Read more
Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã
Sách Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Đọc và download hàng trăm quyển sách của Thầy tại đây.
Gieo Trồng Hạnh Phúc
Chương 8. Soi Sáng – Pháp Đàm
Soi Sáng
Soi sáng cho một người
nghĩa là dùng sự quán sát và tuệ giác của mình để chỉ bày cho người kia thấy được
những điểm mạnh, điểm yếu của người đó và đề nghị những cách thức thực tập cụ
thể để người đó có thể thực tập tiến bộ hơn. Đây là một sự thực tập quan trọng,
có hiệu quả tốt nhất khi chúng ta thực tập đều đặn, có những mối liên hệ thân
thiết và tương giao tốt với nhau.
Thực Tập
Mỗi người đều xin
tăng thân soi sáng cho mình, để giúp mình nhìn lại tự thân rõ ràng hơn – những
điểm mạnh, những điểm yếu và phẩm chất tu học của mình. Đây là sự thực tập sâu
sắc cho người soi sáng lẫn người được nhận soi sáng. Điều này đòi hỏi phải có sự
quán chiếu. Chúng ta cần nhìn vào sư anh, sư chị, sư em của mình và tiếp xúc với
những gì ta thực sự trân quý nơi sự thực tập của người ấy. Động lực duy nhất của
việc soi sáng là muốn giúp cho người kia chuyển hóa bằng tình thương và lòng từ
bi của mình.
Trước khi bắt đầu soi
sáng, chúng ta sẽ đọc một bản văn để quán chiếu và thực tập trong buổi soi
sáng. Sau đó, người được soi sáng sẽ chắp hai tay lại và xin tăng thân soi sáng
cho mình: “Kính bạch đại chúng, xin đại chúng chỉ cho con thấy những điểm mạnh,
điểm yếu của con và chỉ cho con cách thức thực tập để sự tu học của con được vững
mạnh hơn”. Người đó sẽ tự trình bày sự thực tập mà người đó đã áp dụng trong
vài tháng nay: “Kính bạch đại chúng, con có những điểm yếu kém này, những tập
khí này… Con đã ý thức, đã sử dụng những phương pháp này để vượt qua và chuyển
hóa những tập khí của con… Con đã nắm được phương pháp nhưng chưa thực sự thành
công trong việc chuyển hóa điều này, điều kia…” Người đó sẽ thưa với tăng thân
những cái thấy của mình về bản thân.
Sau đó, mỗi người
trong tăng thân sẽ lần lượt chia sẻ cái thấy của mình về người đó trong khi những
người khác thực tập lắng nghe, kể cả người đang xin tăng thân soi sáng.
Chúng ta chỉ thực tập
pháp môn này khi chúng ta sống với nhau ít nhất là ba tháng. Sự thực tập này sẽ
có hiệu quả hơn khi chúng ta ở với nhau lâu dài. Đầu tiên, chúng ta tưới hoa
cho người được nhận soi sáng. Chúng ta nói cho người đó biết về những điểm mạnh,
những mặt tích cực và những đức tính tốt của người đó, giúp người đó phát huy
những phẩm chất tốt đẹp trong mình. Sau đó, chúng ta nói đến những điểm yếu, những
điểm cần chuyển hóa. Chúng ta luôn soi sáng với tình thương, tuệ giác và lòng từ
bi. Nhờ sử dụng ái ngữ nên người nghe sẽ không bị tổn thương. Sau cùng, chúng
ta đề nghị những phương pháp thực tập mà người đó có thể áp dụng để chuyển hóa
tập khí của mình v.v… Những điểm ta đề nghị phải đến từ những kinh nghiệm của
chính ta. Nếu chúng ta đã thực tập có kinh nghiệm, đã vượt qua những khó khăn,
đã chuyển hóa được tập khí, chúng ta có thể đề nghị những cách thức rất cụ thể
giúp người kia chuyển hóa dễ dàng. Những gì chúng ta nói phải gần với sự thật,
giúp người đó nhìn lại tự thân rõ ràng hơn. Người đó có thể đón nhận và áp dụng
những điều ta đề nghị để làm tăng tiến sự thực tập. Chúng ta không phê bình, chỉ
trích mà chỉ nâng đỡ, chia sẻ cách thức thực tập của mình.
