Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Ngưỡng Sơn Huệ Tịch (Kyozan)
Người Thực Của Thiền – Osho
Bài Nói Về Thiền
Chương 3. Giao Cảm Rất Tươi
Nghe hoặc Tải MP3 'Ngưỡng Sơn Huệ Tịch - Người Thực Của Thiền' ê
Thưa Thầy kính yêu của
chúng tôi,
Khi ở cùng với Ngưỡng
Sơn Huệ Tịch, Ryusen là sư nấu bếp. Một hôm một sư lạ tới và xin ăn, Ryusen cho
ông ta một phần thức ăn của mình. Ngưỡng Sơn Huệ Tịch biết điều này nhưng gọi
Ryusen lại và hỏi, "Sư chứng ngộ kia, người vừa tới bây giờ - ông ấy có
cho ông thức ăn gì không?"
Ryusen nói, "Ông ấy
phủ nhận bản thân mình và lờ luôn của bố thí của mình."
Ngưỡng Sơn Huệ Tịch
bình: "Ông được món hời rồi."
Maneesha, hiểu biết của
Thiền không phải là hiểu biết thông thường, bởi lẽ đơn giản là Thiền không chú
tâm tới ngôn ngữ, không chú tâm tới trao đổi thông thường. Nó đã tiến hoá theo
cách riêng của nó, cách thức duy nhất. Cho nên những người là khán giả và sợ đi
vào trong dòng chảy sẽ cảm thấy làn gió mát nhưng sẽ không hiểu trái tim của
Thiền. Nói tóm lại, Thiền đã đóng góp cho thế giới một ngôn ngữ hoàn toàn mới,
một cách trao đổi hoàn toàn mới, một giao cảm rất tươi tắn.
Chỉ buổi sáng hoa sen mới nở,
tính mới thế là tính mới của Thiền.
Mặt trời mọc, sen nở,
và giọt sương trên lá sen ánh lên,
còn đẹp hơn ngọc thực.
Đó là vấn đề rất tinh tế,
và còn hơn việc đặt Thiền vào bất kì phân loại nào... Tôn giáo quá chặt chẽ và
cứng rắn, và trong chính cứng rắn đó trái tim bị nghiền chết. Triết lí mơ hồ thế,
xây lâu đài trong không khí, những lâu đài đẹp nhưng nó không đem cho thế giới
này hương thơm mới nào, hình dạng biến đổi mới nào.
Thiền theo cách nào đó
tích luỹ tất cả những cái mà con người đã tạo ra, nhưng cách tiếp cận của nó thẩm
mĩ hơn. Mọi tôn giáo đều nói về chân lí, về cái đẹp. Trong thực tế, chân lí,
cái đẹp và Thượng đế - satyam, shivam, sunderam - đã là việc tìm kiếm cổ đại.
Đây là ba cánh cửa: satyam, chân lí - nhưng chân lí có hơi chút nghiêm khắc,
đòi hỏi quá nhiều ở bạn. Do đó nhiều người chưa bao giờ bận tâm hỏi chân lí là
gì. Tính thượng đế dường như ở xa xăm bên ngoài bầu trời; khoảng cách lớn tới mức
nó làm nản lòng lữ khách. Cái đẹp rất gần, trong đoá hoa, trong tiếng chim hót,
tiếng cúc cu đơn độc sâu trong rừng đưa ra lời gọi tình yêu.
Cách tiếp cận của Thiền
là tìm ra chân lí, nhưng không nghiêm khắc như các triết gia có vẻ vậy - an
bình hơn và duyên dáng hơn. Đó là lí do tại sao triết gia trong toàn thể lịch sử
của con người đã không nâng tâm thức của mình lên tới điểm bạn có thể gọi ông ấy
là phật. Ông ấy nói quá nhiều về những thứ ở cõi bên kia, nhưng nếu bạn nhìn
vào cuộc sống thường ngày của ông ấy thì ông ấy cũng chỉ như bạn thôi. Tất cả mọi
chuyến bay tư tưởng của ông ấy, mảnh đất mơ của ông ấy là việc viết trên nước.
Viết trên giấy không khác gì với viết trên nước đâu. Khác biệt duy nhất là: nước
nhanh chóng và chấm dứt việc viết; giấy, sách, kinh sách mất thời gian lâu hơn.
Thiền có cách tiếp cận
mang tính rất âm nhạc, cách tiếp cận mang tính rất thơ ca, cách tiếp cận của vũ
công, cách tiếp cận của người yêu. Bạn phải đối xử với sự tồn tại bằng bàn tay
đáng yêu. Bạn đã nảy sinh ra từ nó, bạn sẽ tan biến vào trong nó một ngày nào
đó. Nó là cuộc sống của bạn, nó là cái chết của bạn. Nhưng dù trong sống hay
trong chết, bạn sẽ vẫn còn là một phần của vũ trụ.
Thiền không nói về Thượng
đế, bởi lẽ đơn giản không có người nào như Thượng đế cả. Cái gì có đó? - phẩm
chất vô biên của cuộc sống vĩnh hằng tất cả bao quanh. Không cái gì chết đi; nếu
con sóng này biến đi thì con sóng khác lại tới, và con sóng biến đi đơn giản sẽ
đi ngủ để nghỉ ngơi, và sẽ nhanh chóng quay trở lại.
Do đó, tôi sẽ không nói
gì về Thượng đế cả. Thiền không nói về điều đó; nhưng nó chắc chắn ngụ ý tính
thượng đế. Thế thì Thượng đế trở thành tảng băng tan. Thế thì nhân cách của Thượng
đế biến mất trong mọi sinh linh sống. Thế thì Thượng đế không phải là một người
mà là chính sự tồn tại.
Tôn giáo đã từng quan
tâm tới Thượng đế và họ đã tạo ra các giáo điều hoá thạch. Và họ thậm chí không
sẵn lòng thay đổi chút xíu, mặc dầu bất kì ai cũng đều có thể thấy cái ngu xuẩn
đó. Cái ngu xuẩn không phải là của Thượng đế. Anh chàng đáng thương đau khổ
trong tay chúng ta.
Ai đó đã làm con voi
thành thượng đế. Ai đó đã làm con khỉ thành thượng đế - thậm chí chẳng được
phép của chúng. Có những người tôn thờ cây cối, và cây cối phải cười khúc khích,
"Sao những kẻ ngốc này lại phí thời gian của mình để đem hoa và dừa tới
đây?"
Quả dừa riêng của chúng
ta đã đi theo chuyến đi truyền giáo. Anh ấy đã ở đây và thật là sự trùng hợp
hay là khi anh ấy ở đây, thì Thạch Đầu Niskriya, thiền sư Đức đầu tiên, lại
không ở đây. Chỉ một cú đánh vào quả dừa đáng thương, người hay đi tới Goa và
quay lại...
Và các bạn có biết tại
sao mọi người lại cúng dừa không? Đã có thời vào quãng năm nghìn năm trước, khi
đầu người thực tế được đem đi cúng - người sống, trẻ, mạnh khoẻ, đó là điều kiện.
Nhưng bởi vì đó là nghi lễ lớn và bất kì ai tự cúng dường mình thì đều được cả
xã hội trở nên yêu mến vô cùng. Và đặc biệt, ý tưởng gặp gỡ Thượng đế... Nhưng
dần dần, mọi người bắt đầu nghĩ rằng điều này rất ngu xuẩn: chẳng ai quay lại,
chẳng ai đã từng viết ra tờ bưu thiếp nói, "Chúng tôi đã tới nơi,"
hay bất kì loại tin tức nào. Và điều đó có vẻ vô nhân đạo thế. Quả dừa là vật
thay thế, bởi vì nó có ít râu, hai mắt, tóc.
Nếu bạn đi vào những điều
ẩn ý của nghi lễ tôn giáo của mình, bạn sẽ thấy những điều kì lạ giấu đằng sau
chúng. Bạn sẽ thấy các bức tượng của thần voi, Ganesh. Bạn có thể làm bất kì
hòn đá nào thành bức tượng chỉ bằng cách sơn vẽ lên hòn đá đó màu đỏ, và chẳng
mấy chốc mọi người sẽ bắt đầu tôn thờ nó.
Khi lần đầu tiên vương
quốc Anh bắt đầu đặt đường ray xe hoả, họ đã ở vào tình thế rất khó khăn, bởi
vì họ không thể đặt đá được lên hàng dặm đường. Bất kì chỗ nào họ đặt đá họ đều
làm cho nó thành màu đỏ chói, bởi vì màu đỏ chói dễ thấy hơn bất kì màu nào
khác. Dân làng sẽ tới, sẽ đem bánh trái, hoa tới. Thần đã tới thị trấn của họ.
