Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Sách Của Những Bí Mật (Tập 1) – Osho
Chương 3. Hơi Thở – Cây Cầu Tới Vũ Trụ
Nghe hoặc Tải MP3 'Sách Của Những Bí Mật (Tập 1)' ê
Kinh:
Shiva đáp:
1. Kinh nghiệm chói sáng, kinh nghiệm này có thể bừng lên giữa
hai hơi thở. Sau khi đi vào (xuống) và ngay trước khi quay lên (ra) - phúc
lành.
2. Khi hơi thở chuyển từ xuống sang lên, và lại khi hơi thở đi
cong từ lên sang xuống - qua cả hai lần chuyển, nhận ra đi.
3. Hay, bất kì khi nào hợp nhất thở vào và thở ra, tại khoảnh khắc
này chạm vào trung tâm đầy năng lượng, vô năng lượng.
4. Hay, khi hơi thở đi ra (lên) tất cả và tự nó dừng lại, hay đi
vào (xuống) tất cả và dừng lại - trong chỗ dừng vũ trụ như thế, cái ngã nhỏ của
người ta biến mất. Điều này là khó chỉ cho người không thuần khiết.
Chân lí bao giờ cũng ở
đây. Nó đã là hoàn cảnh rồi. Nó không phải là cái gì đó để được đạt tới trong
tương lai. Bạn là chân lí ở ngay đây và bây giờ, cho nên nó không phải là cái
gì đó được tạo ra hay cái gì đó sẽ được phát minh ra hay cái gì đó sẽ được thăm
dò. Hiểu điều này rất rõ ràng vào; thế thì những kĩ thuật này sẽ là dễ hiểu và
cũng dễ làm.
Tâm trí là cái máy của
việc ham muốn. Tâm trí bao giờ cũng trong ham muốn, bao giờ cũng đi tìm cái gì
đó, đòi hỏi cái gì đó. Đối thể bao giờ cũng trong tương lai; tâm trí không quan
tâm tới hiện tại chút nào. Trong chính khoảnh khắc này tâm trí không thể di
chuyển được - không có không gian. Tâm trí cần tương lai để di chuyển. Nó có thể
di chuyển hoặc vào quá khứ hoặc vào tương lai. Nó không thể di chuyển được trong
hiện tại; không có không gian. Chân lí là trong hiện tại, còn tâm trí bao giờ
cũng trong tương lai hay trong quá khứ, cho nên không có gặp gỡ giữa tâm trí và
chân lí.
Khi tâm trí đi tìm những
đối thể trần tục, việc này không đến nỗi khó thế, vấn đề này không vô lí; nó có
thể được giải. Nhưng khi tâm trí bắt đầu tìm kiếm chân lí, chính nỗ lực này trở
thành vô nghĩa, vì chân lí là ở đây và bây giờ và tâm trí bao giờ cũng ở kia và
lúc khác. Không có gặp gỡ. Cho nên hiểu điều thứ nhất: bạn không thể tìm kiếm
được chân lí. Bạn có thể thấy nó, nhưng bạn không thể tìm kiếm được nó. Chính
việc tìm kiếm là cản trở.
Khoảnh khắc bạn bắt đầu
tìm kiếm, bạn đã rời xa khỏi hiện tại, xa khỏi bản thân bạn, vì bạn bao giờ
cũng trong hiện tại. Người tìm kiếm bao giờ cũng trong hiện tại và việc tìm kiếm
là trong tương lai, bạn sẽ không gặp dù bạn đang tìm kiếm bất kì cái gì. Lão Tử
nói, "Không tìm; bằng không ông sẽ bỏ lỡ. Không tìm và thấy. Không tìm và
thấy."
Tất cả những kĩ thuật
này của Shiva đơn giản là chuyển tâm trí từ tương lai hay quá khứ về hiện tại.
Cái mà bạn đi tìm đã có đó rồi, nó đã là hoàn cảnh rồi. Tâm trí phải được chuyển
từ việc tìm kiếm sang không tìm kiếm. Điều đó là khó. Nếu bạn nghĩ về nó một
cách trí tuệ điều đó sẽ rất khó. Làm sao chuyển tâm trí từ việc tìm kiếm sang
không tìm kiếm? - vì thế thì tâm trí làm cho bản thân việc không tìm kiếm thành
đối thể! Thế thì tâm trí nói, "Không tìm kiếm." Thế thì tâm trí nói,
"Mình phải không tìm kiếm." Thế thì tâm trí nói, "Bây giờ không
tìm kiếm là đối thể của mình. Bây giờ mình ham muốn trạng thái vô ham muốn."
Việc tìm kiếm đã lại đi vào, ham muốn đã lại tới qua cửa sau. Đó là lí do tại
sao có những người đang tìm kiếm đối thể thế gian, và có những người nghĩ họ
đang tìm kiếm đối thể không thế gian. Mọi đối thể đều là thế gian vì “việc tìm
kiếm” là thế gian.
Cho nên bạn không thể
tìm kiếm bất kì cái gì mà không thế gian. Khoảnh khắc bạn tìm kiếm, nó trở
thành thế gian. Nếu bạn tìm kiếm Thượng đế, Thượng đế của bạn là một phần của
thế gian. Nếu bạn tìm kiếm moksha - giải thoát - niết bàn, giải thoát của bạn
là một phần của thế gian, giải thoát của bạn không phải là cái gì đó siêu việt
trên thế gian, vì việc tìm kiếm là thế gian, việc ham muốn là thế gian. Cho nên
bạn không thể ham muốn niết bàn, bạn không thể ham muốn vô ham muốn. Nếu bạn cố
hiểu một cách trí tuệ, nó sẽ trở thành thách đố.
Shiva không nói gì về
nó, ông ấy lập tức tiến hành việc cho các kĩ thuật. Chúng là phi trí tuệ. Ông ấy
không nói với Devi, "Chân lí là ở đây. Đừng tìm kiếm nó và ông sẽ thấy
nó." Ông ấy lập tức cho các kĩ thuật. Những kĩ thuật đó là phi trí tuệ.
Làm chúng, và tâm trí chuyển. Việc chuyển chỉ là hệ quả, chỉ là sản phẩm phụ -
không phải là đối thể. Việc chuyển chỉ là sản phẩm phụ.
Nếu bạn làm một kĩ
thuật, tâm trí bạn sẽ chuyển khỏi cuộc hành trình của nó vào tương lai hay quá
khứ. Đột nhiên bạn sẽ thấy bản thân bạn trong hiện tại. Đó là lí do tại sao Phật
đã cho các kĩ thuật, Lão Tử đã cho các kĩ thuật, Krishna đã cho các kĩ thuật.
Nhưng họ bao giờ cũng giới thiệu các kĩ thuật của họ bằng các khái niệm trí tuệ.
Chỉ Shiva là khác. Ông ấy lập tức cho các kĩ thuật, và không có hiểu biết trí
tuệ, không giới thiệu về trí tuệ, vì ông ấy biết rằng tâm trí là thứ đầy thủ đoạn,
tinh ranh nhất có thể được. Nó có thể biến bất kì cái gì thành vấn đề. Không
tìm kiếm sẽ trở thành vấn đề.
Có những người tới
tôi hỏi làm sao để không ham muốn. Họ đang ham muốn vô ham muốn. Ai đó đã bảo họ,
hay họ đã đọc ở đâu đó, hay họ đã nghe các chuyện tán gẫu tâm linh, rằng nếu bạn
không ham muốn bạn sẽ đạt tới phúc lạc, nếu bạn không ham muốn bạn sẽ được tự
do, nếu bạn không ham muốn sẽ không có khổ. Bây giờ tâm trí họ thèm khát đạt tới
trạng thái đó nơi không có khổ, cho nên họ hỏi làm sao không ham muốn. Tâm trí
họ đang giở thủ đoạn. Họ vẫn đang ham muốn, chỉ mỗi điều là bây giờ đối thể đã
thay đổi. Họ đã ham muốn tiền, họ đã ham muốn nổi tiếng, họ đã ham muốn danh
giá, họ đã ham muốn quyền. Giờ họ đang ham muốn vô ham muốn. Chỉ đối thể đã
thay đổi, và họ vẫn còn như cũ và việc ham muốn của họ vẫn còn như cũ. Nhưng bây
giờ ham muốn đã trở thành lừa dối hơn.
Vì điều này, Shiva lập
tức tiến hành mà không giới thiệu bất kì cái gì. Ông ấy lập tức bắt đầu nói về
các kĩ thuật. Những kĩ thuật đó, nếu được tuân theo, đột nhiên chuyển tâm trí của
bạn: nó về tới hiện tại. Và khi tâm trí về tới hiện tại, nó dừng lại, nó không
còn nữa. Bạn không thể là tâm trí trong hiện tại, điều đó là không thể được.