Điều quan trọng là phải
có một người viết xuống tất cả những điều được chia sẻ trong buổi soi sáng. Một
người khác sẽ lấy những ý đó và viết lại thành một bức thư soi sáng. Một lá thư
soi sáng phải có ít nhất ba phần. Phần đầu thư soi sáng nói về những điểm tích
cực, những điểm mạnh và những phẩm chất tốt đẹp của người được nhận soi sáng.
Phần thứ hai của thư soi sáng là đề cập đến những điểm còn yếu kém. Phần thứ ba
là những đề nghị thực tập cụ thể giúp người đó cải thiện sự tu học và phẩm chất
của cuộc sống. Vì vậy, trong việc soi sáng có rất nhiều tình thương.
Lúc đầu, có thể chúng
ta hơi miễn cưỡng. Chúng ta có một chút lo sợ khi có người nói về những điểm yếu
của ta, chúng ta thấy không thoải mái, dễ chịu lắm. Nhưng ngay sau đó chúng ta
sẽ thấy thích. Chúng ta sẽ học hỏi được rất nhiều và hiểu chính mình hơn sau mỗi
buổi soi sáng.
Ngồi trong buổi soi sáng, chúng ta sẽ học được nhiều điều. Mỗi người đều có một cái nhìn riêng. Chúng ta kết hợp cái nhìn của mỗi người thành một cái nhìn chung và gọi đó là “tăng nhãn” (con mắt tăng). Con mắt tăng thì luôn sáng hơn bất kỳ con mắt cá nhân nào. Sử dụng con mắt cá nhân mình để nhìn, có thể chúng ta thấy không rõ ràng lắm. Nhưng nếu kết hợp lại những cái nhìn, những quán sát của ba mươi, bốn mươi, năm mươi người thì sẽ mang chúng ta lại gần sự thật hơn.
Lời Quán Niệm Đọc Trước Buổi Soi Sáng
“Khi nhìn anh (chị,
em) tôi thấy anh là một dòng chảy mà không thấy một cái ngã riêng biệt để trách
móc hay để khen ngợi. Nhìn vào anh tôi thấy tổ tiên, dòng họ, cha mẹ, đất nước
và văn hóa của anh, những cái hay cái đẹp và những cái còn chưa được hay, chưa
được đẹp. Anh là một biểu hiện nhiệm mầu, một bông hoa trong vườn hoa nhân loại.
Tôi thấy tôi trân quý sự có mặt của anh. Và tôi cũng mong anh thấy tôi là một
dòng chảy, không phải một cái ngã riêng biệt để trách móc, chê bai hay tán
dương khen ngợi. Chúng ta được làm anh chị em của nhau trong tăng thân này, vì
vậy tôi có anh trong tôi và anh có tôi trong anh. Chúng ta phải nâng đỡ nhau,
khuyến khích nhau làm lớn những cái hay cái đẹp và chuyển hóa những cái chưa
hay chưa đẹp. Nếu tôi có nói điều gì để giúp anh chuyển hóa, đó không phải là sự
trách móc mà là một ước mong. Nhìn vào tôi, anh cũng thấy những cái vụng về,
không toàn hảo nơi tôi và nếu anh có nói điều gì với tôi thì đó cũng không phải
là sự chê bai hay trách móc mà chỉ là một ước mong cho tôi chuyển hóa. Anh chuyển
hóa thì tôi có hạnh phúc thêm và tôi có chuyển hóa thì anh có hạnh phúc thêm.
Chúng ta nâng đỡ nhau trên con đường thực tập. Chúng ta cần nhau. Tôi rất trân
quý sự có mặt của anh trong tăng thân này.”