Các quan chức Anh cố gắng
vất vả: "Các ông bà làm gì thế này? Đây chỉ là hòn đá."
Và dân làng cười. Họ
nói, "Các ông không hiểu. Đây không phải là hòn đá; đây là biểu tượng của
thần Ganesh."
Sao màu đỏ lại trở
thành quan trọng thế? Nó là biểu tượng của máu. Bạn không thể đổ máu lên thần,
nhưng bạn có thể vẽ. Và không ai nghĩ tới sự liên hệ, rằng máu phải đổ ra đã, rồi
về sau mới... Trong hàng nghìn năm con người đã từng chặt đầu con người, đem những
chiếc đầu đó cùng máu rỉ ra từ chúng đi cúng dường. Khi chút ít thông minh phát
sinh, họ thay thế trái dừa cho cái đầu, và họ thay thế mầu đỏ cho máu.
Nhưng nếu bạn nói với họ,
bạn bị nguy đấy; bạn đã làm tổn thương tình cảm tôn giáo của họ. Tôi nghe thấy
cụm từ này "tình cảm tôn giáo" chỉ khi họ bị tổn thương, bằng không
thì chẳng ai biết tình cảm tôn giáo là gì.
Thiền là tôn giáo thuần
khiết nhất, không có sự bứt rứt.
Trước khi tôi vào lời
kinh, một chút ít ghi chép tiểu sử:
Ryusen là đệ tử của Ngưỡng
Sơn Huệ Tịch. Ông ấy đã trở thành sư khi bẩy tuổi và học Thiền theo Daiji, đệ tử
của Hyakujo và rồi tới Ngưỡng Sơn Huệ Tịch, dưới thầy này ông ấy đã trở nên chứng
ngộ.
Khi Ryusen sắp chết,
vào giữa đêm ông ấy nói với các sư của mình, "Nếu các ông dùng tâm trí của
ba thế giới, đó là niết bàn." Nói xong điều này ông ấy ngồi thẳng, và qua
đời.
Người đã đi sâu hơn vào
thiền đều đi qua cánh cửa của chết nhiều lần. Bất kì khi nào người đó đi, người
đó đều đi qua nó, bất kì khi nào người đó quay lại... Điều đơn giản cần hiểu là
chết không liên quan gì tới sống. Chết là cánh cửa. Nếu bạn đi vào bên trong
cánh cửa, bạn đi vào trong vũ trụ. Nếu bạn đi ra ngoài cánh cửa, bạn đi vào sự
tồn tại hữu tử. Và bởi vì chúng ta cứ sống ở bên ngoài cả dời mình, nên sợ chết
nảy sinh.
Và từ sợ - đó là một
dây chuyền - những thứ khác sẽ nảy sinh: từ sợ bạn sẽ tin vào Thượng đế; từ sợ
bạn sẽ tin vào tu sĩ; từ sợ bạn sẽ đi vào đền chùa, vào đền thờ Mô ha mét giáo,
vào nhà thờ. Từ sợ bạn sẽ nhịn ăn, từ sợ bạn sẽ tôn thờ; từ sợ bạn sẽ làm đủ mọi
loại việc. Nhưng bất kì cái gì được làm từ sợ đều không mang tính tôn giáo. Điểm
đó là tuyệt đối. Bất kì cái gì nảy sinh từ sợ đều không thể đưa bạn tới chân lí
được.
Chân lí cần bạo dạn và
lòng dũng cảm. Nó bắt nguồn từ việc tìm kiếm việc yêu. Người truy tìm là người
yêu; người đó cố gắng tìm ra người yêu tối thượng. Ngay cả chuyện tình thông
thường cũng chỉ là bậc đá kê bước. Tôi không chống lại yêu, bởi lí do đơn giản
đó là cách bạn sẽ học được cái gì đó, từng mảnh một. Mỗi chuyện tình sẽ cho bạn
sự chín muồi nào đó, sự toàn vẹn nào đó.
Nhưng yêu là tù túng.
Xã hội đã gắn xi mọi tình yêu. Bất kì cái gì trở thành luật đều trở nên chết.
