể
chỉ ra dốt nát của bạn. Nó nhất định phơi ra dốt nát của bạn - không chỉ dốt
nát của bạn, nó nhất định phơi ra cái không lành mạnh của bạn, nhất định phơi
ra tinh thần phân liệt của bạn, nó nhất định phơi ra chứng thần kinh của bạn.
Đó là lí do tại sao, Avinash. Và bạn là người Ấn Độ,
và người Ấn Độ là siêu bản ngã. Họ chẳng có gì khác để ba hoa. Tiền họ không
có, quyền họ không có, công nghệ họ không có, khoa học họ không có; họ chẳng có
cái gì khác. Họ chỉ có một thứ: thái độ bản ngã về "thánh thiện hơn
ngươi." Cho nên người Ấn Độ rất sợ hỏi câu hỏi thực; họ không bao giờ hỏi
câu hỏi thực. Tôi không bao giờ bắt gặp người Ấn Độ nào hỏi câu hỏi thực - họ sẽ
không bao giờ phơi bày bản thân họ. Cho dù họ sắp mất trí họ sẽ cố che đậy nó lại
theo cách đẹp đẽ nào đó.
Mới hôm nọ tôi đã nhận được một bức thư nói rằng một
người đàn bà đã hơi chút nổi điên. Nhưng người đã viết, họ đã viết không phải
là cô ấy phát điên hay nổi điên, họ đã viết: "Cô ấy cư xử như Ramakrishna,
như Meera, cho nên, Osho ơi, chỉ thầy có thể giúp."
Vài ngày trước họ đã gọi điện. Thông điệp đã được trao
cho họ: "Đem cô ấy tới nhà tâm thần ở đó." Bây giờ một bức thứ rất giận
dữ đã tới: "Khi nào thầy ở đây, tại sao chúng tôi phải đem cô ấy tới nhà
tâm thần? Cô ấy không điên, cô ấy trong trạng thái rất cao! Và đi tới nhà tâm
thần có thể là nguy hiểm vì ông ta sẽ cho cô ấy điều trị sốc điện hay thuốc an
thần. Ông ta có thể đem cô ấy xuống đất, đưa cô ấy trở lại bình thường - và cô ấy
đang bay rất cao. Chỉ thầy có thể hiểu điều đó."
Bây giờ người đàn bà đó đơn giản điên - tôi biết người
đàn bà đó. Mới vài ngày trước cô ấy đã ở đây và khi cô ấy ở đây, tôi đã cảm thấy
rằng người đàn bà này có thể phát điên bất kì lúc nào. Nhưng ở Ấn Độ nếu bạn
phát điên bạn trở thành nhà huyền bí, không điên. Chính điều ngược lại là ở
phương Tây: nếu bạn trở thành nhà huyền bí họ đưa bạn vào bệnh viện tâm thần
ngay lập tức! Người Ấn Độ không thích ý tưởng rằng cô ấy điên.
Không ai thích đem vấn đề thực của mình ra. Không người
Ấn Độ nào sẽ nói về mơ tưởng dục của mình. Người đó sẽ tới và hỏi, "Làm
sao đạt tới vô dục, brahmacharya?" Bây giờ thực sự người đó đang khổ từ
dâm dục, nhưng người đó sẽ không nói về điều đó. Và thế rồi mọi người trở nên sợ
rằng người khác sẽ cười. Và đó là điều xảy ra trong thế giới bình thường.
Đây không phải là chỗ bình thường đâu, Avinash. Không
ai sẽ cười bạn. Mọi người sẽ có mọi từ bi với bạn nếu vấn đề của bạn là thực;
thực ra họ sẽ từ bi hơn hướng tới bạn nếu vấn đề của bạn là thực. Nhưng mọi người
đang che giấu các vấn đề thực của họ. Và điều đó là đúng khi có liên quan tới
thế giới bên ngoài: nếu bạn nói cho thế giới bên ngoài vấn đề thực của bạn, mọi
người sẽ bắt đầu cười bạn. Họ sẽ không cảm thấy từ bi, họ sẽ làm bạn thành trò
cười. Nhưng không thế ở đây. Ở đây chúng ta có nhiều thứ thế để cười vào. Tôi
cho bạn nhiều cơ hội để cười tới mức không ai có bất kì tiếng cười nào còn lại
cho vấn đề thực của bạn. Đó là lí do tại sao tôi liên tục kể nhiều chuyện cười
thế: để cho khi vấn đề thực phát sinh mọi người có thể có từ bi với bạn. Nhưng
trong thế giới bên ngoài điều đó xảy ra như vậy - nhưng đây là một loại chỗ rất
đặc biệt.
Một người bước vào văn phòng của bác sĩ mà mặc chiếc
váy. Ngạc nhiên, bác sĩ hỏi, "Sao anh mặc váy?"
"À, ông đã thấy ra vấn đề ngay rồi," bệnh
nhân nói. "Tôi có một hòn lớn và tôi không thể mặc quần được."
"Thôi được," bác sĩ nói, "để tôi khám
nó."
"Không, bác sĩ, ông sẽ cười tôi!"
"Cho tôi xem," bác sĩ nói.
"Tôi biết ông sẽ cười."
"Không, tôi không cười đâu."
"Hứa không?"
"Hứa!"
Thế là người này tốc váy lên, phơi chân trái ra. Ông
vác sĩ, thấy hòn quá cỡ treo xuống tới đầu gối người này, quên mất bản thân
mình và rống lên cười.
"Ông là đồ chó đẻ!" bệnh nhân la lên. 'Ông
đã hứa ông không cười! Giờ tôi sẽ không cho ông xem hòn lớn!
Xem tiếp Chương 15 - Quay về Mục lục
..............................
0 Đánh giá