Viết Thư Cho Người Thương
Mỗi khi có khó khăn với
ai đó, chúng ta nên để ra một ít thời gian để viết thư cho người đó. Chúng ta
có thể viết thư cho người mà chúng ta gặp mỗi ngày hoặc viết thư cho người mà
đã lâu chúng ta không gặp. Cả hai đều có hiệu quả tốt. Có nhiều người đã nhận
thấy được lợi ích trong sự thực tập này khi viết thư cho một người thân đã qua
đời. Làm công việc hòa giải là một sự hiến tặng tuyệt vời cho chính bản thân,
cho người ta thương và cho cả tổ tiên ta. Chúng ta hòa giải với ba, mẹ trong ta
và chúng ta có thể tìm ra một cách khéo léo để hòa giải với ba, mẹ trong gia
đình ta. Sẽ không bao giờ quá trễ để mang lại bình an và trị liệu cho gia đình
của mình.
Thực Tập
Chúng ta hãy để ra ít
nhất là ba giờ đồng hồ để viết một lá thư với những lời ái ngữ. Trong khi viết,
chúng ta hãy nhìn sâu vào bản chất thực của mối quan hệ giữa ta và người kia. Tại
sao sự truyền thông lại trở nên khó khăn như vậy? Tại sao ta không thể hạnh
phúc được? Chúng ta có thể tham khảo ví dụ sau đây:
Con trai thương!
Ba biết con đã đau khổ
nhiều trong suốt những năm qua và ba đã không giúp gì được cho con. Trái lại,
ba đã làm cho tình huống tệ hại hơn. Ba không có ý làm con khổ, con trai ạ. Có
lẽ ba không đủ khéo léo. Ba đã áp đặt ý kiến của ba lên con và làm cho con khổ.
Trước đây ba nghĩ là con làm cho ba khổ, rằng nỗi khổ của ba chính là do con
gây nên. Nhưng bây giờ ba thấy rằng chính ba đã gây nên những nỗi khổ của mình và
đã làm cho con khổ. Làm cha mẹ, không ai muốn làm con mình đau khổ cả. Con hãy
giúp ba đi. Hãy nói cho ba biết những vụng về của ba từ trước đến nay, để ba sẽ
không làm cho con khổ nữa bởi vì nếu con khổ thì ba cũng khổ. Ba cần con giúp đỡ,
con thương yêu của ba. Mình phải là một cặp cha con hạnh phúc. Ba quyết tâm làm
điều đó. Con nói cho ba biết những gì đang có trong lòng con đi. Ba hứa sẽ cố gắng
hết sức để không nói, không làm những điều khiến cho con tổn thương nữa. Con cần
phải giúp ba, nếu không, một mình ba không thể làm được. Trước đây, mỗi khi ba
khổ, ba muốn trừng phạt con, ba đã nói, đã làm những điều khiến con khổ. Ba
nghĩ như thế sẽ làm vơi đi nỗi khổ trong ba, nhưng ba đã lầm. Bây giờ đây, ba
thấy bất cứ điều gì mà ba nói hoặc làm cho con khổ thì chính ba cũng khổ theo.
Ba quyết tâm không lặp lại chuyện đó nữa. Con giúp ba được không?!
Chúng ta sẽ thấy rằng
người vừa viết xong lá thư sẽ không còn là người khi mới bắt đầu viết thư nữa.
Bình an, hiểu biết và từ bi đã chuyển hóa chúng ta. Chúng ta có thể thực hiện
được một phép lạ trong vòng hai mươi bốn giờ đồng hồ. Đó là sự thực tập nói lời
ái ngữ.
Độc Cư
Bụt đã từng sống với
hàng ngàn vị khất sĩ túc trực xung quanh. Bụt cũng đi, cũng ngồi, cũng ăn cơm với
những vị nam và nữ khất sĩ khác nhưng Ngài luôn an trú trong sự tĩnh lặng.
Trong kinh “Người biết sống một mình” Bụt đã dạy cho ta phương pháp sống một
mình. Sống một mình không có nghĩa là không có ai chung quanh, mà nghĩa là an
trú vững chãi trong giây phút hiện tại và có ý thức về những gì đang xảy ra
trong giây phút ấy. Chúng ta sử dụng chánh niệm để ý thức về những cảm thọ, tri
giác trong ta và ý thức về những gì đang xảy ra quanh ta. Chúng ta luôn có mặt
cho chính mình và không đánh mất chính mình. Đó là định nghĩa của Bụt về sự thực
tập hạnh độc cư lý tưởng: không kẹt vào quá khứ, không mơ tưởng tới tương lai
và không bị lôi kéo bởi đám đông, luôn có mặt trọn vẹn, thân tâm hợp nhất và ý
thức về những gì đang xảy ra trong giây phút hiện tại. Nếu không có khả năng sống
một mình thì càng ngày ta càng trở nên nghèo nàn hơn. Ta không đủ chất liệu để
nuôi dưỡng chính mình cũng như không có gì để hiến tặng cho người khác. Vì thế
học cách sống một mình rất quan trọng. Mỗi ngày chúng ta nên dành trọn vẹn một
khoảng thời gian nào đó để sống một mình. Vì sống một mình, chúng ta sẽ dễ dàng
nhìn sâu và nuôi dưỡng chính mình hơn.
Độc cư không phải là ẩn
cư một mình trên núi cao hoặc trong các am cốc trong rừng sâu. Cũng không phải
là chạy trốn khỏi xã hội, chạy trốn khỏi các nền văn minh. Độc cư thật sự đến từ
một trái tim vững chãi, không bị lôi kéo bởi đám đông, bởi những đau buồn trong
quá khứ, bởi những lo lắng về tương lai hay những điều quá khích trong hiện tại.
Độc cư là giữ vững chánh niệm để không đánh mất chính mình. Nương vào hơi thở
chánh niệm, trở về giây phút hiện tại, đó chính là nương tựa vào hải đảo xinh đẹp
và bình an trong mỗi chúng ta.
Độc cư không có nghĩa
là ta không có khả năng sống một mình và nhìn sâu khi ta đang ở giữa một nhóm
đông người. Ngược lại, dù đang ở nơi họp chợ, chúng ta cũng có thể sống một
mình mà không bị lôi kéo bởi đám đông. Ta vẫn là chính ta, cho dù ta đang ở
trong một nhóm hội thảo và đang có một cảm xúc tập thể xảy ra. Ta vẫn có thể an
trú vững chãi nơi hải đảo tự thân của mình.
Thực Tập
Bước đầu tiên là ta ở
một mình. Bước thứ hai là trở về với chính mình và sống trong sự độc cư, ngay cả
khi ta đang ngồi với những người khác. Sống độc cư không có nghĩa là ta tách
mình ra khỏi mọi người. Bởi vì tuy sống một mình nhưng sự thật là ta có thể hòa
đồng vào tất cả mọi người, mọi loài. Tôi thấy mình tương quan với bạn vì tôi
hoàn toàn là tôi. Rất đơn giản. Để thực sự thấy được sự liên hệ mật thiết giữa
mình với thế giới xung quanh, việc đầu tiên là chúng ta phải trở về với chính
mình để thấy sự liên hệ mật thiết trong chính tự thân.
Chúng ta có thể ngồi
thiền, đi thiền, ăn cơm và làm việc với người khác nhưng luôn nhớ quay về với hải
đảo tự thân. Trân quý sự có mặt của nhau trong gia đình, bè bạn mà không bị lôi
cuốn và đánh mất mình trong những dòng cảm xúc, tri giác của mọi người. Cộng đồng,
tăng thân là nơi nâng đỡ mình. Khi thấy ai đó trong tăng thân hành xử với chánh
niệm, nói năng bằng tình thương yêu, vui thích với công việc đang làm là người
đó đang nhắc nhở ta quay về với nguồn chánh niệm trong ta và sống nếp sống độc
cư.
Khi sống chung với mọi
người hoặc với bạn bè quanh mình mà ta không bị đánh mất mình trong những giao
tiếp với những người xung quanh thì cho dù đang sống giữa xã hội bận rộn đi nữa,
ta cũng có thể thở, cười trong an lạc và an trú vững chãi nơi hải đảo tự thân của
mình.
Im Lặng Hùng Tráng
Đó là sự im lặng xuất
phát từ trái tim của chúng ta mà không phải là từ bên ngoài. Nếu chúng ta thực
sự im lặng thì dù trong bất kỳ tình huống nào, chúng ta cũng có thể tận hưởng
được sự im lặng. Im lặng không có nghĩa là không nói và không làm điều gì gây
nên tiếng động mà nghĩa là chúng ta không có sự xáo động bên trong và không độc
thoại một mình. Có những lúc ta nghĩ rằng ta đang im lặng và tất cả chung quanh
ta cũng đều im lặng nhưng thực ra những câu chuyện vẫn đang tiếp diễn không ngừng
trong đầu ta. Đó không phải là im lặng.
Thực tập im lặng hùng
tráng không phải là im lặng trong những hoạt động bên ngoài mà là sự yên lặng
trong nội tâm. Ngồi ăn với nhiều người trong tăng thân hoặc trong gia đình là một
cơ hội để tận hưởng sự im lặng. Ngồi thiền và đi thiền là cơ hội để được im lặng,
cũng như khi nghe pháp thoại, nghe một vị giáo thọ chia sẻ lời Bụt dạy cũng là
cơ hội để thực tập im lặng. Khi chúng ta có sự yên lặng trong nội tâm thì sự tỉnh
thức có thể thấm nhuận vào mảnh đất tâm của chúng ta.
Thực Tập
Trong những khóa tu ở
các đạo tràng Mai Thôn, có một thời khóa thực tập im lặng hùng tráng được tuân
thủ bắt đầu từ khi kết thúc buổi ngồi thiền tối cho đến sau buổi ăn sáng hôm
sau. Hãy để sự yên lặng và tĩnh tại thấm vào xương thịt ta, cho năng lượng và
chánh niệm của tăng thân đi vào thân tâm ta. Sau buổi ngồi thiền tối, chúng ta
thong thả đi về chỗ nghỉ của mình. Ý thức từng bước chân mình đang bước. Thở
sâu và thưởng thức sự yên tĩnh, tươi mát của không khí về đêm. Cho dù có một
người nào đó đang đi bên cạnh, chúng ta cũng duy trì sự yên lặng của mình vì
người này cũng cần sự yểm trợ của ta. Chúng ta cũng có thể ngồi lại một mình
ngoài trời với cây cỏ, trăng sao, sau đó vào nhà, đi vệ sinh, thay áo quần và
đi ngủ.
Chúng ta có thể nằm
xuống, buông thư toàn thân cho đến khi đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, khi thức
dậy, chúng ta đi lại trong chánh niệm, im lặng vào nhà tắm, cho mình có đủ thời
gian để quay về với hơi thở và sau đó đi đến thiền đường ngay. Chúng ta không cần
phải chờ ai. Khi thấy ai đó trên đường đi, chúng ta chỉ cần chắp tay xá chào, để
cho người đó có cơ hội thưởng thức buổi sáng như ta đang thưởng thức.
Làm Biếng
Nhiều người trong
chúng ta đã làm việc quá tải, chúng ta luôn đặt ra những kế hoạch dày đặc, ngay
cả trẻ em cũng không có thì giờ để chơi, lúc nào cũng có một thời khóa biểu đầy
kín. Chúng ta nghĩ rằng phải có việc làm và bận rộn với công việc mới tốt,
nhưng bận rộn liên tục lại là một trong những nguyên nhân gây đau khổ cho chúng
ta vì sự căng thẳng và trầm cảm do công việc gây nên. Chúng ta ép mình làm việc
quá nhiều và bắt con cái chúng ta cũng phải như vậy. Đây không phải là một nếp
sống văn minh và chúng ta cần phải thay đổi thực trạng này.
Ngày làm biếng là
ngày mà chúng ta không có một thời khóa nào cả. Chúng ta để cho ngày này trải
ra một cách tự nhiên, không hạn định. Chúng ta có thể đi thiền hành một mình hoặc
với một người bạn, hoặc ngồi thiền trong rừng. Chúng ta có thể thanh thản đọc một
vài trang sách hoặc viết thư cho gia đình, bè bạn.
Ngày làm biếng cũng
có thể là một ngày cho chúng ta nhìn lại sự thực tập của mình một cách sâu sắc
hơn, cũng như nhìn lại mối quan hệ của mình với những người chung quanh. Chúng
ta có thể học được rất nhiều từ những gì chúng ta đã, đang và sẽ thực tập. Chúng
ta biết được những gì nên làm và những gì không nên làm để sự thực tập của
chúng ta được hài hòa hơn. Đôi khi, chúng ta thúc ép mình quá nhiều trong sự thực
tập, gây ra sự bất hòa trong bản thân và chung quanh ta. Vào ngày làm biếng,
chúng ta có cơ hội để quân bình chính mình. Chúng ta có thể nhận ra những điều
rất đơn giản như chúng ta cần nghỉ ngơi thêm hoặc chúng ta nên thực tập tinh tấn
hơn. Ngày làm biếng là một ngày bình yên cho tất cả mọi người.
Thông thường, khi
không có việc gì làm, chúng ta hay thấy buồn chán và có khuynh hướng đi tìm cái
gì đó để làm hoặc để giải trí. Chúng ta rất sợ ngồi không mà không làm gì cả.
Ngày làm biếng là để cho chúng ta rèn luyện tự thân, làm sao vẫn có thể an
nhiên, hạnh phúc khi không có công việc. Nếu không, chúng ta không dám đối đầu
với những căng thẳng, trầm cảm trong ta. Chỉ khi nào chúng ta buồn chán mà ý thức
được là chúng ta đang đi tìm kiếm những hình thức giải trí để trốn chạy những cảm
giác cô đơn, vô dụng trong ta thì lúc ấy những căng thẳng, trầm cảm trong ta mới
bắt đầu tan biến. Chúng ta có thể tổ chức lại đời sống hàng ngày của mình để có
cơ hội học hỏi cách sống an lạc, vui tươi và đầy tình yêu thương.
Thực Tập
Ngày làm biếng không
phải là ngày để ta làm những gì ta thích. Hầu như ngày nào chúng ta cũng có quá
nhiều công việc để làm cho mình và cho người khác. Thế nhưng, vào những ngày
làm biếng, chúng ta phải từ chối công việc. Ngày làm biếng là ngày mà chúng ta
không làm gì cả. Chúng ta có thói quen là phải luôn luôn làm một cái gì đó và
điều đó đã trở thành một tập khí sâu dày trong ta. Vì vậy, ngày làm biếng là một
phương pháp thực tập nghiêm túc để chuyển hóa tập khí này.
Vào ngày làm biếng,
chúng ta nên cố gắng đừng làm gì cả. Chỉ chơi thôi. Điều này thật không đơn giản.
Tuy nhiên, chúng ta có thể học một cách sống mới. Nghĩ rằng không làm gì sẽ
lãng phí thời gian là không đúng. Thời gian, trước hết là để cho chúng ta có mặt:
để sống, để an lạc, để vui tươi và để thương yêu. Thế giới cần những người vui
sống và thương yêu, cần những người có khả năng có mặt mà không làm gì cả. Nếu
biết nghệ thuật sống an lạc, vững chãi thì chúng ta sẽ có nền tảng căn bản để
thực hiện mọi hành động. Nền tảng của mọi hành động là có mặt và phẩm chất của
sự có mặt sẽ quyết định phẩm chất công việc. “Hành” phải dựa trên “vô hành”.
Chúng ta thường nói: “Làm gì đi chứ, sao lại ngồi không đó.” Bây giờ chúng ta
phải nói ngược lại: “Đừng làm gì hết, hãy ngồi cho yên” để chúng ta thực sự có
mặt, để an lạc, hiểu biết và thương yêu có mặt.
Nghe Pháp Thoại
Pháp là những lời dạy
của Bụt. Nếu chúng ta tham dự một khóa tu ở một trung tâm tu học, hoặc tham dự
chung với một nhóm hay một lớp học địa phương do một vị giáo thọ hướng dẫn,
chúng ta sẽ có cơ hội được nghe pháp thoại.
Thực Tập
Chúng ta nên đến sớm
trước buổi pháp thoại để có đủ thời gian tìm cho mình một chỗ ngồi ổn định và
thiết lập thân tâm trong trạng thái an lạc. Chúng ta nên nghe pháp thoại với một
trái tim rộng mở và một tâm hồn lắng yên cho giáo pháp thấm sâu vào mình. Nếu
chúng ta chỉ nghe bằng trí năng, đem tâm so sánh, phán xét, phân biệt những gì
ta đang nghe với những gì ta nghĩ là ta đã biết hoặc đã nghe ai nói qua thì
chúng ta đánh mất cơ hội tiếp nhận những thông điệp mà người nói muốn trao truyền
cho ta.
Pháp thoại giống như
những cơn mưa thấm sâu vào tâm thức ta và tưới tẩm những hạt giống trí tuệ, từ
bi sẵn có trong ta. Chúng ta hãy để pháp thoại đi vào mình một cách cởi mở như
đất tiếp nhận những cơn mưa tươi mát của mùa xuân. Bài giảng có thể chỉ là điều
kiện để cho cây hiểu biết và thương yêu của chúng ta được đơm hoa kết trái.
Vì sự kính pháp và
tôn trọng người đang nói pháp, chúng ta nên ngồi nghiêm trang trên ghế hoặc
trên bồ đoàn mà không nằm hoặc ngồi ngửa nghiêng. Nếu trong khi nghe pháp thoại
thấy mỏi, chúng ta có thể thay đổi tư thế trong chánh niệm, thực tập thở sâu,
nhẹ nhàng xoa bóp trong một hai phút để đưa nguồn không khí mới lên não và đến
những bộ phận mệt mỏi của cơ thể.
Không được nói chuyện
hoặc làm ồn trong khi nghe pháp thoại. Không được bỏ ra giữa buổi pháp thoại, nếu
rất cần đi thì phải tránh làm động tâm người khác tới mức tối đa.
Pháp Đàm
Pháp đàm là cơ hội để
chúng ta học hỏi tuệ giác, kinh nghiệm thực tập của người khác, và cũng là cơ hội
để chúng ta chia sẻ những kinh nghiệm, những niềm vui, những khó khăn, những vấn
đề liên quan đến sự thực tập chánh niệm của mình. Trong khi một người chia sẻ
thì những người khác thực tập lắng nghe sâu. Thực tập lắng nghe sâu trong khi
người khác đang chia sẻ, chúng ta sẽ tạo được một bầu không khí yên tĩnh, gây
nhiều cảm hứng cho người nói. Tập chia sẻ những hạnh phúc, khó khăn trong sự thực
tập, chúng ta sẽ đóng góp vào tuệ giác và sự hiểu biết chung của tăng thân.
Thực Tập
Chúng ta chỉ chia sẻ
dựa trên những kinh nghiệm thực tập của chính mình mà không chia sẻ lý thuyết
hay những ý niệm trừu tượng. Chúng ta có thể chia sẻ cho nhau những khó khăn
hay nguyện ước của mình. Ngồi lắng nghe và chia sẻ với nhau, chúng ta sẽ thấy
được sự tương quan mật thiết giữa mình và mọi người. Mỗi người sẽ lần lượt chia
sẻ. Trong khi người đó chia sẻ, những người khác theo dõi hơi thở, thực tập lắng
nghe sâu mà không phán xét, không phản ứng và cũng không cắt ngang lời người
đang chia sẻ hay đưa ra lời khuyên bảo.
Chúng ta nên nhớ rằng
những điều được chia sẻ trong suốt buổi pháp đàm có thể là những bí mật riêng
tư. Nếu có một người chia sẻ về những khó khăn mà người đó đang đối diện, chúng
ta hãy tôn trọng người đó, rằng có thể người đó không muốn người khác bàn tán về
những vấn đề riêng tư của mình sau buổi pháp đàm.
Pháp đàm trong bản môn
Ta nhìn nhau mỉm cười
Em và ta đâu khác
Nghe và nói không hai.
0 Đánh giá