Khi tình yêu trở thành hôn nhân, bạn đang tự tử rồi. Nếu yêu vẫn còn là tự do,
từng bước một bạn sẽ có khả năng đạt tới bản thể bên trong nhất của bạn. Và bạn
sẽ có tiếng cười vui, rằng việc tìm kiếm là cho bản thân bạn; người yêu và người
được yêu không phải là hai. Các tình yêu khác đều thất bại bởi vì bạn phụ thuộc
vào người kia. Chừng nào bạn còn chưa tìm được trong tâm thức bên trong của
mình cả hai cùng nhau, tình yêu và người yêu...
Chúng ta có ở Ấn Độ một
trong những bức tượng đẹp nhất. Nó cổ đại, bởi vì người ta đã tìm ra các tượng
tương đương trong những khai quật ở Harappa và Mohenjo Daro. Bức tượng này là
tượng ardhanarishwar; nửa nó là nam, và nửa bức tượng là nữ - sự sáng suốt vô
cùng.
Chỉ mỗi Carl Gustav
Jung trong thế kỉ này mới nêu lại vấn đề nó ngụ ý gì. Là nhà tâm lí tất nhiên
ông ấy có sáng suốt nào đó, nhưng sáng suốt của ông ấy là thấp nhất có thể có.
Ông ấy đã diễn giải ardhanarishwar nghĩa là mọi đàn ông và đàn bà đều có dục đối
lập với mình bên trong mình. Điều đó đúng, bởi vì bạn được sinh ra từ bố và mẹ
và cả hai đều đóng góp vào. Làm sao bạn chỉ có thể là nam được? Làm sao bạn chỉ
có thể là nữ được? Nhưng ông ấy đã dừng lại ở đó, và bức tượng kia cần việc
thăm dò sâu sắc hơn nhiều.
Nó nói rằng nếu bạn đi
sâu vào trong thiền, một khoảnh khắc sẽ tới khi người yêu tìm thấy người được
yêu - không như một thực thể tách biệt, mà như là một với bản thân mình. Một là
cả hai: người yêu và người được yêu. Tính bất nhị này, tính không phân đôi này
đưa bạn tới đỉnh cao nhất của tâm thức nơi mọi thứ bắt đầu nở hoa.
Ryusen đã chuyển từ thầy
nọ sang thầy kia với trái tim cởi mở, với sự cảm nhận, với bình bát xin ăn, và
cuối cùng ông ấy đã tìm thấy Ngưỡng Sơn Huệ Tịch. Và đó là một kinh nghiệm kì lạ,
khi bạn tìm thấy thầy mình; sâu trong tim bạn biết bao nhiêu chuông bắt đầu
ngân lên, biết bao nhiêu điệu vũ, mọi tế bào của con người bạn... Nó trở thành
lễ hội; bạn đã tìm ra thầy.
Và khi ông ấy tìm thấy
Ngưỡng Sơn Huệ Tịch, con đường đi tới kết thúc. Thế rồi ông ấy ở lại với Ngưỡng
Sơn Huệ Tịch, và đã trở nên chứng ngộ. Ông ấy đã thiết lập thiền viện mới trên
núi. Và ban đêm khi cái chết sắp tới, ông ấy đã bảo các đệ tử đợi, "bởi vì
vào giữa đêm ta sẽ rời khỏi thân thể."
Điều này đã từng là
truyền thống Thiền, rằng vào khoảnh khắc cuối cùng các đệ tử hỏi thầy bất kì
cái gì là câu hỏi nổi bật nhất trong tâm trí họ, bởi vì thầy sẽ không còn sẵn
có đó nữa.
Ryusen nói, "Nếu
các ông dùng tâm trí của ba thế giới, đó là niết bàn." Nói xong điều này
ông ấy ngồi thẳng, - đó là tư thế hoa sen - và qua đời.
Ông ấy ngụ ý gì?
Theo Phật Gautam - và
được mọi người đã thức tỉnh xác nhận - chúng ta bị chia thành ba phần: thân thể,
tâm trí, bản thể. Và mọi phần đều có tâm trí riêng của nó.
Ngay cả thân thể cũng
có tâm trí riêng của nó. Thân thể mà không có tâm trí riêng của nó, bạn sẽ
không có khả năng sống được một khoảnh khắc, bởi vì biết bao nhiêu công việc
đang diễn ra bên trong bạn. Máu đang tuần hoàn, thức ăn được biến đổi thành các
phần tử cơ sở, và các phần khác của thân thể cần các loại nuôi dưỡng khác nhau.