Ngay bây giờ, nếu bạn ở đây và bây giờ, làm sao bạn có thể là tâm trí được? Ý
nghĩ dừng lại vì chúng không thể di chuyển. Hiện tại không có không gian để di
chuyển; bạn không thể nghĩ được. Nếu bạn ở trong chính khoảnh khắc này, làm sao
bạn có thể chuyển được? Tâm trí dừng lại, bạn đạt tới vô trí.
Cho nên điều thực là
làm sao ở đây và bây giờ. Bạn có thể thử, nhưng nỗ lực có thể chứng tỏ là vô
tích sự - vì nếu bạn làm ở trong hiện tại thành vấn đề, thế thì vấn đề này đã
đi vào trong tương lai. Khi bạn hỏi làm sao ở trong hiện tại, lần nữa bạn đang
hỏi về tương lai. Khoảnh khắc này đang trôi qua trong việc truy hỏi, "Làm
sao ở hiện tại? Làm sao ở đây và bây giờ?" Khoảnh khắc này đang trôi qua
trong việc truy hỏi, và tâm trí bạn sẽ bắt đầu thêu dệt và tạo ra mơ trong
tương lai: một ngày nào đó bạn sẽ ở trong trạng thái tâm trí nơi không có chuyển
động, không động cơ, không tìm kiếm, và thế thì sẽ có phúc lạc - cho nên làm
sao ở trong hiện tại?
Shiva không nói gì về
điều đó, ông ấy đơn giản cho kĩ thuật. Bạn làm nó, và đột nhiên bạn thấy bạn ở
đây và bây giờ. Và việc ở đây và bây giờ của bạn là chân lí, và việc ở đây và
bây giờ của bạn là tự do, và việc ở đây và bây giờ của bạn là niết bàn.
Chín kĩ thuật đầu tiên liên quan tới việc thở. Cho nên chúng ta hãy hiểu cái gì đó về việc thở, và thế rồi chúng ta sẽ tiến hành các kĩ thuật này. Chúng ta đang thở liên tục từ khoảnh khắc sinh tới khoảnh khắc chết. Mọi thứ thay đổi giữa hai điểm này. Mọi thứ thay đổi, không cái gì còn lại như cũ, chỉ việc thở là điều thường hằng giữa sinh và tử.
Đứa trẻ sẽ trở thành
thanh niên; thanh niên sẽ trở nên già. Ông ấy sẽ bị bệnh, thân thể ông ấy sẽ trở
nên xấu, ốm, mọi thứ sẽ thay đổi. Ông ấy sẽ hạnh phúc, bất hạnh, trong khổ; mọi
thứ sẽ liên tục thay đổi. Nhưng bất kì cái gì xảy ra giữa hai điểm này, người
ta phải thở. Dù hạnh phúc hay bất hạnh, trẻ hay già, thành công hay không thành
công - dù bạn là bất kì cái gì, điều đó là không liên quan - một điều là chắc
chắn: giữa hai điểm này của sinh và chết, bạn phải thở.
Việc thở sẽ là luồng
chảy liên tục; không kẽ hở nào là có thể. Nếu cho dù một khoảnh khắc bạn quên
thở, bạn sẽ không còn nữa. Đó là lí do tại sao bạn không được cần để thở, vì thế
thì chắc sẽ khó khăn. Ai đó có thể quên thở trong một khoảnh khắc, và thế thì
không cái gì có thể được làm. Cho nên, thực sự, bạn không thở, vì bạn không được
cần. Bạn ngủ say, và việc thở tiếp diễn; bạn bất tỉnh, và việc thở tiếp diễn; bạn
đang trong hôn mê sâu, và việc thở tiếp diễn. Bạn không được cần; việc thở là
cái gì đó tiếp diễn mặc bạn.
Nó một trong những yếu
tố thường hằng trong nhân cách của bạn - đó là điều đầu tiên. Nó là cái gì đó rất
bản chất và cơ bản cho sống - đó là điều thứ hai. Bạn không thể sống mà không
có thở. Cho nên thở và sống đã trở thành đồng nghĩa. Việc thở là cơ chế của sống,
và sống có quan hệ sâu sắc với việc thở. Đó là lí do tại sao ở Ấn Độ chúng ta gọi
nó là prana. Chúng ta đã để một từ cho cả hai - prana nghĩa là sinh khí, sức sống.
Sự sống của bạn là hơi thở của bạn.
Thứ ba, hơi thở của bạn
là chiếc cầu giữa bạn và thân thể bạn. Thường xuyên, hơi thở đang bắc cầu bạn với
thân thể bạn, kết nối bạn, đặt quan hệ bạn với thân thể bạn. Hơi thở không chỉ
là chiếc cầu tới thân thể bạn, nó cũng là chiếc cầu giữa bạn và vũ trụ. Thân thể
chính là vũ trụ mà đã đi tới bạn, cái gần với bạn hơn.
Thân thể bạn là một
phần của vũ trụ. Mọi thứ trong thân thể đều là một phần của vũ trụ - mọi hạt, mọi
tế bào. Nó là việc đến gần nhất với vũ trụ. Hơi thở là chiếc cầu. Nếu cầu bị gẫy,
bạn không còn trong thân thể. Nếu cầu bị gẫy, bạn không còn trong vũ trụ. Bạn
đi vào trong chiều không biết nào đó; thế thì bạn không thể được tìm thấy trong
không gian và thời gian. Cho nên, điều thứ ba, hơi thở cũng là chiếc cầu giữa bạn,
và không gian cùng thời gian.
Hơi thở, do đó, trở
nên rất có ý nghĩa - điều có ý nghĩa nhất. Cho nên chín kĩ thuật đầu tiên có
liên quan tới hơi thở. Nếu bạn có thể làm cái gì đó với hơi thở, bạn sẽ đột
nhiên chuyển về hiện tại. Nếu bạn có thể làm cái gì đó với hơi thở, bạn sẽ đạt
tới cội nguồn của sự sống. Nếu bạn có thể làm cái gì đó với hơi thở, bạn có thể
siêu việt trên thời gian và không gian. Nếu bạn có thể làm cái gì đó với hơi thở,
bạn sẽ ở trong thế gian và cũng ở bên ngoài nó.
Hơi thở có hai điểm.
Một điểm là chỗ nó chạm vào thân thể và vũ trụ, và điểm kia là chỗ nó chạm vào
bạn và cái siêu việt trên vũ trụ. Chúng ta chỉ biết một phần của hơi thở. Khi
nó chuyển vào trong vũ trụ, vào trong thân thể, chúng ta biết nó. Nhưng nó bao
giờ cũng chuyển từ thân thể tới “vô thân thể," từ "vô thân thể"
tới thân thể. Chúng ta không biết điểm kia. Nếu bạn trở nên nhận biết về điểm
kia, phần kia của chiếc cầu, cực kia của chiếc cầu, đột nhiên bạn sẽ được biến
đổi, được đưa vào chiều hướng khác.
Nhưng nhớ, điều Shiva
dự định nói không phải là yoga, nó là Mật Tông. Yoga cũng làm việc trên hơi thở,
nhưng công việc của yoga và Mật Tông về căn bản là khác nhau. Yoga cố hệ thống
hoá việc thở. Nếu bạn hệ thống hoá việc thở của bạn, mạnh khoẻ của bạn sẽ được
cải thiện. Nếu bạn hệ thống hoá việc thở của bạn, nếu bạn biết các bí mật của
việc thở, cuộc sống của bạn sẽ trở nên dài hơn; bạn sẽ mạnh khoẻ hơn và bạn sẽ
sống lâu hơn. Bạn sẽ mạnh mẽ hơn, tràn đầy năng lượng hơn, sống động, trẻ
trung, tươi tắn.
Nhưng Mật Tông không
quan tâm tới điều đó. Mật Tông không quan tâm tới bất kì việc hệ thống hoá nào
về hơi thở, nhưng quan tâm tới việc dùng hơi thở chỉ như một kĩ thuật để quay
vào trong. Người ta phải không thực hành một phong cách thở đặc biệt, một hệ thống
thở đặc biệt hay nhịp điệu thở đặc biệt - không! Người ta phải làm việc thở như
nó vậy. Người ta chỉ phải trở nên nhận biết về những điểm nào đó trong việc thở.
Có những điểm nào đó,
nhưng chúng ta không nhận biết về chúng. Chúng ta đã từng thở và chúng ta sẽ
liên tục thở - chúng ta được sinh ra với thở và chúng ta sẽ chết đi với thở -
nhưng chúng ta không nhận biết về những điểm nào đó. Và điều này là lạ. Con người
đang đi tìm, thăm dò trong không gian. Con người đang đi lên mặt trăng; con người
đang cố đạt tới xa hơn, từ trái đất vào trong không gian, và con người vẫn chưa
biết phần gần nhất của cuộc sống của mình. Có những điểm nào đó trong việc thở
mà bạn chưa bao giờ quan sát, và những điểm đó là những cánh cửa - những cánh cửa
gần nhất tới bạn từ đó bạn có thể đi vào trong thế giới khác, trong bản thể
khác, trong tâm thức khác. Nhưng chúng rất tinh tế.
Quan sát mặt trăng
không khó mấy. Ngay cả lên tới mặt trăng cũng không khó mấy; nó là cuộc hành
trình thô. Bạn cần cơ giới hoá, bạn cần công nghệ, bạn cần thông tin được tích
luỹ, và thế rồi bạn có thể lên tới nó. Việc thở là thứ gần bạn nhất, và thứ
càng gần, càng khó để cảm nhận nó. Cái càng ở gần, nó càng khó hơn; cái càng hiển
nhiên, nó càng khó hơn. Nó ở gần bạn tới mức lần nữa không có khoảng cách giữa
bạn và việc thở của bạn. Hay, có không gian nhỏ tới mức bạn sẽ cần việc quan
sát rất kĩ lưỡng, chỉ thế thì bạn mới trở nên nhận biết về những điểm nào đó.
Những điểm này là cơ sở của những kĩ thuật này. Cho nên bây giờ tôi sẽ lấy ra từng
kĩ thuật.
Shiva đáp:
Kinh nghiệm chói sáng, kinh nghiệm này có thể bừng lên giữa hai
hơi thở. Sau khi hơi thở đi vào (xuống) và ngay trước khi quay lên (ra) - phúc
lành.
Đó là kĩ thuật:
Kinh nghiệm chói
sáng, kinh nghiệm này có thể bừng lên giữa hai hơi thở.
Sau khi hơi thở đi
vào - tức là, đi xuống - và ngay trước khi quay ra - tức là, đi lên - phúc
lành. Nhận biết giữa hai điểm này, và điều xảy ra. Khi hơi thở của bạn đi vào,
quan sát. Trong một khoảnh khắc, hay một phần nghìn của một khoảnh khắc, không
có việc thở - trước khi nó quay lên, trước khi nó quay ra ngoài. Hơi thở này đi
vào; thế rồi có điểm nào đó và việc thở dừng lại. Thế rồi việc thở đi ra. Khi
hơi thở đi ra, thế thì lại trong một khoảnh khắc, hay một phần khoảnh khắc, việc
thở dừng lại. Thế rồi việc thở đi vào.
Trước khi hơi thở
quay vào hay quay ra, có một khoảnh khắc mà bạn không thở. Trong khoảnh khắc đó
việc xảy ra là có thể, vì khi bạn không thở, bạn không trong thế giới. Hiểu điều
này: khi bạn không thở bạn chết; bạn vẫn hiện hữu, nhưng chết. Nhưng khoảnh khắc
của sự kéo dài này ngắn tới mức bạn không bao giờ quan sát nó.
Với Mật Tông, từng
hơi thở ra đều là chết và từng hơi thở mới đều là tái sinh. Hơi thở vào là tái
sinh; hơi thở ra là chết. Hơi thở ra là đồng nghĩa với chết; hơi thở vào là đồng
nghĩa với sống. Cho nên với từng hơi thở bạn chết đi và được tái sinh. Kẽ hở giữa
hai điều này là việc kéo dài rất ngắn, nhưng quan sát và chú ý một cách chăm
chú, chân thành sẽ làm cho bạn cảm thấy kẽ hở này. Nếu bạn có thể cảm thấy kẽ hở
này, Shiva nói, phúc lành. Thế thì không cái gì khác được cần. Bạn được phúc
lành, bạn đã biết; sự việc đã xảy ra.
Bạn không định luyện
tập về hơi thở. Để nó như nó vậy. Tại sao cần kĩ thuật đơn giản thế? Nó có vẻ
đơn giản thế. Kĩ thuật đơn giản thế để biết chân lí sao? Biết chân lí nghĩa là
biết cái không sinh không chết, biết yếu tố vĩnh hằng mà bao giờ cũng hiện hữu.
Bạn có thể biết hơi thở ra, bạn có thể biết hơi thở vào, nhưng bạn chưa bao giờ
biết kẽ hở giữa hai điều này.
Thử nó đi. Đột nhiên
bạn sẽ thấy ra điểm này - và bạn có thể thấy nó; nó đã có đó. Không cái gì được
thêm vào bạn hay cấu trúc của bạn, nó đã có đó rồi. Mọi thứ đã có đó ngoại trừ
nhận biết nào đó. Cho nên làm sao làm điều này? Thứ nhất, trở nên nhận biết về
hơi thở vào. Theo dõi nó. Quên mọi thứ đi, chỉ theo dõi hơi thở vào - chính việc
chuyển này.
Khi hơi thở chạm vào
lỗ mũi bạn, cảm thấy nó ở đó. Thế rồi để cho hơi thở đi vào. Đi cùng hơi thở
này một cách có ý thức đầy đủ. Khi bạn đang đi xuống, đi xuống cùng hơi thở, đừng
bỏ lỡ hơi thở. Đừng đi lên trước và đừng đi theo sau, cứ đi cùng nó. Nhớ điều
này: không đi lên trước, không đi theo sau nó như cái bóng, là đồng thời cùng
nó.
Hơi thở và ý thức phải
trở thành một. Hơi thở đi vào - bạn đi vào. Chỉ thế thì sẽ có thể biết được điểm
ở giữa hai hơi thở. Điều đó sẽ không dễ. Đi vào cùng với hơi thở, thế rồi đi ra
cùng hơi thở: vào-ra, vào-ra.
Phật đã đặc biệt thử
dùng phương pháp này, cho nên phương pháp này đã trở thành phương pháp của các
Phật tử. Theo thuật ngữ Phật giáo nó được gọi là Yoga Anapanasati. Và chứng ngộ
của Phật đã dựa trên kĩ thuật này - duy nhất kĩ thuật này.
Mọi tôn giáo của thế
giới, mọi người thấy của thế giới, đều đã đạt tới qua kĩ thuật này khác, và mọi
kĩ thuật đó sẽ nằm trong một trăm mười hai kĩ thuật. Kĩ thuật đầu tiên này là
kĩ thuật Phật giáo. Nó đã trở nên nổi tiếng trên thế giới là kĩ thuật Phật giáo
vì Phật đã đạt tới chứng ngộ qua kĩ thuật này.
Phật nói, "Nhận
biết về hơi thở của ông khi nó đi vào, đi ra - đi vào, đi ra." Ông ấy
không bao giờ nhắc tới kẽ hở vì không có nhu cầu. Phật nghĩ và cảm thấy rằng nếu
bạn trở nên quan tâm tới kẽ hở này, kẽ hở giữa hai hơi thở, mối quan tâm đó có
thể quấy rối nhận biết của bạn. Cho nên ông ấy đơn giản nói, "Nhận biết
đi. Khi hơi thở đi vào, di chuyển cùng với nó, và khi hơi thở đi ra, di chuyển
cùng nó. Đơn giản làm điều này: đi vào, đi ra, cùng hơi thở." Ông ấy không
bao giờ nói bất kì cái gì về phần sau của kĩ thuật này.
Lí do là ở chỗ Phật
đã nói cho những người rất bình thường, và ngay cả điều đó có thể tạo ra ham muốn
đạt tới khoảng hở. Ham muốn đạt tới khoảng hở này sẽ trở thành rào chắn cho nhận
biết, vì nếu bạn ham muốn có được khoảng hở này, bạn sẽ chuyển lên trước. Hơi
thở sẽ đi vào, còn bạn sẽ chuyển lên trước vì bạn quan tâm tới kẽ hở mà sẽ là
tương lai.
Phật không bao giờ nhắc
tới nó, cho nên kĩ thuật của Phật chỉ là một nửa.
Nhưng nửa kia tự động
theo sau. Nếu bạn liên tục thực hành ý thức hơi thở, nhận biết hơi thở, đột
nhiên, một ngày nào đó, không biết, bạn sẽ đi tới khoảng hở này. Vì khi nhận biết
của bạn sẽ trở nên sắc bén và sâu sắc và mãnh liệt, khi nhận biết của bạn sẽ trở
nên được bao lại trong điều này - toàn thế giới được bao bên ngoài; chỉ hơi thở
của bạn đi vào hay đi ra, toàn thể khu vực này dành cho ý thức của bạn - đột
nhiên bạn nhất định cảm thấy kẽ hở trong đó không có hơi thở.
Khi bạn di chuyển
cùng hơi thở, khi không có hơi thở, làm sao bạn có thể vẫn còn vô nhận biết được?
Bạn sẽ đột nhiên trở nên nhận biết rằng không có hơi thở, và khoảnh khắc này sẽ
tới khi bạn sẽ cảm thấy rằng hơi thở không đi ra không đi vào. Hơi thở đã dừng
lại hoàn toàn. Trong việc dừng đó, phúc lành.
Một kĩ thuật này là đủ
cho cả triệu người. Toàn thể châu Á đã thử và sống cùng kĩ thuật này trong nhiều
thế kỉ. Tây Tạng, Trung Quốc, Nhật Bản, Miến Điện, Thái Lan, Xri lan ca - toàn
thể châu Á ngoại trừ Ấn Độ đã thử kĩ thuật này. Duy nhất một kĩ thuật và hàng
nghìn và hàng nghìn người đã đạt tới chứng ngộ qua nó. Và đây duy nhất là kĩ
thuật đầu tiên.
Nhưng không may, vì
kĩ thuật này trở nên được liên kết với tên của Phật, người Hindu đã cố né tránh
nó. Vì nó trở nên ngày càng nổi tiếng là phương pháp của Phật tử, người Hindus
đã quên nó hoàn toàn. Và không chỉ điều đó, họ cũng đã cố né tránh nó bởi lí do
khác. Vì kĩ thuật này là kĩ thuật đầu tiên được Shiva nhắc tới, nhiều Phật tử
đã tuyên bố rằng cuốn sách này, Vigyana Bhairava Mật Tông, là sách Phật giáo,
không phải là sách Hindu.
Nó không của người
Hindu không của Phật tử - kĩ thuật chỉ là kĩ thuật. Phật đã dùng nó, nhưng nó
đã có đó để được dùng. Phật trở thành vị phật, người chứng ngộ, vì kĩ thuật
này. Kĩ thuật này đi trước Phật; kĩ thuật này đã có đó. Thử nó đi. Nó là một
trong những kĩ thuật đơn giản nhất - đơn giản khi so sánh với các kĩ thuật
khác; tôi không nói đơn giản cho bạn. Các kĩ thuật khác sẽ khó hơn. Đó là lí do
tại sao nó được nhắc tới như kĩ thuật thứ nhất.
Kĩ thuật thứ hai - tất
cả chín kĩ thuật này đều liên quan tới hơi thở.
Khi hơi thở chuyển từ xuống sang lên, và lại khi hơi thở uốn từ
lên sang xuống - qua cả hai lần chuyển, nhận ra đi.
Kĩ thuật này vẫn là
như thế, nhưng có hơi khác chút. Nhấn mạnh bây giờ không vào kẽ hở, mà vào việc
chuyển. Hơi thở đi ra và đi vào tạo ra vòng tròn. Nhớ, đây không phải là những
đường song song. Chúng ta bao giờ cũng nghĩ về chúng như hai đường song song -
hơi thở đi vào và hơi thở đi ra. Bạn cho rằng đây là hai đường song song sao?
Chúng không phải vậy. Hơi thở đi vào là một nửa vòng tròn; hơi thở đi ra là nửa
kia của vòng tròn.
Cho nên hiểu điều
này: thứ nhất, việc thở vào và ra tạo ra vòng tròn. Chúng không là các đường
song song, vì đường song song không bao giờ gặp nhau ở bất kì chỗ nào. Thứ hai,
hơi thở đi vào và hơi thở đi ra không phải là hai hơi thở, chúng là một hơi thở.
Cùng hơi thở đi vào, lại đi ra, cho nên nó phải có việc chuyển bên trong. Nó phải
chuyển ở đâu đó. Phải có một điểm nơi hơi thở đi vào trở thành đi ra.
Tại sao đặt nhấn mạnh
thế vào việc chuyển? Vì, Shiva nói, khi hơi thở chuyển từ xuống sang lên, và lại
khi hơi thở uốn từ lên sang xuống - qua cả hai lần chuyển, nhận ra đi. Rất đơn
giản, nhưng ông ấy nói: nhận ra những việc chuyển và bạn sẽ nhận ra cái ngã.
Tại sao có việc chuyển?
Nếu bạn biết lái xe bạn biết về sang số xe. Mỗi lần bạn sang số, bạn phải chuyển
qua số trung lập, mà chẳng là số chút nào. Từ số một bạn chuyển sang số hai hay
từ số hai bạn chuyển sang số ba, nhưng bạn bao giờ cũng phải chuyển qua số
trung lập. Số trung lập đó là điểm chuyển. Trong điểm chuyển đó số một trở
thành số hai, và số hai trở thành số ba. Khi hơi thở của bạn đi vào và chuyển
ra, nó đi qua số trung lập; bằng không nó không thể chuyển ra được. Nó đi qua
lãnh thổ trung lập.
Trong lãnh thổ trung
lập đó bạn không là thân thể không là linh hồn, không thể chất không tâm trí,
vì thể chất là hộp số của bản thể bạn và tâm trí là hộp số khác của bản thể bạn.
Bạn liên tục chuyển từ số nọ sang số kia, nhưng bạn phải có một số trung lập
nơi bạn không là thân thể không là tâm trí. Trong số trung lập đó bạn đơn giản
hiện hữu: bạn đơn giản là sự tồn tại - thuần khiết, đơn giản, vô thân thể,
không tâm trí.
Đó là lí do tại sao
có nhấn mạnh vào việc chuyển. Con người là cái máy - cái máy lớn, rất phức tạp.
Bạn có nhiều số trong thân thể bạn, nhiều số trong tâm trí bạn. Bạn không nhận
biết về cơ chế lớn của bạn, nhưng bạn là cái máy lớn. Và điều tốt là bạn không
nhận biết; bằng không bạn có thể phát điên. Thân thể là cái máy lớn tới mức các
nhà khoa học nói nếu chúng ta phải tạo ra một cơ xưởng song song với thân thể
con người, nó chắc yêu cầu tớn bốn dặm vuông đất, và tiếng ồn chắc sẽ tới mức đất
trong một trăm dặm vuông chắc sẽ bị quấy rối bởi nó.
Thân thể là thiết bị
máy móc lớn - lớn nhất. Bạn có hàng triệu và hàng triệu tế bào và từng tế bào đều
sống. Cho nên bạn là một thành phố lớn gồm bẩy mươi triệu tế bào; có bẩy mươi
triệu cư dân bên trong bạn, và toàn thể thành phố đang vận hành rất im lặng,
trơn tru. Mọi khoảnh khắc cái máy này đều làm việc. Nó rất phức tạp. Những kĩ
thuật này sẽ có quan hệ tại nhiều điểm với cái máy của thân thể bạn và cái máy
của tâm trí bạn. Nhưng bao giờ nhấn mạnh cũng sẽ đặt vào những điểm mà đột
nhiên bạn không là một phần của cơ chế này - nhớ điều này. Đột nhiên bạn không
là một phần của cơ chế này. Có những khoảnh khắc mà bạn sang số.
Chẳng hạn, trong đêm
khi bạn rơi vào trong giấc ngủ, bạn sang số, vì trong ngày bạn cần một cơ chế
khác cho ý thức tỉnh thức - một phần khác của chức năng tâm trí. Thế rồi bạn
rơi vào giấc ngủ, và phần đó trở thành không vận hành. Phần khác của tâm trí bắt
đầu vận hành, và có kẽ hở, khoảng hở, việc chuyển. Số được thay đổi. Buổi sáng
khi bạn lại thức dậy, số được thay đổi. Bạn ngồi im lặng, và đột nhiên ai đó
nói cái gì đó và bạn nổi giận - bạn chuyển vào một số khác. Đó là lí do tại sao
mọi thứ thay đổi.
Nếu bạn nổi giận, việc
thở của bạn sẽ đột nhiên thay đổi. Việc thở của bạn sẽ trở nên bị kích động, hỗn
độn. Sự run run sẽ len vào trong việc thở của bạn; bạn sẽ cảm thấy ngạt thở.
Toàn thân bạn sẽ giống như làm cái gì đó, đảo lộn cái gì đó, chỉ thế thì cơn ngạt
mới có thể biến mất. Việc thở của bạn sẽ thay đổi; máu bạn sẽ lấy nhịp khác,
chuyển động khác. Các hoá chất khác nhau sẽ phải được tiết ra trong thân thể,
toàn thể hệ thống tuyến nội tiết sẽ phải thay đổi. Bạn trở thành người khác khi
bạn giận.
Một chiếc xe đang đậu...
bạn khởi động nó. Không để nó vào bất kì số nào, để nó ở số trung lập. Nó sẽ
liên tục kéo, rung động, runh rinh, nhưng nó không thể di chuyển được; nó sẽ
phát nóng lên. Đó là lí do tại sao, khi bạn giận và bạn không thể làm cái gì
đó, bạn sẽ phát nóng lên. Cơ chế này sẵn sàng để chạy và làm cái gì đó và bạn
không làm - bạn sẽ phát nóng. Bạn là một cơ chế, nhưng, tất nhiên, không chỉ là
cơ chế. Bạn là nhiều hơn, nhưng “nhiều hơn” này phải được tìm thấy. Khi bạn
chuyển vào một số, mọi thứ thay đổi bên trong. Khi bạn sang số, có việc chuyển.
Shiva nói,
Khi hơi thở chuyển từ xuống sang lên, và lại khi hơi thở uốn từ
lên sang xuống - qua cả hai lần chuyển, nhận ra đi.
Nhận biết vào việc
chuyển. Nhưng nó là việc chuyển rất ngắn; việc quan sát rất chi li sẽ được cần
tới. Và chúng ta không có bất kì năng lực quan sát nào; chúng ta không thể quan
sát được bất kì cái gì. Nếu tôi nói với bạn, "Quan sát hoa này; quan sát
hoa này mà tôi đã đưa cho bạn," bạn không thể quan sát được nó. Trong một
khoảnh khắc bạn sẽ thấy nó, và thế rồi bạn sẽ bắt đầu nghĩ về cái gì đó khác.
Nó có thể là về hoa, nhưng nó sẽ không là đoá hoa này. Bạn có thể nghĩ về hoa,
về nó đẹp làm sao - thế thì bạn đã chuyển đi rồi. Bây giờ đoá hoa này không còn
nữa trong quan sát của bạn, trường của bạn đã thay đổi. Bạn có thể nói rằng nó
mầu đỏ, nó mầu thanh thiên, nó mầu trắng... thế thì bạn đã di chuyển đi rồi.
Quan sát ngụ ý vẫn còn lại mà không có lời, không nói ra lời, không sôi lên bên
trong - chỉ vẫn còn cùng đó. Nếu bạn có thể vẫn còn cùng với đoá hoa trong ba
phút, đầy đủ, không chuyển động của tâm trí, sự việc sẽ xảy ra - phúc lành. Bạn
sẽ nhận ra.
Nhưng chúng ta không
là người quan sát chút nào. Chúng ta không nhận biết, chúng ta không tỉnh táo;
chúng ta không thể chú ý tới bất kì cái gì. Chúng ta chỉ liên tục nhảy. Đây là
một phần của di sản kế thừa của chúng ta, di sản khỉ của chúng ta. Tâm trí
chúng ta chỉ là sự tăng trưởng của tâm trí khỉ, cho nên khỉ vẫn tiếp diễn. Nó
liên tục nhảy đây đó. Khỉ không thể ngồi tĩnh lặng được. Đó là lí do tại sao Phật
nhấn mạnh nhiều thế vào việc chỉ ngồi mà không có bất kì chuyển động nào, vì thế
thì tâm trí khỉ không được phép tiếp diễn theo cách của nó.
Ở Nhật Bản họ có một
kiểu thiền đặc biệt mà họ gọi là Zazen - toạ thiền. Từ 'zazen' trong tiếng Nhật
Bản có nghĩa chỉ ngồi, không làm gì cả. Không chuyển động nào là được phép. Người
ta chỉ ngồi như tượng - chết, không chuyển động chút nào. Nhưng không có nhu cầu
ngồi như tượng trong nhiều năm. Nếu bạn có thể quan sát việc chuyển của hơi thở
của bạn mà không có chuyển động nào của tâm trí, bạn sẽ đi vào. Bạn sẽ đi vào
trong bản thân bạn hay bên trong cõi bên kia.
Tại sao những việc
chuyển này là quan trọng thế? Chúng là quan trọng vì khi chuyển, hơi thở rời khỏi
bạn để đi vào hướng khác. Nó đã cùng với bạn khi bạn nó đi vào; nó sẽ cùng với
bạn lần nữa khi nó đi ra. Nhưng ở điểm chuyển nó không cùng với bạn và bạn
không cùng với nó. Trong khoảnh khắc đó hơi thở là khác với bạn, và bạn là khác
với nó: nếu việc thở là sống, thế thì bạn là chết; nếu việc thở là thân thể bạn,
thế thì bạn là vô thân thể; nếu việc thở là tâm trí bạn, thế thì bạn là vô
trí... trong khoảnh khắc đó.
Tôi tự hỏi liệu bạn
có quan sát điều đó hay không: nếu bạn dừng hơi thở, tâm trí đột nhiên dừng lại.
Nếu bạn dừng hơi thở ngay bây giờ, tâm trí bạn sẽ đột nhiên dừng lại; tâm trí
không thể vận hành được. Việc dừng hơi thở đột ngột và tâm trí dừng lại. Tại
sao? Vì chúng bị tách rời ra. Chỉ hơi thở đang chuyển động mới được nối với tâm
trí, với thân thể; hơi thở không chuyển động bị tách rời ra. Thế thì bạn ở
trong số trung lập. Xe đang chạy, công suất đang bật lên, xe tạo tiếng ồn - nó
sẵn sàng đi tới - nhưng nó không vào số, cho nên thân xe và cơ chế của xe không
được nối lại. Xe bị phân chia thành hai. Nó sẵn sàng di chuyển, nhưng cơ chế
chuyển động không được nối với nó.
Cùng điều đó xảy ra
khi hơi thở lấy việc chuyển. Bạn không được nối với nó. Trong khoảnh khắc đó bạn
có thể dễ dàng trở nên nhận biết về bạn là ai. Con người này là gì? Nó sẽ là
gì? Ai ở bên trong ngôi nhà thân thể này? Ai là người chủ? Tôi chỉ là ngôi nhà
hay cũng có người chủ nào đó? Tôi có chỉ là cơ chế này hay cái gì đó khác cũng
xuyên thấu vào cơ chế này? Trong kẽ hở chuyển đó, Shiva nói, nhận ra đi. Ông ấy
nói chỉ nhận biết về việc chuyển, và bạn trở thành linh hồn đã nhận ra.
Kĩ thuật thứ ba:
Hay, bất kì khi nào hợp nhất thở vào và thở ra, tại khoảnh khắc
này chạm vào trung tâm đầy năng lượng, vô năng lượng.
Chúng ta bị phân chia
thành trung tâm và ngoại vi. Thân thể là ngoại vi; chúng ta biết thân thể,
chúng ta biết ngoại vi. Chúng ta biết chu vi, nhưng chúng ta không biết trung
tâm ở đâu. Khi hơi thở ra hợp với hơi thở vào, khi chúng trở thành một, khi bạn
không thể nói liệu nó là hơi thở ra hay hơi thở vào... khi khó phân ranh và xác
định liệu hơi thở đang đi ra hay đang đi vào, khi hơi thở đã xuyên thấu vào và
bắt đầu chuyển ra, có một khoảnh khắc của việc hợp lại. Nó không đi ra không
chuyển vào. Hơi thở là tĩnh tại. Khi nó chuyển ra nó là động; khi nó đi vào nó
là động. Khi nó không là cả hai, khi nó im lặng, không chuyển động, bạn ở gần với
trung tâm. Điểm hợp nhất của hơi thở đi vào và ra là trung tâm của bạn.
Nhìn nó theo cách
này: khi hơi thở đi vào, nó đi đâu? Nó đi tới trung tâm của bạn, nó chạm vào
trung tâm của bạn. Khi nó đi ra, nó đi ra từ đâu? Nó chuyển đi từ trung tâm của
bạn. Trung tâm của bạn phải bị chạm vào. Đó là lí do tại sao các nhà huyền bí Đạo
và các nhà huyền bí Thiền nói rằng cái đầu không phải là trung tâm, rốn là
trung tâm của bạn. Hơi thở đi tới rối, thế rồi nó chuyển ra. Nó đi tới trung
tâm.
Như tôi đã nói, nó là
chiếc cầu giữa bạn và thân thể bạn. Bạn biết thân thể, nhưng bạn không biết
trung tâm của bạn ở đâu. Hơi thở thường xuyên đi tới trung tâm này và chuyển
ra, nhưng chúng ta không lấy đủ hơi thở. Do vậy, bình thường nó không thực sự
đi tới trung tâm này - bây giờ, ít nhất, nó không đi tới trung tâm này. Đó là
lí do tại sao mọi người cảm thấy "lệch tâm." Trong toàn thể thế giới
hiện đại, những người có thể nghĩ tất cả đều cảm thấy họ đang bỏ lỡ trung tâm của
họ.
Nhìn đứa trẻ đang ngủ,
quan sát hơi thở của nó. Hơi thở đi vào; bụng phồng lên. Ngực vẫn còn không bị ảnh
hưởng. Đó là lí do tại sao trẻ con không có ngực, chỉ có bụng - bụng rất năng động.
Hơi thở đi vào và bụng phồng lên; hơi thở đi ra và bụng xẹp xuống... bụng chuyển
động. Trẻ con ở trong trung tâm của chúng, tại trung tâm của chúng. Đó là lí do
tại sao chúng hạnh phúc thế, đầy phúc lạc thế, đầy năng lượng thế, không bao giờ
mệt mỏi - tràn ngập, và bao giờ cũng trong khoảnh khắc hiện tại không có quá khứ,
không có tương lai.
Đứa trẻ có thể giận.
Khi nó giận, nó là giận toàn bộ; nó trở thành cơn giận. Thế thì giận của nó
cũng là điều đẹp. Khi người ta giận một cách toàn bộ, giận có cái đẹp của riêng
nó, vì tính toàn bộ bao giờ cũng có cái đẹp.
Bạn không thể giận và
đẹp được, bạn sẽ trở thành xấu, vì một phần bao giờ cũng xấu. Và không chỉ với
giận. Khi bạn yêu, bạn xấu vì bạn lại là một phần, mảnh mẩu; bạn không là toàn
bộ. Nhìn mặt bạn khi bạn đang yêu ai đó, đang làm tình. Làm tình trước gương và
nhìn vào mặt bạn mà xem - nó sẽ là xấu, tựa con vật. Trong yêu mặt bạn cũng
thành xấu. Tại sao? Yêu cũng là xung đột, bạn đang giữ lại cái gì đó. Bạn đang
cho rất keo kiệt. Ngay cả trong yêu, bạn cũng không toàn bộ; bạn không cho hoàn
toàn, toàn thể.
Đứa trẻ ngay cả trong
giận và bạo hành vẫn là toàn bộ. Mặt nó trở nên rạng ngời và đẹp; nó ở đây và
bây giờ. Giận của nó không phải là cái gì đó liên quan tới quá khứ hay cái gì
đó liên quan tới tương lai, nó không tính toán, nó là chỉ giận. Đứa trẻ ở tại
trung tâm của nó. Khi bạn ở tại trung tâm của bạn, bạn bao giờ cũng toàn bộ. Bất
kì cái gì bạn làm đều sẽ là hành động toàn bộ; tốt hay xấu, nó sẽ là toàn bộ.
Khi bạn là mảnh mẩu, khi bạn bị lệch tâm, mọi hành động của bạn nhất định là một
mảnh của bản thân bạn. Tính toàn bộ của bạn không tương ứng, chỉ là một phần,
và một phần đang chống lại cái toàn thể - điều đó tạo ra cái xấu.
Tất cả chúng ta đều
đã là trẻ con. Tại sao có chuyện chúng ta lớn lên việc thở của chúng ta trở
thành nông? Nó không bao giờ đi tới bụng; nó không bao giờ chạm tới rốn. Nếu nó
có thể đi xuống mỗi lúc càng nhiều thêm chắc nó sẽ mỗi lúc càng ít nông hơn,
nhưng nó chỉ chạm tới ngực và đi ra. Nó không bao giờ đi tới trung tâm. Bạn sợ
trung tâm, vì nếu bạn đi tới trung tâm bạn sẽ trở thành toàn bộ. Nếu bạn muốn
là mảnh mẩu, đây là cơ chế để là mảnh mẩu.
Bạn yêu - nếu bạn thở
từ trung tâm, bạn sẽ tuôn chảy trong nó một cách toàn bộ. Bạn sợ. Bạn sợ là
mong manh thế, sợ mở thế với ai đó, với bất kì người nào. Bạn có thể gọi anh ấy
là người yêu của bạn, bạn có thể gọi cô ấy là người được yêu của bạn, nhưng bạn
sợ. Người kia có đó. Nếu bạn là mong manh toàn bộ, là mở, bạn không biết điều
gì sẽ xảy ra. Thế thì bạn hiện hữu một cách đầy đủ, theo nghĩa khác. Bạn sợ bị
trao cho ai đó một cách đầy đủ thế. Bạn không thể thở được; bạn không thể lấy
hơi thở sâu. Bạn không thể thảnh thơi việc thở của bạn để cho nó đi tới trung
tâm - vì khoảnh khắc việc thở đi tới trung tâm hành động của bạn trở thành toàn
bộ.
Vì bạn sợ là toàn bộ,
bạn thở nông. Bạn thở chỉ ở mức tối thiểu, không ở mức tối đa. Đó là lí do tại
sao cuộc sống dường như không sống thế. Nếu bạn thở ở mức tối thiểu, cuộc sống
sẽ trở thành không sống; bạn sống ở mức tối thiểu, không ở mức tối đa. Bạn có
thể sống ở mức tối đa - thế thì cuộc sống là việc tràn ngập. Nhưng thế thì sẽ
có khó khăn. Bạn không thể là chồng, bạn không thể là vợ, nếu cuộc sống đang
tràn ngập. Mọi thứ sẽ trở thành khó khăn.
Nếu cuộc sống đang
tràn ngập, yêu sẽ tràn ngập. Thế thì bạn không thể bám dính vào một người. Thế
thì bạn sẽ tuôn chảy khắp nơi; mọi chiều sẽ được rót đầy bởi bạn. Và thế thì
tâm trí cảm thấy nguy hiểm, cho nên tốt hơn cả là không sống động. Bạn càng chết,
bạn càng an ninh hơn. Bạn càng chết, mọi thứ càng trong kiểm soát. Bạn có thể
kiểm soát; thế thì bạn vẫn còn là người chủ. Bạn cảm thấy rằng bạn là người chủ
vì bạn có thể kiểm soát. Bạn có thể kiểm soát giận của bạn, bạn có thể kiểm
soát yêu của bạn, bạn có thể kiểm soát mọi thứ. Nhưng việc kiểm soát này là có
thể ở mức năng lượng tối thiểu của bạn.
Mọi người đều phải đã
cảm thấy lúc này lúc khác rằng có những khoảnh khắc khi mình đột nhiên thay đổi
từ mức tối thiểu sang mức tối đa. Bạn đi chơi ở ga trên núi. Đột nhiên bạn ở
ngoài thành phố và nhà tù của nó. Bạn cảm thấy tự do. Bầu trời bao la, và rừng
xanh mướt, và chiều cao chạm mây. Đột nhiên bạn lấy hơi thở sâu. Bạn có thể đã
không quan sát điều đó.
Bây giờ nếu bạn đi
lên ga trên núi, quan sát đi. Không thực là ga trên núi tạo ra thay đổi này. Đó
là việc thở của bạn. Bạn lấy hơi thở sâu. Bạn nói, "A! A!" Bạn chạm
vào trung tâm, bạn trở thành toàn bộ trong một khoảnh khắc, và mọi thứ là phúc
lạc. Phúc lạc đó không tới từ ga trên núi, phúc lạc đó tới từ trung tâm của bạn
- bạn đã chạm vào nó một cách bất thần.
Bạn đã sợ trong thành
phố. Ở mọi nơi đều có người khác hiện diện và bạn kiểm soát. Bạn không thể la
hét, bạn không thể cười. Không may làm sao! Bạn không thể hát trên phố và nhảy
múa. Bạn sợ - cảnh sát ở đâu đó quanh góc kia, hay tu sĩ hay quan toà hay chính
khách hay nhà đạo đức. Ai đó ở quanh đây, cho nên bạn không thể nhảy múa trên
phố được.
Bertrand Russell đã
nói ở đâu đó, "Tôi yêu văn minh, nhưng tôi đã đạt tới văn minh với giá rất
đắt." Bạn không thể nhảy múa trên phố, nhưng bạn đi lên ga trên núi và đột
nhiên bạn có thể nhảy múa. Bạn một mình với bầu trời, và bầu trời không phải là
việc cầm tù. Nó chỉ là chỗ mở, mở và mở - bao la, vô hạn. Đột nhiên bạn lấy hơi
thở sâu, nó chạm vào trung tâm và có phúc lạc. Nhưng điều đó không kéo dài mấy.
Trong vòng một hay hai giờ, ga trên núi sẽ biến mất. Bạn có thể ở đó, nhưng ga
trên núi sẽ biến mất.
Lo nghĩ của bạn sẽ
quay lại. Bạn sẽ bắt đầu nghĩ cần gọi điện về thành phố, viết thư cho vợ bạn,
hay bạn sẽ bắt đầu nghĩ rằng sau ba ngày nữa bạn sẽ quay về, bạn phải làm các
thu xếp. Bạn mới tới nơi và bạn đang làm thu xếp để ra về. Bạn trở lại.
Việc thở đó không thực
sự từ bạn; nó đột nhiên xảy ra. Vì thay đổi tình huống, số bị đổi. Bạn đã ở
trong một tình huống mới, bạn không thể thở theo cách cũ, cho nên trong một khoảnh
khắc một hơi thở mới bước vào. Nó chạm vào trung tâm, và bạn cảm thấy phúc lạc.
Shiva nói bạn đang chạm
vào trung tâm mọi khoảnh khắc, hay nếu bạn đang không chạm, bạn có thể chạm nó.
Lấy hơi thở sâu, chậm rãi. Chạm vào trung tâm đi; đừng thở từ ngực - đó là thủ
thuật. Nền văn minh, nền giáo dục, đạo đức, họ đã tạo ra việc thở nông. Sẽ là tốt
mà đi đi sâu vào trong trung tâm, vì nếu không thì bạn không thể lấy hơi thở
sâu được.
Chừng nào nhân loại
còn chưa trở nên không kìm nén hướng tới dục, con người không thể thở một cách
thực sự. Nếu hơi thở đi sâu xuống dưới tới bụng, nó đem năng lượng tới trung
tâm dục. Nó chạm vào trung tâm dục; nó cọ sát trung tâm dục từ bên trong. Trung
tâm dục trở nên hoạt động hơn, sống động hơn. Nền văn minh sợ dục. Chúng ta
không cho phép trẻ con chạm tới trung tâm dục của chúng, cơ quan dục của chúng.
Chúng ta nói, "Đừng! Đừng chạm vào!"
Nhìn đứa trẻ khi nó lần
đầu chạm tới trung tâm dục của nó, và thế rồi nói "Đừng!" và thế rồi
quan sát việc thở của nó. Khi bạn nói "Đừng! Đừng chạm vào trung tâm dục!"
hơi thở sẽ trở thành nông ngay lập tức - vì đó không chỉ là tay chạm vào trung
tâm dục, sâu bên dưới hơi thở đang chạm nó. Và nếu hơi thở tiếp tục chạm nó,
khó mà dừng tay lại. Nếu tay dừng lại, thế thì về căn bản điều cần thiết, được
yêu cầu, là hơi thở phải không chạm, phải không đi sâu. Nó phải vẫn còn nông.
Chúng ta sợ dục. Phần
thấp hơn của thân thể không chỉ là thấp hơn về mặt vật lí, nó đã trở thành thấp
hơn như một giá trị. Nó bị kết án là "thấp hơn." Cho nên không đi
sâu, chỉ vẫn còn nông. Chính điều không may là chúng ta chỉ có thể thở xuống. Nếu
nhà thuyết giảng nào đó mà được phép, họ chắc sẽ thay đổi toàn thể cơ chế này.
Họ chắc chỉ cho phép bạn thở lên trong đầu. Thế thì bạn chắc đã tuyệt đối không
cảm thấy dục.
Nếu chúng ta định tạo
ra một nhân loại không có dục, thế thì chúng ta sẽ phải thay đổi hệ thống thở.
Hơi thở phải đi vào trong đầu, tới sahasrar - trung tâm thứ bẩy trong đầu - thế
rồi quay lại tới mồm. Đây phải là lối chuyển: từ mồm tới sahasrar. Nó phải
không đi sâu xuống vì bên dưới là nguy hiểm. Bạn càng đi sâu, bạn càng tới gần
các tầng sinh học sâu hơn. Bạn đạt tới trung tâm, và trung tâm đó ở gần trung
tâm dục - ngay gần. Nó phải vậy, vì dục là sự sống.
Nhìn vào điều đó theo
cách này: thở là sống từ trên xuống dưới; dục là sống từ góc khác - từ dưới
lên. Năng lượng dục đang tuôn chảy và năng lượng hơi thở đang tuôn chảy. Việc
chuyển hơi thở là trong thân trên và việc chuyển dục là trong thân dưới. Khi
chúng gặp nhau chúng tạo ra sự sống; khi chúng gặp nhau chúng tạo ra sinh học,
năng lượng sinh học. Cho nên nếu bạn sợ dục, tạo ra khoảnh cách giữa hai điều
này, không cho phép chúng gặp gỡ. Cho nên thực sự, người văn minh là người bị
thiến; đó là lí do tại sao chúng ta không biết về hơi thở, và kinh này sẽ là
khó hiểu.
Shiva nói, bất kì khi
nào hợp nhất thở vào và thở ra, tại khoảnh khắc này chạm vào trung tâm đầy năng
lượng, vô năng lượng. Ông ấy dùng các thuật ngữ rất mâu thuẫn: "đầy năng
lượng, vô năng lượng." Nó là vô năng lượng vì thân thể bạn, tâm trí bạn,
không thể cho nó bất kì năng lượng nào. Năng lượng thân thể bạn không có đó,
năng lượng tâm trí bạn không có đó, cho nên nó là vô năng lượng khi bạn còn biết
tới căn cước của bạn. Nhưng nó là đầy năng lượng vì nó có nguồn năng lượng vũ
trụ, không phải bởi vì năng lượng thân thể của bạn.
Năng lượng thân thể bạn
chỉ là năng lượng chất đốt. Nó không là gì ngoài nhiên liệu. Bạn ăn cái gì đó,
bạn uống cái gì đó - nó tạo ra năng lượng. Nó chỉ đem nhiên liệu cho thân thể.
Dừng ăn và uống và thân thể bạn sẽ sụp đổ chết. Không phải bây giờ, sẽ mất ít
nhất ba tháng, vì bạn có kho dự trữ nhiên liệu. Bạn đã tích luỹ nhiều năng lượng;
nó có thể chạy được ít nhất ba tháng mà không đi tới bất kì trạm nhiên liệu
nào. Nó có thể chạy; nó có kho dự trữ. Trong trường hợp khẩn cấp, bất kì khẩn cấp
nào, bạn có thể cần nó.
Đây là năng lượng
“nhiên liệu." Trung tâm không nhận bất kì năng lượng nhiên liệu nào. Đó là
lí do tại sao Shiva nói nó là vô năng lượng. Nó không phụ thuộc vào việc ăn và
uống của bạn. Nó được kết nối với cội nguồn vũ trụ; nó là năng lượng vũ trụ. Đó
là lí do tại sao ông ấy nói trung tâm đầy năng lượng, vô năng lượng. Khoảnh khắc
bạn có thể cảm thấy trung tâm này từ nơi hơi thở đi ra hay đi vào, chính điểm
mà các hơi thở được hợp nhất - trung tâm đó - nếu bạn trở nên nhận biết về nó,
thế thì chứng ngộ.
Kĩ thuật thứ tư:
Hay, khi hơi thở đi ra (lên) tất cả và tự nó dừng lại, hay đi
vào (xuống) tất cả và dừng lại - trong chỗ dừng vũ trụ như thế, cái ngã nhỏ của
người ta biến mất. Điều này là khó chỉ cho người không thuần khiết.
Nhưng thế thì nó là
khó với mọi người vì, ông ấy nói, Điều này là khó chỉ cho người không thuần khiết.
Nhưng ai là người thuần khiết? Điều đó là khó cho bạn; bạn không thể thực hành
được nó. Nhưng bạn có thể đột nhiên cảm thấy nó. Bạn đang lái xe và đột nhiên bạn
cảm thấy sẽ có tai nạn. Việc thở sẽ dừng lại. Nếu nó đang đi ra, nó sẽ vẫn còn
đi ra. Nếu nó đang đi vào, nó sẽ vẫn còn đi vào. Bạn không thể thở được trong
tình huống khẩn cấp như vậy; bạn không thể đảm đương được điều đó. Mọi thứ dừng
lại, sao lãng.
Hay, khi hơi thở đi
ra (lên) tất cả và tự nó dừng lại, hay đi vào (xuống) tất cả và dừng lại -
trong chỗ dừng vũ trụ như thế, cái ngã nhỏ của người ta biến mất: Cái ngã nhỏ của
bạn chỉ là tiện dụng hàng ngày. Trong hoàn cảnh khẩn cấp bạn không thể nhớ được
nó. Bạn là ai - tên tuổi, số dư ngân hàng, danh tiếng, mọi thứ - bay hơi ngay.
Xe của bạn đang lao vào xe khác; khoảnh khắc nữa và sẽ là chết. Trong khoảnh khắc
này sẽ có việc dừng lại. Ngay cả với người không thuần khiết sẽ có việc dừng lại.
Đột nhiên việc thở dừng lại. Nếu bạn có thể nhận biết trong khoảnh khắc đó, bạn
có thể đạt tới mục đích.
Thiền sư đã thử
phương pháp này rất nhiều ở Nhật Bản. Đó là lí do tại sao phương pháp của họ dường
như rất kì lạ, ngớ ngẩn, lạ lẫm. Họ đã làm nhiều điều không thể quan niệm nổi.
Thầy sẽ ném ai đó ra khỏi nhà. Đột nhiên thầy sẽ bắt đầu tát đệ tử không có bất
kì nghĩa lí hay lí do gì, không có bất kì nguyên nhân nào.
Bạn đang ngồi cùng thầy
và mọi thứ đều ổn. Bạn đang tán gẫu, và thầy sẽ bắt đầu đánh bạn để tạo ra chỗ
dừng. Nếu có bất kì nguyên nhân nào việc dừng không thể được tạo ra. Nếu bạn đã
xúc phạm thầy và thầy bắt đầu đánh bạn thì có nhân quả, tâm trí bạn hiểu:
"Mình đã xúc phạm thầy, và thầy đánh mình."
Thực sự, tâm trí bạn
đã mong đợi điều đó rồi, cho nên không có kẽ hở. Nhưng nhớ, Thiền sư sẽ không
đánh bạn nếu bạn xúc phạm thầy, thầy sẽ cười, vì thế thì tiếng cười có thể tạo
ra việc dừng. Bạn đã xúc phạm thầy và bạn đã nói điều vô nghĩa với thầy, và bạn
mong đợi giận dữ. Nhưng thầy bắt đầu cười hay nhảy múa. Điều đó là bất thần; điều
đó sẽ tạo ra việc dừng. Bạn không thể hiểu được nó. Nếu bạn không thể hiểu được
thì tâm trí dừng lại, và khi tâm trí dừng lại, việc thở dừng lại. Cả hai cách -
nếu việc thở dừng, tâm trí dừng; nếu tâm trí dừng, việc thở dừng.
Bạn đã tán dương thầy
và bạn cảm thấy thoải mái, và bạn nghĩ, "Bây giờ thầy chắc phải hài
lòng." Và đột nhiên thầy lấy chiếc quyền trượng và bắt đầu đánh bạn - và
theo cách tàn nhẫn, vì Thiền sư là tàn nhẫn. Ông ấy bắt đầu đánh bạn; bạn không
thể hiểu được điều gì đang xảy ra. Tâm trí dừng lại, có chỗ tạm dừng. Nếu bạn
biết kĩ thuật này, bạn có thể đạt tới cái ngã của bạn.
Có nhiều câu chuyện rằng
ai đó đạt tới phật tính vì thầy giáo đột nhiên bắt đầu đánh người đó. Bạn không
thể hiểu được điều đó - vô nghĩa làm sao! Làm sao người ta có thể đạt tới phật
tính bằng việc bị ai đó đánh, hay bởi việc bị ai đó ném qua cửa sổ? Cho dù ai
đó giết bạn, bạn không thể đạt tới phật tính. Nhưng nếu bạn hiểu kĩ thuật này,
thế thì nó trở thành dễ hiểu.
Đặc biệt ở phương
Tây, vào ba hay bốn mươi năm trước Thiền đã trở thành rất thịnh hành - một thứ
thời thượng. Nhưng chừng nào họ chưa biết tới kĩ thuật này, họ không thể hiểu
được Thiền. Họ có thể bắt chước nó, nhưng bắt chước là vô dụng. Thay vì thế, điều
đó là nguy hiểm. Đây không phải là những điều để được bắt chước.
Toàn thể kĩ thuật Thiền
đều dựa trên kĩ thuật thứ tư của Shiva. Nhưng điều này là không may. Bây giờ
chúng ta sẽ phải nhập khẩu Thiền từ Nhật Bản vì chúng ta đã đánh mất toàn thể
truyền thống này; chúng ta không biết nó. Shiva đã là chuyên gia tuyệt vời về
phương pháp này. Khi ông ấy tới cưới Devi với barat của mình, đám rước dâu,
toàn thể thành phố phải đã cảm thấy chỗ dừng... toàn thể thành phố!
Bố của Devi không sẵn
lòng gả con gái mình cho chàng "hippie" này - Shiva là người hippie
nguyên thuỷ. Bố của Devi chống lại ông ấy toàn bộ, và không người bố nào sẽ cho
phép hôn nhân này. Cho nên chúng ta không thể nói được cái gì chống lại bố của
Devi. Không người bố nào sẽ cho phép hôn nhân của con gái mình với Shiva. Nhưng
Devi khăng khăng cho nên ông ấy phải đồng ý - một cách không sẵn lòng, không hạnh
phúc, nhưng ông ấy đồng ý.
Thế rồi đám rước dâu
tới. Chuyện kể rằng mọi người bắt đầu chạy, khi thấy Shiva và đám rước của ông ấy.
Toàn thể đám rước chắc phải đã dùng LSD, cần sa. Họ đang “phấn kích.” Và thực sự,
LSD và cần sa chỉ là bắt đầu. Shiva biết và bạn và đệ tử của ông ấy biết sự
phiêu diêu tối thượng - soma rasa. Aldous Huxley đã đặt tên cho sự phiêu diêu tối
thượng là "soma" chỉ bởi vì Shiva. Họ đã phấn kích, chỉ nhảy múa, la
hét, cười. Toàn thành phố chạy trốn. Chắc chỗ dừng phải đã được cảm thấy.
Bất kì cái gì bất thần,
không mong đợi, không thể tin được đều có thể tạo ra chỗ dừng cho người không
thuần khiết. Nhưng với người thuần khiết không có nhu cầu về những điều như vậy.
Với người thuần khiết, chỗ dừng bao giờ cũng có đó. Nhiều lần, với tâm trí thuần
khiết, việc thở dừng lại. Nếu tâm trí bạn thuần khiết - thuần khiết nghĩa là bạn
không ham muốn, thèm khát, tìm kiếm bất kì cái gì - thuần khiết một cách im lặng,
thuần khiết một cách hồn nhiên, bạn có thể ngồi và đột nhiên hơi thở sẽ dừng lại.
Nhớ điều này: chuyển
động của tâm trí cần chuyển động của hơi thở. Tâm trí chuyển động nhanh cần
chuyển động nhanh trong hơi thở. Đó là lí do tại sao khi bạn đang giận, hơi thở
sẽ chuyển nhanh. Trong hành động dục, hơi thở sẽ chuyển rất nhanh. Đó là lí do
tại sao trong Ayurveda - hệ thống y học thảo mộc ở Ấn Độ - người ta nói rằng cuộc
sống của bạn sẽ bị rút ngắn đi nếu quá nhiều dục được phép. Cuộc sống của bạn sẽ
bị rút ngắn đi, theo Ayurveda, vì Ayurveda đo cuộc sống của bạn theo hơi thở. Nếu
việc thở của bạn quá nhanh, cuộc sống của bạn sẽ bị rút ngắn.
Y học hiện đại nói rằng
dục giúp cho tuần hoàn máu, dục giúp cho thảnh thơi. Và những người kìm nén dục
có thể lâm vào trục trặc - đặc biệt trục trặc tim. Y học hiện đại là đúng và
Ayurveda cũng đúng, nhưng họ dường như mâu thuẫn. Nhưng Ayurveda đã được phát
minh ra từ năm nghìn năm trước. Mọi người đều làm nhiều lao động thủ công: cuộc
sống là lao động, cho nên không có nhu cầu để thảnh thơi, không có nhu cầu tạo
ra các thiết bị nhân tạo cho tuần hoàn máu.
Nhưng bây giờ, với những
người không làm mấy lao động thể chất, dục là lao động duy nhất của họ. Đó là
lí do tại sao y học hiện đại cũng đúng cho con người hiện đại. Người này không
làm bất kì nỗ lực thể chất nào, cho nên dục cho việc nỗ lực: tim đập nhiều hơn,
máu tuần hoàn nhanh hơn, việc thở trở nên sâu và đi tới trung tâm. Cho nên sau
hành động dục bạn cảm thấy được thảnh thơi và bạn có thể dễ dàng rơi vào giấc
ngủ. Freud nói rằng dục là thuốc ngủ tốt nhất, và nó là vậy - ít nhất cho con
người hiện đại.
Trong dục việc thở sẽ
trở nên nhanh; trong giận việc thở sẽ trở nên nhanh. Trong dục tâm trí được chất
đầy ham muốn, thèm khát, không thuần khiết. Khi tâm trí thuần khiết - không ham
muốn trong tâm trí, không tìm kiếm, không động cơ; bạn không đi bất kì đâu, chỉ
vẫn còn ở đâu và bây giờ như cái ao hồn nhiên... thậm chí không một gợn sóng -
thế thì việc thở tự động dừng lại. Không có nhu cầu cho nó.
Trên con đường này,
cái ngã nhỏ tan biến và bạn đạt tới cái ngã cao hơn, cái ngã tối cao.
Tôi nghĩ điều này sẽ
có tác dụng cho hôm nay.
Xem Tiếp Chương 4 –
Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá