Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Bước Trong Thiền, Ngồi Trong Thiền – Osho
Chuyện Thiền
Chương 1. Hơi Thở Của Hồn
Câu hỏi thứ nhất
Osho ơi,
Tại sao thầy đã gọi loạt bài này là "Bước trong Thiền, Ngồi
trong Thiền"?
Tôi không định chê
trách. Toàn thể việc trách cứ đổ vào anh bạn già Yoka. Yoka là một trong những
người chứng ngộ hiếm hoi nhất; lời của ông ấy cực kì hay. Rất ít lời nói còn sẵn
có, nhưng từng lời nói đều là kim cương duy nhất trong bản thân nó.
Đọc lời của ông ấy,
tôi bắt gặp phát biểu này:
Con người của thiền
bước trong thiền và ngồi trong thiền. Dù ông ấy nói hay hành động, dù ông ấy im
lặng hay bất hoạt, thân thể ông ấy bao giờ cũng an bình, ông ấy mỉm cười, nhìn
thẳng vào chiếc kiếm sắp lấy mạng ông ấy. Ông ấy giữ cân bằng ngay cả vào khoảnh
khắc chết.
Tôi yêu phát biểu này
rằng "con người của thiền bước trong thiền và ngồi trong thiền" bởi lẽ
đơn giản là thiền không thể chỉ là một phần của cuộc đời bạn. Bạn không thể làm
một mảnh đời bạn có tính thiền; điều không thể được là có tính thiền trong một
giờ và thế rồi phi thiền trong hai mươi ba giờ. Điều đó là tuyệt đối không thể
được. Nếu bạn đang làm điều đó, điều đó có nghĩa là thiền của bạn là giả.
Thiền hoặc có thể là
chuyện hai mươi bốn giờ hoặc nó không thể là thiền chút nào. Nó giống như việc
thở: bạn không thể thở trong một giờ và thế rồi gạt nó sang bên trong hai mươi
ba giờ, nếu thế thì bạn sẽ chết. Bạn phải liên tục thở. Ngay cả khi bạn ngủ bạn
phải liên tục thở. Ngay cả trong cơn mê sâu bạn phải liên tục thở.
Thiền là hơi thở của
hồn bạn. Cũng như việc thở là sự sống của thân thể, thiền là sự sống của hồn.
Những người không nhận
biết về thiền là chết về tâm linh.
George Gurdjieff thường
nói rằng rất ít người có hồn - và ông ấy là đúng. Người ta được sinh ra không
có hồn mà chỉ có hạt mầm, cái có thể trưởng thành trong hồn - cái có thể không
trưởng thành. Điều đó sẽ tuỳ thuộc vào bạn. Bạn sẽ phải tạo ra mảnh đất đúng,
khí hậu đúng cho nó phát triển, nở hoa. Bạn sẽ phải khơi gợi mùa xuân tới cho bạn
để cho hồn bạn có thể nở hoa, bằng không bạn chỉ là thân thể-tâm trí. Hồn chỉ
là lời trống rỗng. Thiền làm cho nó thành thực tại. Thiền là bầu khí hậu trong
đó hồn xảy ra.
Zen là cái tên khác
cho thiền. Từ zen bắt nguồn từ gốc tiếng Phạn dhyan - nó đã du hành xa. Dhyan
nghĩa là trạng thái tuyệt đối im lặng, im lặng vô ý nghĩ, nhưng đầy nhận biết.
Ngay cả ý nghĩ rằng "Tôi nhận biết" là đủ làm sao lãng bạn khỏi thiền
của bạn. Ngay cả biết rằng "tôi đang trong thiền" là đủ để phá huỷ
nó.
Trạng thái của thiền
là trạng thái hồn nhiên, im lặng. Bạn vô nhận biết một cách phúc lạc về nhận biết
của bạn. Bạn hiện hữu, nhưng bạn hoàn toàn được thảnh thơi. Bạn không trong trạng
thái ngủ; bạn tràn đầy tỉnh táo, tỉnh táo hơn bao giờ. Thay vì thế, bạn là sự tỉnh
táo.
Thiền là đóng góp lớn
của phương Đông cho tiến hoá của nhân loại.
Bản thân Phật không
bao giờ dùng tiếng Phạn; ông ấy dùng ngôn ngữ đã được số đông người thời đó
dùng, ông ấy đã dùng tiếng Pali. Trong tiếng Pali, dhyan trở thành jhan. Khi
thông điệp của Phật lan tới Trung Quốc, jhan trở thành chan. Và khi nó đi từ
Trung Quốc sang Nhật Bản, nó trở thành zen. Nhưng nó bắt nguồn từ dhyan. Dhyan
nghĩa là thiền, nhưng từ tiếng Anh "meditation" không có hương vị đó,
nó có liên kết lâu dài với suy ngẫm. Từ tiếng Anh "meditation" ngụ ý
suy ngẫm về cái gì đó; có đối thể của suy ngẫm.
Và trong Thiền không
có đối thể chút nào, chỉ tính chủ thể thuần khiết. Bạn nhận biết, nhưng không
nhận biết về cái gì đó. Không có cái gì để nhận biết về; mọi thứ đã biến mất. Bạn
thậm chí không nhận biết về không cái gì, vì thế thì không cái gì trở thành đối
thể của bạn, thế thì không cái gì trở thành ý nghĩ của bạn. Bạn không nhận biết
về trống rỗng nữa. Bạn đơn giản là nhận biết; không có đối thể cho nhận biết của
bạn. Gương là trống rỗng, không phản xạ cái gì, vì không có cái gì để phản xạ.
Bạn phải nhớ điều đó,
bằng không "meditation" có thể cho bạn ấn tượng sai. Bất kì khi nào từ
"meditation" được dùng, lập tức câu hỏi nảy sinh, "Về cái
gì?" Câu hỏi đó là không liên quan. Nếu bạn hỏi, "Về cái gì?" thế
thì bạn đang hỏi nghĩ về cái gì, suy tư về cái gì, tập trung vào cái gì - và điều
đó không phải là thiền.
Tập trung không phải
là thiền, tập trung là nỗ lực của tâm trí để hội tụ bản thân nó. Nó có chủ định
nào đó của riêng nó. Nó là phương pháp trong khoa học - hữu dụng, nhưng nó
không phải là thiền.
Suy ngẫm có mơ hồ hơn
chút ít, trừu tượng hơn. Trong tập trung, đối thể là thấy được hơn; trong suy
ngẫm, đối thể là trừu tượng. Bạn tập trung vào ngọn lửa của đèn; bạn suy ngẫm về
yêu. Và trong Ki tô giáo, suy ngẫn và thiền đã trở thành đồng nghĩa.
Meditation phải được
cho nghĩa mới, hương thơm mới - hương thơm của Thiền. Tập trung là của tâm trí,
thiền không phải là của tâm trí chút nào, và suy ngẫm chỉ là ở giữa, trong tình
trạng lấp lửng. Nó là cái gì đó của tâm trí và cái gì đó của vô trí, sự trộn lẫn;
trạng thái nơi tâm trí và vô trí gặp gỡ, đường biên.
Người ta phải đạt tới
trạng thái nhận biết tuyệt đối: đó là Thiền. Bạn không thể làm nó mọi sáng
trong vài phút hay nửa giờ và thế rồi quên tất cả về nó. Nó phải trở thành giống
như nhịp tim đập của bạn. Bạn phải ngồi trong nó, bạn phải bước trong nó. Vâng,
bạn thậm chí phải ngủ trong nó.
Ananda, một trong những
đại đệ tử của Phật Gautam, đã hỏi Phật, "Một điều bao giờ cũng gây thách đố
cho tôi và tôi không thể kìm được tò mò thêm nữa mặc dầu câu hỏi của tôi là
không liên quan. Câu hỏi là ở chỗ khi thầy đi ngủ thầy vẫn còn ở trong cùng tư
thế suốt cả đêm. Bất kì chỗ nào thầy để tay, chân, bất kì chỗ nào thầy nằm lên,
thầy vẫn còn đích xác như vậy, như bức tượng. Thầy không cử động, thầy không đổi
bên, thầy không chuyển tay, chân - không cái gì thay đổi. Thầy thức dậy buổi
sáng trong đích xác cùng tư thế mà thầy đã đi vào giấc ngủ. Một đêm, chỉ vì tò
mò, tôi đã nhìn thầy cả đêm - không một chuyển động. Thầy kiểm soát bản thân thầy
ngay cả trong giấc ngủ sao?"
Phật nói, "Không
có vấn đề kiểm soát. Ta thức tỉnh, ta trong thiền. Ta ngủ trong thiền. Cũng như
khi ta thức dậy sáng sớm trong thiền, mọi đêm ta đi vào giấc ngủ trong thiền.
Ngày của ta là thiền của ta, đêm của ta cũng vậy. Ta vẫn còn tuyệt đối bình thản
và yên tĩnh vì sâu bên dưới ta nhận biết hoàn hảo. Ngọn lửa của thiền liên tục
bùng cháy không khói. Đó là lí do tại sao không có nhu cầu cử động."
Yoka nói:
Con người của Thiền bước trong thiền và ngồi trong thiền.
Điều này có ý nghĩa lớn
cho tất cả các bạn. Thiền phải trở thành cái gì đó sâu trong bạn tới mức bất kì
chỗ nào bạn đi nó vẫn còn, trú ngụ cùng bạn; bất kì cái gì bạn làm nó bao giờ
cũng có đó. Chỉ thế thì sống của bạn có thể được biến đổi. Thế thì bạn sẽ không
chỉ có tính thiền trong sống của bạn, bạn sẽ có tính thiền trong chết của bạn nữa.
Bạn sẽ chết trong thiền sâu.
Đó là cách Phật đã chết.
Đó là cách mọi chư phật bao giờ cũng chết: chết của họ là cái gì đó cực kì đẹp
đẽ. Sống của họ là đẹp, chết của họ cũng đẹp. Không có kẽ hở giữa sống và chết
của họ. Chết của họ là cao trào của sống của họ, đỉnh tối thượng, cách diễn đạt
tuyệt đối.
Khi Phật chết, ông ấy
đã tám mươi hai tuổi. Ông ấy gọi các đệ tử lại - cũng như ông ấy vẫn thường làm
khi ông ấy nói với họ mọi sáng. Tất cả họ tụ tập lại. Không ai nghĩ chút nào về
chết của ông ấy.
Và thế rồi Phật nói,
"Đây là bài giảng cuối cùng của ta cho các ông. Bất kì cái gì ta phải nói
với các ông ta đã nói rồi. Bốn mươi hai năm ta đã từng nói cho các ông, nói với
các ông... Ta đã rót toàn thể tâm ta ra. Bây giờ, nếu ai đó có bất kì câu hỏi
nào còn lại người đó có thể hỏi, vì đây là ngày cuối cùng của đời ta. Hôm nay
ta rời sang bờ bên kia. Con thuyền của ta đã tới."
Họ bị choáng! Họ đã tới
chỉ để nghe bài nói thường ngày. Họ đã không nghĩ rằng ông ấy sẽ chết - và
không làm ồn ào gì về chết! Nó chỉ là hiện tượng đơn giản, công bố đơn giản rằng
"Con thuyền của ta đã tới và ta phải ra đi. Nếu các ông có bất kì câu hỏi
nào còn lại, các ông có thể hỏi ta, vì nếu các ông không hỏi ta hôm nay, ta sẽ không
bao giờ còn sẵn có nữa. Thế thì câu hỏi sẽ còn lại với các ông. Cho nên xin mời,
xin vui lòng và đừng xấu hổ," ông ấy nói với các đệ tử của mình.
Họ bắt đầu khóc. Và
Phật nói, "Dừng mọi điều vô nghĩa này lại đi! Đây không phải là lúc phí
hoài vào kêu khóc! Hỏi đi nếu các ông có cái gì đó cần hỏi, bằng không thì để
ta đi. Thời gian đã tới. Ta không thể nấn ná được lâu thêm nữa."
Họ nói, 'Chúng tôi chẳng
có gì để hỏi. Thầy đã cho nhiều hơn chúng tôi đã bao giờ hỏi. Thầy đã trả lời mọi
câu hỏi mà chúng tôi đã hỏi, mà chúng tôi có thể đã hỏi.
Thầy đã trả lời các
câu hỏi mà trong nhiều thế kỉ sẽ đáp ứng cho mọi loại người truy hỏi."
Thế rồi Phật nói,
"Vậy ta có thể rời bỏ các ông. Xin chào."
Và ông ấy nhắm mắt lại,
ngồi trong tư thế hoa sen, và bắt đầu đi hướng tới bờ bên kia.
Người ta nói: bước thứ
nhất là bước ông ấy bỏ thân thể, bước thứ hai là bước ông ấy bỏ tâm trí, bước
thứ ba là bước ông ấy bỏ tâm của ông ấy, bước thứ tư là bước ông ấy bỏ hồn ông ấy.
Ông ấy biến mất vào trong vũ trụ một cách an bình thế, im lặng thế, vui vẻ thế.
Chim ríu rít hót; lúc đó là sáng sớm - mặt trời vẫn trên đường chân trời. Và mười
nghìn sannyasins đã ngồi và quan sát Phật chết với duyên dáng thế! Họ quên mất
hoàn toàn rằng đây là chết. Không có gì của chết như họ bao giờ cũng quan niệm
về nó. Đó là kinh nghiệm phi thường thế.
Nhiều năng lượng thiền
được xả ra tới mức nhiều người trở nên chứng ngộ chính ngày đó, chính khoảnh khắc
đó. Những người đang ở ngay bờ được đẩy vào trong cái không biết. Hàng nghìn
người, người ta nói vậy, đã trở nên chứng ngộ qua cái chết đẹp đẽ của Phật.
Chúng ta không gọi nó
là chết, chúng ta gọi nó là Mahaparinirvana, tan biến vào trong cái tuyệt đối -
hệt như tảng băng tan ra, biến mất trong đại dương. Ông ấy đã sống trong thiền,
ông ấy đã chết trong thiền.
Chính bởi vì Yoka mà
tôi đã chọn tên sách này 'Bước trong Thiền, Ngồi trong Thiền." Trong cụm từ
đơn giản này, toàn thể kinh nghiệm của mọi người đã thức tỉnh được cô đọng lại.
Yoka cũng nói:
Ý nghĩ mạnh bạo của Thiền giống như tiếng gầm mạnh mẽ của sư tử,
gieo khiếp sợ vào trong tim của mọi con vật khác. Ngay cả vua của voi cũng chạy
mất quên cả chân giá trị của nó. Những đệ tử có tâm xứng đáng, một mình họ, giống
như rồng già nghe thấy việc gầm đó với sự vui mừng bình thản.
Vâng, Thiền giống như
tiếng gầm của sư tử. Mọi tôn giáo khác nói theo cách không gây tổn thương gì mấy.
Họ đang thoả hiệp; họ thoả hiệp với việc ngủ của bạn. Thiền là không thoả hiệp.
Nó không bận tâm về việc ngủ của bạn và mơ đẹp của bạn. Nó gây choáng cho bạn,
nó đập tan tành bạn. Toàn thể nỗ lực của nó là đánh thức bạn, với bất kì giá
nào. Vâng, nó giống như tiếng gầm của sư tử.
Chỉ những đệ tử có
tâm xứng đáng, một mình họ, giống như rồng già nghe thấy việc gầm đó với sự vui
mừng bình thản.
Nó có thể được nghe
thấy chỉ với tình yêu chân lí sâu sắc. Nó chỉ có thể được nghe thấy bởi những
người là người tìm kiếm thực sự, không chỉ tò mò, không chỉ là khán giả, không
chỉ là triết gia, mà là người thực sự đi qua biến đổi triệt để - người sẵn sàng
chết và được tái sinh. Nó chỉ dành cho vài người có can đảm và dũng cảm, vì nó
không chỉ là tôn giáo chủ nhật như Ki tô giáo, mà mỗi chủ nhật bạn đi tới nhà
thờ và thiên đường của bạn được đảm bảo. Nó không giống Mô ha mét giáo, mà bạn
cầu nguyện năm lần, liên tục lặp lại như vẹt cùng những lời, không phải là lời
của bạn, không phải là tự phát với bạn, điều đã bị áp đặt bởi người khác lên bạn
- bạn thậm chí có thể không biết tới nghĩa của chúng.
Đó là một thế giới
ngu xuẩn thế! Người Mô ha mét giáo cầu nguyện bằng tiếng A rập, tiếng mà họ
không hiểu; người Hindus cầu nguyện trong tiếng Phạn, tiếng mà họ không hiểu;
và bây giờ các Phật tử cầu nguyện trong tiếng Pali, tiếng mà họ không hiểu - bởi
lẽ đơn giản là các tu sĩ đã rất nhấn mạnh vào việc giữ ngôn ngữ chết vì những lời
cầu nguyện kia là rất nghèo nàn nếu chúng được dịch sang ngôn ngữ mà họ có thể
hiểu. Bạn sẽ bị lúng túng - bạn sẽ không có khả năng thấy cái gì có đó để cầu
nguyện trong chúng; chúng sẽ mất mọi điều bí ẩn. Điều bí ẩn là vì bạn không hiểu
chúng. Do đó có tiếng Latin, Hi Lạp, A rập, Phạn, Pali, Prakrit - các ngôn ngữ
chết mà không ai hiểu cái gì hơn. Các tu sĩ liên tục nhấn mạnh rằng lời cầu
nguyện phải ở trong các ngôn ngữ chết đó.
Bạn đang nói cái gì
đó mà nghĩa của nó không được bạn biết tới. Đây là loại lời cầu nguyện gì vậy?
Bạn đang gửi nó tới ai? Bạn không biết bất kì cái gì về Thượng đế. Và điều bạn
nói không nảy sinh từ tâm bạn, bạn chỉ là chiếc máy quay đĩa - như biểu tượng cho
đĩa hát His Master's Voice.
Thiền không quan tâm
tới những thoả hiệp như vậy. Nó muốn bạn thực sự thức dậy. Và đó là công việc
gian nan, việc làm bạc bẽo. Thiền sư đã chọn cái gì đó mà không người nào sẽ
cám ơn ông ấy. Mọi người sẽ cảm thấy bị ông ấy phá huỷ và mọi người sẽ cảm thấy
bị tổn thương bởi ông ấy. Mọi người sẽ cảm thấy ông ấy đang quấy rối việc ngủ của
họ. Chỉ rất ít người, những người là người truy tìm thực sự, người sẵn sàng mạo
hiểm tất cả, sẽ có khả năng hiểu, vì Thiền nói toàn thể cuộc sống của bạn phải
được biến đổi, không chỉ một phần cuộc sống của bạn.
Khi bạn ở trong đền
chùa, trong nhà thờ hồi giáo, trong giáo đường Do Thái, bạn trở nên có tính tôn
giáo, và khi bạn ở bên ngoài nó bạn là phi tôn giáo, chỉ là cái ta cũ. Thế thì
con người bạn trong đền chùa là sự giả vờ. Nó phân chia bạn, nó tạo ra nhân loại
phân liệt, nó tạo ra những người có tâm trí chia chẻ. Nếu bạn đi và nhìn họ cầu
nguyện trong nhà thờ hồi giáo, trong đền chùa, bạn sẽ nói, "Họ đẹp làm
sao!" Và cùng những người này ở bãi chợ trở thành xấu thế. Và cùng những
người này sẽ giết lẫn nhau với sự độc ác mà bạn không thể quan niệm nổi về điều
đó! Nếu bạn đã thấy họ đang cầu nguyện trong nhà thờ hồi giáo, trong nhà thờ, bạn
chắc đã không tin rằng họ sẽ tàn sát lẫn nhau một cách tàn bạo thế, máy móc thế.
Người Ki tô giáo đã
giết hàng nghìn người Mô ha mét giáo, người Mô ha mét giáo đã giết hàng nghìn
người Ki tô giáo, người Hindus đã giết hàng nghìn người Mô ha mét giáo, người
Mô ha mét giáo đã giết người Hindus, người Hindus đã giết các Phật tử, vân vân
và vân vân. Tất cả những tôn giáo này đã từng là kẻ thù của nhau. Họ nói về
yêu, nhưng đó chỉ đơn thuần là nói; thực tại là khác toàn bộ. Và tại sao nó là
vậy? vì lời cầu nguyện của họ là giả.
Thiền muốn bạn có tính tôn giáo, không theo cách hình thức, mà có tính tôn giáo thực trong cuộc sống hàng ngày của bạn. Thiền không phân chia cuộc sống của bạn thành điều trần tục và điều linh thiêng, nó nói mọi thứ đều là linh thiêng. Cho nên ăn, có tính thiền. Bước đi, có tính thiền. Bất kì cái gì bạn làm... tắm, có tính thiền. Bất kì chỗ nào bạn ở, bạn ở trong đền. Toàn thể sự tồn tại này là ngôi đền của Thượng đế! Cư xử dường như bạn sẽ cư xử trong đền đi. Thượng đế hiện diện ở mọi nơi.
OSHO
Thiền không nói về
Thượng đế chút nào, nhưng chỉ nói về tính thượng đế: phẩm chất nào đó, hương
thơm có ở mọi nơi. Chỉ khi bạn có năng lực học, bạn sẽ có khả năng thấy nó. Mọi
điều được cần về phần bạn là năng lực im lặng, cảm nhận, đón chào, mở.
Câu hỏi thứ hai
Osho ơi,
Điều được yêu cầu là chúng tôi học từ hỗn độn. Con người cần
thêm cái gì nữa để thức tỉnh?
Sol Lewis,
Hỗn độn không có đó ở
bên ngoài - bên ngoài là hài hoà - nhưng bên trong có hỗn độn. Và chính vì hỗn
độn bên trong mà mọi người không nhìn vào trong. Họ sợ nhìn, rất kinh sợ nhìn
vào trong. Họ giữ bản thân họ bị bận bịu theo mọi cách có thể để cho không thời
gian nào còn lại, không không gian nào còn lại để nhìn vào trong. Họ liên tục
nghe chư phật, những người nói, "Biết bản thân ông." Họ hiểu điều được
ngụ ý bởi "biết bản thân ông", nhưng họ không làm bất kì nỗ lực nào để
biết bản thân họ. Họ sợ hỗn độn.
Bên trong có hỗn độn.
Bên ngoài không có hỗn độn. Sao đang dời theo nhịp điệu, toàn thể sự tồn tại là
theo nhịp điệu, nó là trong hài hoà tuyệt đối. Chính là tâm trí con người ở
trong hỗn độn. Và nếu bạn thấy bất kì hỗn độn nào bên ngoài, đó là do con người
làm, con người tạo ra.
Con người vẫn còn là
hỗn độn chừng nào người đó chưa trở thành vô trí. Tâm trí là hỗn độn - tâm trí
nhất định là hỗn độn - và bạn đã trở nên bị đồng nhất với nó. Tâm trí là gì?
Quá khứ cộng với tương lai. Hiện tại không phải là một phần của tâm trí chút
nào, hiện tại thuộc vào sự tồn tại - và hiện tại là tuyệt đối hài hoà. Quá khứ
không còn nữa và tương lại chưa có, và tâm trí bạn bao gồm hai thứ không tồn tại
này: kí ức và tưởng tượng, kí ức và ham muốn, kí ức và hi vọng. Chính bởi vì điều
này mà bạn đang sống trong trạng thái điên.
Mọi người là điên bên
trong. Chúng ta không gọi bất kì người nào là điên chừng nào người đó chưa đi
quá nhiều tới cực đoan; nhưng khác biệt giữa người điên và cái gọi là người
lành mạnh chỉ ở mức độ - và bất kì cái gì đều có thể làm lẩy cò nó. Bạn đang
sôi lên đâu đó gần chín mươi chín độ; chỉ thêm một độ nữa - kinh doanh của bạn
thất bại, bạn bị phá sản, vợ bạn chết - và một độ đó được thêm vào cho chín
mươi chín độ của bạn, và bạn bắt đầu bay hơi; bạn điên.
Các nhà tâm thần, nhà
trị liệu tâm lí, tất cả vận hành chỉ để giữ cho bạn trong các giới hạn. Họ giữ
bạn bất thường một cách bình thường - đó là chức năng của họ. Họ là tác nhân của
xã hội, cũng như vào thời xưa, các tu sĩ đã là tác nhân của xã hội. Nhà trị liệu
tâm lí là những tu sĩ mới, giới tu sĩ mới vận hành để giữ cho xã hội chạy, giữ
cho xã hội này tin rằng mọi thứ là ổn.
Không cái gì là ổn. Mọi
người đang trên bờ vực suy sụp và bất kì cái gì, bất kì tai nạn nào, đều có thể
đẩy bạn vào trong thế giới của người điên. Bạn đã sẵn sàng, bạn bao giờ cũng sẵn
sàng. Bạn càng nhạy cảm, bạn càng sống động, khả năng càng lớn rằng bạn có thể
phát điên.
Tại đám tang của vợ
mình, Perelli đã tạo ra cảnh tượng khủng khiếp, khủng khiếp và thương tâm tới mức,
thực ra, các bạn bè phải ép buộc để kìm anh ta khỏi nhảy vào trong nấm mồ và bị
chôn cùng Maria yêu dấu của anh ta. Thế rồi, vẫn vượt qua thương tiếc, anh ta
được đưa về nhà trong chiếc xe limousine được thuê và lập tức đi vào trong chỗ
riêng tư hoàn toàn.
Một tuần trôi qua và
không cái gì được nghe nói về anh ta. Chung cuộc, bị lo nghĩ về anh chàng đáng
thương này, anh vợ của anh ta tới nhà thăm. Sau khi bấm chuông đến mười phút -
và vẫn còn bị lo nghĩ - ông anh vợ lấy xà beng bẩy cửa trước, đi lên cầu thang
và thấy anh chồng cô em đã mất của mình đang bận rộn cắt tóc cho cô hầu.
Phòng ngủ là đống lộn
xộn - chai săm pa hết vương vãi mọi nơi.
"Điều này thật
khủng khiếp, Perelli!" ông anh vợ tuyên bố với giọng căm phẫn. "Vợ chết
của mày, em tao, mới chỉ được một tuần và mày đang làm điều này! Mày đang làm
điều này!"
Perelli bận rộn trong
chiếc yên ngựa tới mức anh ta chỉ xoay xở quay đầy mình. "Làm sao em biết
em đang làm gì?" anh ta nói. "Em tiếc thương thế! Em tiếc thương thế!"
Mọi người đều trong đống
lộn xộn! Họ chỉ bằng cách nào đó giữ thể diện, xoay xở mẽ ngoài, giả vờ rằng mọi
thứ là ổn. Nhưng không cái gì ổn.
Bạn hỏi tôi, Sol: Điều
được yêu cầu là chúng tôi học từ hỗn độn.
Vâng, điều đó là
đúng. Nhưng chúng ta học từ hỗn độn nếu chúng ta đi vào bên trong, nếu chúng ta
đi vào trong hỗn độn một cách có ý thức, có chủ định, có dụng ý. Nếu chúng ta
đương đầu với hỗn độn, tất nhiên, chúng ta học - không có cách học khác. Chính
thực sự từ hỗn độn này mà sao được sinh ra. Chính từ hỗn độn này mà chư phật được
sinh ra - nhưng bạn phải đương đầu với nó.
Và chúng ta liên tục
làm chính điều đối lập: chúng ta liên tục che giấu nó, che đậy nó. Chúng ta
không muốn phơi bầy nó cho bất kì người nào và bản thân chúng ta không muốn
nhìn nó. Chúng ta hoảng thế, chúng ta ta sợ thế. Chúng ta sợ rằng chúng ta có
thể không có khả năng kiểm soát. Chúng ta sợ rằng nếu chúng ta đi vào trong
chúng, có thể không có khả năng quay lại. Cho nên chúng ta bám lấy bất kì cái
gì bên ngoài; bất kì lí do gì là đủ để bám lấy. Chúng ta liên tục bám lấy cái
gì đó này khác - chúng ta chỉ liên tục né tránh bản thân chúng ta.
Người mà bạn đang né
tránh nhiều nhất trong đời bạn là bạn. Toàn thể đời bạn được quản lí theo cách
bạn không bao giờ bắt gặp bản thân bạn. Bạn đã được huấn luyện, được nuôi dưỡng,
được giáo dục, được làm cho có văn hoá, được làm cho văn minh theo cách mà bạn
sẽ không bao giờ gặp gỡ bản thân bạn. Bạn sẽ gặp mọi người ngoại trừ bản thân bạn
bởi lẽ đơn giản rằng xã hội không biết cách đối phó với hỗn độn bên trong.
Chính là chỉ trong sự
hiện diện của Thầy, trong Phật trường, mà mọi người thu lấy dũng cảm để đối diện
với bản thân họ. Và lúc ban đầu nó là việc đột quị, nhưng nếu bạn đi vào trong
nó một cách có ý thức, đột quị sẽ sớm trở thành đột phá.
Biến đổi đột quị
thành đột phá là toàn thể chức năng của Thầy. Nhà trị liệu tâm lí đơn giản vá
víu bạn lại. Ông ta đặt vài cái băng lên bạn, bôi chút dầu chỗ này chỗ nọ. Ông
ta giúp bạn lại đứng trên hai chân riêng của bạn, trở lại theo cách cũ. Ông ta
làm cho bạn lại thành cái ngã cũ của bạn. Bạn bắt đầu vận hành, bạn bắt đầu làm
những thứ cũ mà bạn bao giờ cũng làm. Đó là chức năng của ông ta. Ông ta không
có đó để biến đổi bạn.
Bạn cần siêu tâm lí,
tâm lí của chư phật.
Chính phiêu lưu lớn
trong cuộc sống là đi qua đột quị một cách có ý thức. Nó là mạo hiểm lớn nhất
vì không có gì đảm bảo rằng đột quị sẽ trở thành đột phá. Nó có trở thành,
nhưng những điều này không thể được đảm bảo. Hỗn độn của bạn là rất cổ đại -
trong nhiều nhiều kiếp bạn đã từng ở trong hỗn độn. Nó dầy và đậm đặc. Nó gần
như là vũ trụ trong bản thân nó. Cho nên khi bạn đi vào trong nó với năng lực
nhỏ bé của bạn, tất nhiên, có nguy hiểm. Nhưng không đối diện với nguy hiểm này
không ai đã bao giờ trở nên được hoà nhập, không ai đã bao giờ trở thành cá
nhân, không phân chia được.
Sol, tuyên bố này là
tuyệt đối đúng: chúng ta học từ hỗn độn. Nhưng chúng ta học chỉ nếu chúng ta trải
qua hỗn độn, và chúng ta phải trải qua hỗn độn theo cách đặc biệt, có phong
cách, có phương pháp. Chỉ đi vào trong hỗn độn mà không có bất kì phương pháp
nào sẽ là đột quị - bạn sẽ phát điên.
Zen, hay thiền, là
phương pháp sẽ giúp bạn đi qua hỗn độn, qua đêm tối của hồn, được cân bằng, có
kỉ luật, tỉnh táo. Bình minh là không xa xôi, nhưng trước khi bạn có thể đạt tới
bình minh, đêm tối phải được trải qua. Và khi bình minh tới gần hơn, đêm sẽ trở
thành tối hơn.
Đây thực sự là chức
năng của tâm xã tôn giáo, vì một mình bạn có thể không có khả năng làm điều đó,
nhưng trong tâm xã nơi nhiều người đi trước bạn, nhiều người đi sau bạn, cùng với
Thầy người đã đạt tới bình minh, người liên tục vẫy gọi bạn đi tới, người liên
tục nói với bạn, "Đừng lo, mục đích không còn xa đâu."... Và có những
người đi trước bạn, người nói, "Đừng lo. Chúng tôi đã trải qua trạng thái
như vậy và bạn cũng sẽ trải qua nó. Chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, chờ đợi
thêm chút nữa, kiên nhẫn thêm chút nữa!"
Và có Thầy giống như
ngôi sao chiếu sáng. Và thầy liên tục giúp bạn theo mọi cách, cầm tay bạn trong
những khoảnh khắc mà bạn chắc đã muốn chạy đi, trốn đi, quay lại thế giới cũ của
bạn, quên mọi điều về nó vì nó là ác mộng thế.
Vâng, Sol, người ta học,
nhưng người ta học con đường gian nan; không có lối tắt.
Bạn nói: Con người cần
thêm bao nhiêu để thức tỉnh?
Vấn đề không phải là
thêm bao nhiêu, vấn đề không phải là về số lượng; hoặc bạn ngủ hoặc bạn thức.
Không ai ngủ nhiều hơn bất kì ai khác. Người ngủ là ngủ theo cùng cách. Vấn đề
không phải là bạn ngủ say thế nào - vấn đề không phải là về số lượng - bạn ngủ,
điều đó là đủ. Và cùng điều đó là hoàn cảnh với việc thức: nếu bạn thức, bạn
đơn giản thức. Không ai thức nhiều hơn hay thức ít hơn.
Trong nhiều thế kỉ
các nhà thượng đế học đã từng thảo luận... các nhà thượng đế học bao giờ cũng
thảo luận những điều ngu xuẩn. Ở Ấn Độ họ đã từng thảo luận trong hàng thế kỉ
"Ai thức tỉnh nhiều hơn, Mahavira hay Phật?" Người Jainas nói
Mahavira thức tỉnh hơn, người đi theo Phật nói Phật thức tỉnh hơn. Và toàn thể
vấn đề này là vô nghĩa, toàn thể luận cứ là ngu xuẩn. Không có vấn đề về nhiều
hơn hay ít hơn: nếu ai đó thức tỉnh, người đó thức tỉnh. Phật thức tỉnh,
Mahavira thức tỉnh. Đêm qua rồi; hỗn độn đã được biến đổi thành hài hoà.
Và đây là phép màu:
khi bạn thức tỉnh hoàn toàn, chính hỗn độn của bạn trở thành hài hoà, vì nó bắt
đầu lắng đọng trong dàn nhạc; tiếng ồn trở thành âm nhạc. Đột nhiên, mọi cái đã
từng là điên khùng, điên rồ, được biến đổi thành Phật tính, thành chứng ngộ -
cùng năng lượng đó! Hỗn độn có nghĩa là năng lượng - năng lượng của điều bạn là
vô thức. Nếu bạn trở thành có ý thức, chính hiện tượng ý thức này là hiện tượng
biến đổi. Bạn không cần làm bất kì cái gì khác; chỉ có ý thức là đủ.
Xuân đã tới. Đột
nhiên, nụ bắt đầu mở ra, hoa nở - cả nghìn hoa; thế giới bên trong trở nên tràn
đầy hương thơm.
Con người là tuyệt đối
ngủ.
Mulla Nasruddin say để
ý tới một con vẹt đậu trên đỉnh thanh chống nhà trang trại. Bị hấp dẫn bởi mầu
lông sáng, anh ta chạy tới lấy thang, trèo lên mái, và định chụp mũ của mình
lên con vẹt thì con vẹt nhìn chằm chăm vào anh ta với con mắt nhỏ sáng và hỏi,
"Ông nghĩ ông định làm cái khỉ gì vậy?"
"Kì quái, tao chẳng
ngụ ý cái gì!" Mulla nói, "tao nghĩ mày là con chim!"
Mọi người không trong
ý thức của họ! Bạn nghĩ bạn thức tỉnh, và đó là một trong những sai lầm lớn nhất
- nó giữ bạn vô nhận biết. Chính ý tưởng rằng bạn thức tỉnh là lừa dối. Nếu bạn
nghĩ bạn đã thức tỉnh, thế thì không có nhu cầu làm bất kì cái gì để được thức
tỉnh.
Bạn phải nhận ra rằng
bạn là người say, say với nhiều thứ: với tham, với thèm khát, với giận, với
tham vọng, với bản ngã. Đây toàn là ma tuý! Nó là một thế giới rất kì lạ: ma
tuý bình thường, cái không hại thế, thì bị cấm. Mọi người liên tục nói chống lại
hút thuốc, điều không phải là rất có hại. Nó là một loại pranayama: thở vào, thở
ra - tất nhiên, hơi chút ngu xuẩn vì bạn có thể thở không khí thuần khiết và bạn
đang thở khói bẩn, và trả tiền cho việc đó, nhưng nó không là gì mấy để phải lo
nghĩ. Hay mọi người chống lại rượu. Thỉnh thoảng một chút ít rượu là không tệ,
nó là vui thôi! Và nó là thuần chay! Bạn không gây hại cho bất kì người nào.
Nhưng có nhiều đối kháng chống lại rượu và hút thuốc thế.
Và ma tuý là tốt hơn
rượu nhiều. Chẳng hạn, LSD là tốt hơn nhiều, ít hại hơn rượu. Uống đúng liều, với
hướng dẫn đúng, trong bầu không khí đúng, nó có thể làm lộ ra nhiều điều cho bạn.
Nó có thể trở thành phương pháp đương đầu với bản thân bạn. Nó có thể cho bạn
cái nhìn mới, cái nhìn sâu mới vào trong con người bạn và trong bản thân sự tồn
tại. Nhưng mọi người chống lại nó, mặc dầu họ không chống lại tham, họ không chống
lại các trò bản ngã, họ không chống lại tham vọng.
Mới vài tháng trước
Morarji Desai đã là thủ tướng của Ấn Độ. Ông ấy chống rượu dữ lắm, bị ám ảnh,
ông ấy muốn cấm tuyệt đối. Nhưng ông ấy không nhận biết rằng ông ấy có tính rượu
nhiều hơn bất kì người nào khác. Ông ấy là người bản ngã thế - rất hiếm khi tìm
ra - và đầy những tham và tham vọng. Ông ấy đã cố gắng giành lấy địa vị nào đó
này khác trong cả đời ông ấy. Bây giờ ông ấy tám mươi nhăm, nhưng dầu vậy, vài
ngày trước ông ấy đã nói, "Nếu mọi người muốn tôi làm nữa, thế thì tôi sẽ
đồng ý tham gia cuộc bầu chọn." Một sự kiện rất nổi tiếng là ông ấy thậm
chí sẵn lòng trở thành bộ trưởng chính của vùng Gujarat - sau khi là thủ tướng Ấn
Độ ông ấy đã sẵn sàng chỉ là bộ trưởng chính của một bang nhỏ. Người đói quyền
lực thế!
Nhưng không người nào
nghĩ rằng đây toàn là chất gây say: tham vọng, tham, thèm khát quyền lực. Những
điều này giữ nhân loại trong hỗn độn. Những điều này là trong mọi người - và họ
không một mình. Tất cả chúng ta đều trong cùng một con thuyền. Vài người rất
điên về quyền, vài người không điên thế về quyền, nhưng mọi người đều nghĩ dưới
dạng quyền, tiền, danh, kính trọng. Những điều này liên tục giữ bạn say sưa. Và
thế thì người ta có thể làm bất kì cái gì.
Morarji Desai muốn sống
lâu nhất ông ấy có thể sống. Có thể sâu bên dưới ông ấy nghĩ rằng ông ấy có thể
trở thành bất tử về vật lí bằng việc uống nước đái riêng của ông ấy! Ông ấy chống
lại rượu, nhưng không chống lại uống nước đái của riêng ông ấy. Bây giờ, rượu
là nước quả thuần khiết - tốt hơn nhiều việc uống nước đái riêng của bạn! Nhưng
ông ấy không gọi nó là nước đái, ông ấy gọi nó là "nước của sự sống".
Mới hôm nọ Indira đã
chuyển vào nhà của thủ tướng. Trong hai, ba tháng bà ấy đã không chuyển vào.
Tại sao? Bởi lẽ đơn
giản là toàn thể ngôi nhà phải được lau sạch vì Morarji đã sống ở đó trong hai,
ba năm! Mọi đồ dùng trong nhà phải được lau sạch và thay đổi và đá lát phòng tắm
phải được bỏ đi và phá đi. Toàn thể ngôi nhà đã bốc mùi!
Tôi đã nghe nói rằng
khi ông ấy đi sang Mĩ ông ấy đã rất phân vân. Bất kì chỗ nào ông ấy tới - ông ấy
đã được mời tới nhiều buổi tiệc - các quí bà bao giờ cũng tụ tập trong góc bên
kia của căn phòng. Ông ấy hỏi, nhưng không ai trả lời. Mọi người lễ phép cố đổi
chủ đề, nhưng ông ấy cứ khăng khăng hỏi. Cuối cùng ai đó nói, "Thưa ngài,
nếu ngài khăng khăng muốn biết, thế thì chúng tôi phải nói: những quí bà đó sợ
rằng nếu ông đột nhiên cảm thấy khát nước, thì sao? Cho nên họ giữ tách xa, xa
hơn một chút."
Những người này đã từng
chi phối nhân loại - đầy tham vọng! Bây giờ ông ấy muốn sống. Để làm gì? Chỉ để
có nhiều quyền lực hơn, có nhiều quyền lực hơn trong thời gian lâu hơn.
Con người không bị
phá huỷ bởi những thứ nhỏ bé khác - cần sa, LSD, vân vân - con người bị phá huỷ
bởi cái gì đó sâu hơn nhiều. Tham vọng là thứ độc nhất. Chúng ta vô ý thức.
Sol, chừng nào chúng
ta chưa trở nên rất nhận biết về những chất độc bên trong của chúng ta, chúng
ta sẽ không có khả năng biến đổi con người chúng ta từ tối thành sáng. Chúng ta
sẽ vẫn còn là những lỗ tối - và chúng ta có năng lực trở thành ánh sáng vĩnh hằng.
Ba người Ai len,
không ai quá say, đang nói chuyện với nhau ở bến dừng xe bus. Họ bị mê mải so
sánh điểm bowling của họ tới mức họ không để ý xe bus đã tới. Khi người lái xe
kêu lớn, "Mọi người lên xe," họ nhìn lên, giật mình, và lao lên từ
sân đợi. Hai người trong số họ xoay xở nhảy lên xe bus, nhưng người thứ ba đã
không làm điều đó.
Khi anh ta đứng buồn
bã nhìn theo xe bus đi xa dần, một người lạ cố khích lệ anh ta, nói, "Anh
đừng cảm thấy quá buồn. Hai trong ba người đã đi được và đó là trung bình khá tốt
rồi." Người Ai len lắc đầu. "Nhưng họ tới để tiễn tôi đấy chứ."
Và điều đó không chỉ
là vậy với những người say, nó không chỉ là vậy với những người say về chính trị,
nó là vậy với cái gọi là người tôn giáo nữa. Những người nghĩ họ đang giúp đỡ
nhân loại - những nhà truyền giáo lớn, những công bộc - họ là những người gây hại
nhất bởi lẽ đơn giản là bản thân họ ở trong hỗn độn và họ đang cố giúp người
khác. Họ làm tăng gấp đôi hỗn độn, họ nhân hỗn độn của bạn lên. Thế giới chắc sẽ
hạnh phúc hơn nhiều và lành mạnh hơn nhiều nếu như không có những nhà truyền
giáo, không có các công bộc. Nếu mọi người được bỏ lại cho bản thân họ, họ sẽ
đi tới ý thức của họ sớm hơn. Nhưng có những công bộc; họ không thể rời bỏ bạn,
họ không thể để để bạn một mình.
Một người đàn ông đang co kéo một bà già trên phố. Đám đông tụ lại. Người đàn ông này rất khoẻ, cao to, lực lưỡng, nhưng cuối cùng ai đó trong đám đông thu lấy can đảm và hỏi, "Có chuyện gì vậy? Sao anh co kéo bà già đáng thương đó?" Anh ta nói, "Tôi muốn giúp bà ấy đi qua bên kia đường, nhưng bà ấy khăng khăng không chịu đi. Và tôi ở đây để giúp người già đi qua đường. Giao thông là nguy hiểm."
Đó là điều đang xảy
ra: các nhà truyền giáo, các công bộc, có xu hướng giúp đỡ bạn!
Jake thợ cạo, đi qua
một ngôi nhà nhiều căn hộ vào giờ trước bình minh buổi sáng, nhìn thấy một người
nghiêng nghiêng yếu ớt ra ngoài ô cửa.
"Có chuyện gì vậy?"
anh ta hỏi một cách thông cảm. "Say à?"
"Dâng, tôi sợ là
dậy."
"Anh sống trong
nhà này à?"
"Dâng."
"Có muốn tôi
giúp anh lên cầu thang không?"
"Có, cám ơn
ông."
"Anh sống ở tầng
nào?"
"Hai'."
Với nhiều khó khăn,
Jake nửa lôi, nửa cõng thân hình rũ rượi lên cầu thang tối tới tầng hai.
"Đây là căn hộ của
anh à?" anh ta hỏi.
"Dâng," người
này khẳng định, mắt anh ta đã nhắm nghiền trong giấc ngủ say rượu.
Jake mở cửa không
khoá và đẩy người say vào bên trong. Thế rồi anh ta dò dẫn đường đi xuống cầu
thang. Nhưng khi anh ta vừa đi qua hành lang, anh ta nhận ra một hình dáng mờ mờ
của một người khác, rõ ràng trong hoàn cảnh tồi tệ hơn người thứ nhất, loạng choạng
ngay trước ngôi nhà.
"Có rắc rối gì vậy,
thưa ông?" anh ta hỏi. "Ông cũng say à?"
"Dâng," lời
đáp lí nhí đưa tới.
"Ông cũng sống
trong nhà này à?"
"Dâng."
"Đừng có nói với
tôi là ông sống ở tầng hai đấy?"
"Dâng."
Lần nữa Jake nửa kéo
người lạ lên tầng hai. Anh ta mở cùng cánh cửa và đẩy người này vào bên trong
phòng tối.
Khi Jake nhô ra từ
toà nhà anh ta nhận thấy người thứ ba, hiển nhiên còn tồi tệ hơn hai người kia.
Anh chàng đáng thương này bị xoã tóc và chảy máu từ những vết cứa và thâm tím
trên đầu và mặt. Anh ta vừa định tiến tới người đó và đề nghị giúp đỡ thì đối
tượng của mối quan tâm của anh ta lao ra phố và đổ mình vào vòng tay của một cảnh
sát.
"Ông sĩ quan
ơi," người này thở hổn hển, chỉ ngón tay run run vào Jake, "bảo vệ
tôi khỏi người này với. Suốt cả đêm nó chẳng làm gì ngoài việc lôi tôi lên tầng
và ném tôi xuống đường thông thang máy!"
Sol, vấn đề không phải
là con người cần thêm bao nhiêu để thức tỉnh; con người đơn giản cần là thức tỉnh.
Và cách duy nhất để thức tỉnh là qua thiền; không có cách khác. Thiền là cách
duy nhất..."Bước trong Thiền, ngồi trong Thiền."
Câu hỏi thứ ba
Osho ơi,
Sau khi nghe thầy hôm nọ và nghe nói dục là ngu xuẩn, chúng tôi
đã thử nó ngay lập tức. Chúng tôi không hiểu! Thầy thấy cái gì là ngu xuẩn?
Ritmo và Deva
Mastanando,
Tôi đã từng nói cho
các bạn về những thứ khác. Các bạn đã bao giờ thử chúng ngay lập tức không? Tôi
nói với bạn về thiền mọi ngày và bạn liên tục trì hoãn nó! Và dục bạn thử ngay
lập tức! Các bạn đã làm cho tôi một ân huệ lớn - các bạn đã không thử nó ở đây!
Điều đó biểu lộ cái ngu xuẩn của nó.
Dục không ngu, bạn
ngu! Chính bởi vì bạn mà dục đáng thương cũng trở thành ngu. Và bạn sẽ không
bao giờ biết được chừng nào bạn chưa vươn lên cao hơn một chút. Chừng nào bạn
chưa trở nên tỉnh táo hơn một chút, bạn sẽ không thấy cái ngu xuẩn. Bạn không
thể thấy được nó khi vẫn còn trên cùng mức độ - không ai có thể thấy được nó.
Đi tới nhà thương
điên, hỏi bất kì người điên nào, "Anh có điên không?" Người đó sẽ
điên với bạn đấy! Nhưng không người điên nào sẽ chấp nhận rằng anh ta điên. Anh
ta sẽ nói, "Anh đang nói cái gì vậy? Toàn thế giới điên ngoại trừ tôi. Tôi
hoàn toàn lành mạnh." Không người điên nào chấp nhận mình điên. Nếu người
điên chấp nhận anh ta là điên, đó là dấu hiệu chắc chắn rằng anh ta đã ra khỏi
chứng điên của mình, anh ta đang trở thành lành mạnh.
Bạn sẽ không có khả
năng thấy sự ngu xuẩn của nó chừng nào bạn chưa học thêm một chút về tính thiền
để cho bạn có thể quan sát, để cho bạn có thể vẫn còn được tách rời, để cho bạn
có thể thấy từ một điểm lợi thế, để cho bạn có thể có một chút cảnh quan. Ngay
bây giờ bạn không có bất kì cảnh quan nào; bạn ở quá gần.
Chỉ đứng rất gần
gương mà xem, mũi bạn chạm gương, và bạn sẽ không có khả năng thấy được mặt
riêng của bạn. Điều đó không phải là lỗi của gương. Bạn phải cho nó chút ít
không gian, thế thì gương có thể phản xạ bạn. Bạn ở quá gần.
Dục dường như là ám ảnh
lớn nhất. Các tu sĩ phải được cho mọi công trạng về nó. Trong nhiều thế kỉ họ
đã từng kết án dục như tội lỗi và họ đã làm nó thành nỗi ám ảnh.
Tôi không gọi dục là
tội lỗi, tôi đơn giản gọi nó là ngu xuẩn. Tôi không nói rằng bạn sẽ bị xuống địa
ngục - bạn còn cần xuống địa ngục nào hơn nữa? Bạn đã ở trong địa ngục rồi. Và
nó liên tục cho bạn cái gì? Nó chỉ giữ bạn bị dính líu - dính líu vào người
khác để cho bạn có thể né tránh bản thân bạn. Đó là ngu xuẩn cơ bản của nó: nó
giữ cho bạn dốt nát vì nó giữ bạn dốt nát về bản thân bạn. Đàn ông quan tâm tới
đàn bà, đàn bà quan tâm tới đàn ông. Mọi người quan tâm tới người khác. Dường
như người khác có mọi thứ mà bạn cần, và người khác cũng nghĩ rằng bạn có mọi
thứ mà anh ta hay cô ta cần. Cả hai đều là kẻ ăn xin - và tin rằng người khác
có vương quốc.
Sớm hay muộn bạn sẽ cảm
thấy thất vọng, nhưng thất vọng của bạn không bao giờ dạy cho bạn bất kì cái gì.
Rất khó học bất kì cái gì. Nếu người đàn bà này đã thành thất bại của bạn, bạn
bắt đầu nhìn sang đàn bà khác. Nếu người đàn ông này đã không đạt tới chuẩn của
bạn - và chẳng đàn ông nào có thể đạt chuẩn, không đàn bà nào có thể thành công
vì điều đó là không thể được, điều đó không có trong bản tính của mọi thứ - thế
thì bạn bắt đầu tìm đàn ông khác.
Và mọi loại hư hỏng
có đó, nhưng nếu bạn hỏi bất kì người hư hỏng nào, anh ta sẽ nói rằng anh ta chẳng
thấy bất kì ngu xuẩn nào trong nó.
Một người Pháp đang
làm tình với vợ của ai đó thì anh chồng trở về sớm hai ngày từ chuyến đi kinh
doanh. Nhanh như cắt, người Pháp bò ra khỏi giường và bỏ đi như một con chim lớn.
Tuy nhiên, anh chồng giận dữ nhanh chân và anh ta vớ lấy súng trường và bắn đứt
hòn của người Pháp. Không rối loạn chút nào, người Pháp thè lưỡi rất dài ra và
kêu lên, "Bắn trượt tôi rồi!"
Bây giờ nếu bạn hỏi
người Pháp này, anh ta sẽ không nói rằng anh ta đang làm bất kì cái gì ngu xuẩn;
anh ta đang làm điều dị thường nhất trên thế giới!
Ba tiều phu xuống thị
trấn sau một thời kì làm việc dài bốn tháng, trong thời gian đó họ đã không
nhìn hay nghe cái gì ngoại trừ cây và rìu của họ. Trong vòng vài giờ họ đã say
tuý luý và quyết định tới thăm nhà thổ địa phương.
Bà tổng quản nhà thổ
thấy bản thân mình lâm vào tình thế khó khăn, vì bà ấy chỉ có thể cung cấp hai
cô gái và không muốn mất khách hàng thứ ba của mình. Cho nên bà ấy bảo một
trong các cô gái để hình nhân có thể bơm lên được của thợ may vào một giường.
Trong khi hai tiều
phu được đưa tới giường với các cô gái thực, người say nhất trong số họ được đặt
lên giường cùng với hình nhân này.
Khi ba người gặp nhau
buổi sáng hôm sau, họ trao đổi tường trình về kinh nghiệm của họ. Khi đến lượt
chia sẻ kinh nghiệm của mình với người đã ở trong giường với người đàn bà cao
su bơm hơi, anh ta nói, "Đầu tiên thì thực sự là hay, nhưng cô ấy quá im lặng.
Thế rồi, khi tôi cắn đầu vú cô ấy, cô ấy cho một phát đánh rắm lớn và bay ra khỏi
cửa sổ."
Ritmo và Mastananda,
bạn sẽ không có khả năng thấy điều bạn đang làm đâu. Có tính thiền thêm chút đi
và đừng trong vội vàng thế: điều tôi nói với các bạn và ngay lập tức... Dường
như đó chỉ là cái cớ. Các bạn tin rằng các bạn đã thực nghiệm, các bạn tin rằng
các bạn đã làm cái gì đó để biết. Mọi người có thể tin vào đủ loại các thứ -
nhưng các bạn không thể lừa được tôi! Mọi người có thể liên tục hợp lí hoá. Bạn
nghĩ bạn đã làm nó bởi vì tôi nói dục là ngu xuẩn sao? Đằng nào thì bạn cũng chắc
đã làm nó rồi! Cho dù tôi có nói rằng dục là rất thông minh, thế nữa các bạn chắc
đã làm nó. Nếu bạn mà không nói bất kì cái gì về dục, thế nữa bạn chắc cũng đã
làm nó rồi.
Có cái nhìn vào tâm
trí bạn đi. Cố hiểu làm sao bạn liên tục hợp lí hoá và tự lừa bản thân bạn. Và
bạn không thể hiểu được điều tôi đang nói chừng nào bạn chưa vươn lên cao hơn một
chút từ trạng thái có ý thức nơi bạn đang ở ngay bây giờ. Nếu bạn muốn thấy nhiều
hơn bạn phải vươn lên cao hơn một chút.
Dường như bạn đang đứng
trên đường và tôi đang ngồi trên ngọn cây. Tôi nói với bạn, "Một xe bò kéo
đang đi xuống con đường." Bạn nói, "Tôi chẳng thấy xe bò kéo nào.
Không có xe bò kéo." Nhưng tôi có thể thấy, cảnh quan của tôi là lớn hơn
vì tôi ở trên chiều cao. Bạn sẽ chỉ thấy được xe bò kéo khi nó tới rất gần bạn,
và thế rồi sau vài mét nó sẽ lại biến mất. Và tôi sẽ nói với bạn, "Nó chưa
biến mất đâu. Nó vẫn có đó trên đường." Bạn sẽ nói, "Nó không còn đó,
nó mất rồi."
Bạn càng vươn lên cao
hơn, bạn càng có thể thấy được nhiều hơn. Và khi bạn đạt tới chiều cao tối thượng,
Phật tính, bạn có thể thấy mọi thứ. Thế thì không có quá khứ và không có tương
lai; thế thì chỉ có hiện tại. Và trong sự sáng tỏ đó, dục là thứ ngu xuẩn nhất
vì nó giữ bạn trong lệ thuộc lâu nhất. Tôi không kết án nó, tôi đơn giản phát
biểu một sự kiện. Nó là sự lệ thuộc của bạn. Nó giữ bạn vô ý thức. Nó không cho
phép bạn thấy điều bạn đang làm. Bạn bị nó sở hữu.
Trở lại những năm đầu
1960 khi nước Pháp còn đang chiến đấu trận chiến thuộc địa cuối cùng của nó, một
người trốn quân dịch từ Paris đã giả vờ có thị lực kém trong cuộc khám sức khoẻ
tại trung tâm tuyển lính quân đội.
Bác sĩ quân đội không
tin điều đó, cho nên ông ấy mời một cô y tá trẻ xinh giòn tới và bảo cô ấy cởi
quần áo ra.
"Nói xem anh thấy
cái gì, anh thanh niên," bác sĩ hỏi.
"Mọi điều tôi thấy
là vật mờ mờ, bác sĩ," người trốn quân dịch đáp.
Bác sĩ quân đội nói,
"Mắt anh có thể không được tốt như chúng đáng phải vậy, chàng trai, nhưng
chim anh đang trỏ thẳng tới Algeria!"
Đó là lí do tại sao
tôi gọi nó là ngu xuẩn: nó giữ bạn vô ý thức, nó giữ bạn trong một loại sở hữu.
Nó là hooc môn, nó là hoá chất. Nó không phải là bạn; chính sinh học của liên tục
ép buộc bạn làm những điều nào đó. Nếu bạn quan sát, bạn sẽ ngạc nhiên: Bạn
đang làm cái gì? Và tại sao bạn làm? Nếu bạn quan sát bạn sẽ ngạc nhiên: Bạn
đang thu được cái gì từ nó? Mãi cho tới giờ bạn đã thu được cái gì? Và trong những
khoảnh khắc lành mạnh hơn bạn biết hoàn toàn rõ điều tôi đang nói, bạn hiểu nó;
nhưng những khoảnh khắc lành mạnh đó là rất nông cạn - chúng tới và đi - và bạn
sớm quay lại trong cùng tình huống đó lần nữa.
Mastananda, quay lại
lần nữa đi, làm nó đúng vào, nhưng có quan sát, có tính thiền. Và tôi sẽ có đó,
đứng bên cạnh bạn, và để chúng ta xem cái gì xảy ra. Hoặc bạn sẽ không có khả
năng làm nó chút nào hoặc bạn sẽ thấy rằng nó là thôi thúc sinh học, nó là ám ảnh,
nó không phải là bạn. Ý thức của bạn sẽ vẫn còn nổi bên trên; sâu bên dưới
trong thung lũng nó điều đó sẽ xảy ra, nhưng bạn sẽ vẫn còn được tách rời,
không quan tâm, bình thản. Và điều đó sẽ cho bạn sáng suốt.
Dục trở thành kinh
nghiệm mật tông khi thiền được thêm vào cho nó.
Câu hỏi thứ tư
Osho ơi,
Tại sao các bà vợ bao giờ cũng nhắm mắt trong khi làm tình?
Gyanesh,
Họ không thể chịu được
việc thấy chồng họ có thời gian thoải mái!
Và câu hỏi cuối cùng
Osho ơi, tôi chắc chồng tôi đang lừa dối tôi. Đêm qua anh ấy về
nhà với son môi trên áo, nhưng khi tôi hỏi anh ấy về cái đó anh ấy nói nó là nước
cà chua. Tôi phải làm gì?
Vandana,
Hỏi anh ấy, "Ai
là cà chua này?"
Đọc Miễn Phí Sách Osho - Download Sách Osho PDF
Nghe Miễn Phí Sách Nói Osho Hoặc Download
1 Đánh giá