Máu liên tục chảy, phân phối... chẳng hạn, nếu não bạn không có đủ ô xi trong
sáu phút, nó sẽ chết, và bạn sẽ chết cùng nó.
Và trí huệ của thân thể
là độc lập, bởi vì bạn phải ngủ nữa. Trong giấc ngủ bạn có thể quên mất việc thở.
Thực tế, ngay cả khi thức bạn cũng chẳng thể nhớ tới việc thở của mình. Nếu bạn
có thể nhớ việc thở của mình trong một phút, bạn đang trên con đường phải đấy.
Bạn sẽ ngạc nhiên là bạn không thể nhớ được cho dù là một phút thôi; có nhiều
phân tán thế.
Để đồng hồ đeo tay của
bạn ra trước mặt. Bắt đầu nhìn vào nó, và bỗng nhiên bạn quên mất. Bạn nói,
"Aha! Thế là Thạch Đầu lại đi đâu rồi cùng cây thiền trượng của anh ấy,"
và bạn đã quên mất công việc của bạn là gì. Và thế rồi bạn nhớ, và thế rồi bạn
cảm thấy đầy ăn năn. Thế rồi bạn lại bỏ phí thời gian. Quay lại và nhớ đi.
Phải mất hàng tháng để
nhớ điều gì đó trong một phút liên tục mà không bị phân tán. Tất cả mọi loại
phân tán đều có đó: quả chuối... bạn không thể cưỡng lại được bị phân tán.
Tâm trí có tâm trí
riêng của nó nữa. Đó là lí do tại sao nó không được cần tới trong thân thể. Nếu
cần giải phẫu, toàn thể bộ não của bạn có thể được lấy ra và đặt vào trong những
điều kiện đúng để nó có được chất nuôi dưỡng cần thiết. Điều đáng ngạc nhiên là
bạn sẽ không biết rằng nó được lấy ra khỏi thân thể, và bạn sẽ không biết rằng
có cái gì khác. Bạn sẽ vẫn chơi xổ số, "Ta xem điều gì xảy ra lúc này.
Ngày mai sổ xố sẽ mở." Và đủ mọi loại việc, đang diễn ra ở bên trong tâm
trí bạn, sẽ tiếp tục.
Tôi nghe nói về một
chính khách. Họ phải lấy não của ông ấy ra để làm sạch nó; có nhiều bụi bặm
quá, nhiều rác rưởi quá. Thế là họ đem bộ não sang phòng khác và bỏ chính khách
đó lại.
Một người bỗng nhiên chạy
vào và đánh thức chính khách này. "Ông làm cái gì ở đây thế này? Người ta
vừa công bố ông là tổng thống đất nước đấy!"
Mọi sự có vẻ hơi khác
đi. Khi một người trở thành tổng thống, một cách tự nhiên điều đó sẽ có vẻ khác
đi. Và ông ấy đi ra cùng người bạn thì các bác sĩ gọi với lại, "Ông đi đâu
thế? Não của ông vẫn còn trong phòng thí nghiệm."
Ông ta nói, "Ít nhất
trong năm năm nữa tôi sẽ không cần tới nó."
Điều đó là có thể, và
nó đang trở thành thực tế rồi - chúng ta đã bỏ phí biết bao nhiêu năng lượng bộ
não - não của Einstein hay não của Bertrand Russell có thể đã được giữ lại. Nếu
họ muốn đi, thì cứ để họ ra đi. Bộ não của họ cần việc nuôi dưỡng nào đó mà có
thể được thực hiện một cách nhân tạo; não có thể được giữ sống lâu tùy ý bạn,
và có thể tiếp tục làm việc. Chúng ta đã bỏ phí biết bao nhiêu bộ não. Cái ngày
đó không còn xa nữa khi những bộ não vĩ đại sẽ được gìn giữ cho tiến bộ của
khoa học, cho tiến bộ của tâm thức.
Khi thầy sắp chết nói,
"Nếu các ông dùng tâm trí của ba thế giới, đó là niết bàn... Nếu bạn có thể
tạo ra sự đồng bộ giữa tâm trí bạn, bản thể bạn và thân thể bạn, thì bạn đã đi
tới sự hoàn thành của bạn. Bây giờ không có gì thêm nữa. Tôi thường rời bỏ thân
thể vào nửa đêm; nếu không thì vào buổi sáng khi tin này được loan ra nhiều người
sẽ tới ngăn cản tôi, từ tình yêu của họ, từ sự kính trọng của họ. Cho nên tôi rời
bỏ thân thể như một tên trộm. Nhớ lấy lời tôi như lời cuối cùng của người biết."
Bây giờ đến lời kinh:
Thưa Thầy kính yêu của
chúng tôi,
Khi ở cùng với Ngưỡng
Sơn Huệ Tịch, Ryusen là sư nấu bếp. Một hôm một sư lạ tới và xin ăn, Ryusen cho
ông ta một phần thức ăn của mình. Ngưỡng Sơn Huệ Tịch biết điều này nhưng gọi
Ryusen lại và hỏi, "Sư chứng ngộ kia, người vừa tới bây giờ - ông ấy có
cho ông thức ăn gì không?"
Ryusen nói, "Ông ấy
phủ nhận bản thân mình và lờ luôn của bố thí của mình."
Ngưỡng Sơn Huệ Tịch
bình: "Ông được món hời rồi."
Có những điều bạn có thể
thấy, và có những điều cao siêu hơn nhiều, quí giá hơn nhiều, mà bạn không thể
thấy được.
Trong sự vụ này một sư
lạ đã hỏi Ryusen - người phụ trách chuyện ăn của thiền viện, nhưng không có gì
thừa cả; chỉ còn lại mỗi thức ăn riêng của ông ấy, cho nên ông ấy đã đem nó cho
người lạ. Đây là phần thấy được, bất kì ai cũng đều có thể thấy được nó. Ngưỡng
Sơn Huệ Tịch, thầy, có thể thấy điều đang xảy ra. Ông ấy cũng thấy điều bình
thường không thấy được. Ông ấy gọi Ryusen tới và hỏi, "Sư chứng ngộ kia,
người vừa tới bây giờ - ông ấy có cho ông thức ăn gì không?"
Ông ấy đang hỏi ông
này, "Ông ấy có cho lại ông cái gì không?"
Ryusen nói, "Ông ấy
phủ nhận bản thân mình và lờ luôn của bố thí của mình."
Ngưỡng Sơn Huệ Tịch
bình: "Ông được món hời rồi."
Ryusen chỉ cho một phần
nhỏ thức ăn của mình, nhưng sư lại kia bày tỏ cho ông ấy tất cả mọi niềm vui và
phúc lạc của mình, với tất cả ánh sáng và tình yêu của mình - điều không thấy
được đối với mắt người thường, nhưng là thấy được cho người có cùng trạng thái
và chiều cao tâm thức. Ngưỡng Sơn Huệ Tịch đã thấy mọi thứ, nhưng ông ấy muốn biết
liệu Ryusen có tiếp nhận một cách có ý thức với lòng biết ơn điều mà sư lạ này
đã trao cho ông ấy không.
Ông ấy không gọi ông
này là "sư lạ." Ngay chỗ bắt đầu giai thoại này nói "một sư lạ,"
nhưng Ngưỡng Sơn Huệ Tịch lại gọi ông ấy là sư chứng ngộ. Ông ấy đơn giản quan
sát bất kì cái gì diễn ra, sự trao đổi.
Cái mà Ryusen cho là vật
chất, bất kì ai cũng đều có thể thấy được nó. Nhưng cái mà ông ấy nhận là phi vật
chất, nó là tâm linh. Bạn có thể thấy nó chỉ nếu con mắt bên trong của bạn mở.
Nghe câu trả lời của Ryusen, Ngưỡng Sơn Huệ Tịch bình: "Ông được món hời rồi.
Ông cho ông ấy thức ăn thường còn ông ấy lại làm mưa rào biết bao nhiêu nuôi dưỡng
lên ông mà ông không hề đòi hỏi. Ông được món hời rồi."
Phật đã tạo ra dòng
truyền thừa đi xa khỏi Hindu giáo trên mọi điểm, ngay cả ở những điểm phi vật
chất nhỏ nhặt nhất. Chẳng hạn, sannyasin Hindu trong hàng thế kỉ đã được gọi là
swami, thầy. Có lí do riêng của nó. Điều đó là để nhắc nhở ông ấy rằng ông ấy
là thầy, không bị chinh phục bởi tâm trí của mình hay của bất kì ai khác. Nhưng
cũng có nguy hiểm. Và nguy hiểm là bởi việc gọi ai đó là swami thì người đó bắt
đầu nghĩ rằng mình là swami thật. Và điều đó đơn giản đem tới nuôi dưỡng, sức mạnh
cho bản ngã của người đó; mục tiêu bị bỏ lỡ. Phật đã thay đổi điều đó. Ông ấy
đã không gọi các sannyasins của mình là swami; ông ấy đã gọi họ chính điều đối
lập lại: Bhikkshu, khất sĩ. Sao ông ấy thay đổi nó? Có các lí do đấy.
Bạn nên là người khiêm tốn như kẻ ăn xin. Bạn nên khiêm tốn để xem sự tồn tại đang rót bao nhiêu thứ vào sự trưởng thành của bạn. Bạn phải khiêm tốn tới mức bạn có thể tìm ra thầy của mình. Đó là cực tuyệt đối từ swami tới bhikkshu. Nhưng Phật đã cho khất sĩ một nghĩa lớn lao. Ông ấy đã làm cho nó thành vàng. Có những ngón tay làm cho mọi thứ thành vàng. Có những người có lời nói đem cái vô lời vào thế giới này.
Isa đã viết:
Tiếng cúc cu -
chẳng có gì đặc biệt để làm,
chẳng có cây quả gai.
Toàn thể cái nhìn của
Thiền là: mọi thứ đều đích xác ở đúng chỗ của nó. Bạn chỉ phải thảnh thơi. Bạn
không phải làm gì để làm cho thế giới tốt hơn; chính hoạt động của bạn đang làm
cho nó xấu đi mọi ngày. Người lười biếng chắc chắn có một phẩm chất: họ chưa
bao giờ quấy nhiễu bất kì ai.
Người lười không thể là
Genghis Khan giết ba mươi triệu người. Họ không thể là Tamerlane giết bốn mươi
triệu người. Họ không thể là Nadirshah, họ không thể là Alexander Đại Đế, họ
không thể là Napoleon; họ không thể là Ivan Khủng khiếp, họ không thể là
Stalins, Mussolinis, Adolf Hitlers. Người lười có một điều tốt: bởi vì họ không
thể bị bận tâm, nên họ vẫn còn ở ngoài mọi rắc rối.
Bạn có thể không thấy
người lười đích thực, nhưng người đó đang ngồi trước bạn. Tôi chưa bao giờ làm
gì cả, cho nên câu hỏi về tốt và xấu không nảy sinh.
Maneesha đã hỏi:
Thưa Thầy kính yêu của
chúng tôi,
Thôi thúc để hiểu có
bao giờ trở thành bạo hành với bí ẩn của cuộc sống không?
Maneesha, không cái gì
có thể là bạo hành với bí ẩn của cuộc sống, bởi lẽ đơn giản là không có giải
pháp. Cho nên bạn có thể làm như tập thể dục vậy, điều mọi người gọi là luyện
trí, tuỳ bạn thích, nhưng bí ẩn vẫn còn là bí ẩn.
Cũng tốt là tới thời
gian dành cho Sardar Gurudayal Singh.
George đang xem buổi
chiếu phim TV, thì việc đó bị ngắt bởi một bản tin đặc biệt.
"Xin chào buổi tối,"
phát thanh viên nói. "Các giám đốc Viện quốc gia về sức khoẻ đã công bố
ngày hôm nay rằng họ sẽ không dùng chuột trong các thực nghiệm nữa. Thay vì vậy
họ sẽ dùng các luật sư. Ông giám đốc trưởng đã nêu ba lí do cho sự thay đổi
này:
Thứ nhất - có nhiều luật
sư hơn chuột.
Thứ hai - các nhân viên
kĩ thuật phòng thí nghiệm không bị gắn bó với các luật sư như họ vẫn bị gắn bó
với chuột.
Và thứ ba - có những điều
nào đó mà chuột không làm được!"
Mary trở về Mĩ sau cuộc
hôn nhân với một người Polack. Cô ấy gặp bạn mình, Susan, trên phố.
"Mình nghe nói cậu
đã lấy chồng ở Ba Lan rồi!" Susan kêu.
"Vâng," Mary
nói, "và sau đám cưới chồng mình cho mình một thứ dài nhất, cứng nhất mà
mình chưa từng thấy!"
"Ô, thật thế
à!" Susan thét lên thất thanh. "Cái đó gì vậy?"
Mary đáp, "Tên anh
ấy!"
Fred và Bill, là nhà sử
học, đang so sánh lịch sử cổ đại và hiện đại.
"Anh có nhớ khẩu
hiệu chiến tranh của Julius Caesar không?" Bill hỏi.
"Có," Fred
đáp. "Trong tiếng Latin nó là: 'Veni, Vidi, Vici.' Nghĩa là: 'Ta đã tới,
ta đã thấy, ta đã chinh phục.'"
"Đúng," Bill
nói. "Và ngày nay, tất cả các 'Caesars' trẻ đều có một khẩu hiệu khác -
'Vidi, Vici, Veni' - `Ta đã thấy, ta đã chinh phục, ta đã tới!'"
Nivedano...
(tiếng trống)
(nói lắp bắp)
Nivedano...
(tiếng trống)
Im lặng. Nhắm mắt lại,
và cảm thấy thân thể bạn hoàn toàn bị đông cứng.
Bây giờ nhìn vào bên
trong bằng toàn bộ tâm thức của bạn, toàn bộ sinh lực của bạn, và với thôi thúc
dường như đó là khoảnh khắc cuối cùng của cuộc sống của bạn.
Bạn phải đạt tới trung
tâm của bản thể bạn.
Chính từ trung tâm này
bạn được nối với vũ trụ.
Những người đã đạt tới
điểm này được gọi là phật, người thức tỉnh, bởi vì họ biết rằng điều họ có vẻ
là vậy thì họ lại không phải vậy, còn điều bị ẩn kín chỉ có thể được chính họ
biết tới.
Nhân cách bên ngoài của
họ bắt đầu tan chảy tựa như băng.
Khoảnh khắc này các bạn
tất cả đều là phật. Và Thính phòng Phật đã trở thành cái hồ tâm thức đầy hoa
sen, hoàn toàn im lặng.
Chứng kiến mọi điều
này, bởi vì việc chứng kiến là bản tính duy nhất của bạn. Mọi thứ đều được thêm
vào cho bạn; việc chứng kiến của bạn là vĩnh hằng.
Để làm cho nó rõ ràng,
Nivedano...
(tiếng trống)
Thảnh thơi, và vẫn còn
là nhân chứng. Thân thể có đó, tâm trí có đó, nhưng bạn không là cả hai. Bạn chỉ
là nhân chứng. Nhân chứng thuần khiết không tì vết nào là mục đích của mọi chư
phật.
Tan chảy, tan chảy. Lần
đầu tiên bạn biết tới bản tính thực của bạn. Buổi tối nay đẹp theo cách riêng của
nó, nhưng mười nghìn chư phật đã làm cho nó chưa từng được thấy trong hàng thế
kỉ. Có hân hoan... Hoa đang trút lên các bạn.
Thu lấy thật nhiều hoa,
và thuyết phục phật từ chỗ ẩn kín tới chu vi. Và nhớ cả ngày nhiều lần nhất có
thể được rằng bạn là phật.
Nivedano...
(tiếng trống)
Quay lại, nhưng quay lại
như chư phật. Đó là chân giá trị của bạn và đặc quyền của bạn. Một cách an
bình, duyên dáng, ngồi vài khoảng khắc chỉ để hồi tưởng lại chiều sâu bạn đã đạt
tới - bởi vì mọi ngày bạn đều phải đi sâu hơn. Bạn càng đi sâu hơn, bạn càng tới
gần phật hơn. Nếu bạn tiến một bước về phía phật, ông ấy tiến một nghìn bước.
Và nhớ tới phúc lành,
an bình, chân thành, trong các hành động của bạn, trong hành vi của bạn, trong
cử chỉ của bạn, trong lời nói của bạn, trong im lặng của bạn. Rót đầy toàn thể
cuộc sống của bạn bằng hoa hồng.
Được chứ, Maneesha?
Vâng thưa Thầy kính
yêu.
Xem Tiếp Chương 4 –
Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá